Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 228
Editor: Nguyetmai
Tại chung cư.
Mặc Cảnh Thâm thấy Quý Noãn trước khi đi còn cẩn thận gấp áo sơ mi cho anh, rửa sạch ly thủy tinh, cất dao cạo râu lên kệ rửa mặt hàng ngày trong phòng tắm thì khóe miệng khẽ cong lên.
Tối qua Quý Noãn còn ỷ vào rượu làm ra vẻ nín nhịn cả một tháng muốn tính sổ với anh, thế mà hôm nay đã ngoan ngoãn sắp xếp cẩn thận đồ đạc của anh.
Cô gái nhỏ càng lúc càng nghĩ một đằng làm một nẻo.
Mặc Cảnh Thâm cởi mấy cúc áo sơ mi trên cùng, nhìn thời tiết bên ngoài cửa sổ rồi khẽ cười.
Lúc này điện thoại di động báo có tin nhắn mới, anh liếc sang nhìn.
Nam Hành: "Đang ở thành phố T à?"
Mặc Cảnh Thâm trả lời một chữ: "Ừ."
Nam Hành: "Đang ở chung cư hay ở đâu?"
Mặc Cảnh Thâm trả lời ngay: "Chung cư"
Không tới nửa tiếng sau, Nam Hành lái xe đến, gõ cửa đi vào.
Mặc Cảnh Thâm nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Nam Hành thì biết rõ anh lái xe cả đêm đi xuyên tỉnh đến đây. Anh mang vẻ lạnh lùng chán chường, vừa vào cửa đã đi thẳng vào trong tìm nước uống.
"Sao đến gấp vậy? Có chuyện gì à?" Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt liếc anh.
Nam Hành uống hết ly nước, đặt ly thủy tinh xuống rồi nói: "Lúc trước, Phong Lăng nhận nhiệm vụ do Căn cứ XI phân công thì từng chặn mấy chiếc xe buôn lậu vũ khí đạn dược của mafia New York. Hai năm qua băng đảng mafia kia vẫn luôn truy lùng tung tích cô ấy. Thuộc hạ của tôi điều tra ra được gần đây bọn chúng có hành động trong nước, hai ngày nay lại di chuyển đến Thành phố T. Tôi sợ rằng hành tung của Phong Lăng đã bị theo dõi."
Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm nhướng mắt nhìn anh.
"Đều là thù oán trước đây của Căn cứ XI, có liên quan đến giao dịch vũ khí đạn dược ngầm ở New York và Los Angeles. Mục tiêu của bọn chúng là Phong Lăng, sẽ không liên lụy đến vợ cậu." Nam Hành cả đêm không ngủ lái xe đến đây, sắc mặt sa sầm hắng giọng một tiếng rồi mới nói tiếp: "Chỉ có điều mấy ngày tới tốt nhất đừng để Phong Lăng ở gần Quý Noãn. Nếu để bọn chúng phát hiện ra Quý Noãn gần gũi với Phong Lăng thì cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì."
Ánh mắt lạnh lùng của Mặc Cảnh Thâm khẽ lay động: "Từ trước đến nay mafia New York trả thù chỉ nhắm vào cá nhân. Với bản lĩnh của bọn chúng thì sẽ không gây rối ở trong nước, chắc cũng không dám liên lụy đến nhiều người."
Nam Hành gật đầu: "Chuyện của Phong Lăng chỉ liên quan đến nhiệm vụ cô ấy đã hoàn thành trước kia, không liên quan gì đến chuyện của cậu ở Mỹ mấy năm trước. Cậu xem chừng Quý Noãn cho tốt. Chuyện bên này không cần cậu giúp, tôi tự biết phải làm thế nào."
"Chú ý an toàn." Mặc Cảnh Thâm không hề dao động hay sợ hãi: "Chờ đến lúc thích hợp thì cho băng đảng vẫn hay ngáng đường cậu ở Mỹ chầu trời đi. Những năm vừa rồi bọn chúng đã gây ra đủ tội ác chồng chất, cũng nên tự tay tiễn bọn họ một đoạn đường."
Nam Hành yên lặng một lát rồi nói: "Mấy hôm trước cậu về Mỹ phải không?"
Mặc Cảnh Thâm không phản ứng, chỉ nghe mà không nói gì.
"Tôi nhận được tin tình báo nói ông cụ Tô bị cậu chọc giận không hề nhẹ. Sao hả? Chuyện của Quý Noãn tháng trước thật sự chạm đến giới hạn cuối cùng của cậu rồi sao?" Ánh mắt lạnh lùng gợi cảm của Nam Hành lóe lên tia châm biếm: "Tôi không tin năm đó ông cụ Tô và ba cậu không có bất kỳ giao hẹn nào. Có điều, lão ta cứ tưởng mình bày ra một bàn cờ rất lớn, nhưng lại hoàn toàn không biết người thao túng sau lưng đã đổi thành cậu. Ban đầu cậu không chỉ giải trừ hôn ước với cháu gái rượu của lão ta mà còn khống chế mọi hoạt động của nhà họ Tô. Hai năm nay chắc hẳn lão rất ngạc nhiên. Rõ ràng là dù thế lực nhà họ Tô hùng mạnh cỡ nào, thì họ vẫn không có ý định đối đầu trực tiếp với cậu."
"Tôi chỉ thấy tò mò. Tóm lại tháng trước cậu về Mỹ đã làm cái gì mà khiến ông cụ Tô tức giận phải đi cấp cứu ngay trong đêm. Cũng may là mạng lão ta vẫn còn lớn, nằm viện bốn ngày thì về. Nhưng tôi nhận thấy gần đây nhà họ Tô phong bế cửa khẩu canh phòng rất nghiêm ngặt. Không phải vì muốn trả thù cho Quý Noãn mà cậu thật sự muốn đuổi cùng giết tận cháu gái rượu của lão chứ?"
Mặc Cảnh Thâm lặng lẽ cười nhạt, cứ như thể cái người như đao phủ đứng sau thao túng những chuyện kia không phải là anh. Anh trầm tĩnh nói: "Không làm gì hết, chỉ muốn ông ta nghiêm túc cân nhắc thiệt hơn. Nếu ông ta muốn lấy vận mệnh của cả nhà họ Tô ra đánh cược thì đương nhiên tôi cũng không ngại chơi với ông ta."
Nam Hành nhướng mày, đảo mắt nhìn căn hộ trống, rõ ràng gần như bình thường không có ai về ở thì cười mắng: "Lâu như vậy rồi, không biết Quý Noãn đã hết giận hay chưa đây?"
Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt: "Cậu biến được rồi đấy."
Nam Hành nhìn đồng hồ. Đúng là bây giờ cũng không phải là thời điểm phù hợp để trêu chọc anh em. Anh đã lái xe cả đêm đến đây, thời gian quá gấp gáp.
Mặc Cảnh Thâm là một cao thủ không đánh mà thắng. Từ trước đến giờ, ngoại trừ năm đó vì Mặc Thiệu Tắc nhúng tay vào mà anh có thêm một vị hôn thê cả năm trời, thì anh chưa từng bỏ lỡ bất kỳ chuyện gì.
Đối với anh, nếu có thì có lẽ chỉ riêng chuyện Quý Noãn bước vào cuộc đời anh, rồi dần dần quấy nhiễu cuộc sống của anh mới chính là chuyện ngoài ý muốn duy nhất.
Ở tầng trệt chung cư, bảo vệ chia ca trực đứng thẳng tắp. Nam Hành bước đến, lấy điện thoại di động mở ảnh của một người giơ ra trước mặt bọn họ.
"Từ tối hôm qua tới giờ các anh có nhìn thấy cô gái tóc ngắn cao gầy thường hay ra vào chỗ này không?"
Bảo vệ nhìn tấm ảnh thì nhận ra ngay cô là người hay ra vào căn hộ với cô Quý.
"Hai ngày trước tôi còn thấy cô ấy về cùng cô Quý. Nhưng ngày hôm qua thì không thấy, cả ngày hôm nay cũng chưa gặp."
Nghe thấy vậy, cặp mắt Nam Hành sắc lạnh. Anh sải bước đi ra, nét mặt rét lạnh.
***
Hôm sau, Quý Noãn vẫn ở lại Đại học T như bình thường. Cả ngày hôm qua cô không nhận được tin tức gì của Phong Lăng. Cô gọi điện mà cô ấy cũng không nghe.
Nếu không phải sắp tới có bài kiểm tra đánh giá thì tối qua Quý Noãn đã về chung cư gần trường xem thế nào.
Lúc trước, khi Phong Lăng chưa ở cùng cô thì cô ấy có một căn hộ ở gần Đại học T, là một khu chung cư thưa thớt không quá đông người xung quanh.
Lại hết một ngày học, Quý Noãn gọi điện cho Phong Lăng nhưng vẫn không ai nghe máy.
Cô quyết định rời Đại học T đi đến khu chung cư trước đây Phong Lăng ở xem thế nào.
Hơn một tháng gần đây, ngày nào cô cũng như hình với bóng với Phong Lăng. Bây giờ mất liên lạc, cô chợt có chút không quen, lại thấy lo lắng không biết có phải Phong Lăng gặp chuyện gì không.
Khu chung cư này không cách xa khu nhà của cô, chỉ cách một trạm dừng, nên Quý Noãn đi bộ, không gọi xe.
Nhưng đi từ đường này đến khu chung cư thì phải đi vòng qua một dãy cao ốc, giữa tòa cao ốc có một ngõ nhỏ có thể đi xuyên qua. Phong Lăng đã từng dẫn Quý Noãn đi qua nơi này.
Quý Noãn đi đến con hẻm bình thường có rất ít người qua lại. Vừa đến gần, cô đã nghe thấy tiếng va chạm kịch liệt vang lên từ bên trong.
Tại chung cư.
Mặc Cảnh Thâm thấy Quý Noãn trước khi đi còn cẩn thận gấp áo sơ mi cho anh, rửa sạch ly thủy tinh, cất dao cạo râu lên kệ rửa mặt hàng ngày trong phòng tắm thì khóe miệng khẽ cong lên.
Tối qua Quý Noãn còn ỷ vào rượu làm ra vẻ nín nhịn cả một tháng muốn tính sổ với anh, thế mà hôm nay đã ngoan ngoãn sắp xếp cẩn thận đồ đạc của anh.
Cô gái nhỏ càng lúc càng nghĩ một đằng làm một nẻo.
Mặc Cảnh Thâm cởi mấy cúc áo sơ mi trên cùng, nhìn thời tiết bên ngoài cửa sổ rồi khẽ cười.
Lúc này điện thoại di động báo có tin nhắn mới, anh liếc sang nhìn.
Nam Hành: "Đang ở thành phố T à?"
Mặc Cảnh Thâm trả lời một chữ: "Ừ."
Nam Hành: "Đang ở chung cư hay ở đâu?"
Mặc Cảnh Thâm trả lời ngay: "Chung cư"
Không tới nửa tiếng sau, Nam Hành lái xe đến, gõ cửa đi vào.
Mặc Cảnh Thâm nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Nam Hành thì biết rõ anh lái xe cả đêm đi xuyên tỉnh đến đây. Anh mang vẻ lạnh lùng chán chường, vừa vào cửa đã đi thẳng vào trong tìm nước uống.
"Sao đến gấp vậy? Có chuyện gì à?" Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt liếc anh.
Nam Hành uống hết ly nước, đặt ly thủy tinh xuống rồi nói: "Lúc trước, Phong Lăng nhận nhiệm vụ do Căn cứ XI phân công thì từng chặn mấy chiếc xe buôn lậu vũ khí đạn dược của mafia New York. Hai năm qua băng đảng mafia kia vẫn luôn truy lùng tung tích cô ấy. Thuộc hạ của tôi điều tra ra được gần đây bọn chúng có hành động trong nước, hai ngày nay lại di chuyển đến Thành phố T. Tôi sợ rằng hành tung của Phong Lăng đã bị theo dõi."
Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm nhướng mắt nhìn anh.
"Đều là thù oán trước đây của Căn cứ XI, có liên quan đến giao dịch vũ khí đạn dược ngầm ở New York và Los Angeles. Mục tiêu của bọn chúng là Phong Lăng, sẽ không liên lụy đến vợ cậu." Nam Hành cả đêm không ngủ lái xe đến đây, sắc mặt sa sầm hắng giọng một tiếng rồi mới nói tiếp: "Chỉ có điều mấy ngày tới tốt nhất đừng để Phong Lăng ở gần Quý Noãn. Nếu để bọn chúng phát hiện ra Quý Noãn gần gũi với Phong Lăng thì cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì."
Ánh mắt lạnh lùng của Mặc Cảnh Thâm khẽ lay động: "Từ trước đến nay mafia New York trả thù chỉ nhắm vào cá nhân. Với bản lĩnh của bọn chúng thì sẽ không gây rối ở trong nước, chắc cũng không dám liên lụy đến nhiều người."
Nam Hành gật đầu: "Chuyện của Phong Lăng chỉ liên quan đến nhiệm vụ cô ấy đã hoàn thành trước kia, không liên quan gì đến chuyện của cậu ở Mỹ mấy năm trước. Cậu xem chừng Quý Noãn cho tốt. Chuyện bên này không cần cậu giúp, tôi tự biết phải làm thế nào."
"Chú ý an toàn." Mặc Cảnh Thâm không hề dao động hay sợ hãi: "Chờ đến lúc thích hợp thì cho băng đảng vẫn hay ngáng đường cậu ở Mỹ chầu trời đi. Những năm vừa rồi bọn chúng đã gây ra đủ tội ác chồng chất, cũng nên tự tay tiễn bọn họ một đoạn đường."
Nam Hành yên lặng một lát rồi nói: "Mấy hôm trước cậu về Mỹ phải không?"
Mặc Cảnh Thâm không phản ứng, chỉ nghe mà không nói gì.
"Tôi nhận được tin tình báo nói ông cụ Tô bị cậu chọc giận không hề nhẹ. Sao hả? Chuyện của Quý Noãn tháng trước thật sự chạm đến giới hạn cuối cùng của cậu rồi sao?" Ánh mắt lạnh lùng gợi cảm của Nam Hành lóe lên tia châm biếm: "Tôi không tin năm đó ông cụ Tô và ba cậu không có bất kỳ giao hẹn nào. Có điều, lão ta cứ tưởng mình bày ra một bàn cờ rất lớn, nhưng lại hoàn toàn không biết người thao túng sau lưng đã đổi thành cậu. Ban đầu cậu không chỉ giải trừ hôn ước với cháu gái rượu của lão ta mà còn khống chế mọi hoạt động của nhà họ Tô. Hai năm nay chắc hẳn lão rất ngạc nhiên. Rõ ràng là dù thế lực nhà họ Tô hùng mạnh cỡ nào, thì họ vẫn không có ý định đối đầu trực tiếp với cậu."
"Tôi chỉ thấy tò mò. Tóm lại tháng trước cậu về Mỹ đã làm cái gì mà khiến ông cụ Tô tức giận phải đi cấp cứu ngay trong đêm. Cũng may là mạng lão ta vẫn còn lớn, nằm viện bốn ngày thì về. Nhưng tôi nhận thấy gần đây nhà họ Tô phong bế cửa khẩu canh phòng rất nghiêm ngặt. Không phải vì muốn trả thù cho Quý Noãn mà cậu thật sự muốn đuổi cùng giết tận cháu gái rượu của lão chứ?"
Mặc Cảnh Thâm lặng lẽ cười nhạt, cứ như thể cái người như đao phủ đứng sau thao túng những chuyện kia không phải là anh. Anh trầm tĩnh nói: "Không làm gì hết, chỉ muốn ông ta nghiêm túc cân nhắc thiệt hơn. Nếu ông ta muốn lấy vận mệnh của cả nhà họ Tô ra đánh cược thì đương nhiên tôi cũng không ngại chơi với ông ta."
Nam Hành nhướng mày, đảo mắt nhìn căn hộ trống, rõ ràng gần như bình thường không có ai về ở thì cười mắng: "Lâu như vậy rồi, không biết Quý Noãn đã hết giận hay chưa đây?"
Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt: "Cậu biến được rồi đấy."
Nam Hành nhìn đồng hồ. Đúng là bây giờ cũng không phải là thời điểm phù hợp để trêu chọc anh em. Anh đã lái xe cả đêm đến đây, thời gian quá gấp gáp.
Mặc Cảnh Thâm là một cao thủ không đánh mà thắng. Từ trước đến giờ, ngoại trừ năm đó vì Mặc Thiệu Tắc nhúng tay vào mà anh có thêm một vị hôn thê cả năm trời, thì anh chưa từng bỏ lỡ bất kỳ chuyện gì.
Đối với anh, nếu có thì có lẽ chỉ riêng chuyện Quý Noãn bước vào cuộc đời anh, rồi dần dần quấy nhiễu cuộc sống của anh mới chính là chuyện ngoài ý muốn duy nhất.
Ở tầng trệt chung cư, bảo vệ chia ca trực đứng thẳng tắp. Nam Hành bước đến, lấy điện thoại di động mở ảnh của một người giơ ra trước mặt bọn họ.
"Từ tối hôm qua tới giờ các anh có nhìn thấy cô gái tóc ngắn cao gầy thường hay ra vào chỗ này không?"
Bảo vệ nhìn tấm ảnh thì nhận ra ngay cô là người hay ra vào căn hộ với cô Quý.
"Hai ngày trước tôi còn thấy cô ấy về cùng cô Quý. Nhưng ngày hôm qua thì không thấy, cả ngày hôm nay cũng chưa gặp."
Nghe thấy vậy, cặp mắt Nam Hành sắc lạnh. Anh sải bước đi ra, nét mặt rét lạnh.
***
Hôm sau, Quý Noãn vẫn ở lại Đại học T như bình thường. Cả ngày hôm qua cô không nhận được tin tức gì của Phong Lăng. Cô gọi điện mà cô ấy cũng không nghe.
Nếu không phải sắp tới có bài kiểm tra đánh giá thì tối qua Quý Noãn đã về chung cư gần trường xem thế nào.
Lúc trước, khi Phong Lăng chưa ở cùng cô thì cô ấy có một căn hộ ở gần Đại học T, là một khu chung cư thưa thớt không quá đông người xung quanh.
Lại hết một ngày học, Quý Noãn gọi điện cho Phong Lăng nhưng vẫn không ai nghe máy.
Cô quyết định rời Đại học T đi đến khu chung cư trước đây Phong Lăng ở xem thế nào.
Hơn một tháng gần đây, ngày nào cô cũng như hình với bóng với Phong Lăng. Bây giờ mất liên lạc, cô chợt có chút không quen, lại thấy lo lắng không biết có phải Phong Lăng gặp chuyện gì không.
Khu chung cư này không cách xa khu nhà của cô, chỉ cách một trạm dừng, nên Quý Noãn đi bộ, không gọi xe.
Nhưng đi từ đường này đến khu chung cư thì phải đi vòng qua một dãy cao ốc, giữa tòa cao ốc có một ngõ nhỏ có thể đi xuyên qua. Phong Lăng đã từng dẫn Quý Noãn đi qua nơi này.
Quý Noãn đi đến con hẻm bình thường có rất ít người qua lại. Vừa đến gần, cô đã nghe thấy tiếng va chạm kịch liệt vang lên từ bên trong.
Bình luận facebook