Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 345
Sáng sớm hôm sau, Quý Noãn dậy thật sớm đến phòng bếp nghiên cứu vài phương thức làm bánh ngọt cùng bà Vạn Châu.
Trước đây, cô từng nghe Mặc Cảnh Thâm nói mẹ anh hay nghiên cứu về phương pháp dưỡng sinh, rất am hiểu các loại ẩm thực. Chẳng qua do người giúp việc trong nhà nhiều quá, bình thường không cần bà động tay động chân vào việc gì. Tuy nhiên, bà vẫn hay tìm cơ hội vào phòng bếp nghiên cứu các món ăn ngon.
Quý Noãn đang bận đánh trứng gà giúp bà, đột nhiên bị đút một miếng bơ lạc vừa ngọt vừa thơm vào miệng.
“Mùi vị thế nào?” Đôi mắt Vạn Châu nhìn cô sáng lên, vẻ mặt như đang đợi con dâu khen ngợi.
Quý Noãn cười, liếm một ít bơ lạc dính trên viền môi, chép miệng, tỏ ý còn chưa thỏa mãn: “Cực ngon! Đây chắc chắn là bơ lạc ngon nhất trên đời mà con từng ăn!”
Biết rõ phần nhiều là do cô nhóc này nịnh nọt, nhưng Vạn Châu vẫn vui vẻ đút thêm một miếng cho cô. Sau đó, lúc xoay người đi lấy bánh ngọt, bà còn nói thêm: “Con và Cảnh Thâm vẫn luôn ở Ngự Viên phải không? Mẹ cũng quen biết chị Trần, tài nấu nướng của chị ấy không tồi đâu, con ăn có quen miệng chưa?”
“Chị Trần làm đồ ăn rất ngon, với lại con cũng không kén ăn ạ.”
Vạn Châu nhìn dáng vẻ sử dụng máy đánh trứng của Quý Noãn thì cười hỏi: “Con… biết nấu ăn à?”
Động tác Quý Noãn khựng lại, cô cúi đầu nhìn động tác xem như khá chuyên nghiệp của mình, đáp: “Con chỉ biết một chút chứ không giỏi lắm, đủ để tự nấu tự ăn. Lúc Cảnh Thâm xuống bếp, anh ấy nấu còn ngon hơn con nhiều.”
Vạn Châu nhất thời kinh ngạc, nhìn sang cô: “Cảnh Thâm còn nấu cơm cho con ăn nữa à?”
“Dạ.”
“Ôi chao, đứa con trai này của mẹ thật là thiên vị. Nó đến từng tuổi này rồi mà chưa từng nấu cơm cho ba mẹ nó ăn lần nào. Đừng nói nấu đồ ăn, ngay cả ly trà nó tự tay rót còn chưa được uống.” Vạn Châu vừa nói vừa cảm thán: “Nếu con không nói, mẹ cũng không biết là nó còn có bản lĩnh này đấy.”
Quý Noãn: “…”
Bản lĩnh của con trai mẹ lớn lắm đấy…
***
Quý Noãn ở nhà họ Mặc bận rộn đến tận trưa. Thỉnh thoảng, cô lại nói chuyện phiếm với mẹ Mặc Cảnh Thâm, hoặc học cách xay và pha các loại cà phê với người giúp việc của nhà họ Mặc. Lúc ông cụ Tô và Tô Tri Lam rời đi, Quý Noãn không hề bước ra. Dù sao cũng chẳng có ai gọi cô đến tiễn khách, mà cô cũng lười xem Tô Tri Lam sẽ nói những gì trước khi đi.
Cho đến trưa, Quý Noãn bị bà Vạn Châu thúc giục trở về phòng nghỉ ngơi. Khi cô thức dậy thì bầu trời ngoài cửa sổ đã ươm đầy nắng chiều.
Quý Noãn vốn tưởng mình sẽ ở lại ăn tối, nói cho cùng rất hiếm khi cô và Mặc Cảnh Thâm có được giây phút nhàn rỗi bình yên như bây giờ.
Kết quả, Mặc Thiệu Tắc vừa đặt điện thoại xuống đã thông báo với người giúp việc trong nhà: “Các cô chuẩn bị thêm vài bộ bát đũa, lát nữa người nhà họ An sẽ đến.”
Người giúp việc đáp một tiếng rồi đi. Đột nhiên bầu không khí trong sảnh rơi vào trầm mặc.
Quý Noãn nhướng mày, bọn họ kéo nhau chạy tới đây hết à? Buổi trưa vừa mới tiễn cô Tô, buổi tối lại đến một cô An?
Cô chợt nhìn sang Mặc Cảnh Thâm.
Người đàn ông đứng bên cạnh cô chậm rãi đút một tay vào túi quần, môi mỏng nhếch lên một đường cong, nở nụ cười lạnh lùng.
“Năm nay, nhà họ Mặc náo nhiệt quá nhỉ. Bây giờ Noãn Noãn đang cần tịnh dưỡng, môi trường ồn ào không tốt cho cô ấy. Con đưa cô ấy về trước.”
Dứt lời, anh dắt tay Quý Noãn xoay người rời đi.
Anh đi một cách dứt khoát, không hề do dự.
Lông mày Mặc Thiệu Tắc nhăn lại, ông còn chưa kịp lên tiếng thì Vạn Châu đã kéo cánh tay ông, trừng mắt, nhỏ giọng chất vấn: “Ông làm vậy không phải là muốn đuổi hai đứa nó đi à? Người nhà họ Tô đến đây thì thôi đi, ông nghĩ sao mà lại bảo người nhà họ An đến thế? Khó khăn lắm Tết năm nay Cảnh Thâm mới đưa con dâu về nhà một đêm, tôi còn cố dỗ dành Quý Noãn ở thêm vài ngày. Kết quả ông giỏi lắm, bây giờ đuổi bọn nhỏ đi luôn rồi!”
Sắc mặt Mặc Thiệu Tắc lạnh lùng, đôi mắt tích tụ lửa giận: “Chuyện này bà đừng có xen vào, người nhà họ An chỉ đến đây làm khách. Quý Noãn cũng đã mang thai rồi, tôi còn có thể làm gì hả?”
“Ông còn biết Noãn Noãn mang thai à? Vậy ông còn kéo đám người đó đến trước mặt con bé làm gì? Ông và người nhà họ An có giao tình, nhưng đứa bé trong bụng Noãn Noãn chính là cháu ruột của chúng ta! Ai xa ai gần, chẳng lẽ trong lòng ông không tự hiểu?”
“…”
***
Dưới ánh chiều tà, chiếc Bentley màu đen lái ra khỏi biệt thự nhà họ Mặc ở Los Angeles.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng của Mặc Cảnh Thâm nắm lấy tay lái. Mắt anh nhìn thẳng về phía trước, lạnh nhạt trong suốt, lộ ra vài phần lãnh đạm.
Quý Noãn ngồi trên ghế phụ, nhìn gò má anh: “Trời sắp tối rồi, chúng ta đi đâu vậy?”
Mấy ngày nay đến Los Angeles, khoảng thời gian cô ở bệnh viện tương đối dài. Trong hai ngày sau khi cô xuất viện, có một ngày là ở căn cứ XI, một ngày là ở nhà họ Mặc. Quý Noãn cảm giác đêm nay mình và Mặc Cảnh Thâm chỉ có thể ở khách sạn.
Anh không trả lời cô, im lặng một lúc, rồi giọng nói trầm thấp lạnh nhạt vang lên: “Buổi trưa em không ăn nhiều, buổi tối muốn ăn ở bên ngoài hay muốn trở về anh nấu cho ăn?”
“Trở về? Trở về đâu?” Quý Noãn nghi hoặc.
Anh đáp: “Lúc trước anh ở Los Angeles một thời gian dài, chẳng lẽ lại không có nổi một chỗ ở.”
“À, vậy là đã lâu anh không trở về, chúng ta có vào ở ngay được không?”
“Mỗi ngày đều có người chuyên phụ trách quét dọn, chúng ta có thể vào ở bất cứ lúc nào.”
“Ý em là trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn.”
Quả thật miệng Quý Noãn đã bị Mặc Cảnh Thâm nuôi thành thói kén ăn. Giữa việc ăn cơm nhà hàng và về nhà ăn cơm anh nấu, chắc chắn cô sẽ chọn vế sau.
Chiếc xe Bentley màu đen dừng lại trong bãi đỗ xe của một chuỗi siêu thị lớn ở Mỹ. Mặc Cảnh Thâm xem đồng hồ, nói: “Đi mua.”
“Nếu đã muộn quá rồi thì hôm nay chúng ta chỉ mua nguyên liệu nấu ăn thôi, sau đó ăn ở ngoài, nguyên liệu thì bỏ trong tủ lạnh, mai nấu cũng được.
“Thời gian vẫn còn kịp.”
“Vậy được rồi.”
Quả thật thời gian không còn sớm, từ nhà họ Mặc lái xe đến đây đã hơn năm mươi phút. Cô không biết rốt cuộc Mặc Cảnh Thâm ở đâu tại Los Angeles nữa.
Nhưng rõ ràng tâm trạng bây giờ của Mặc Cảnh Thâm cũng không tốt lắm. Cô đoán là thái độ của Mặc Thiệu Tắc lúc nãy đã chọc giận anh. Quý Noãn không nhiều lời, lập tức cởi dây an toàn xuống xe, theo anh đi siêu thị.
Hai người mua không ít nguyên liệu nấu ăn và nước trái cây. Mặc Cảnh Thâm còn thuận tiện giúp cô lấy một hộp sữa bột dành cho phụ nữ mang thai và đủ loại đồ đạc, chất đầy lên xe. Nếu như không phải Quý Noãn ngăn lại, có lẽ anh đã xem hết tất cả sản phẩm dinh dưỡng và nhu yếu phẩm linh tinh dùng trong thời kỳ mang thai trong khu vực dành cho thai phụ rồi.
Vất vả lắm cô mới kéo được anh đến quầy tính tiền. Lúc chuẩn bị ra bãi đỗ xe, Mặc Cảnh Thâm giơ tay lên ôm bả vai cô, đưa cô đến chung cư gần tám mươi tầng ở con phố đối diện.
Ban đầu Quý Noãn còn chưa nhận ra, cô định hỏi tay anh xách đồ nhiều như thế, chẳng lẽ không tính lái xe sao?
Cho đến khi đứng trước cổng chung cư, Quý Noãn mới kinh ngạc nhìn những người tóc vàng mắt xanh xung quanh và khu chung cư vô cùng hiện đại này. Cô chợt hiểu, thì ra chỗ anh ở chính là đây.
Trước đây, cô từng nghe Mặc Cảnh Thâm nói mẹ anh hay nghiên cứu về phương pháp dưỡng sinh, rất am hiểu các loại ẩm thực. Chẳng qua do người giúp việc trong nhà nhiều quá, bình thường không cần bà động tay động chân vào việc gì. Tuy nhiên, bà vẫn hay tìm cơ hội vào phòng bếp nghiên cứu các món ăn ngon.
Quý Noãn đang bận đánh trứng gà giúp bà, đột nhiên bị đút một miếng bơ lạc vừa ngọt vừa thơm vào miệng.
“Mùi vị thế nào?” Đôi mắt Vạn Châu nhìn cô sáng lên, vẻ mặt như đang đợi con dâu khen ngợi.
Quý Noãn cười, liếm một ít bơ lạc dính trên viền môi, chép miệng, tỏ ý còn chưa thỏa mãn: “Cực ngon! Đây chắc chắn là bơ lạc ngon nhất trên đời mà con từng ăn!”
Biết rõ phần nhiều là do cô nhóc này nịnh nọt, nhưng Vạn Châu vẫn vui vẻ đút thêm một miếng cho cô. Sau đó, lúc xoay người đi lấy bánh ngọt, bà còn nói thêm: “Con và Cảnh Thâm vẫn luôn ở Ngự Viên phải không? Mẹ cũng quen biết chị Trần, tài nấu nướng của chị ấy không tồi đâu, con ăn có quen miệng chưa?”
“Chị Trần làm đồ ăn rất ngon, với lại con cũng không kén ăn ạ.”
Vạn Châu nhìn dáng vẻ sử dụng máy đánh trứng của Quý Noãn thì cười hỏi: “Con… biết nấu ăn à?”
Động tác Quý Noãn khựng lại, cô cúi đầu nhìn động tác xem như khá chuyên nghiệp của mình, đáp: “Con chỉ biết một chút chứ không giỏi lắm, đủ để tự nấu tự ăn. Lúc Cảnh Thâm xuống bếp, anh ấy nấu còn ngon hơn con nhiều.”
Vạn Châu nhất thời kinh ngạc, nhìn sang cô: “Cảnh Thâm còn nấu cơm cho con ăn nữa à?”
“Dạ.”
“Ôi chao, đứa con trai này của mẹ thật là thiên vị. Nó đến từng tuổi này rồi mà chưa từng nấu cơm cho ba mẹ nó ăn lần nào. Đừng nói nấu đồ ăn, ngay cả ly trà nó tự tay rót còn chưa được uống.” Vạn Châu vừa nói vừa cảm thán: “Nếu con không nói, mẹ cũng không biết là nó còn có bản lĩnh này đấy.”
Quý Noãn: “…”
Bản lĩnh của con trai mẹ lớn lắm đấy…
***
Quý Noãn ở nhà họ Mặc bận rộn đến tận trưa. Thỉnh thoảng, cô lại nói chuyện phiếm với mẹ Mặc Cảnh Thâm, hoặc học cách xay và pha các loại cà phê với người giúp việc của nhà họ Mặc. Lúc ông cụ Tô và Tô Tri Lam rời đi, Quý Noãn không hề bước ra. Dù sao cũng chẳng có ai gọi cô đến tiễn khách, mà cô cũng lười xem Tô Tri Lam sẽ nói những gì trước khi đi.
Cho đến trưa, Quý Noãn bị bà Vạn Châu thúc giục trở về phòng nghỉ ngơi. Khi cô thức dậy thì bầu trời ngoài cửa sổ đã ươm đầy nắng chiều.
Quý Noãn vốn tưởng mình sẽ ở lại ăn tối, nói cho cùng rất hiếm khi cô và Mặc Cảnh Thâm có được giây phút nhàn rỗi bình yên như bây giờ.
Kết quả, Mặc Thiệu Tắc vừa đặt điện thoại xuống đã thông báo với người giúp việc trong nhà: “Các cô chuẩn bị thêm vài bộ bát đũa, lát nữa người nhà họ An sẽ đến.”
Người giúp việc đáp một tiếng rồi đi. Đột nhiên bầu không khí trong sảnh rơi vào trầm mặc.
Quý Noãn nhướng mày, bọn họ kéo nhau chạy tới đây hết à? Buổi trưa vừa mới tiễn cô Tô, buổi tối lại đến một cô An?
Cô chợt nhìn sang Mặc Cảnh Thâm.
Người đàn ông đứng bên cạnh cô chậm rãi đút một tay vào túi quần, môi mỏng nhếch lên một đường cong, nở nụ cười lạnh lùng.
“Năm nay, nhà họ Mặc náo nhiệt quá nhỉ. Bây giờ Noãn Noãn đang cần tịnh dưỡng, môi trường ồn ào không tốt cho cô ấy. Con đưa cô ấy về trước.”
Dứt lời, anh dắt tay Quý Noãn xoay người rời đi.
Anh đi một cách dứt khoát, không hề do dự.
Lông mày Mặc Thiệu Tắc nhăn lại, ông còn chưa kịp lên tiếng thì Vạn Châu đã kéo cánh tay ông, trừng mắt, nhỏ giọng chất vấn: “Ông làm vậy không phải là muốn đuổi hai đứa nó đi à? Người nhà họ Tô đến đây thì thôi đi, ông nghĩ sao mà lại bảo người nhà họ An đến thế? Khó khăn lắm Tết năm nay Cảnh Thâm mới đưa con dâu về nhà một đêm, tôi còn cố dỗ dành Quý Noãn ở thêm vài ngày. Kết quả ông giỏi lắm, bây giờ đuổi bọn nhỏ đi luôn rồi!”
Sắc mặt Mặc Thiệu Tắc lạnh lùng, đôi mắt tích tụ lửa giận: “Chuyện này bà đừng có xen vào, người nhà họ An chỉ đến đây làm khách. Quý Noãn cũng đã mang thai rồi, tôi còn có thể làm gì hả?”
“Ông còn biết Noãn Noãn mang thai à? Vậy ông còn kéo đám người đó đến trước mặt con bé làm gì? Ông và người nhà họ An có giao tình, nhưng đứa bé trong bụng Noãn Noãn chính là cháu ruột của chúng ta! Ai xa ai gần, chẳng lẽ trong lòng ông không tự hiểu?”
“…”
***
Dưới ánh chiều tà, chiếc Bentley màu đen lái ra khỏi biệt thự nhà họ Mặc ở Los Angeles.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng của Mặc Cảnh Thâm nắm lấy tay lái. Mắt anh nhìn thẳng về phía trước, lạnh nhạt trong suốt, lộ ra vài phần lãnh đạm.
Quý Noãn ngồi trên ghế phụ, nhìn gò má anh: “Trời sắp tối rồi, chúng ta đi đâu vậy?”
Mấy ngày nay đến Los Angeles, khoảng thời gian cô ở bệnh viện tương đối dài. Trong hai ngày sau khi cô xuất viện, có một ngày là ở căn cứ XI, một ngày là ở nhà họ Mặc. Quý Noãn cảm giác đêm nay mình và Mặc Cảnh Thâm chỉ có thể ở khách sạn.
Anh không trả lời cô, im lặng một lúc, rồi giọng nói trầm thấp lạnh nhạt vang lên: “Buổi trưa em không ăn nhiều, buổi tối muốn ăn ở bên ngoài hay muốn trở về anh nấu cho ăn?”
“Trở về? Trở về đâu?” Quý Noãn nghi hoặc.
Anh đáp: “Lúc trước anh ở Los Angeles một thời gian dài, chẳng lẽ lại không có nổi một chỗ ở.”
“À, vậy là đã lâu anh không trở về, chúng ta có vào ở ngay được không?”
“Mỗi ngày đều có người chuyên phụ trách quét dọn, chúng ta có thể vào ở bất cứ lúc nào.”
“Ý em là trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn.”
Quả thật miệng Quý Noãn đã bị Mặc Cảnh Thâm nuôi thành thói kén ăn. Giữa việc ăn cơm nhà hàng và về nhà ăn cơm anh nấu, chắc chắn cô sẽ chọn vế sau.
Chiếc xe Bentley màu đen dừng lại trong bãi đỗ xe của một chuỗi siêu thị lớn ở Mỹ. Mặc Cảnh Thâm xem đồng hồ, nói: “Đi mua.”
“Nếu đã muộn quá rồi thì hôm nay chúng ta chỉ mua nguyên liệu nấu ăn thôi, sau đó ăn ở ngoài, nguyên liệu thì bỏ trong tủ lạnh, mai nấu cũng được.
“Thời gian vẫn còn kịp.”
“Vậy được rồi.”
Quả thật thời gian không còn sớm, từ nhà họ Mặc lái xe đến đây đã hơn năm mươi phút. Cô không biết rốt cuộc Mặc Cảnh Thâm ở đâu tại Los Angeles nữa.
Nhưng rõ ràng tâm trạng bây giờ của Mặc Cảnh Thâm cũng không tốt lắm. Cô đoán là thái độ của Mặc Thiệu Tắc lúc nãy đã chọc giận anh. Quý Noãn không nhiều lời, lập tức cởi dây an toàn xuống xe, theo anh đi siêu thị.
Hai người mua không ít nguyên liệu nấu ăn và nước trái cây. Mặc Cảnh Thâm còn thuận tiện giúp cô lấy một hộp sữa bột dành cho phụ nữ mang thai và đủ loại đồ đạc, chất đầy lên xe. Nếu như không phải Quý Noãn ngăn lại, có lẽ anh đã xem hết tất cả sản phẩm dinh dưỡng và nhu yếu phẩm linh tinh dùng trong thời kỳ mang thai trong khu vực dành cho thai phụ rồi.
Vất vả lắm cô mới kéo được anh đến quầy tính tiền. Lúc chuẩn bị ra bãi đỗ xe, Mặc Cảnh Thâm giơ tay lên ôm bả vai cô, đưa cô đến chung cư gần tám mươi tầng ở con phố đối diện.
Ban đầu Quý Noãn còn chưa nhận ra, cô định hỏi tay anh xách đồ nhiều như thế, chẳng lẽ không tính lái xe sao?
Cho đến khi đứng trước cổng chung cư, Quý Noãn mới kinh ngạc nhìn những người tóc vàng mắt xanh xung quanh và khu chung cư vô cùng hiện đại này. Cô chợt hiểu, thì ra chỗ anh ở chính là đây.