Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 584
Mặc Cảnh Thâm không nói lời nào, Quý Noãn cũng không hề mở miệng.
Nhưng không thể cứ dông dài như thế.
Quý Noãn mới vừa ra ngoài về, hôm nay cô muốn dồn tất cả các buổi xã giao trong vòng hai ba ngày để giải quyết một thể, sau đó sẽ về Hải Thành sớm chút. Lúc này cô đã hơi mệt, không có sức đối đáp quá nhiều.
Cô hờ hững nói: “Tôi sẽ hoàn thành đủ số công việc trong mấy ngày tới ở Bắc Kinh, sẽ không bỏ sót. Về phần mấy chuyến phải đi cùng anh, tôi cũng đã nói với Tiểu Hồ rồi, nếu thời gian trùng khớp thì tôi đi, còn không trùng thì tự ai người đó đi..."
Cô nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của anh, cười nói: “Dù sao khách sạn Thịnh Đường cũng là khách sạn được công ty anh đầu tư, huống chi có rất nhiều đối tác cũng tới đó, anh ở lại nơi đó quả thật rất hợp, nhưng tôi thì khác. Đi theo Mặc tổng bôn ba trong giới thượng lưu Bắc Kinh nhiều ngày vậy rồi, cũng đã gặp đủ kiểu ông lớn, bây giờ cũng đã đến lúc tôi trở lại công việc ban đầu của mình. Ở đâu cũng vậy thôi, sau khi kết thúc lịch trình, tôi sẽ về Hải Thành ngay.”
“Quý Noãn.”
Cô cười: “Hửm?”
Mặc Cảnh Thâm nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói nồng đậm dường như không thể hòa tan, nhưng lại lạnh lùng và hờ hững, như muốn nhìn thẳng vào nơi sâu nhất của cô: “Em thật sự hết yêu anh rồi sao?”
Đầu tiên Quý Noãn sững sờ, sau đó chậm rãi bật cười.
Nhưng người đàn ông trên ghế sofa từ đầu đến cuối vẫn yên lặng nhìn cô. Dần dần cô không cười nổi nữa, chỉ khẽ nhếch miệng.
Nếu như nói khi đồng sinh cộng tử ở Campuchia cô yêu anh sâu đậm, nếu như nói khi anh muốn ly hôn, cô vẫn mặt dày mày dạn kiên trì ở bên anh, thậm chí không chịu rời đi khi anh mắng cô là đồ đê tiện, thì có lẽ cô đã thật sự yêu anh đến độ không oán trách không hối hận.
Nhưng, cô vẫn nhớ trước đây mình đã mang tâm trạng thế nào để đi ký đơn ly hôn, cũng nhớ ba năm qua mình đã sống như thế nào.
Cô nhớ ngày đó mình đã uống rượu cả đêm, sau đó ngồi ngẩn người cả đêm trên ban công ở khách sạn, sau khi tỉnh lại thì đã cắt mái tóc dài đi.
Nếu như nói cô còn chút kích động hoặc không vui với chuyện mờ ám của anh và những người phụ nữ khác, thì có lẽ đó chỉ là chút không vui tuôn ra trong lòng khi thấy thứ từng là của mình bị người khác coi trọng. Đây là bản năng của con người, nhưng cô không thể xác định chuyện này có được đánh đồng với yêu hay không.
Nếu ngay cả Mặc Cảnh Thâm cũng biết rõ là cô hết yêu, vậy có lẽ thái độ của cô đã quá buông xuôi, mất đi khát vọng muốn dồn hết tâm trí để níu kéo thứ gì đó. Cô không cố ý trốn tránh, cũng không cố ý tới gần, có lẽ cũng vì cô đã không còn tâm tư muốn lãng phí thời gian với anh, nên anh mới có thể nói cô hết yêu.
Vậy, có lẽ là cô đã hết yêu thật rồi.
“Có lẽ vậy.” Hồi lâu sau Quý Noãn mới đáp lại.
“Lý do?”
Quý Noãn nhìn anh, chợt hơi ngẩn ra, sau đó lập tức quay mặt đi chỗ khác, nhẹ nhàng đặt tay lên tay kéo của vali, nói nhỏ: "Có lẽ là ba năm trước, khi đứa bé bắt đầu có tim thai, kiên cường sống hơn hai tháng trong bụng tôi mất đi, hoặc cũng có lẽ là khi chờ đến giây phút người tôi yêu nhất tỉnh lại đã làm trái tim bị thủng trăm ngàn lỗ của tôi đóng băng chỉ trong vòng một đêm. Dù sau này anh lấy lý do hợp lý, thậm chí lấy lý do lúc nào cũng nghĩ cho tôi để đục vỡ lớp băng bên ngoài, thì máu thịt trong tôi cũng đã chết lặng, không còn chút hơi ấm nào."
Thấy ánh mắt anh ảm đạm, cô biết anh cũng đang nghĩ về đứa bé kia. Đây là chuyện nhạy cảm với Quý Noãn thì sao lại không phải chuyện nhạy cảm của Mặc Cảnh Thâm? Vì thế anh thường tránh nói về đề tài này, không bao giờ nhắc đến.
Ngoài khách sạn, dòng xe cộ qua lại, cách đó không xa bên ngoài phòng nghỉ có tiếng nói chuyện khe khẽ của những người đi qua, tất cả dường như trở thành khung cảnh hư ảo sau lưng Quý Noãn. Qua vẻ mặt của cô, Mặc Cảnh Thâm như thấy lại được cảnh tượng cô gái có sắc mặt tái nhợt luôn ngồi bên ngoài phòng bệnh chờ anh qua khe cửa khi anh vừa mới tỉnh lại vào ba năm trước.
Trong ba năm qua, những gì có thể tiếp nhận và không thể tiếp nhận, cô đều lặng lẽ đón lấy. Cô đột phá trong ba năm qua, vì đau đớn mà trở nên kiên cường, nhưng cũng vì kiên cường mà đóng chặt những thứ vốn dĩ nên mềm yếu trong nội tâm.
Cô đã học được cách nắm lấy hay buông bỏ, thành công và thất bại, học được cách cúi đầu dưới mái hiên, cũng học được cách tìm cơ hội để xông ra khỏi lồng giam. Nhìn như thỏa hiệp, nhưng thực tế, ngay cả một góc của bức tường thành cao ngất trong lòng cô cũng không hề bị phá hủy.
Quý Noãn bình tĩnh nói: “Hoặc cũng có lẽ là vì tôi đã sống hai kiếp, đã yêu điên cuồng, thế nên sau khi cố hết sức và sau khi biết được toàn bộ sự thật, tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, lại buông bỏ được nhiều thứ đã từng cố chấp từ lâu. Mặc Cảnh Thâm, ba năm qua tôi đã hiểu ra một điều, đó là… tình yêu là thứ không gây chết người, nó chỉ phá tan niềm tin ban đầu của tôi, nhưng lại để tôi xây lại niềm tin mới, để Quý Noãn ngủ say, để Quý Noãn tôi sống bây giờ không còn là Quý Noãn nữa.”
“Thế nên, nếu ngay cả anh cũng hỏi như thế, vậy có lẽ là tôi hết yêu rồi.” Quý Noãn lạnh nhạt đưa ra kết luận cuối cùng.
Nhìn dáng vẻ lúc Quý Noãn nói ra hai chữ hết yêu, Mặc Cảnh Thâm nhớ lại ba năm trước, khi anh xem hơn mười tin nhắn cô gửi cho anh, trong đó có một tin là: “Mặc Cảnh Thâm, em yêu anh.”
Nhưng những tin nhắn đó lại bị xóa đi từng cái một trong thái độ buộc phải bình tĩnh và lạnh lùng của mình.
***
Mặc Cảnh Thâm không ép Quý Noãn về khách sạn Thịnh Đường. Trên thực tế, dù Quý Noãn có về thì cũng không có thời gian nghỉ ngơi, cùng lắm chỉ ngủ một giấc vào ban đêm mà thôi.
Bây giờ đã không có gì có thể giày vò được cô, cô dồn tất cả công việc trong vòng mấy ngày như thế, ở đâu cũng vậy thôi.
Cô vẫn ở lại khách sạn hiện tại, coi như chính thức bước vào chuyến công tác vô cùng bận rộn.
Sau khi Quý Noãn nói hết những lời thật lòng, cô lại trở về dáng vẻ lạnh lùng khó gần như khi mới về nước.
Có một vài lần Mặc Cảnh Thâm dừng xe trước cửa khách sạn của Quý Noãn, lúc Quý Noãn đi ra nhìn thấy cũng không lên xe anh, mà đi thẳng ra trạm tàu điện ngầm, hoặc lên xe của vài đối tác chờ bên ngoài.
Bắc Kinh đã vào Thu, hai ngày nay thời tiết trở lạnh. Giữa trưa, sau khi làm việc xong, buổi chiều đáng lẽ Quý Noãn có thể tạm thời nghỉ ngơi một lát, nhưng cô chợt nhận được một cuộc điện thoại.
Là Thư ký Dương của Mr. Vinse gọi tới, nói rằng Mr. Vinse đột nhiên bị viêm dạ dày cấp tính. Hôm qua lúc đưa vào bệnh viện cô ta mới biết Mr. Vinse đã phát sốt liên tục mấy ngày, hơn nữa đã sốt đến mức ý thức không tỉnh táo cho lắm.
Bọn họ vẫn chưa rời khỏi Bắc Kinh, sau khi hỏi bọn họ địa chỉ bệnh viện, Quý Noãn lập tức gọi xe chạy tới.
Nhưng không thể cứ dông dài như thế.
Quý Noãn mới vừa ra ngoài về, hôm nay cô muốn dồn tất cả các buổi xã giao trong vòng hai ba ngày để giải quyết một thể, sau đó sẽ về Hải Thành sớm chút. Lúc này cô đã hơi mệt, không có sức đối đáp quá nhiều.
Cô hờ hững nói: “Tôi sẽ hoàn thành đủ số công việc trong mấy ngày tới ở Bắc Kinh, sẽ không bỏ sót. Về phần mấy chuyến phải đi cùng anh, tôi cũng đã nói với Tiểu Hồ rồi, nếu thời gian trùng khớp thì tôi đi, còn không trùng thì tự ai người đó đi..."
Cô nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của anh, cười nói: “Dù sao khách sạn Thịnh Đường cũng là khách sạn được công ty anh đầu tư, huống chi có rất nhiều đối tác cũng tới đó, anh ở lại nơi đó quả thật rất hợp, nhưng tôi thì khác. Đi theo Mặc tổng bôn ba trong giới thượng lưu Bắc Kinh nhiều ngày vậy rồi, cũng đã gặp đủ kiểu ông lớn, bây giờ cũng đã đến lúc tôi trở lại công việc ban đầu của mình. Ở đâu cũng vậy thôi, sau khi kết thúc lịch trình, tôi sẽ về Hải Thành ngay.”
“Quý Noãn.”
Cô cười: “Hửm?”
Mặc Cảnh Thâm nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói nồng đậm dường như không thể hòa tan, nhưng lại lạnh lùng và hờ hững, như muốn nhìn thẳng vào nơi sâu nhất của cô: “Em thật sự hết yêu anh rồi sao?”
Đầu tiên Quý Noãn sững sờ, sau đó chậm rãi bật cười.
Nhưng người đàn ông trên ghế sofa từ đầu đến cuối vẫn yên lặng nhìn cô. Dần dần cô không cười nổi nữa, chỉ khẽ nhếch miệng.
Nếu như nói khi đồng sinh cộng tử ở Campuchia cô yêu anh sâu đậm, nếu như nói khi anh muốn ly hôn, cô vẫn mặt dày mày dạn kiên trì ở bên anh, thậm chí không chịu rời đi khi anh mắng cô là đồ đê tiện, thì có lẽ cô đã thật sự yêu anh đến độ không oán trách không hối hận.
Nhưng, cô vẫn nhớ trước đây mình đã mang tâm trạng thế nào để đi ký đơn ly hôn, cũng nhớ ba năm qua mình đã sống như thế nào.
Cô nhớ ngày đó mình đã uống rượu cả đêm, sau đó ngồi ngẩn người cả đêm trên ban công ở khách sạn, sau khi tỉnh lại thì đã cắt mái tóc dài đi.
Nếu như nói cô còn chút kích động hoặc không vui với chuyện mờ ám của anh và những người phụ nữ khác, thì có lẽ đó chỉ là chút không vui tuôn ra trong lòng khi thấy thứ từng là của mình bị người khác coi trọng. Đây là bản năng của con người, nhưng cô không thể xác định chuyện này có được đánh đồng với yêu hay không.
Nếu ngay cả Mặc Cảnh Thâm cũng biết rõ là cô hết yêu, vậy có lẽ thái độ của cô đã quá buông xuôi, mất đi khát vọng muốn dồn hết tâm trí để níu kéo thứ gì đó. Cô không cố ý trốn tránh, cũng không cố ý tới gần, có lẽ cũng vì cô đã không còn tâm tư muốn lãng phí thời gian với anh, nên anh mới có thể nói cô hết yêu.
Vậy, có lẽ là cô đã hết yêu thật rồi.
“Có lẽ vậy.” Hồi lâu sau Quý Noãn mới đáp lại.
“Lý do?”
Quý Noãn nhìn anh, chợt hơi ngẩn ra, sau đó lập tức quay mặt đi chỗ khác, nhẹ nhàng đặt tay lên tay kéo của vali, nói nhỏ: "Có lẽ là ba năm trước, khi đứa bé bắt đầu có tim thai, kiên cường sống hơn hai tháng trong bụng tôi mất đi, hoặc cũng có lẽ là khi chờ đến giây phút người tôi yêu nhất tỉnh lại đã làm trái tim bị thủng trăm ngàn lỗ của tôi đóng băng chỉ trong vòng một đêm. Dù sau này anh lấy lý do hợp lý, thậm chí lấy lý do lúc nào cũng nghĩ cho tôi để đục vỡ lớp băng bên ngoài, thì máu thịt trong tôi cũng đã chết lặng, không còn chút hơi ấm nào."
Thấy ánh mắt anh ảm đạm, cô biết anh cũng đang nghĩ về đứa bé kia. Đây là chuyện nhạy cảm với Quý Noãn thì sao lại không phải chuyện nhạy cảm của Mặc Cảnh Thâm? Vì thế anh thường tránh nói về đề tài này, không bao giờ nhắc đến.
Ngoài khách sạn, dòng xe cộ qua lại, cách đó không xa bên ngoài phòng nghỉ có tiếng nói chuyện khe khẽ của những người đi qua, tất cả dường như trở thành khung cảnh hư ảo sau lưng Quý Noãn. Qua vẻ mặt của cô, Mặc Cảnh Thâm như thấy lại được cảnh tượng cô gái có sắc mặt tái nhợt luôn ngồi bên ngoài phòng bệnh chờ anh qua khe cửa khi anh vừa mới tỉnh lại vào ba năm trước.
Trong ba năm qua, những gì có thể tiếp nhận và không thể tiếp nhận, cô đều lặng lẽ đón lấy. Cô đột phá trong ba năm qua, vì đau đớn mà trở nên kiên cường, nhưng cũng vì kiên cường mà đóng chặt những thứ vốn dĩ nên mềm yếu trong nội tâm.
Cô đã học được cách nắm lấy hay buông bỏ, thành công và thất bại, học được cách cúi đầu dưới mái hiên, cũng học được cách tìm cơ hội để xông ra khỏi lồng giam. Nhìn như thỏa hiệp, nhưng thực tế, ngay cả một góc của bức tường thành cao ngất trong lòng cô cũng không hề bị phá hủy.
Quý Noãn bình tĩnh nói: “Hoặc cũng có lẽ là vì tôi đã sống hai kiếp, đã yêu điên cuồng, thế nên sau khi cố hết sức và sau khi biết được toàn bộ sự thật, tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, lại buông bỏ được nhiều thứ đã từng cố chấp từ lâu. Mặc Cảnh Thâm, ba năm qua tôi đã hiểu ra một điều, đó là… tình yêu là thứ không gây chết người, nó chỉ phá tan niềm tin ban đầu của tôi, nhưng lại để tôi xây lại niềm tin mới, để Quý Noãn ngủ say, để Quý Noãn tôi sống bây giờ không còn là Quý Noãn nữa.”
“Thế nên, nếu ngay cả anh cũng hỏi như thế, vậy có lẽ là tôi hết yêu rồi.” Quý Noãn lạnh nhạt đưa ra kết luận cuối cùng.
Nhìn dáng vẻ lúc Quý Noãn nói ra hai chữ hết yêu, Mặc Cảnh Thâm nhớ lại ba năm trước, khi anh xem hơn mười tin nhắn cô gửi cho anh, trong đó có một tin là: “Mặc Cảnh Thâm, em yêu anh.”
Nhưng những tin nhắn đó lại bị xóa đi từng cái một trong thái độ buộc phải bình tĩnh và lạnh lùng của mình.
***
Mặc Cảnh Thâm không ép Quý Noãn về khách sạn Thịnh Đường. Trên thực tế, dù Quý Noãn có về thì cũng không có thời gian nghỉ ngơi, cùng lắm chỉ ngủ một giấc vào ban đêm mà thôi.
Bây giờ đã không có gì có thể giày vò được cô, cô dồn tất cả công việc trong vòng mấy ngày như thế, ở đâu cũng vậy thôi.
Cô vẫn ở lại khách sạn hiện tại, coi như chính thức bước vào chuyến công tác vô cùng bận rộn.
Sau khi Quý Noãn nói hết những lời thật lòng, cô lại trở về dáng vẻ lạnh lùng khó gần như khi mới về nước.
Có một vài lần Mặc Cảnh Thâm dừng xe trước cửa khách sạn của Quý Noãn, lúc Quý Noãn đi ra nhìn thấy cũng không lên xe anh, mà đi thẳng ra trạm tàu điện ngầm, hoặc lên xe của vài đối tác chờ bên ngoài.
Bắc Kinh đã vào Thu, hai ngày nay thời tiết trở lạnh. Giữa trưa, sau khi làm việc xong, buổi chiều đáng lẽ Quý Noãn có thể tạm thời nghỉ ngơi một lát, nhưng cô chợt nhận được một cuộc điện thoại.
Là Thư ký Dương của Mr. Vinse gọi tới, nói rằng Mr. Vinse đột nhiên bị viêm dạ dày cấp tính. Hôm qua lúc đưa vào bệnh viện cô ta mới biết Mr. Vinse đã phát sốt liên tục mấy ngày, hơn nữa đã sốt đến mức ý thức không tỉnh táo cho lắm.
Bọn họ vẫn chưa rời khỏi Bắc Kinh, sau khi hỏi bọn họ địa chỉ bệnh viện, Quý Noãn lập tức gọi xe chạy tới.