Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 413
Nhân viên phục vụ của khách sạn hốt hoảng vội vã gật đầu, bước chân hoảng loạn chạy đi gọi điện thoại.
Mặc Cảnh Thâm ôm ngang cơ thể ướt đẫm của Quý Noãn vào lòng. Trước khi bế cô ra khỏi phòng tắm, anh đưa tay tắt điều hòa, rồi đặt cô lên giường, chạm tay vào mặt cô, thấy vẫn nóng hổi.
Nếu Quý Noãn đã vào bồn tắm hai ngày trước, có nghĩa là cô đã ngâm mình trong nước hai ngày tròn rồi. Lúc này cơ thể cô dường như đã đông cứng lại, không còn chút sinh khí nào ngoại trừ gương mặt nóng rực cho thấy cô vẫn còn sống.
Tay Mặc Cảnh Thâm áp sát cổ Quý Noãn. Nhìn gương mặt tái nhợt như không còn chút máu nào của cô, anh ôm chặt thân thể cô. Người cô dường như không còn dấu hiệu của sự sống. Chỉ có tay anh đang chạm vào cổ cô mới cảm giác được nhịp đập trái tim cô, rất yếu ớt, như thể một giây sau nó sẽ ngừng đập.
Anh máy móc ôm cô, quấn chăn lên người cô, dùng lòng bàn tay chà xát liên tục trên ngực cô, cố gắng làm cơ thể lạnh như băng của cô ấm lên.
Anh không dám đưa tay lại gần mũi cô, sợ là ngoại trừ nhịp đập yếu ớt ở cổ cô ra, anh sẽ không cảm nhận được chút hơi thở nào.
Xe cứu thương nhanh chóng đến nơi. Nhân viên y tế theo chân nhân viên phục vụ của khách sạn cùng chạy tới. Bác sĩ kiểm tra tình trạng của Quý Noãn, rồi với vẻ mặt khẩn trương, vội gọi những người đi cùng nâng cô lên cáng đưa vào trong xe, lập tức đưa đến bệnh viện cấp cứu, không chậm trễ một giây.
Trong xe cứu thương, trong lúc nhân viên y tế bận rộn, Mặc Cảnh Thâm ngồi trên băng ghế cạnh cáng cứu thương.
Trong ấn tượng của anh, Quý Noãn rất thích tắm, thường xuyên thích ngủ trong bồn tắm. Mỗi lần như vậy anh lại lo lắng nếu chẳng may cô ngủ quên trong bồn tắm thì rất dễ cảm lạnh hoặc đuối nước.
Bởi vì bị nhiễm lạnh khi còn bé nên cô mắc chứng thể hàn, đến nay vẫn chưa lành và rất sợ lạnh. Vào mùa Đông, cô thích nhất là chui vào áo bành tô của anh để tìm hơi ấm. Trong lúc ngủ, cô càng thích dựa vào người anh, lăn qua lăn lại trong lòng anh tìm tư thế ngủ ấm áp nhất.
Chuyện mà anh lo lắng nhất bỗng nhiên trở thành sự thật chỉ trong một đêm. Lúc này Quý Noãn nằm im lìm không nhúc nhích, tay buông xuôi theo hai bên hông, không có bất cứ phản ứng nào, trên người không có chút hơi ấm.
Bác sĩ lập tức tiến hành các biện pháp cấp cứu, đồng thời liên tục giục tài xế tăng tốc nhanh hơn một chút.
Xe cứu thương từ khách sạn chạy tới bệnh viện, chạy thẳng vào phòng cấp cứu.
Khi Tần Tư Đình nghe tin chạy tới, người đầu tiên anh ta thấy là Mặc Cảnh Thâm.
Khi anh ta tới nơi, Quý Noãn vẫn đang được cấp cứu. Ngọn đèn màu đỏ trên cửa phòng cấp cứu vẫn bật sáng.
Tần Tư Đình nhìn lướt qua, nhíu mày hỏi: “Đưa bệnh nhân vào bao lâu rồi?”
Các y tá gần đó thấy Bác sĩ Tần đích thân tới với vẻ mặt khó coi không kém, bèn hoảng sợ trả lời: “Dạ, đã hai mươi phút rồi. Bệnh nhân ngâm mình trong nước lạnh và không gian lạnh trong thời gian dài, sốt cao hơn bốn mươi độ, hơn nữa, máu lên não không đủ. Lúc đưa tới bệnh viện, bệnh nhân đã bị sốc và chuột rút nghiêm trọng, hô hấp và nhịp tim đều rất yếu, hiện vẫn chưa biết tình trạng ra sao. Nhưng khi Bác sĩ Tần đang ở trong phòng giải phẫu khác thì viện trưởng đã phái Bác sĩ Trần và Bác sĩ Hứa vào trong…”
Tần Tư Đình không nói gì nữa, chỉ liếc nhìn Mặc Cảnh Thâm, thấy vẻ mặt của anh là đã biết tình hình nghiêm trọng. Tần Tư Đình xoay người gọi điện thoại xin phép trưởng khoa cấp cứu, rồi đi thẳng vào phòng cấp cứu.
Khi đèn trước cửa phòng cấp cứu chuyển từ đỏ sang xanh, cửa phòng mở ra, Tần Tư Đình và hai bác sĩ khác bước ra. Tần Tư Đình không nói gì, chỉ gật đầu với Mặc Cảnh Thâm một cái khi thấy anh nhìn mình, rồi xoay người đi thay quần áo.
Bác sĩ Hứa bước ra ngoài, nói: “Ông Mặc, bệnh viện chúng tôi từng có bệnh án của bà Mặc, vừa rồi khi cấp cứu, chúng tôi đã dành thời gian kiểm tra. Bà Mặc có chứng thể hàn, mấy tháng trước do bị thương mà sẩy thai, tình trạng sức khỏe của bà ấy rất yếu ớt, dường như còn không được tĩnh dưỡng tốt. Tình trạng sốt cao như vậy rất nguy hiểm, lại ngâm mình trong nước lạnh và nằm giữa nhiệt độ lạnh như thế một thời gian dài, lúc đưa vào bệnh viện, tình trạng sốc và chuột rút thật sự rất nguy hiểm. Cũng may Bác sĩ Tần hiểu tương đối rõ tình trạng sức khỏe của bà Mặc, có Bác sĩ Tần tham gia điều trị, chúng tôi tiến hành cấp cứu rất thuận lợi. Hiện nay cơn sốt đã giảm, tình trạng co rút chân tay đã không còn. Thế nhưng bây giờ trời đã tối, tốt nhất là ban đêm có người trông nom trong phòng bệnh của bà ấy, để phòng ngừa sốt cao hoặc tình trạng của bà ấy trở xấu…”
Lúc này Quý Noãn đã được đẩy ra ngoài, ánh mắt của Mặc Cảnh Thâm dán lên người Quý Noãn vẫn đang ngủ say trên giường.
Bác sĩ Hứa cũng không tiện nói thêm, chỉ xoay người nói vài câu với Tần Tư Đình vừa đi tới, rồi bảo y tá chuyển Quý Noãn tới phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, chị Trần đã có mặt. Sau khi được tin, chị Trần đã vội vã đến bệnh viện chăm sóc Quý Noãn. Mãi đến nửa đêm, chị mới vào phòng nghỉ dành cho nhân viên giám hộ bệnh nhân để ngủ.
Mặc Cảnh Thâm đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía giường bệnh, vóc dáng cao lớn và lạnh lùng, như người quên đời đứng một mình một cõi.
Không ai biết anh đang nghĩ gì.
Tần Tư Đình đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cảnh này, nói: “Quý Noãn không sao rồi. Tuy cô ấy sốt cao, nhưng không biến chứng thành viêm phổi, cho thấy sức đề kháng của cô ấy không tệ. Chỉ có điều về vấn đề sợ lạnh thì không có cách nào, dù sao cũng là bệnh cũ. Tuy rằng tình trạng cô ấy rất nguy cấp lúc đưa vào phòng cấp cứu, nhưng so với cậu cả người đẫm máu đưa vào bệnh viện lúc bị tai nạn xe ở Los Angeles thì chẳng thấm vào đâu. Cậu còn có thể chịu đựng và vượt qua được, thì cô ấy càng không có vấn đề gì. Đừng quá lo lắng.”
Giọng của Tần Tư Đình phá vỡ sự im lặng, nhưng người đàn ông trước cửa sổ vẫn đứng yên không lên tiếng.
Thấy Quý Noãn vẫn đang ngủ, Tần Tư Đình bước tới lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho cô. Thấy cô không tiếp tục sốt cao, anh ta bỏ nhiệt kế vào túi áo blouse trắng, rồi lại liếc nhìn người đàn ông trước cửa sổ.
“Từ ngày từ Mỹ quay về, cậu không có lấy một ngày sống một cuộc sống bình thường. Là anh em nhiều năm với cậu, tôi thật sự nghĩ không ra, rõ ràng cậu yêu Quý Noãn hơn ai hết, nhưng vì sao cứ một mực đẩy cô ấy ra như vậy? Khó khăn lắm mới thoát khỏi lưỡi hái của tử thần, cậu không thể sống một cuộc sống yên vui được sao? Vì sao nhất định phải ly hôn? Vì sao nhất định phải giày vò tình cảm tốt đẹp của mình đến nông nỗi này?” Tần Tư Đình vừa nói vừa nhìn vào mắt Quý Noãn, thấy mắt cô nhắm nghiền, thật sự là đang ngủ say, hoàn toàn không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người thì thầm thở dài.
“Có thật sự yêu đến mức không ai sánh bằng hay không, thì có liên quan gì?”
Giọng Mặc Cảnh Thâm rất lãnh đạm, khóe miệng hơi cong nhẹ, đến mức khó nhìn thấy được. Vẻ mặt anh rất bình thản và thờ ơ, dường như người lúc ban ngày hối hả ôm Quý Noãn chạy tới xe cấp cứu không phải là anh. Không gian rộng rãi của phòng bệnh cũng vì giọng nói của anh mà trở nên lạnh lẽo và vắng lặng.
Anh hờ hững nói: “Tôi có thể khiến cho tất cả mọi người tin rằng tôi không yêu.”
Mặc Cảnh Thâm ôm ngang cơ thể ướt đẫm của Quý Noãn vào lòng. Trước khi bế cô ra khỏi phòng tắm, anh đưa tay tắt điều hòa, rồi đặt cô lên giường, chạm tay vào mặt cô, thấy vẫn nóng hổi.
Nếu Quý Noãn đã vào bồn tắm hai ngày trước, có nghĩa là cô đã ngâm mình trong nước hai ngày tròn rồi. Lúc này cơ thể cô dường như đã đông cứng lại, không còn chút sinh khí nào ngoại trừ gương mặt nóng rực cho thấy cô vẫn còn sống.
Tay Mặc Cảnh Thâm áp sát cổ Quý Noãn. Nhìn gương mặt tái nhợt như không còn chút máu nào của cô, anh ôm chặt thân thể cô. Người cô dường như không còn dấu hiệu của sự sống. Chỉ có tay anh đang chạm vào cổ cô mới cảm giác được nhịp đập trái tim cô, rất yếu ớt, như thể một giây sau nó sẽ ngừng đập.
Anh máy móc ôm cô, quấn chăn lên người cô, dùng lòng bàn tay chà xát liên tục trên ngực cô, cố gắng làm cơ thể lạnh như băng của cô ấm lên.
Anh không dám đưa tay lại gần mũi cô, sợ là ngoại trừ nhịp đập yếu ớt ở cổ cô ra, anh sẽ không cảm nhận được chút hơi thở nào.
Xe cứu thương nhanh chóng đến nơi. Nhân viên y tế theo chân nhân viên phục vụ của khách sạn cùng chạy tới. Bác sĩ kiểm tra tình trạng của Quý Noãn, rồi với vẻ mặt khẩn trương, vội gọi những người đi cùng nâng cô lên cáng đưa vào trong xe, lập tức đưa đến bệnh viện cấp cứu, không chậm trễ một giây.
Trong xe cứu thương, trong lúc nhân viên y tế bận rộn, Mặc Cảnh Thâm ngồi trên băng ghế cạnh cáng cứu thương.
Trong ấn tượng của anh, Quý Noãn rất thích tắm, thường xuyên thích ngủ trong bồn tắm. Mỗi lần như vậy anh lại lo lắng nếu chẳng may cô ngủ quên trong bồn tắm thì rất dễ cảm lạnh hoặc đuối nước.
Bởi vì bị nhiễm lạnh khi còn bé nên cô mắc chứng thể hàn, đến nay vẫn chưa lành và rất sợ lạnh. Vào mùa Đông, cô thích nhất là chui vào áo bành tô của anh để tìm hơi ấm. Trong lúc ngủ, cô càng thích dựa vào người anh, lăn qua lăn lại trong lòng anh tìm tư thế ngủ ấm áp nhất.
Chuyện mà anh lo lắng nhất bỗng nhiên trở thành sự thật chỉ trong một đêm. Lúc này Quý Noãn nằm im lìm không nhúc nhích, tay buông xuôi theo hai bên hông, không có bất cứ phản ứng nào, trên người không có chút hơi ấm.
Bác sĩ lập tức tiến hành các biện pháp cấp cứu, đồng thời liên tục giục tài xế tăng tốc nhanh hơn một chút.
Xe cứu thương từ khách sạn chạy tới bệnh viện, chạy thẳng vào phòng cấp cứu.
Khi Tần Tư Đình nghe tin chạy tới, người đầu tiên anh ta thấy là Mặc Cảnh Thâm.
Khi anh ta tới nơi, Quý Noãn vẫn đang được cấp cứu. Ngọn đèn màu đỏ trên cửa phòng cấp cứu vẫn bật sáng.
Tần Tư Đình nhìn lướt qua, nhíu mày hỏi: “Đưa bệnh nhân vào bao lâu rồi?”
Các y tá gần đó thấy Bác sĩ Tần đích thân tới với vẻ mặt khó coi không kém, bèn hoảng sợ trả lời: “Dạ, đã hai mươi phút rồi. Bệnh nhân ngâm mình trong nước lạnh và không gian lạnh trong thời gian dài, sốt cao hơn bốn mươi độ, hơn nữa, máu lên não không đủ. Lúc đưa tới bệnh viện, bệnh nhân đã bị sốc và chuột rút nghiêm trọng, hô hấp và nhịp tim đều rất yếu, hiện vẫn chưa biết tình trạng ra sao. Nhưng khi Bác sĩ Tần đang ở trong phòng giải phẫu khác thì viện trưởng đã phái Bác sĩ Trần và Bác sĩ Hứa vào trong…”
Tần Tư Đình không nói gì nữa, chỉ liếc nhìn Mặc Cảnh Thâm, thấy vẻ mặt của anh là đã biết tình hình nghiêm trọng. Tần Tư Đình xoay người gọi điện thoại xin phép trưởng khoa cấp cứu, rồi đi thẳng vào phòng cấp cứu.
Khi đèn trước cửa phòng cấp cứu chuyển từ đỏ sang xanh, cửa phòng mở ra, Tần Tư Đình và hai bác sĩ khác bước ra. Tần Tư Đình không nói gì, chỉ gật đầu với Mặc Cảnh Thâm một cái khi thấy anh nhìn mình, rồi xoay người đi thay quần áo.
Bác sĩ Hứa bước ra ngoài, nói: “Ông Mặc, bệnh viện chúng tôi từng có bệnh án của bà Mặc, vừa rồi khi cấp cứu, chúng tôi đã dành thời gian kiểm tra. Bà Mặc có chứng thể hàn, mấy tháng trước do bị thương mà sẩy thai, tình trạng sức khỏe của bà ấy rất yếu ớt, dường như còn không được tĩnh dưỡng tốt. Tình trạng sốt cao như vậy rất nguy hiểm, lại ngâm mình trong nước lạnh và nằm giữa nhiệt độ lạnh như thế một thời gian dài, lúc đưa vào bệnh viện, tình trạng sốc và chuột rút thật sự rất nguy hiểm. Cũng may Bác sĩ Tần hiểu tương đối rõ tình trạng sức khỏe của bà Mặc, có Bác sĩ Tần tham gia điều trị, chúng tôi tiến hành cấp cứu rất thuận lợi. Hiện nay cơn sốt đã giảm, tình trạng co rút chân tay đã không còn. Thế nhưng bây giờ trời đã tối, tốt nhất là ban đêm có người trông nom trong phòng bệnh của bà ấy, để phòng ngừa sốt cao hoặc tình trạng của bà ấy trở xấu…”
Lúc này Quý Noãn đã được đẩy ra ngoài, ánh mắt của Mặc Cảnh Thâm dán lên người Quý Noãn vẫn đang ngủ say trên giường.
Bác sĩ Hứa cũng không tiện nói thêm, chỉ xoay người nói vài câu với Tần Tư Đình vừa đi tới, rồi bảo y tá chuyển Quý Noãn tới phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, chị Trần đã có mặt. Sau khi được tin, chị Trần đã vội vã đến bệnh viện chăm sóc Quý Noãn. Mãi đến nửa đêm, chị mới vào phòng nghỉ dành cho nhân viên giám hộ bệnh nhân để ngủ.
Mặc Cảnh Thâm đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía giường bệnh, vóc dáng cao lớn và lạnh lùng, như người quên đời đứng một mình một cõi.
Không ai biết anh đang nghĩ gì.
Tần Tư Đình đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cảnh này, nói: “Quý Noãn không sao rồi. Tuy cô ấy sốt cao, nhưng không biến chứng thành viêm phổi, cho thấy sức đề kháng của cô ấy không tệ. Chỉ có điều về vấn đề sợ lạnh thì không có cách nào, dù sao cũng là bệnh cũ. Tuy rằng tình trạng cô ấy rất nguy cấp lúc đưa vào phòng cấp cứu, nhưng so với cậu cả người đẫm máu đưa vào bệnh viện lúc bị tai nạn xe ở Los Angeles thì chẳng thấm vào đâu. Cậu còn có thể chịu đựng và vượt qua được, thì cô ấy càng không có vấn đề gì. Đừng quá lo lắng.”
Giọng của Tần Tư Đình phá vỡ sự im lặng, nhưng người đàn ông trước cửa sổ vẫn đứng yên không lên tiếng.
Thấy Quý Noãn vẫn đang ngủ, Tần Tư Đình bước tới lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho cô. Thấy cô không tiếp tục sốt cao, anh ta bỏ nhiệt kế vào túi áo blouse trắng, rồi lại liếc nhìn người đàn ông trước cửa sổ.
“Từ ngày từ Mỹ quay về, cậu không có lấy một ngày sống một cuộc sống bình thường. Là anh em nhiều năm với cậu, tôi thật sự nghĩ không ra, rõ ràng cậu yêu Quý Noãn hơn ai hết, nhưng vì sao cứ một mực đẩy cô ấy ra như vậy? Khó khăn lắm mới thoát khỏi lưỡi hái của tử thần, cậu không thể sống một cuộc sống yên vui được sao? Vì sao nhất định phải ly hôn? Vì sao nhất định phải giày vò tình cảm tốt đẹp của mình đến nông nỗi này?” Tần Tư Đình vừa nói vừa nhìn vào mắt Quý Noãn, thấy mắt cô nhắm nghiền, thật sự là đang ngủ say, hoàn toàn không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người thì thầm thở dài.
“Có thật sự yêu đến mức không ai sánh bằng hay không, thì có liên quan gì?”
Giọng Mặc Cảnh Thâm rất lãnh đạm, khóe miệng hơi cong nhẹ, đến mức khó nhìn thấy được. Vẻ mặt anh rất bình thản và thờ ơ, dường như người lúc ban ngày hối hả ôm Quý Noãn chạy tới xe cấp cứu không phải là anh. Không gian rộng rãi của phòng bệnh cũng vì giọng nói của anh mà trở nên lạnh lẽo và vắng lặng.
Anh hờ hững nói: “Tôi có thể khiến cho tất cả mọi người tin rằng tôi không yêu.”