Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 530
Món đồ này có mặc vào thì cũng như không mặc nhyuwng suy cho cùng thì cô cũng không thể cứ như vậy mà đi ra ngoài.
Chần chừ một lúc lâu, Quý Noãn chợt ghét bỏ ném hai mảnh vải ít đến đáng thương vào sọt rác.
Nét mặt tươi cười của Mặc Cảnh Thâm lập tức tối sầm lại.
Quý Noãn kiêu ngạo quay người vào phòng ngủ lấy bộ đồ tỏng lúc trước từ trong phòng tắm ra, bật mức gió lớn nhất ở máy sấy, tốn mười lầm phút để sấy khô được. Cô nhanh chóng thay quần áo, cả người sạch sẽ chỉn chu đi ra ngoài.
Ngón tay lộ rõ khớp xương của Mặc Cảnh Thâm nhẹ nhàng gổ lên lưng ghế sofa. Anh nhìn thấy Quý Noãn ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài thì cặp mắt sâu thắm khế nhướng lên, thờ ơ hỏi: “Bộ kia cũng không mặc được sao?”
Quý Noãn tức giận nói: “Bộ kia màu đen, chất liệu và kiểu dáng không khác gì bộ vừa rồi.”
Dù sao cô cũng nhất định không mặc!
Cô cũng biết đến thương hiệu rất đắt đỏ này. Bộ màu đỏ kia đã bị mở ra rồi thì vứt đi. Còn bộ màu đen thì cô để chị Trần tìm cách trả lại, lấy lại được bao nhiêu tiền thì lấy. Dù sao vài nghìn đồng cũng đủ để chị Trần đóng học phí nửa năm cho con, không cần phải ném hết.
“Tối nay có mưa, từ giờ đến tối cũng chỉ khoảng ba tiếng nữa thôi, không còn nhiều thời gian như vậy mà em vẫn nhất định tự đi mua sao?” Giọng anh vô cùng lạnh nhạt: “Tuy rằng vết thương không sao nhưng cũng không đi quá xa được, chỉ có thể dạo quanh khu phố mua sắm gần đây thôi.”
“Cũng được, quanh đây có một trung tâm thương mại, bên cạnh cũng có mấy khu phố mua sắm, đủ để tôi đi dạo.”
***
Cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài hít thở không khí trong lành tự do, Quý Noãn vừa ra ngoài đã cảm thấy không muốn quay về.
Vào bên trong trung tâm thương mại, Quý Noãn không chỉ mua cho mình hai bộ đồ lót, mà còn nhân tiện mua đủ loại đồ dùng và quần áo khác nữa. Dù sao cũng đã vài ngày co không được dạo phố rồi, nếu không phải đang ở đây thì bình thường cô cũng bận rộn không có thời gian rảnh rỗi để đi dạo mua sắm.
Thay vì nói chị Trần đi theo để giúp cô xách đồ, thì cứ nói thẳng ra là Mặc Cảnh Thâm sai chị Trần đi theo để ngăn cô chạy loạn khắp nơi.
Hôm nay Mặc Cảnh Thâm không đến công ty. Vừa rồi Thẩm Mục mới tìm anh, mang theo tài liệu cần anh ký tên, nên Mặc Cảnh Thâm không đi vào trong mà để chị Trần đi cùng Quý Noãn vào trong mua sắm.
Phụ nữ đi mua sắm có nhiều phong cách. Có người đi dạo cả ngày nhưng cũng không mua được mấy đồ, nhưng Quý Noãn thì khác. Không cần đến ba tiếng, mới chỉ khoảng một tiếng mà cô đã mua được rất nhiều, giống như là đi càn quét các cửa hàng. Cô ưng mắt cái nào là mua cái ấy, chính xác là đi mua đồ chứ không phải đi dạo.
Mấy năm nay, những lúc hiếm hoi được đi ra ngoài mua đồ thì cô đều như vậy. Cô không có thời gian lựa chọn, màu da và dáng người của cô cũng không quá kén trang phục, kiểu dáng nào mặc lên cũng đẹp hơn người mẫu trưng bày. Vì vậy cô thích cái nào là lấy cái ấy, không có thời gian mà so sánh hay thử qua thử lại.
“Gói cho tôi cái này, cảm ơn.”
“Tuy bây giờ vẫn đang mùa hè, còn rất nóng, nhưng chẳng bao lâu nữa cũng đến mùa thu rồi. Chiếc áo khoác này là mẫu năm nay mới ra phải không? Không tệ, gấp luôn cái này vào.”
“Cái này… chất vải rất mềm mại, mặc đi ngủ rất thoải mái, gấp lại cho tôi.”
“Đôi giày kia, có phải là kiểu giày cao gót chắc chắn không?”
“A, cặp kính này cũng khá đẹp…”
Mua hết đồ này đến đồ kia, Quý Noãn xách hai túi, chị Trần cũng xách mấy túi đi đằng sau. Thật ra Quý Noãn không muốn để chị Trần cầm giúp, nhưng chị Trần cứ khăng khăng đòi cầm. Hơn nữa, cô biết Mặc Cảnh Thâm sai chị Trần đi theo nên trong lòng ít nhiều cũng khá bất mãn. Cô bất mãn với chị Trần vì bây giờ chị ấy lại đứng về phe Mặc Cảnh Thâm. Cho nên cô cứ để chị Trần xách đồ, dù sao tuy nhiều túi nhưng cũng không quá nặng.
Đến quầy thu ngân, Quý Noãn theo thói quen định rút thẻ ra thì tay chợt khựng lại giữa chừng. Bây giờ cô mới nhớ ra, cô không có tiền!
Lúc nãy cô quá vội vàng đi ra ngoài mà quên không cầm theo điện thoại và hơn mười tờ tiền để dưới gối. Mà cho dù cô có cầm thì chỗ tiền đó cũng không đủ.
Nhân viên thu ngân đã nhận lấy đồ, tính tiền xong bèn báo số tiền cho cô. Quý Noãn không cố ý mua đồ quá đắt đỏ, nhưng cửa hàng ở trung tâm thương mại ở địa điểm này chỉ mua một bộ quần áo thôi thì cũng không thể rẻ được. Những thứ lẻ tẻ này cộng tổng lại thì cũng hơn sáu con số.
“Bà Mặc, cô không mang theo tiền à?” Chị Trần đứng bên cạnh nhận thấy nét mặt lúng túng của Quý Noãn thì khẽ hỏi.
Quý Noãn khẽ mím môi, vừa rồi có một khoảnh khắc cô đã muốn nhờ chị Trần ứng tiền thanh toán trước rồi sau đó cô sẽ gửi lại. Nhưng nhà chị Trần như hộp kính trong suốt, trong gia đình lại còn biết bao nhiêu họ hàng thân thích tìm chị vay tiền. Con trai chị còn học đại học ở Hải Thành, chị làm gì có nhiều tiền gửi ngân hàng thế được?
Vì vậy Quý Noãn cũng không lên tiếng hỏi.
Hay là, không mua nữa?
Cô đang lúng túng không biết có nên cầm quần áo mang về trả lại các shop trong trung tâm thương mại không, thì ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương vươn ra trước mặt, chìa ra chiếc thẻ tín dụng màu đen.
Quý Noãn đảo mắt sang nhìn thấy khuôn mặt bình thản của Mặc Cảnh Thâm. Cô không chút lúng túng mà thì thầm theo phản xạ: “Cảm giác trong tay không tiền, không thẻ, không điện thoại thật là quá tệ.”
Mặc Cảnh Thâm cúi đầu nhìn cô rồi thoải mái cười khẽ: “Chẳng phải còn có anh sao?”
Anh nói xong, không đợi Quý Noãn trả lời, tiện tay lấy một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng chụp lên đầu cô. Quý Noãn ngước mắt lên thì bị vành mũ ngăn nửa tầm nhìn, chỉ còn cách ngẩng hẳn đầu lên thì mới có thể nhìn thấy người đàn ông cao hơn cô rất nhiều, đôi mắt ánh lên vẻ khó hiểu.
“Mấy ngày nay em muốn đi ra ngoài thì nhớ đội mũ vào. Tuy miệng vết thương đã khép lại rồi nhưng tốt nhất là ít ra gió thôi.” Anh nhìn cô đội mũ lưỡi trai ngẩng đầu lên không khác gì học sinh tiểu học thì khóe môi cong lên một nụ cười dịu dàng.
Anh cũng tính tiền luôn chiếc mũ này rồi nhận lấy hai túi đồ trong tay Quý Noãn, tiện tay cầm hết mấy túi đồ chị Trần đang cầm.
Chị Trần nhìn thấy thái độ của Mặc Cảnh Thâm với Quý Noãn rất nhẫn nại lại vô cùng chiều chuộng thì cảm thấy rất vui. Trước kia khi còn ở Ngự Viên, chị Trần rất ít khi đi theo hai người họ ra ngoài, nên cũng không biết tiến triển tình cảm của vợ chồng họ. Khi đó ông cụ Mặc bảo chị quan sát theo dõi hai người, bất cứ lúc nào, khi hai người họ mặn mà, hoặc khi hai người họ không hòa thuận, thì chị đều báo cáo lại ông cụ. Cảm giác ngày đó với bây giờ hoàn toàn khác nhau. Trải qua hai ngày ở Quốc tế Oran, chị Trần cảm thấy thái độ của ông Mặc với Quý Noãn hoàn toàn khác với thái độ với những người khác. Lúc này, chị lại càng thấy rõ, Quý Noãn và ông Mặc thật sự là trai xinh gái đẹp hiếm có trên đời. Hai người có thể đi cạnh nhau như thế này thì đúng là thu hút vô số ánh mắt quay lại nhìn.
Hơn nữa, bình thường Tổng Giám đốc Mặc là một người rất tự phụ lạnh lùng, vậy mà còn đích thân đi mua đồ lót cho Quý Noãn, lại tranh thủ thời gian dẫn cô đến trung tâm thương mại đi dạo nữa. Cho dù cho đến bây giờ Quý Noãn vẫn chưa có thái độ gì tốt với anh, nhưng anh vẫn chiều chuộng cô hết mức như thể đó là chuyện nên làm.
Trên đời này cũng chỉ có mình Quý Noãn có thể khiến Mặc Cảnh Thâm nhẫn nại chịu đựng, đi quẹt thẻ xách đồ như thế.
Chần chừ một lúc lâu, Quý Noãn chợt ghét bỏ ném hai mảnh vải ít đến đáng thương vào sọt rác.
Nét mặt tươi cười của Mặc Cảnh Thâm lập tức tối sầm lại.
Quý Noãn kiêu ngạo quay người vào phòng ngủ lấy bộ đồ tỏng lúc trước từ trong phòng tắm ra, bật mức gió lớn nhất ở máy sấy, tốn mười lầm phút để sấy khô được. Cô nhanh chóng thay quần áo, cả người sạch sẽ chỉn chu đi ra ngoài.
Ngón tay lộ rõ khớp xương của Mặc Cảnh Thâm nhẹ nhàng gổ lên lưng ghế sofa. Anh nhìn thấy Quý Noãn ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài thì cặp mắt sâu thắm khế nhướng lên, thờ ơ hỏi: “Bộ kia cũng không mặc được sao?”
Quý Noãn tức giận nói: “Bộ kia màu đen, chất liệu và kiểu dáng không khác gì bộ vừa rồi.”
Dù sao cô cũng nhất định không mặc!
Cô cũng biết đến thương hiệu rất đắt đỏ này. Bộ màu đỏ kia đã bị mở ra rồi thì vứt đi. Còn bộ màu đen thì cô để chị Trần tìm cách trả lại, lấy lại được bao nhiêu tiền thì lấy. Dù sao vài nghìn đồng cũng đủ để chị Trần đóng học phí nửa năm cho con, không cần phải ném hết.
“Tối nay có mưa, từ giờ đến tối cũng chỉ khoảng ba tiếng nữa thôi, không còn nhiều thời gian như vậy mà em vẫn nhất định tự đi mua sao?” Giọng anh vô cùng lạnh nhạt: “Tuy rằng vết thương không sao nhưng cũng không đi quá xa được, chỉ có thể dạo quanh khu phố mua sắm gần đây thôi.”
“Cũng được, quanh đây có một trung tâm thương mại, bên cạnh cũng có mấy khu phố mua sắm, đủ để tôi đi dạo.”
***
Cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài hít thở không khí trong lành tự do, Quý Noãn vừa ra ngoài đã cảm thấy không muốn quay về.
Vào bên trong trung tâm thương mại, Quý Noãn không chỉ mua cho mình hai bộ đồ lót, mà còn nhân tiện mua đủ loại đồ dùng và quần áo khác nữa. Dù sao cũng đã vài ngày co không được dạo phố rồi, nếu không phải đang ở đây thì bình thường cô cũng bận rộn không có thời gian rảnh rỗi để đi dạo mua sắm.
Thay vì nói chị Trần đi theo để giúp cô xách đồ, thì cứ nói thẳng ra là Mặc Cảnh Thâm sai chị Trần đi theo để ngăn cô chạy loạn khắp nơi.
Hôm nay Mặc Cảnh Thâm không đến công ty. Vừa rồi Thẩm Mục mới tìm anh, mang theo tài liệu cần anh ký tên, nên Mặc Cảnh Thâm không đi vào trong mà để chị Trần đi cùng Quý Noãn vào trong mua sắm.
Phụ nữ đi mua sắm có nhiều phong cách. Có người đi dạo cả ngày nhưng cũng không mua được mấy đồ, nhưng Quý Noãn thì khác. Không cần đến ba tiếng, mới chỉ khoảng một tiếng mà cô đã mua được rất nhiều, giống như là đi càn quét các cửa hàng. Cô ưng mắt cái nào là mua cái ấy, chính xác là đi mua đồ chứ không phải đi dạo.
Mấy năm nay, những lúc hiếm hoi được đi ra ngoài mua đồ thì cô đều như vậy. Cô không có thời gian lựa chọn, màu da và dáng người của cô cũng không quá kén trang phục, kiểu dáng nào mặc lên cũng đẹp hơn người mẫu trưng bày. Vì vậy cô thích cái nào là lấy cái ấy, không có thời gian mà so sánh hay thử qua thử lại.
“Gói cho tôi cái này, cảm ơn.”
“Tuy bây giờ vẫn đang mùa hè, còn rất nóng, nhưng chẳng bao lâu nữa cũng đến mùa thu rồi. Chiếc áo khoác này là mẫu năm nay mới ra phải không? Không tệ, gấp luôn cái này vào.”
“Cái này… chất vải rất mềm mại, mặc đi ngủ rất thoải mái, gấp lại cho tôi.”
“Đôi giày kia, có phải là kiểu giày cao gót chắc chắn không?”
“A, cặp kính này cũng khá đẹp…”
Mua hết đồ này đến đồ kia, Quý Noãn xách hai túi, chị Trần cũng xách mấy túi đi đằng sau. Thật ra Quý Noãn không muốn để chị Trần cầm giúp, nhưng chị Trần cứ khăng khăng đòi cầm. Hơn nữa, cô biết Mặc Cảnh Thâm sai chị Trần đi theo nên trong lòng ít nhiều cũng khá bất mãn. Cô bất mãn với chị Trần vì bây giờ chị ấy lại đứng về phe Mặc Cảnh Thâm. Cho nên cô cứ để chị Trần xách đồ, dù sao tuy nhiều túi nhưng cũng không quá nặng.
Đến quầy thu ngân, Quý Noãn theo thói quen định rút thẻ ra thì tay chợt khựng lại giữa chừng. Bây giờ cô mới nhớ ra, cô không có tiền!
Lúc nãy cô quá vội vàng đi ra ngoài mà quên không cầm theo điện thoại và hơn mười tờ tiền để dưới gối. Mà cho dù cô có cầm thì chỗ tiền đó cũng không đủ.
Nhân viên thu ngân đã nhận lấy đồ, tính tiền xong bèn báo số tiền cho cô. Quý Noãn không cố ý mua đồ quá đắt đỏ, nhưng cửa hàng ở trung tâm thương mại ở địa điểm này chỉ mua một bộ quần áo thôi thì cũng không thể rẻ được. Những thứ lẻ tẻ này cộng tổng lại thì cũng hơn sáu con số.
“Bà Mặc, cô không mang theo tiền à?” Chị Trần đứng bên cạnh nhận thấy nét mặt lúng túng của Quý Noãn thì khẽ hỏi.
Quý Noãn khẽ mím môi, vừa rồi có một khoảnh khắc cô đã muốn nhờ chị Trần ứng tiền thanh toán trước rồi sau đó cô sẽ gửi lại. Nhưng nhà chị Trần như hộp kính trong suốt, trong gia đình lại còn biết bao nhiêu họ hàng thân thích tìm chị vay tiền. Con trai chị còn học đại học ở Hải Thành, chị làm gì có nhiều tiền gửi ngân hàng thế được?
Vì vậy Quý Noãn cũng không lên tiếng hỏi.
Hay là, không mua nữa?
Cô đang lúng túng không biết có nên cầm quần áo mang về trả lại các shop trong trung tâm thương mại không, thì ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương vươn ra trước mặt, chìa ra chiếc thẻ tín dụng màu đen.
Quý Noãn đảo mắt sang nhìn thấy khuôn mặt bình thản của Mặc Cảnh Thâm. Cô không chút lúng túng mà thì thầm theo phản xạ: “Cảm giác trong tay không tiền, không thẻ, không điện thoại thật là quá tệ.”
Mặc Cảnh Thâm cúi đầu nhìn cô rồi thoải mái cười khẽ: “Chẳng phải còn có anh sao?”
Anh nói xong, không đợi Quý Noãn trả lời, tiện tay lấy một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng chụp lên đầu cô. Quý Noãn ngước mắt lên thì bị vành mũ ngăn nửa tầm nhìn, chỉ còn cách ngẩng hẳn đầu lên thì mới có thể nhìn thấy người đàn ông cao hơn cô rất nhiều, đôi mắt ánh lên vẻ khó hiểu.
“Mấy ngày nay em muốn đi ra ngoài thì nhớ đội mũ vào. Tuy miệng vết thương đã khép lại rồi nhưng tốt nhất là ít ra gió thôi.” Anh nhìn cô đội mũ lưỡi trai ngẩng đầu lên không khác gì học sinh tiểu học thì khóe môi cong lên một nụ cười dịu dàng.
Anh cũng tính tiền luôn chiếc mũ này rồi nhận lấy hai túi đồ trong tay Quý Noãn, tiện tay cầm hết mấy túi đồ chị Trần đang cầm.
Chị Trần nhìn thấy thái độ của Mặc Cảnh Thâm với Quý Noãn rất nhẫn nại lại vô cùng chiều chuộng thì cảm thấy rất vui. Trước kia khi còn ở Ngự Viên, chị Trần rất ít khi đi theo hai người họ ra ngoài, nên cũng không biết tiến triển tình cảm của vợ chồng họ. Khi đó ông cụ Mặc bảo chị quan sát theo dõi hai người, bất cứ lúc nào, khi hai người họ mặn mà, hoặc khi hai người họ không hòa thuận, thì chị đều báo cáo lại ông cụ. Cảm giác ngày đó với bây giờ hoàn toàn khác nhau. Trải qua hai ngày ở Quốc tế Oran, chị Trần cảm thấy thái độ của ông Mặc với Quý Noãn hoàn toàn khác với thái độ với những người khác. Lúc này, chị lại càng thấy rõ, Quý Noãn và ông Mặc thật sự là trai xinh gái đẹp hiếm có trên đời. Hai người có thể đi cạnh nhau như thế này thì đúng là thu hút vô số ánh mắt quay lại nhìn.
Hơn nữa, bình thường Tổng Giám đốc Mặc là một người rất tự phụ lạnh lùng, vậy mà còn đích thân đi mua đồ lót cho Quý Noãn, lại tranh thủ thời gian dẫn cô đến trung tâm thương mại đi dạo nữa. Cho dù cho đến bây giờ Quý Noãn vẫn chưa có thái độ gì tốt với anh, nhưng anh vẫn chiều chuộng cô hết mức như thể đó là chuyện nên làm.
Trên đời này cũng chỉ có mình Quý Noãn có thể khiến Mặc Cảnh Thâm nhẫn nại chịu đựng, đi quẹt thẻ xách đồ như thế.