Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 159
Editor: Nguyetmai
Giọng nói của Mặc Cảnh Thâm vô cùng bình tĩnh, nhưng trong bình tĩnh lại toát ra tầng tầng lớp lớp ý lạnh nguy hiểm.
Quý Noãn bỗng cảm giác được sự tàn nhẫn lạnh đến thấu xương từ người đàn ông trước giờ luôn dịu dàng kiên nhẫn đối với cô.
"Thật ra cũng không có chuyện gì đâu, các cô ấy không đè đầu em được." Quý Noãn thì thầm trong lòng anh.
Nhưng Mặc Cảnh Thâm chỉ vuốt tóc cô, ấm áp nói: "Ngoan, có vài người nhất định phải dạy dỗ. Em hiền, nhưng không có nghĩa anh sẽ dễ dàng bỏ qua."
Biểu cảm trên mặt cô Hàn đã sắp vỡ vụn, cảm xúc những người bên cạnh lại càng thổn thức không thôi.
Quý Noãn hiền?
Quý Noãn hiền chỗ nào?
Rốt cuộc là kỹ thuật diễn xuất của Quý Noãn quá tốt, hay do Mặc Cảnh Thâm "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi"?
Quý Noãn cũng bó tay, kéo nhẹ ống tay áo anh, nhỏ giọng nói: "Mục đích em đến buổi tiệc rượu tối nay là muốn để lại ấn tượng tốt với lãnh đạo ở tòa thị chính. Anh lấy lại thể diện cho em là được rồi, đừng để chuyện này làm ảnh hưởng."
Mặc Cảnh Thâm hôn lên mép tóc cô như an ủi: "Được, anh biết rồi."
Thái độ của anh không quá dịu dàng, nhưng lại khiến các thiên kim tiểu thư danh giá ở đây, kể cả cô Hàn, ganh tị muốn đỏ cả mắt.
Người đàn ông bình thường lạnh lùng như vậy lại dành tất cả sự cưng chiều cho Quý Noãn, dựa vào đâu chứ!
"Mặc tổng… Tôi thấy việc hôm nay… hay là qua loa cho xong chuyện đi…" Ông Hàn cố lấy can đảm nói: "Việc này… đúng là con gái tôi cũng có chỗ sai. Lễ phục yêu thích bị làm bẩn nên nhất thời không thể giữ được bình tĩnh mà đắc tội với bà Mặc, thật sự là…"
Ông Hàn còn muốn nói gì đó, nhưng bị ánh mắt của Mặc Cảnh Thâm cản lại: "Tôi ghét nhất là nhìn thấy vợ mình bị người khác ức hiếp trước mặt mọi người. Các vị đứng ở đây vây xem còn ai muốn nhìn cô ấy cởi đồ nữa không?"
Cô Hàn và cô Lâm đều không kìm lòng được mà run lên.
Thịnh Dịch Hàn không cảm thấy gì về cảnh tượng vừa rồi. Giờ phút này nhìn Quý Noãn được Mặc Cảnh Thâm ôm trong vòng tay, ánh mắt anh ta lướt qua Mặc Cảnh Thâm, sau đó nở một nụ cười đầy hứng thú.
Thấy cô Hàn sợ hãi đến run rẩy, Mặc Cảnh Thâm nhìn lướt qua cô ta với đôi mắt đen sâu thẳm: "Nếu cô là người gây chuyện trước, chẳng phải là muốn kiểm tra vóc dáng trước mặt mọi người sao? Vậy thì cô bắt đầu, cô cởi trước đi."
Cô Hàn đơ mặt, túm chặt lấy váy, vừa sợ mất mặt khi đối mặt với Mặc Cảnh Thâm, lại vừa đỏ mặt khi bị anh ép buộc cởi đồ.
Trông thấy cô Hàn đến lúc này rồi mà vẫn còn đỏ mặt, trong lòng Quý Noãn không biết là tư vị gì. Cô ngước lên nhìn Mặc Cảnh Thâm, anh cúi xuống nhìn cô gái như đang ghen trong vòng tay mình. Vừa nhìn xuống anh đã biết cô không có kiên nhẫn ở đây đấu đá với những người này.
Anh lại dời mắt nhìn sang: "Mấy vị vừa rồi ồn ào, ai muốn nhìn mấy cô này cởi đồ thì tôi không ngại bảo khách sạn này chuẩn bị một đại sảnh độc lập để các vị đi thưởng thức."
Ở đây đông người nhưng lại im phăng phắc, không ai dám lên tiếng.
Ai cũng hiểu Mặc Cảnh Thâm nói chuẩn bị đại sảnh độc lập thật ra là muốn đưa những người gây chuyện đến chỗ nào đó. Dù sao nơi đó cũng không phải chỗ tốt đẹp gì, tuyệt đối sẽ không có lợi lộc.
"Không cởi phải không?" Mặc Cảnh Thâm lại lạnh nhạt nhìn cô Hàn, bỗng nhiên cười khẩy: "Vậy chi bằng làm theo đề nghị vừa nãy của anh Thịnh đi, móc trước một cặp mắt thử xem sao nhé?"
Cô Hàn lập tức tái mặt, hoảng sợ: "Em…"
Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng nhìn lướt qua đám người. Lúc này bỗng có vệ sĩ lao vào, bao gồm cả Phong Lăng trước đó vẫn luôn án binh bất động để Quý Noãn có thể tự làm tất cả mọi chuyện cũng đi vào.
Mặc Cảnh Thâm trầm giọng, nhưng lại lạnh thấu xương: "Dẫn đi, cởi sạch đồ rồi ném ở trước cửa khách sạn thị chúng."
"Đừng!" Cô Hàn tức thì hét lên: "Tôi không muốn cởi đồ! Tôi không muốn!"
Kết quả, các vệ sĩ kia đã tiến lên giữ lấy cô ta. Cô Hàn giãy giụa điên cuồng, hét lên: "Em không muốn… Đừng mà... Mặc tổng, anh không thể đối xử với em như vậy. Váy của em bị Quý Noãn làm bẩn, em chỉ nói đùa với cô ấy vài câu mà thôi, em thật sự không muốn làm gì với cô ấy…"
Đôi môi mỏng của Mặc Cảnh Thâm khẽ nhếch lên lạnh lùng, liếc cô ta một cái, như thể cô ta mới là trò đùa thật sự: "Vậy cô muốn tự cởi hay để người của tôi cởi giúp cô?"
"Em cởi! Em… em cởi…" Cô Hàn giãy giụa rút tay ra, vừa khóc vừa giơ tay kéo khoá kéo xuống. Mặc dù cô ta chỉ mới kéo xuống một chút, nhưng đã cảm thấy mất mặt. Cô ta nhìn Mặc Cảnh Thâm với vẻ mặt cầu xin, hi vọng anh có thể buông tha cho mình.
Ánh mắt lạnh nhạt của Mặc Cảnh Thâm hoàn toàn không nhìn cô ta, mà dời sang cô Lâm đã ngây người bên cạnh: "Cô muốn người của tôi giúp cô, hay là tự làm?"
Cô Lâm tuyệt đối không ngờ tới mình cũng không thể may mắn thoát khỏi, lúng túng đứng yên tại chỗ. Khi thấy mấy vệ sĩ kia đã đến gần thì cô ta sợ hãi vội hét lên một tiếng, khoanh tay ngồi thụp xuống đất khóc lóc, sống chết không chịu cởi váy ra.
Ông Hàn không nhìn nổi nữa, đành phải quay sang Quý Noãn, nhỏ giọng nói: "Bà Mặc… Chuyện hôm nay là chúng tôi sai, nhưng việc này… Hôm nay có rất nhiều người trong giới chính trị ở đây, làm lớn chuyện thì chẳng ai có lợi cả…"
Ý ông ta là muốn cầu xin Quý Noãn tha cho. Ông ta biết, nếu bây giờ Quý Noãn không lên tiếng, có thể Mặc Cảnh Thâm sẽ thanh toán những người vây xem ở đây trong một lần.
Quý Noãn ngẫm nghĩ, mặc dù cô không tốt bụng như thế, nhưng cũng thực sự không muốn Mặc Cảnh Thâm làm lớn chuyện này vì cô.
Cô không muốn chuyện của mình làm ảnh hưởng đến anh, huống hồ đây là chuyện giữa phụ nữ với nhau…
Quý Noãn vừa định ngẩng lên từ trong lòng anh, lại bỗng nghe thấy giọng anh vang lên ở đỉnh đầu: "Lấy giới chính trị ra để cảnh cáo cô ấy, ông nghĩ tôi đây chỉ là đồ trang trí hay sao?"
Ông Hàn lập tức lúng túng.
Thật vậy.
Người ở đây không ai dám phản bác Mặc Cảnh Thâm vào lúc này, người trong giới chính trị cũng phải nể mặt anh tương tự.
Trong tình huống này, người trong giới chính trị sẽ chỉ nghĩ cách để Mặc Cảnh Thâm mau nguôi giận. Ai dám có thành kiến gì với Quý Noãn đang được anh bảo vệ trong lòng chứ?
Cô Hàn đứng bên cạnh vừa khóc vừa tiếp tục cởi đồ trên người, động tác rất chậm.
Mặc Cảnh Thâm không nhìn về hướng đó, anh lại vuốt tóc Quý Noãn, thấp giọng hỏi: "Bớt giận chưa?"
Quý Noãn gật đầu, mặc dù đúng là rất thoải mái, nhưng cô vẫn kéo tay áo anh, nhỏ giọng nói: "Bảo các cô ấy nói vài câu xin lỗi là được rồi. Sau này em còn phải lăn lộn trong thương trường, không thể để lại nỗi ám ảnh quá lớn cho nhiều người thế này được. Nếu không sau này bọn họ gặp em sẽ đi đường vòng mất."
Trong phòng tiệc yên tĩnh đến nỗi cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, chỉ còn lại tiếng cởi đồ sột soạt của cô Hàn.
Nghe Quý Noãn nói vậy, cô Hàn bỗng đỏ mặt nhìn cô, thật sự không muốn cởi tiếp nữa, khóc lóc xin lỗi: "Xin lỗi bà Mặc, tôi thừa nhận là tôi cố ý tự đổ rượu lên người mình. Tôi không nên rảnh rỗi đi gây sự, là tôi không đúng!"
Giọng nói của Mặc Cảnh Thâm vô cùng bình tĩnh, nhưng trong bình tĩnh lại toát ra tầng tầng lớp lớp ý lạnh nguy hiểm.
Quý Noãn bỗng cảm giác được sự tàn nhẫn lạnh đến thấu xương từ người đàn ông trước giờ luôn dịu dàng kiên nhẫn đối với cô.
"Thật ra cũng không có chuyện gì đâu, các cô ấy không đè đầu em được." Quý Noãn thì thầm trong lòng anh.
Nhưng Mặc Cảnh Thâm chỉ vuốt tóc cô, ấm áp nói: "Ngoan, có vài người nhất định phải dạy dỗ. Em hiền, nhưng không có nghĩa anh sẽ dễ dàng bỏ qua."
Biểu cảm trên mặt cô Hàn đã sắp vỡ vụn, cảm xúc những người bên cạnh lại càng thổn thức không thôi.
Quý Noãn hiền?
Quý Noãn hiền chỗ nào?
Rốt cuộc là kỹ thuật diễn xuất của Quý Noãn quá tốt, hay do Mặc Cảnh Thâm "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi"?
Quý Noãn cũng bó tay, kéo nhẹ ống tay áo anh, nhỏ giọng nói: "Mục đích em đến buổi tiệc rượu tối nay là muốn để lại ấn tượng tốt với lãnh đạo ở tòa thị chính. Anh lấy lại thể diện cho em là được rồi, đừng để chuyện này làm ảnh hưởng."
Mặc Cảnh Thâm hôn lên mép tóc cô như an ủi: "Được, anh biết rồi."
Thái độ của anh không quá dịu dàng, nhưng lại khiến các thiên kim tiểu thư danh giá ở đây, kể cả cô Hàn, ganh tị muốn đỏ cả mắt.
Người đàn ông bình thường lạnh lùng như vậy lại dành tất cả sự cưng chiều cho Quý Noãn, dựa vào đâu chứ!
"Mặc tổng… Tôi thấy việc hôm nay… hay là qua loa cho xong chuyện đi…" Ông Hàn cố lấy can đảm nói: "Việc này… đúng là con gái tôi cũng có chỗ sai. Lễ phục yêu thích bị làm bẩn nên nhất thời không thể giữ được bình tĩnh mà đắc tội với bà Mặc, thật sự là…"
Ông Hàn còn muốn nói gì đó, nhưng bị ánh mắt của Mặc Cảnh Thâm cản lại: "Tôi ghét nhất là nhìn thấy vợ mình bị người khác ức hiếp trước mặt mọi người. Các vị đứng ở đây vây xem còn ai muốn nhìn cô ấy cởi đồ nữa không?"
Cô Hàn và cô Lâm đều không kìm lòng được mà run lên.
Thịnh Dịch Hàn không cảm thấy gì về cảnh tượng vừa rồi. Giờ phút này nhìn Quý Noãn được Mặc Cảnh Thâm ôm trong vòng tay, ánh mắt anh ta lướt qua Mặc Cảnh Thâm, sau đó nở một nụ cười đầy hứng thú.
Thấy cô Hàn sợ hãi đến run rẩy, Mặc Cảnh Thâm nhìn lướt qua cô ta với đôi mắt đen sâu thẳm: "Nếu cô là người gây chuyện trước, chẳng phải là muốn kiểm tra vóc dáng trước mặt mọi người sao? Vậy thì cô bắt đầu, cô cởi trước đi."
Cô Hàn đơ mặt, túm chặt lấy váy, vừa sợ mất mặt khi đối mặt với Mặc Cảnh Thâm, lại vừa đỏ mặt khi bị anh ép buộc cởi đồ.
Trông thấy cô Hàn đến lúc này rồi mà vẫn còn đỏ mặt, trong lòng Quý Noãn không biết là tư vị gì. Cô ngước lên nhìn Mặc Cảnh Thâm, anh cúi xuống nhìn cô gái như đang ghen trong vòng tay mình. Vừa nhìn xuống anh đã biết cô không có kiên nhẫn ở đây đấu đá với những người này.
Anh lại dời mắt nhìn sang: "Mấy vị vừa rồi ồn ào, ai muốn nhìn mấy cô này cởi đồ thì tôi không ngại bảo khách sạn này chuẩn bị một đại sảnh độc lập để các vị đi thưởng thức."
Ở đây đông người nhưng lại im phăng phắc, không ai dám lên tiếng.
Ai cũng hiểu Mặc Cảnh Thâm nói chuẩn bị đại sảnh độc lập thật ra là muốn đưa những người gây chuyện đến chỗ nào đó. Dù sao nơi đó cũng không phải chỗ tốt đẹp gì, tuyệt đối sẽ không có lợi lộc.
"Không cởi phải không?" Mặc Cảnh Thâm lại lạnh nhạt nhìn cô Hàn, bỗng nhiên cười khẩy: "Vậy chi bằng làm theo đề nghị vừa nãy của anh Thịnh đi, móc trước một cặp mắt thử xem sao nhé?"
Cô Hàn lập tức tái mặt, hoảng sợ: "Em…"
Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng nhìn lướt qua đám người. Lúc này bỗng có vệ sĩ lao vào, bao gồm cả Phong Lăng trước đó vẫn luôn án binh bất động để Quý Noãn có thể tự làm tất cả mọi chuyện cũng đi vào.
Mặc Cảnh Thâm trầm giọng, nhưng lại lạnh thấu xương: "Dẫn đi, cởi sạch đồ rồi ném ở trước cửa khách sạn thị chúng."
"Đừng!" Cô Hàn tức thì hét lên: "Tôi không muốn cởi đồ! Tôi không muốn!"
Kết quả, các vệ sĩ kia đã tiến lên giữ lấy cô ta. Cô Hàn giãy giụa điên cuồng, hét lên: "Em không muốn… Đừng mà... Mặc tổng, anh không thể đối xử với em như vậy. Váy của em bị Quý Noãn làm bẩn, em chỉ nói đùa với cô ấy vài câu mà thôi, em thật sự không muốn làm gì với cô ấy…"
Đôi môi mỏng của Mặc Cảnh Thâm khẽ nhếch lên lạnh lùng, liếc cô ta một cái, như thể cô ta mới là trò đùa thật sự: "Vậy cô muốn tự cởi hay để người của tôi cởi giúp cô?"
"Em cởi! Em… em cởi…" Cô Hàn giãy giụa rút tay ra, vừa khóc vừa giơ tay kéo khoá kéo xuống. Mặc dù cô ta chỉ mới kéo xuống một chút, nhưng đã cảm thấy mất mặt. Cô ta nhìn Mặc Cảnh Thâm với vẻ mặt cầu xin, hi vọng anh có thể buông tha cho mình.
Ánh mắt lạnh nhạt của Mặc Cảnh Thâm hoàn toàn không nhìn cô ta, mà dời sang cô Lâm đã ngây người bên cạnh: "Cô muốn người của tôi giúp cô, hay là tự làm?"
Cô Lâm tuyệt đối không ngờ tới mình cũng không thể may mắn thoát khỏi, lúng túng đứng yên tại chỗ. Khi thấy mấy vệ sĩ kia đã đến gần thì cô ta sợ hãi vội hét lên một tiếng, khoanh tay ngồi thụp xuống đất khóc lóc, sống chết không chịu cởi váy ra.
Ông Hàn không nhìn nổi nữa, đành phải quay sang Quý Noãn, nhỏ giọng nói: "Bà Mặc… Chuyện hôm nay là chúng tôi sai, nhưng việc này… Hôm nay có rất nhiều người trong giới chính trị ở đây, làm lớn chuyện thì chẳng ai có lợi cả…"
Ý ông ta là muốn cầu xin Quý Noãn tha cho. Ông ta biết, nếu bây giờ Quý Noãn không lên tiếng, có thể Mặc Cảnh Thâm sẽ thanh toán những người vây xem ở đây trong một lần.
Quý Noãn ngẫm nghĩ, mặc dù cô không tốt bụng như thế, nhưng cũng thực sự không muốn Mặc Cảnh Thâm làm lớn chuyện này vì cô.
Cô không muốn chuyện của mình làm ảnh hưởng đến anh, huống hồ đây là chuyện giữa phụ nữ với nhau…
Quý Noãn vừa định ngẩng lên từ trong lòng anh, lại bỗng nghe thấy giọng anh vang lên ở đỉnh đầu: "Lấy giới chính trị ra để cảnh cáo cô ấy, ông nghĩ tôi đây chỉ là đồ trang trí hay sao?"
Ông Hàn lập tức lúng túng.
Thật vậy.
Người ở đây không ai dám phản bác Mặc Cảnh Thâm vào lúc này, người trong giới chính trị cũng phải nể mặt anh tương tự.
Trong tình huống này, người trong giới chính trị sẽ chỉ nghĩ cách để Mặc Cảnh Thâm mau nguôi giận. Ai dám có thành kiến gì với Quý Noãn đang được anh bảo vệ trong lòng chứ?
Cô Hàn đứng bên cạnh vừa khóc vừa tiếp tục cởi đồ trên người, động tác rất chậm.
Mặc Cảnh Thâm không nhìn về hướng đó, anh lại vuốt tóc Quý Noãn, thấp giọng hỏi: "Bớt giận chưa?"
Quý Noãn gật đầu, mặc dù đúng là rất thoải mái, nhưng cô vẫn kéo tay áo anh, nhỏ giọng nói: "Bảo các cô ấy nói vài câu xin lỗi là được rồi. Sau này em còn phải lăn lộn trong thương trường, không thể để lại nỗi ám ảnh quá lớn cho nhiều người thế này được. Nếu không sau này bọn họ gặp em sẽ đi đường vòng mất."
Trong phòng tiệc yên tĩnh đến nỗi cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, chỉ còn lại tiếng cởi đồ sột soạt của cô Hàn.
Nghe Quý Noãn nói vậy, cô Hàn bỗng đỏ mặt nhìn cô, thật sự không muốn cởi tiếp nữa, khóc lóc xin lỗi: "Xin lỗi bà Mặc, tôi thừa nhận là tôi cố ý tự đổ rượu lên người mình. Tôi không nên rảnh rỗi đi gây sự, là tôi không đúng!"
Bình luận facebook