Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1329: Ngoại truyện (592)
“Nhưng, nhưng mà các giám đốc đều nói rằng hiện tại công ty đang bị xử ép, trong thời kỳ tăng trưởng mà bị vùi dập như thế thì sẽ là một chuyện rất khó khăn, mọi người đều bảo công ty sắp không trụ được nữa rồi, tôi…” Người nhân viên đứng trêи sân thượng, tay ghì chặt lấy tay vịn ở bên mép mái nhà.
Nghe vậy, Phong Lăng lạnh lùng dời mắt nhìn về thanh vịn đang bảo vệ tính mạng anh ta: “Tôi mới là Tổng Giám đốc của công ty, tôi nói không cắt giảm nhân sự thì công ty sẽ không cắt giảm nhân sự. Tin đồn từ miệng bọn họ hay lời nói của tôi đảm bảo hơn?”
Giọng nói của Phong Lăng rõ ràng, từng chữ đanh thép, người nhân viên trêи sân thượng biết ống kính hiện tại đang hướng về phía cô. Lời của cô không chỉ để nói cho anh ta nghe, mà còn là cho cả hàng chục triệu công nhân viên còn lại trong công ty, vì vậy đương nhiên lời này rất đảm bảo.
Những công nhân viên chức đang ngồi trong các văn phòng khác vốn dĩ luôn trong tình trạng lòng nóng như lửa đốt thì lúc này, cuối cùng họ cũng ổn định lại cảm xúc, hóa ra những tin tức trong mấy ngày qua chỉ là lời đồn mà thôi.
“Anh cũng biết bây giờ công ty đang bị chèn ép, vậy thì cụ thể là nhắm vào cái gì, ngoài việc cho tạm ngưng các dự án ra, liệu những người đó có đánh vào tư tưởng của các nhân viên hay không?” Phong Lăng thản nhiên nói: “Lời đồn đại dù ít, nhưng vẫn có người tin chúng mới là điều đáng sợ nhất. Khi trong lòng tất cả công nhân viên của một công ty đều hoang mang sợ hãi, ngay cả công việc bình thường cũng không thể hoàn thành được thì nào còn vốn liếng gì để công ty trở mình được nữa? Sợ rằng, ngay cả chuyện kinh doanh cơ bản nhất cũng chẳng thể duy trì nổi, lúc này chúng ta mới thật sự thua thảm dù đối phương còn chưa làm gì.” Phong Lăng lạnh lùng nói: “Bây giờ, tôi xin cam kết trước toàn thể nhân viên trong công ty là công ty sẽ không cắt giảm nhân sự, sau này, dù nghe thấy bất kỳ tin đồn nào, dù nhỏ thôi thì mong các vị cứ việc gọi điện đến số cá nhân của tôi để tố cáo. Sau này, khi có bất cứ vấn đề gì tôi cũng sẽ dùng cách thức này để nói rõ ràng với mọi người. Lời đồn không chỉ có thể hủy hoại một cá nhân, mà cũng có thể hủy diệt cả một công ty. Phần lớn mọi người đều là công nhân viên kỳ cựu của Phong thị, tôi tin rằng mọi người vẫn có tình cảm với công ty hơn một người mới như tôi, đừng để cho những lời đồn này phá hủy đam mê làm việc của mọi người. Bây giờ xin mọi người hãy giữ vững ý chí quyết tâm thuở ban đầu, chờ tôi trở về.”
Nói đến lời cuối cùng, ngữ điệu của Phong Lăng dịu dần xuống, đề tài câu chuyện cũng không còn sắc bén như trước nữa, nhưng những công nhân viên lão làng, kỳ cựu kia lại vô cùng xúc động.
Đúng vậy, bọn họ đã ở Phong thị nhiều năm, tình cảm dành cho nơi này thật sự rất sâu nặng.
Lúc này, người nhân viên đứng trêи sân thượng ngoài gật đầu vâng dạ ra, cũng chỉ biết bùi ngùi lau nước mắt, nhưng không còn kϊƈɦ động muốn tìm tới cái chết nữa.
“Chẳng qua chỉ là một khủng hoảng nho nhỏ mà đã kinh động đến các tạp chí lớn ở New York, thật sự là sơ xuất của tôi nên mới khiến mọi người hoang mang như vậy. Tại đây, tôi xin tuyên bố, chỉ cần tôi còn là Tổng Giám đốc một ngày, Phong thị sẽ không sụp đổ, tôi cũng sẽ không để mọi người mất việc.” Chỉ trong mấy câu nói ngắn ngủi, Phong Lăng đã rót vào đầu mọi người một quan niệm rằng, chỉ cần có cô ở đó thì nhất định sẽ bảo vệ được công việc của bọn họ.
Sau khi Phong Lăng tiếp quản công ty, mặc dù phần lớn công nhân viên đều đón nhận vị tổng giám đốc mới này, nhưng thực ra trong lòng rất nhiều người dày dặn kinh nghiệm đều không coi một cô gái trẻ như cô ra gì.
Hơn nữa, trong cuộc khủng hoảng nhỏ này, mối hiểm họa sụp đổ niềm tin của nhân viên đã âm thầm được giải quyết, đồng thời cũng khiến hình tượng của vị tổng giám đốc mới là Phong Lăng trở nên vững chắc hơn trong lòng tất cả các công nhân viên cả mới và cũ.
Trong tòa nhà của Phong thị ở New York, các nhân viên dần trở về vị trí của mình để tiếp tục làm việc. Cánh phóng viên, nhà báo vì không tóm được tin sốt dẻo nên cũng từ từ rút quân, một sự kiện lớn vốn được xào nấu lên hóa ra lại chỉ là tranh chấp nhỏ của một công ty, nên cũng chẳng có kênh truyền thông nào muốn đưa tin nữa.
Một tiếng sau, Phong Lăng nghe thấy Tần Thư Khả đi vào báo cáo rằng sự việc đã lắng xuống, cuối cùng cô mới thở phào nhẹ nhõm.
…
“Mặc dù đây chỉ là một tranh chấp nho nhỏ, thế nhưng việc xoa dịu tâm trạng của nhân viên và loại bỏ mối nguy hại còn quan trọng hơn chuyện giải thích với truyền thông, rõ ràng là Phong Lăng cũng hiểu được điều này.” Tiểu Hứa đánh giá: “Không ngờ mới rời khỏi căn cứ hai, ba năm ngắn ngủi mà Phong Lăng đã thay đổi nhiều như vậy. Bây giờ, nội tâm của cô ấy mạnh mẽ và chín chắn hơn trước đây rất nhiều. Nếu như nói Phong Lăng trước đây vẫn chỉ là một thành viên ưu tú của căn cứ XI thì bây giờ em có thể nói là đôi cánh của cô ấy đã cứng cáp hơn không ít, hơn nữa cũng đã trưởng thành rồi.”
Nói đến đây, Tiểu Hứa nhìn về phía Lệ Nam Hành.
Từ đầu đến cuối đôi mắt đen huyền của Lệ Nam Hành vẫn luôn dừng ở khuôn mặt của Phong Lăng trêи màn hình, không hề dời đi dù chỉ nửa phút.
“Vẫn chưa thật sự trưởng thành, nhưng đúng là chín chắn và bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của tôi.” Hồi lâu sau, mãi đến lúc mọi hình ảnh trong màn hình đã biến mất, đôi môi mỏng của Lệ Nam Hành mới hé mở.
“Vậy là giỏi lắm rồi, mới hai ba năm mà thôi, anh cũng không thể hi vọng cô ấy trở thành quản lý doanh nghiệp hạng nhất chỉ trong hai ba năm được. Nhưng nước đi này có tiến có lùi, biết loại bỏ nguy cơ bằng cách thức phù hợp nhất là đã rất khá rồi.”
Lệ Nam Hành khẽ vuốt cái điều khiển từ xa trong tay: “Chẳng lẽ cách giải quyết thích hợp nhất không phải là nhờ tôi giúp hay sao? Không phải là chỉ cần ôm chân của tôi gọi chồng ơi mau tới giúp em là được à?”
Tiểu Hứa: “…”
…
Phong Lăng bận rộn suốt hai ngày, trong hai ngày này gần như không hề rời khỏi công ty. Vì cô không muốn liên lạc lại với bên Tổng Giám đốc E, mà bây giờ Phong thị đang trong thời điểm xuống dốc nên dù thế nào cũng phải giành được các dòng vốn khác, bằng không không chỉ chuyến đi tới Washington này trở nên công cốc, mà còn gây tổn thất
không nhỏ cho công ty.
“Chị thật sự chưa từng suy nghĩ tới chuyện nhờ Lệ Nam Hành giúp à? Bây giờ là thời điểm Phong thị cần sử dụng mối quan hệ khắp nơi, mà cách thức trực tiếp nhất không phải là nhờ đến Lệ thị sao? Lệ Nam Hành thật sự là một nhân tố rất quan trọng trong chuyện này, chị đừng chiến tranh lạnh với anh ấy mà hãy mềm mỏng một chút đi, như vậy thì Phong thị cũng sẽ không phải đi con đường gập ghềnh lận đận thế này nữa.” Tần Thư Khả cũng biết Phong Lăng không thích nghe những lời này nhưng vẫn không thể không nhỏ giọng kiến nghị.
Thấy Phong Lăng không nói gì, Tần Thư Khả lại buông tiếng thở dài: “Thật ra trước đây em cũng không hiểu rõ Lệ Nam Hành lắm, ấn tượng về anh ấy chỉ thông qua lời kể của chị Minh Châu, thế nhưng em nghe nói anh ấy là một người đàn ông rất lạnh lùng, khó tiếp xúc, hơn nữa tính tình còn rất tệ. Nhưng ở trước mặt chị, em lại cảm nhận được anh ấy lại là một người đàn ông rất yêu chị. Dù thế nào đi nữa thì em thấy thay vì đi lấy lòng những người như Tổng Giám đốc E, chi bằng chị cười với Lệ Nam Hành nhiều hơn một chút thì chắc còn có tác dụng hơn ấy.”
Thấy Phong Lăng mím môi lườm mình một cái, Tần Thư Khả lập tức ngậm miệng không nói gì nữa, nhưng lúc ra khỏi phòng làm việc, cô ấy vẫn nhỏ giọng thầm thì: “Chị kiên nhẫn đối phó với Tổng Giám đốc E và các ông tổng khác như vậy, trong các bữa tiệc xã giao cũng thường xuyên cười với người khác, nhưng cũng chưa chắc có thể đạt được mục đích của mình, những dự án kia cũng chưa chắc có thể lấy được về tay. Chị mà cũng cười như vậy với Lệ Nam Hành, có khi anh ấy dâng luôn cả thế giới này đến trước mặt chị cũng nên.”
Cánh cửa mở ra rồi lại đóng vào, cả căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Phong Lăng cúi đầu tiếp tục làm việc, bỗng nhiên điện thoại di động rung lên.
Nghe vậy, Phong Lăng lạnh lùng dời mắt nhìn về thanh vịn đang bảo vệ tính mạng anh ta: “Tôi mới là Tổng Giám đốc của công ty, tôi nói không cắt giảm nhân sự thì công ty sẽ không cắt giảm nhân sự. Tin đồn từ miệng bọn họ hay lời nói của tôi đảm bảo hơn?”
Giọng nói của Phong Lăng rõ ràng, từng chữ đanh thép, người nhân viên trêи sân thượng biết ống kính hiện tại đang hướng về phía cô. Lời của cô không chỉ để nói cho anh ta nghe, mà còn là cho cả hàng chục triệu công nhân viên còn lại trong công ty, vì vậy đương nhiên lời này rất đảm bảo.
Những công nhân viên chức đang ngồi trong các văn phòng khác vốn dĩ luôn trong tình trạng lòng nóng như lửa đốt thì lúc này, cuối cùng họ cũng ổn định lại cảm xúc, hóa ra những tin tức trong mấy ngày qua chỉ là lời đồn mà thôi.
“Anh cũng biết bây giờ công ty đang bị chèn ép, vậy thì cụ thể là nhắm vào cái gì, ngoài việc cho tạm ngưng các dự án ra, liệu những người đó có đánh vào tư tưởng của các nhân viên hay không?” Phong Lăng thản nhiên nói: “Lời đồn đại dù ít, nhưng vẫn có người tin chúng mới là điều đáng sợ nhất. Khi trong lòng tất cả công nhân viên của một công ty đều hoang mang sợ hãi, ngay cả công việc bình thường cũng không thể hoàn thành được thì nào còn vốn liếng gì để công ty trở mình được nữa? Sợ rằng, ngay cả chuyện kinh doanh cơ bản nhất cũng chẳng thể duy trì nổi, lúc này chúng ta mới thật sự thua thảm dù đối phương còn chưa làm gì.” Phong Lăng lạnh lùng nói: “Bây giờ, tôi xin cam kết trước toàn thể nhân viên trong công ty là công ty sẽ không cắt giảm nhân sự, sau này, dù nghe thấy bất kỳ tin đồn nào, dù nhỏ thôi thì mong các vị cứ việc gọi điện đến số cá nhân của tôi để tố cáo. Sau này, khi có bất cứ vấn đề gì tôi cũng sẽ dùng cách thức này để nói rõ ràng với mọi người. Lời đồn không chỉ có thể hủy hoại một cá nhân, mà cũng có thể hủy diệt cả một công ty. Phần lớn mọi người đều là công nhân viên kỳ cựu của Phong thị, tôi tin rằng mọi người vẫn có tình cảm với công ty hơn một người mới như tôi, đừng để cho những lời đồn này phá hủy đam mê làm việc của mọi người. Bây giờ xin mọi người hãy giữ vững ý chí quyết tâm thuở ban đầu, chờ tôi trở về.”
Nói đến lời cuối cùng, ngữ điệu của Phong Lăng dịu dần xuống, đề tài câu chuyện cũng không còn sắc bén như trước nữa, nhưng những công nhân viên lão làng, kỳ cựu kia lại vô cùng xúc động.
Đúng vậy, bọn họ đã ở Phong thị nhiều năm, tình cảm dành cho nơi này thật sự rất sâu nặng.
Lúc này, người nhân viên đứng trêи sân thượng ngoài gật đầu vâng dạ ra, cũng chỉ biết bùi ngùi lau nước mắt, nhưng không còn kϊƈɦ động muốn tìm tới cái chết nữa.
“Chẳng qua chỉ là một khủng hoảng nho nhỏ mà đã kinh động đến các tạp chí lớn ở New York, thật sự là sơ xuất của tôi nên mới khiến mọi người hoang mang như vậy. Tại đây, tôi xin tuyên bố, chỉ cần tôi còn là Tổng Giám đốc một ngày, Phong thị sẽ không sụp đổ, tôi cũng sẽ không để mọi người mất việc.” Chỉ trong mấy câu nói ngắn ngủi, Phong Lăng đã rót vào đầu mọi người một quan niệm rằng, chỉ cần có cô ở đó thì nhất định sẽ bảo vệ được công việc của bọn họ.
Sau khi Phong Lăng tiếp quản công ty, mặc dù phần lớn công nhân viên đều đón nhận vị tổng giám đốc mới này, nhưng thực ra trong lòng rất nhiều người dày dặn kinh nghiệm đều không coi một cô gái trẻ như cô ra gì.
Hơn nữa, trong cuộc khủng hoảng nhỏ này, mối hiểm họa sụp đổ niềm tin của nhân viên đã âm thầm được giải quyết, đồng thời cũng khiến hình tượng của vị tổng giám đốc mới là Phong Lăng trở nên vững chắc hơn trong lòng tất cả các công nhân viên cả mới và cũ.
Trong tòa nhà của Phong thị ở New York, các nhân viên dần trở về vị trí của mình để tiếp tục làm việc. Cánh phóng viên, nhà báo vì không tóm được tin sốt dẻo nên cũng từ từ rút quân, một sự kiện lớn vốn được xào nấu lên hóa ra lại chỉ là tranh chấp nhỏ của một công ty, nên cũng chẳng có kênh truyền thông nào muốn đưa tin nữa.
Một tiếng sau, Phong Lăng nghe thấy Tần Thư Khả đi vào báo cáo rằng sự việc đã lắng xuống, cuối cùng cô mới thở phào nhẹ nhõm.
…
“Mặc dù đây chỉ là một tranh chấp nho nhỏ, thế nhưng việc xoa dịu tâm trạng của nhân viên và loại bỏ mối nguy hại còn quan trọng hơn chuyện giải thích với truyền thông, rõ ràng là Phong Lăng cũng hiểu được điều này.” Tiểu Hứa đánh giá: “Không ngờ mới rời khỏi căn cứ hai, ba năm ngắn ngủi mà Phong Lăng đã thay đổi nhiều như vậy. Bây giờ, nội tâm của cô ấy mạnh mẽ và chín chắn hơn trước đây rất nhiều. Nếu như nói Phong Lăng trước đây vẫn chỉ là một thành viên ưu tú của căn cứ XI thì bây giờ em có thể nói là đôi cánh của cô ấy đã cứng cáp hơn không ít, hơn nữa cũng đã trưởng thành rồi.”
Nói đến đây, Tiểu Hứa nhìn về phía Lệ Nam Hành.
Từ đầu đến cuối đôi mắt đen huyền của Lệ Nam Hành vẫn luôn dừng ở khuôn mặt của Phong Lăng trêи màn hình, không hề dời đi dù chỉ nửa phút.
“Vẫn chưa thật sự trưởng thành, nhưng đúng là chín chắn và bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của tôi.” Hồi lâu sau, mãi đến lúc mọi hình ảnh trong màn hình đã biến mất, đôi môi mỏng của Lệ Nam Hành mới hé mở.
“Vậy là giỏi lắm rồi, mới hai ba năm mà thôi, anh cũng không thể hi vọng cô ấy trở thành quản lý doanh nghiệp hạng nhất chỉ trong hai ba năm được. Nhưng nước đi này có tiến có lùi, biết loại bỏ nguy cơ bằng cách thức phù hợp nhất là đã rất khá rồi.”
Lệ Nam Hành khẽ vuốt cái điều khiển từ xa trong tay: “Chẳng lẽ cách giải quyết thích hợp nhất không phải là nhờ tôi giúp hay sao? Không phải là chỉ cần ôm chân của tôi gọi chồng ơi mau tới giúp em là được à?”
Tiểu Hứa: “…”
…
Phong Lăng bận rộn suốt hai ngày, trong hai ngày này gần như không hề rời khỏi công ty. Vì cô không muốn liên lạc lại với bên Tổng Giám đốc E, mà bây giờ Phong thị đang trong thời điểm xuống dốc nên dù thế nào cũng phải giành được các dòng vốn khác, bằng không không chỉ chuyến đi tới Washington này trở nên công cốc, mà còn gây tổn thất
không nhỏ cho công ty.
“Chị thật sự chưa từng suy nghĩ tới chuyện nhờ Lệ Nam Hành giúp à? Bây giờ là thời điểm Phong thị cần sử dụng mối quan hệ khắp nơi, mà cách thức trực tiếp nhất không phải là nhờ đến Lệ thị sao? Lệ Nam Hành thật sự là một nhân tố rất quan trọng trong chuyện này, chị đừng chiến tranh lạnh với anh ấy mà hãy mềm mỏng một chút đi, như vậy thì Phong thị cũng sẽ không phải đi con đường gập ghềnh lận đận thế này nữa.” Tần Thư Khả cũng biết Phong Lăng không thích nghe những lời này nhưng vẫn không thể không nhỏ giọng kiến nghị.
Thấy Phong Lăng không nói gì, Tần Thư Khả lại buông tiếng thở dài: “Thật ra trước đây em cũng không hiểu rõ Lệ Nam Hành lắm, ấn tượng về anh ấy chỉ thông qua lời kể của chị Minh Châu, thế nhưng em nghe nói anh ấy là một người đàn ông rất lạnh lùng, khó tiếp xúc, hơn nữa tính tình còn rất tệ. Nhưng ở trước mặt chị, em lại cảm nhận được anh ấy lại là một người đàn ông rất yêu chị. Dù thế nào đi nữa thì em thấy thay vì đi lấy lòng những người như Tổng Giám đốc E, chi bằng chị cười với Lệ Nam Hành nhiều hơn một chút thì chắc còn có tác dụng hơn ấy.”
Thấy Phong Lăng mím môi lườm mình một cái, Tần Thư Khả lập tức ngậm miệng không nói gì nữa, nhưng lúc ra khỏi phòng làm việc, cô ấy vẫn nhỏ giọng thầm thì: “Chị kiên nhẫn đối phó với Tổng Giám đốc E và các ông tổng khác như vậy, trong các bữa tiệc xã giao cũng thường xuyên cười với người khác, nhưng cũng chưa chắc có thể đạt được mục đích của mình, những dự án kia cũng chưa chắc có thể lấy được về tay. Chị mà cũng cười như vậy với Lệ Nam Hành, có khi anh ấy dâng luôn cả thế giới này đến trước mặt chị cũng nên.”
Cánh cửa mở ra rồi lại đóng vào, cả căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Phong Lăng cúi đầu tiếp tục làm việc, bỗng nhiên điện thoại di động rung lên.