Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 622
ĐƯỜNG ĐƯỜNG LÀ TỔNG GIÁM ĐỐC TẬP ĐOÀN SHINE MÀ CÒN HỌC ĐƯỢC CÁCH PHÁ CỬA
“Tỉnh rồi?” Giọng anh vang lên từ cạnh giường.
Quý Noãn ngơ ngác một lúc lâu thì tầm mắt mơ hồ mới trở nên rõ ràng. Cô nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi đen ở cạnh giường, thấy áo anh có vẻ hơi nhăn một chút, có lẽ bị từ lúc anh bế cô đến bệnh viện.
“Tỉnh rồi thì há miệng ra, ăn cháo đi đã. Em còn đang truyền dịch, để bụng đói thì không tốt cho dạ dày.” Bên tai cô lại vang lên giọng nói trầm thấp.
Quý Noãn nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Thâm, vẫn còn hơi mơ hồ. Đây là đâu? Không phải cô đang ở thành phố Cát sao? Không phải Mặc Cảnh Thâm đang còn ở Bắc Kinh sao? Nhưng anh… sao anh lại ở đây?
Là cô đang nằm mơ hay cô không còn ở thành phố Cát nữa?
Tuy trong đầu vẫn còn rất nhiều chuyện chưa sáng tỏ, nhưng miệng cô vẫn rất tự giác há ra, phối hợp với động tác đút cháo của anh. Cô ăn được kha khá, cảm giác trong bụng không còn trống rỗng nữa, cả người cũng khỏe hơn.
Hơn nửa bát cháo cứ thế chui vào bụng cô. Một lát sau Mặc Cảnh Thâm đứng dậy, rồi chẳng mấy chốc quay lại, đỡ cô ngồi dậy dựa vào giường, lấy ống hút thả vào cốc nước ấm, đưa đến bên miệng cho cô uống.
Quý Noãn sốt một đêm, cơ thể bị mất nước. Sau khi uống rất nhiều nước thì cô lại ho vài tiếng. Anh nhẫn nại vỗ lưng cô, cô mới mím đôi môi nhợt nhạt, nhìn anh: “Sao anh lại ở đây?”
Mặc Cảnh Thâm vẫn không hề dao động, nghe thấy tiếng cô khàn đi thì kề nước bên miệng cho cô uống thêm.
Quý Noãn nghe lời uống thêm vài ngụm. Khi cô còn đang uống nước thì nghe thấy giọng nói của thản nhiên của người đàn ông vẫn đang kiên nhẫn đút nước kia vang lên: “Nếu anh không ở đây, cứ ở Hải Thành chờ em về thì chắc em đã sốt thành kẻ khờ luôn rồi.”
“Em… khụ khụ…” Quý Noãn nâng cánh tay không có kim truyền lên, đảo mắt nhìn một vòng xung quanh phòng. Có lẽ đây là phòng bệnh tốt nhất ở bệnh viện thành phố Cát. Cô nhìn thấy cạnh giường có biểu tượng ghi Bệnh viện Trung tâm thành phố Cát thì mới biết mình vẫn còn ở nơi này.
Hóa ra đến cả một địa phương nhỏ, chó ăn đá gà ăn sỏi như thành phố Cát mà Mặc Cảnh Thâm cũng đến.
“Anh đến đây từ lúc nào?” Quý Noãn gắng gượng hỏi anh với cái cổ họng khàn đặc, nói xong thì lại ho vài tiếng.
Mặc Cảnh Thâm lại duỗi tay ra vỗ nhẹ lên lưng cô: “Đừng hỏi vội, chờ một lát nữa rồi nói.”
Quý Noãn ho một lúc rồi mới vội vàng nhận lấy cốc nước anh đưa đến uống một ngụm to, sau đó thoải mái tựa vào đầu giường. Vì tay còn kim truyền nên cô không thể lộn xộn, chỉ có thể ngồi im nhìn anh.
Thấy cô vẫn nhìn mình chằm chằm, rõ ràng còn muốn hỏi nữa, Mặc Cảnh Thâm mới bình thản nói: “Biết em đến thành phố Cát nên anh đến xem thế nào. Không ngờ đêm qua anh gọi điện mà em không nghe máy, đến rạng sáng anh đến nơi, phá cửa đi vào thì thấy em sốt hầm hập nằm trong chăn, mê man đến nỗi kẻ trộm có đi vào thì em cũng không biết.”
Quý Noãn nhướng mắt lên: “Phá cửa?”
Ánh mắt lạnh lùng của anh thoáng dao động: “Em nên thấy may mắn, người phá cửa là anh chứ không phải người khác.”
Quý Noãn: “…”
Đường đường là Tổng Giám đốc Tập đoàn Shine, không những đi đến nơi khỉ ho cò gáy này mà lại còn học được cách phá cửa.
Quý Noãn cúi xuống nhìn quần áo trên người mình, nhớ hôm qua mình cởi quần áo ướt sũng rồi chui luôn vào chăn, cô không nói gì. Cô nhìn bình nước truyền treo ngược còn chưa nhỏ hết dịch, lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khàn giọng hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
“Chưa đến mười một giờ.”
“Hai người lái xe đến? Hay là đi máy bay?”
Cô không thể tưởng tượng ra cảnh boss Mặc sau khi đến thành phố Cát thì lại chen chúc với người ta ngồi trên tàu đi đến thành phố nhỏ này.
“Lái xe đến.”
Quả nhiên boss Mặc không thể chen chúc trên cái tàu nhỏ ở đây được, mặc dù cô vẫn rất muốn chứng kiến cảnh ấy.
“Em đã định về Hải Thành từ chiều qua, không ngờ lại phát sốt.” Quý Noãn nói rồi giơ tay lên sờ trán mình. Nhưng nhiệt độ tay cô cũng không thấp, có thăm dò cũng không ích gì. Lúc buông tay xuống, cô có chút ảo não, không còn tâm trạng đâu mà dằn dỗi Mặc Cảnh Thâm nữa, chỉ nói: “Vali và máy tính của em vẫn còn ở nhà bà ngoại. Nếu chiều nay mà xuất viện được thì em còn phải về lấy đồ.”
Cô không biết hiện tại quan hệ của mình với Mặc Cảnh Thâm như thế nào, nhưng thật sự không có ý định ở lại nhà bà ngoại nữa. Đi sớm được lúc nào hay lúc ấy, kể cả có ngồi xe của Mặc Cảnh Thâm cũng được.
“Cứ từ từ, hết sốt rồi nói, bây giờ em không chỉ bị sốt mà còn bị lây virus, phải nghỉ ngơi ít nhất hai ngày. Vali cứ để đấy, hoặc bảo Thẩm Mục đi lấy, hoặc anh đi lấy với em.” Mặc Cảnh Thâm kiên nhẫn nhìn cô: “Trước tiên em cứ bồi dưỡng cho cơ thể mới vào Thu đã ốm của em đi đã, những chuyện khác không quan trọng.”
Quả thật Quý Noãn cũng cảm thấy mũi tịt đặc. Lúc trước cô đưa bà ngoại đến bệnh viện thì những người xung quanh không ngừng ho hắng hắt hơi, cô đã biết không có gì tốt, bây giờ nhìn xem, đúng là bị lây ốm rồi.
Cô lại ho một tiếng, giơ tay lên đặt bên cạnh cổ đau rát, vừa xoa cổ vừa nói: “Chỗ em ở đêm qua là phòng của mẹ. Đồ đạc của mẹ em cũng thu dọn hết rồi, sau này em không có ý định quay về đó nữa.”
Quý Noãn không biết là bản thân muốn phát tiết những cảm xúc dồn nén trong mấy ngày vừa rồi, hay là muốn giải thích nguyên nhân mình đến thành phố Cát cho Mặc Cảnh Thâm mà lại nói ra một câu như vậy. Cô ngước mắt lên, nhìn anh vẫn đang nhẫn nại vỗ lưng cho mình, rồi lại đi lấy cho cô cốc nước ấm vì thấy cổ họng cô đau rát. Khi quay lại mép giường thì anh mới hỏi cô: “Bây giờ em có cảm thấy khá hơn chút nào không?”
Quý Noãn gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi.” Ít nhất còn thấy khá hơn lúc cô bị dầm mưa lạnh quay về nhà đêm qua.
Có lẽ sau khi tỉnh dậy uống nhiều nước, còn khi ngủ thì cô vẫn truyền dịch, nên ngồi được một lát thì Quý Noãn cảm thấy buồn đi vệ sinh, nhưng lại không dám nói thành lời.
“Em xuống giường được không?” Quý Noãn vừa nhìn thuốc còn lại trong bình vừa hỏi.
“Xuống giường làm gì?”
Cô không nói nhưng cũng không nhịn được nữa, kiên quyết ngồi lên định đứng dậy.
Anh nhìn thấy cô rõ ràng còn yếu nhưng vẫn kiên quyết định xuống giường thì liền hiểu ra: “Em muốn đi vệ sinh sao?”
Quý Noãn câm nín.
Cô mới ngồi dậy thôi mà đã bị đọc vị rồi?
Quý Noãn không động đậy, chủ yếu là dây kim truyền trên tay không cho cô động đậy. Cô chỉ cúi xuống liếc nhìn mu bàn tay, có chút bối rối không biết phải đi như thế nào.
Mặc Cảnh Thâm đút một tay vào túi quần, nhìn ngắm nét mặt ngượng ngùng của cô, chậm rãi nở nụ cười. Khi thấy Quý Noãn không thể không nhìn mình cầu cứu rồi hất mặt về phía phòng vệ sinh duy nhất trong phòng bệnh thì ánh mắt của anh mới ẩn hiện ý cười như muốn hỏi, có cần anh giúp không…
“Tỉnh rồi?” Giọng anh vang lên từ cạnh giường.
Quý Noãn ngơ ngác một lúc lâu thì tầm mắt mơ hồ mới trở nên rõ ràng. Cô nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi đen ở cạnh giường, thấy áo anh có vẻ hơi nhăn một chút, có lẽ bị từ lúc anh bế cô đến bệnh viện.
“Tỉnh rồi thì há miệng ra, ăn cháo đi đã. Em còn đang truyền dịch, để bụng đói thì không tốt cho dạ dày.” Bên tai cô lại vang lên giọng nói trầm thấp.
Quý Noãn nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Thâm, vẫn còn hơi mơ hồ. Đây là đâu? Không phải cô đang ở thành phố Cát sao? Không phải Mặc Cảnh Thâm đang còn ở Bắc Kinh sao? Nhưng anh… sao anh lại ở đây?
Là cô đang nằm mơ hay cô không còn ở thành phố Cát nữa?
Tuy trong đầu vẫn còn rất nhiều chuyện chưa sáng tỏ, nhưng miệng cô vẫn rất tự giác há ra, phối hợp với động tác đút cháo của anh. Cô ăn được kha khá, cảm giác trong bụng không còn trống rỗng nữa, cả người cũng khỏe hơn.
Hơn nửa bát cháo cứ thế chui vào bụng cô. Một lát sau Mặc Cảnh Thâm đứng dậy, rồi chẳng mấy chốc quay lại, đỡ cô ngồi dậy dựa vào giường, lấy ống hút thả vào cốc nước ấm, đưa đến bên miệng cho cô uống.
Quý Noãn sốt một đêm, cơ thể bị mất nước. Sau khi uống rất nhiều nước thì cô lại ho vài tiếng. Anh nhẫn nại vỗ lưng cô, cô mới mím đôi môi nhợt nhạt, nhìn anh: “Sao anh lại ở đây?”
Mặc Cảnh Thâm vẫn không hề dao động, nghe thấy tiếng cô khàn đi thì kề nước bên miệng cho cô uống thêm.
Quý Noãn nghe lời uống thêm vài ngụm. Khi cô còn đang uống nước thì nghe thấy giọng nói của thản nhiên của người đàn ông vẫn đang kiên nhẫn đút nước kia vang lên: “Nếu anh không ở đây, cứ ở Hải Thành chờ em về thì chắc em đã sốt thành kẻ khờ luôn rồi.”
“Em… khụ khụ…” Quý Noãn nâng cánh tay không có kim truyền lên, đảo mắt nhìn một vòng xung quanh phòng. Có lẽ đây là phòng bệnh tốt nhất ở bệnh viện thành phố Cát. Cô nhìn thấy cạnh giường có biểu tượng ghi Bệnh viện Trung tâm thành phố Cát thì mới biết mình vẫn còn ở nơi này.
Hóa ra đến cả một địa phương nhỏ, chó ăn đá gà ăn sỏi như thành phố Cát mà Mặc Cảnh Thâm cũng đến.
“Anh đến đây từ lúc nào?” Quý Noãn gắng gượng hỏi anh với cái cổ họng khàn đặc, nói xong thì lại ho vài tiếng.
Mặc Cảnh Thâm lại duỗi tay ra vỗ nhẹ lên lưng cô: “Đừng hỏi vội, chờ một lát nữa rồi nói.”
Quý Noãn ho một lúc rồi mới vội vàng nhận lấy cốc nước anh đưa đến uống một ngụm to, sau đó thoải mái tựa vào đầu giường. Vì tay còn kim truyền nên cô không thể lộn xộn, chỉ có thể ngồi im nhìn anh.
Thấy cô vẫn nhìn mình chằm chằm, rõ ràng còn muốn hỏi nữa, Mặc Cảnh Thâm mới bình thản nói: “Biết em đến thành phố Cát nên anh đến xem thế nào. Không ngờ đêm qua anh gọi điện mà em không nghe máy, đến rạng sáng anh đến nơi, phá cửa đi vào thì thấy em sốt hầm hập nằm trong chăn, mê man đến nỗi kẻ trộm có đi vào thì em cũng không biết.”
Quý Noãn nhướng mắt lên: “Phá cửa?”
Ánh mắt lạnh lùng của anh thoáng dao động: “Em nên thấy may mắn, người phá cửa là anh chứ không phải người khác.”
Quý Noãn: “…”
Đường đường là Tổng Giám đốc Tập đoàn Shine, không những đi đến nơi khỉ ho cò gáy này mà lại còn học được cách phá cửa.
Quý Noãn cúi xuống nhìn quần áo trên người mình, nhớ hôm qua mình cởi quần áo ướt sũng rồi chui luôn vào chăn, cô không nói gì. Cô nhìn bình nước truyền treo ngược còn chưa nhỏ hết dịch, lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khàn giọng hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
“Chưa đến mười một giờ.”
“Hai người lái xe đến? Hay là đi máy bay?”
Cô không thể tưởng tượng ra cảnh boss Mặc sau khi đến thành phố Cát thì lại chen chúc với người ta ngồi trên tàu đi đến thành phố nhỏ này.
“Lái xe đến.”
Quả nhiên boss Mặc không thể chen chúc trên cái tàu nhỏ ở đây được, mặc dù cô vẫn rất muốn chứng kiến cảnh ấy.
“Em đã định về Hải Thành từ chiều qua, không ngờ lại phát sốt.” Quý Noãn nói rồi giơ tay lên sờ trán mình. Nhưng nhiệt độ tay cô cũng không thấp, có thăm dò cũng không ích gì. Lúc buông tay xuống, cô có chút ảo não, không còn tâm trạng đâu mà dằn dỗi Mặc Cảnh Thâm nữa, chỉ nói: “Vali và máy tính của em vẫn còn ở nhà bà ngoại. Nếu chiều nay mà xuất viện được thì em còn phải về lấy đồ.”
Cô không biết hiện tại quan hệ của mình với Mặc Cảnh Thâm như thế nào, nhưng thật sự không có ý định ở lại nhà bà ngoại nữa. Đi sớm được lúc nào hay lúc ấy, kể cả có ngồi xe của Mặc Cảnh Thâm cũng được.
“Cứ từ từ, hết sốt rồi nói, bây giờ em không chỉ bị sốt mà còn bị lây virus, phải nghỉ ngơi ít nhất hai ngày. Vali cứ để đấy, hoặc bảo Thẩm Mục đi lấy, hoặc anh đi lấy với em.” Mặc Cảnh Thâm kiên nhẫn nhìn cô: “Trước tiên em cứ bồi dưỡng cho cơ thể mới vào Thu đã ốm của em đi đã, những chuyện khác không quan trọng.”
Quả thật Quý Noãn cũng cảm thấy mũi tịt đặc. Lúc trước cô đưa bà ngoại đến bệnh viện thì những người xung quanh không ngừng ho hắng hắt hơi, cô đã biết không có gì tốt, bây giờ nhìn xem, đúng là bị lây ốm rồi.
Cô lại ho một tiếng, giơ tay lên đặt bên cạnh cổ đau rát, vừa xoa cổ vừa nói: “Chỗ em ở đêm qua là phòng của mẹ. Đồ đạc của mẹ em cũng thu dọn hết rồi, sau này em không có ý định quay về đó nữa.”
Quý Noãn không biết là bản thân muốn phát tiết những cảm xúc dồn nén trong mấy ngày vừa rồi, hay là muốn giải thích nguyên nhân mình đến thành phố Cát cho Mặc Cảnh Thâm mà lại nói ra một câu như vậy. Cô ngước mắt lên, nhìn anh vẫn đang nhẫn nại vỗ lưng cho mình, rồi lại đi lấy cho cô cốc nước ấm vì thấy cổ họng cô đau rát. Khi quay lại mép giường thì anh mới hỏi cô: “Bây giờ em có cảm thấy khá hơn chút nào không?”
Quý Noãn gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi.” Ít nhất còn thấy khá hơn lúc cô bị dầm mưa lạnh quay về nhà đêm qua.
Có lẽ sau khi tỉnh dậy uống nhiều nước, còn khi ngủ thì cô vẫn truyền dịch, nên ngồi được một lát thì Quý Noãn cảm thấy buồn đi vệ sinh, nhưng lại không dám nói thành lời.
“Em xuống giường được không?” Quý Noãn vừa nhìn thuốc còn lại trong bình vừa hỏi.
“Xuống giường làm gì?”
Cô không nói nhưng cũng không nhịn được nữa, kiên quyết ngồi lên định đứng dậy.
Anh nhìn thấy cô rõ ràng còn yếu nhưng vẫn kiên quyết định xuống giường thì liền hiểu ra: “Em muốn đi vệ sinh sao?”
Quý Noãn câm nín.
Cô mới ngồi dậy thôi mà đã bị đọc vị rồi?
Quý Noãn không động đậy, chủ yếu là dây kim truyền trên tay không cho cô động đậy. Cô chỉ cúi xuống liếc nhìn mu bàn tay, có chút bối rối không biết phải đi như thế nào.
Mặc Cảnh Thâm đút một tay vào túi quần, nhìn ngắm nét mặt ngượng ngùng của cô, chậm rãi nở nụ cười. Khi thấy Quý Noãn không thể không nhìn mình cầu cứu rồi hất mặt về phía phòng vệ sinh duy nhất trong phòng bệnh thì ánh mắt của anh mới ẩn hiện ý cười như muốn hỏi, có cần anh giúp không…