Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 405
Quý Noãn đứng bên cạnh nhìn anh làm việc. Một lúc sau anh gọi điện thoại cho Thẩm Mục bàn bạc vấn đề liên quan tới tài liệu của công ty. Cô nhìn anh buông điện thoại, nhìn anh ký tên lên tài liệu, nhìn anh khi thì nhíu chặt đôi mày, khi thì không tỏ vẻ gì.
Cô tiếp tục ăn nốt bát canh táo đỏ ngân nhĩ, vừa ăn vừa đứng bên cạnh nhìn anh.
Cô ăn xong buông bát xuống, đưa tay lau vệt nước dính ở khóe miệng, rồi liếc nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng không thay đổi của kia. Cô giơ tay đè lên tập tài liệu trước mặt anh.
Lúc này anh mới dừng tay lại liếc nhìn cô: “Cô lại muốn làm gì?”
Quý Noãn chăm chú nhìn anh: “Anh cứ cho rằng tình cảm và tất cả sự nhẫn nại của tôi đều do tôi giỏi che đậy, giấu mình dưới lớp mặt nạ, chi bằng đêm nay tôi để anh nhớ lại Quý Noãn trước kia là người như thế nào.”
Nói rồi, nhân lúc anh chưa phản ứng, cô cúi xuống ghé người gần vào anh, mặt kề sát mặt anh, mắt nhìn thẳng vào mắt anh: “Thật ra bỗng nhiên tôi cũng rất nhớ con người buông thả trước kia của mình. Không quan tâm mọi người nghĩ như thế nào, muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn lấy thứ gì thì lấy thứ đó, muốn vứt bỏ cái gì thì vứt bỏ cái đó.”
Sau đó, cô bỗng ngả người về phía sau, ngay lúc Mặc Cảnh Thâm không bao giờ không ngờ tới, cô ngồi lên đùi anh, vòng tay ôm cổ anh, nhướng đôi mắt xinh đẹp trên gương mặt tươi như hoa liếc nhìn anh: “Tôi muốn có được cái gì thì sẽ ra sức chiếm lấy cho bằng được. Anh là người mà tôi muốn có được, chi bằng anh dạy tôi làm thế nào để chiếm được trái tim anh một lần nữa đi?”
Mặc Cảnh Thâm khẽ nhíu mày: “Ấu trĩ!”
Dứt lời, anh liền muốn đẩy cô ra khỏi người mình.
Quý Noãn vẫn ngồi vững vàng trên đùi, đưa tay ôm cổ anh, một tay bắt đầu chầm chậm miết từ bả vai anh ra phía trước. Vì nơi sống lưng của anh bị thương quá nặng lúc cứu cô mà hai ngón tay của cô rón rén lướt qua thật chậm.
Cô mới tắm xong, trên người thoang thoảng mùi hương sữa tắm dịu nhẹ. Cô chỉ khoác bộ váy ngủ mùa hè bằng lụa mỏng, bên trong trống không. Cách một làn lụa mỏng, cô thản nhiên ngồi lên cặp đùi rắn chắc của anh.
Quý Noãn mỉm cười nhìn anh, một tay nâng cằm anh, mặt kề sát mặt anh, chỉ cách môi anh một ngón tay, hơi thở vấn vít, như gần như xa.
“Quý Noãn, cô biết mình đang làm gì không?” Anh vẫn giữ nguyên tư thế không hề né tránh, ánh mắt vẫn nhìn cô lạnh lùng châm biếm.
Quý Noãn không trả lời, nhìn cô vô cùng nóng bỏng, nụ cười cực kỳ rạng rỡ nhưng trong mắt không hề có chút ấm áp nào.
“Tôi ngồi trên đùi chồng mình thì có vấn đề gì?”
Ánh mắt anh u tối nhìn cô đang cười tươi như hoa, lãnh đạm nói: “Cái gì cũng phải hành xử đúng mực, đừng quá tùy hứng làm bậy.”
Nụ cười trên mặt Quý Noãn càng đậm hơn: “Tùy hứng làm bậy?”
Mặc Cảnh Thâm lặng lẽ né tránh ánh mắt của cô: “Đứng lên đi, đừng ngồi đây!”
Quý Noãn khẽ cười, càng ép vào lòng anh, ghé đầu vào vai anh, vòng tay ôm lấy cổ anh: “Được rồi, anh hôn tôi một cái, tôi sẽ đứng lên.”
Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm rất thờ ơ, dường như nhận ra cô đang muốn được ăn cả ngã về không, anh bất chợt không chút nể nang đẩy cô ra khỏi đùi mình.
Anh hành động rất nhanh, nhanh đến mức cô còn chưa kịp cảm nhận được phản ứng càng lúc càng rõ ràng của anh thì đã bị đẩy ra.
Quý Noãn loạng choạng lui về phía sau vài bước.
Cô không tiếp tục kiên trì, chỉ dựa vào cạnh bàn tiếp tục nhìn anh.
Lúc này cô không nói, không làm gì nữa, chỉ nhìn anh. Sau đó dường như có vật gì đó rơi xuống chiếc bàn sau lưng cô, rồi cô đi thẳng về phía cửa phòng sách.
Cửa mở ra, rồi đóng lại, Quý Noãn rời đi không quay đầu lại.
Mặc Cảnh Thâm liếc mắt nhìn sang thì thấy chiếc bút máy đắt tiền và sang trọng của mình bị cô ném lại lên bàn, thân bút cứng rắn như vậy mà đã bị bẻ cong.
***
Cuối tuần, cuối cùng Phòng giao dịch Mặc Noãn cũng chuyển văn phòng vào tòa cao ốc mới. Toàn bộ hai mươi mấy tầng của tòa cao ốc đều thuộc quyền sử dụng của phòng giao dịch, số lượng nhân viên đã tăng lên gấp bội. Chỉ có điều, do Quý Noãn vẫn không làm thủ tục xin đổi tên, cho nên nó vẫn chưa được xem là công ty, mà vẫn gọi là phòng giao dịch.
Liên tiếp ba ngày khai trương, các bên đối tác đều gửi quà tặng. Một vài lãnh đạo của đối tác còn đến tận nơi chúc mừng, những công ty từng có quan hệ đầu tư với phòng giao dịch của họ cũng gửi lời chúc. Chỉ có Tập đoàn Mặc thị - tập đoàn đầu tư hai trăm triệu đô la Mỹ vào phòng giao dịch của Quý Noãn là không có bất kỳ động tĩnh nào.
Sau ba ngày khai trương, Tập đoàn Mặc thị nhận được một khoản tiền từ Phòng giao dịch Bất động sản Mặc Noãn.
Chỉ sau một đêm, hai trăm triệu đô la Mỹ cùng khoản lợi nhuận phân chia theo hợp đồng đầu tư được chuyển vào tài khoản của Tập đoàn Mặc thị.
Phòng Tài vụ của Mặc thị xôn xao, không ngờ phòng giao dịch bất động sản này của Quý Noãn lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Hơn nữa, dường như sắp tới ngành bất động sản sẽ tiếp tục phát triển, giá nhà đất mà Quý Noãn thu mua với số lượng lớn đều đang tăng vọt. Có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chỉ trong một thời gian ngắn, đây hoàn toàn là một khởi đầu mới cho ngành bất động sản trong nước.
Nhưng trong lúc Quý Noãn có thể nhân cơ hội này tiếp tục đầu tư một khoản lớn để mua thêm nhiều bất động sản, thì đột nhiên phòng giao dịch của cô lại hoàn trả khoản đầu tư trước kia của Tập đoàn Mặc thị.
Mà Quý Noãn không hề liên lạc với Mặc Cảnh Thâm về việc này.
Sau khi phòng Tài vụ nhận được khoản tiền này thì Thẩm Mục cũng được thông báo. Cậu ta vô cùng kinh ngạc cầm biên bản nhận tiền tới chỗ Mặc Cảnh Thâm: “Mặc tổng, bà Mặc hoàn trả khoản tiền đầu tư, thậm chí thanh toán luôn cả lợi nhuận như thỏa thuận trong hợp đồng đầu tư, không thiếu một đồng! Việc này…”
Mặc Cảnh Thâm nhìn chằm chằm một lúc lâu vào biên bản nhận tiền.
Một khi biết được phòng giao dịch của Quý Noãn bị thâm hụt một khoản tiền lớn như vậy, và đã dần dần nhìn ra cơ hội kinh doanh của ngành bất động sản, rất nhiều các nhà đầu tư mong đợi lập tức được chen chân vào chỗ trống kia. Anh thật sự không hề lo lắng bây giờ cô sẽ thiếu vốn đầu tư. Các nhà đầu tư chỉ cần nghe tin này sẽ lập tức hành động, tung ra mọi thủ đoạn và chiêu thức chỉ để được ký hợp đồng với phòng giao dịch của cô.
Tuy Quý Noãn trọng tình cảm, nhưng một khi đã đưa ra quyết định thì cô cũng hành động rất quyết đoán. Sự quyết đoán đó khiến người ta hoài nghi, phải chăng cô đã định làm như vậy từ lâu, chỉ có điều vẫn còn chút chần chừ níu kéo. Tuy nhiên, rốt cuộc thì sự lưỡng lự đó cũng bị chặt đứt rồi.
Quần áo trong phòng làm việc của anh đều đã được chuyển hết đi, hễ là đồ Quý Noãn từng chạm vào đều được mang đi hết. Ngay sáng nay, anh nhận được chìa khóa và thẻ phòng căn hộ ở Quốc tế Oran do Quý Noãn sai người đưa tới.
Cô không chỉ trả chìa khóa, mà còn hoàn trả cả tiền đầu tư của Mặc thị.
Cô tiếp tục ăn nốt bát canh táo đỏ ngân nhĩ, vừa ăn vừa đứng bên cạnh nhìn anh.
Cô ăn xong buông bát xuống, đưa tay lau vệt nước dính ở khóe miệng, rồi liếc nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng không thay đổi của kia. Cô giơ tay đè lên tập tài liệu trước mặt anh.
Lúc này anh mới dừng tay lại liếc nhìn cô: “Cô lại muốn làm gì?”
Quý Noãn chăm chú nhìn anh: “Anh cứ cho rằng tình cảm và tất cả sự nhẫn nại của tôi đều do tôi giỏi che đậy, giấu mình dưới lớp mặt nạ, chi bằng đêm nay tôi để anh nhớ lại Quý Noãn trước kia là người như thế nào.”
Nói rồi, nhân lúc anh chưa phản ứng, cô cúi xuống ghé người gần vào anh, mặt kề sát mặt anh, mắt nhìn thẳng vào mắt anh: “Thật ra bỗng nhiên tôi cũng rất nhớ con người buông thả trước kia của mình. Không quan tâm mọi người nghĩ như thế nào, muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn lấy thứ gì thì lấy thứ đó, muốn vứt bỏ cái gì thì vứt bỏ cái đó.”
Sau đó, cô bỗng ngả người về phía sau, ngay lúc Mặc Cảnh Thâm không bao giờ không ngờ tới, cô ngồi lên đùi anh, vòng tay ôm cổ anh, nhướng đôi mắt xinh đẹp trên gương mặt tươi như hoa liếc nhìn anh: “Tôi muốn có được cái gì thì sẽ ra sức chiếm lấy cho bằng được. Anh là người mà tôi muốn có được, chi bằng anh dạy tôi làm thế nào để chiếm được trái tim anh một lần nữa đi?”
Mặc Cảnh Thâm khẽ nhíu mày: “Ấu trĩ!”
Dứt lời, anh liền muốn đẩy cô ra khỏi người mình.
Quý Noãn vẫn ngồi vững vàng trên đùi, đưa tay ôm cổ anh, một tay bắt đầu chầm chậm miết từ bả vai anh ra phía trước. Vì nơi sống lưng của anh bị thương quá nặng lúc cứu cô mà hai ngón tay của cô rón rén lướt qua thật chậm.
Cô mới tắm xong, trên người thoang thoảng mùi hương sữa tắm dịu nhẹ. Cô chỉ khoác bộ váy ngủ mùa hè bằng lụa mỏng, bên trong trống không. Cách một làn lụa mỏng, cô thản nhiên ngồi lên cặp đùi rắn chắc của anh.
Quý Noãn mỉm cười nhìn anh, một tay nâng cằm anh, mặt kề sát mặt anh, chỉ cách môi anh một ngón tay, hơi thở vấn vít, như gần như xa.
“Quý Noãn, cô biết mình đang làm gì không?” Anh vẫn giữ nguyên tư thế không hề né tránh, ánh mắt vẫn nhìn cô lạnh lùng châm biếm.
Quý Noãn không trả lời, nhìn cô vô cùng nóng bỏng, nụ cười cực kỳ rạng rỡ nhưng trong mắt không hề có chút ấm áp nào.
“Tôi ngồi trên đùi chồng mình thì có vấn đề gì?”
Ánh mắt anh u tối nhìn cô đang cười tươi như hoa, lãnh đạm nói: “Cái gì cũng phải hành xử đúng mực, đừng quá tùy hứng làm bậy.”
Nụ cười trên mặt Quý Noãn càng đậm hơn: “Tùy hứng làm bậy?”
Mặc Cảnh Thâm lặng lẽ né tránh ánh mắt của cô: “Đứng lên đi, đừng ngồi đây!”
Quý Noãn khẽ cười, càng ép vào lòng anh, ghé đầu vào vai anh, vòng tay ôm lấy cổ anh: “Được rồi, anh hôn tôi một cái, tôi sẽ đứng lên.”
Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm rất thờ ơ, dường như nhận ra cô đang muốn được ăn cả ngã về không, anh bất chợt không chút nể nang đẩy cô ra khỏi đùi mình.
Anh hành động rất nhanh, nhanh đến mức cô còn chưa kịp cảm nhận được phản ứng càng lúc càng rõ ràng của anh thì đã bị đẩy ra.
Quý Noãn loạng choạng lui về phía sau vài bước.
Cô không tiếp tục kiên trì, chỉ dựa vào cạnh bàn tiếp tục nhìn anh.
Lúc này cô không nói, không làm gì nữa, chỉ nhìn anh. Sau đó dường như có vật gì đó rơi xuống chiếc bàn sau lưng cô, rồi cô đi thẳng về phía cửa phòng sách.
Cửa mở ra, rồi đóng lại, Quý Noãn rời đi không quay đầu lại.
Mặc Cảnh Thâm liếc mắt nhìn sang thì thấy chiếc bút máy đắt tiền và sang trọng của mình bị cô ném lại lên bàn, thân bút cứng rắn như vậy mà đã bị bẻ cong.
***
Cuối tuần, cuối cùng Phòng giao dịch Mặc Noãn cũng chuyển văn phòng vào tòa cao ốc mới. Toàn bộ hai mươi mấy tầng của tòa cao ốc đều thuộc quyền sử dụng của phòng giao dịch, số lượng nhân viên đã tăng lên gấp bội. Chỉ có điều, do Quý Noãn vẫn không làm thủ tục xin đổi tên, cho nên nó vẫn chưa được xem là công ty, mà vẫn gọi là phòng giao dịch.
Liên tiếp ba ngày khai trương, các bên đối tác đều gửi quà tặng. Một vài lãnh đạo của đối tác còn đến tận nơi chúc mừng, những công ty từng có quan hệ đầu tư với phòng giao dịch của họ cũng gửi lời chúc. Chỉ có Tập đoàn Mặc thị - tập đoàn đầu tư hai trăm triệu đô la Mỹ vào phòng giao dịch của Quý Noãn là không có bất kỳ động tĩnh nào.
Sau ba ngày khai trương, Tập đoàn Mặc thị nhận được một khoản tiền từ Phòng giao dịch Bất động sản Mặc Noãn.
Chỉ sau một đêm, hai trăm triệu đô la Mỹ cùng khoản lợi nhuận phân chia theo hợp đồng đầu tư được chuyển vào tài khoản của Tập đoàn Mặc thị.
Phòng Tài vụ của Mặc thị xôn xao, không ngờ phòng giao dịch bất động sản này của Quý Noãn lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Hơn nữa, dường như sắp tới ngành bất động sản sẽ tiếp tục phát triển, giá nhà đất mà Quý Noãn thu mua với số lượng lớn đều đang tăng vọt. Có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chỉ trong một thời gian ngắn, đây hoàn toàn là một khởi đầu mới cho ngành bất động sản trong nước.
Nhưng trong lúc Quý Noãn có thể nhân cơ hội này tiếp tục đầu tư một khoản lớn để mua thêm nhiều bất động sản, thì đột nhiên phòng giao dịch của cô lại hoàn trả khoản đầu tư trước kia của Tập đoàn Mặc thị.
Mà Quý Noãn không hề liên lạc với Mặc Cảnh Thâm về việc này.
Sau khi phòng Tài vụ nhận được khoản tiền này thì Thẩm Mục cũng được thông báo. Cậu ta vô cùng kinh ngạc cầm biên bản nhận tiền tới chỗ Mặc Cảnh Thâm: “Mặc tổng, bà Mặc hoàn trả khoản tiền đầu tư, thậm chí thanh toán luôn cả lợi nhuận như thỏa thuận trong hợp đồng đầu tư, không thiếu một đồng! Việc này…”
Mặc Cảnh Thâm nhìn chằm chằm một lúc lâu vào biên bản nhận tiền.
Một khi biết được phòng giao dịch của Quý Noãn bị thâm hụt một khoản tiền lớn như vậy, và đã dần dần nhìn ra cơ hội kinh doanh của ngành bất động sản, rất nhiều các nhà đầu tư mong đợi lập tức được chen chân vào chỗ trống kia. Anh thật sự không hề lo lắng bây giờ cô sẽ thiếu vốn đầu tư. Các nhà đầu tư chỉ cần nghe tin này sẽ lập tức hành động, tung ra mọi thủ đoạn và chiêu thức chỉ để được ký hợp đồng với phòng giao dịch của cô.
Tuy Quý Noãn trọng tình cảm, nhưng một khi đã đưa ra quyết định thì cô cũng hành động rất quyết đoán. Sự quyết đoán đó khiến người ta hoài nghi, phải chăng cô đã định làm như vậy từ lâu, chỉ có điều vẫn còn chút chần chừ níu kéo. Tuy nhiên, rốt cuộc thì sự lưỡng lự đó cũng bị chặt đứt rồi.
Quần áo trong phòng làm việc của anh đều đã được chuyển hết đi, hễ là đồ Quý Noãn từng chạm vào đều được mang đi hết. Ngay sáng nay, anh nhận được chìa khóa và thẻ phòng căn hộ ở Quốc tế Oran do Quý Noãn sai người đưa tới.
Cô không chỉ trả chìa khóa, mà còn hoàn trả cả tiền đầu tư của Mặc thị.