Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Quý Noãn muốn kéo cổáo mình, nhưng Mặc Cảnh Thâm đã vươn tay đè lại, đôi mắt đen nhánh của anh nhìn cô.
Thẩm Mục mang nước đáđến, nhưng không dám nhìn dáng vẻ Quý Noãn bây giờ. Cậu ta cố gắng quay mặt đi, tránh phải nhìn thấy chuyện không nên thấy.
"Mặc tổng, nước đây." Thẩm Mục thấp giọng nói.
Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy ghế ngồi chờ trên hành lang, anh nhận lấy ly nước rồi ôm Quý Noãn ngồi xuống, đưa ly đến bên miệng cô: "Lại đây, uống nước."
Cảm giác được ly nước lạnh băng, Quý Noãn lập tức vội vàng uống mấy ngụm. Nước đá này khiến nhiệt độ nóng rực trong cơ thể côít nhiều gì cũng giảm đi một chút.
Quý Noãn vẫn kiệt sức nhắm mắt lại, dán dính vào cổ Mặc Cảnh Thâm tựa như cầu xin, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Khó chịu quá…"
Thẩm Mục ho khan một tiếng: "Mặc tổng, tôi lái xe đưa ngài và cô Quýđến bệnh viện, hay là trở về Ngự…"
Mặc Cảnh Thâm bọc chặt áo khoác trên người Quý Noãn, ngữđiệu lãnh đạm: "Cậu ởđây xử lý những người này. Ai không biết chuyện thì kiểm tra một lát rồi cho về, còn những kẻđồng phạm can dự vào chuyện này thì cậu biết nên làm sao rồi đấy."
"Vâng, tôi biết rồi."
"Cậu tra rõ xem trong chuyện này, ngoại trừđây làýđịnh của Chu Nghiên Nghiên thì có liên quan gìđến nhà họ Chu không. Điều tra tất cả những người có liên quan từđầu đến cuối, không được bỏ sót bất kỳ ai."
Mặc Cảnh Thâm dứt lời, đặt ly rỗng qua một bên, rồi ôm lấy Quý Noãn bước ra ngoài.
Thẩm Mục vội vàng bước tới: "Mặc tổng, có cần gọi tài xếđến cho ngài không?"
Mặc Cảnh Thâm liếc nhìn cô gái nhỏ mặt vẫn đỏửng trong lòng mình không thành thật cọ qua cọ lại trên cổ anh mà khàn giọng nói: "Không cần."
***
Mặc Cảnh Thâm ôm Quý Noãn thần trí không tỉnh táo vào trong xe, giúp cô cài dây an toàn. Sau khi xác định côđã ngồi vững, không bị ngã xuống, anh lại sờ khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng của cô, khẽ thở dài một hơi rồi đóng cửa lại.
Sau khi lên xe, đầu Quý Noãn chợt ngả về phía anh.
Thậm chí cô còn tuột xuống khỏi ghế, rời khỏi dây an toàn, hoàn toàn ngồi không vững.
Mặc Cảnh Thâm cau mày, đang muốn vươn tay giúp cô kéo dây an toàn lại lần nữa, nhưng trong lúc Quý Noãn khó chịu đã vô tình đụng phải khóa cài, dây nịt lập tức bung ra. Trong chớp mắt, cô tuột từ trên ghế xuống, suýt nữa mông chạm đất.
Mặc Cảnh Thâm: "…"
Anh tự tay túm lấy cô, cúi người kéo dây an toàn qua. Quý Noãn chợt mở mắt, mơ màng nhìn anh. Gương mặt cô rất đỏ, trong mắt dường như cóánh sáng nước lóe lên.
"Thuốc này… mạnh thật đấy… Tại sao đàn ông… trong mắt tôi… lại biến thành chồng tôi vậy kìa…"
Mặc Cảnh Thâm rũ mắt nhìn cô gái nhỏ không ngừng nói sảng: "Em còn nhìn thấy khuôn mặt nào giống anh nữa à?"
"Thì mới vừa rồi…ở trong gian phòng riêng…" Cô nhắm mắt lại, ngây ngô nói: "Hình như tôi nhìn thấy chồng tôi đến cứu… Nhưng mà… anh ấy đang ở nước ngoài, sớm nhất cũng sáng mai mới về… Sao lại có thể…"
Được lắm, ly nước vừa rồi anh đút xem nhưđã uổng phí.
Chỉ mới chớp mắt thôi mà anh đã trở thành ảo giác trong đầu cô.
***
Chiếc Ghost màu đen phóng nhanh trên đường, nơi này còn cách Ngự Viên một đoạn.
Xe chạy ngang qua một bệnh viện, nhưng vẫn không ngừng lại.
Quý Noãn ngồi bên cạnh vẫn gục đầu, rõ ràng cô rất khó chịu vìđang chịu đựng cảm giác khô nóng và trống trải cùng cực.
Mặc Cảnh Thâm nhìn nóc tòa chung cư cao cấp cách tập đoàn Mặc thị không xa, lái xe phóng tới.
Xe lái đến chung cư gần đó rất nhanh, Mặc Cảnh Thâm lại nghe thấy tiếng dây an toàn bị mở.
Quý Noãn vốn đang ngồi ở ghế phụ chợt vươn người sang quấn lấy Mặc Cảnh Thâm, hai tay ôm chặt cổ anh, dán cơ thể mềm mại nóng bỏng lên người anh, vô thức áp sát anh… cọ qua cọ lại.
Vì tư thế vàđộng tác này của cô mà trán Mặc Cảnh Thâm nổi đầy gân xanh.
"Em nóng quá…Ông xã… giúp em một chút đi…" Quý Noãn ôm anh, áp sát mặt vào cổ anh.
Hơi thở nóng bỏng phả ra từ miệng Quý Noãn, cô vừa hôn vừa gặm lung tung trên cổ anh: "Ông xã… mau giúp em… em khó chịu muốn chết rồi… xin anh…"
Một tay Mặc Cảnh Thâm siết tay lái, một tay kéo cô cách xa khỏi lồng ngực, khàn giọng nói: "Đừng lộn xộn, để anh lái xe."
"Nóng… Nóng quá…" Quý Noãn dính trên người anh không chịu buông ra, vẫn tiếp tục cọ qua cọ lại trong lòng anh.
Giọng nói cô dường nhưđã trở nên nghẹn ngào, vô thức quấn lên người anh mà cọ xát, đôi chân thon dài trắng nõn cũng thừa dịp quấn bên hông anh.
Bởi vìđộng tác này của cô mà suýt nữa Mặc Cảnh Thâm đãđỗ luôn xe ở ven đường.
Nhìn Quý Noãn giống như bạch tuộc quấn quanh người, đôi mắt anh đen thẫm lại: "Trước tiên em ngồi ngay ngắn đã, nghe lời anh, sắp tới rồi, nhé?"
"Không chịu… Em nóng quá, nóng quá, nóng quá, nóng quá, nóng quá…"
Một tay Quý Noãn ôm chặt cổ anh, tay kia sờ soạng trên người anh. Bất chợt dò tới cổáo sơ mi của anh, cô dứt khoát bất chấp tất cả, mò vào trong cổáo.
Khi sờđến lồng ngực cứng rắn cùng xúc cảm sảng khoái, cô càng thấy khô nóng khó chịu hơn, chỉ hận không thể chui thẳng vào giữa hai cánh tay anh, trực tiếp ngồi lên người anh!
Nghĩ tới đây, cô càng không thể khống chế nổi, chuẩn bị dời mông qua. Mặc Cảnh Thâm không thể không cứng rắn kiềm chế, đẩy cô trở về vị trí ghế phụ.
Một tay Mặc Cảnh Thâm ghì chặt cô, tay kia ấn tay lái, thấp giọng cảnh cáo: "Đàng hoàng chút!"
Quý Noãn không nói lời nào, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của anh. Không biết cô lấy can đảm từđâu mà người giống như con lươn luồn lách dưới cánh tay anh chui ra. Vì không thể rời khỏi vị trí ghế phụ, cô dứt khoát thòđầu qua gối lên đùi anh.
Trong khoảnh khắc Mặc Cảnh Thâm rũ mắt xuống, cô tiếp tục dùng bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của mình thử mở dây thắt lưng của anh.
Lần trước côđã mở qua thứ này một lần, nhưng dây thắt lưng này lại không giống như cái lần trước. Cô nghịch tới lui cả nửa ngày mà vẫn không cởi ra được…
Mặc Cảnh Thâm đè tay cô lại, dùng tốc độđáng sợ lái thẳng vào ga-ra tầng hầm của khu chung cư.
Cho đến khi xe dừng lại, Quý Noãn vẫn còn chưa nhận ra mình đang ởđâu. Mãi đến khi cửa xe mở ra, cả người bịôm ra ngoài, Quý Noãn mới mơ màng nhìn người đàn ông đang ôm mình đi vào thang máy.
"Ông xã…" Giọng nói của Quý Noãn rất ấm ức.
Côđã khó chịu như vậy, sao anh còn không đưa cô về nhà?
"Ừm." Mặc Cảnh Thâm đáp lại một tiếng trầm thấp, giọng khàn khàn kìm nén.
"Em… nóng sắp chết rồi…"
"Ừ." Vẫn tiếng đáp lại trầm thấp và khàn hơn nữa.
Quý Noãn muốn hỏi tại sao anh không đưa mình về nhà. Cô chưa từng đến nơi này bao giờ, nhưng cô cũng không thể nói được nhiều. Mỗi lần cô muốn nói chuyện thì hầu nhưđều chỉ làâm thanh ưm ưm. Cuối cùng, cô dứt khoát cắn môi, đáng thương nhìn người đàn ông thấy được mà không ăn được trước mắt.
Lúc này cô mới tỉnh táo lại phần nào, Mặc Cảnh Thâm đi công tác đã về rồi sao?
Nói ba ngày làđúng ba ngày, thật là một ông chồng đúng hẹn mà.
Quý Noãn tựa đầu vào ngực anh cho đến khi Mặc Cảnh Thâm ôm cô ra khỏi thang máy. Bốn bề vắng lặng mà xa lạ, cô còn chưa kịp quan sát xung quanh, chỉ nghe tiếng bấm mật mã mở khóa trước cửa thì người đã bị Mặc Cảnh Thâm ôm vào nhà.
Thẩm Mục mang nước đáđến, nhưng không dám nhìn dáng vẻ Quý Noãn bây giờ. Cậu ta cố gắng quay mặt đi, tránh phải nhìn thấy chuyện không nên thấy.
"Mặc tổng, nước đây." Thẩm Mục thấp giọng nói.
Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy ghế ngồi chờ trên hành lang, anh nhận lấy ly nước rồi ôm Quý Noãn ngồi xuống, đưa ly đến bên miệng cô: "Lại đây, uống nước."
Cảm giác được ly nước lạnh băng, Quý Noãn lập tức vội vàng uống mấy ngụm. Nước đá này khiến nhiệt độ nóng rực trong cơ thể côít nhiều gì cũng giảm đi một chút.
Quý Noãn vẫn kiệt sức nhắm mắt lại, dán dính vào cổ Mặc Cảnh Thâm tựa như cầu xin, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Khó chịu quá…"
Thẩm Mục ho khan một tiếng: "Mặc tổng, tôi lái xe đưa ngài và cô Quýđến bệnh viện, hay là trở về Ngự…"
Mặc Cảnh Thâm bọc chặt áo khoác trên người Quý Noãn, ngữđiệu lãnh đạm: "Cậu ởđây xử lý những người này. Ai không biết chuyện thì kiểm tra một lát rồi cho về, còn những kẻđồng phạm can dự vào chuyện này thì cậu biết nên làm sao rồi đấy."
"Vâng, tôi biết rồi."
"Cậu tra rõ xem trong chuyện này, ngoại trừđây làýđịnh của Chu Nghiên Nghiên thì có liên quan gìđến nhà họ Chu không. Điều tra tất cả những người có liên quan từđầu đến cuối, không được bỏ sót bất kỳ ai."
Mặc Cảnh Thâm dứt lời, đặt ly rỗng qua một bên, rồi ôm lấy Quý Noãn bước ra ngoài.
Thẩm Mục vội vàng bước tới: "Mặc tổng, có cần gọi tài xếđến cho ngài không?"
Mặc Cảnh Thâm liếc nhìn cô gái nhỏ mặt vẫn đỏửng trong lòng mình không thành thật cọ qua cọ lại trên cổ anh mà khàn giọng nói: "Không cần."
***
Mặc Cảnh Thâm ôm Quý Noãn thần trí không tỉnh táo vào trong xe, giúp cô cài dây an toàn. Sau khi xác định côđã ngồi vững, không bị ngã xuống, anh lại sờ khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng của cô, khẽ thở dài một hơi rồi đóng cửa lại.
Sau khi lên xe, đầu Quý Noãn chợt ngả về phía anh.
Thậm chí cô còn tuột xuống khỏi ghế, rời khỏi dây an toàn, hoàn toàn ngồi không vững.
Mặc Cảnh Thâm cau mày, đang muốn vươn tay giúp cô kéo dây an toàn lại lần nữa, nhưng trong lúc Quý Noãn khó chịu đã vô tình đụng phải khóa cài, dây nịt lập tức bung ra. Trong chớp mắt, cô tuột từ trên ghế xuống, suýt nữa mông chạm đất.
Mặc Cảnh Thâm: "…"
Anh tự tay túm lấy cô, cúi người kéo dây an toàn qua. Quý Noãn chợt mở mắt, mơ màng nhìn anh. Gương mặt cô rất đỏ, trong mắt dường như cóánh sáng nước lóe lên.
"Thuốc này… mạnh thật đấy… Tại sao đàn ông… trong mắt tôi… lại biến thành chồng tôi vậy kìa…"
Mặc Cảnh Thâm rũ mắt nhìn cô gái nhỏ không ngừng nói sảng: "Em còn nhìn thấy khuôn mặt nào giống anh nữa à?"
"Thì mới vừa rồi…ở trong gian phòng riêng…" Cô nhắm mắt lại, ngây ngô nói: "Hình như tôi nhìn thấy chồng tôi đến cứu… Nhưng mà… anh ấy đang ở nước ngoài, sớm nhất cũng sáng mai mới về… Sao lại có thể…"
Được lắm, ly nước vừa rồi anh đút xem nhưđã uổng phí.
Chỉ mới chớp mắt thôi mà anh đã trở thành ảo giác trong đầu cô.
***
Chiếc Ghost màu đen phóng nhanh trên đường, nơi này còn cách Ngự Viên một đoạn.
Xe chạy ngang qua một bệnh viện, nhưng vẫn không ngừng lại.
Quý Noãn ngồi bên cạnh vẫn gục đầu, rõ ràng cô rất khó chịu vìđang chịu đựng cảm giác khô nóng và trống trải cùng cực.
Mặc Cảnh Thâm nhìn nóc tòa chung cư cao cấp cách tập đoàn Mặc thị không xa, lái xe phóng tới.
Xe lái đến chung cư gần đó rất nhanh, Mặc Cảnh Thâm lại nghe thấy tiếng dây an toàn bị mở.
Quý Noãn vốn đang ngồi ở ghế phụ chợt vươn người sang quấn lấy Mặc Cảnh Thâm, hai tay ôm chặt cổ anh, dán cơ thể mềm mại nóng bỏng lên người anh, vô thức áp sát anh… cọ qua cọ lại.
Vì tư thế vàđộng tác này của cô mà trán Mặc Cảnh Thâm nổi đầy gân xanh.
"Em nóng quá…Ông xã… giúp em một chút đi…" Quý Noãn ôm anh, áp sát mặt vào cổ anh.
Hơi thở nóng bỏng phả ra từ miệng Quý Noãn, cô vừa hôn vừa gặm lung tung trên cổ anh: "Ông xã… mau giúp em… em khó chịu muốn chết rồi… xin anh…"
Một tay Mặc Cảnh Thâm siết tay lái, một tay kéo cô cách xa khỏi lồng ngực, khàn giọng nói: "Đừng lộn xộn, để anh lái xe."
"Nóng… Nóng quá…" Quý Noãn dính trên người anh không chịu buông ra, vẫn tiếp tục cọ qua cọ lại trong lòng anh.
Giọng nói cô dường nhưđã trở nên nghẹn ngào, vô thức quấn lên người anh mà cọ xát, đôi chân thon dài trắng nõn cũng thừa dịp quấn bên hông anh.
Bởi vìđộng tác này của cô mà suýt nữa Mặc Cảnh Thâm đãđỗ luôn xe ở ven đường.
Nhìn Quý Noãn giống như bạch tuộc quấn quanh người, đôi mắt anh đen thẫm lại: "Trước tiên em ngồi ngay ngắn đã, nghe lời anh, sắp tới rồi, nhé?"
"Không chịu… Em nóng quá, nóng quá, nóng quá, nóng quá, nóng quá…"
Một tay Quý Noãn ôm chặt cổ anh, tay kia sờ soạng trên người anh. Bất chợt dò tới cổáo sơ mi của anh, cô dứt khoát bất chấp tất cả, mò vào trong cổáo.
Khi sờđến lồng ngực cứng rắn cùng xúc cảm sảng khoái, cô càng thấy khô nóng khó chịu hơn, chỉ hận không thể chui thẳng vào giữa hai cánh tay anh, trực tiếp ngồi lên người anh!
Nghĩ tới đây, cô càng không thể khống chế nổi, chuẩn bị dời mông qua. Mặc Cảnh Thâm không thể không cứng rắn kiềm chế, đẩy cô trở về vị trí ghế phụ.
Một tay Mặc Cảnh Thâm ghì chặt cô, tay kia ấn tay lái, thấp giọng cảnh cáo: "Đàng hoàng chút!"
Quý Noãn không nói lời nào, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của anh. Không biết cô lấy can đảm từđâu mà người giống như con lươn luồn lách dưới cánh tay anh chui ra. Vì không thể rời khỏi vị trí ghế phụ, cô dứt khoát thòđầu qua gối lên đùi anh.
Trong khoảnh khắc Mặc Cảnh Thâm rũ mắt xuống, cô tiếp tục dùng bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của mình thử mở dây thắt lưng của anh.
Lần trước côđã mở qua thứ này một lần, nhưng dây thắt lưng này lại không giống như cái lần trước. Cô nghịch tới lui cả nửa ngày mà vẫn không cởi ra được…
Mặc Cảnh Thâm đè tay cô lại, dùng tốc độđáng sợ lái thẳng vào ga-ra tầng hầm của khu chung cư.
Cho đến khi xe dừng lại, Quý Noãn vẫn còn chưa nhận ra mình đang ởđâu. Mãi đến khi cửa xe mở ra, cả người bịôm ra ngoài, Quý Noãn mới mơ màng nhìn người đàn ông đang ôm mình đi vào thang máy.
"Ông xã…" Giọng nói của Quý Noãn rất ấm ức.
Côđã khó chịu như vậy, sao anh còn không đưa cô về nhà?
"Ừm." Mặc Cảnh Thâm đáp lại một tiếng trầm thấp, giọng khàn khàn kìm nén.
"Em… nóng sắp chết rồi…"
"Ừ." Vẫn tiếng đáp lại trầm thấp và khàn hơn nữa.
Quý Noãn muốn hỏi tại sao anh không đưa mình về nhà. Cô chưa từng đến nơi này bao giờ, nhưng cô cũng không thể nói được nhiều. Mỗi lần cô muốn nói chuyện thì hầu nhưđều chỉ làâm thanh ưm ưm. Cuối cùng, cô dứt khoát cắn môi, đáng thương nhìn người đàn ông thấy được mà không ăn được trước mắt.
Lúc này cô mới tỉnh táo lại phần nào, Mặc Cảnh Thâm đi công tác đã về rồi sao?
Nói ba ngày làđúng ba ngày, thật là một ông chồng đúng hẹn mà.
Quý Noãn tựa đầu vào ngực anh cho đến khi Mặc Cảnh Thâm ôm cô ra khỏi thang máy. Bốn bề vắng lặng mà xa lạ, cô còn chưa kịp quan sát xung quanh, chỉ nghe tiếng bấm mật mã mở khóa trước cửa thì người đã bị Mặc Cảnh Thâm ôm vào nhà.