Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 625 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (625)
Phong Lăng vẫn đang ở chỗ A K, Tam và Lâm Thành có gọi điện qua đây vài lần.
Cô nói mình chịu được, nhưng sự thật là đêm qua, sau khi từ cánh rừng kia trở về, cô đã mệt mỏi về cả tinh thần lẫn thể xác rồi.
Cô sợ Lệ Nam Hành thật sự đang ở trong đó.
Cô tình nguyện đi vào mà không thu được kết quả gì, chỉ cần anh không bị bèo rong dưới nước chặn lại trong cánh rừng kia, chỉ cần anh còn có cơ hội sống sót trở về, cho dù có khiến cho cô một đi không trở lại thì cô cũng cam tâm tình nguyện.
Thấy A K lúc ngủ vẫn còn gặp ác mộng, thỉnh thoảng dùng sức bấu chặt lấy chăn, Phong Lăng bèn đặt tay lên người A K rồi vỗ nhè nhẹ. Có đôi lần cô còn cúi đầu xuống, nhẹ giọng an ủi bên tai anh ta, kéo anh ta từ ác mộng về lại hiện thực.
Bác sĩ đi vào, đưa bát thuốc đã sắc xong cho cô, bảo cô cho A K uống.
Trong lúc uống thuốc, A K đã tỉnh rồi, ánh mắt anh ta có chút mơ hồ, Phong Lăng phải vừa dỗ vừa an ủi mới đút thuốc được. Cuối cùng chỉ còn dư lại một chút, anh ta thật sự không uống thêm nữa, lúc này Phong Lăng mới cầm bát bằng một tay còn tay kia cầm khăn mặt đến lau miệng cho anh ta.
Lúc này bà Mạch chống gậy đi vào, lúc vào thấy cô còn đang chăm sóc cho A K thì bỗng nhiên bà nhớ đến chuyện vừa biết ở chỗ Calli, không khỏi thở dài một hơi.
“Bà ạ.” Phong Lăng quay đầu thấy bà Mạch đến thì vội vàng xoay người lại: “Mấy thứ cháu làm sáng sớm nay bà chưa vứt chứ ạ?”
“Chưa đâu, bà thu dọn lại rồi để ở trong sân rồi đấy, nhưng mà… bà nghĩ có lẽ cháu sẽ không cần dùng đến nữa đâu.” Bà Mạch do dự một chút, mặc dù cháu gái đã cố ý cầu xin mình đừng nói chuyện này ra, nhưng bà cũng không thể trơ mắt nhìn đứa trẻ Phong Lăng này vì tìm bạn mà vào cánh rừng kia tìm cái chết được, thế là bà thở dài một tiếng rồi nói: “Lúc đó, còn có một người nữa cũng được đẩy vào bờ cùng với người bạn tên là A K của cháu…”
Bàn tay đang cầm bên bát thuốc của Phong Lăng bỗng căng cứng, rồi đột nhiên cô ngước mắt lên nhìn bà cụ.
Bà Mạch thở dài, ánh mắt không rõ là bất đắc dĩ hay áy náy: “Nhưng mọi người không phát hiện ra cậu bạn kia, nên chỉ cứu mỗi thằng bé này về. Sau đó cháu gái Calli của ta đến bên kia sông để giặt quần áo thì mới phát hiện ra cậu bạn đó, lúc đó cậu ấy cũng rất yếu rồi. Đều là lỗi của bà hết, trước giờ cứ nuông chiều cháu của mình quá, nên bây giờ mới khiến nó đổi tính to gan như vậy, lại còn tự làm theo ý mình. Mấy năm qua nó đi theo bác sĩ trong trấn này học được chút thuật chữa bệnh, nhưng vẫn chưa thông thạo lắm.
Nhưng nó thấy bác sĩ có thể cứu được A K thì nghĩ bản thân nhặt một người khác về cũng có thể cứu sống được… Vì thế nó âm thầm đưa người về chỗ của nó, qua nhiều ngày vậy rồi mà bà lại không phát hiện ra… Hôm nay bà mới biết…”
Ban đầu Phong Lăng còn sững sờ, dần dần mắt lại sáng lên: “Hôm nay mới biết có nghĩa là người kia… Còn sống ạ?”
Bà Mạch do dự một chốc mới nói: “Bà vẫn chưa thấy người, Calli bảo rằng nó đã cứu sống được người đó rồi. Nhưng hình như người đó cũng giống như cậu bạn A K này vậy, hình như đã bị trúng độc hóa học, hôn mê mấy ngày liền mới tỉnh. Bây giờ mặc dù tỉnh rồi nhưng khắp người đều bị thương rất nặng, cơ thể suy yếu, tuy không đến nỗi gãy chân tàn phế, nhưng… mắt của cậu ấy không nhìn được nữa rồi…”
Lúc này A K cũng lờ mờ nghe thấy được giọng nói của bà Mạch, anh ta chậm rãi mở mắt ra rồi đảo mắt nhìn về phía hai người bọn họ. Lúc này anh ta không còn co giật nữa, có vẻ cũng đã bình tĩnh lại. Anh ta nhìn bà Mạch một lát, rồi lại nhìn Phong Lăng đang đứng bên giường: “Phong Lăng…”
Khớp xương ngón tay đang cầm mép bát thuốc của Phong Lăng gần như trắng bệch.
Trong tình huống lúc đó, người cùng rơi xuống thác nước với A K rồi bị trôi dạt đến nơi này, thêm vào việc bị trúng độc hóa học, ngoại trừ Lệ Nam Hành ra thì không thể là ai khác được nữa.
Anh còn sống.
Anh không bị thú hoang xâu xé ở trong rừng sâu.
Anh còn sống!
“Mắt… không nhìn thấy được nữa… Là sao…” A K nằm ở trêи giường, cất giọng khàn khàn hỏi.
Ngay tại lúc anh ta còn chưa dứt lời, Phong Lăng bỗng bỏ bát thuốc ở trong tay xuống rồi đi thẳng ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Bà ơi, mau dẫn cháu đến gặp anh ấy đi ạ!”
Thấy Phong Lăng sốt ruột như vậy, bà Mạch thở dài, gật đầu rồi xoay người ra ngoài theo. Thế nhưng vì bà đi rất chậm, với lại thấy lần này Phong Lăng thật sự sốt ruột, nên bà đành ở phía sau chỉ đường cho cô: “Ở chỗ cháu gái Calli của bà đấy, bà đi chậm quá, cháu tự qua đó trước cũng được. Ở ngay phía trước đấy, phía trước nhà của bà có một lối rẽ, cháu rẽ phải thì sẽ thấy một khoảng sân trồng rất nhiều hoa ấy, đó chính là chỗ ở của con bé. Cháu coi thử quần áo phơi trong sân có phải của bạn cháu không, nếu đúng vậy thì hẳn là người mà cháu đang muốn tìm rồi…”
“Cảm ơn bà!” Phong Lăng vội quay đầu lại nói tiếng cảm ơn, sau đó chạy như bay qua đó.
Đầu tiên cô men theo con đường quen thuộc chạy về nhà bà Mạch, sau đó lại rẽ phải như bà nói, rồi bắt đầu tìm căn nhà như bà đã miêu tả. Đi vào trong chừng gần trăm mét, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy một căn nhà nhỏ sạch đẹp và trồng rất nhiều hoa. Dù cổng đang đóng, nhưng vẫn hở ra một khe nhỏ, cô đẩy nhẹ một cái là mở ra ngay.
Cô ngước mắt lên, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là áo sơ mi và quần của đàn ông, tuy bộ quần áo đã bị nát bươm trong vụ nổ, nhưng cô vẫn nhận ra được, đó là quần áo của Lệ Nam Hành.
Thì ra anh ở đây…
Cô không tìm nhầm.
Trong hai ngày dài đằng đẵng ở nông trường Gorjing này, thì ra anh chỉ ở nơi cách cô chưa đến mấy trăm mét, anh vẫn còn sống, vẫn còn thở, cô vẫn có thể nghe được tin tức về anh.
Phong Lăng cố kiềm chế cơn kϊƈɦ động khiến tay chân cô run lẩy bẩy, cô lấy lại bình tĩnh rồi bước vào trong sân. Lúc đi vào trong, từ xa xa dường như cô đã nghe được tiếng ho khan truyền đến ra từ trong phòng, tiếng ho khan này nghe có vẻ đứt quãng, rất trầm thấp, không thể nghe ra được rằng chỉ đơn giản là ho khan hay là ho ra thứ gì. Thế nhưng âm thanh đó, quả thật là chất giọng khàn khàn của đàn ông!
Phong Lăng vội đi đến trước cửa, thấy cánh cửa này bị khóa trái từ bên trong, cô đành phải tìm cửa sổ ở xung quanh đây, tìm một hồi lâu cũng không thấy có cái cửa sổ nào được mở. Phụ nữ ở nông trường Gorjing này đều có thói quen tự bảo vệ mình, nhất là các cô gái chưa kết hôn sẽ không tùy tiện để lộ tất cả mọi thứ phía sau khung cửa sổ.
Phong Lăng đành đi đến gõ cửa.
Sau khi gõ một lúc lâu, cuối cùng bên trong cũng vang lên tiếng bước chân. Đến khi mở cửa ra, cô gái trẻ tuổi cô từng gặp bên bờ sông kia bỗng xuất hiện sau cánh cửa ấy.
Lúc Calli ngước mắt nhìn thấy Phong Lăng thì vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “?”
“Xin lỗi, làm phiền cô rồi, tôi đến tìm Lệ Nam Hành!” Phong Lăng nhìn thẳng vào mắt cô ấy, nếu cô ấy không phải là cháu gái của bà cụ Mạch thì có lẽ cô đã đẩy mạnh người ra rồi xông thẳng vào trong rồi.
Calli như thể rất xa lạ với cái tên ba chữ Lệ Nam Hành này, cô chỉ nhìn lại cô với vẻ khó hiểu: “Cô là người bà nội tôi cho ở nhờ đấy à? Người bạn mà cô tìm không phải đang ở chỗ bác sĩ sao?”
“Người đang ở chỗ bác sĩ đúng thật là bạn của tôi, nhưng người đàn ông đang ở chỗ này của cô là chồng chưa cưới của tôi, anh ấy tên là Lệ Nam Hành.” Phong Lăng vẫn nhìn thẳng vào mắt của cô, lời nói sắc bén khiến người ta không thể xem nhẹ.
Cô nói mình chịu được, nhưng sự thật là đêm qua, sau khi từ cánh rừng kia trở về, cô đã mệt mỏi về cả tinh thần lẫn thể xác rồi.
Cô sợ Lệ Nam Hành thật sự đang ở trong đó.
Cô tình nguyện đi vào mà không thu được kết quả gì, chỉ cần anh không bị bèo rong dưới nước chặn lại trong cánh rừng kia, chỉ cần anh còn có cơ hội sống sót trở về, cho dù có khiến cho cô một đi không trở lại thì cô cũng cam tâm tình nguyện.
Thấy A K lúc ngủ vẫn còn gặp ác mộng, thỉnh thoảng dùng sức bấu chặt lấy chăn, Phong Lăng bèn đặt tay lên người A K rồi vỗ nhè nhẹ. Có đôi lần cô còn cúi đầu xuống, nhẹ giọng an ủi bên tai anh ta, kéo anh ta từ ác mộng về lại hiện thực.
Bác sĩ đi vào, đưa bát thuốc đã sắc xong cho cô, bảo cô cho A K uống.
Trong lúc uống thuốc, A K đã tỉnh rồi, ánh mắt anh ta có chút mơ hồ, Phong Lăng phải vừa dỗ vừa an ủi mới đút thuốc được. Cuối cùng chỉ còn dư lại một chút, anh ta thật sự không uống thêm nữa, lúc này Phong Lăng mới cầm bát bằng một tay còn tay kia cầm khăn mặt đến lau miệng cho anh ta.
Lúc này bà Mạch chống gậy đi vào, lúc vào thấy cô còn đang chăm sóc cho A K thì bỗng nhiên bà nhớ đến chuyện vừa biết ở chỗ Calli, không khỏi thở dài một hơi.
“Bà ạ.” Phong Lăng quay đầu thấy bà Mạch đến thì vội vàng xoay người lại: “Mấy thứ cháu làm sáng sớm nay bà chưa vứt chứ ạ?”
“Chưa đâu, bà thu dọn lại rồi để ở trong sân rồi đấy, nhưng mà… bà nghĩ có lẽ cháu sẽ không cần dùng đến nữa đâu.” Bà Mạch do dự một chút, mặc dù cháu gái đã cố ý cầu xin mình đừng nói chuyện này ra, nhưng bà cũng không thể trơ mắt nhìn đứa trẻ Phong Lăng này vì tìm bạn mà vào cánh rừng kia tìm cái chết được, thế là bà thở dài một tiếng rồi nói: “Lúc đó, còn có một người nữa cũng được đẩy vào bờ cùng với người bạn tên là A K của cháu…”
Bàn tay đang cầm bên bát thuốc của Phong Lăng bỗng căng cứng, rồi đột nhiên cô ngước mắt lên nhìn bà cụ.
Bà Mạch thở dài, ánh mắt không rõ là bất đắc dĩ hay áy náy: “Nhưng mọi người không phát hiện ra cậu bạn kia, nên chỉ cứu mỗi thằng bé này về. Sau đó cháu gái Calli của ta đến bên kia sông để giặt quần áo thì mới phát hiện ra cậu bạn đó, lúc đó cậu ấy cũng rất yếu rồi. Đều là lỗi của bà hết, trước giờ cứ nuông chiều cháu của mình quá, nên bây giờ mới khiến nó đổi tính to gan như vậy, lại còn tự làm theo ý mình. Mấy năm qua nó đi theo bác sĩ trong trấn này học được chút thuật chữa bệnh, nhưng vẫn chưa thông thạo lắm.
Nhưng nó thấy bác sĩ có thể cứu được A K thì nghĩ bản thân nhặt một người khác về cũng có thể cứu sống được… Vì thế nó âm thầm đưa người về chỗ của nó, qua nhiều ngày vậy rồi mà bà lại không phát hiện ra… Hôm nay bà mới biết…”
Ban đầu Phong Lăng còn sững sờ, dần dần mắt lại sáng lên: “Hôm nay mới biết có nghĩa là người kia… Còn sống ạ?”
Bà Mạch do dự một chốc mới nói: “Bà vẫn chưa thấy người, Calli bảo rằng nó đã cứu sống được người đó rồi. Nhưng hình như người đó cũng giống như cậu bạn A K này vậy, hình như đã bị trúng độc hóa học, hôn mê mấy ngày liền mới tỉnh. Bây giờ mặc dù tỉnh rồi nhưng khắp người đều bị thương rất nặng, cơ thể suy yếu, tuy không đến nỗi gãy chân tàn phế, nhưng… mắt của cậu ấy không nhìn được nữa rồi…”
Lúc này A K cũng lờ mờ nghe thấy được giọng nói của bà Mạch, anh ta chậm rãi mở mắt ra rồi đảo mắt nhìn về phía hai người bọn họ. Lúc này anh ta không còn co giật nữa, có vẻ cũng đã bình tĩnh lại. Anh ta nhìn bà Mạch một lát, rồi lại nhìn Phong Lăng đang đứng bên giường: “Phong Lăng…”
Khớp xương ngón tay đang cầm mép bát thuốc của Phong Lăng gần như trắng bệch.
Trong tình huống lúc đó, người cùng rơi xuống thác nước với A K rồi bị trôi dạt đến nơi này, thêm vào việc bị trúng độc hóa học, ngoại trừ Lệ Nam Hành ra thì không thể là ai khác được nữa.
Anh còn sống.
Anh không bị thú hoang xâu xé ở trong rừng sâu.
Anh còn sống!
“Mắt… không nhìn thấy được nữa… Là sao…” A K nằm ở trêи giường, cất giọng khàn khàn hỏi.
Ngay tại lúc anh ta còn chưa dứt lời, Phong Lăng bỗng bỏ bát thuốc ở trong tay xuống rồi đi thẳng ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Bà ơi, mau dẫn cháu đến gặp anh ấy đi ạ!”
Thấy Phong Lăng sốt ruột như vậy, bà Mạch thở dài, gật đầu rồi xoay người ra ngoài theo. Thế nhưng vì bà đi rất chậm, với lại thấy lần này Phong Lăng thật sự sốt ruột, nên bà đành ở phía sau chỉ đường cho cô: “Ở chỗ cháu gái Calli của bà đấy, bà đi chậm quá, cháu tự qua đó trước cũng được. Ở ngay phía trước đấy, phía trước nhà của bà có một lối rẽ, cháu rẽ phải thì sẽ thấy một khoảng sân trồng rất nhiều hoa ấy, đó chính là chỗ ở của con bé. Cháu coi thử quần áo phơi trong sân có phải của bạn cháu không, nếu đúng vậy thì hẳn là người mà cháu đang muốn tìm rồi…”
“Cảm ơn bà!” Phong Lăng vội quay đầu lại nói tiếng cảm ơn, sau đó chạy như bay qua đó.
Đầu tiên cô men theo con đường quen thuộc chạy về nhà bà Mạch, sau đó lại rẽ phải như bà nói, rồi bắt đầu tìm căn nhà như bà đã miêu tả. Đi vào trong chừng gần trăm mét, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy một căn nhà nhỏ sạch đẹp và trồng rất nhiều hoa. Dù cổng đang đóng, nhưng vẫn hở ra một khe nhỏ, cô đẩy nhẹ một cái là mở ra ngay.
Cô ngước mắt lên, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là áo sơ mi và quần của đàn ông, tuy bộ quần áo đã bị nát bươm trong vụ nổ, nhưng cô vẫn nhận ra được, đó là quần áo của Lệ Nam Hành.
Thì ra anh ở đây…
Cô không tìm nhầm.
Trong hai ngày dài đằng đẵng ở nông trường Gorjing này, thì ra anh chỉ ở nơi cách cô chưa đến mấy trăm mét, anh vẫn còn sống, vẫn còn thở, cô vẫn có thể nghe được tin tức về anh.
Phong Lăng cố kiềm chế cơn kϊƈɦ động khiến tay chân cô run lẩy bẩy, cô lấy lại bình tĩnh rồi bước vào trong sân. Lúc đi vào trong, từ xa xa dường như cô đã nghe được tiếng ho khan truyền đến ra từ trong phòng, tiếng ho khan này nghe có vẻ đứt quãng, rất trầm thấp, không thể nghe ra được rằng chỉ đơn giản là ho khan hay là ho ra thứ gì. Thế nhưng âm thanh đó, quả thật là chất giọng khàn khàn của đàn ông!
Phong Lăng vội đi đến trước cửa, thấy cánh cửa này bị khóa trái từ bên trong, cô đành phải tìm cửa sổ ở xung quanh đây, tìm một hồi lâu cũng không thấy có cái cửa sổ nào được mở. Phụ nữ ở nông trường Gorjing này đều có thói quen tự bảo vệ mình, nhất là các cô gái chưa kết hôn sẽ không tùy tiện để lộ tất cả mọi thứ phía sau khung cửa sổ.
Phong Lăng đành đi đến gõ cửa.
Sau khi gõ một lúc lâu, cuối cùng bên trong cũng vang lên tiếng bước chân. Đến khi mở cửa ra, cô gái trẻ tuổi cô từng gặp bên bờ sông kia bỗng xuất hiện sau cánh cửa ấy.
Lúc Calli ngước mắt nhìn thấy Phong Lăng thì vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “?”
“Xin lỗi, làm phiền cô rồi, tôi đến tìm Lệ Nam Hành!” Phong Lăng nhìn thẳng vào mắt cô ấy, nếu cô ấy không phải là cháu gái của bà cụ Mạch thì có lẽ cô đã đẩy mạnh người ra rồi xông thẳng vào trong rồi.
Calli như thể rất xa lạ với cái tên ba chữ Lệ Nam Hành này, cô chỉ nhìn lại cô với vẻ khó hiểu: “Cô là người bà nội tôi cho ở nhờ đấy à? Người bạn mà cô tìm không phải đang ở chỗ bác sĩ sao?”
“Người đang ở chỗ bác sĩ đúng thật là bạn của tôi, nhưng người đàn ông đang ở chỗ này của cô là chồng chưa cưới của tôi, anh ấy tên là Lệ Nam Hành.” Phong Lăng vẫn nhìn thẳng vào mắt của cô, lời nói sắc bén khiến người ta không thể xem nhẹ.
Bình luận facebook