Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 355
Phía cảnh sát đã kết án vụ Tô Tuyết Ý bị nổ chết trên xe. Hôm kết án, người phụ trách bên cảnh sát còn ghé qua bệnh viện.
Mặc Thiệu Tắc cầm lấy những bức ảnh chụp hiện trường xảy ra vụ tai nạn, đồng thời nhìn bức ảnh chiếc xe Bentley màu đen của Mặc Cảnh Thâm bị đâm và bốc cháy. Ông vừa bàn bạc với phía cảnh sát về những bức ảnh, vừa hỏi thăm khẩu cung của tài xế xe hàng lớn.
Quý Noãn mới vừa đi ngang qua bên cạnh bọn họ, nghe nội dung cuộc trò chuyện, lại nhìn bức ảnh trong tay Mặc Cảnh Thâm, thấy khói đen lan tràn ở chỗ ngồi của Tô Tuyết Ý trên chiếc xe kia sau khi lửa bị dập tắt.
Đột nhiên cô dời mắt nhìn về phía Phong Lăng vẫn luôn đi theo bên cạnh mình: “Cô theo tôi đến nhà họ Tô một chuyến.”
“Nhà họ Tô?”
“Nhà của Tô Tuyết Ý.”
***
Ba mẹ Tô Tuyết Ý nắm trong tay Tập đoàn SUAN tại Los Angeles, cũng là một gia tộc không thể coi thường. Nhưng hiển nhiên ba mẹ Tô Tuyết Ý chỉ là người làm ăn thật thà, không hề tham dự vào những chuyện sau lưng nhà họ Tô.
Lúc Quý Noãn bắt xe đến nhà họ Tô, ba mẹ Tô Tuyết Ý vừa nhìn thấy cô đã hận không thể xông lên bóp chết cô, luôn miệng mắng cô đã hại chết con gái họ.
Phong Lăng vô cảm, ngăn ông bà Tô lại. Nhờ có Phong Lăng giúp đỡ, Quý Noãn đã bước vào cổng lớn nhà họ Tô một cách suôn sẻ.
“Đồ tiện nhân! Tuyết Ý của chúng tôi chết là do cô, vậy mà cô còn đến nhà chúng tôi làm gì?”
“Mau cút đi, chỗ của chúng tôi không hoan nghênh cô!”
Quý Noãn vừa vào cửa đã nghe ông bà Tô gào thét, cô dừng chân, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn bọn họ: “Nếu như các người có một chút phòng bị đối với người thân cận bên cạnh, có lẽ Tô Tuyết Ý sẽ không có kết cuộc như vậy. Cô ta chết là tại tôi sao? Cô ta có thật sự là vì tôi mà mất mạng không?”
Bà Tô đã khóc suốt một tháng, vành mắt sưng húp, sắc mặt tái nhợt, nhìn cô đăm đăm. Ông Tô vẫn còn một chút lý trí, chỉ vào Quý Noãn mắng: “Trước đây, Tuyết Ý chúng tôi bị cô tra tấn đến phát điên, khó khăn lắm mới bảo vệ được mạng sống, rốt cuộc ngay cả lúc chết cũng ở bên cạnh cô! Vậy mà cô dám nói nó không phải do cô hại chết!”
Quý Noãn xoay người không thèm nhìn bọn họ, tia trào phúng trong mắt cũng không lọt vào mắt bọn họ. Cô lạnh nhạt nói một câu: “Hai lần tôi đều suýt chết trong tay con gái của các người, có lẽ mạng tôi lớn hơn mạng cô ta. Ít ra bên cạnh tôi không có loại chị em tốt bề ngoài giả vờ thân thiết nhưng bên trong chỉ muốn lợi dụng hãm hại mình.”
Quý Noãn chợt ngưng bặt.
Sao lại không có?
Chẳng phải kiếp trước của cô đã bị hủy hoại trong tay cô em gái tốt là Quý Mộng Nhiên sao?
Cho nên mới nói, kẻ địch đáng sợ nhất trên đời không phải là kẻ đứng ngoài sáng, mà là người thân thiết nhất vui đùa với bạn mỗi ngày như đứng chung chiến tuyến nhưng lại có thể đẩy bạn xuống vực thẳm bất cứ lúc nào.
“Cô có ý gì? Cái chết của Tuyết Ý có liên quan gì đến Tri Lam? Từ nhỏ đến lớn, chúng tôi biết rõ quan hệ giữa Tuyết Ý và Tri Lam. Cô đừng tưởng rằng Tuyết Ý chết không đối chứng nên bây giờ muốn chuyển mũi dùi về phía Tri Lam! Đến lúc này mà cô còn giở trò châm ngòi ly gián, đúng là độc nhất là lòng dạ đàn bà!”
Ông Tô không đẩy Phong Lăng ra nổi, mắng cả nửa ngày nhưng vẫn bị Phong Lăng ngăn cản tại chỗ.
Vẻ mặt Quý Noãn không lộ cảm xúc: “Phía cảnh sát căn cứ vào việc Tô Tuyết Ý cố ý trả thù tôi nên mới suy đoán hành vi tự sát, nghĩ rằng cô ta chính là kẻ chủ mưu, rồi cứ thế mà kết án qua loa. Các người làm cha làm mẹ, chẳng lẽ cam tâm để con gái mình mang tội danh giết người không thành nên tự thiêu à?”
Quý Noãn không nhìn bọn họ, vừa nói vừa quan sát trong nhà, giọng điệu lạnh lùng hờ hững.
Vẻ mặt ông bà Tô hơi biến sắc, họ nhìn cô chằm chằm: “Cô…”
“Phòng Tô Tuyết Ý ở đâu?” Quý Noãn hỏi thẳng.
Ông Tô do dự, nửa tin nửa ngờ nhìn Quý Noãn. Ông đang định mở miệng nói thì bà Tô suy sụp, kéo tay ông, không cho ông trả lời: “Không thể để cô ta vào phòng con gái chúng ta, không thể để con ả hại chết Tuyết Ý vào phòng của nó…”
Quý Noãn chợt nhìn vào đôi mắt đỏ bừng của bà Tô, nhất thời nhớ tới dáng vẻ mẹ của Mặc Cảnh Thâm trong mấy ngày qua. Rõ ràng bà đang kìm nén trong lòng nhưng lại chưa từng rơi một giọt nước mắt trước mặt cô. Quý Noãn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Các người khẳng định tôi hại chết Tô Tuyết Ý sao? Chẳng lẽ tôi không phải là một trong những người bị hại à?”
Bà Tô không để ý đến cô, đỏ mắt ngoảnh mặt đi.
Ông Tô chỉ lên hướng tầng hai: “Tầng hai, phòng có cửa màu trắng.”
Quý Noãn thu hồi tầm mắt, xoay người đi lên.
Nhà họ Tô không nhỏ, cô lên bậc thang đi hết một vòng ở tầng hai thì mới thấy được phòng của Tô Tuyết Ý. Người giúp việc nhà họ Tô thấy cô thì hơi kinh ngạc, nhưng không ai dám ngăn cản, chỉ đứng một bên nhìn người bất chợt xông vào, tỏ vẻ kỳ quái.
Quý Noãn bước vào gian phòng Tô Tuyết Ý từng ở. Căn phòng mang phong cách thiếu nữ, cũng không vì chủ nhân qua đời mà thay đổi, giống như một tháng đều có người kiên trì đến quét dọn mỗi ngày. Gối ôm hình mèo Kitty đặt ngay ngắn trên giường có vẻ cũng vừa mới được giặt qua cách không lâu.
Trong không khí có mùi nước xịt phòng, Quý Noãn quan sát xung quanh một hồi. Cô bước đến trước chiếc bàn trong phòng, nhìn thấy một khung ảnh cầu kỳ, bên trong là bức ảnh của Tô Tuyết Ý và Tô Tri Lam chụp chung. Quý Noãn cầm khung ảnh lên nhìn, lật ra sau mở ra, tấm ảnh rơi ra ngoài. Cô nhìn sau lưng ảnh chụp có viết, năm 200X, chụp ở Nhật Bản.
Vậy là một năm trước, Tô Tuyết Ý và Tô Tri Lam đã từng đến Nhật Bản. Tô Tri Lam cũng không phải là người vẫn luôn bị ông cụ Tô nhốt ở nhà do mắc chứng hưng cảm như bên ngoài đồn đại.
Nói đại khái, cô ta khá tự do.
Trên bàn là một ít đồ đạc đơn giản mang phong cách thiếu nữ. Một cô gái có trái tim lãng mạn như vậy, sao lại có lòng dạ ác độc chạy đến thành phố T ở Trung Quốc, rồi dùng thủ đoạn đó để bắt cóc cô?
Quý Noãn vừa kéo ngăn kéo bên dưới bàn ra, vừa hỏi người giúp việc: “Khi Tô Tuyết Ý còn sống, ngoại trừ thân thiết với chị họ ra, cô ta còn có quan hệ mật thiết với người nào khác không?”
Người giúp việc không biết Quý Noãn là ai, trả lời theo bản năng: “Trước khi cô chủ chưa hóa điên thì quan hệ với bạn thân hay bạn học bên ngoài đều rất tốt. Nhưng đột nhiên cô ấy thôi học, trong khoảng thời gian đó lại bất ngờ bảo muốn sang Trung Quốc du học. Khi ấy, cô chủ chỉ thường xuyên liên lạc với cô Tô Tri Lam thôi.”
Lúc này, bàn tay trong ngăn kéo của Quý Noãn khựng lại. Cô nhìn thấy vài bình thuốc bên trong nên cầm lên mở ra nhìn, lại đưa lên mũi ngửi, nhất thời ánh mắt cô lạnh buốt. Quý Noãn đậy nắp lại, cầm thuốc trong lòng bàn tay.
Cô tiếp tục quan sát đồ đạc bên trong, đồng thời hỏi: “Những thứ thuốc này đều là do Tô Tri Lam mang đến?”
“Đúng vậy, kể từ khi cô chủ bắt đầu phát bệnh điên, cô Tri Lam thường xuyên đến thăm cô ấy. Bởi trước đây cô Tri Lam từng mắc chứng bệnh tâm lý tương tự, cho nên khá hiểu biết về thuốc. Vì để ổn định cảm xúc cho cô chủ, cô ấy đã mang thuốc của mình đến.”
Mặc Thiệu Tắc cầm lấy những bức ảnh chụp hiện trường xảy ra vụ tai nạn, đồng thời nhìn bức ảnh chiếc xe Bentley màu đen của Mặc Cảnh Thâm bị đâm và bốc cháy. Ông vừa bàn bạc với phía cảnh sát về những bức ảnh, vừa hỏi thăm khẩu cung của tài xế xe hàng lớn.
Quý Noãn mới vừa đi ngang qua bên cạnh bọn họ, nghe nội dung cuộc trò chuyện, lại nhìn bức ảnh trong tay Mặc Cảnh Thâm, thấy khói đen lan tràn ở chỗ ngồi của Tô Tuyết Ý trên chiếc xe kia sau khi lửa bị dập tắt.
Đột nhiên cô dời mắt nhìn về phía Phong Lăng vẫn luôn đi theo bên cạnh mình: “Cô theo tôi đến nhà họ Tô một chuyến.”
“Nhà họ Tô?”
“Nhà của Tô Tuyết Ý.”
***
Ba mẹ Tô Tuyết Ý nắm trong tay Tập đoàn SUAN tại Los Angeles, cũng là một gia tộc không thể coi thường. Nhưng hiển nhiên ba mẹ Tô Tuyết Ý chỉ là người làm ăn thật thà, không hề tham dự vào những chuyện sau lưng nhà họ Tô.
Lúc Quý Noãn bắt xe đến nhà họ Tô, ba mẹ Tô Tuyết Ý vừa nhìn thấy cô đã hận không thể xông lên bóp chết cô, luôn miệng mắng cô đã hại chết con gái họ.
Phong Lăng vô cảm, ngăn ông bà Tô lại. Nhờ có Phong Lăng giúp đỡ, Quý Noãn đã bước vào cổng lớn nhà họ Tô một cách suôn sẻ.
“Đồ tiện nhân! Tuyết Ý của chúng tôi chết là do cô, vậy mà cô còn đến nhà chúng tôi làm gì?”
“Mau cút đi, chỗ của chúng tôi không hoan nghênh cô!”
Quý Noãn vừa vào cửa đã nghe ông bà Tô gào thét, cô dừng chân, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn bọn họ: “Nếu như các người có một chút phòng bị đối với người thân cận bên cạnh, có lẽ Tô Tuyết Ý sẽ không có kết cuộc như vậy. Cô ta chết là tại tôi sao? Cô ta có thật sự là vì tôi mà mất mạng không?”
Bà Tô đã khóc suốt một tháng, vành mắt sưng húp, sắc mặt tái nhợt, nhìn cô đăm đăm. Ông Tô vẫn còn một chút lý trí, chỉ vào Quý Noãn mắng: “Trước đây, Tuyết Ý chúng tôi bị cô tra tấn đến phát điên, khó khăn lắm mới bảo vệ được mạng sống, rốt cuộc ngay cả lúc chết cũng ở bên cạnh cô! Vậy mà cô dám nói nó không phải do cô hại chết!”
Quý Noãn xoay người không thèm nhìn bọn họ, tia trào phúng trong mắt cũng không lọt vào mắt bọn họ. Cô lạnh nhạt nói một câu: “Hai lần tôi đều suýt chết trong tay con gái của các người, có lẽ mạng tôi lớn hơn mạng cô ta. Ít ra bên cạnh tôi không có loại chị em tốt bề ngoài giả vờ thân thiết nhưng bên trong chỉ muốn lợi dụng hãm hại mình.”
Quý Noãn chợt ngưng bặt.
Sao lại không có?
Chẳng phải kiếp trước của cô đã bị hủy hoại trong tay cô em gái tốt là Quý Mộng Nhiên sao?
Cho nên mới nói, kẻ địch đáng sợ nhất trên đời không phải là kẻ đứng ngoài sáng, mà là người thân thiết nhất vui đùa với bạn mỗi ngày như đứng chung chiến tuyến nhưng lại có thể đẩy bạn xuống vực thẳm bất cứ lúc nào.
“Cô có ý gì? Cái chết của Tuyết Ý có liên quan gì đến Tri Lam? Từ nhỏ đến lớn, chúng tôi biết rõ quan hệ giữa Tuyết Ý và Tri Lam. Cô đừng tưởng rằng Tuyết Ý chết không đối chứng nên bây giờ muốn chuyển mũi dùi về phía Tri Lam! Đến lúc này mà cô còn giở trò châm ngòi ly gián, đúng là độc nhất là lòng dạ đàn bà!”
Ông Tô không đẩy Phong Lăng ra nổi, mắng cả nửa ngày nhưng vẫn bị Phong Lăng ngăn cản tại chỗ.
Vẻ mặt Quý Noãn không lộ cảm xúc: “Phía cảnh sát căn cứ vào việc Tô Tuyết Ý cố ý trả thù tôi nên mới suy đoán hành vi tự sát, nghĩ rằng cô ta chính là kẻ chủ mưu, rồi cứ thế mà kết án qua loa. Các người làm cha làm mẹ, chẳng lẽ cam tâm để con gái mình mang tội danh giết người không thành nên tự thiêu à?”
Quý Noãn không nhìn bọn họ, vừa nói vừa quan sát trong nhà, giọng điệu lạnh lùng hờ hững.
Vẻ mặt ông bà Tô hơi biến sắc, họ nhìn cô chằm chằm: “Cô…”
“Phòng Tô Tuyết Ý ở đâu?” Quý Noãn hỏi thẳng.
Ông Tô do dự, nửa tin nửa ngờ nhìn Quý Noãn. Ông đang định mở miệng nói thì bà Tô suy sụp, kéo tay ông, không cho ông trả lời: “Không thể để cô ta vào phòng con gái chúng ta, không thể để con ả hại chết Tuyết Ý vào phòng của nó…”
Quý Noãn chợt nhìn vào đôi mắt đỏ bừng của bà Tô, nhất thời nhớ tới dáng vẻ mẹ của Mặc Cảnh Thâm trong mấy ngày qua. Rõ ràng bà đang kìm nén trong lòng nhưng lại chưa từng rơi một giọt nước mắt trước mặt cô. Quý Noãn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Các người khẳng định tôi hại chết Tô Tuyết Ý sao? Chẳng lẽ tôi không phải là một trong những người bị hại à?”
Bà Tô không để ý đến cô, đỏ mắt ngoảnh mặt đi.
Ông Tô chỉ lên hướng tầng hai: “Tầng hai, phòng có cửa màu trắng.”
Quý Noãn thu hồi tầm mắt, xoay người đi lên.
Nhà họ Tô không nhỏ, cô lên bậc thang đi hết một vòng ở tầng hai thì mới thấy được phòng của Tô Tuyết Ý. Người giúp việc nhà họ Tô thấy cô thì hơi kinh ngạc, nhưng không ai dám ngăn cản, chỉ đứng một bên nhìn người bất chợt xông vào, tỏ vẻ kỳ quái.
Quý Noãn bước vào gian phòng Tô Tuyết Ý từng ở. Căn phòng mang phong cách thiếu nữ, cũng không vì chủ nhân qua đời mà thay đổi, giống như một tháng đều có người kiên trì đến quét dọn mỗi ngày. Gối ôm hình mèo Kitty đặt ngay ngắn trên giường có vẻ cũng vừa mới được giặt qua cách không lâu.
Trong không khí có mùi nước xịt phòng, Quý Noãn quan sát xung quanh một hồi. Cô bước đến trước chiếc bàn trong phòng, nhìn thấy một khung ảnh cầu kỳ, bên trong là bức ảnh của Tô Tuyết Ý và Tô Tri Lam chụp chung. Quý Noãn cầm khung ảnh lên nhìn, lật ra sau mở ra, tấm ảnh rơi ra ngoài. Cô nhìn sau lưng ảnh chụp có viết, năm 200X, chụp ở Nhật Bản.
Vậy là một năm trước, Tô Tuyết Ý và Tô Tri Lam đã từng đến Nhật Bản. Tô Tri Lam cũng không phải là người vẫn luôn bị ông cụ Tô nhốt ở nhà do mắc chứng hưng cảm như bên ngoài đồn đại.
Nói đại khái, cô ta khá tự do.
Trên bàn là một ít đồ đạc đơn giản mang phong cách thiếu nữ. Một cô gái có trái tim lãng mạn như vậy, sao lại có lòng dạ ác độc chạy đến thành phố T ở Trung Quốc, rồi dùng thủ đoạn đó để bắt cóc cô?
Quý Noãn vừa kéo ngăn kéo bên dưới bàn ra, vừa hỏi người giúp việc: “Khi Tô Tuyết Ý còn sống, ngoại trừ thân thiết với chị họ ra, cô ta còn có quan hệ mật thiết với người nào khác không?”
Người giúp việc không biết Quý Noãn là ai, trả lời theo bản năng: “Trước khi cô chủ chưa hóa điên thì quan hệ với bạn thân hay bạn học bên ngoài đều rất tốt. Nhưng đột nhiên cô ấy thôi học, trong khoảng thời gian đó lại bất ngờ bảo muốn sang Trung Quốc du học. Khi ấy, cô chủ chỉ thường xuyên liên lạc với cô Tô Tri Lam thôi.”
Lúc này, bàn tay trong ngăn kéo của Quý Noãn khựng lại. Cô nhìn thấy vài bình thuốc bên trong nên cầm lên mở ra nhìn, lại đưa lên mũi ngửi, nhất thời ánh mắt cô lạnh buốt. Quý Noãn đậy nắp lại, cầm thuốc trong lòng bàn tay.
Cô tiếp tục quan sát đồ đạc bên trong, đồng thời hỏi: “Những thứ thuốc này đều là do Tô Tri Lam mang đến?”
“Đúng vậy, kể từ khi cô chủ bắt đầu phát bệnh điên, cô Tri Lam thường xuyên đến thăm cô ấy. Bởi trước đây cô Tri Lam từng mắc chứng bệnh tâm lý tương tự, cho nên khá hiểu biết về thuốc. Vì để ổn định cảm xúc cho cô chủ, cô ấy đã mang thuốc của mình đến.”
Bình luận facebook