Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 656
LÝ DO Ở NGAY TRƯỚC MẶT ANH ĐÂY, EM BIẾT CÒN CỐ HỎI HẢ?
Quý Noãn vẫn nằm trong chăn không chịu ra ngoài. Khi bữa tối được mang lên, Mặc Cảnh Thâm đi vào gọi cô dậy ăn cơm, cô chỉ lười biếng đáp lại một tiếng rồi nằm ngủ tiếp. Mặc Cảnh Thâm bước đến như định vớt cô từ trong chăn ra thì cô mới vội vàng quấn chăn vào lăn hai vòng, nói sẽ ra ăn ngay.
Sau khi ăn xong bữa tối, cô lại lăn ra giường. Lúc trước đã tiêu hao bao nhiêu thể lực như thế, bây giờ cô phải ngủ nghỉ đầy đủ thì mới có thể lấy lại sức.
Còn Mặc Cảnh Thâm, cô thật sự thắc mắc không biết anh có phải là người hay không. Người luôn phải vận động trên giường là anh, cô chỉ nằm dưới chịu thôi mà cũng đã mệt đến thế này, trong khi anh không hề gặp vấn đề gì. Cô nghi ngờ nếu thuốc có tác dụng mạnh hơn, cô liều chết cứ ôm riết lấy anh không buông thì có phải anh vẫn tiếp tục được, rồi còn ép khô hơi sức cuối cùng của cô mới chịu thôi không.
Hơn bảy giờ tối, Thẩm Mục mang đồ của Quý Noãn bị rơi ở phòng tiệc đến, nói rằng nhân viên vệ sinh phòng tiệc ở khách sạn nhặt được rồi bàn giao cho phòng bảo vệ. Đồ đạc trong túi xách không bị mất, điện thoại di động của cô có mật khẩu, đương nhiên không dễ bị mở khóa. Quý Noãn kiểm tra một lượt rồi nói cảm ơn Thẩm Mục.
Thẩm Mục cười, nhưng mắt lại không dám nhìn Quý Noãn. Quý Noãn không có quần áo ở Quốc tế Oran, bây giờ cô đang mặc áo sơ mi của Mặc Cảnh Thâm, bên dưới mặc một cái quần dài không biết phải xắn lên bao nhiêu lượt. Nhưng cổ áo sơ mi không cao, không che được mấy dấu vết mập mờ trên cổ, chỉ cần liếc mắt là cậu ta đã biết rốt cuộc tình hình chiến đấu ngày hôm qua kịch liệt đến độ nào.
Tối qua, khi Mặc Cảnh Thâm bế Quý Noãn từ khách sạn đi ra, Thẩm Mục đã biết rõ Quý Noãn gặp phải chuyện gì. Nhưng biết thì biết, hai vợ chồng nhà người ta muốn xử lý thế nào là chuyện của họ. Dù sao cậu ta cũng là người ngoài, không nên suy đoán. Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy những thứ kích thích thị giác này, Thẩm Mục lập tức dời tầm mắt, không dám nhìn về phía Quý Noãn.
Thật ra Quý Noãn cũng đã cố hết sức rụt cổ lại, nhưng có rụt đến đâu đi nữa thì cũng không làm tiêu tan dấu vết trên cổ được, mà vừa rồi cô cũng không tìm được cái gì để che chắn. Đương nhiên cô biết nguyên nhân vì sao Thẩm Mục không dám nhìn mình, không nhìn thì thôi, đỡ làm cô phải ngượng ngùng.
Khụ, nhưng chuyện này thật sự không trách được Mặc Cảnh Thâm.
Thật ra chính cô mới hết lần này đến lần khác bám riết lấy anh…
“À, cô Quý.” Trước khi đi, Thẩm Mục lại nói: “Chúng tôi đã phát hiện ra hành tung của Quý Mộng Nhiên rồi. Cô ta đang trốn trong biệt thự nhà họ Quý, sáng ngày mai sẽ có cảnh sát đến nhà bắt người, cô có muốn giao phó gì không? Cô có muốn làm thêm chuyện gì đối phó với Quý Mộng Nhiên nữa không?”
“Tôi không cần giao phó gì cả, làm sai thì phải chịu trừng phạt. Tôi không nhúng tay vào thì cảnh sát cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ta, đúng không?”
Thẩm Mục cười.
Cậu ta nghe ra Quý Noãn đoán được Tổng Giám đốc Mặc sẽ không bao giờ để Quý Mộng Nhiên có cơ hội được nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật nữa. Lần này đúng là cô ta nhổ lông hổ, rơi vào miệng hổ rồi thì không cớ gì thoát được.
Quả nhiên Quý Noãn không cần làm gì, đời này Quý Mộng Nhiên cũng được nếm cuộc sống lao tù mấy chục năm. Rồi sau vài năm ngồi tù vì không còn nghị lực mà cô ta tự tử cũng là chuyện rất đơn giản. Đương nhiên, cùng với cô ta còn có Tập đoàn Thịnh thị, một trong bốn gia tộc quyền thế ở Hải Thành, cũng sắp diệt vong rồi.
*** Tối thứ Hai, vì ban ngày Mặc Cảnh Thâm không đến công ty, nên buổi tối anh cần xử lý tài liệu điện tử ở phòng sách.
Quý Noãn ăn tối xong thì định nói mình không muốn ở đây, nhưng anh hoàn toàn không có ý định gọi ai mang quần áo đến cho cô cả. Cô định tự mình gọi điện đi, nhưng thật sự nhấc tay lên cũng thấy mệt, cứ tự hành mình mà về Nguyệt Hồ Loan thì chắc mai cô cũng không xuống giường được.
Dù sao tối nay anh cũng có việc, không lượn lờ trước mặt làm chướng mắt cô. Quý Noãn co rúc trong sofa, cầm điện thoại lướt tin tức.
Mạc Cảnh Thâm đi ra từ phòng sách thì nhìn thấy Quý Noãn đã tựa vào sofa ngủ thiếp đi, điện thoại di động đặt bên tay. Cô gái nhỏ nghoẹo đầu ngủ, màn hình di động đã tắt từ lâu.
Anh chỉ nhìn một thoáng rồi sải bước chân dài về phía cô. Khi anh đang định bế cô về phòng ngủ thì Quý Noãn nghe thấy tiếng động, bất chợt mở mắt ra. Cô ngẩng lên nhìn anh, như vừa mơ thấy điều gì đó mà chợt nhớ đến một chuyện. Ánh mắt cô thoáng tỉnh táo, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Dù sao trụ sở Tập đoàn Shine cũng ở Los Angeles, đã lâu anh không về Mỹ rồi, anh định sau này ở hẳn Hải Thành sao?”
Cô nhớ anh đã từng sống trọn vẹn mười năm ở Mỹ, không quay về Hải Thành.
Cô vừa dứt lời thì anh tiện tay đặt điện thoại di động của mình xuống, tránh cấn vào người cô, đồng thời định bế cô lên.
Quý Noãn vội vàng giơ tay lên cản tay anh lại: “Không cần anh bế, em cũng không phải là người tàn tật…”
Mặc Cảnh Thâm khẽ cười: “Chẳng phải chân em mềm nhũn không muốn cựa nữa sao?”
Quý Noãn đẩy cánh tay anh đang vươn tới ra: “Dù sao em tự đi được! Anh đừng có động một tí là lại lấy cớ bế em!”
Anh bị bóc mẽ thì khẽ cười, cũng không tiếp tục bế cô nữa, tránh cô lại xù lông lên.
“Anh làm việc xong rồi à?” Quý Noãn liếc vào phòng làm việc rồi lại nhìn giờ trên điện thoại di động.
“Còn một ít tài liệu nữa, không gấp, anh tắm xong rồi lại xem.” Anh nói rồi liếc cô một cái, thấy cô co rúc trên sofa như rất thoải mái thì cũng không ép về phòng ngủ nữa. Anh cầm điện thoại mới đặt ở bàn trà lên nhìn một thoáng rồi lại đặt xuống, quay người đi vào phòng tắm.
Nguyên nhân vừa rồi anh nhìn màn hình di động là vì nhận được một tin nhắn, hình như là tiếng Anh, Quý Noãn cũng không nhìn rõ.
Cô tựa vào sofa nhìn anh đi vào phòng tắm, rồi liếc sang nhìn chiếc điện thoại di động trên bàn trà, cuối cùng đứng dậy đi qua cầm lên.
Điện thoại có mật khẩu, cô không mở khóa được. Quý Noãn đang định thử mật khẩu anh dùng từ ba năm trước để mở thì màn hình lại hiện lên một tin nhắn mới.
Vẫn là tiếng Anh.
Nhưng tin nhắn này mới nên cô vẫn đọc được khi màn hình đang khóa. Thư ký của anh ở Mỹ gửi tin nhắn đến, dịch từ tiếng Anh đại ý là: “Mặc tổng, anh vẫn chưa định ngày về Los Angeles sao?”
Ánh mắt Quý Noãn thoáng sững lại.
Quay về Los Angeles?
Mặc Cảnh Thâm tắm xong đi ra ngoài thấy Quý Noãn vẫn còn ngồi trên sofa. Anh đến gần thì thấy điện thoại của mình đang nằm trong tay cô. Sau khi với lấy thì anh nhìn thấy tin nhắn của thư ký vừa gửi đến, đoán được cô cũng đã nhìn thấy rồi.
“Sao vậy? Không muốn anh đi à?”
Quý Noãn đảo mắt nhìn anh đang cúi xuống nhìn mình: “Vì sự phát triển của Tập đoàn Shine, nước Mỹ mới là nơi chốn của anh, sao anh lưu lại Hải Thành lâu như vậy?”
Anh điềm nhiên bình thản nói: “Tại sao à? Lý do ở ngay trước mặt anh đây, em biết còn cố hỏi hả?”
Quý Noãn vẫn nằm trong chăn không chịu ra ngoài. Khi bữa tối được mang lên, Mặc Cảnh Thâm đi vào gọi cô dậy ăn cơm, cô chỉ lười biếng đáp lại một tiếng rồi nằm ngủ tiếp. Mặc Cảnh Thâm bước đến như định vớt cô từ trong chăn ra thì cô mới vội vàng quấn chăn vào lăn hai vòng, nói sẽ ra ăn ngay.
Sau khi ăn xong bữa tối, cô lại lăn ra giường. Lúc trước đã tiêu hao bao nhiêu thể lực như thế, bây giờ cô phải ngủ nghỉ đầy đủ thì mới có thể lấy lại sức.
Còn Mặc Cảnh Thâm, cô thật sự thắc mắc không biết anh có phải là người hay không. Người luôn phải vận động trên giường là anh, cô chỉ nằm dưới chịu thôi mà cũng đã mệt đến thế này, trong khi anh không hề gặp vấn đề gì. Cô nghi ngờ nếu thuốc có tác dụng mạnh hơn, cô liều chết cứ ôm riết lấy anh không buông thì có phải anh vẫn tiếp tục được, rồi còn ép khô hơi sức cuối cùng của cô mới chịu thôi không.
Hơn bảy giờ tối, Thẩm Mục mang đồ của Quý Noãn bị rơi ở phòng tiệc đến, nói rằng nhân viên vệ sinh phòng tiệc ở khách sạn nhặt được rồi bàn giao cho phòng bảo vệ. Đồ đạc trong túi xách không bị mất, điện thoại di động của cô có mật khẩu, đương nhiên không dễ bị mở khóa. Quý Noãn kiểm tra một lượt rồi nói cảm ơn Thẩm Mục.
Thẩm Mục cười, nhưng mắt lại không dám nhìn Quý Noãn. Quý Noãn không có quần áo ở Quốc tế Oran, bây giờ cô đang mặc áo sơ mi của Mặc Cảnh Thâm, bên dưới mặc một cái quần dài không biết phải xắn lên bao nhiêu lượt. Nhưng cổ áo sơ mi không cao, không che được mấy dấu vết mập mờ trên cổ, chỉ cần liếc mắt là cậu ta đã biết rốt cuộc tình hình chiến đấu ngày hôm qua kịch liệt đến độ nào.
Tối qua, khi Mặc Cảnh Thâm bế Quý Noãn từ khách sạn đi ra, Thẩm Mục đã biết rõ Quý Noãn gặp phải chuyện gì. Nhưng biết thì biết, hai vợ chồng nhà người ta muốn xử lý thế nào là chuyện của họ. Dù sao cậu ta cũng là người ngoài, không nên suy đoán. Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy những thứ kích thích thị giác này, Thẩm Mục lập tức dời tầm mắt, không dám nhìn về phía Quý Noãn.
Thật ra Quý Noãn cũng đã cố hết sức rụt cổ lại, nhưng có rụt đến đâu đi nữa thì cũng không làm tiêu tan dấu vết trên cổ được, mà vừa rồi cô cũng không tìm được cái gì để che chắn. Đương nhiên cô biết nguyên nhân vì sao Thẩm Mục không dám nhìn mình, không nhìn thì thôi, đỡ làm cô phải ngượng ngùng.
Khụ, nhưng chuyện này thật sự không trách được Mặc Cảnh Thâm.
Thật ra chính cô mới hết lần này đến lần khác bám riết lấy anh…
“À, cô Quý.” Trước khi đi, Thẩm Mục lại nói: “Chúng tôi đã phát hiện ra hành tung của Quý Mộng Nhiên rồi. Cô ta đang trốn trong biệt thự nhà họ Quý, sáng ngày mai sẽ có cảnh sát đến nhà bắt người, cô có muốn giao phó gì không? Cô có muốn làm thêm chuyện gì đối phó với Quý Mộng Nhiên nữa không?”
“Tôi không cần giao phó gì cả, làm sai thì phải chịu trừng phạt. Tôi không nhúng tay vào thì cảnh sát cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ta, đúng không?”
Thẩm Mục cười.
Cậu ta nghe ra Quý Noãn đoán được Tổng Giám đốc Mặc sẽ không bao giờ để Quý Mộng Nhiên có cơ hội được nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật nữa. Lần này đúng là cô ta nhổ lông hổ, rơi vào miệng hổ rồi thì không cớ gì thoát được.
Quả nhiên Quý Noãn không cần làm gì, đời này Quý Mộng Nhiên cũng được nếm cuộc sống lao tù mấy chục năm. Rồi sau vài năm ngồi tù vì không còn nghị lực mà cô ta tự tử cũng là chuyện rất đơn giản. Đương nhiên, cùng với cô ta còn có Tập đoàn Thịnh thị, một trong bốn gia tộc quyền thế ở Hải Thành, cũng sắp diệt vong rồi.
*** Tối thứ Hai, vì ban ngày Mặc Cảnh Thâm không đến công ty, nên buổi tối anh cần xử lý tài liệu điện tử ở phòng sách.
Quý Noãn ăn tối xong thì định nói mình không muốn ở đây, nhưng anh hoàn toàn không có ý định gọi ai mang quần áo đến cho cô cả. Cô định tự mình gọi điện đi, nhưng thật sự nhấc tay lên cũng thấy mệt, cứ tự hành mình mà về Nguyệt Hồ Loan thì chắc mai cô cũng không xuống giường được.
Dù sao tối nay anh cũng có việc, không lượn lờ trước mặt làm chướng mắt cô. Quý Noãn co rúc trong sofa, cầm điện thoại lướt tin tức.
Mạc Cảnh Thâm đi ra từ phòng sách thì nhìn thấy Quý Noãn đã tựa vào sofa ngủ thiếp đi, điện thoại di động đặt bên tay. Cô gái nhỏ nghoẹo đầu ngủ, màn hình di động đã tắt từ lâu.
Anh chỉ nhìn một thoáng rồi sải bước chân dài về phía cô. Khi anh đang định bế cô về phòng ngủ thì Quý Noãn nghe thấy tiếng động, bất chợt mở mắt ra. Cô ngẩng lên nhìn anh, như vừa mơ thấy điều gì đó mà chợt nhớ đến một chuyện. Ánh mắt cô thoáng tỉnh táo, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Dù sao trụ sở Tập đoàn Shine cũng ở Los Angeles, đã lâu anh không về Mỹ rồi, anh định sau này ở hẳn Hải Thành sao?”
Cô nhớ anh đã từng sống trọn vẹn mười năm ở Mỹ, không quay về Hải Thành.
Cô vừa dứt lời thì anh tiện tay đặt điện thoại di động của mình xuống, tránh cấn vào người cô, đồng thời định bế cô lên.
Quý Noãn vội vàng giơ tay lên cản tay anh lại: “Không cần anh bế, em cũng không phải là người tàn tật…”
Mặc Cảnh Thâm khẽ cười: “Chẳng phải chân em mềm nhũn không muốn cựa nữa sao?”
Quý Noãn đẩy cánh tay anh đang vươn tới ra: “Dù sao em tự đi được! Anh đừng có động một tí là lại lấy cớ bế em!”
Anh bị bóc mẽ thì khẽ cười, cũng không tiếp tục bế cô nữa, tránh cô lại xù lông lên.
“Anh làm việc xong rồi à?” Quý Noãn liếc vào phòng làm việc rồi lại nhìn giờ trên điện thoại di động.
“Còn một ít tài liệu nữa, không gấp, anh tắm xong rồi lại xem.” Anh nói rồi liếc cô một cái, thấy cô co rúc trên sofa như rất thoải mái thì cũng không ép về phòng ngủ nữa. Anh cầm điện thoại mới đặt ở bàn trà lên nhìn một thoáng rồi lại đặt xuống, quay người đi vào phòng tắm.
Nguyên nhân vừa rồi anh nhìn màn hình di động là vì nhận được một tin nhắn, hình như là tiếng Anh, Quý Noãn cũng không nhìn rõ.
Cô tựa vào sofa nhìn anh đi vào phòng tắm, rồi liếc sang nhìn chiếc điện thoại di động trên bàn trà, cuối cùng đứng dậy đi qua cầm lên.
Điện thoại có mật khẩu, cô không mở khóa được. Quý Noãn đang định thử mật khẩu anh dùng từ ba năm trước để mở thì màn hình lại hiện lên một tin nhắn mới.
Vẫn là tiếng Anh.
Nhưng tin nhắn này mới nên cô vẫn đọc được khi màn hình đang khóa. Thư ký của anh ở Mỹ gửi tin nhắn đến, dịch từ tiếng Anh đại ý là: “Mặc tổng, anh vẫn chưa định ngày về Los Angeles sao?”
Ánh mắt Quý Noãn thoáng sững lại.
Quay về Los Angeles?
Mặc Cảnh Thâm tắm xong đi ra ngoài thấy Quý Noãn vẫn còn ngồi trên sofa. Anh đến gần thì thấy điện thoại của mình đang nằm trong tay cô. Sau khi với lấy thì anh nhìn thấy tin nhắn của thư ký vừa gửi đến, đoán được cô cũng đã nhìn thấy rồi.
“Sao vậy? Không muốn anh đi à?”
Quý Noãn đảo mắt nhìn anh đang cúi xuống nhìn mình: “Vì sự phát triển của Tập đoàn Shine, nước Mỹ mới là nơi chốn của anh, sao anh lưu lại Hải Thành lâu như vậy?”
Anh điềm nhiên bình thản nói: “Tại sao à? Lý do ở ngay trước mặt anh đây, em biết còn cố hỏi hả?”
Bình luận facebook