Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182
Editor: Nguyetmai
Quý Noãn nghe thấy tiếng điện thoại, nhưng không định tiếp máy. Cô đoán chắc Mặc Cảnh Thâm cũng sắp tắm xong rồi, chờ anh ra thì tự bắt máy sau.
Nhưng chiếc điện thoại lại reo liên hồi, ngừng một lát rồi lại reo tiếp.
Vào giờ này mà gọi như vậy, chẳng lẽ có việc gấp?
Quý Noãn nhìn dãy số hiển thị trên điện thoại.
Cô nhận ra đây là số điện thoại quốc tế, mã số vùng là Los Angeles nước Mỹ.
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn tiếp tục vang lên. Quý Noãn nhìn dãy số hồi lâu, cho đến khi điện thoại trong tay cô lại reo tiếp. Quý Noãn mới sực tỉnh, bắt máy: "Xin chào, bây giờ Cảnh Thâm không tiện nghe điện thoại, nếu như có chuyện gì thì một lát nữa gọi lại."
Sau khi dứt lời, cô không tắt máy ngay mà chờ bên kia lên tiếng.
Nhưng đối phương lại không nói gì.
"Xin chào, có nghe thấy không?" Quý Noãn điềm tĩnh hỏi.
Đầu dây bên kia vẫn im lặng, đối phương không hề lên tiếng.
Trời sinh phụ nữ đều có giác quan thứ sáu vô cùng nhạy bén, Quý Noãn dời mắt nhìn chằm chằm về hướng phòng tắm, bên trong chỉ có tiếng nước chảy xen lẫn một màn sương mờ.
"Nếu không lên tiếng thì tôi tắt máy đây. Cảnh Thâm đang tắm, chờ anh ấy ra thì tôi sẽ nói anh ấy gọi lại, được không?" Giọng điệu Quý Noãn lạnh nhạt, lúc nói chuyện thì giống như vô tình, nhưng hết lần này đến lần khác lại tạo nên gợn sóng âm thầm lặng lẽ trong đêm.
Đột nhiên điện thoại bỗng dưng tắt ngang, sau đó là tiếng đường dây bận vang lên vô cùng chói tai.
Từ đầu đến cuối người gọi điện thoại không hề nói một câu nào, nhưng lại khiến Quý Noãn cảm giác được hình như tâm trạng của đối phương rất kém.
***
Quý Noãn ngồi trên ghế sofa, thẫn thờ cầm điện thoại của anh.
Hôm trước ở nhà họ Quý, cô ngủ không ngon, bây giờ nghe tiếng nước tí tách trong phòng tắm cộng với màn đêm ngoài cửa sổ khiến cơn buồn ngủ ập đến.
Lúc đang mơ mơ màng màng dựa vào sofa sắp ngủ, bỗng một cánh tay mát lạnh vươn đến ôm ngang eo cô. Quý Noãn giật mình, điện thoại không được nắm chặt nên rơi thẳng xuống đất.
"Anh tắm xong chưa?" Quý Noãn vô cùng tự nhiên tựa đầu lên vai anh. Cô hơi buồn ngủ, nói: "Vừa rồi có người gọi điện đến, em nghe máy nhưng người ta không trả lời."
"Ừ." Tay Mặc Cảnh Thâm vẫn ôm ngang eo cô. Giây tiếp theo, cô đã bị đặt lên giường.
Quý Noãn còn chưa tắm và cũng không định ngủ sớm, nhưng cô thật sự mệt vô cùng. Hàng lông mày chau lại, rốt cuộc cô nhịn không được phải mở miệng hỏi: "Anh không gọi lại cho người ta sao?"
Mặc Cảnh Thâm ấn cơ thể đang định ngồi dậy của cô, vén chăn lên, kéo cô vào, sau đó hôn lên trán Quý Noãn, thấp giọng nói: "Không cần."
Sau khi ra khỏi phòng tắm, anh chẳng thèm liếc mắt nhìn điện thoại dù chỉ một lần.
Cho đến đêm khuya thanh vắng, Quý Noãn đang ngủ thì trở mình, nhưng cơ thể vẫn rúc trong lòng Mặc Cảnh Thâm.
Cô mở mắt ra nhìn chỗ chiếc điện thoại đang nằm.
Hình như điện thoại của anh cũng không vang lên lần nào nữa.
Quý Noãn thật sự rất mệt, gần đây cô thường xuyên cảm thấy buồn ngủ. Tối hôm qua lúc ăn cơm ở nhà họ Quý cô cũng cảm thấy không ngon miệng, cơ thể cứ như bị mất sức vậy.
Cô lại liếc mắt nhìn về hướng kia rồi lập tức nhắm mắt lại một lần nữa. Cả người cô áp sát vào lòng anh ngủ ngon lành.
Trong đêm khuya, căn phòng trở nên tĩnh lặng.
***
Hôm sau, Quý Noãn đang trên đường đến phòng giao dịch thì nhận được điện thoại của Cục Cảnh sát.
"Xin chào cô Quý, tôi gọi điện từ Cục Cảnh sát Quận Thành Trung, xin hỏi cô có biết cô Hạ Điềm không?"
Quý Noãn sửng sốt: "Biết, cô ấy là bạn tôi, cũng là nhân viên trong phòng giao dịch tôi. Sao vậy, có chuyện gì xảy ra với cô ấy sao?"
"Cô ấy không sao, nhưng người bị cô ấy đánh thì có sao đấy. Cô Hạ Điềm còn nói mình là cô nhi, không bạn bè, không thân thích, từ chối phối hợp điều tra. Chúng tôi tìm được số liên lạc của cô Quý từ trong điện thoại của cô ấy, phiền cô đến Cục Cảnh sát một chuyến…"
Quý Noãn nghe mà ngớ người.
Hạ Điềm không muốn có bất kỳ liên hệ gì với người nhà họ Hạ ở thành phố S. Chuyện cô nàng nói dối mình là cô nhi cũng chẳng phải là lần đầu tiên.
Hạ Điềm đánh người ta bị thương sao? Sao có thể thế được?
Cô nàng vừa mới xuất viện, đi đứng còn chưa vững, sao có thể đánh người ta bị thương?
Quý Noãn không kịp hỏi gì nhiều, vội vàng lái xe chạy ngay đến Cục Cảnh sát.
Đến nơi, cô bước nhanh vào cửa. Nhưng khi vào, cô lại nhìn thấy Hạ Điềm ngồi trong phòng thẩm vấn, vẻ mặt điềm tĩnh, đang mắt to trừng mắt nhỏ với viên cảnh sát lấy lời khai, có vẻ như đã giằng co rất lâu rồi.
"Ngại quá, Hạ Điềm là bạn tôi. Xin hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Quý Noãn kéo một viên cảnh sát ở bên ngoài, thấp giọng hỏi.
Vị cảnh sát kia thấy Quý Noãn thì lại đảo mắt nhìn Hạ Điềm vẫn còn đang ngồi trong phòng thẩm vấn, vẻ mặt giống như đang nhìn thấy chuyện lạ hiếm có: "Cô ấy đánh một phóng viên bị thương, lại còn đập nát máy chụp hình của người ta. Lúc bị bắt đến Cục Cảnh sát, tuy rằng cô ấy không phản kháng nhưng cũng chẳng chịu phối hợp, hỏi gì cũng không nói, lại còn bảo mình không cha không mẹ, chui từ tảng đá ra, vô cùng cứng miệng! Nếu không phải vừa rồi chúng tôi lấy được điện thoại di động để tìm số của cô, chắc cô ấy sẽ ngồi đấu mắt với cảnh sát đến sáng luôn."
Quý Noãn: "…"
Cô xấu hổ, cười với viên cảnh sát, luôn miệng xin lỗi. Khi vào phòng, cô lại phải gật đầu xin lỗi vị cảnh sát kia một cái, rồi mới ngồi xuống bên cạnh Hạ Điềm, hạ thấp giọng hỏi: "Không phải hôm nay cậu đến phòng giao dịch mình báo danh hả, sao lại đột nhiên gây sự đánh người?"
Hạ Điềm vừa thấy Quý Noãn thì nổi giận đùng đùng, trừng mắt với vị cảnh sát ngoài cửa, vô cùng bất mãn, mắng: "Mấy cảnh sát nhiều chuyện, có chuyện gì thì nói với mình là được rồi, gọi cậu tới làm gì!"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Quý Noãn trừng cô một cái.
Hạ Điềm nhìn đèn huỳnh quang trong phòng, thấp giọng đáp: "Buổi sáng mình đến phòng giao dịch báo danh, nhưng không ngờ vừa đến đã phát hiện có người quanh quẩn trước cửa phòng giao dịch cậu nửa ngày trời. Sau đó anh ta còn đi xuống lầu, núp ở bên ngoài tòa nhà Kim Lâm. Thấy trên tay anh ta cầm máy quay phim thì mình sinh nghi, vậy là mình cướp lấy máy chụp hình xem thử, rốt cuộc phát hiện trong đó toàn là ảnh chụp của cậu! Hơn nữa hình không chỉ ở gần phòng giao dịch thôi đâu, hình như anh ta đã lén lút theo dõi cậu lâu rồi, trong đó còn rất nhiều hình khác của cậu nữa!"
Quý Noãn nhíu mày, nghệt mặt ra: "Sao lại chụp hình mình?"
"Ai biết tại sao chứ!" Hạ Điềm nhỏ giọng nói tiếp: "Lúc đó mình đã nghi ngờ mục đích của anh ta nên uy hiếp sẽ mang máy chụp hình đến báo cảnh sát. Không ngờ anh ta đột nhiên nhào tới cướp lấy, giành giật một hồi thì chiếc máy rớt xuống đất vỡ mất. Anh ta thấy đồ bị vỡ thì như chợt nhớ ra phải chạy trốn, mình khẳng định anh ta có vấn đề nên mới giơ gậy phang vài cú thật mạnh lên chân anh ta. Giằng co qua lại một hồi mà anh ta vẫn tiếp tục phản kháng, cho nên mình mới đánh luôn một gậy vào đầu anh ta! Tuy rằng cơ thể không có vấn đề nhưng hình như đầu bị rướm máu, người qua đường thấy vậy nên báo cảnh sát. Chuyện sau đó… như cậu đã biết rồi đấy…"
Quý Noãn nghe thấy tiếng điện thoại, nhưng không định tiếp máy. Cô đoán chắc Mặc Cảnh Thâm cũng sắp tắm xong rồi, chờ anh ra thì tự bắt máy sau.
Nhưng chiếc điện thoại lại reo liên hồi, ngừng một lát rồi lại reo tiếp.
Vào giờ này mà gọi như vậy, chẳng lẽ có việc gấp?
Quý Noãn nhìn dãy số hiển thị trên điện thoại.
Cô nhận ra đây là số điện thoại quốc tế, mã số vùng là Los Angeles nước Mỹ.
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn tiếp tục vang lên. Quý Noãn nhìn dãy số hồi lâu, cho đến khi điện thoại trong tay cô lại reo tiếp. Quý Noãn mới sực tỉnh, bắt máy: "Xin chào, bây giờ Cảnh Thâm không tiện nghe điện thoại, nếu như có chuyện gì thì một lát nữa gọi lại."
Sau khi dứt lời, cô không tắt máy ngay mà chờ bên kia lên tiếng.
Nhưng đối phương lại không nói gì.
"Xin chào, có nghe thấy không?" Quý Noãn điềm tĩnh hỏi.
Đầu dây bên kia vẫn im lặng, đối phương không hề lên tiếng.
Trời sinh phụ nữ đều có giác quan thứ sáu vô cùng nhạy bén, Quý Noãn dời mắt nhìn chằm chằm về hướng phòng tắm, bên trong chỉ có tiếng nước chảy xen lẫn một màn sương mờ.
"Nếu không lên tiếng thì tôi tắt máy đây. Cảnh Thâm đang tắm, chờ anh ấy ra thì tôi sẽ nói anh ấy gọi lại, được không?" Giọng điệu Quý Noãn lạnh nhạt, lúc nói chuyện thì giống như vô tình, nhưng hết lần này đến lần khác lại tạo nên gợn sóng âm thầm lặng lẽ trong đêm.
Đột nhiên điện thoại bỗng dưng tắt ngang, sau đó là tiếng đường dây bận vang lên vô cùng chói tai.
Từ đầu đến cuối người gọi điện thoại không hề nói một câu nào, nhưng lại khiến Quý Noãn cảm giác được hình như tâm trạng của đối phương rất kém.
***
Quý Noãn ngồi trên ghế sofa, thẫn thờ cầm điện thoại của anh.
Hôm trước ở nhà họ Quý, cô ngủ không ngon, bây giờ nghe tiếng nước tí tách trong phòng tắm cộng với màn đêm ngoài cửa sổ khiến cơn buồn ngủ ập đến.
Lúc đang mơ mơ màng màng dựa vào sofa sắp ngủ, bỗng một cánh tay mát lạnh vươn đến ôm ngang eo cô. Quý Noãn giật mình, điện thoại không được nắm chặt nên rơi thẳng xuống đất.
"Anh tắm xong chưa?" Quý Noãn vô cùng tự nhiên tựa đầu lên vai anh. Cô hơi buồn ngủ, nói: "Vừa rồi có người gọi điện đến, em nghe máy nhưng người ta không trả lời."
"Ừ." Tay Mặc Cảnh Thâm vẫn ôm ngang eo cô. Giây tiếp theo, cô đã bị đặt lên giường.
Quý Noãn còn chưa tắm và cũng không định ngủ sớm, nhưng cô thật sự mệt vô cùng. Hàng lông mày chau lại, rốt cuộc cô nhịn không được phải mở miệng hỏi: "Anh không gọi lại cho người ta sao?"
Mặc Cảnh Thâm ấn cơ thể đang định ngồi dậy của cô, vén chăn lên, kéo cô vào, sau đó hôn lên trán Quý Noãn, thấp giọng nói: "Không cần."
Sau khi ra khỏi phòng tắm, anh chẳng thèm liếc mắt nhìn điện thoại dù chỉ một lần.
Cho đến đêm khuya thanh vắng, Quý Noãn đang ngủ thì trở mình, nhưng cơ thể vẫn rúc trong lòng Mặc Cảnh Thâm.
Cô mở mắt ra nhìn chỗ chiếc điện thoại đang nằm.
Hình như điện thoại của anh cũng không vang lên lần nào nữa.
Quý Noãn thật sự rất mệt, gần đây cô thường xuyên cảm thấy buồn ngủ. Tối hôm qua lúc ăn cơm ở nhà họ Quý cô cũng cảm thấy không ngon miệng, cơ thể cứ như bị mất sức vậy.
Cô lại liếc mắt nhìn về hướng kia rồi lập tức nhắm mắt lại một lần nữa. Cả người cô áp sát vào lòng anh ngủ ngon lành.
Trong đêm khuya, căn phòng trở nên tĩnh lặng.
***
Hôm sau, Quý Noãn đang trên đường đến phòng giao dịch thì nhận được điện thoại của Cục Cảnh sát.
"Xin chào cô Quý, tôi gọi điện từ Cục Cảnh sát Quận Thành Trung, xin hỏi cô có biết cô Hạ Điềm không?"
Quý Noãn sửng sốt: "Biết, cô ấy là bạn tôi, cũng là nhân viên trong phòng giao dịch tôi. Sao vậy, có chuyện gì xảy ra với cô ấy sao?"
"Cô ấy không sao, nhưng người bị cô ấy đánh thì có sao đấy. Cô Hạ Điềm còn nói mình là cô nhi, không bạn bè, không thân thích, từ chối phối hợp điều tra. Chúng tôi tìm được số liên lạc của cô Quý từ trong điện thoại của cô ấy, phiền cô đến Cục Cảnh sát một chuyến…"
Quý Noãn nghe mà ngớ người.
Hạ Điềm không muốn có bất kỳ liên hệ gì với người nhà họ Hạ ở thành phố S. Chuyện cô nàng nói dối mình là cô nhi cũng chẳng phải là lần đầu tiên.
Hạ Điềm đánh người ta bị thương sao? Sao có thể thế được?
Cô nàng vừa mới xuất viện, đi đứng còn chưa vững, sao có thể đánh người ta bị thương?
Quý Noãn không kịp hỏi gì nhiều, vội vàng lái xe chạy ngay đến Cục Cảnh sát.
Đến nơi, cô bước nhanh vào cửa. Nhưng khi vào, cô lại nhìn thấy Hạ Điềm ngồi trong phòng thẩm vấn, vẻ mặt điềm tĩnh, đang mắt to trừng mắt nhỏ với viên cảnh sát lấy lời khai, có vẻ như đã giằng co rất lâu rồi.
"Ngại quá, Hạ Điềm là bạn tôi. Xin hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Quý Noãn kéo một viên cảnh sát ở bên ngoài, thấp giọng hỏi.
Vị cảnh sát kia thấy Quý Noãn thì lại đảo mắt nhìn Hạ Điềm vẫn còn đang ngồi trong phòng thẩm vấn, vẻ mặt giống như đang nhìn thấy chuyện lạ hiếm có: "Cô ấy đánh một phóng viên bị thương, lại còn đập nát máy chụp hình của người ta. Lúc bị bắt đến Cục Cảnh sát, tuy rằng cô ấy không phản kháng nhưng cũng chẳng chịu phối hợp, hỏi gì cũng không nói, lại còn bảo mình không cha không mẹ, chui từ tảng đá ra, vô cùng cứng miệng! Nếu không phải vừa rồi chúng tôi lấy được điện thoại di động để tìm số của cô, chắc cô ấy sẽ ngồi đấu mắt với cảnh sát đến sáng luôn."
Quý Noãn: "…"
Cô xấu hổ, cười với viên cảnh sát, luôn miệng xin lỗi. Khi vào phòng, cô lại phải gật đầu xin lỗi vị cảnh sát kia một cái, rồi mới ngồi xuống bên cạnh Hạ Điềm, hạ thấp giọng hỏi: "Không phải hôm nay cậu đến phòng giao dịch mình báo danh hả, sao lại đột nhiên gây sự đánh người?"
Hạ Điềm vừa thấy Quý Noãn thì nổi giận đùng đùng, trừng mắt với vị cảnh sát ngoài cửa, vô cùng bất mãn, mắng: "Mấy cảnh sát nhiều chuyện, có chuyện gì thì nói với mình là được rồi, gọi cậu tới làm gì!"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Quý Noãn trừng cô một cái.
Hạ Điềm nhìn đèn huỳnh quang trong phòng, thấp giọng đáp: "Buổi sáng mình đến phòng giao dịch báo danh, nhưng không ngờ vừa đến đã phát hiện có người quanh quẩn trước cửa phòng giao dịch cậu nửa ngày trời. Sau đó anh ta còn đi xuống lầu, núp ở bên ngoài tòa nhà Kim Lâm. Thấy trên tay anh ta cầm máy quay phim thì mình sinh nghi, vậy là mình cướp lấy máy chụp hình xem thử, rốt cuộc phát hiện trong đó toàn là ảnh chụp của cậu! Hơn nữa hình không chỉ ở gần phòng giao dịch thôi đâu, hình như anh ta đã lén lút theo dõi cậu lâu rồi, trong đó còn rất nhiều hình khác của cậu nữa!"
Quý Noãn nhíu mày, nghệt mặt ra: "Sao lại chụp hình mình?"
"Ai biết tại sao chứ!" Hạ Điềm nhỏ giọng nói tiếp: "Lúc đó mình đã nghi ngờ mục đích của anh ta nên uy hiếp sẽ mang máy chụp hình đến báo cảnh sát. Không ngờ anh ta đột nhiên nhào tới cướp lấy, giành giật một hồi thì chiếc máy rớt xuống đất vỡ mất. Anh ta thấy đồ bị vỡ thì như chợt nhớ ra phải chạy trốn, mình khẳng định anh ta có vấn đề nên mới giơ gậy phang vài cú thật mạnh lên chân anh ta. Giằng co qua lại một hồi mà anh ta vẫn tiếp tục phản kháng, cho nên mình mới đánh luôn một gậy vào đầu anh ta! Tuy rằng cơ thể không có vấn đề nhưng hình như đầu bị rướm máu, người qua đường thấy vậy nên báo cảnh sát. Chuyện sau đó… như cậu đã biết rồi đấy…"