Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 668
TẬP ĐOÀN LĂNG TIÊU VÀ MỘT NỬA TÀI SẢN CỦA NHÀ HỌ TIÊU ĐỀU SẼ SANG TÊN CHO CON
Quý Noãn lạnh lùng nhếch môi: “Ông nói lời này với tôi làm gì? Chi bằng giữ lại chờ sau khi chết nói với mẹ tôi đi.”
Tiêu Chấn Quân gật đầu: “Có mấy lời đương nhiên sẽ giữ lại để nói cho bà ấy nghe, chỉ là không biết bà ấy ở dưới đó có đồng ý cho ba cơ hội này không.” Ông thở dài: “A Dã biết trong lòng ba có khúc mắc nên một mực không chịu tiếp nhận Tập đoàn Lăng Tiêu. Nếu ngày nào đó ba có thể buông tay hoàn toàn, không cần phải chịu trách nhiệm vì gia đình và công ty, ba nhất định sẽ đi gặp mẹ con thật sớm.”
Quý Noãn vẫn không tỏ thái độ, chỉ lạnh lùng cầm ly nước trên bàn lên uống một ngụm, sau đó hờ hững nhìn Tiêu Chấn Quân ngồi đối diện: “Ông Tiêu, tôi không có hứng thú với chuyện ông định chết khi nào, cũng không có hứng thú với chuyện ông định giao hết công ty của dòng họ cho Tiêu Lộ Dã. Tất cả những chuyện này đều không liên quan đến tôi.”
Tiêu Chấn Quân thở dài, cười: “Lần này, trước khi gặp con, ba đã soạn thảo hợp đồng thay đổi quyền sở hữu công ty. Tập đoàn Lăng Tiêu, bao gồm một nửa tài sản của nhà họ Tiêu đều sẽ sang tên cho con. A Dã không có ý kiến gì về những việc này. Chỉ cần con ký tên, một nửa tài sản của nhà họ Tiêu sẽ là của con.”
Quý Noãn lập tức bật cười, miết nhẹ ngón tay lên ly nước trước mặt: “Ông tưởng tôi thiếu tiền sao?”
“Tất nhiên là không. Trước tiên không nói đến việc nhà họ Quý và nhà họ Mặc đều là chỗ dựa lớn nhất của con. Bây giờ Tập đoàn MN dưới danh nghĩa của con cũng là một trong những công ty người Hoa không thể khinh thường. Nhưng những gì của con cuối cùng vẫn là của con. Ba nợ mẹ con con nhiều năm như vậy, thậm chí đến hai mươi mấy năm sau mới biết được sự tồn tại của con. Ba làm như thế chỉ là để bù đắp chút thiệt thòi cho con, mặc dù ba biết con sẽ không cảm kích. Tuy nhiên, hợp đồng thay đổi quyền sở hữu đã ấn định rồi, đây là tâm ý của ba.”
Quý Noãn vẫn chỉ cười khẩy, e rằng cô không nhận nổi phần tâm ý này của ông.
“Ba biết con có tình cảm sâu sắc với nhà họ Quý. Ba sẽ không ép con phải cắt đứt quan hệ cha con với Quý Hoằng Văn. Nhưng Noãn Noãn à, ba mong con đừng chỉ nghe một phía. Năm đó, nếu mẹ con không sinh bệnh, với tính cách của bà ấy, tuyệt đối sẽ không kết hôn với Quý Hoằng Văn. Trước giờ bà ấy rất lý trí, sao lại có thể chỉ vì tâm tình mất kiểm soát nhất thời mà bụng mang dạ chửa gả cho một người đàn ông khác chứ?” Tiêu Chấn Quân nhìn cô, nói tiếp: “Từ nhỏ bà ấy đã gặp rất nhiều chuyện, chắc hẳn lúc con về thành phố Cát cũng đã hiểu rõ chút tình hình. Ba đã từng đến thành phố Cát, biết những chuyện mà đến chết bà ấy cũng chưa biết được. Sau đó ba đã cố tình đi điều tra thân thế của mẹ con, nhưng người của gia đình đó đã ra nước ngoài mấy chục năm trước. Biển người mênh mông, dù có nhiều tiền và quyền lực hơn nữa cũng không cách nào tìm được người thân thật sự của bà ấy. Huống chi bà ấy đã qua đời, lại càng không có cách nào tìm được người chứng nhận quan hệ máu mủ. Ba và Quý Hoằng Văn luôn miệng nói yêu bà ấy, nhưng thật ra ngay cả chuyện cơ bản nhất cũng không giúp được bà ấy. Năm đó, khi bà ấy buồn bã suy sụp, Quý Hoằng Văn đã đưa bà ấy đi. Ông ta có thể dùng rất nhiều cách để giúp bà ấy, nhưng cuối cùng lại chọn cách cưới bà ấy. Nếu con là mẹ con, thì trong tình huống đó, con có đồng ý cưới không?”
Ngón tay đặt trên mép ly của Quý Noãn không di chuyển nữa, cô ngước mắt nhìn về phía Tiêu Chấn Quân.
“Năm đó, thậm chí ngay cả ba cũng bị Quý Hoằng Văn lừa, tưởng rằng mẹ con muốn dùng cách đó để cắt đứt quan hệ với ba. Nhưng gần đây ba mới điều tra ra được, năm đó mẹ con mắc bệnh trầm cảm rất nặng, thậm chí còn phát triển thành chứng cuồng loạn gián đoạn. Lúc không phát bệnh thì rất bình thường, lúc phát bệnh thì thần trí mơ hồ. Ba nghĩ, lúc kết hôn với Quý Hoằng Văn chính là lúc bà ấy phát bệnh… Bà ấy tưởng Quý Hoằng Văn là ba. Đúng là bà ấy hận ba, nhưng không thể phủ nhận người mà bà ấy yêu luôn là ba. Vì thế, nếu bà ấy tỉnh táo, tuyệt đối sẽ không gả cho Quý Hoằng Văn.”
Khi Tiêu Chấn Quân nói đến chi tiết này, Quý Noãn đã có chút ấn tượng, nhưng không sâu sắc lắm. Cô chỉ nhớ mẹ cô rất dịu dàng, trước giờ chưa bao giờ đánh mắng các cô, nhưng thường thường sẽ bế cô ngồi ngẩn người trước cửa sổ nhà họ Quý, nhìn về một phương nào đó cô không biết. Có lần bà đập đồ, Quý Hoằng Văn không cho cô và Quý Mộng Nhiên vào xem, chỉ nói là mẹ của cô ngã bệnh nên trong người khó chịu, sau đó đưa mẹ cô ra nước ngoài dưỡng bệnh, hai tháng sau mới về. Quý Noãn nhớ là chuyện này đã xảy ra không dưới hai lần.
Bệnh trầm cảm mà phát triển thành cuồng loạn, thì đó là biểu hiện của suy nhược thần kinh và rối loạn tinh thần.
“Quý Hoằng Văn không muốn cho con nhận ba. Mặc dù ông ta có ơn với con và mẹ con, nhưng ông ta lại ra vẻ đạo mạo không muốn thừa nhận sự ích kỷ của ông ta lúc trước. Nếu lúc trước ông ta không đưa mẹ con đi, thậm chí còn dùng cả cách thức hoàn toàn cắt đứt quan hệ với ba, nếu ông ta chịu cho mẹ con cơ hội nói chuyện rõ ràng với ba, thì mọi chuyện đã không trở thành như bây giờ.” Vẻ mặt của Tiêu Chấn Quân rất nghiêm túc: “Năm đó, bọn ba đều có lỗi, hại mẹ con mắc chứng trầm cảm rồi qua đời, sai lầm này ba khó mà thoái thác. Tuy nhiên, Quý Hoằng Văn đã dùng cái mà ông ta gọi là khoan dung, là tình yêu lớn lao để giam giữ mẹ con bên mình trong suốt mấy năm sau này thì cũng không công bằng với bà ấy như vậy. Trước đây, khi bọn ba học ở Mỹ, Quý Hoằng Văn đã khổ sở theo đuổi mẹ con nhưng không được, rồi đành phải từ bỏ. Nhưng cuối cùng, cuộc hôn nhân của ba và khúc mắc yêu hận phát triển sau này với mẹ con lại để ông ta thành công chen vào.”
“Noãn Noãn, hôm nay ba nói cho con biết những chuyện này không phải là muốn con đối xử với Quý Hoằng Văn thế nào, cũng không phải muốn con nhất định phải về nhà họ Tiêu. Nhưng nếu con đã biết sự thật, thì ba cũng nên nói rõ tất cả mọi chuyện cho con biết, để trong lòng con không có sự thiên vị. Chuyện gì nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, là ba ruột của con, ba không muốn trở thành người bị con khinh khi là tội phạm cưỡng bức và thích bạo hành. Thanh Lâm sinh con ra, lưu lại cho ba một tưởng niệm là ba đã được an ủi rất nhiều rồi. Ba muốn chuyển một nửa tài sản của nhà họ Tiêu sang tên con là vì ba không muốn bạc đãi con gái mình, chứ không phải vì trách nhiệm của một người cha.”
“Tôi không cần một đồng một cắc nào của nhà họ Tiêu các người. Ông hãy giữ lại đi.” Sau khi nghe xong, Quý Noãn vẫn không tỏ thái độ gì, ánh mắt rất bình tĩnh.
Tiêu Chấn Quân nhìn cô: “Con vẫn không thể thông cảm cho bọn ba, đúng không? Ở tuổi này của con, có lẽ con vẫn chưa hiểu số mệnh là gì, nhưng bây giờ ba đã có trải nghiệm sâu sắc. Giữa ba, mẹ con và Quý Hoằng Văn, đó chính là số mệnh. Duyên phận không sai, chỉ có lòng ích kỷ và sự cố chấp của con người là sai. Năm đó, khi nghe mẹ con gả vào nhà họ Quý, nếu ba không vì mặt mũi và tính khí nóng nảy của mình, thì mọi chuyện đã không ra nông nỗi này…Thứ như duyên phận, lúc cần trân trọng thì hãy nên trân trọng, nếu cứ ngập ngừng không chịu bước tới, đến khi thật sự hối hận thì tất cả đã muộn rồi.”
“Vì vậy, con tuyệt đối đừng đi theo vết xe đổ của ba. Với chuyện tình cảm, con đừng nên quá cứng rắn và quá bướng bỉnh, đừng đợi đến khi hối hận mới tỉnh ngộ.”
Quý Noãn lạnh lùng nhếch môi: “Ông nói lời này với tôi làm gì? Chi bằng giữ lại chờ sau khi chết nói với mẹ tôi đi.”
Tiêu Chấn Quân gật đầu: “Có mấy lời đương nhiên sẽ giữ lại để nói cho bà ấy nghe, chỉ là không biết bà ấy ở dưới đó có đồng ý cho ba cơ hội này không.” Ông thở dài: “A Dã biết trong lòng ba có khúc mắc nên một mực không chịu tiếp nhận Tập đoàn Lăng Tiêu. Nếu ngày nào đó ba có thể buông tay hoàn toàn, không cần phải chịu trách nhiệm vì gia đình và công ty, ba nhất định sẽ đi gặp mẹ con thật sớm.”
Quý Noãn vẫn không tỏ thái độ, chỉ lạnh lùng cầm ly nước trên bàn lên uống một ngụm, sau đó hờ hững nhìn Tiêu Chấn Quân ngồi đối diện: “Ông Tiêu, tôi không có hứng thú với chuyện ông định chết khi nào, cũng không có hứng thú với chuyện ông định giao hết công ty của dòng họ cho Tiêu Lộ Dã. Tất cả những chuyện này đều không liên quan đến tôi.”
Tiêu Chấn Quân thở dài, cười: “Lần này, trước khi gặp con, ba đã soạn thảo hợp đồng thay đổi quyền sở hữu công ty. Tập đoàn Lăng Tiêu, bao gồm một nửa tài sản của nhà họ Tiêu đều sẽ sang tên cho con. A Dã không có ý kiến gì về những việc này. Chỉ cần con ký tên, một nửa tài sản của nhà họ Tiêu sẽ là của con.”
Quý Noãn lập tức bật cười, miết nhẹ ngón tay lên ly nước trước mặt: “Ông tưởng tôi thiếu tiền sao?”
“Tất nhiên là không. Trước tiên không nói đến việc nhà họ Quý và nhà họ Mặc đều là chỗ dựa lớn nhất của con. Bây giờ Tập đoàn MN dưới danh nghĩa của con cũng là một trong những công ty người Hoa không thể khinh thường. Nhưng những gì của con cuối cùng vẫn là của con. Ba nợ mẹ con con nhiều năm như vậy, thậm chí đến hai mươi mấy năm sau mới biết được sự tồn tại của con. Ba làm như thế chỉ là để bù đắp chút thiệt thòi cho con, mặc dù ba biết con sẽ không cảm kích. Tuy nhiên, hợp đồng thay đổi quyền sở hữu đã ấn định rồi, đây là tâm ý của ba.”
Quý Noãn vẫn chỉ cười khẩy, e rằng cô không nhận nổi phần tâm ý này của ông.
“Ba biết con có tình cảm sâu sắc với nhà họ Quý. Ba sẽ không ép con phải cắt đứt quan hệ cha con với Quý Hoằng Văn. Nhưng Noãn Noãn à, ba mong con đừng chỉ nghe một phía. Năm đó, nếu mẹ con không sinh bệnh, với tính cách của bà ấy, tuyệt đối sẽ không kết hôn với Quý Hoằng Văn. Trước giờ bà ấy rất lý trí, sao lại có thể chỉ vì tâm tình mất kiểm soát nhất thời mà bụng mang dạ chửa gả cho một người đàn ông khác chứ?” Tiêu Chấn Quân nhìn cô, nói tiếp: “Từ nhỏ bà ấy đã gặp rất nhiều chuyện, chắc hẳn lúc con về thành phố Cát cũng đã hiểu rõ chút tình hình. Ba đã từng đến thành phố Cát, biết những chuyện mà đến chết bà ấy cũng chưa biết được. Sau đó ba đã cố tình đi điều tra thân thế của mẹ con, nhưng người của gia đình đó đã ra nước ngoài mấy chục năm trước. Biển người mênh mông, dù có nhiều tiền và quyền lực hơn nữa cũng không cách nào tìm được người thân thật sự của bà ấy. Huống chi bà ấy đã qua đời, lại càng không có cách nào tìm được người chứng nhận quan hệ máu mủ. Ba và Quý Hoằng Văn luôn miệng nói yêu bà ấy, nhưng thật ra ngay cả chuyện cơ bản nhất cũng không giúp được bà ấy. Năm đó, khi bà ấy buồn bã suy sụp, Quý Hoằng Văn đã đưa bà ấy đi. Ông ta có thể dùng rất nhiều cách để giúp bà ấy, nhưng cuối cùng lại chọn cách cưới bà ấy. Nếu con là mẹ con, thì trong tình huống đó, con có đồng ý cưới không?”
Ngón tay đặt trên mép ly của Quý Noãn không di chuyển nữa, cô ngước mắt nhìn về phía Tiêu Chấn Quân.
“Năm đó, thậm chí ngay cả ba cũng bị Quý Hoằng Văn lừa, tưởng rằng mẹ con muốn dùng cách đó để cắt đứt quan hệ với ba. Nhưng gần đây ba mới điều tra ra được, năm đó mẹ con mắc bệnh trầm cảm rất nặng, thậm chí còn phát triển thành chứng cuồng loạn gián đoạn. Lúc không phát bệnh thì rất bình thường, lúc phát bệnh thì thần trí mơ hồ. Ba nghĩ, lúc kết hôn với Quý Hoằng Văn chính là lúc bà ấy phát bệnh… Bà ấy tưởng Quý Hoằng Văn là ba. Đúng là bà ấy hận ba, nhưng không thể phủ nhận người mà bà ấy yêu luôn là ba. Vì thế, nếu bà ấy tỉnh táo, tuyệt đối sẽ không gả cho Quý Hoằng Văn.”
Khi Tiêu Chấn Quân nói đến chi tiết này, Quý Noãn đã có chút ấn tượng, nhưng không sâu sắc lắm. Cô chỉ nhớ mẹ cô rất dịu dàng, trước giờ chưa bao giờ đánh mắng các cô, nhưng thường thường sẽ bế cô ngồi ngẩn người trước cửa sổ nhà họ Quý, nhìn về một phương nào đó cô không biết. Có lần bà đập đồ, Quý Hoằng Văn không cho cô và Quý Mộng Nhiên vào xem, chỉ nói là mẹ của cô ngã bệnh nên trong người khó chịu, sau đó đưa mẹ cô ra nước ngoài dưỡng bệnh, hai tháng sau mới về. Quý Noãn nhớ là chuyện này đã xảy ra không dưới hai lần.
Bệnh trầm cảm mà phát triển thành cuồng loạn, thì đó là biểu hiện của suy nhược thần kinh và rối loạn tinh thần.
“Quý Hoằng Văn không muốn cho con nhận ba. Mặc dù ông ta có ơn với con và mẹ con, nhưng ông ta lại ra vẻ đạo mạo không muốn thừa nhận sự ích kỷ của ông ta lúc trước. Nếu lúc trước ông ta không đưa mẹ con đi, thậm chí còn dùng cả cách thức hoàn toàn cắt đứt quan hệ với ba, nếu ông ta chịu cho mẹ con cơ hội nói chuyện rõ ràng với ba, thì mọi chuyện đã không trở thành như bây giờ.” Vẻ mặt của Tiêu Chấn Quân rất nghiêm túc: “Năm đó, bọn ba đều có lỗi, hại mẹ con mắc chứng trầm cảm rồi qua đời, sai lầm này ba khó mà thoái thác. Tuy nhiên, Quý Hoằng Văn đã dùng cái mà ông ta gọi là khoan dung, là tình yêu lớn lao để giam giữ mẹ con bên mình trong suốt mấy năm sau này thì cũng không công bằng với bà ấy như vậy. Trước đây, khi bọn ba học ở Mỹ, Quý Hoằng Văn đã khổ sở theo đuổi mẹ con nhưng không được, rồi đành phải từ bỏ. Nhưng cuối cùng, cuộc hôn nhân của ba và khúc mắc yêu hận phát triển sau này với mẹ con lại để ông ta thành công chen vào.”
“Noãn Noãn, hôm nay ba nói cho con biết những chuyện này không phải là muốn con đối xử với Quý Hoằng Văn thế nào, cũng không phải muốn con nhất định phải về nhà họ Tiêu. Nhưng nếu con đã biết sự thật, thì ba cũng nên nói rõ tất cả mọi chuyện cho con biết, để trong lòng con không có sự thiên vị. Chuyện gì nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, là ba ruột của con, ba không muốn trở thành người bị con khinh khi là tội phạm cưỡng bức và thích bạo hành. Thanh Lâm sinh con ra, lưu lại cho ba một tưởng niệm là ba đã được an ủi rất nhiều rồi. Ba muốn chuyển một nửa tài sản của nhà họ Tiêu sang tên con là vì ba không muốn bạc đãi con gái mình, chứ không phải vì trách nhiệm của một người cha.”
“Tôi không cần một đồng một cắc nào của nhà họ Tiêu các người. Ông hãy giữ lại đi.” Sau khi nghe xong, Quý Noãn vẫn không tỏ thái độ gì, ánh mắt rất bình tĩnh.
Tiêu Chấn Quân nhìn cô: “Con vẫn không thể thông cảm cho bọn ba, đúng không? Ở tuổi này của con, có lẽ con vẫn chưa hiểu số mệnh là gì, nhưng bây giờ ba đã có trải nghiệm sâu sắc. Giữa ba, mẹ con và Quý Hoằng Văn, đó chính là số mệnh. Duyên phận không sai, chỉ có lòng ích kỷ và sự cố chấp của con người là sai. Năm đó, khi nghe mẹ con gả vào nhà họ Quý, nếu ba không vì mặt mũi và tính khí nóng nảy của mình, thì mọi chuyện đã không ra nông nỗi này…Thứ như duyên phận, lúc cần trân trọng thì hãy nên trân trọng, nếu cứ ngập ngừng không chịu bước tới, đến khi thật sự hối hận thì tất cả đã muộn rồi.”
“Vì vậy, con tuyệt đối đừng đi theo vết xe đổ của ba. Với chuyện tình cảm, con đừng nên quá cứng rắn và quá bướng bỉnh, đừng đợi đến khi hối hận mới tỉnh ngộ.”