Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 408
Cô gái tiếp rượu ngồi bên Mặc Cảnh Thâm có vẻ không phục, nhưng thấy dáng vẻ phóng túng đầy quyến rũ của Quý Noãn trong mấy phút vừa rồi liền chậc lưỡi, không dám khiêu khích.
Kể cả cô ta có cởi hết quần áo đứng dậy thì cũng không thể thu hút cả phụ nữ như Quý Noãn được.
Vừa rồi, rõ ràng là Quý Noãn chỉ mặc một chiếc váy dài bình thường, không ngờ cô chỉ cởi một chiếc cúc áo ra, xõa tóc xuống và nở nụ cười là đã có thể tạo ra hiệu ứng mạnh mẽ như vậy.
Vẻ đẹp của cô khiến ngay cả phụ nữ cũng muốn phạm tội.
Thật ra cô gái tiếp rượu này chỉ muốn kiếm chút tiền nên mới định ôm ấp người đàn ông bên cạnh. Tuy nhiên cô ta mơ hồ nhận ra cả vị khách này và cô gái kia không phải là người cô ta có thể làm mất lòng. Lại thấy, tuy người đàn ông này không bỏ đi, nhưng cũng không ôm eo hay chủ động động chạm vào người mình, mà lúc này vẫn đang tập trung chú ý vào cô gái xinh đẹp kia. Cô ta cảm thấy mặc cảm tự ti, từ từ nhích ra xa người Mặc Cảnh Thâm rồi cúi đầu bỏ chạy.
Quý Noãn nhìn thấy cảnh đó, gương mặt tươi cười cũng không lộ ra bất cứ biến đổi nào.
Mục đích của cô không phải là đuổi cô gái kia đi, mà là nhằm vào Mặc Cảnh Thâm.
Trong lúc khiến đám đàn ông ở đây háo hức vây xem, Quý Noãn cũng như cười như không nhìn Mặc Cảnh Thâm từ đầu đến cuối vẫn ngồi yên trên sofa.
“Mặc Cảnh Thâm, chẳng phải anh muốn ly hôn sao?” Quý Noãn cất tiếng, giọng nói của cô như mang theo mùi rượu Brandy và hơi mát lạnh của đá, khiến những người bên cạnh đều nghe được rõ ràng: “Nếu như tôi đồng ý ngày mai ký đơn ly hôn, có phải là đêm nay, ở đây, tôi được ai đưa đi cũng đều không liên quan tới anh không?”
Quý Noãn nói xong, lại uống một ngụm rượu. Động tác uống rượu của cô không phóng túng nồng nhiệt như một số phụ nữ khác, nhưng động tác hờ hững như vậy càng khiến nhiều đàn ông thích thú.
Mái tóc dài của Quý Noãn xõa ra sau lưng như thác đổ, xương quai xanh và vùng da thịt ấm áp trước ngực trắng như ngọc, dưới ánh đèn như mời gọi người khác chạm vào, thật sự rất đẹp.
Đám đàn ông nghe nói cô sắp ly hôn, ánh mắt thèm khát càng dán chặt lên thân hình cô, dường như khi cô trở thành một người không có chồng, ở bên ngoài nấm mồ hôn nhân thì bất cứ lúc nào cũng sẽ có một người trong số họ đưa cô đi ngay lập tức.
Đêm quá mê người, cô gái cũng rất quyến rũ, tiếng nhạc Blues dập dìu khiến không ai nghe rõ ba tiếng “Mặc Cảnh Thâm” mà Quý Noãn vừa gọi người đàn ông ngồi trên sofa.
Người đàn ông ngồi chính giữa sofa. Chiếc sofa này được đặt ở một nơi tương đối yên tĩnh trong quán bar, gương mặt người đàn ông lẩn khuất dưới ánh đèn lờ mờ, đám đàn ông vây quanh đều không thấy rõ.
“Ly hôn? Người đẹp như vậy mà thằng đàn ông nào nỡ bỏ vậy?”
“Ly hôn đi! Ly hôn nhanh lên một chút! Hôm trước ly hôn xong, hôm sau bọn anh sẽ đưa em đi lấy giấy chứng nhận!”
Tiếng cười nói trêu chọc liên tục vang lên.
Bầu không khí xung quanh Mặc Cảnh Thâm càng lúc càng âm trầm, vẻ lạnh lùng trong đáy mắt anh cũng càng lúc càng tăng.
Quý Noãn cười mỉm đứng trước sofa, không nhìn anh. Trong khoảnh khắc vừa ngửa cổ uống cạn ly rượu, cô liền tiện tay ném chiếc ly xuống đất. Tiếng ly thủy tinh vỡ vụn như khơi thông chốt chặn của cảm xúc, khiến đôi mày Mặc Cảnh Thâm từ từ nhíu lại.
Quý Noãn xoay người, đưa tay nâng mái tóc dài mượt mà sau lưng lên. Tiếng xôn xao ở một góc nhỏ của quán bar đã khiến nhân viên điều khiển ánh sáng chú ý. Trong khoảnh khắc cô một mình tiến ra sàn nhảy, đèn trên sàn nhảy theo động tác của cô mà được tắt đi từng chiếc một, cuối cùng chỉ còn lại một ngọn đèn mờ nhất. Khi cô hất đầu vung mái tóc lên, chiếc váy dài xoay tròn tại chỗ, từng ngọn đèn cũng được bật sáng dần theo tiết tấu xoay tròn càng lúc càng nhanh của cô, độ sáng của ngọn đèn cũng tăng dần theo tiết tấu đó.
Đó là một vẻ đẹp hết sức chói lòa, tỏa sáng rực rỡ giữa đám đông như một tinh linh chui từ dưới đất lên. Mỗi một vòng xoay của cô đều khiến vạt váy dài bay tung lên, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra trước mặt người khác, thu hút đông đảo đàn ông đến gần, những tiếng huýt sáo vang lên liên tục.
Quý Noãn chỉ nhảy một điệu vũ xoay váy đơn giản, quần áo không quá hở hang, nhưng ánh mắt cô quyến rũ đầy mê hoặc. Điệu nhảy xoay váy cô biểu diễn đã tạo ra một hiệu ứng thị giác uyển chuyển rung động lòng người khiến bầu không khí trong quán bar như muốn nổ tung. Có người vào sàn nhảy rót rượu đưa tới cho Quý Noãn, cô mỉm cười đón nhận. Trong giây phút toàn bộ ánh sáng rọi vào người mình, cô vung tay hắt rượu trong ly lên cao, rồi ngửa mặt lên nhìn những giọt rượu đang rơi xuống, sau đó nhắm mắt lại, mặc cho những giọt rượu rơi lên đầu mình. Rượu theo tóc chảy xuống, rơi vào nơi nào trên chiếc váy trắng đều biến nơi đó thành nửa trong suốt.
Một ly rượu này đối với mấy người đàn ông có mặt là quá ít, trong giây lát, mọi người đua nhau rót rượu đưa tới cho cô.
Quý Noãn vừa cười vừa xoay tròn tới bên một người đàn ông, đồng thời nhân lúc nhận lấy ly rượu, cô cố ý nắm lấy khuỷu tay, kéo người đó xoay tròn theo mình, cho tới lúc người đó không cầm lòng được muốn ôm eo cô, cô mới từ trong lòng người đó xoay tròn thoát ra ngoài. Tuy không để đối phương chạm vào cơ thể, nhưng động tác của cô lại khiến đám đàn ông xung quanh cảm thấy bứt rứt.
Điệu nhảy của Quý Noãn tùy hứng và nóng bỏng. Nơi này thật sự quá nóng, mồ hôi của cô rịn ra, lăn dài từ cổ rơi xuống, chui vào trong viền cổ chữ V, khơi gợi trí tưởng tượng phong phú của mọi người. Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn, da thịt trắng nõn của cô trông càng mê người, mái tóc dài buông xõa lay động qua lại nơi vòng eo thon trông càng khêu gợi. Mồ hôi ướt đẫm mái tóc đen nhánh nhưng không hề làm giảm đi vẻ mỹ lệ của cô, mà ngược lại còn làm hút thêm nhiều đàn ông chạy về bên này, vây quanh lấy cô giữa sàn nhảy.
Quý Noãn lại một lần nữa hắt rượu lên cao, khi những giọt rượu tí tách rơi lên cơ thể cô, lưng áo bị thấm ướt trở thành nửa trong suốt, hiện rõ từng đường nét trên lưng.
Ánh mắt mọi người, cả nam lẫn nữ đều dán vào cơ thể cô. Nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt của Quý Noãn đều chỉ nhìn về một hướng. Cho dù mọi người đứng chen chúc, nhưng qua khe hở nho nhỏ giữa đám người, cô vẫn có thể nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm.
Người vây lại càng lúc càng đông, nơi này càng lúc càng nóng, mồ hôi cũng càng lúc càng rơi nhiều. Dù Quý Noãn không nhận lấy ly rượu nào nữa, mồ hôi cũng làm ướt váy của cô, lớp vải trước ngực của chiếc váy bị mồ hôi đẫm ướt từng chút một, da thịt nõn nà vì đẫm mồ hôi mà dường như sáng bóng lên, càng thêm mê người.
Ánh mắt của cô lướt qua đám đàn ông đi cùng bạn gái, cuối cùng dừng lại ở một người có tướng mạo dễ nhìn dường như tới đây một mình. Cô nhìn anh ta mỉm cười hết sức rạng rỡ, rồi đưa ngón tay lên ngoắc, như mời anh ta cùng nhảy.
Kể cả cô ta có cởi hết quần áo đứng dậy thì cũng không thể thu hút cả phụ nữ như Quý Noãn được.
Vừa rồi, rõ ràng là Quý Noãn chỉ mặc một chiếc váy dài bình thường, không ngờ cô chỉ cởi một chiếc cúc áo ra, xõa tóc xuống và nở nụ cười là đã có thể tạo ra hiệu ứng mạnh mẽ như vậy.
Vẻ đẹp của cô khiến ngay cả phụ nữ cũng muốn phạm tội.
Thật ra cô gái tiếp rượu này chỉ muốn kiếm chút tiền nên mới định ôm ấp người đàn ông bên cạnh. Tuy nhiên cô ta mơ hồ nhận ra cả vị khách này và cô gái kia không phải là người cô ta có thể làm mất lòng. Lại thấy, tuy người đàn ông này không bỏ đi, nhưng cũng không ôm eo hay chủ động động chạm vào người mình, mà lúc này vẫn đang tập trung chú ý vào cô gái xinh đẹp kia. Cô ta cảm thấy mặc cảm tự ti, từ từ nhích ra xa người Mặc Cảnh Thâm rồi cúi đầu bỏ chạy.
Quý Noãn nhìn thấy cảnh đó, gương mặt tươi cười cũng không lộ ra bất cứ biến đổi nào.
Mục đích của cô không phải là đuổi cô gái kia đi, mà là nhằm vào Mặc Cảnh Thâm.
Trong lúc khiến đám đàn ông ở đây háo hức vây xem, Quý Noãn cũng như cười như không nhìn Mặc Cảnh Thâm từ đầu đến cuối vẫn ngồi yên trên sofa.
“Mặc Cảnh Thâm, chẳng phải anh muốn ly hôn sao?” Quý Noãn cất tiếng, giọng nói của cô như mang theo mùi rượu Brandy và hơi mát lạnh của đá, khiến những người bên cạnh đều nghe được rõ ràng: “Nếu như tôi đồng ý ngày mai ký đơn ly hôn, có phải là đêm nay, ở đây, tôi được ai đưa đi cũng đều không liên quan tới anh không?”
Quý Noãn nói xong, lại uống một ngụm rượu. Động tác uống rượu của cô không phóng túng nồng nhiệt như một số phụ nữ khác, nhưng động tác hờ hững như vậy càng khiến nhiều đàn ông thích thú.
Mái tóc dài của Quý Noãn xõa ra sau lưng như thác đổ, xương quai xanh và vùng da thịt ấm áp trước ngực trắng như ngọc, dưới ánh đèn như mời gọi người khác chạm vào, thật sự rất đẹp.
Đám đàn ông nghe nói cô sắp ly hôn, ánh mắt thèm khát càng dán chặt lên thân hình cô, dường như khi cô trở thành một người không có chồng, ở bên ngoài nấm mồ hôn nhân thì bất cứ lúc nào cũng sẽ có một người trong số họ đưa cô đi ngay lập tức.
Đêm quá mê người, cô gái cũng rất quyến rũ, tiếng nhạc Blues dập dìu khiến không ai nghe rõ ba tiếng “Mặc Cảnh Thâm” mà Quý Noãn vừa gọi người đàn ông ngồi trên sofa.
Người đàn ông ngồi chính giữa sofa. Chiếc sofa này được đặt ở một nơi tương đối yên tĩnh trong quán bar, gương mặt người đàn ông lẩn khuất dưới ánh đèn lờ mờ, đám đàn ông vây quanh đều không thấy rõ.
“Ly hôn? Người đẹp như vậy mà thằng đàn ông nào nỡ bỏ vậy?”
“Ly hôn đi! Ly hôn nhanh lên một chút! Hôm trước ly hôn xong, hôm sau bọn anh sẽ đưa em đi lấy giấy chứng nhận!”
Tiếng cười nói trêu chọc liên tục vang lên.
Bầu không khí xung quanh Mặc Cảnh Thâm càng lúc càng âm trầm, vẻ lạnh lùng trong đáy mắt anh cũng càng lúc càng tăng.
Quý Noãn cười mỉm đứng trước sofa, không nhìn anh. Trong khoảnh khắc vừa ngửa cổ uống cạn ly rượu, cô liền tiện tay ném chiếc ly xuống đất. Tiếng ly thủy tinh vỡ vụn như khơi thông chốt chặn của cảm xúc, khiến đôi mày Mặc Cảnh Thâm từ từ nhíu lại.
Quý Noãn xoay người, đưa tay nâng mái tóc dài mượt mà sau lưng lên. Tiếng xôn xao ở một góc nhỏ của quán bar đã khiến nhân viên điều khiển ánh sáng chú ý. Trong khoảnh khắc cô một mình tiến ra sàn nhảy, đèn trên sàn nhảy theo động tác của cô mà được tắt đi từng chiếc một, cuối cùng chỉ còn lại một ngọn đèn mờ nhất. Khi cô hất đầu vung mái tóc lên, chiếc váy dài xoay tròn tại chỗ, từng ngọn đèn cũng được bật sáng dần theo tiết tấu xoay tròn càng lúc càng nhanh của cô, độ sáng của ngọn đèn cũng tăng dần theo tiết tấu đó.
Đó là một vẻ đẹp hết sức chói lòa, tỏa sáng rực rỡ giữa đám đông như một tinh linh chui từ dưới đất lên. Mỗi một vòng xoay của cô đều khiến vạt váy dài bay tung lên, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra trước mặt người khác, thu hút đông đảo đàn ông đến gần, những tiếng huýt sáo vang lên liên tục.
Quý Noãn chỉ nhảy một điệu vũ xoay váy đơn giản, quần áo không quá hở hang, nhưng ánh mắt cô quyến rũ đầy mê hoặc. Điệu nhảy xoay váy cô biểu diễn đã tạo ra một hiệu ứng thị giác uyển chuyển rung động lòng người khiến bầu không khí trong quán bar như muốn nổ tung. Có người vào sàn nhảy rót rượu đưa tới cho Quý Noãn, cô mỉm cười đón nhận. Trong giây phút toàn bộ ánh sáng rọi vào người mình, cô vung tay hắt rượu trong ly lên cao, rồi ngửa mặt lên nhìn những giọt rượu đang rơi xuống, sau đó nhắm mắt lại, mặc cho những giọt rượu rơi lên đầu mình. Rượu theo tóc chảy xuống, rơi vào nơi nào trên chiếc váy trắng đều biến nơi đó thành nửa trong suốt.
Một ly rượu này đối với mấy người đàn ông có mặt là quá ít, trong giây lát, mọi người đua nhau rót rượu đưa tới cho cô.
Quý Noãn vừa cười vừa xoay tròn tới bên một người đàn ông, đồng thời nhân lúc nhận lấy ly rượu, cô cố ý nắm lấy khuỷu tay, kéo người đó xoay tròn theo mình, cho tới lúc người đó không cầm lòng được muốn ôm eo cô, cô mới từ trong lòng người đó xoay tròn thoát ra ngoài. Tuy không để đối phương chạm vào cơ thể, nhưng động tác của cô lại khiến đám đàn ông xung quanh cảm thấy bứt rứt.
Điệu nhảy của Quý Noãn tùy hứng và nóng bỏng. Nơi này thật sự quá nóng, mồ hôi của cô rịn ra, lăn dài từ cổ rơi xuống, chui vào trong viền cổ chữ V, khơi gợi trí tưởng tượng phong phú của mọi người. Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn, da thịt trắng nõn của cô trông càng mê người, mái tóc dài buông xõa lay động qua lại nơi vòng eo thon trông càng khêu gợi. Mồ hôi ướt đẫm mái tóc đen nhánh nhưng không hề làm giảm đi vẻ mỹ lệ của cô, mà ngược lại còn làm hút thêm nhiều đàn ông chạy về bên này, vây quanh lấy cô giữa sàn nhảy.
Quý Noãn lại một lần nữa hắt rượu lên cao, khi những giọt rượu tí tách rơi lên cơ thể cô, lưng áo bị thấm ướt trở thành nửa trong suốt, hiện rõ từng đường nét trên lưng.
Ánh mắt mọi người, cả nam lẫn nữ đều dán vào cơ thể cô. Nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt của Quý Noãn đều chỉ nhìn về một hướng. Cho dù mọi người đứng chen chúc, nhưng qua khe hở nho nhỏ giữa đám người, cô vẫn có thể nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm.
Người vây lại càng lúc càng đông, nơi này càng lúc càng nóng, mồ hôi cũng càng lúc càng rơi nhiều. Dù Quý Noãn không nhận lấy ly rượu nào nữa, mồ hôi cũng làm ướt váy của cô, lớp vải trước ngực của chiếc váy bị mồ hôi đẫm ướt từng chút một, da thịt nõn nà vì đẫm mồ hôi mà dường như sáng bóng lên, càng thêm mê người.
Ánh mắt của cô lướt qua đám đàn ông đi cùng bạn gái, cuối cùng dừng lại ở một người có tướng mạo dễ nhìn dường như tới đây một mình. Cô nhìn anh ta mỉm cười hết sức rạng rỡ, rồi đưa ngón tay lên ngoắc, như mời anh ta cùng nhảy.