Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 562
Bức tranh này treo trong phòng sách nhà họ Quý từ khi cô còn nhỏ, lúc ấy mẹ cô còn sống. Hôm đó mẹ bể
cô vào trong phòng sách lấy đồ, tay cô còn mân mê bức tranh.
Quý Noãn nghĩ thẩm, cho dù bức tranh này có giá cả như thể nào thì cô cũng nên mua lại rồi treo vào phòng sách
của nhà họ Quý.
“Đây là một trong những bức tranh có giá trị sưu tắm quý hiếm nhất trong số mười danh họa trong nước.” Mặc
Cảnh Thâm cất giọng bình thần, ánh mắt anh chậm rãi lướt xuống mặt cô: “Muốn sao?”
Quý Noãn đang định trả lời thì chợt có tiếng động cách đó không xa. Cô liếc mắt nhìn thì thấy cách chỗ cô ngồi
hai hàng ghế khoảng sáu, bầy mét, anh em Dung thị đang ngồi ở đó. Có người vừa đứng đậy đi ra ngoài trước mặt
họ, giọng nói vang đến đây.
Ánh mắt Quý Noãn vừa vặn chạm phải ánh mắt của Dung Thành, lập tức khuôn mặt lãnh đạm của Dung Thành
trở nên lạnh lùng lộ liễu.
Quý Noằn: “..."
Em gái bị người mình thích cự tuyệt, mà người trong lòng của em gái lại mang theo bạn đự tiệc đi cùng, cho nên
vị Tổng Giám đốc này mới dùng về mặt lạnh kia để thể hiện thái độ sao?
Người ta luôn nói con em đại gia ở Bắc Kinh quen thói phách lối, bây giờ cô mới thật sự biết cái gì là phách lối.
Quý Noãn ung dung thu lại ánh mắt.
Dung Yên đang ngồi cạnh Dung Thành, ánh mắt vẫn dán về phía Mặc Cảnh Thâm. Buổi đấu giá đã diễn ra được
hơn một tiếng, Mặc Cảnh Thâm vẫn luôn ngồi bên cạnh Quý Noãn không rời, cũng không ra giá cho bất kỳ sản
phẩm đấu giá nào.
Từ đầu đến cuối Mặc Cảnh Thâm chỉ ngồi yên lặng, không có bất kỳ động tĩnh, cũng không tổ ra bị ảnh hưởng
trong không gian ẩm ï hay bởi đám đông huyện náo xung quanh. Ngược lại anh còn mang lại cho người ta cảm
giác cô độc rõ ràng.
Trên sân khấu đã bắt đầu ra giá, bức tranh hơn một trăm triệu cách đây mười mấy hai mươi năm bây giờ trong
nháy mắt đã được gọi tới ba trăm triệu.
Quý Noãn vốn đang đợi đến khi không còn ai lên tiếng ra giá nữa để tránh cứ liên tục đẩy giá lên quá cao, nhưng
tiếng ra giá vẫn không ngừng lại. Sau khi giá vừa vượt qua hơn ba trăm triệu một chút thì mỗi lần ra giá là cả
mười triệu đồng, không còn ai đám ra giá cách đến trăm triệu.
Quý Noän vẫn dán mắt vào bức tranh, nhớ lại cảnh khi mẹ còn sống vẫn thích ôm cô đi qua đi lại trong phòng
sách.
Cô không để ý, không biết Dung Yên và Dung Thành đã ngồi sau ghế của họ từ bao giờ, bất chợt nghe hai anh em
nhà này nói chuyện với nhau: “Anh, bức Đào Nguyên Đồ này với bức tranh mà ông nội thích đều là tác phẩm của
Trương Đại Thiên. Ông nội vẫn thích tranh của Trương Đại Thiên, vậy có nên mua cho ông bức này không?”
Sau đó, Dung Yên còn nói thêm: “Bây giờ giá tăng cũng chưa nhiều, em thấy lên khoảng năm trăm triệu là giá cao
nhất rồi, khống chế giá trong vòng năm trăm triệu là vừa tầm."
Dung Yên vừa đứt lời, mí mắt Quý Noãn chợt giật một cái.
Năm trăm triệu?
Tập đoàn MN đang ở giai đoạn đỉnh cao, tuy vốn nhiều nhưng nếu tiêu một lúc năm trăm triệu thì cô thật sự phải
cần nhắc một chút.
Dù sao đây cũng không phải là một số tiển nhỏ. Kế cả với quy mô của một công ty như Tập đoàn MN thì cũng
không phải một khoản nhỏ, vốn liếng của cô không phải nhiều, huống hồ cũng phải để dành nhiều tiền cho vốn
lưu động, dùng để ổn định các dự án. Cô vốn nghĩ nếu khoảng hai, ba trăm triệu thì còn được.
Anh em Dung thị cũng thích bức tranh này sao?
Quý Noãn ngước mắt lên nhìn bức tranh trên sân khẩu, nét mặt vẫn lãnh đạm, không lên tiếng.
Đúng giờ phút này, người dẫn chương trình đấu giá lên tiếng: “Bức tranh Đào Nguyên Đồ này đã lên giá đến ba
trăm chín mươi triệu, còn có quý vị nào ra giá nữa không? Bức tranh cao nhất trong nước còn chưa vượt quá bổn
trăm triệu, không biết hôm nay bức tranh này có phá vỡ mức giá kỷ lục đó không...”
“Bổn trăm triệu." Dung Thành giơ bảng lên.
Lập tức, đôi mắt người dẫn chương trình nhìn Dung Thành sáng rực lên: “Hay, đúng là một thời khắc có tính lịch
sử, có còn vị nào muốn ra giá nữa không?”
Không khí ở hội trường lập tức căng thẳng.
Tranh của Trương Đại Thiên có giá trị thế nào thì cũng vào tẩm hai trăm triệu trở lên. Nhưng bây giờ đã leo
thang đến bổn trăm triệu, họ không thể không hoài nghỉ có phải có những người cổ tình đẩy giá lên cao hay
không.
Dù có muốn sưu tẩm đến mức độ nào thì với giá cả này, với một bức tranh lúc nào cũng giấu ở trong nhà, không
mang ra ngoài được, ngoại trừ thỏa mần đam mê ra thì không có giá trị nào khác. Mọi người tính toán một hồi
lâu thì âm thanh trong hội trường giảm đi rất nhiều, không ai ra giá tiếp nữa.
“Không có người nào ra giá khác sao?” Dung Yên ngồi cạnh Dung Thành khẽ hỏi.
Quý Noãn dùng biển ghi số trong tay, thỉnh thoảng gõ nhẹ lên đầu gối, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bức tranh,
nội tâm đang đấu tranh đữ dội. Khi còn bé cô đã từng ngắm bức tranh này với mẹ, cô muốn lẩy lại một món đồ có
giá trị cho nhà họ Quý, nhưng cô vẫn phải nghĩ đến Tập đoàn MN bây giờ đang ở giai đoạn đỉnh cao, rất cần tiền.
Năm trăm triệu có thể giúp công ty làm được rất nhiều chuyện.
“Bổn trăm triệu lần một, bốn trăm triệu lần thứ hai,...” Người dẫn chương trình đấu giá long trọng tuyên bố: “Bốn
trăm triệu lần thứ..."
Quý Noãn đang định giơ biển báo mã số trong tay mình lên, nhưng cô vừa nâng lên thì người ngồi bên cạnh đã
giơ lên trước, giọng nói trầm thấp lãnh đạm vang lên trong phòng như tiếng sét đánh giữa trời quang: “Sáu trăm
triệu."
Cả hội trường rơi vào im lặng khác thường, sau đó chỉ còn có tiếng máy điều hòa không khí phả ra.
Sáu trăm triệu. Đây là bức tranh thư pháp có giá cao nhất trong lịch sử bán đấu giá ở trong nước.
Tranh của Trương Đại Thiên tuy rất nổi tiếng và quý giá, nhưng giá này cũng quá đắt rồi. Khi ở mức bổn trăm
triệu, rất nhiều người trong hội trường đã bỏ cuộc, thế mà giá lại còn lên cao thế này, không người nào đám ra giá
tiếp.
Hội trường yên tĩnh tuyệt đối, anh em Dung thị càng không ngờ người ít khi tham gia đấu giả như Mặc Cảnh
Thâm lại ra giá.
Trong nháy mắt, Dung Yên mim môi thật chặt nhìn bóng lưng lạnh lùng thanh cao trước mặt.
“Sáu trăm triệu lần thứ nhất, sáu trăm triệu lần thứ hai...Sáu trăm triệu lần thứ ba, chốt!”
Người dẫn chương trình đấu giá phấn khích hô dứt khoát.
Sắc mặt Dung Thành cực kỳ khó coi, đang ngồi thì lập tức đứng đậy. Dung Yên liển vội vàng kéo tay anh ta: “Anh.”
Quý Noãn vẫn ngồi yên tại chỗ không đứng lên.
Cô không biết vì sao Mặc Cảnh Thâm lại muốn ra giá cao như vậy. Nếu nói là vì anh muốn giúp cô mua bức tranh
này thì cô cũng có thể hiểu được. Không nói đến Tập đoàn Shine rất quyền thế, chỉ dựa vào tài lực của Mặc thị
trong nước cũng đã không người bình thường nào có thể sánh bằng rồi. Nhưng sáu trăm triệu một bức tranh thì
cô cũng có chút xót ruột.
Sau khi nghe thấy cử chỉ kích động của Dung Thành, cô như lờ mờ cảm nhận được, vì lúc trước Dung Thành gây
khó đễ cho cô trước cửa phòng vệ sinh, nền Mặc Cảnh Thâm mới không lưu lại cho anh ta chút cơ hội ra giá nào,
đến cả tư cách cạnh tranh hay đối kháng lại, anh cũng không nhường cho anh ta.
Nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm vẫn thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí sau khi lấy được bức họa thì cũng không thèm khách
sáo nói lấy một câu, đáy mắt Dung Yên tràn đầy thống khổ.
cô vào trong phòng sách lấy đồ, tay cô còn mân mê bức tranh.
Quý Noãn nghĩ thẩm, cho dù bức tranh này có giá cả như thể nào thì cô cũng nên mua lại rồi treo vào phòng sách
của nhà họ Quý.
“Đây là một trong những bức tranh có giá trị sưu tắm quý hiếm nhất trong số mười danh họa trong nước.” Mặc
Cảnh Thâm cất giọng bình thần, ánh mắt anh chậm rãi lướt xuống mặt cô: “Muốn sao?”
Quý Noãn đang định trả lời thì chợt có tiếng động cách đó không xa. Cô liếc mắt nhìn thì thấy cách chỗ cô ngồi
hai hàng ghế khoảng sáu, bầy mét, anh em Dung thị đang ngồi ở đó. Có người vừa đứng đậy đi ra ngoài trước mặt
họ, giọng nói vang đến đây.
Ánh mắt Quý Noãn vừa vặn chạm phải ánh mắt của Dung Thành, lập tức khuôn mặt lãnh đạm của Dung Thành
trở nên lạnh lùng lộ liễu.
Quý Noằn: “..."
Em gái bị người mình thích cự tuyệt, mà người trong lòng của em gái lại mang theo bạn đự tiệc đi cùng, cho nên
vị Tổng Giám đốc này mới dùng về mặt lạnh kia để thể hiện thái độ sao?
Người ta luôn nói con em đại gia ở Bắc Kinh quen thói phách lối, bây giờ cô mới thật sự biết cái gì là phách lối.
Quý Noãn ung dung thu lại ánh mắt.
Dung Yên đang ngồi cạnh Dung Thành, ánh mắt vẫn dán về phía Mặc Cảnh Thâm. Buổi đấu giá đã diễn ra được
hơn một tiếng, Mặc Cảnh Thâm vẫn luôn ngồi bên cạnh Quý Noãn không rời, cũng không ra giá cho bất kỳ sản
phẩm đấu giá nào.
Từ đầu đến cuối Mặc Cảnh Thâm chỉ ngồi yên lặng, không có bất kỳ động tĩnh, cũng không tổ ra bị ảnh hưởng
trong không gian ẩm ï hay bởi đám đông huyện náo xung quanh. Ngược lại anh còn mang lại cho người ta cảm
giác cô độc rõ ràng.
Trên sân khấu đã bắt đầu ra giá, bức tranh hơn một trăm triệu cách đây mười mấy hai mươi năm bây giờ trong
nháy mắt đã được gọi tới ba trăm triệu.
Quý Noãn vốn đang đợi đến khi không còn ai lên tiếng ra giá nữa để tránh cứ liên tục đẩy giá lên quá cao, nhưng
tiếng ra giá vẫn không ngừng lại. Sau khi giá vừa vượt qua hơn ba trăm triệu một chút thì mỗi lần ra giá là cả
mười triệu đồng, không còn ai đám ra giá cách đến trăm triệu.
Quý Noän vẫn dán mắt vào bức tranh, nhớ lại cảnh khi mẹ còn sống vẫn thích ôm cô đi qua đi lại trong phòng
sách.
Cô không để ý, không biết Dung Yên và Dung Thành đã ngồi sau ghế của họ từ bao giờ, bất chợt nghe hai anh em
nhà này nói chuyện với nhau: “Anh, bức Đào Nguyên Đồ này với bức tranh mà ông nội thích đều là tác phẩm của
Trương Đại Thiên. Ông nội vẫn thích tranh của Trương Đại Thiên, vậy có nên mua cho ông bức này không?”
Sau đó, Dung Yên còn nói thêm: “Bây giờ giá tăng cũng chưa nhiều, em thấy lên khoảng năm trăm triệu là giá cao
nhất rồi, khống chế giá trong vòng năm trăm triệu là vừa tầm."
Dung Yên vừa đứt lời, mí mắt Quý Noãn chợt giật một cái.
Năm trăm triệu?
Tập đoàn MN đang ở giai đoạn đỉnh cao, tuy vốn nhiều nhưng nếu tiêu một lúc năm trăm triệu thì cô thật sự phải
cần nhắc một chút.
Dù sao đây cũng không phải là một số tiển nhỏ. Kế cả với quy mô của một công ty như Tập đoàn MN thì cũng
không phải một khoản nhỏ, vốn liếng của cô không phải nhiều, huống hồ cũng phải để dành nhiều tiền cho vốn
lưu động, dùng để ổn định các dự án. Cô vốn nghĩ nếu khoảng hai, ba trăm triệu thì còn được.
Anh em Dung thị cũng thích bức tranh này sao?
Quý Noãn ngước mắt lên nhìn bức tranh trên sân khẩu, nét mặt vẫn lãnh đạm, không lên tiếng.
Đúng giờ phút này, người dẫn chương trình đấu giá lên tiếng: “Bức tranh Đào Nguyên Đồ này đã lên giá đến ba
trăm chín mươi triệu, còn có quý vị nào ra giá nữa không? Bức tranh cao nhất trong nước còn chưa vượt quá bổn
trăm triệu, không biết hôm nay bức tranh này có phá vỡ mức giá kỷ lục đó không...”
“Bổn trăm triệu." Dung Thành giơ bảng lên.
Lập tức, đôi mắt người dẫn chương trình nhìn Dung Thành sáng rực lên: “Hay, đúng là một thời khắc có tính lịch
sử, có còn vị nào muốn ra giá nữa không?”
Không khí ở hội trường lập tức căng thẳng.
Tranh của Trương Đại Thiên có giá trị thế nào thì cũng vào tẩm hai trăm triệu trở lên. Nhưng bây giờ đã leo
thang đến bổn trăm triệu, họ không thể không hoài nghỉ có phải có những người cổ tình đẩy giá lên cao hay
không.
Dù có muốn sưu tẩm đến mức độ nào thì với giá cả này, với một bức tranh lúc nào cũng giấu ở trong nhà, không
mang ra ngoài được, ngoại trừ thỏa mần đam mê ra thì không có giá trị nào khác. Mọi người tính toán một hồi
lâu thì âm thanh trong hội trường giảm đi rất nhiều, không ai ra giá tiếp nữa.
“Không có người nào ra giá khác sao?” Dung Yên ngồi cạnh Dung Thành khẽ hỏi.
Quý Noãn dùng biển ghi số trong tay, thỉnh thoảng gõ nhẹ lên đầu gối, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bức tranh,
nội tâm đang đấu tranh đữ dội. Khi còn bé cô đã từng ngắm bức tranh này với mẹ, cô muốn lẩy lại một món đồ có
giá trị cho nhà họ Quý, nhưng cô vẫn phải nghĩ đến Tập đoàn MN bây giờ đang ở giai đoạn đỉnh cao, rất cần tiền.
Năm trăm triệu có thể giúp công ty làm được rất nhiều chuyện.
“Bổn trăm triệu lần một, bốn trăm triệu lần thứ hai,...” Người dẫn chương trình đấu giá long trọng tuyên bố: “Bốn
trăm triệu lần thứ..."
Quý Noãn đang định giơ biển báo mã số trong tay mình lên, nhưng cô vừa nâng lên thì người ngồi bên cạnh đã
giơ lên trước, giọng nói trầm thấp lãnh đạm vang lên trong phòng như tiếng sét đánh giữa trời quang: “Sáu trăm
triệu."
Cả hội trường rơi vào im lặng khác thường, sau đó chỉ còn có tiếng máy điều hòa không khí phả ra.
Sáu trăm triệu. Đây là bức tranh thư pháp có giá cao nhất trong lịch sử bán đấu giá ở trong nước.
Tranh của Trương Đại Thiên tuy rất nổi tiếng và quý giá, nhưng giá này cũng quá đắt rồi. Khi ở mức bổn trăm
triệu, rất nhiều người trong hội trường đã bỏ cuộc, thế mà giá lại còn lên cao thế này, không người nào đám ra giá
tiếp.
Hội trường yên tĩnh tuyệt đối, anh em Dung thị càng không ngờ người ít khi tham gia đấu giả như Mặc Cảnh
Thâm lại ra giá.
Trong nháy mắt, Dung Yên mim môi thật chặt nhìn bóng lưng lạnh lùng thanh cao trước mặt.
“Sáu trăm triệu lần thứ nhất, sáu trăm triệu lần thứ hai...Sáu trăm triệu lần thứ ba, chốt!”
Người dẫn chương trình đấu giá phấn khích hô dứt khoát.
Sắc mặt Dung Thành cực kỳ khó coi, đang ngồi thì lập tức đứng đậy. Dung Yên liển vội vàng kéo tay anh ta: “Anh.”
Quý Noãn vẫn ngồi yên tại chỗ không đứng lên.
Cô không biết vì sao Mặc Cảnh Thâm lại muốn ra giá cao như vậy. Nếu nói là vì anh muốn giúp cô mua bức tranh
này thì cô cũng có thể hiểu được. Không nói đến Tập đoàn Shine rất quyền thế, chỉ dựa vào tài lực của Mặc thị
trong nước cũng đã không người bình thường nào có thể sánh bằng rồi. Nhưng sáu trăm triệu một bức tranh thì
cô cũng có chút xót ruột.
Sau khi nghe thấy cử chỉ kích động của Dung Thành, cô như lờ mờ cảm nhận được, vì lúc trước Dung Thành gây
khó đễ cho cô trước cửa phòng vệ sinh, nền Mặc Cảnh Thâm mới không lưu lại cho anh ta chút cơ hội ra giá nào,
đến cả tư cách cạnh tranh hay đối kháng lại, anh cũng không nhường cho anh ta.
Nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm vẫn thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí sau khi lấy được bức họa thì cũng không thèm khách
sáo nói lấy một câu, đáy mắt Dung Yên tràn đầy thống khổ.