Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 643
CHẲNG LẼ MUỐN EM HIẾN THÂN NGAY TẠI ĐÂY?
Cô được anh đưa về văn phòng. Bây giờ dù sao cũng là thời gian làm việc của Tập đoàn Shine, vậy nên bên trong đã sớm có thư ký chờ sẵn.
Thấy bọn họ trở về, thư ký nhìn Quý Noãn một lúc, chắc chắn rằng cô không phải người ngoài thì mới tiến lên báo cáo vài việc với Mặc Cảnh Thâm. Sau khi vào văn phòng, Mặc Cảnh Thâm cũng không nói gì thêm, nghe thư ký báo cáo xong, nhận lấy tài liệu, xem vài trang rồi hờ hững dặn dò vài câu.
Cho đến khi thư ký rời đi, trong văn phòng mới yên tĩnh trở lại.
Từ đầu đến cuối Quý Noãn luôn ngồi trong phòng làm việc của anh. Có điều, khi anh bận làm việc, cô cũng chỉ đứng dậy đi đến cây nước nóng lạnh rót cho mình một cốc nước nóng,
Tuy nhiên, từ góc độ của Mặc Cảnh Thâm nhìn qua, chỉ thấy cô lạnh lùng bưng cốc uống nước.
“Đã hóa giải tin đồn của em trong mấy ngày nay rồi, vấn đề lớn nhất cũng đã giải quyết xong, em định báo đáp anh bằng khuôn mặt lạnh lùng đó sao?”
Quý Noãn liếc mắt nhìn anh với vẻ mặt không cảm xúc: “Không thì anh muốn em đáp lại thế nào? Chẳng lẽ muốn em hiến thân ngay tại đây?”
Anh nhàn nhạt nhếch môi, “Cũng là ý kiến hay đấy.”
Quý Noãn lườm anh: “Em mệt, buồn ngủ, muốn về nhà ngủ.”
Mấy ngày nay quả thật cô không nghỉ ngơi đàng hoàng, nửa đêm hôm qua còn chạy đến công ty anh, kết quả lại ngồi ngoài hành lang lâu như thế. Sáng nay cô cũng chỉ mới ngủ hơn một tiếng trong phòng nghỉ của anh mà thôi. Hiện tại mọi chuyện đã được giải quyết nên cô không muốn nghĩ ngợi gì cả, chỉ muốn ngủ một giấc để điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Còn nữa, cô cần thời gian suy nghĩ thật kỹ, cân nhắc xem phải làm sao để đối mặt với người đàn ông này…
Biểu hiện mệt mỏi của Quý Noãn rất rõ ràng, Mặc Cảnh Thâm khẽ cất giọng mềm mỏng: “Vậy em về nghỉ ngơi đi, tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc thật ngon.”
Quý Noãn không nói tiếp, đứng đậy định rời đi.
“Để anh đưa em về.”
“Không cần, tối qua em lái xe của Hạ Điềm tới đây. Cô nàng vẫn còn ở nhà em, em muốn lái xe về.”
Trước mắt cô cần nghỉ ngơi, cũng cần thời gian để điều chỉnh tâm trạng. Mặc Cảnh Thâm nhìn cô một lát, gật đầu, kiên nhẫn cất giọng dịu dàng: “Mấy ngày gần đây em không nghỉ ngơi đàng hoàng, lúc lái xe nhớ giữ tỉnh táo đấy.”
Quý Noãn không đáp lại anh.
Khi cô vừa ra đến cửa, anh lại cười nói: “Chú ý lái xe an toàn, bà Mặc.”
Quý Noãn dừng chân lại ngay tức thì, lườm anh một cái thật sắc, “Anh mà còn gọi em như vậy nữa, có tin ngày mai em viết một lá đơn ly hôn gửi anh không?”
Anh thản nhiên nhếch môi: “Anh tin, bà Mặc.”
Quý Noãn: “…”
Cô tức giận quay người định đi, nhưng có lẽ anh nhìn thấy dáng vẻ xù lông của cô thì lại cười nhẹ, tâm trạng rất tốt: “Ngày mai gặp lại.”
***
Lúc Quý Noãn lái xe về Nguyệt Hồ Loan, Hạ Điềm đã rời đi rồi, chỉ gửi cho cô một tin nhắn WeChat, nói là cục cưng không gặp mẹ một đêm cứ khóc suốt, thuê người giúp việc đến bế cả đêm cũng vô ích, nên đã vội vàng lái xe của Quý Noãn về nhà trước.
Quý Noãn đi tắm, đúng là dễ chịu hơn rất nhiều, sau đó cô lại lên giường ôm gối ngủ suốt một ngày một đêm. Sau khi rửa sạch hoàn toàn vết nhơ và những tiếng mắng chửi vì chân tướng đã được phơi bày, sáng sớm hôm sau Quý Noãn đến công ty với tâm trạng vô cùng tốt.
Cái gọi là ngày mai gặp của Mặc Cảnh Thâm đã bị cho vào giấc ngủ, cô hoàn toàn không có ý định đi gặp anh.
Loại đàn ông bày mưu tính kế này, có lẽ bây giờ chỉ có cô mới là người có thể khiến anh mất đi kiểm soát. Cảm xúc của cô, sự tự do của cô, suy nghĩ của cô, anh đều không thể kiểm soát, thỉnh thoảng để anh tính sai một chút, ít nhất trong lòng Quý Noãn còn có thể tìm lại cảm giác cân bằng.
Ngày hôm sau, Quý Noãn đang chuẩn bị về nhà họ Quý thì đột nhiên nhận được lời mời từ hội từ thiện của phía chính quyền vừa mới nhậm chức trong thành phố. Hội tự thiện này sẽ tổ chức một bữa tiệc từ thiện, mời hơn phân nửa những nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh ở Hải Thành. Nói là hội từ thiện, thật ra chẳng qua là muốn lôi kéo những người giàu có trong thành phố. Dù sao trước giờ cũng không phân biệt quan chức và doanh nhân, huống chi lại còn là chuyện từ thiện, rất cần sự hợp tác của các doanh nhân.
Tiệc tối của buổi từ thiện sẽ được tổ chức vào tối mai. Không phải họ cố tình không cho Quý Noãn thời gian chuẩn bị, thật ra ba ngày trước đã có người nhận được thiệp mời rồi, nhưng vì Quý Noãn bị các lãnh đạo thành phổ hiểu lầm, cho rằng tác phong của cô thật sự không đứng đắn, nên hoàn toàn không có ý định đưa cô vào danh sách được mời. Kết quả, cô đột nhiên rửa sạch những tiếng xấu kia, bấy giờ họ mới bổ sung thiệp mời gửi lại cho cô.
Vì vậy, lúc cô nhận được thiệp mời thì chỉ còn một ngày nữa là đến bữa tiệc.
Thế nên Quý Noãn không kịp về nhà họ Quý, mà dành thời gian đi chọn một bộ váy dạ hội.
Ban đêm, Quý Noãn nhắm mắt nằm trên giường, nhưng hôm qua ngủ quá nhiều, dẫn đến đêm nay mất ngủ.
Cô cầm điện thoại lên xem, lại trông thấy ảnh đại diện WeChat của Mặc Cảnh Thâm, nhìn sao cũng thấy khó chịu. Thế là cô dứt khoát lên mạng tìm mấy tấm hình núi băng, sau đó gửi cho Mặc Cảnh Thâm.
Cô vừa gửi qua một phút, anh đã nhắn lại: “?”
Quý Noãn: “Mau đổi ảnh đại diện của anh đi! Mấy tấm hình núi băng này thích hợp để anh làm ảnh đại diện đấy, rất phù hợp với tính cách của anh, đừng để hình em nữa.”
Mặc Cảnh Thâm: “?”
Lại là một dấu chấm hỏi.
Không biết lúc này anh đang bận hay đang làm gì, Quý Noãn không kìm được, lại nhắn cho anh một câu: “Mau đổi hình đi.”
Lúc này rốt cuộc anh cũng gõ chữ gửi qua, nhưng lại ngắn gọn dứt khoát khiến người ta tức giận: “Không đổi.”
Quý Noãn áp điện thoại lên miệng, gửi cho anh một tin nhắn thoại: “Mặc Cảnh Thâm, nếu anh còn lấy hình em làm ảnh đại diện, có tin em block anh không?”
Nhưng anh nhắn lại là: “Đừng lộn xộn.”
Quý Noãn: “…”
Cô bỗng ném điện thoại bên cạnh gối đầu, cứ nằm như thế, đưa mắt nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ.
Thật ra, suy nghĩ kỹ lại, nhiều năm như vậy, trước giờ Mặc Cảnh Thâm cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô. Nếu thật sự chưa ly hôn, thì trái tim rối rắm của cô cũng coi như được an ủi. Chuyện duy nhất anh khiến cô tức giận bất bình chính là trước giờ anh luôn lý trí và bình tĩnh trước bất cứ cảm xúc nào.
Người bình tĩnh quá mức thật ra rất đáng sợ, đúng không?
Nhắm mắt im lặng trong chốc lát, cô bỗng cầm điện thoại lên lần nữa, ấn mở WeChat của Mặc Cảnh Thâm, nhanh chóng block nick anh.
Nhìn anh ngoan ngoãn nằm trong danh sách bị block thì Quý Noãn mới thở phào nhẹ nhõm, sảng khoái chỉnh điện thoại thành im lặng, định đi ngủ.
Nhưng vừa nhắm mắt không lâu, cô chợt cảm thấy có ánh sáng lờ mờ loé lên. Cô mở mắt, nghiêng đầu đã nhìn thấy màn hình di động của mình đang phát sáng, hơn nữa đã sáng một lúc rồi.
Cô ngó đầu nhìn thử, quả nhiên là Mặc Cảnh Thâm gọi tới. Quý Noãn nhìn chằm chằm vào dãy số mà cô vẫn chưa lưu từ sau khi về nước, cho đến khi di động sắp tự động ngắt mới đưa tay nhận điện thoại. Vào khoảnh khắc rốt cuộc cô cũng bắt máy, điện thoại chỉ im lặng trong chốc lát, tiếp đó, anh cất giọng trầm thấp tựa như mang theo ý cười và không hề bất ngờ: “Block anh thật sao?”
Cô được anh đưa về văn phòng. Bây giờ dù sao cũng là thời gian làm việc của Tập đoàn Shine, vậy nên bên trong đã sớm có thư ký chờ sẵn.
Thấy bọn họ trở về, thư ký nhìn Quý Noãn một lúc, chắc chắn rằng cô không phải người ngoài thì mới tiến lên báo cáo vài việc với Mặc Cảnh Thâm. Sau khi vào văn phòng, Mặc Cảnh Thâm cũng không nói gì thêm, nghe thư ký báo cáo xong, nhận lấy tài liệu, xem vài trang rồi hờ hững dặn dò vài câu.
Cho đến khi thư ký rời đi, trong văn phòng mới yên tĩnh trở lại.
Từ đầu đến cuối Quý Noãn luôn ngồi trong phòng làm việc của anh. Có điều, khi anh bận làm việc, cô cũng chỉ đứng dậy đi đến cây nước nóng lạnh rót cho mình một cốc nước nóng,
Tuy nhiên, từ góc độ của Mặc Cảnh Thâm nhìn qua, chỉ thấy cô lạnh lùng bưng cốc uống nước.
“Đã hóa giải tin đồn của em trong mấy ngày nay rồi, vấn đề lớn nhất cũng đã giải quyết xong, em định báo đáp anh bằng khuôn mặt lạnh lùng đó sao?”
Quý Noãn liếc mắt nhìn anh với vẻ mặt không cảm xúc: “Không thì anh muốn em đáp lại thế nào? Chẳng lẽ muốn em hiến thân ngay tại đây?”
Anh nhàn nhạt nhếch môi, “Cũng là ý kiến hay đấy.”
Quý Noãn lườm anh: “Em mệt, buồn ngủ, muốn về nhà ngủ.”
Mấy ngày nay quả thật cô không nghỉ ngơi đàng hoàng, nửa đêm hôm qua còn chạy đến công ty anh, kết quả lại ngồi ngoài hành lang lâu như thế. Sáng nay cô cũng chỉ mới ngủ hơn một tiếng trong phòng nghỉ của anh mà thôi. Hiện tại mọi chuyện đã được giải quyết nên cô không muốn nghĩ ngợi gì cả, chỉ muốn ngủ một giấc để điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Còn nữa, cô cần thời gian suy nghĩ thật kỹ, cân nhắc xem phải làm sao để đối mặt với người đàn ông này…
Biểu hiện mệt mỏi của Quý Noãn rất rõ ràng, Mặc Cảnh Thâm khẽ cất giọng mềm mỏng: “Vậy em về nghỉ ngơi đi, tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc thật ngon.”
Quý Noãn không nói tiếp, đứng đậy định rời đi.
“Để anh đưa em về.”
“Không cần, tối qua em lái xe của Hạ Điềm tới đây. Cô nàng vẫn còn ở nhà em, em muốn lái xe về.”
Trước mắt cô cần nghỉ ngơi, cũng cần thời gian để điều chỉnh tâm trạng. Mặc Cảnh Thâm nhìn cô một lát, gật đầu, kiên nhẫn cất giọng dịu dàng: “Mấy ngày gần đây em không nghỉ ngơi đàng hoàng, lúc lái xe nhớ giữ tỉnh táo đấy.”
Quý Noãn không đáp lại anh.
Khi cô vừa ra đến cửa, anh lại cười nói: “Chú ý lái xe an toàn, bà Mặc.”
Quý Noãn dừng chân lại ngay tức thì, lườm anh một cái thật sắc, “Anh mà còn gọi em như vậy nữa, có tin ngày mai em viết một lá đơn ly hôn gửi anh không?”
Anh thản nhiên nhếch môi: “Anh tin, bà Mặc.”
Quý Noãn: “…”
Cô tức giận quay người định đi, nhưng có lẽ anh nhìn thấy dáng vẻ xù lông của cô thì lại cười nhẹ, tâm trạng rất tốt: “Ngày mai gặp lại.”
***
Lúc Quý Noãn lái xe về Nguyệt Hồ Loan, Hạ Điềm đã rời đi rồi, chỉ gửi cho cô một tin nhắn WeChat, nói là cục cưng không gặp mẹ một đêm cứ khóc suốt, thuê người giúp việc đến bế cả đêm cũng vô ích, nên đã vội vàng lái xe của Quý Noãn về nhà trước.
Quý Noãn đi tắm, đúng là dễ chịu hơn rất nhiều, sau đó cô lại lên giường ôm gối ngủ suốt một ngày một đêm. Sau khi rửa sạch hoàn toàn vết nhơ và những tiếng mắng chửi vì chân tướng đã được phơi bày, sáng sớm hôm sau Quý Noãn đến công ty với tâm trạng vô cùng tốt.
Cái gọi là ngày mai gặp của Mặc Cảnh Thâm đã bị cho vào giấc ngủ, cô hoàn toàn không có ý định đi gặp anh.
Loại đàn ông bày mưu tính kế này, có lẽ bây giờ chỉ có cô mới là người có thể khiến anh mất đi kiểm soát. Cảm xúc của cô, sự tự do của cô, suy nghĩ của cô, anh đều không thể kiểm soát, thỉnh thoảng để anh tính sai một chút, ít nhất trong lòng Quý Noãn còn có thể tìm lại cảm giác cân bằng.
Ngày hôm sau, Quý Noãn đang chuẩn bị về nhà họ Quý thì đột nhiên nhận được lời mời từ hội từ thiện của phía chính quyền vừa mới nhậm chức trong thành phố. Hội tự thiện này sẽ tổ chức một bữa tiệc từ thiện, mời hơn phân nửa những nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh ở Hải Thành. Nói là hội từ thiện, thật ra chẳng qua là muốn lôi kéo những người giàu có trong thành phố. Dù sao trước giờ cũng không phân biệt quan chức và doanh nhân, huống chi lại còn là chuyện từ thiện, rất cần sự hợp tác của các doanh nhân.
Tiệc tối của buổi từ thiện sẽ được tổ chức vào tối mai. Không phải họ cố tình không cho Quý Noãn thời gian chuẩn bị, thật ra ba ngày trước đã có người nhận được thiệp mời rồi, nhưng vì Quý Noãn bị các lãnh đạo thành phổ hiểu lầm, cho rằng tác phong của cô thật sự không đứng đắn, nên hoàn toàn không có ý định đưa cô vào danh sách được mời. Kết quả, cô đột nhiên rửa sạch những tiếng xấu kia, bấy giờ họ mới bổ sung thiệp mời gửi lại cho cô.
Vì vậy, lúc cô nhận được thiệp mời thì chỉ còn một ngày nữa là đến bữa tiệc.
Thế nên Quý Noãn không kịp về nhà họ Quý, mà dành thời gian đi chọn một bộ váy dạ hội.
Ban đêm, Quý Noãn nhắm mắt nằm trên giường, nhưng hôm qua ngủ quá nhiều, dẫn đến đêm nay mất ngủ.
Cô cầm điện thoại lên xem, lại trông thấy ảnh đại diện WeChat của Mặc Cảnh Thâm, nhìn sao cũng thấy khó chịu. Thế là cô dứt khoát lên mạng tìm mấy tấm hình núi băng, sau đó gửi cho Mặc Cảnh Thâm.
Cô vừa gửi qua một phút, anh đã nhắn lại: “?”
Quý Noãn: “Mau đổi ảnh đại diện của anh đi! Mấy tấm hình núi băng này thích hợp để anh làm ảnh đại diện đấy, rất phù hợp với tính cách của anh, đừng để hình em nữa.”
Mặc Cảnh Thâm: “?”
Lại là một dấu chấm hỏi.
Không biết lúc này anh đang bận hay đang làm gì, Quý Noãn không kìm được, lại nhắn cho anh một câu: “Mau đổi hình đi.”
Lúc này rốt cuộc anh cũng gõ chữ gửi qua, nhưng lại ngắn gọn dứt khoát khiến người ta tức giận: “Không đổi.”
Quý Noãn áp điện thoại lên miệng, gửi cho anh một tin nhắn thoại: “Mặc Cảnh Thâm, nếu anh còn lấy hình em làm ảnh đại diện, có tin em block anh không?”
Nhưng anh nhắn lại là: “Đừng lộn xộn.”
Quý Noãn: “…”
Cô bỗng ném điện thoại bên cạnh gối đầu, cứ nằm như thế, đưa mắt nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ.
Thật ra, suy nghĩ kỹ lại, nhiều năm như vậy, trước giờ Mặc Cảnh Thâm cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô. Nếu thật sự chưa ly hôn, thì trái tim rối rắm của cô cũng coi như được an ủi. Chuyện duy nhất anh khiến cô tức giận bất bình chính là trước giờ anh luôn lý trí và bình tĩnh trước bất cứ cảm xúc nào.
Người bình tĩnh quá mức thật ra rất đáng sợ, đúng không?
Nhắm mắt im lặng trong chốc lát, cô bỗng cầm điện thoại lên lần nữa, ấn mở WeChat của Mặc Cảnh Thâm, nhanh chóng block nick anh.
Nhìn anh ngoan ngoãn nằm trong danh sách bị block thì Quý Noãn mới thở phào nhẹ nhõm, sảng khoái chỉnh điện thoại thành im lặng, định đi ngủ.
Nhưng vừa nhắm mắt không lâu, cô chợt cảm thấy có ánh sáng lờ mờ loé lên. Cô mở mắt, nghiêng đầu đã nhìn thấy màn hình di động của mình đang phát sáng, hơn nữa đã sáng một lúc rồi.
Cô ngó đầu nhìn thử, quả nhiên là Mặc Cảnh Thâm gọi tới. Quý Noãn nhìn chằm chằm vào dãy số mà cô vẫn chưa lưu từ sau khi về nước, cho đến khi di động sắp tự động ngắt mới đưa tay nhận điện thoại. Vào khoảnh khắc rốt cuộc cô cũng bắt máy, điện thoại chỉ im lặng trong chốc lát, tiếp đó, anh cất giọng trầm thấp tựa như mang theo ý cười và không hề bất ngờ: “Block anh thật sao?”