Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 384
Quý Noãn gật đầu, ra hiệu cho Thẩm Mục yên tâm: “Tôi thật sự không uống rượu, tay lái cũng không có vấn đề gì, để tôi đưa anh ấy về.”
“Vậy cô đến đây bằng cách nào? Xe của cô…”
“Đồng nghiệp ở phòng giao dịch đều đang ở đây, chìa khóa xe cũng đang để chỗ trợ lý, họ sẽ đi xe tôi về, không sao.”
“Vậy thì tốt, tôi đi trước nhé, làm phiền bà Mặc.”
Cho đến khi Thẩm Mục xoay người chạy ra ven đường vội vã bắt một chiếc taxi, Quý Noãn vẫn đứng bên cạnh chiếc xe Ghost màu đen, nhìn cửa xe như tỏa ra ánh sáng lạnh trước mặt, suy nghĩ một chút rồi vòng sang ghế lái, mở cửa xe bước vào.
Sau khi vào xe thì quả nhiên cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Cô nghiêng đầu liếc ra đằng sau, nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm yên vị ở ghế sau, mắt nhắm nghiền, không biết là anh ngủ thiếp đi hay là say đến không mở mắt ra được.
Trước kia không phải cô chưa bao giờ ngửi thấy mùi rượu trên người anh, nhưng nồng nặc đến thế này thì là lần đầu tiên. Hơn nữa gần như cô chưa bao giờ thấy anh uống nhiều như bây giờ. Sự kiềm chế của anh quá mạnh, chưa bao giờ anh quá buông thả bản thân.
Quý Noãn lại quan sát quần áo của anh, áo sơ mi đen và quần âu. Quả nhiên cô quan sát không hề sai, từ sau khi anh tỉnh dậy sau hai tháng hôn mê, gần như lúc nào anh cũng mặc lên người bộ đồ đen, càng nhìn càng thấy băng giá khó gần.
Thừa lúc anh vẫn nhắm mắt như không phát hiện ra ghế lái đã có người khác ngồi, Quý Noãn khởi động xe, định chuẩn bị lái xe đi thì giọng nói trầm thấp bất chợt vang lên: “Thẩm Mục.”
Quý Noãn không lên tiếng, cũng không quay đầu lại nhìn, chỉ ngước mắt nhìn vào kính chiếu hậu. Cô thấy anh nhắm nghiền hai mắt, dường như uống quá nhiều nên đầu bị đau, đôi mắt lạnh lùng nhíu lại.
“Lấy nước cho tôi.” Giọng anh khàn khàn lãnh đạm, mắt vẫn nhắm nghiền.
Quý Noãn cụp mắt tìm nước trên xe, đến khi nhìn ở cánh cửa ghế lái phụ có một chai nước suối còn nguyên liền đưa tay lấy về, đưa ra đằng sau.
Mặc Cảnh Thâm khẽ mở mắt, trong xe không có đèn, ánh đèn bên ngoài xe vào cũng rất mờ, khoảnh khắc anh giơ tay lên định nhận chai nước thì nhìn thấy những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn. Mắt anh chỉ khẽ sững lại một giây rồi lại âm thầm nhận lấy chai nước, mở nắp uống một ngụm rồi lại nhắm mắt dựa người vào lưng ghế, không nói thêm gì nữa.
Cảm thấy hình như anh không nhận ra điều gì khác thường, Quý Noãn rút tay về đặt trên tay lái, lại khởi động xe một lần nữa, lái chiếc xe Ghost đen đang đỗ ở trước cửa câu lạc bộ rời đi.
Cô lái xe rất ổn, dù sao cô cũng không còn là tay mới từ lâu rồi. Người đàn ông ngồi ở ghế sau vẫn yên lặng không nói câu nào, Quý Noãn liếc vào gương chiếu hậu nhìn ra đằng sau, thấy Mặc Cảnh Thâm vẫn nhắm nghiền mắt như đang ngủ thiếp đi.
Xe đi được mười lăm phút thì về đến Tập đoàn Mặc thị. Quý Noãn không chút do dự nhấn chân ga vọt lên, không có ý định dừng lại.
Khi đi đến gần Quốc tế Oran thì cô mới do dự. Lúc đầu cô định lừa chở anh về Ngự Viên. Sau khi về nước anh vẫn chưa từng về Ngự Viên, cô cảm thấy cần phải đưa anh về nhà.
Nhưng cô lại sợ lỡ sau khi anh tỉnh rượu, chị Trần không chịu nổi lửa giận của anh, nên cô chần chừ, vòng xe vào Quốc tế Oran.
Khi dừng xe, Quý Noãn cởi dây an toàn, quay đầu ra sau thấy anh vẫn chưa mở mắt ra thì mới mở cửa xuống xe, đi vòng sang cạnh anh mở cửa, đưa tay vỗ nhẹ lên người anh.
Anh vẫn nhắm nghiền mắt ngồi im, mùi rượu trên người nồng nặc.
Quý Noãn lại vỗ anh.
Không có phản ứng.
Anh thật sự ngủ thiếp đi rồi sao?
Quý Noãn dứt khoát đưa tay ôm lấy cánh tay anh lôi người ra ngoài, cho đến khi cả người anh rời khỏi xe dựa hẳn vào cô thì cô vừa cố sức dìu anh vừa đưa tay đóng cửa xe lại, rồi lảo đảo dìu anh đi vào thang máy trong bãi đỗ xe ngầm.
Cô vất vả dìu anh vào thang máy, nhưng vì anh quá cao nên sức nặng của một người to khỏe đè lên người chỉ nặng chưa đầy bốn mươi lăm cân như cô khiến cô đứng không vững được, cuối cùng chỉ còn cách dựa vào vách thang máy để anh dựa hẳn vào người mình. Đầu anh rũ xuống vai cô, hơi thở đầy mùi rượu khẽ phả vào cổ cô.
Bị ép như vậy một lúc, Quý Noãn thò đầu ra xem số tầng thang máy di chuyển thì mới chợt nhớ ra mình chưa quẹt thẻ thang máy cũng chưa bấm mật mã của tầng. Thang máy vẫn còn dừng lại ở tầng một, cô vội vã đẩy anh: “Anh để em bấm mật mã trước đã…”
Cô đẩy nửa ngày mà không đẩy được, cuối cùng chỉ có thể cứ đứng như vậy, một tay cố sức đỡ anh, một tay cố sức với ra cố gắng bấm mật mã rồi vội vàng rụt lại đỡ thân thể nặng nề cao lớn của anh. Cho đến khi thang máy dừng lại ở tầng của họ, Quý Noãn mới lôi anh đi ra khỏi thang máy.
Lúc trước, khi Mặc Cảnh Thâm bế cô đều bế ngang người cô lên rất dễ dàng. Còn bây giờ khi giúp anh thì cô như ôm một tảng đá đã nặng lại còn cao. Cô thật sự không chống đỡ nổi!
Vất vả mở cửa đưa anh vào nhà, Quý Noãn lại lảo đảo đỡ anh, sợ anh ngã lăn ra sàn. Cô dìu anh đến bên sofa rồi đặt anh ngồi xuống.
Nhìn thấy anh cứ ngồi dựa vào sofa, Quý Noãn xoa cổ tay ê ẩm vì phải chống đỡ anh rồi quay người đi đóng cửa, thay giày, rồi mở tủ giày cầm đôi dép lê đi trong nhà của anh đến, ngồi xuống giúp Mặc Cảnh Thâm thay đôi giày da ra.
Vật lộn nửa ngày đến nỗi cả người toát mồ hôi, sắc mặt Quý Noãn đang trắng bệnh vì chưa khỏi ốm thì bây giờ cũng hơi phớt hồng.
Đến khi thay giày, bật điều hòa lên xong, cô chống người lên sofa trầm tư nhìn anh đang ngồi tựa vào sofa không hề nhúc nhích.
Cô đã thành công bắt anh về nhà…
Tiếp theo cô phải làm gì đây?
Người tỉnh táo rõ ràng còn không thèm nói bất kỳ lời nào với cô, bây giờ đã say thành thế này rồi lại càng không thể nói chuyện được. Cùng lắm là anh chỉ ở trước mặt cô, để cô có thể nhìn thấy anh, chạm vào anh.
Cô cũng không thể vì đã quá lâu chưa được chạm vào người anh mà thừa dịp anh uống say để sờ mó một đêm được.
Khi ý nghĩ này mới lóe lên trong đầu, Quý Noãn liền cảm thấy cơn buồn nôn quặn lên tận miệng. Nhìn anh nhắm nghiền mắt giơ tay lên vuốt mi tâm, cô dứt khoát xoay người đi tìm thuốc. Cô vừa tìm vừa thi thoảng quay đầu lại nhìn về phía sofa, thấy anh vẫn ngồi một chỗ không có ý định đứng lên đi thì lại cúi đầu tiếp tục lục lọi.
Sau khi tìm được thuốc, cô lập tức đi đun nước, rồi lấy chiếc khăn lông màu trắng dấp nước lạnh, vắt khô, sau đó rảo bước về phía sofa định giúp anh lau mặt.
Thế nhưng cô vừa bước tới thì nhìn thấy anh gạt cánh tay đặt trên trán xuống, cặp mắt đen có men say nhưng đã minh mẫn hơn. Anh ngồi đó, điềm tĩnh lạnh lùng nhìn cô.
“Vậy cô đến đây bằng cách nào? Xe của cô…”
“Đồng nghiệp ở phòng giao dịch đều đang ở đây, chìa khóa xe cũng đang để chỗ trợ lý, họ sẽ đi xe tôi về, không sao.”
“Vậy thì tốt, tôi đi trước nhé, làm phiền bà Mặc.”
Cho đến khi Thẩm Mục xoay người chạy ra ven đường vội vã bắt một chiếc taxi, Quý Noãn vẫn đứng bên cạnh chiếc xe Ghost màu đen, nhìn cửa xe như tỏa ra ánh sáng lạnh trước mặt, suy nghĩ một chút rồi vòng sang ghế lái, mở cửa xe bước vào.
Sau khi vào xe thì quả nhiên cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Cô nghiêng đầu liếc ra đằng sau, nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm yên vị ở ghế sau, mắt nhắm nghiền, không biết là anh ngủ thiếp đi hay là say đến không mở mắt ra được.
Trước kia không phải cô chưa bao giờ ngửi thấy mùi rượu trên người anh, nhưng nồng nặc đến thế này thì là lần đầu tiên. Hơn nữa gần như cô chưa bao giờ thấy anh uống nhiều như bây giờ. Sự kiềm chế của anh quá mạnh, chưa bao giờ anh quá buông thả bản thân.
Quý Noãn lại quan sát quần áo của anh, áo sơ mi đen và quần âu. Quả nhiên cô quan sát không hề sai, từ sau khi anh tỉnh dậy sau hai tháng hôn mê, gần như lúc nào anh cũng mặc lên người bộ đồ đen, càng nhìn càng thấy băng giá khó gần.
Thừa lúc anh vẫn nhắm mắt như không phát hiện ra ghế lái đã có người khác ngồi, Quý Noãn khởi động xe, định chuẩn bị lái xe đi thì giọng nói trầm thấp bất chợt vang lên: “Thẩm Mục.”
Quý Noãn không lên tiếng, cũng không quay đầu lại nhìn, chỉ ngước mắt nhìn vào kính chiếu hậu. Cô thấy anh nhắm nghiền hai mắt, dường như uống quá nhiều nên đầu bị đau, đôi mắt lạnh lùng nhíu lại.
“Lấy nước cho tôi.” Giọng anh khàn khàn lãnh đạm, mắt vẫn nhắm nghiền.
Quý Noãn cụp mắt tìm nước trên xe, đến khi nhìn ở cánh cửa ghế lái phụ có một chai nước suối còn nguyên liền đưa tay lấy về, đưa ra đằng sau.
Mặc Cảnh Thâm khẽ mở mắt, trong xe không có đèn, ánh đèn bên ngoài xe vào cũng rất mờ, khoảnh khắc anh giơ tay lên định nhận chai nước thì nhìn thấy những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn. Mắt anh chỉ khẽ sững lại một giây rồi lại âm thầm nhận lấy chai nước, mở nắp uống một ngụm rồi lại nhắm mắt dựa người vào lưng ghế, không nói thêm gì nữa.
Cảm thấy hình như anh không nhận ra điều gì khác thường, Quý Noãn rút tay về đặt trên tay lái, lại khởi động xe một lần nữa, lái chiếc xe Ghost đen đang đỗ ở trước cửa câu lạc bộ rời đi.
Cô lái xe rất ổn, dù sao cô cũng không còn là tay mới từ lâu rồi. Người đàn ông ngồi ở ghế sau vẫn yên lặng không nói câu nào, Quý Noãn liếc vào gương chiếu hậu nhìn ra đằng sau, thấy Mặc Cảnh Thâm vẫn nhắm nghiền mắt như đang ngủ thiếp đi.
Xe đi được mười lăm phút thì về đến Tập đoàn Mặc thị. Quý Noãn không chút do dự nhấn chân ga vọt lên, không có ý định dừng lại.
Khi đi đến gần Quốc tế Oran thì cô mới do dự. Lúc đầu cô định lừa chở anh về Ngự Viên. Sau khi về nước anh vẫn chưa từng về Ngự Viên, cô cảm thấy cần phải đưa anh về nhà.
Nhưng cô lại sợ lỡ sau khi anh tỉnh rượu, chị Trần không chịu nổi lửa giận của anh, nên cô chần chừ, vòng xe vào Quốc tế Oran.
Khi dừng xe, Quý Noãn cởi dây an toàn, quay đầu ra sau thấy anh vẫn chưa mở mắt ra thì mới mở cửa xuống xe, đi vòng sang cạnh anh mở cửa, đưa tay vỗ nhẹ lên người anh.
Anh vẫn nhắm nghiền mắt ngồi im, mùi rượu trên người nồng nặc.
Quý Noãn lại vỗ anh.
Không có phản ứng.
Anh thật sự ngủ thiếp đi rồi sao?
Quý Noãn dứt khoát đưa tay ôm lấy cánh tay anh lôi người ra ngoài, cho đến khi cả người anh rời khỏi xe dựa hẳn vào cô thì cô vừa cố sức dìu anh vừa đưa tay đóng cửa xe lại, rồi lảo đảo dìu anh đi vào thang máy trong bãi đỗ xe ngầm.
Cô vất vả dìu anh vào thang máy, nhưng vì anh quá cao nên sức nặng của một người to khỏe đè lên người chỉ nặng chưa đầy bốn mươi lăm cân như cô khiến cô đứng không vững được, cuối cùng chỉ còn cách dựa vào vách thang máy để anh dựa hẳn vào người mình. Đầu anh rũ xuống vai cô, hơi thở đầy mùi rượu khẽ phả vào cổ cô.
Bị ép như vậy một lúc, Quý Noãn thò đầu ra xem số tầng thang máy di chuyển thì mới chợt nhớ ra mình chưa quẹt thẻ thang máy cũng chưa bấm mật mã của tầng. Thang máy vẫn còn dừng lại ở tầng một, cô vội vã đẩy anh: “Anh để em bấm mật mã trước đã…”
Cô đẩy nửa ngày mà không đẩy được, cuối cùng chỉ có thể cứ đứng như vậy, một tay cố sức đỡ anh, một tay cố sức với ra cố gắng bấm mật mã rồi vội vàng rụt lại đỡ thân thể nặng nề cao lớn của anh. Cho đến khi thang máy dừng lại ở tầng của họ, Quý Noãn mới lôi anh đi ra khỏi thang máy.
Lúc trước, khi Mặc Cảnh Thâm bế cô đều bế ngang người cô lên rất dễ dàng. Còn bây giờ khi giúp anh thì cô như ôm một tảng đá đã nặng lại còn cao. Cô thật sự không chống đỡ nổi!
Vất vả mở cửa đưa anh vào nhà, Quý Noãn lại lảo đảo đỡ anh, sợ anh ngã lăn ra sàn. Cô dìu anh đến bên sofa rồi đặt anh ngồi xuống.
Nhìn thấy anh cứ ngồi dựa vào sofa, Quý Noãn xoa cổ tay ê ẩm vì phải chống đỡ anh rồi quay người đi đóng cửa, thay giày, rồi mở tủ giày cầm đôi dép lê đi trong nhà của anh đến, ngồi xuống giúp Mặc Cảnh Thâm thay đôi giày da ra.
Vật lộn nửa ngày đến nỗi cả người toát mồ hôi, sắc mặt Quý Noãn đang trắng bệnh vì chưa khỏi ốm thì bây giờ cũng hơi phớt hồng.
Đến khi thay giày, bật điều hòa lên xong, cô chống người lên sofa trầm tư nhìn anh đang ngồi tựa vào sofa không hề nhúc nhích.
Cô đã thành công bắt anh về nhà…
Tiếp theo cô phải làm gì đây?
Người tỉnh táo rõ ràng còn không thèm nói bất kỳ lời nào với cô, bây giờ đã say thành thế này rồi lại càng không thể nói chuyện được. Cùng lắm là anh chỉ ở trước mặt cô, để cô có thể nhìn thấy anh, chạm vào anh.
Cô cũng không thể vì đã quá lâu chưa được chạm vào người anh mà thừa dịp anh uống say để sờ mó một đêm được.
Khi ý nghĩ này mới lóe lên trong đầu, Quý Noãn liền cảm thấy cơn buồn nôn quặn lên tận miệng. Nhìn anh nhắm nghiền mắt giơ tay lên vuốt mi tâm, cô dứt khoát xoay người đi tìm thuốc. Cô vừa tìm vừa thi thoảng quay đầu lại nhìn về phía sofa, thấy anh vẫn ngồi một chỗ không có ý định đứng lên đi thì lại cúi đầu tiếp tục lục lọi.
Sau khi tìm được thuốc, cô lập tức đi đun nước, rồi lấy chiếc khăn lông màu trắng dấp nước lạnh, vắt khô, sau đó rảo bước về phía sofa định giúp anh lau mặt.
Thế nhưng cô vừa bước tới thì nhìn thấy anh gạt cánh tay đặt trên trán xuống, cặp mắt đen có men say nhưng đã minh mẫn hơn. Anh ngồi đó, điềm tĩnh lạnh lùng nhìn cô.