Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1310: Ngoại truyện (573)
Phong Lăng nhìn anh bằng ánh mắt khác hẳn: “Anh từng nói, anh đã yêu em mười năm, em nói chia tay là chia tay, nhưng anh chưa hề đồng ý. Em cũng đã suy nghĩ rồi, dù ở giai đoạn nào trong cuộc đời hình như em luôn gắn bó không rời xa anh. Kiếp này đã định là em phải dây dưa không rõ với anh rồi.”
Cô dừng lời khoảng hai giây, sau đó lại bình thản lên tiếng: “Bây giờ, em cũng không còn là cô thiếu nữ ngây dại mười mấy tuổi nữa, sắp hai mươi tư đến nơi rồi, cũng đã đến độ tuổi phù hợp để kết hôn. Đối với anh, một là em sẽ cắt đứt toàn bộ quan hệ, vứt bỏ vướng mắc để yêu thương những người đàn ông khác theo đuổi em. Hai là em sẽ dây dưa với anh cả đời. Hai chúng ta không cần thiết phải tiếp tục lãng phí thời gian nữa.”
“Vậy nên?” Mi mày của Lệ Nam Hành khẽ nhíu lại.
“Sau khi Hội nghị Tài chính Washington bắt đầu, trong vòng một tuần, ai giành được một tỷ đô tiền đầu tư trước thì người ấy thắng.” Phong Lăng hất cằm hờ hững nhìn anh: “Nếu anh thắng, em sẽ lấy anh, còn ngược lại, anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa, hai chúng ta hoàn toàn chấm dứt!”
Lệ Nam Hành mỉm cười: “Chỉ thế thôi?”
Nghe thấy giọng điệu này của anh, ánh mắt của Phong Lăng trở nên lạnh lùng hẳn: “Anh đừng đắc ý sớm thế, em còn có điều kiện kèm theo.”
“Nói đi.”
“Vào Hội nghị Tài chính tháng sau, anh không được để những thương vụ buôn bán vũ khí sau lưng anh dính vào, anh cũng không được phép lấy vốn riêng của mình ra để tham gia gọi vốn. Em biết là anh có tiền, Lệ thị cũng không cần phải gọi vốn, nhưng vụ cá cược này của chúng ta là ai lấy được một tỷ đô tiền đầu tư của bên ngoài thì người đó thắng. Trò chơi này nhất định phải xây dựng dựa trêи quy tắc bình đẳng.” Phong Lăng lạnh lùng nhìn anh: “Nếu anh dám ăn gian, em sẽ tìm một người đàn ông khác để kết hôn ngay lập tức.”
Lệ Nam Hành đan hai bàn tay vào khoát lên tay vịn, nhìn cô. Nghe thấy cô bảo sẽ lập tức kết hôn với người đàn ông khác, Lệ Nam Hành cười như không nói: “E là người đàn ông đó chê cuộc sống của mình quá dài rồi!”
Phong Lăng quay mặt đi, không nhìn anh nữa mà nhìn thẳng vào bảng hướng dẫn tầng ở khúc quẹo cầu thang: “Em đi xem Quý Noãn thế nào đây.” Nói rồi, cô lập tức đi xuống dưới.
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa của Phong Lăng, ánh mắt chăm chú dõi nhìn xuống phía dưới của Lệ Nam Hành dời đi. Anh cầm điện thoại lên, nắm trong tay ngắm nghía một lúc, sau đó quay người đi ra ngoài.
Vừa đi ngón tay dài của anh vừa bấm một dãy số, sau khi đối phương nghe máy, anh hờ hững nói: “Kiểm tra tất cả các doanh nghiệp đầu tư và nhà cấp vốn cấp S+ của Hội nghị Tài chính Washington tháng sau, xem xem rốt cuộc là ai! Sau khi kiểm tra xong, chuyển lời của tôi cho họ. Nếu Phong thị của New York đến chỗ họ nghiên cứu phương án kêu gọi vốn, nhớ phải mở rộng cửa cho cô ấy vào, không được làm khó cô ấy.”
Sau khi dặn dò đơn giản vài câu, Lệ Nam Hành cúp máy. Vừa ngoảnh lại, anh đã thấy Tần Tư Đình đang thoải mái đứng khoanh tay dựa vào trước cửa phòng, nhìn mình bằng ánh mắt vừa bình tĩnh vừa sâu xa.
Lệ Nam Hành bỏ điện thoại vào trong túi áo, bước qua: “Tên phía đối diện ‘xong’ rồi chứ?”
“Đương nhiên.” Tần Tư Đình mỉm cười, đồng thời lại nhìn anh: “Ban nãy tôi đi vào trong cầu thang bộ, tình cờ nghe thấy mấy câu đối thoại.”
Lệ Nam Hành không lên tiếng.
“Rõ ràng biết đây là giới hạn cuối cùng mà cô ấy đề ra cho bản thân, hoặc là sẽ ở với cậu suốt đời, hai là chấm dứt hoàn toàn, dù cách này thật sự phù hợp với tính cách của cô ấy, nhưng sau khi kết hợp với điều kiện đi kèm, cậu cũng chỉ có năm mươi phần trăm cơ hội thắng thôi. Chẳng may cậu thua, e là cô ấy sẽ vĩnh viễn không quay đầu lại đâu! Cậu thì hay rồi, chẳng những không ngáng chân cô ấy, còn bảo bên đầu tư mở rộng cửa chào đón cô ấy. Sao? Đây là định tận tay dâng tặng cô ấy cho người khác à?”
Lệ Nam Hành đút một tay vào túi quần, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nếu là Thời Niệm Ca tìm cậu để chơi trò chơi này, cậu sẽ lựa chọn để cô ấy hưởng thụ niềm vui thích khi trả thù, để cô ấy nhân cơ hội đó trút giận, có tâm trạng vui vẻ hơn. Hay lựa chọn đối chọi với cô ấy, để cô ấy lại nếm thử mùi vị thất bại?”
Tần Tư Đình nhướng mày: “Đúng là cậu đã quá hiểu cô ấy rồi!”
Lệ Nam Hành cười giễu: “Tôi cũng chẳng phạm phải lỗi gì không thể tha thứ được. Cô ấy tức giận, tôi sẽ giúp cô ấy nguôi giận. Cô ấy không vui, tôi sẽ để cô ấy trả thù cho đến khi thỏa thích mới thôi. Mười ba năm đầu đời của cô ấy đã hỗn loạn, trống trải. Mười năm sau đều có sự tồn tại của tôi trong đó, trêи đời này, chẳng còn ai có thể hiểu cô ấy bằng tôi đâu!”
Tần Tư Đình phì cười: “Nhìn dáng vẻ đắc ý của cậu này, nói như thể lời vừa rồi cô ấy nói không phải là trò chơi thách đấu gì cả, mà là đồng ý lấy cậu, nhận làm cô Lệ ngay ấy.”
Lệ Nam Hành mỉm cười: “Từ lúc cô ấy lên tiếng, cô ấy đã là cô Lệ rồi.”
“Cậu tự tin thế cơ à?”
“Không phải là tôi tự tin, mà đây là sự thật!”
“Di vật của ngày xưa chỉ là trêи danh nghĩa thôi, không liên quan gì đến thực tế đâu! Huống hồ, cô ấy vẫn còn sống, di vật cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cậu vẫn nên có dự tính sẵn đi thì hơn.”
“Đương nhiên là tôi tính toán cả rồi!” Lệ Nam Hành lườm anh ta, đắc ý như thể vật báu gì đó của mình không cẩn thận bị anh em trông thấy mất: “Ban nãy, cậu có nhìn thấy kỹ năng bắn súng của cô ấy không?”
“Ừm, có!” Tần Tư Đình thờ ơ đáp một câu.
“Thấy sao, xuất sắc không?”
“…”
“Ngầu không?”
“…”
“Đẹp không?”
“…”
“Có ngưỡng mộ không?”
“…”
“Có phải là so với Thời Niệm Ca nhà cậu, Phong Lăng đẹp hơn không?”
“…”
Tần Tư Đình không thể nhịn thêm được nữa, anh ta không chịu nổi Lệ Nam Hành bị lạnh nhạt hơn hai năm, chỉ vì một trò chơi “thách đấu” ban nãy mà phấn chấn hẳn lên, chả ra thể thống gì nữa, anh ta quay đầu đi thẳng.
…
Lần này, Quý Noãn thật sự đã trải qua một kiếp nạn lớn, Phong Lăng ở lại Los Angeles mấy ngày. Chờ đến khi Quý Noãn thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, được Mặc Cảnh Thâm đưa về Hải Thành, cô mới rời khỏi Los Angeles. Sau khi về New York, cô bắt đầu chuẩn bị cho Hội nghị Tài chính của tháng sau.
Thực chất đây là lần đầu tiên Phong Lăng tham gia một Hội nghị Tài chính lớn thế này. Đại lộ số năm của Washington là trung tâm tài chính lớn nhất của thế giới nhưng ngày trước Phong Lăng mới chỉ đến Washington có một hai lần, cô lại chưa từng đến nơi này, mà là đi đến khu vực lân cận thành phố. Lần đó cô đi làm nhiệm vụ, tiêu diệt các loại phần tử khủng bố và tham gia vào rất nhiều công cuộc ứng cứu sinh tử.
Máy bay vững vàng đáp xuống sân bay Washington, ra khỏi sân bay, Phong Lăng lập tức lên taxi vào trong thành phố. Cô ngồi phía sau xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chiếc xe chạy khoảng hơn một tiếng, khi đến chỗ lối rẽ xuống khỏi cao tốc thì giao thông hơi ùn tắc, Phong Lăng ngồi phía sau, mở hai mắt ra. Cô nghiêng đầu sang một bên nhìn thấy những chiếc xe cũng đang bị kẹt lại ở chỗ này, cô bèn nhìn thế giới yên bình cách một lớp cửa kính này.
Ngày nào cô cũng phải vùng vẫy tranh đấu trong giới thương trường không thấy dao mà vẫn có gió tanh mưa máu, thứ hoạt động nhiều nhất mỗi ngày không phải là tay và chân, mà là trái tim và trí não. Cuộc sống thế này nhìn có vẻ yên ổn, không nguy hiểm, nhưng thực chất rất dễ khiến con người ta mệt mỏi. Nhưng chí ít, lúc vội vã đi trêи đường, cô không còn phải hấp tấp ngồi máy bay trực thăng, cũng không cần vì cứu viện khẩn cấp mà đến quần áo cũng chưa mặc tử tế đã phải vội vàng đi cứu người.
Sự ổn định và êm ả thế này khiến mỗi lần Phong Lăng mở mắt, đều cảm thấy cuộc sống của mười năm qua dường như chỉ là một giấc mộng.
Cô không biết mình của lúc nào là thật, mình của giai đoạn nào là giả.
Mơ mơ màng màng, mỗi lần nhắm mắt lại, giấc mộng cô mơ thấy đều có liên quan đến mười năm trước, mưa bom bão đạn, tràn đầy niềm vui.
Cô dừng lời khoảng hai giây, sau đó lại bình thản lên tiếng: “Bây giờ, em cũng không còn là cô thiếu nữ ngây dại mười mấy tuổi nữa, sắp hai mươi tư đến nơi rồi, cũng đã đến độ tuổi phù hợp để kết hôn. Đối với anh, một là em sẽ cắt đứt toàn bộ quan hệ, vứt bỏ vướng mắc để yêu thương những người đàn ông khác theo đuổi em. Hai là em sẽ dây dưa với anh cả đời. Hai chúng ta không cần thiết phải tiếp tục lãng phí thời gian nữa.”
“Vậy nên?” Mi mày của Lệ Nam Hành khẽ nhíu lại.
“Sau khi Hội nghị Tài chính Washington bắt đầu, trong vòng một tuần, ai giành được một tỷ đô tiền đầu tư trước thì người ấy thắng.” Phong Lăng hất cằm hờ hững nhìn anh: “Nếu anh thắng, em sẽ lấy anh, còn ngược lại, anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa, hai chúng ta hoàn toàn chấm dứt!”
Lệ Nam Hành mỉm cười: “Chỉ thế thôi?”
Nghe thấy giọng điệu này của anh, ánh mắt của Phong Lăng trở nên lạnh lùng hẳn: “Anh đừng đắc ý sớm thế, em còn có điều kiện kèm theo.”
“Nói đi.”
“Vào Hội nghị Tài chính tháng sau, anh không được để những thương vụ buôn bán vũ khí sau lưng anh dính vào, anh cũng không được phép lấy vốn riêng của mình ra để tham gia gọi vốn. Em biết là anh có tiền, Lệ thị cũng không cần phải gọi vốn, nhưng vụ cá cược này của chúng ta là ai lấy được một tỷ đô tiền đầu tư của bên ngoài thì người đó thắng. Trò chơi này nhất định phải xây dựng dựa trêи quy tắc bình đẳng.” Phong Lăng lạnh lùng nhìn anh: “Nếu anh dám ăn gian, em sẽ tìm một người đàn ông khác để kết hôn ngay lập tức.”
Lệ Nam Hành đan hai bàn tay vào khoát lên tay vịn, nhìn cô. Nghe thấy cô bảo sẽ lập tức kết hôn với người đàn ông khác, Lệ Nam Hành cười như không nói: “E là người đàn ông đó chê cuộc sống của mình quá dài rồi!”
Phong Lăng quay mặt đi, không nhìn anh nữa mà nhìn thẳng vào bảng hướng dẫn tầng ở khúc quẹo cầu thang: “Em đi xem Quý Noãn thế nào đây.” Nói rồi, cô lập tức đi xuống dưới.
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa của Phong Lăng, ánh mắt chăm chú dõi nhìn xuống phía dưới của Lệ Nam Hành dời đi. Anh cầm điện thoại lên, nắm trong tay ngắm nghía một lúc, sau đó quay người đi ra ngoài.
Vừa đi ngón tay dài của anh vừa bấm một dãy số, sau khi đối phương nghe máy, anh hờ hững nói: “Kiểm tra tất cả các doanh nghiệp đầu tư và nhà cấp vốn cấp S+ của Hội nghị Tài chính Washington tháng sau, xem xem rốt cuộc là ai! Sau khi kiểm tra xong, chuyển lời của tôi cho họ. Nếu Phong thị của New York đến chỗ họ nghiên cứu phương án kêu gọi vốn, nhớ phải mở rộng cửa cho cô ấy vào, không được làm khó cô ấy.”
Sau khi dặn dò đơn giản vài câu, Lệ Nam Hành cúp máy. Vừa ngoảnh lại, anh đã thấy Tần Tư Đình đang thoải mái đứng khoanh tay dựa vào trước cửa phòng, nhìn mình bằng ánh mắt vừa bình tĩnh vừa sâu xa.
Lệ Nam Hành bỏ điện thoại vào trong túi áo, bước qua: “Tên phía đối diện ‘xong’ rồi chứ?”
“Đương nhiên.” Tần Tư Đình mỉm cười, đồng thời lại nhìn anh: “Ban nãy tôi đi vào trong cầu thang bộ, tình cờ nghe thấy mấy câu đối thoại.”
Lệ Nam Hành không lên tiếng.
“Rõ ràng biết đây là giới hạn cuối cùng mà cô ấy đề ra cho bản thân, hoặc là sẽ ở với cậu suốt đời, hai là chấm dứt hoàn toàn, dù cách này thật sự phù hợp với tính cách của cô ấy, nhưng sau khi kết hợp với điều kiện đi kèm, cậu cũng chỉ có năm mươi phần trăm cơ hội thắng thôi. Chẳng may cậu thua, e là cô ấy sẽ vĩnh viễn không quay đầu lại đâu! Cậu thì hay rồi, chẳng những không ngáng chân cô ấy, còn bảo bên đầu tư mở rộng cửa chào đón cô ấy. Sao? Đây là định tận tay dâng tặng cô ấy cho người khác à?”
Lệ Nam Hành đút một tay vào túi quần, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nếu là Thời Niệm Ca tìm cậu để chơi trò chơi này, cậu sẽ lựa chọn để cô ấy hưởng thụ niềm vui thích khi trả thù, để cô ấy nhân cơ hội đó trút giận, có tâm trạng vui vẻ hơn. Hay lựa chọn đối chọi với cô ấy, để cô ấy lại nếm thử mùi vị thất bại?”
Tần Tư Đình nhướng mày: “Đúng là cậu đã quá hiểu cô ấy rồi!”
Lệ Nam Hành cười giễu: “Tôi cũng chẳng phạm phải lỗi gì không thể tha thứ được. Cô ấy tức giận, tôi sẽ giúp cô ấy nguôi giận. Cô ấy không vui, tôi sẽ để cô ấy trả thù cho đến khi thỏa thích mới thôi. Mười ba năm đầu đời của cô ấy đã hỗn loạn, trống trải. Mười năm sau đều có sự tồn tại của tôi trong đó, trêи đời này, chẳng còn ai có thể hiểu cô ấy bằng tôi đâu!”
Tần Tư Đình phì cười: “Nhìn dáng vẻ đắc ý của cậu này, nói như thể lời vừa rồi cô ấy nói không phải là trò chơi thách đấu gì cả, mà là đồng ý lấy cậu, nhận làm cô Lệ ngay ấy.”
Lệ Nam Hành mỉm cười: “Từ lúc cô ấy lên tiếng, cô ấy đã là cô Lệ rồi.”
“Cậu tự tin thế cơ à?”
“Không phải là tôi tự tin, mà đây là sự thật!”
“Di vật của ngày xưa chỉ là trêи danh nghĩa thôi, không liên quan gì đến thực tế đâu! Huống hồ, cô ấy vẫn còn sống, di vật cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cậu vẫn nên có dự tính sẵn đi thì hơn.”
“Đương nhiên là tôi tính toán cả rồi!” Lệ Nam Hành lườm anh ta, đắc ý như thể vật báu gì đó của mình không cẩn thận bị anh em trông thấy mất: “Ban nãy, cậu có nhìn thấy kỹ năng bắn súng của cô ấy không?”
“Ừm, có!” Tần Tư Đình thờ ơ đáp một câu.
“Thấy sao, xuất sắc không?”
“…”
“Ngầu không?”
“…”
“Đẹp không?”
“…”
“Có ngưỡng mộ không?”
“…”
“Có phải là so với Thời Niệm Ca nhà cậu, Phong Lăng đẹp hơn không?”
“…”
Tần Tư Đình không thể nhịn thêm được nữa, anh ta không chịu nổi Lệ Nam Hành bị lạnh nhạt hơn hai năm, chỉ vì một trò chơi “thách đấu” ban nãy mà phấn chấn hẳn lên, chả ra thể thống gì nữa, anh ta quay đầu đi thẳng.
…
Lần này, Quý Noãn thật sự đã trải qua một kiếp nạn lớn, Phong Lăng ở lại Los Angeles mấy ngày. Chờ đến khi Quý Noãn thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, được Mặc Cảnh Thâm đưa về Hải Thành, cô mới rời khỏi Los Angeles. Sau khi về New York, cô bắt đầu chuẩn bị cho Hội nghị Tài chính của tháng sau.
Thực chất đây là lần đầu tiên Phong Lăng tham gia một Hội nghị Tài chính lớn thế này. Đại lộ số năm của Washington là trung tâm tài chính lớn nhất của thế giới nhưng ngày trước Phong Lăng mới chỉ đến Washington có một hai lần, cô lại chưa từng đến nơi này, mà là đi đến khu vực lân cận thành phố. Lần đó cô đi làm nhiệm vụ, tiêu diệt các loại phần tử khủng bố và tham gia vào rất nhiều công cuộc ứng cứu sinh tử.
Máy bay vững vàng đáp xuống sân bay Washington, ra khỏi sân bay, Phong Lăng lập tức lên taxi vào trong thành phố. Cô ngồi phía sau xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chiếc xe chạy khoảng hơn một tiếng, khi đến chỗ lối rẽ xuống khỏi cao tốc thì giao thông hơi ùn tắc, Phong Lăng ngồi phía sau, mở hai mắt ra. Cô nghiêng đầu sang một bên nhìn thấy những chiếc xe cũng đang bị kẹt lại ở chỗ này, cô bèn nhìn thế giới yên bình cách một lớp cửa kính này.
Ngày nào cô cũng phải vùng vẫy tranh đấu trong giới thương trường không thấy dao mà vẫn có gió tanh mưa máu, thứ hoạt động nhiều nhất mỗi ngày không phải là tay và chân, mà là trái tim và trí não. Cuộc sống thế này nhìn có vẻ yên ổn, không nguy hiểm, nhưng thực chất rất dễ khiến con người ta mệt mỏi. Nhưng chí ít, lúc vội vã đi trêи đường, cô không còn phải hấp tấp ngồi máy bay trực thăng, cũng không cần vì cứu viện khẩn cấp mà đến quần áo cũng chưa mặc tử tế đã phải vội vàng đi cứu người.
Sự ổn định và êm ả thế này khiến mỗi lần Phong Lăng mở mắt, đều cảm thấy cuộc sống của mười năm qua dường như chỉ là một giấc mộng.
Cô không biết mình của lúc nào là thật, mình của giai đoạn nào là giả.
Mơ mơ màng màng, mỗi lần nhắm mắt lại, giấc mộng cô mơ thấy đều có liên quan đến mười năm trước, mưa bom bão đạn, tràn đầy niềm vui.