Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 208
Editor: Nguyetmai
Đây là lần đầu tiên hai người chiến tranh lạnh lâu như vậy. Quý Noãn cố kìm nén xúc động, nhất quyết nhốt mình trong phòng, sống chết không chịu ra.
Sáng sớm hôm sau, lúc đang tắm rửa sạch sẽ trong phòng tắm, cô nhìn thấy dấu vết trên mặt không còn rõ ràng nữa, chỉ cần thoa một lớp kem lót là đã che được vết sưng. Có điều băng gạc trên trán vẫn quá bắt mắt.
Cô dự định tìm tiệm cắt tóc nào đó để cắt tóc mái, che đi vết thương trên trán. Dù sao tóc cô khỏe, dài cũng nhanh. Đợi khi vết sẹo biến mất có lẽ tóc đã dài lại rồi, không ảnh hưởng đến bề ngoài.
Phòng khách rất yên tĩnh, Quý Noãn thay quần áo xong thì xoay người bước ra. Cửa phòng vừa mở, cô đã đối mặt với ánh mắt anh.
Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm nhìn thẳng vào mắt cô.
Anh ngồi yên trong phòng khách, thoạt nhìn có vẻ cả đêm không ngủ. Quý Noãn đứng trước cửa nhìn anh, nhưng anh hoàn toàn không có ý định lên tiếng. Nếu không phải Quý Noãn đi ra nhìn thấy anh, chẳng biết anh sẽ ngồi ở đây bao lâu nữa.
Lần đầu tiên chạm mặt Mặc Cảnh Thâm mà không khí nặng nề như vậy, Quý Noãn vô thức ngừng thở.
Lúc này, Phong Lăng mở cửa bước từ ngoài vào. Hiển nhiên cô đã nhận được lệnh của Mặc Cảnh Thâm đưa Quý Noãn trở về Đại học T.
Kết quả, Phong Lăng vừa vào cửa đã nhanh chóng phát hiện ra cơn sóng ngầm giữa hai người. Cô đứng trước cửa sững người một lúc, đang định xoay người đi ra thì Mặc Cảnh Thâm chợt gọi lại: "Đưa cô ấy về Đại học T."
Phong Lăng khựng lại một chút rồi đành xoay người quay vào. Cô thấy Quý Noãn đã thay quần áo, tuy trên trán vẫn còn vết thương nhưng thoạt nhìn tinh thần không tệ. Chỉ có điều lúc này không khí trong phòng khách quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Cuối cùng, vẫn là Phong Lăng mở miệng trước: "Bà Mặc, ông Mặc tạm thời xếp tôi vào lớp học khoa Thương mại ở Đại học T. Bắt đầu từ hôm nay, cho dù trong trường học, tôi vẫn có thể đi theo bảo vệ cô. Bà Mặc yên tâm, tôi sẽ làm việc kín kẽ, không để người khác nhận ra tôi là vệ sĩ của cô, cũng không làm ảnh hưởng đến cuộc sống học tập bình thường của cô."
"Tạm thời xếp lớp sao? Vậy sau này tôi và cô sẽ cùng nhau ở Đại học T à?" Quý Noãn nhìn về phía Phong Lăng.
Nghe thấy Quý Noãn vẫn dự định trở về trường học, không định ở lại căn hộ này, Phong Lăng vô thức liếc Mặc Cảnh Thâm đang ngồi trên sofa. Anh vẫn hờ hững, không nói tiếng nào, giống như đoạn đối thoại của hai người không hề liên quan đến anh.
"Cô ở đâu, tôi ở đó." Phong Lăng trả lời.
Quý Noãn không nói nữa, vô thức nhìn về phía sofa.
Trước kia Quý Noãn vẫn không hiểu vì sao người ta nói Mặc Cảnh Thâm là sinh vật tôn quý, chỉ cần ngồi yên một chỗ cũng có thể đông chết người. Cô cứ cho rằng bọn họ nói quá. Bảo anh cao quý lạnh lùng thì cô nhận, nhưng nói anh có thể đông chết người trong nháy mắt thì hơi cường điệu quá. Anh đâu có đáng sợ như vậy.
Nhưng bây giờ, Mặc Cảnh Thâm chỉ cần ngồi yên đó, thậm chí không nói tiếng nào, vậy mà Quý Noãn lại cảm nhận được sâu sắc lời nói ấy…
Tối hôm qua, cô thật sự đã chọc giận anh rồi.
Trong lúc vô tình, những giả thiết khó hiểu mà anh nghe được dường như đã chạm phải vảy ngược của anh.
Quý Noãn có cảm giác bản thân đang nhổ lông trên đầu cọp.
Chẳng lẽ hôm qua cô đã quá đáng rồi sao?
Cô nhìn anh muốn nói, nhưng bất chợt lúc này điện thoại của anh lại vang lên. Mặc Cảnh Thâm bắt máy, cũng không nhìn cô lấy một lần.
Vô số lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng. Quý Noãn muốn bảo tối hôm qua cô không có ý đó. Cái gì mà ly hôn, cái gì mà chất vấn đều là giả thiết cả thôi. Do đầu óc cô có vấn đề nên mới gây sự ngay trong ngày anh tỉ mỉ sắp xếp buổi tiệc sinh nhật cho cô. Quý Noãn muốn xin lỗi, cố dồn hết can đảm, nhưng đến khi nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng đứng dậy nghe điện thoại của anh thì đột nhiên cô không thốt thành lời.
Hôm qua cô nổi giận chỉ vì ghen tuông, muốn giận lẫy anh chút thôi.
Thế nhưng Mặc Cảnh Thâm lại giận thật.
Cô ỷ ngày thường anh hay nhường nhịn, cho nên nhất thời nói năng lộn xộn, không ngờ dẫn đến hậu quả trở tay không kịp…
"Công ty còn có việc, hôm nay anh phải về Hải Thành." Mặc Cảnh Thâm tắt điện thoại, xoay người lại thì thấy Quý Noãn còn chưa đi. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, giọng điệu điềm tĩnh không chút gợn sóng: "Trước tám giờ, bảo Phong Lăng đưa em đến Đại học T. Em muốn ở lại ký túc xá cũng được, anh đã gọi người sắp xếp hành lý đưa đến Đại học T cho em. Còn căn hộ này, nếu em không muốn ở, thì cho thuê hay bán gì tùy ý, dù sao nó cũng đứng tên em."
"Anh đi bây giờ sao?" Quý Noãn im lặng nãy giờ, bỗng nhiên thốt lên.
Mặc Cảnh Thâm nhìn cô. Quý Noãn cho rằng ít nhất anh sẽ nói gì đó, nhưng cuối cùng anh vẫn im lặng, cầm áo khoác lên, xoay người đi thẳng.
"Bà Mặc, sắp đến giờ học của Giáo sư Lâm rồi." Nhìn dáng vẻ Quý Noãn rõ ràng muốn chạy theo xin lỗi mà vẫn còn ương bướng, Phong Lăng an ủi: "Phía công ty có chuyện nên ông Mặc phải trở về ngay hôm nay. Chờ vài ngày nữa thư thả, anh ấy sẽ đến thăm cô sau."
Quý Noãn đứng bất động, Phong Lăng lại kiên nhẫn hỏi: "Hay là cô ăn sáng trước nhé?"
Quý Noãn thất thần, xoay về phía phòng bếp, lấy bánh ngọt ra, vừa cắt vừa nói: "Không cần, còn nhiều bánh ngọt lắm, tôi ăn đại một cái rồi đến trường sau."
Phong Lăng nhìn bánh ngọt, kinh ngạc hỏi: "Sao chỉ còn bốn cái thôi vậy?"
Động tác cắt bánh của Quý Noãn khựng lại, cô ngước mắt lên nhìn Phong Lăng: "Cô biết hôm qua có bao nhiêu cái bánh sao?"
"Biết chứ. Tối thứ Bảy khi thấy ngài Mặc đến, tôi đã rất kinh ngạc. Sau này tôi mới biết sáng hôm đó anh ấy đã đến rồi, bay ngay trong đêm từ Hải Thành đến đây. Anh ấy còn bao hết cửa hàng bánh kem gần đây, tốn gần cả ngày trời để tự mình làm hai mươi mốt cái bánh có kích thước và màu sắc khác nhau cho cô. Ngày hôm qua tôi và người của cửa hàng bánh đã mang bánh kem và hoa hồng đến đây…" Phong Lăng thấy cả người Quý Noãn như hóa đá, nhận ra bản thân mình đã nói điều không nên nói, cho nên lập tức ngậm miệng.
Tối thứ Sáu bay cả đêm đến Hải Thành, tối thứ Bảy lại xách cô từ quán bar về chăm sóc suốt đêm, tối Chủ nhật lại bị cô chọc tức đến mất ngủ.
Nói cách khác, suốt ba ngày nay Mặc Cảnh Thâm không hề chợp mắt.
Quý Noãn không lên tiếng, lấy bánh kem màu đỏ đậm nhất ra cắt, lại lấy đôi hình nhân làm bằng sô-cô-la ra đặt vào trong một cái đĩa, cố ý giữ lại không ăn.
Thấy đột nhiên Quý Noãn không nói tiếng nào mà chỉ cúi đầu ăn bánh, Phong Lăng bước qua: "Bà Mặc, cô và ông Mặc cãi nhau à?"
Nhưng kết quả vừa mới đến gần, cô đã thấy Quý Noãn cúi đầu ăn bánh mà đôi mắt đỏ ửng.
Phong Lăng vốn là người nghiêm túc lạnh lùng, nhìn Quý Noãn trước giờ chưa từng rơi lệ mà bây giờ mắt đỏ ửng, giống như sắp khóc nhưng lại cố nén chịu đựng, nhất thời Phong Lăng trở nên lúng túng.
Sợ Quý Noãn khóc thật, Phong Lăng cuống quít tay chân, đưa khăn giấy cho cô. Quý Noãn lắc đầu, tránh tay Phong Lăng: "Tôi không sao."
"Vậy bây giờ tôi đưa cô đến Đại học T nhé?"
Quý Noãn lắc đầu: "Để tôi yên tĩnh một lát."
Đây là lần đầu tiên hai người chiến tranh lạnh lâu như vậy. Quý Noãn cố kìm nén xúc động, nhất quyết nhốt mình trong phòng, sống chết không chịu ra.
Sáng sớm hôm sau, lúc đang tắm rửa sạch sẽ trong phòng tắm, cô nhìn thấy dấu vết trên mặt không còn rõ ràng nữa, chỉ cần thoa một lớp kem lót là đã che được vết sưng. Có điều băng gạc trên trán vẫn quá bắt mắt.
Cô dự định tìm tiệm cắt tóc nào đó để cắt tóc mái, che đi vết thương trên trán. Dù sao tóc cô khỏe, dài cũng nhanh. Đợi khi vết sẹo biến mất có lẽ tóc đã dài lại rồi, không ảnh hưởng đến bề ngoài.
Phòng khách rất yên tĩnh, Quý Noãn thay quần áo xong thì xoay người bước ra. Cửa phòng vừa mở, cô đã đối mặt với ánh mắt anh.
Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm nhìn thẳng vào mắt cô.
Anh ngồi yên trong phòng khách, thoạt nhìn có vẻ cả đêm không ngủ. Quý Noãn đứng trước cửa nhìn anh, nhưng anh hoàn toàn không có ý định lên tiếng. Nếu không phải Quý Noãn đi ra nhìn thấy anh, chẳng biết anh sẽ ngồi ở đây bao lâu nữa.
Lần đầu tiên chạm mặt Mặc Cảnh Thâm mà không khí nặng nề như vậy, Quý Noãn vô thức ngừng thở.
Lúc này, Phong Lăng mở cửa bước từ ngoài vào. Hiển nhiên cô đã nhận được lệnh của Mặc Cảnh Thâm đưa Quý Noãn trở về Đại học T.
Kết quả, Phong Lăng vừa vào cửa đã nhanh chóng phát hiện ra cơn sóng ngầm giữa hai người. Cô đứng trước cửa sững người một lúc, đang định xoay người đi ra thì Mặc Cảnh Thâm chợt gọi lại: "Đưa cô ấy về Đại học T."
Phong Lăng khựng lại một chút rồi đành xoay người quay vào. Cô thấy Quý Noãn đã thay quần áo, tuy trên trán vẫn còn vết thương nhưng thoạt nhìn tinh thần không tệ. Chỉ có điều lúc này không khí trong phòng khách quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Cuối cùng, vẫn là Phong Lăng mở miệng trước: "Bà Mặc, ông Mặc tạm thời xếp tôi vào lớp học khoa Thương mại ở Đại học T. Bắt đầu từ hôm nay, cho dù trong trường học, tôi vẫn có thể đi theo bảo vệ cô. Bà Mặc yên tâm, tôi sẽ làm việc kín kẽ, không để người khác nhận ra tôi là vệ sĩ của cô, cũng không làm ảnh hưởng đến cuộc sống học tập bình thường của cô."
"Tạm thời xếp lớp sao? Vậy sau này tôi và cô sẽ cùng nhau ở Đại học T à?" Quý Noãn nhìn về phía Phong Lăng.
Nghe thấy Quý Noãn vẫn dự định trở về trường học, không định ở lại căn hộ này, Phong Lăng vô thức liếc Mặc Cảnh Thâm đang ngồi trên sofa. Anh vẫn hờ hững, không nói tiếng nào, giống như đoạn đối thoại của hai người không hề liên quan đến anh.
"Cô ở đâu, tôi ở đó." Phong Lăng trả lời.
Quý Noãn không nói nữa, vô thức nhìn về phía sofa.
Trước kia Quý Noãn vẫn không hiểu vì sao người ta nói Mặc Cảnh Thâm là sinh vật tôn quý, chỉ cần ngồi yên một chỗ cũng có thể đông chết người. Cô cứ cho rằng bọn họ nói quá. Bảo anh cao quý lạnh lùng thì cô nhận, nhưng nói anh có thể đông chết người trong nháy mắt thì hơi cường điệu quá. Anh đâu có đáng sợ như vậy.
Nhưng bây giờ, Mặc Cảnh Thâm chỉ cần ngồi yên đó, thậm chí không nói tiếng nào, vậy mà Quý Noãn lại cảm nhận được sâu sắc lời nói ấy…
Tối hôm qua, cô thật sự đã chọc giận anh rồi.
Trong lúc vô tình, những giả thiết khó hiểu mà anh nghe được dường như đã chạm phải vảy ngược của anh.
Quý Noãn có cảm giác bản thân đang nhổ lông trên đầu cọp.
Chẳng lẽ hôm qua cô đã quá đáng rồi sao?
Cô nhìn anh muốn nói, nhưng bất chợt lúc này điện thoại của anh lại vang lên. Mặc Cảnh Thâm bắt máy, cũng không nhìn cô lấy một lần.
Vô số lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng. Quý Noãn muốn bảo tối hôm qua cô không có ý đó. Cái gì mà ly hôn, cái gì mà chất vấn đều là giả thiết cả thôi. Do đầu óc cô có vấn đề nên mới gây sự ngay trong ngày anh tỉ mỉ sắp xếp buổi tiệc sinh nhật cho cô. Quý Noãn muốn xin lỗi, cố dồn hết can đảm, nhưng đến khi nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng đứng dậy nghe điện thoại của anh thì đột nhiên cô không thốt thành lời.
Hôm qua cô nổi giận chỉ vì ghen tuông, muốn giận lẫy anh chút thôi.
Thế nhưng Mặc Cảnh Thâm lại giận thật.
Cô ỷ ngày thường anh hay nhường nhịn, cho nên nhất thời nói năng lộn xộn, không ngờ dẫn đến hậu quả trở tay không kịp…
"Công ty còn có việc, hôm nay anh phải về Hải Thành." Mặc Cảnh Thâm tắt điện thoại, xoay người lại thì thấy Quý Noãn còn chưa đi. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, giọng điệu điềm tĩnh không chút gợn sóng: "Trước tám giờ, bảo Phong Lăng đưa em đến Đại học T. Em muốn ở lại ký túc xá cũng được, anh đã gọi người sắp xếp hành lý đưa đến Đại học T cho em. Còn căn hộ này, nếu em không muốn ở, thì cho thuê hay bán gì tùy ý, dù sao nó cũng đứng tên em."
"Anh đi bây giờ sao?" Quý Noãn im lặng nãy giờ, bỗng nhiên thốt lên.
Mặc Cảnh Thâm nhìn cô. Quý Noãn cho rằng ít nhất anh sẽ nói gì đó, nhưng cuối cùng anh vẫn im lặng, cầm áo khoác lên, xoay người đi thẳng.
"Bà Mặc, sắp đến giờ học của Giáo sư Lâm rồi." Nhìn dáng vẻ Quý Noãn rõ ràng muốn chạy theo xin lỗi mà vẫn còn ương bướng, Phong Lăng an ủi: "Phía công ty có chuyện nên ông Mặc phải trở về ngay hôm nay. Chờ vài ngày nữa thư thả, anh ấy sẽ đến thăm cô sau."
Quý Noãn đứng bất động, Phong Lăng lại kiên nhẫn hỏi: "Hay là cô ăn sáng trước nhé?"
Quý Noãn thất thần, xoay về phía phòng bếp, lấy bánh ngọt ra, vừa cắt vừa nói: "Không cần, còn nhiều bánh ngọt lắm, tôi ăn đại một cái rồi đến trường sau."
Phong Lăng nhìn bánh ngọt, kinh ngạc hỏi: "Sao chỉ còn bốn cái thôi vậy?"
Động tác cắt bánh của Quý Noãn khựng lại, cô ngước mắt lên nhìn Phong Lăng: "Cô biết hôm qua có bao nhiêu cái bánh sao?"
"Biết chứ. Tối thứ Bảy khi thấy ngài Mặc đến, tôi đã rất kinh ngạc. Sau này tôi mới biết sáng hôm đó anh ấy đã đến rồi, bay ngay trong đêm từ Hải Thành đến đây. Anh ấy còn bao hết cửa hàng bánh kem gần đây, tốn gần cả ngày trời để tự mình làm hai mươi mốt cái bánh có kích thước và màu sắc khác nhau cho cô. Ngày hôm qua tôi và người của cửa hàng bánh đã mang bánh kem và hoa hồng đến đây…" Phong Lăng thấy cả người Quý Noãn như hóa đá, nhận ra bản thân mình đã nói điều không nên nói, cho nên lập tức ngậm miệng.
Tối thứ Sáu bay cả đêm đến Hải Thành, tối thứ Bảy lại xách cô từ quán bar về chăm sóc suốt đêm, tối Chủ nhật lại bị cô chọc tức đến mất ngủ.
Nói cách khác, suốt ba ngày nay Mặc Cảnh Thâm không hề chợp mắt.
Quý Noãn không lên tiếng, lấy bánh kem màu đỏ đậm nhất ra cắt, lại lấy đôi hình nhân làm bằng sô-cô-la ra đặt vào trong một cái đĩa, cố ý giữ lại không ăn.
Thấy đột nhiên Quý Noãn không nói tiếng nào mà chỉ cúi đầu ăn bánh, Phong Lăng bước qua: "Bà Mặc, cô và ông Mặc cãi nhau à?"
Nhưng kết quả vừa mới đến gần, cô đã thấy Quý Noãn cúi đầu ăn bánh mà đôi mắt đỏ ửng.
Phong Lăng vốn là người nghiêm túc lạnh lùng, nhìn Quý Noãn trước giờ chưa từng rơi lệ mà bây giờ mắt đỏ ửng, giống như sắp khóc nhưng lại cố nén chịu đựng, nhất thời Phong Lăng trở nên lúng túng.
Sợ Quý Noãn khóc thật, Phong Lăng cuống quít tay chân, đưa khăn giấy cho cô. Quý Noãn lắc đầu, tránh tay Phong Lăng: "Tôi không sao."
"Vậy bây giờ tôi đưa cô đến Đại học T nhé?"
Quý Noãn lắc đầu: "Để tôi yên tĩnh một lát."