Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 616 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (616)
Nếu không tìm hiểu và điều tra sâu về những chuyện này, quả thực không ai có thể dễ dàng phát hiện ra được. Bởi gã đàn ông giàu có Hoa kiều đó có tiếng tăm rất lớn ở Los Angeles vào lúc bấy giờ, ông ta có thể ỉm tất cả tin tức truyền thông, có thể thấy được người này cũng có máu mặt.
Nhưng nếu cố ý tìm hiểu kỹ càng hơn, tất cả những chuyện cũ bị giấu giếm năm xưa cũng không thể giấu được nữa.
Nhưng ai lại muốn đi điều tra chuyện của một cô gái con nhà thất thế? Ai sẽ quan tâm đến câu chuyện của cô gái đã rơi vào bước đường cùng thường xuyên bị bạo hành gia đình kia chứ?
Nếu năm xưa, Văn Nhạc Tình đã dứt khoát muốn cắt đứt quan hệ với Bác sĩ Văn, nhiều năm qua, xảy ra biết bao nhiêu chuyện cũng không chịu nói cho anh ta biết. Với tính cách của Bác sĩ Văn, chắc chắn anh ta sẽ không quấy rầy cô ấy, cũng không điều tra gì cả. Những thông tin mà cô có thể tra ra bây giờ, kiểu gì anh ta cũng có thể tra ra ngay lập tức.
Phong Lăng khó có thể tưởng tượng nổi một Văn Nhạc Tình tốt đẹp của năm xưa lại phải sống những ngày tháng như vậy.
Điều khiến cô khó tưởng tượng hơn là sau khi biết hết những chuyện này, Văn Lận Hàn sẽ như thế nào…
Phong Lăng đứng ở phòng khách phòng khách sạn hồi lâu. Sau đó khi quay lại phòng ngủ, cô nhìn Mạc Mạc đang ngủ ngon lành. Điều này làm cô nhớ đến chuyện Mạc Mạc nói không muốn có ba bởi vì ba đánh mẹ, thằng bé còn nói đầu của mẹ bị ba đánh tới mức chảy máu.
Đây đều là những chuyện mà tận mắt con trẻ trông thấy!
Gã nhà giàu Hoa kiều đó bị điên rồi sao? Sao lại đánh mẹ của đứa nhỏ ngay trước mặt thằng bé?
Văn Nhạc Tình vốn là một người rất lý trí, bởi cô ấy là một người được giáo ɖu͙ƈ vô cùng nghiêm khắc, chỉ trừ chuyện tình cảm với Văn Lận Hàn.
Hơn nữa, Mạc Mạc vốn là con của Văn Lận Hàn, không hề có quan hệ gì với người đàn ông đó cả. Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô ấy lại lựa chọn con đường này?
…
Mãi đến khi Mạc Mạc ngủ dậy, Phong Lăng ăn cơm với thằng bé. Sau khi xác định cậu bạn nhỏ thật sự không còn vấn đề gì, cô mới vội vàng về công ty ngay trong đêm.
Hai hôm nữa, cô sẽ về New York, tới lúc đó còn phải dẫn Mạc Mạc về cùng.
Bên này vẫn còn có rất nhiều việc cần xử lý, tối qua cô ở trong bệnh viện cả đêm, tối hôm nay vẫn có việc phải làm, nên cũng không thể ngủ.
Tần Thư Khả đã không thể gắng gượng được nữa, nằm ngủ luôn trêи ghế sofa trong phòng làm việc. Phong Lăng chống trán, ngồi sau bàn làm việc đọc tài liệu, những thông tin liên quan đến mọi phương diện của TMing, cô đã chỉnh lý được kha khá rồi, nhưng vẫn còn vài công đoạn cuối cùng.
Mãi đến khi trời sắp sáng, đã gần bốn mươi tám tiếng đồng hồ, cô chưa hề nghỉ ngơi một chút nào. Phong Lăng cảm thấy hơi đuối sức nên cứ thế nhoài người ra bàn làm việc nhắm mắt lại một lát. Nửa tiếng sau, cô đột nhiên tỉnh lại, tiếp tục làm việc.
Cứ thế bận bịu suốt hai ngày trời, trước lúc đi, coi như cô đã dùng một trăm phần trăm nỗ lực để thương thảo thành công một hợp đồng có giá trị một trăm triệu. Mấy ngày đến Washington này, tổng gộp hết lại, dù cô chưa lấy được một tỷ tiền vốn, nhưng gộp hết tất cả mọi phương diện lại thì cũng đã có một hạng mục ba, bốn trăm triệu, cũng coi như không uổng phí chuyến đi này. Điều mấu chốt là cô đã thu phục TMing thành công, cũng coi như kiếm thêm được mấy trăm triệu dòng vốn lưu động ngoài định mức. Vào lúc nước sôi lửa bỏng thế này, đây cũng có thể coi như là bước giải quyết tạm thời.
Trêи đường về New York, Mạc Mạc ngồi trong xe của Phong Lăng. Cô ôm cậu bé, nhắm mắt ngủ một lúc trêи xe. Đột nhiên chuông điện thoại reo lên, cô nhắm mắt cầm điện thoại đưa lên tai nghe một lúc. Đây là điện thoại của lãnh đạo cấp cao trong công ty đang cần trao đổi với cô về rất nhiều chuyện quan trọng liên quan đến TMing. Cô cứ thế nửa mê nửa tỉnh trả lời vài câu, sau đó ngắt máy.
Chiếc xe vẫn tiếp tục chạy, nhưng Phong Lăng không ngủ được nữa, còn Mạc Mạc vẫn đang ngủ ngon lành.
Phong Lăng cúi xuống nhìn màn hình điện thoại đang sáng, sau đó mở lịch sử cuộc gọi gần đây ra, tìm thấy số điện thoại cá nhân của Lệ Nam Hành. Dù mấy ngày gần đây, cô vẫn chưa liên lạc được với anh. Gọi điện mấy lần cũng đều không có ai nghe, hoặc ở trạng thái không có tín hiệu. Nhưng mỗi ngày khi rảnh rỗi, cô đều sẽ gọi một cuộc. Dẫu sao chuyện liên quan đến TMing, cô vẫn có điều muốn hỏi anh.
Lần này, cô gọi lại thì đối phương đang tắt máy.
Cô gọi ba cuộc điện thoại liên tiếp nhưng cuộc nào cũng không có tín hiệu. Phong Lăng cúi đầu nhìn cuộc gọi tự động ngắt do đối phương đang tắt nguồn, sau đó cô nhìn màn hình điện thoại đang phát sáng cho đến khi tắt ngúm.
Tần Thư Khả ngồi ở ghế lái phụ phía trước cũng đang ngủ, nghe thấy tiếng động phía sau, híp mắt ngoảnh lại nhìn cô. Trông thấy Phong Lăng đang nhìn điện thoại đến mức ngẩn người, cô vừa xoa cái đầu đang căng như dây đàn vừa nói: “Vẫn chưa liên lạc được với Lệ Nam Hành hả chị?”
Phong Lăng không trả lời, mấy ngày nay mọi người đều vừa vất vả vừa bận rộn, cũng chẳng có thời gian mà trò chuyện, nên cô chỉ thi thoảng bớt chút thời gian rảnh rỗi để gọi vài cuộc điện thoại mà thôi.
Cô chẳng hỏi được gì từ chỗ Dư Tranh cả, Tiểu Hứa thì cũng không liên lạc được, còn Lệ Nam Hành thì dường như đã đột ngột biến mất.
Bản năng nhiều năm đã mách bảo cô rằng, một người như Lệ Nam Hành mà mất tích, chắc chắn không thể là chuyện quá bình thường, có lẽ anh đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Nhưng lại có một giọng nói nói với cô là không có tin tức gì mới là tin tốt lành nhất, dẫu sao anh cũng đã rời khỏi căn cứ từ lâu như cô. Lần trước, cánh tay của anh bị thương có lẽ chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không thể nào lại có chuyện gì đó xảy ra anh được.
Có thể là gần đây anh đang bận rộn tới mức bể đầu sứt trán ở công ty mà thôi, dẫu sao cũng đã có lúc cô bận tới mức mấy ngày mấy đêm không hề động đến điện thoại, chỉ ngồi trong phòng làm việc đọc tài liệu. Lúc đó cũng có rất nhiều người tưởng cô đã mất tích, cuối cùng đã tìm được cô trong đống tài liệu ngập đầu ở công ty.
…
New York.
Dù gì thì Bác sĩ Văn cũng đã biết đến sự tồn tại của Mạc Mạc, bây giờ cô cũng không cần phải cố ý giấu giếm và trốn tránh ai nữa cả. Để bảo đảm cho sự yên ổn của Mạc Mạc, Phong Lăng đã đưa cậu bé đến biệt thự của nhà họ Phong, để hai ông bà cụ vẫn đang mong mỏi có cháu chắt bầu bạn, giúp đỡ chăm sóc.
Còn cô về đến công ty một cái là lại tiếp tục bận rộn ngay. Ngày thứ hai Phong Lăng về New York, đột nhiên có một doanh nghiệp tài chính bản địa New York cử người đến thương thảo hợp đồng cấp vốn một tỷ với cô. Lúc nghe thấy tin này, Tần Thư Khả lập tức nhảy cẫng lên, hô lên một câu là ông trời có mắt, bọn họ đã nhận được số vốn một tỷ vào đúng lúc cần nhất.
Trong lúc Phong Lăng vừa đàm phán hợp đồng với người ta vừa suy nghĩ chuyện của TMing gần đây và hợp đồng cấp vốn một tỷ này tại sao tất cả đều thuận theo ý cô như vậy?
Nếu như nói chuyện này có liên quan đến Lệ Nam Hành, nhưng dạo này anh không hề xuất hiện. Sau một đêm ở khu nghỉ dưỡng đó, quả thực tất cả mọi thứ dường như đều phát triển rất thuận buồm xuôi gió. Nói chuyện này không liên quan đến anh thì không thể nào, nhưng nếu liên quan đến anh thì mấy ngày nay, anh không xuất hiện là có ý gì?
Trong phòng họp, Phong Lăng đang thương thảo hạng mục với bên đầu tư. Khi cuộc họp tiến hành được một nửa, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, âm thanh ầm ĩ rất lớn.
Đến khi cửa phòng họp đột ngột bị người ta đẩy ra, chỉ thấy Tam và Lâm Thành cầm súng trong tay cứ thế xông vào. Bên cạnh họ có mấy người bảo vệ bị đánh tới mức mặt mũi sưng vù cũng chạy vào theo, gào lớn lên: “Tổng Giám đốc Phong, hai người này xông vào công ty muốn gặp cô, chúng tôi cảm thấy hình như họ đến đây với mục đích không tốt đẹp gì cả, nên đã ngăn cản. Kết quả là bọn họ chợt nổi nóng, rút súng ra xông vào…”
Giây phút nhìn thấy rõ là Tam Bàn và Lâm Thành, Phong Lăng sững người.
Không chờ cô lên tiếng, đột nhiên mắt Tam đỏ hoe lên tiếng nói: “Lệ lão đại và A K xảy ra chuyện rồi, bây giờ chúng tôi không rõ bọn họ sống chết thế nào, chúng tôi đã tìm họ mấy ngày mấy đêm rồi!”
Một sợi dây thần kinh nào đó trong đầu Phong Lăng chợt kéo căng, cô đột ngột đứng bật dậy!
Nhưng nếu cố ý tìm hiểu kỹ càng hơn, tất cả những chuyện cũ bị giấu giếm năm xưa cũng không thể giấu được nữa.
Nhưng ai lại muốn đi điều tra chuyện của một cô gái con nhà thất thế? Ai sẽ quan tâm đến câu chuyện của cô gái đã rơi vào bước đường cùng thường xuyên bị bạo hành gia đình kia chứ?
Nếu năm xưa, Văn Nhạc Tình đã dứt khoát muốn cắt đứt quan hệ với Bác sĩ Văn, nhiều năm qua, xảy ra biết bao nhiêu chuyện cũng không chịu nói cho anh ta biết. Với tính cách của Bác sĩ Văn, chắc chắn anh ta sẽ không quấy rầy cô ấy, cũng không điều tra gì cả. Những thông tin mà cô có thể tra ra bây giờ, kiểu gì anh ta cũng có thể tra ra ngay lập tức.
Phong Lăng khó có thể tưởng tượng nổi một Văn Nhạc Tình tốt đẹp của năm xưa lại phải sống những ngày tháng như vậy.
Điều khiến cô khó tưởng tượng hơn là sau khi biết hết những chuyện này, Văn Lận Hàn sẽ như thế nào…
Phong Lăng đứng ở phòng khách phòng khách sạn hồi lâu. Sau đó khi quay lại phòng ngủ, cô nhìn Mạc Mạc đang ngủ ngon lành. Điều này làm cô nhớ đến chuyện Mạc Mạc nói không muốn có ba bởi vì ba đánh mẹ, thằng bé còn nói đầu của mẹ bị ba đánh tới mức chảy máu.
Đây đều là những chuyện mà tận mắt con trẻ trông thấy!
Gã nhà giàu Hoa kiều đó bị điên rồi sao? Sao lại đánh mẹ của đứa nhỏ ngay trước mặt thằng bé?
Văn Nhạc Tình vốn là một người rất lý trí, bởi cô ấy là một người được giáo ɖu͙ƈ vô cùng nghiêm khắc, chỉ trừ chuyện tình cảm với Văn Lận Hàn.
Hơn nữa, Mạc Mạc vốn là con của Văn Lận Hàn, không hề có quan hệ gì với người đàn ông đó cả. Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô ấy lại lựa chọn con đường này?
…
Mãi đến khi Mạc Mạc ngủ dậy, Phong Lăng ăn cơm với thằng bé. Sau khi xác định cậu bạn nhỏ thật sự không còn vấn đề gì, cô mới vội vàng về công ty ngay trong đêm.
Hai hôm nữa, cô sẽ về New York, tới lúc đó còn phải dẫn Mạc Mạc về cùng.
Bên này vẫn còn có rất nhiều việc cần xử lý, tối qua cô ở trong bệnh viện cả đêm, tối hôm nay vẫn có việc phải làm, nên cũng không thể ngủ.
Tần Thư Khả đã không thể gắng gượng được nữa, nằm ngủ luôn trêи ghế sofa trong phòng làm việc. Phong Lăng chống trán, ngồi sau bàn làm việc đọc tài liệu, những thông tin liên quan đến mọi phương diện của TMing, cô đã chỉnh lý được kha khá rồi, nhưng vẫn còn vài công đoạn cuối cùng.
Mãi đến khi trời sắp sáng, đã gần bốn mươi tám tiếng đồng hồ, cô chưa hề nghỉ ngơi một chút nào. Phong Lăng cảm thấy hơi đuối sức nên cứ thế nhoài người ra bàn làm việc nhắm mắt lại một lát. Nửa tiếng sau, cô đột nhiên tỉnh lại, tiếp tục làm việc.
Cứ thế bận bịu suốt hai ngày trời, trước lúc đi, coi như cô đã dùng một trăm phần trăm nỗ lực để thương thảo thành công một hợp đồng có giá trị một trăm triệu. Mấy ngày đến Washington này, tổng gộp hết lại, dù cô chưa lấy được một tỷ tiền vốn, nhưng gộp hết tất cả mọi phương diện lại thì cũng đã có một hạng mục ba, bốn trăm triệu, cũng coi như không uổng phí chuyến đi này. Điều mấu chốt là cô đã thu phục TMing thành công, cũng coi như kiếm thêm được mấy trăm triệu dòng vốn lưu động ngoài định mức. Vào lúc nước sôi lửa bỏng thế này, đây cũng có thể coi như là bước giải quyết tạm thời.
Trêи đường về New York, Mạc Mạc ngồi trong xe của Phong Lăng. Cô ôm cậu bé, nhắm mắt ngủ một lúc trêи xe. Đột nhiên chuông điện thoại reo lên, cô nhắm mắt cầm điện thoại đưa lên tai nghe một lúc. Đây là điện thoại của lãnh đạo cấp cao trong công ty đang cần trao đổi với cô về rất nhiều chuyện quan trọng liên quan đến TMing. Cô cứ thế nửa mê nửa tỉnh trả lời vài câu, sau đó ngắt máy.
Chiếc xe vẫn tiếp tục chạy, nhưng Phong Lăng không ngủ được nữa, còn Mạc Mạc vẫn đang ngủ ngon lành.
Phong Lăng cúi xuống nhìn màn hình điện thoại đang sáng, sau đó mở lịch sử cuộc gọi gần đây ra, tìm thấy số điện thoại cá nhân của Lệ Nam Hành. Dù mấy ngày gần đây, cô vẫn chưa liên lạc được với anh. Gọi điện mấy lần cũng đều không có ai nghe, hoặc ở trạng thái không có tín hiệu. Nhưng mỗi ngày khi rảnh rỗi, cô đều sẽ gọi một cuộc. Dẫu sao chuyện liên quan đến TMing, cô vẫn có điều muốn hỏi anh.
Lần này, cô gọi lại thì đối phương đang tắt máy.
Cô gọi ba cuộc điện thoại liên tiếp nhưng cuộc nào cũng không có tín hiệu. Phong Lăng cúi đầu nhìn cuộc gọi tự động ngắt do đối phương đang tắt nguồn, sau đó cô nhìn màn hình điện thoại đang phát sáng cho đến khi tắt ngúm.
Tần Thư Khả ngồi ở ghế lái phụ phía trước cũng đang ngủ, nghe thấy tiếng động phía sau, híp mắt ngoảnh lại nhìn cô. Trông thấy Phong Lăng đang nhìn điện thoại đến mức ngẩn người, cô vừa xoa cái đầu đang căng như dây đàn vừa nói: “Vẫn chưa liên lạc được với Lệ Nam Hành hả chị?”
Phong Lăng không trả lời, mấy ngày nay mọi người đều vừa vất vả vừa bận rộn, cũng chẳng có thời gian mà trò chuyện, nên cô chỉ thi thoảng bớt chút thời gian rảnh rỗi để gọi vài cuộc điện thoại mà thôi.
Cô chẳng hỏi được gì từ chỗ Dư Tranh cả, Tiểu Hứa thì cũng không liên lạc được, còn Lệ Nam Hành thì dường như đã đột ngột biến mất.
Bản năng nhiều năm đã mách bảo cô rằng, một người như Lệ Nam Hành mà mất tích, chắc chắn không thể là chuyện quá bình thường, có lẽ anh đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Nhưng lại có một giọng nói nói với cô là không có tin tức gì mới là tin tốt lành nhất, dẫu sao anh cũng đã rời khỏi căn cứ từ lâu như cô. Lần trước, cánh tay của anh bị thương có lẽ chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không thể nào lại có chuyện gì đó xảy ra anh được.
Có thể là gần đây anh đang bận rộn tới mức bể đầu sứt trán ở công ty mà thôi, dẫu sao cũng đã có lúc cô bận tới mức mấy ngày mấy đêm không hề động đến điện thoại, chỉ ngồi trong phòng làm việc đọc tài liệu. Lúc đó cũng có rất nhiều người tưởng cô đã mất tích, cuối cùng đã tìm được cô trong đống tài liệu ngập đầu ở công ty.
…
New York.
Dù gì thì Bác sĩ Văn cũng đã biết đến sự tồn tại của Mạc Mạc, bây giờ cô cũng không cần phải cố ý giấu giếm và trốn tránh ai nữa cả. Để bảo đảm cho sự yên ổn của Mạc Mạc, Phong Lăng đã đưa cậu bé đến biệt thự của nhà họ Phong, để hai ông bà cụ vẫn đang mong mỏi có cháu chắt bầu bạn, giúp đỡ chăm sóc.
Còn cô về đến công ty một cái là lại tiếp tục bận rộn ngay. Ngày thứ hai Phong Lăng về New York, đột nhiên có một doanh nghiệp tài chính bản địa New York cử người đến thương thảo hợp đồng cấp vốn một tỷ với cô. Lúc nghe thấy tin này, Tần Thư Khả lập tức nhảy cẫng lên, hô lên một câu là ông trời có mắt, bọn họ đã nhận được số vốn một tỷ vào đúng lúc cần nhất.
Trong lúc Phong Lăng vừa đàm phán hợp đồng với người ta vừa suy nghĩ chuyện của TMing gần đây và hợp đồng cấp vốn một tỷ này tại sao tất cả đều thuận theo ý cô như vậy?
Nếu như nói chuyện này có liên quan đến Lệ Nam Hành, nhưng dạo này anh không hề xuất hiện. Sau một đêm ở khu nghỉ dưỡng đó, quả thực tất cả mọi thứ dường như đều phát triển rất thuận buồm xuôi gió. Nói chuyện này không liên quan đến anh thì không thể nào, nhưng nếu liên quan đến anh thì mấy ngày nay, anh không xuất hiện là có ý gì?
Trong phòng họp, Phong Lăng đang thương thảo hạng mục với bên đầu tư. Khi cuộc họp tiến hành được một nửa, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, âm thanh ầm ĩ rất lớn.
Đến khi cửa phòng họp đột ngột bị người ta đẩy ra, chỉ thấy Tam và Lâm Thành cầm súng trong tay cứ thế xông vào. Bên cạnh họ có mấy người bảo vệ bị đánh tới mức mặt mũi sưng vù cũng chạy vào theo, gào lớn lên: “Tổng Giám đốc Phong, hai người này xông vào công ty muốn gặp cô, chúng tôi cảm thấy hình như họ đến đây với mục đích không tốt đẹp gì cả, nên đã ngăn cản. Kết quả là bọn họ chợt nổi nóng, rút súng ra xông vào…”
Giây phút nhìn thấy rõ là Tam Bàn và Lâm Thành, Phong Lăng sững người.
Không chờ cô lên tiếng, đột nhiên mắt Tam đỏ hoe lên tiếng nói: “Lệ lão đại và A K xảy ra chuyện rồi, bây giờ chúng tôi không rõ bọn họ sống chết thế nào, chúng tôi đã tìm họ mấy ngày mấy đêm rồi!”
Một sợi dây thần kinh nào đó trong đầu Phong Lăng chợt kéo căng, cô đột ngột đứng bật dậy!