Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 203
Editor: Nguyetmai
"Có ông Mặc tự mình ra mặt, cảnh sát thành phố T không dám chậm trễ. Tên nào nên sa lưới thì nhất định sẽ bị tóm gọn, tên nào nên mất mạng thì sẽ không thể nhìn thấy mặt trời hôm nay."
Nghe thấy câu này, mắt Quý Noãn nhìn sang Phong Lăng theo phản xạ. Tuy Phong Lăng không nói nhiều nhưng ý tứ đã rất rõ ràng. Tên đàn ông tối qua suýt chút làm nhục cô bây giờ chắc đã chết rồi.
"Là tôi giết sao?" Khi Quý Noãn hỏi câu này thì giọng nói còn bình tĩnh hơn sự tưởng tượng của cô. Dù sao cô cũng nhớ tối hôm qua mình đã đâm rất nhiều nhát vào người kia.
"Không phải. Hôm qua cô không đâm vào chỗ hiểm của hắn, cùng lắm chỉ làm cho hắn mất nhiều máu thôi. Nguyên nhân tử vong chủ yếu là do hắn phản kháng quá khích khi bị bắt nên bị cảnh sát ngộ sát." Phong Lăng khẽ mím môi lãnh đạm nói với Quý Noãn, ý nói cô không cần phải suy nghĩ nhiều.
Lúc đó tên kia đã sống dở chết dở, làm gì còn sức mà phản kháng quá khích trước mặt cảnh sát. Nhưng coi như trong lòng đã rõ đáp án, Quý Noãn cũng không nói thêm gì nữa.
Có vài người vốn dĩ rất đáng chết. Chuyện đến nước này, cô cũng không có tâm trạng mà xót thương người khác. Phong Lăng dùng cách này để Quý Noãn không phải suy nghĩ nhiều, cô cũng chấp nhận kết cục như thế. Dù sao nếu cô biết tên ghê tởm kia còn sống trên đời thì ngày nào nghĩ tới cô cũng sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Thấy Quý Noãn không nói gì thêm nữa, Mặc Cảnh Thâm ngồi trên sofa ra hiệu cho cô đi đến ngồi.
"Đầu em còn đau không?" Khi cô đến gần, anh vươn tay xoa đầu cô. Tuy anh tránh vết thương của cô nhưng lại cố tình sờ nắn những nơi khác trên đầu, như để chắc chắn cô không còn bị thương ở đâu khác nữa.
"Không đau nữa. Tối qua lúc em giãy giụa thì bị tên kia ném vào tường, đầu va vào tường chút thôi." Quý Noãn kéo bàn tay đang phủ lên đầu cô xuống rồi nói: "Em biết anh sợ em bị chấn thương xuất huyết não. Đêm qua đúng là có váng vất, nhưng bây giờ em đã tốt hơn nhiều rồi. Anh đừng lo cho em. Em thật sự không sao mà."
Bây giờ cô đã tỉnh táo lại, cần phải suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Gần đây cho dù là bị thương hay phát sinh những chuyện lớn nhỏ, tất cả dường như đều có liên quan đến người nào đó ở Los Angeles, Mỹ.
Cánh tay Quý Noãn bị Mặc Cảnh Thâm nắm lại, cô đột nhiên hỏi: "Còn cô Tô Tuyết Ý kia rốt cuộc có hoàn cảnh như thế nào? Mục đích của cô ta là muốn hủy hoại tôi sao? Hay là cô ta còn có toan tính gì khác?"
Biết rõ Mặc Cảnh Thâm đang ở bên cạnh, nhưng ánh mắt Quý Noãn vẫn nhìn đăm đăm về phía Phong Lăng: "Trước khi gặp nạn, tôi đã gửi ảnh của cô ta cho cô. Cô đã điều tra chưa? Có kết quả gì không?"
Nét mặt Phong Lăng đông cứng lại, ánh mắt dừng lại trên mặt Quý Noãn một chút. Cô đang định trả lời thì Quý Noãn chợt cảm thấy Mặc Cảnh Thâm bóp tay cô chặt hơn.
"Ở đây không còn việc của cô nữa. Cô ra ngoài trước đi." Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm nói với Phong Lăng.
Nhìn thấy Phong Lăng xoay người rời đi, Quý Noãn vô thức định rút tay ra khỏi tay Mặc Cảnh Thâm, nhưng lại bị anh giữ chặt lại.
"Em muốn hỏi chuyện gì?" Anh nhìn cô, ánh mắt thản nhiên trong vắt.
Quý Noãn nhìn anh, trong lòng đột nhiên có phản xạ muốn rút tay ra khỏi tay anh. Nhưng Mặc Cảnh Thâm kiên quyết không buông tay, mắt anh nhìn cô chằm chằm.
"Anh buông tay em ra trước đi đã." Cô cau mày, rút mấy lần cũng không thoát khỏi bàn tay anh.
"Không buông."
"…"
Quý Noãn nổi đóa. Cô muốn tức giận nhưng giờ không phải lúc. Cô chỉ có thể nghiến răng lại, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi: "Có phải Tô Tuyết Ý chính là vị hôn thê trước kia của anh ở Mỹ không?"
Mặc Cảnh Thâm nhìn chằm chằm cô gái đang ngồi trên sofa cùng mình. Gương mặt tái nhợt của cô rõ ràng ẩn chứa cảm xúc bị đè nén, vết thương trên trán bị băng lại, dưới ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, cô vừa có vẻ mong manh nhỏ bé, lại vừa có sự cố chấp bướng bỉnh.
"Không phải." Anh đáp.
"Không phải ư?" Nét mặt Quý Noãn kinh ngạc: "Vậy sao cô ta lại muốn nhắm vào em? Chẳng lẽ từng chuyện từng chuyện từ trước đến giờ đều chỉ là trùng hợp thôi sao? Tô Tuyết Ý từ Los Angeles đến, chuyện này hoàn toàn đúng. Nếu cô ta không phải vị hôn thê của anh thì còn có thể là gì? Làm gì có chuyện tự nhiên khi không lại xuất hiện một cô gái thấy em không ưng mắt rồi phát điên muốn ra tay với em chứ? Tất cả mọi chuyện cô ta làm đều có mục đích!"
Sau khi sống lại, Quý Noãn rất hiểu chuyện, rất nhẫn nại. Nhưng chịu đựng lâu như vậy, bây giờ cô đã không nhịn nổi rồi.
Với loại chuyện ngày hôm qua thì ai có thể chịu đựng nổi chứ?
Cô nhìn chăm chú vào khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông đang gần trong gang tấc, rồi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu muốn rút tay ra nhưng vẫn không được như ý.
"Anh không có người nào được gọi là vị hôn thê. Ít nhất bây giờ anh chỉ có mỗi mình em, duy nhất mình em danh chính ngôn thuận là bà Mặc." Mặc Cảnh Thâm không cho cô rút tay ra, cứ giữ tư thế giằng co của hai người như vậy, nhìn sâu vào mắt cô: "Chuyện bên Mỹ không thể chỉ dùng vài ba câu là có thể nói rõ ràng. Nhưng em phải tin, từ trước đến nay anh chỉ có một người phụ nữ là em mà thôi. Quá khứ của anh tuy không được xem là tờ giấy trắng, nhưng thật sự chưa có bất kỳ người phụ nữ để lại dấu vết không nên có. Anh là chồng em, bây giờ, từ nay trở đi, tương lai sau này, vĩnh viễn là của em."
Sắc mặt Quý Noãn vẫn không dịu đi bao nhiêu: "Em không phải là người phụ nữ ương ngạnh không biết phân biệt phải trái. Thậm chí em chưa từng thắc mắc về quá khứ của anh. Em rất thực tế, nên chỉ quan tâm đến hiện tại và sau này. Nhưng dù em lờ đi, thậm chí không nghĩ đến chuyện tìm hiểu người ta, vậy mà hết lần này đến lần khác người kia khiêu khích giới hạn cuối cùng của em, hết lần này đến lần khác muốn em biết được sự tồn tại của cô ta, em không thể dễ dàng bỏ qua."
"Anh biết." Mặc Cảnh Thâm níu tay cô: "Anh sẽ xử lý."
Xử lý như thế nào?
Đến bây giờ, cô còn không biết người nấp trong bóng tối vẫn nhắm vào cô là ai.
Quý Noãn hít thở sâu đè nén cảm xúc rồi lạnh giọng khẽ nói: "Em đau đầu, em về phòng đi ngủ."
Nói rồi cô liền bật dậy khỏi ghế sofa, cố hết sức rút tay mình ra khỏi tay anh, không nói thêm một câu nào, cũng không quay đầu lại, xoay người đi thẳng về phòng ngủ.
Mặc Cảnh Thâm nhìn ra được cảm xúc kích động của cô. Chẳng qua cô đang nín nhịn không bộc phát ra, nhưng rõ ràng cô muốn ở một mình, không muốn để ý đến anh. Thậm chí cô còn có vẻ không muốn nói thêm với anh một câu nào nữa.
Quý Noãn đi thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa rầm một tiếng. Nhớ đến con búp bê mặc váy cưới dính máu rồi cả những chuyện nguy hiểm tối hôm qua, cô chỉ hận không thể đào sâu ba tấc đất mà tìm kiếm, lôi ra người phụ nữ bí ẩn kia.
Muốn cướp chồng tôi sao? Tới đây, có bản lĩnh thì đối mặt trực tiếp, cứ nấp đằng sau làm hết chuyện nọ đến chuyện kia là có mục đích gì? Ly gián sao? Hay muốn để cho cô sống không được yên ổn?
Hết lần này đến lần khác khiêu khích giới hạn cuối cùng của cô à? Tưởng cô sẽ sợ sao?
Cô biết rõ hiện tại cô cần phải lý trí hơn, nhất định sẽ không đẩy Mặc Cảnh Thâm cách xa vào thời điểm này. Nếu không thì sẽ giống như lời Hạ Điềm từng cảnh cáo, miếng mồi béo này bị tha đi lúc nào mà cô cũng không biết.
Nhưng bây giờ cô thật sự rất tức giận!
Giận đến mức không muốn để ý đến anh nữa!
"Có ông Mặc tự mình ra mặt, cảnh sát thành phố T không dám chậm trễ. Tên nào nên sa lưới thì nhất định sẽ bị tóm gọn, tên nào nên mất mạng thì sẽ không thể nhìn thấy mặt trời hôm nay."
Nghe thấy câu này, mắt Quý Noãn nhìn sang Phong Lăng theo phản xạ. Tuy Phong Lăng không nói nhiều nhưng ý tứ đã rất rõ ràng. Tên đàn ông tối qua suýt chút làm nhục cô bây giờ chắc đã chết rồi.
"Là tôi giết sao?" Khi Quý Noãn hỏi câu này thì giọng nói còn bình tĩnh hơn sự tưởng tượng của cô. Dù sao cô cũng nhớ tối hôm qua mình đã đâm rất nhiều nhát vào người kia.
"Không phải. Hôm qua cô không đâm vào chỗ hiểm của hắn, cùng lắm chỉ làm cho hắn mất nhiều máu thôi. Nguyên nhân tử vong chủ yếu là do hắn phản kháng quá khích khi bị bắt nên bị cảnh sát ngộ sát." Phong Lăng khẽ mím môi lãnh đạm nói với Quý Noãn, ý nói cô không cần phải suy nghĩ nhiều.
Lúc đó tên kia đã sống dở chết dở, làm gì còn sức mà phản kháng quá khích trước mặt cảnh sát. Nhưng coi như trong lòng đã rõ đáp án, Quý Noãn cũng không nói thêm gì nữa.
Có vài người vốn dĩ rất đáng chết. Chuyện đến nước này, cô cũng không có tâm trạng mà xót thương người khác. Phong Lăng dùng cách này để Quý Noãn không phải suy nghĩ nhiều, cô cũng chấp nhận kết cục như thế. Dù sao nếu cô biết tên ghê tởm kia còn sống trên đời thì ngày nào nghĩ tới cô cũng sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Thấy Quý Noãn không nói gì thêm nữa, Mặc Cảnh Thâm ngồi trên sofa ra hiệu cho cô đi đến ngồi.
"Đầu em còn đau không?" Khi cô đến gần, anh vươn tay xoa đầu cô. Tuy anh tránh vết thương của cô nhưng lại cố tình sờ nắn những nơi khác trên đầu, như để chắc chắn cô không còn bị thương ở đâu khác nữa.
"Không đau nữa. Tối qua lúc em giãy giụa thì bị tên kia ném vào tường, đầu va vào tường chút thôi." Quý Noãn kéo bàn tay đang phủ lên đầu cô xuống rồi nói: "Em biết anh sợ em bị chấn thương xuất huyết não. Đêm qua đúng là có váng vất, nhưng bây giờ em đã tốt hơn nhiều rồi. Anh đừng lo cho em. Em thật sự không sao mà."
Bây giờ cô đã tỉnh táo lại, cần phải suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Gần đây cho dù là bị thương hay phát sinh những chuyện lớn nhỏ, tất cả dường như đều có liên quan đến người nào đó ở Los Angeles, Mỹ.
Cánh tay Quý Noãn bị Mặc Cảnh Thâm nắm lại, cô đột nhiên hỏi: "Còn cô Tô Tuyết Ý kia rốt cuộc có hoàn cảnh như thế nào? Mục đích của cô ta là muốn hủy hoại tôi sao? Hay là cô ta còn có toan tính gì khác?"
Biết rõ Mặc Cảnh Thâm đang ở bên cạnh, nhưng ánh mắt Quý Noãn vẫn nhìn đăm đăm về phía Phong Lăng: "Trước khi gặp nạn, tôi đã gửi ảnh của cô ta cho cô. Cô đã điều tra chưa? Có kết quả gì không?"
Nét mặt Phong Lăng đông cứng lại, ánh mắt dừng lại trên mặt Quý Noãn một chút. Cô đang định trả lời thì Quý Noãn chợt cảm thấy Mặc Cảnh Thâm bóp tay cô chặt hơn.
"Ở đây không còn việc của cô nữa. Cô ra ngoài trước đi." Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm nói với Phong Lăng.
Nhìn thấy Phong Lăng xoay người rời đi, Quý Noãn vô thức định rút tay ra khỏi tay Mặc Cảnh Thâm, nhưng lại bị anh giữ chặt lại.
"Em muốn hỏi chuyện gì?" Anh nhìn cô, ánh mắt thản nhiên trong vắt.
Quý Noãn nhìn anh, trong lòng đột nhiên có phản xạ muốn rút tay ra khỏi tay anh. Nhưng Mặc Cảnh Thâm kiên quyết không buông tay, mắt anh nhìn cô chằm chằm.
"Anh buông tay em ra trước đi đã." Cô cau mày, rút mấy lần cũng không thoát khỏi bàn tay anh.
"Không buông."
"…"
Quý Noãn nổi đóa. Cô muốn tức giận nhưng giờ không phải lúc. Cô chỉ có thể nghiến răng lại, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi: "Có phải Tô Tuyết Ý chính là vị hôn thê trước kia của anh ở Mỹ không?"
Mặc Cảnh Thâm nhìn chằm chằm cô gái đang ngồi trên sofa cùng mình. Gương mặt tái nhợt của cô rõ ràng ẩn chứa cảm xúc bị đè nén, vết thương trên trán bị băng lại, dưới ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, cô vừa có vẻ mong manh nhỏ bé, lại vừa có sự cố chấp bướng bỉnh.
"Không phải." Anh đáp.
"Không phải ư?" Nét mặt Quý Noãn kinh ngạc: "Vậy sao cô ta lại muốn nhắm vào em? Chẳng lẽ từng chuyện từng chuyện từ trước đến giờ đều chỉ là trùng hợp thôi sao? Tô Tuyết Ý từ Los Angeles đến, chuyện này hoàn toàn đúng. Nếu cô ta không phải vị hôn thê của anh thì còn có thể là gì? Làm gì có chuyện tự nhiên khi không lại xuất hiện một cô gái thấy em không ưng mắt rồi phát điên muốn ra tay với em chứ? Tất cả mọi chuyện cô ta làm đều có mục đích!"
Sau khi sống lại, Quý Noãn rất hiểu chuyện, rất nhẫn nại. Nhưng chịu đựng lâu như vậy, bây giờ cô đã không nhịn nổi rồi.
Với loại chuyện ngày hôm qua thì ai có thể chịu đựng nổi chứ?
Cô nhìn chăm chú vào khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông đang gần trong gang tấc, rồi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu muốn rút tay ra nhưng vẫn không được như ý.
"Anh không có người nào được gọi là vị hôn thê. Ít nhất bây giờ anh chỉ có mỗi mình em, duy nhất mình em danh chính ngôn thuận là bà Mặc." Mặc Cảnh Thâm không cho cô rút tay ra, cứ giữ tư thế giằng co của hai người như vậy, nhìn sâu vào mắt cô: "Chuyện bên Mỹ không thể chỉ dùng vài ba câu là có thể nói rõ ràng. Nhưng em phải tin, từ trước đến nay anh chỉ có một người phụ nữ là em mà thôi. Quá khứ của anh tuy không được xem là tờ giấy trắng, nhưng thật sự chưa có bất kỳ người phụ nữ để lại dấu vết không nên có. Anh là chồng em, bây giờ, từ nay trở đi, tương lai sau này, vĩnh viễn là của em."
Sắc mặt Quý Noãn vẫn không dịu đi bao nhiêu: "Em không phải là người phụ nữ ương ngạnh không biết phân biệt phải trái. Thậm chí em chưa từng thắc mắc về quá khứ của anh. Em rất thực tế, nên chỉ quan tâm đến hiện tại và sau này. Nhưng dù em lờ đi, thậm chí không nghĩ đến chuyện tìm hiểu người ta, vậy mà hết lần này đến lần khác người kia khiêu khích giới hạn cuối cùng của em, hết lần này đến lần khác muốn em biết được sự tồn tại của cô ta, em không thể dễ dàng bỏ qua."
"Anh biết." Mặc Cảnh Thâm níu tay cô: "Anh sẽ xử lý."
Xử lý như thế nào?
Đến bây giờ, cô còn không biết người nấp trong bóng tối vẫn nhắm vào cô là ai.
Quý Noãn hít thở sâu đè nén cảm xúc rồi lạnh giọng khẽ nói: "Em đau đầu, em về phòng đi ngủ."
Nói rồi cô liền bật dậy khỏi ghế sofa, cố hết sức rút tay mình ra khỏi tay anh, không nói thêm một câu nào, cũng không quay đầu lại, xoay người đi thẳng về phòng ngủ.
Mặc Cảnh Thâm nhìn ra được cảm xúc kích động của cô. Chẳng qua cô đang nín nhịn không bộc phát ra, nhưng rõ ràng cô muốn ở một mình, không muốn để ý đến anh. Thậm chí cô còn có vẻ không muốn nói thêm với anh một câu nào nữa.
Quý Noãn đi thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa rầm một tiếng. Nhớ đến con búp bê mặc váy cưới dính máu rồi cả những chuyện nguy hiểm tối hôm qua, cô chỉ hận không thể đào sâu ba tấc đất mà tìm kiếm, lôi ra người phụ nữ bí ẩn kia.
Muốn cướp chồng tôi sao? Tới đây, có bản lĩnh thì đối mặt trực tiếp, cứ nấp đằng sau làm hết chuyện nọ đến chuyện kia là có mục đích gì? Ly gián sao? Hay muốn để cho cô sống không được yên ổn?
Hết lần này đến lần khác khiêu khích giới hạn cuối cùng của cô à? Tưởng cô sẽ sợ sao?
Cô biết rõ hiện tại cô cần phải lý trí hơn, nhất định sẽ không đẩy Mặc Cảnh Thâm cách xa vào thời điểm này. Nếu không thì sẽ giống như lời Hạ Điềm từng cảnh cáo, miếng mồi béo này bị tha đi lúc nào mà cô cũng không biết.
Nhưng bây giờ cô thật sự rất tức giận!
Giận đến mức không muốn để ý đến anh nữa!