Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1332: Ngoại truyện (595)
Thiên kim Âu thị mặc bikini nhưng hình như cô ta lại không biết bơi. Trong bể bơi, cô ta ra sức đạp nước, miệng thì hô cứu mạng một cách khó khăn.
Dư Tranh quay đầu lại nhìn, thấy cô ta chỉ cao hơn một mét sáu, độ sâu của bể bơi này quả thật có thể sẽ dìm chết cô ta, anh ta vội vàng gọi Lệ Nam Hành lại: “Tổng Giám đốc Lệ.”
Lệ Nam Hành nghe thấy vậy liền quay đầu lại, nhìn thoáng qua cô gái đạp nước một lúc lâu mà vẫn chưa chìm xuống trong bể bơi rồi im lặng không nói gì.
Lúc này bên cạnh có vài người đang ở gần đó vây lại xem, lập tức có người hô lên: “Ôi trời, đây không phải cô chủ nhà họ Âu sao? Sao lại rơi xuống bể bơi rồi? Mau cứu người đi!”
“Đúng đấy, đúng đấy, mau cứu người đi…”
Thấy càng lúc càng nhiều người vây lại xem, đại đa số đều là người biết bơi nhưng chỉ đứng ở bên cạnh, không ngừng hô hoán người khác tới cứu. Nhất là một chàng trai trẻ tuổi trong số đó đang liên tục hét lớn lên: “Chết rồi cô Âu không biết bơi, mau lên, mau đến cứu người đi, Tổng Giám đốc Lệ, vừa nãy tôi thấy cô Âu đi theo anh đến đây đúng không, anh mau cứu cô ấy đi!”
Lệ Nam Hành cứ tỉnh bơ mà chẳng hề đáp lại, anh chỉ nhìn người con gái đang dần chìm xuống bể bơi bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó ra hiệu cho cậu thanh niên vừa lên tiếng tự xuống cứu người.
Thấy Tổng Giám đốc Lệ thật sự không hề dao động, chàng trai kia lại nhìn về phía bể bơi rồi vội vàng định nhảy xuống.
May mà lúc này nhân viên quản lý phụ trách bể bơi của khu nghỉ dưỡng này đến, nhìn thấy tình hình trước mắt thì lập tức nhảy xuống, kéo người ra khỏi bể bơi.
Thiên kim tiểu thư Âu thị được đặt nằm ngửa trêи nền cứng ngay cạnh bể bơi, cả đám người đều vây lại. Chàng trai trẻ tuổi vừa rồi lại sợ cô ta ăn mặc mỏng manh quá sẽ bị lộ ra gì đó nên nhanh chóng túm lấy một chiếc khăn tắm rồi trùm lên người cô ta, sau đó vừa vỗ mặt cô ta vừa gọi: “Tỉnh lại đi, cô mau tỉnh lại! Làm sao bây giờ…”
“Tổng Giám đốc Lệ, vừa rồi cô Âu đến đây cùng anh có phải không, sao tự dưng cô ấy rơi xuống nước vậy?” Cậu thanh niên kia quay đầu lại rồi đột nhiên hỏi anh với vẻ lo lắng.
Lệ Nam Hành lạnh lùng liếc cậu ta một cái: “Tôi chỉ đi lướt qua đây mà cậu cũng có thể để ý được là cô ta đi theo tôi sao?”
Cậu thanh niên kia đờ mặt ra một lúc, vì không chịu nổi ánh mắt lạnh lẽo sắc bén như nhìn thấu hết mọi việc của Lệ Nam Hành nên cậu ta nhanh chóng dời mắt, tiếp tục vỗ vỗ vào con gái nhà họ Âu dường như vẫn đang hôn mê bất tỉnh: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Mọi người vây xung quanh ai cũng nói phải mau mau gọi xe cứu thương đến, ngay cả ông Mike cũng bị quấy rầy mà phải vội vàng tới đây.
Thấy người nằm ở đó quả thật không tỉnh lại, Lệ Nam Hành đến gần hai bước, cụp mắt xuống nhìn dáng vẻ đang nằm ở đó của thiên kim tiểu thư Âu thị, sắc mặt không hề thay đổi.
“Bao lâu nữa xe cứu thương mới đến? Làm sao bây giờ?”
“Hô hấp nhân tạo đi!” Có người ở bên cạnh nói.
“Đúng, hô hấp nhân tạo đi!” Chàng trai trẻ tuổi kia bỗng ngước mắt lên rồi nhìn thẳng về phía Lệ Nam Hành vừa mới đi tới: “Tổng Giám đốc Lệ, mau lên, mau hô hấp nhân tạo cho cô ấy đi!”
Lệ Nam Hành khẽ nhướng mày: “Hô hấp nhân tạo? Cậu biết không?”
“Tất nhiên là không rồi!” Chàng trai trẻ tuổi kia nói với vẻ đầy lo lắng: “Anh mau cứu người đi chứ Tổng Giám đốc Lệ!”
“Ồ, tôi cũng không biết.”
“…”
Dư Tranh đứng ở bên cạnh suýt nữa bật cười.
Càng lúc càng nhiều người vây đến chỗ này, Lệ Nam Hành lại nhìn cô thiên kim tiểu thư Âu thị đang nằm ở đó, thấy cô ta hơi động đậy, anh ung dung nói: “Tôi nhớ Tổng Giám đốc Trần là người nổi tiếng thích bơi lội ở trong giới, chắc hẳn sẽ có hiểu biết về hô hấp nhân tạo, gọi Tổng Giám đốc Trần đến đây đi.”
Chàng trai trẻ tuổi kia đưa mắt nhìn sang. Tổng Giám đốc Trần là người tai to mặt bự đúng nghĩa đen, người này đang mặc một chiếc quần bơi màu đen bó sát, tuổi cũng phải hơn bốn mươi. Trêи mặt ông ta còn mọc đủ loại mụn viêm đỏ, to nhỏ đủ cả, còn có cả nước đang chảy xuống, nghe thấy lời này, ông ta lập tức chạy đến, định ra sức giúp đỡ.
Kết quả thiên kim tiểu thư Âu thị vốn đang nằm yên ở đấy bỗng ho khan một tiếng rồi ngồi bật dậy trước khi Tổng Giám đốc Trần kia tới hô hấp nhân tạo cho cô ta. Cô ta lúng túng nhìn về phía Lệ Nam Hành, kết quả Lệ Nam Hành đã bỏ đi mà chẳng thèm quay đầu lại.
Hồ nước nóng mà Phong Lăng và Tần Thư Khả đang ngâm mình cách chỗ bể bơi khá xa nên không biết chuyện vừa xảy ra. Phong Lăng chăm chú nghiêm túc xem tài liệu dự án trong máy tính, Tần Thư Khả ngâm mình trong hồ mà lơ mơ ngái ngủ, từ đầu tới cuối chẳng hề để ý đến màn kịch nhàm chán vừa “được diễn” ra ở bên kia.
…
Sau khi từ suối nước nóng về phòng, Tần Thư Khả vẫn cảm thấy chưa đủ, còn muốn đi đánh golf. Lúc này, Phong Lăng không đi cùng cô ấy nữa, Tần Thư Khả thấy cô đã bận rộn nguyên cả trưa ở suối nước nóng nên cũng không ép, chỉ dặn dò Phong Lăng khi nào đến bữa tối nhớ gọi đồ ăn giúp cô ấy rồi lập tức đi ngay.
Phong Lăng tắt máy tính, nhìn đồng hồ thì thấy giờ là năm giờ chiều, đoán chừng phải hơn sáu giờ mới đến bữa tối. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô gọi điện thoại cho Lệ Nam Hành, kết quả anh không bắt máy. Cô lại điện cho Dư Tranh hỏi thăm xem sao, biết được Lệ Nam Hành vừa trở về phòng, lúc này có lẽ đang nghỉ ngơi.
Biết Lệ Nam Hành ở trong phòng, Phong Lăng bèn đứng dậy rồi đi thẳng ra ngoài. Khu nghỉ dưỡng này của ông Mike rất lớn, đi từ căn biệt thự của khu nghỉ dưỡng mà cô đang ở đến chỗ của Lệ Nam Hành phải mất hơn mười phút mới đến nơi. Sau khi đi vào trong, Dư Tranh thấy cô thì vội lịch sự chào: “Cô Phong.”
“Anh ấy vẫn ở trong phòng sao?”
“Vẫn ở trong! Nhưng Tổng Giám đốc Lệ nói anh ấy muốn nghỉ ngơi, cô Phong muốn gặp anh ấy à?”
“Ừm.” Phong Lăng gật đầu một cái, không giải thích gì thêm.
Dư Tranh vừa định nói gì đó, đột nhiên thấy cô đang cầm một hộp thuốc trị thương trong tay thì lập tức ngậm miệng lại.
Không ngờ cô Phong bình thường nhìn có vẻ lạnh lùng, khó gần, vậy mà lại có khả năng quan sát tỉ mỉ như vậy, còn nhìn ra được trêи cánh tay Tổng Giám đốc Lệ có vết thương.
“Có thẻ phòng không?” Phong Lăng hỏi.
“À, à, có.” Dù sao Dư Tranh cũng đã tận mắt thấy Tổng Giám đốc Lệ quan tâm rất nhiều đến Phong Lăng, nếu là người khác thì chắc chắn anh ta sẽ không dám tùy tiện giao thẻ phòng, nhưng nếu là cô Phong thì tất nhiên là chuyện khác rồi.
Nhận lấy thẻ phòng mà Dư Tranh đưa, Phong Lăng nói tiếng cảm ơn xong thì đi thẳng đến phòng của Lệ Nam Hành.
Cô khẽ gõ cửa vài lần mà không có ai đáp lại nên quẹt thẻ rồi đi vào luôn. Sau khi đi vào, cô nghe thấy tiếng nước chảy ào ào phát ra từ phía phòng tắm. Ánh mắt Phong Lăng hướng về phía đó, mặc dù có tiếng nước nhưng cửa phòng tắm vẫn đang mở.
Vừa đi qua đó, cô đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng trong đó, hơi chật vật, khó khăn thay áo sơ mi bằng tay trái. Trêи ống tay áo anh vừa thay ra ở trong bồn có nhuốm máu, đang được nước xối xuống. Áo sơ mi mới trêи người anh là vừa mặc vào, nhưng vì dùng tay trái hơi bất tiện nên khuy áo vẫn chưa được cài.
Bỗng nghe thấy tiếng bước chân đến gần, người đàn ông đứng trong phòng tắm chợt ngước mắt lên thì chạm ngay ánh mắt của cô.
Quả nhiên, hôm nay anh không hề dùng tay phải là vì cánh tay đã bị thương.
Phong Lăng cầm thuốc trị thương rồi đi qua đó: “Tại sao anh lại bị thương?”
Dư Tranh quay đầu lại nhìn, thấy cô ta chỉ cao hơn một mét sáu, độ sâu của bể bơi này quả thật có thể sẽ dìm chết cô ta, anh ta vội vàng gọi Lệ Nam Hành lại: “Tổng Giám đốc Lệ.”
Lệ Nam Hành nghe thấy vậy liền quay đầu lại, nhìn thoáng qua cô gái đạp nước một lúc lâu mà vẫn chưa chìm xuống trong bể bơi rồi im lặng không nói gì.
Lúc này bên cạnh có vài người đang ở gần đó vây lại xem, lập tức có người hô lên: “Ôi trời, đây không phải cô chủ nhà họ Âu sao? Sao lại rơi xuống bể bơi rồi? Mau cứu người đi!”
“Đúng đấy, đúng đấy, mau cứu người đi…”
Thấy càng lúc càng nhiều người vây lại xem, đại đa số đều là người biết bơi nhưng chỉ đứng ở bên cạnh, không ngừng hô hoán người khác tới cứu. Nhất là một chàng trai trẻ tuổi trong số đó đang liên tục hét lớn lên: “Chết rồi cô Âu không biết bơi, mau lên, mau đến cứu người đi, Tổng Giám đốc Lệ, vừa nãy tôi thấy cô Âu đi theo anh đến đây đúng không, anh mau cứu cô ấy đi!”
Lệ Nam Hành cứ tỉnh bơ mà chẳng hề đáp lại, anh chỉ nhìn người con gái đang dần chìm xuống bể bơi bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó ra hiệu cho cậu thanh niên vừa lên tiếng tự xuống cứu người.
Thấy Tổng Giám đốc Lệ thật sự không hề dao động, chàng trai kia lại nhìn về phía bể bơi rồi vội vàng định nhảy xuống.
May mà lúc này nhân viên quản lý phụ trách bể bơi của khu nghỉ dưỡng này đến, nhìn thấy tình hình trước mắt thì lập tức nhảy xuống, kéo người ra khỏi bể bơi.
Thiên kim tiểu thư Âu thị được đặt nằm ngửa trêи nền cứng ngay cạnh bể bơi, cả đám người đều vây lại. Chàng trai trẻ tuổi vừa rồi lại sợ cô ta ăn mặc mỏng manh quá sẽ bị lộ ra gì đó nên nhanh chóng túm lấy một chiếc khăn tắm rồi trùm lên người cô ta, sau đó vừa vỗ mặt cô ta vừa gọi: “Tỉnh lại đi, cô mau tỉnh lại! Làm sao bây giờ…”
“Tổng Giám đốc Lệ, vừa rồi cô Âu đến đây cùng anh có phải không, sao tự dưng cô ấy rơi xuống nước vậy?” Cậu thanh niên kia quay đầu lại rồi đột nhiên hỏi anh với vẻ lo lắng.
Lệ Nam Hành lạnh lùng liếc cậu ta một cái: “Tôi chỉ đi lướt qua đây mà cậu cũng có thể để ý được là cô ta đi theo tôi sao?”
Cậu thanh niên kia đờ mặt ra một lúc, vì không chịu nổi ánh mắt lạnh lẽo sắc bén như nhìn thấu hết mọi việc của Lệ Nam Hành nên cậu ta nhanh chóng dời mắt, tiếp tục vỗ vỗ vào con gái nhà họ Âu dường như vẫn đang hôn mê bất tỉnh: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Mọi người vây xung quanh ai cũng nói phải mau mau gọi xe cứu thương đến, ngay cả ông Mike cũng bị quấy rầy mà phải vội vàng tới đây.
Thấy người nằm ở đó quả thật không tỉnh lại, Lệ Nam Hành đến gần hai bước, cụp mắt xuống nhìn dáng vẻ đang nằm ở đó của thiên kim tiểu thư Âu thị, sắc mặt không hề thay đổi.
“Bao lâu nữa xe cứu thương mới đến? Làm sao bây giờ?”
“Hô hấp nhân tạo đi!” Có người ở bên cạnh nói.
“Đúng, hô hấp nhân tạo đi!” Chàng trai trẻ tuổi kia bỗng ngước mắt lên rồi nhìn thẳng về phía Lệ Nam Hành vừa mới đi tới: “Tổng Giám đốc Lệ, mau lên, mau hô hấp nhân tạo cho cô ấy đi!”
Lệ Nam Hành khẽ nhướng mày: “Hô hấp nhân tạo? Cậu biết không?”
“Tất nhiên là không rồi!” Chàng trai trẻ tuổi kia nói với vẻ đầy lo lắng: “Anh mau cứu người đi chứ Tổng Giám đốc Lệ!”
“Ồ, tôi cũng không biết.”
“…”
Dư Tranh đứng ở bên cạnh suýt nữa bật cười.
Càng lúc càng nhiều người vây đến chỗ này, Lệ Nam Hành lại nhìn cô thiên kim tiểu thư Âu thị đang nằm ở đó, thấy cô ta hơi động đậy, anh ung dung nói: “Tôi nhớ Tổng Giám đốc Trần là người nổi tiếng thích bơi lội ở trong giới, chắc hẳn sẽ có hiểu biết về hô hấp nhân tạo, gọi Tổng Giám đốc Trần đến đây đi.”
Chàng trai trẻ tuổi kia đưa mắt nhìn sang. Tổng Giám đốc Trần là người tai to mặt bự đúng nghĩa đen, người này đang mặc một chiếc quần bơi màu đen bó sát, tuổi cũng phải hơn bốn mươi. Trêи mặt ông ta còn mọc đủ loại mụn viêm đỏ, to nhỏ đủ cả, còn có cả nước đang chảy xuống, nghe thấy lời này, ông ta lập tức chạy đến, định ra sức giúp đỡ.
Kết quả thiên kim tiểu thư Âu thị vốn đang nằm yên ở đấy bỗng ho khan một tiếng rồi ngồi bật dậy trước khi Tổng Giám đốc Trần kia tới hô hấp nhân tạo cho cô ta. Cô ta lúng túng nhìn về phía Lệ Nam Hành, kết quả Lệ Nam Hành đã bỏ đi mà chẳng thèm quay đầu lại.
Hồ nước nóng mà Phong Lăng và Tần Thư Khả đang ngâm mình cách chỗ bể bơi khá xa nên không biết chuyện vừa xảy ra. Phong Lăng chăm chú nghiêm túc xem tài liệu dự án trong máy tính, Tần Thư Khả ngâm mình trong hồ mà lơ mơ ngái ngủ, từ đầu tới cuối chẳng hề để ý đến màn kịch nhàm chán vừa “được diễn” ra ở bên kia.
…
Sau khi từ suối nước nóng về phòng, Tần Thư Khả vẫn cảm thấy chưa đủ, còn muốn đi đánh golf. Lúc này, Phong Lăng không đi cùng cô ấy nữa, Tần Thư Khả thấy cô đã bận rộn nguyên cả trưa ở suối nước nóng nên cũng không ép, chỉ dặn dò Phong Lăng khi nào đến bữa tối nhớ gọi đồ ăn giúp cô ấy rồi lập tức đi ngay.
Phong Lăng tắt máy tính, nhìn đồng hồ thì thấy giờ là năm giờ chiều, đoán chừng phải hơn sáu giờ mới đến bữa tối. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô gọi điện thoại cho Lệ Nam Hành, kết quả anh không bắt máy. Cô lại điện cho Dư Tranh hỏi thăm xem sao, biết được Lệ Nam Hành vừa trở về phòng, lúc này có lẽ đang nghỉ ngơi.
Biết Lệ Nam Hành ở trong phòng, Phong Lăng bèn đứng dậy rồi đi thẳng ra ngoài. Khu nghỉ dưỡng này của ông Mike rất lớn, đi từ căn biệt thự của khu nghỉ dưỡng mà cô đang ở đến chỗ của Lệ Nam Hành phải mất hơn mười phút mới đến nơi. Sau khi đi vào trong, Dư Tranh thấy cô thì vội lịch sự chào: “Cô Phong.”
“Anh ấy vẫn ở trong phòng sao?”
“Vẫn ở trong! Nhưng Tổng Giám đốc Lệ nói anh ấy muốn nghỉ ngơi, cô Phong muốn gặp anh ấy à?”
“Ừm.” Phong Lăng gật đầu một cái, không giải thích gì thêm.
Dư Tranh vừa định nói gì đó, đột nhiên thấy cô đang cầm một hộp thuốc trị thương trong tay thì lập tức ngậm miệng lại.
Không ngờ cô Phong bình thường nhìn có vẻ lạnh lùng, khó gần, vậy mà lại có khả năng quan sát tỉ mỉ như vậy, còn nhìn ra được trêи cánh tay Tổng Giám đốc Lệ có vết thương.
“Có thẻ phòng không?” Phong Lăng hỏi.
“À, à, có.” Dù sao Dư Tranh cũng đã tận mắt thấy Tổng Giám đốc Lệ quan tâm rất nhiều đến Phong Lăng, nếu là người khác thì chắc chắn anh ta sẽ không dám tùy tiện giao thẻ phòng, nhưng nếu là cô Phong thì tất nhiên là chuyện khác rồi.
Nhận lấy thẻ phòng mà Dư Tranh đưa, Phong Lăng nói tiếng cảm ơn xong thì đi thẳng đến phòng của Lệ Nam Hành.
Cô khẽ gõ cửa vài lần mà không có ai đáp lại nên quẹt thẻ rồi đi vào luôn. Sau khi đi vào, cô nghe thấy tiếng nước chảy ào ào phát ra từ phía phòng tắm. Ánh mắt Phong Lăng hướng về phía đó, mặc dù có tiếng nước nhưng cửa phòng tắm vẫn đang mở.
Vừa đi qua đó, cô đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng trong đó, hơi chật vật, khó khăn thay áo sơ mi bằng tay trái. Trêи ống tay áo anh vừa thay ra ở trong bồn có nhuốm máu, đang được nước xối xuống. Áo sơ mi mới trêи người anh là vừa mặc vào, nhưng vì dùng tay trái hơi bất tiện nên khuy áo vẫn chưa được cài.
Bỗng nghe thấy tiếng bước chân đến gần, người đàn ông đứng trong phòng tắm chợt ngước mắt lên thì chạm ngay ánh mắt của cô.
Quả nhiên, hôm nay anh không hề dùng tay phải là vì cánh tay đã bị thương.
Phong Lăng cầm thuốc trị thương rồi đi qua đó: “Tại sao anh lại bị thương?”