Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 399
“Các bạn trong phòng giao dịch của tôi vẫn còn ở trong câu lạc bộ, tôi đón xe về là được, anh không cần để ý đến tôi.” Quý Noãn xua tay với anh ta, sau đó vô cùng vui vẻ mở cửa ra về.
Tần Tư Đình nhìn đồng hồ. Để một cô gái như Quý Noãn một mình ra ngoài đón xe muộn thế này hình như không an toàn cho lắm, cho nên anh ta đang định gọi cho Mặc Cảnh Thâm thì ai ngờ lúc này Thời Niệm Ca lại ngã từ trên giường xuống. Anh ta xót xa, bỗng chốc bước đến bế cô lên.
***
Quý Noãn ra khỏi bệnh viện, đang định đón xe thì lúc này có hai chiếc xe màu đen đỗ xịch trước mặt cô.
Kính cửa sổ của một chiếc xe trong đó hạ xuống, người đàn ông họ Tiêu kia lạnh lùng ngồi trong xe, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo, như là rắn độc từ đâu nhảy ra khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
“Cô quen Thời Niệm Ca?” Người đàn ông họ Tiêu hỏi.
Quý Noãn thờ ơ nhìn anh ta.
Xem ra là lúc cô mới vừa ra khỏi câu lạc bộ thì đám người này đã bám theo xe taxi của cô, tận mắt nhìn thấy cô đưa Thời Niệm Ca tới chỗ Tần Tư Đình. Bây giờ nếu cô nói không biết, e rằng chỉ là lấy vải thưa che mắt thánh, sẽ không có ai tin.
“Không tính là quen, nhưng đúng là có gặp mấy lần.” Giọng điệu Quý Noãn hờ hững: “Vừa rồi cô Thời nói trong người hơi khó chịu, bảo tôi đưa đến bệnh viện trung tâm. Tôi đón xe đưa cô ấy đến đây, có gì sai sao?”
Người đàn ông họ Tiêu nhếch môi, giọng lạnh tanh: “Đưa cô gái tôi muốn đến chỗ Tần Tư Đình, cô nói xem cô đúng chỗ nào?”
Anh ta nói thẳng, không hề giấu giếm.
Quý Noãn không tỏ thái độ: “Xin lỗi, tôi chỉ gặp cô Thời mấy lần mà thôi, không biết rõ mấy chuyện khác của cô ấy cho lắm. Dù trượng nghĩa giúp đỡ thì tôi cũng chỉ là đưa cô ấy tới bệnh viện thôi.”
“Cô đưa cô ấy tới bệnh viện này, chẳng khác nào giải cứu con thỏ con ra khỏi lồng giam của tôi…” Người đàn ông họ Tiêu lạnh lùng nheo mắt lại: “Tôi mất con thỏ, cô nói xem tôi nên bắt cô làm gì mới phải đây?”
Lời nói của anh ta nghe dịu dàng tột cùng, nhưng nghe kỹ thì lại âm u lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi. Trong mắt anh ta dường như lóe lên ý cười, lại quan sát cô.
“Vậy anh muốn thế nào?” Quý Noãn hỏi lại, trong mắt không có bất kỳ tia khiếp sợ nào.
Đối phương cười như không cười nhìn cô, chậm rãi nói: “Tôi mất con thỏ dày công nuôi dưỡng mấy năm ở nước ngoài, chiếc lồng trống không này xem ra rất cô quạnh, chi bằng tôi bắt con thỏ khác về. Dù con này không phải con ban đầu, nhưng ít nhất cũng không kém là bao. Hai vị thiên kim danh giá nổi tiếng nhất Hải Thành, ngoài Thời Niệm Ca ra, thì chính là cô Quý đây, đúng không?”
Vẻ điềm tĩnh của Quý Noãn có vết nứt trong tích tắc: “Anh biết tôi?”
Người đàn ông cười lạnh lùng, lúc này cửa xe phía sau đã được một người thoạt nhìn như vệ sĩ mở ra.
“Cô Quý, biết điều thì lên xe đi.” Người đàn ông họ Tiêu nhìn cô, ánh mắt cười như không cười, lạnh như không lạnh.
Quý Noãn đứng im, giọng nói ôn tồn bình thản từ từ thốt ra khỏi miệng: “Anh đã biết tôi thì phải biết sau lưng tôi có ai. Anh xác định dám đụng đến tôi?”
Người đàn ông họ Tiêu nhìn vẻ mặt không sợ hãi lại không hoảng loạn chút nào của cô, mỉm cười lạnh lùng, nói bằng giọng khinh thường: “Người không thể đắc tội nhất ở Hải Thành, không phải tỉnh trưởng, cũng không phải thị trưởng, mà là Mặc Cảnh Thâm. Tất nhiên tôi biết sau lưng cô là nhà họ Mặc, nhưng trong số những người kiêng dè nhà họ Mặc, không bao gồm Tiêu Lộ Dã tôi.”
Rõ ràng anh ta không có ý định phí lời, lời vừa dứt cửa sổ xe từ từ đóng kín lại.
Nhưng cửa xe trước mặt Quý Noãn vẫn mở toang, vệ sĩ lạnh lùng nói: “Mời lên xe.”
Quý Noãn vẫn không nhúc nhích: “Nếu tôi không lên, các người định dùng biện pháp mạnh hay sao?”
Mặt vệ sĩ không cảm xúc, nói: “Vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo. Trước giờ Tổng Giám đốc Tiêu của chúng tôi rất lịch sự với phụ nữ, cô đừng rượu mời không uống lại uống rượu phạt.”
“Bỏ thuốc cô Thời là lịch sự với phụ nữ ư?” Quý Noãn giễu cợt hỏi lại.
Vệ sĩ vẫn lạnh giọng nói: “Cô Thời là ngoại lệ, thuốc là do ba cô ấy bỏ, không phải Tổng Giám đốc Tiêu của chúng tôi làm. Nếu ông ấy muốn phụ nữ thì tội gì phải dùng cách đó.”
Quý Noãn không liên quan nhiều đến chuyện này, cô cũng chỉ là tình cờ nghe được. Nhưng nếu bây giờ cô không lên chiếc xe thì sẽ chỉ dẫn tới hậu quả không đáng có. Dù lúc này cô liều mạng chống cự thì cũng vô dụng.
Cô nhìn xung quanh, không thấy xe cảnh sát tuần tra, vả lại đã hơn mười giờ đêm rồi, người ở trước cổng bệnh viện cũng ít hơn ban nãy rất nhiều.
Bây giờ nếu cô tùy tiện gọi điện báo cảnh sát hoặc là kêu cứu, đoán chừng điện thoại di động của cô cũng sẽ bị tước mất.
Sau khi đắn đo một hồi, cô không chống cự nữa, ngoan ngoãn lên xe.
Tiêu Lộ Dã ngồi ở vị trí kế bên tài xế, im lặng nhìn Quý Noãn lên xe qua kính chiếu hậu.
Sau khi lên xe, Quý Noãn không hề phản kháng, chỉ bỏ túi xách trên tay xuống, bình tĩnh hỏi: “Đây là bắt cóc hay là có ý gì? Có thể không tịch thu túi xách và điện thoại của tôi không?”
Tiêu Lộ Dã quay đầu lại nhìn cô: “Cô đã từng gặp ai có kiểu bắt cóc đạo đức như tôi bao giờ chưa?”
Quý Noãn lặng lẽ nhìn vệ sĩ ngoài cửa xe và tài xế trong xe đều mặc quần áo đen: “Đây không phải bắt cóc thì là gì?”
“Tôi đã nói rất rõ ràng, con thỏ trong lồng của tôi chạy mất, chung quy phải bắt một con khác về.”
“Tôi kết hôn rồi, anh bắt một người đàn bà đã có chồng về để làm gì?”
“Vậy cũng chưa chắc, con thỏ như cô càng thú vị thì càng hữu ích, ít nhất cũng mời được vị thần khó mời Mặc Cảnh Thâm.”
Thế này là muốn dùng cô làm mồi nhử để dụ Mặc Cảnh Thâm ra mặt hay sao?
Lúc này Quý Noãn mới vô thức ngồi ngay ngắn lại, muốn chống cự nhưng lại nhận ra mình cô đơn lẻ bóng đối đầu với hai người đàn ông trong xe và vệ sĩ, sợ rằng sẽ thật sự là không biết lượng sức.
Cô nhìn người đàn ông ngồi kế bên tài xế: “Dù kiểu bắt cóc của anh có cao cấp hơn nữa thì cuối cùng vẫn là bắt cóc thôi.”
Tiêu Lộ Dã lạnh lùng nhướng mày, không đáp lại, rõ ràng là mặc cô nghĩ thế nào thì bây giờ cô cũng không có cách thoát thân.
Nếu đối phương tạm thời không muốn làm cô bị thương, thì Quý Noãn cũng sẽ không làm ầm lên trong xe của anh ta.
Tới đâu hay tới đó.
Cô tựa vào cửa xe nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhiệt độ trong xe vừa phải, rất yên tĩnh, khiến cô im lặng là có thể cảm nhận được khí lạnh nguy hiểm và vẻ thần bí tỏa ra từ người đàn ông họ Tiêu này.
Tần Tư Đình nhìn đồng hồ. Để một cô gái như Quý Noãn một mình ra ngoài đón xe muộn thế này hình như không an toàn cho lắm, cho nên anh ta đang định gọi cho Mặc Cảnh Thâm thì ai ngờ lúc này Thời Niệm Ca lại ngã từ trên giường xuống. Anh ta xót xa, bỗng chốc bước đến bế cô lên.
***
Quý Noãn ra khỏi bệnh viện, đang định đón xe thì lúc này có hai chiếc xe màu đen đỗ xịch trước mặt cô.
Kính cửa sổ của một chiếc xe trong đó hạ xuống, người đàn ông họ Tiêu kia lạnh lùng ngồi trong xe, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo, như là rắn độc từ đâu nhảy ra khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
“Cô quen Thời Niệm Ca?” Người đàn ông họ Tiêu hỏi.
Quý Noãn thờ ơ nhìn anh ta.
Xem ra là lúc cô mới vừa ra khỏi câu lạc bộ thì đám người này đã bám theo xe taxi của cô, tận mắt nhìn thấy cô đưa Thời Niệm Ca tới chỗ Tần Tư Đình. Bây giờ nếu cô nói không biết, e rằng chỉ là lấy vải thưa che mắt thánh, sẽ không có ai tin.
“Không tính là quen, nhưng đúng là có gặp mấy lần.” Giọng điệu Quý Noãn hờ hững: “Vừa rồi cô Thời nói trong người hơi khó chịu, bảo tôi đưa đến bệnh viện trung tâm. Tôi đón xe đưa cô ấy đến đây, có gì sai sao?”
Người đàn ông họ Tiêu nhếch môi, giọng lạnh tanh: “Đưa cô gái tôi muốn đến chỗ Tần Tư Đình, cô nói xem cô đúng chỗ nào?”
Anh ta nói thẳng, không hề giấu giếm.
Quý Noãn không tỏ thái độ: “Xin lỗi, tôi chỉ gặp cô Thời mấy lần mà thôi, không biết rõ mấy chuyện khác của cô ấy cho lắm. Dù trượng nghĩa giúp đỡ thì tôi cũng chỉ là đưa cô ấy tới bệnh viện thôi.”
“Cô đưa cô ấy tới bệnh viện này, chẳng khác nào giải cứu con thỏ con ra khỏi lồng giam của tôi…” Người đàn ông họ Tiêu lạnh lùng nheo mắt lại: “Tôi mất con thỏ, cô nói xem tôi nên bắt cô làm gì mới phải đây?”
Lời nói của anh ta nghe dịu dàng tột cùng, nhưng nghe kỹ thì lại âm u lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi. Trong mắt anh ta dường như lóe lên ý cười, lại quan sát cô.
“Vậy anh muốn thế nào?” Quý Noãn hỏi lại, trong mắt không có bất kỳ tia khiếp sợ nào.
Đối phương cười như không cười nhìn cô, chậm rãi nói: “Tôi mất con thỏ dày công nuôi dưỡng mấy năm ở nước ngoài, chiếc lồng trống không này xem ra rất cô quạnh, chi bằng tôi bắt con thỏ khác về. Dù con này không phải con ban đầu, nhưng ít nhất cũng không kém là bao. Hai vị thiên kim danh giá nổi tiếng nhất Hải Thành, ngoài Thời Niệm Ca ra, thì chính là cô Quý đây, đúng không?”
Vẻ điềm tĩnh của Quý Noãn có vết nứt trong tích tắc: “Anh biết tôi?”
Người đàn ông cười lạnh lùng, lúc này cửa xe phía sau đã được một người thoạt nhìn như vệ sĩ mở ra.
“Cô Quý, biết điều thì lên xe đi.” Người đàn ông họ Tiêu nhìn cô, ánh mắt cười như không cười, lạnh như không lạnh.
Quý Noãn đứng im, giọng nói ôn tồn bình thản từ từ thốt ra khỏi miệng: “Anh đã biết tôi thì phải biết sau lưng tôi có ai. Anh xác định dám đụng đến tôi?”
Người đàn ông họ Tiêu nhìn vẻ mặt không sợ hãi lại không hoảng loạn chút nào của cô, mỉm cười lạnh lùng, nói bằng giọng khinh thường: “Người không thể đắc tội nhất ở Hải Thành, không phải tỉnh trưởng, cũng không phải thị trưởng, mà là Mặc Cảnh Thâm. Tất nhiên tôi biết sau lưng cô là nhà họ Mặc, nhưng trong số những người kiêng dè nhà họ Mặc, không bao gồm Tiêu Lộ Dã tôi.”
Rõ ràng anh ta không có ý định phí lời, lời vừa dứt cửa sổ xe từ từ đóng kín lại.
Nhưng cửa xe trước mặt Quý Noãn vẫn mở toang, vệ sĩ lạnh lùng nói: “Mời lên xe.”
Quý Noãn vẫn không nhúc nhích: “Nếu tôi không lên, các người định dùng biện pháp mạnh hay sao?”
Mặt vệ sĩ không cảm xúc, nói: “Vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo. Trước giờ Tổng Giám đốc Tiêu của chúng tôi rất lịch sự với phụ nữ, cô đừng rượu mời không uống lại uống rượu phạt.”
“Bỏ thuốc cô Thời là lịch sự với phụ nữ ư?” Quý Noãn giễu cợt hỏi lại.
Vệ sĩ vẫn lạnh giọng nói: “Cô Thời là ngoại lệ, thuốc là do ba cô ấy bỏ, không phải Tổng Giám đốc Tiêu của chúng tôi làm. Nếu ông ấy muốn phụ nữ thì tội gì phải dùng cách đó.”
Quý Noãn không liên quan nhiều đến chuyện này, cô cũng chỉ là tình cờ nghe được. Nhưng nếu bây giờ cô không lên chiếc xe thì sẽ chỉ dẫn tới hậu quả không đáng có. Dù lúc này cô liều mạng chống cự thì cũng vô dụng.
Cô nhìn xung quanh, không thấy xe cảnh sát tuần tra, vả lại đã hơn mười giờ đêm rồi, người ở trước cổng bệnh viện cũng ít hơn ban nãy rất nhiều.
Bây giờ nếu cô tùy tiện gọi điện báo cảnh sát hoặc là kêu cứu, đoán chừng điện thoại di động của cô cũng sẽ bị tước mất.
Sau khi đắn đo một hồi, cô không chống cự nữa, ngoan ngoãn lên xe.
Tiêu Lộ Dã ngồi ở vị trí kế bên tài xế, im lặng nhìn Quý Noãn lên xe qua kính chiếu hậu.
Sau khi lên xe, Quý Noãn không hề phản kháng, chỉ bỏ túi xách trên tay xuống, bình tĩnh hỏi: “Đây là bắt cóc hay là có ý gì? Có thể không tịch thu túi xách và điện thoại của tôi không?”
Tiêu Lộ Dã quay đầu lại nhìn cô: “Cô đã từng gặp ai có kiểu bắt cóc đạo đức như tôi bao giờ chưa?”
Quý Noãn lặng lẽ nhìn vệ sĩ ngoài cửa xe và tài xế trong xe đều mặc quần áo đen: “Đây không phải bắt cóc thì là gì?”
“Tôi đã nói rất rõ ràng, con thỏ trong lồng của tôi chạy mất, chung quy phải bắt một con khác về.”
“Tôi kết hôn rồi, anh bắt một người đàn bà đã có chồng về để làm gì?”
“Vậy cũng chưa chắc, con thỏ như cô càng thú vị thì càng hữu ích, ít nhất cũng mời được vị thần khó mời Mặc Cảnh Thâm.”
Thế này là muốn dùng cô làm mồi nhử để dụ Mặc Cảnh Thâm ra mặt hay sao?
Lúc này Quý Noãn mới vô thức ngồi ngay ngắn lại, muốn chống cự nhưng lại nhận ra mình cô đơn lẻ bóng đối đầu với hai người đàn ông trong xe và vệ sĩ, sợ rằng sẽ thật sự là không biết lượng sức.
Cô nhìn người đàn ông ngồi kế bên tài xế: “Dù kiểu bắt cóc của anh có cao cấp hơn nữa thì cuối cùng vẫn là bắt cóc thôi.”
Tiêu Lộ Dã lạnh lùng nhướng mày, không đáp lại, rõ ràng là mặc cô nghĩ thế nào thì bây giờ cô cũng không có cách thoát thân.
Nếu đối phương tạm thời không muốn làm cô bị thương, thì Quý Noãn cũng sẽ không làm ầm lên trong xe của anh ta.
Tới đâu hay tới đó.
Cô tựa vào cửa xe nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhiệt độ trong xe vừa phải, rất yên tĩnh, khiến cô im lặng là có thể cảm nhận được khí lạnh nguy hiểm và vẻ thần bí tỏa ra từ người đàn ông họ Tiêu này.