Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1285
Chương 1286: Ngoại truyện (549)
Tiểu Bát đến rất đúng lúc. Thấy Phong Lăng thật sự có bạn đến để lái xe đưa cô về, Ain cũng không gượng ép cô nữa. Anh ta lập tức xuống xe, mỉm cười với Phong Lăng qua tấm kính xe. Phong Lăng rời mắt khỏi gương chiếu hậu, cô thờ ơ ngồi sang vị trí cạnh ghế lái. Tiểu Bát ngồi ở vị trí ghế lái bây giờ đang vừa lái xe đi, vừa chú ý đến người đàn ông ở bên ngoài xe, cô ấy mỉm cười hỏi: “Đây không phải là ngài Ain sao? Sao cô lại gặp anh ta? Anh ta đang ở đây mà cô lại không để người ta đưa về nhà à?”
“Tôi không quen anh ta, để anh ta đưa về làm gì?” Phong Lăng hờ hững nói.
Tiểu Bát vốn đã quen với cái tính cách lạnh băng này của Phong Lăng, cô ấy cười hi hi nói: “Lần trước, tôi nghe sếp Quý bảo ngài Ain này có hứng thú với cô đấy.”
Phong Lăng cười gạt đi: “Người có hứng thú với Quý Noãn cũng không phải là ít, cô thấy cô ấy có để ý đến không?”
Tiểu Bát từ chối cho ý kiến, dẫu sao câu này của Phong Lăng cũng là sự thật.
Đến một người bình thường luôn rất khiêm tốn, không hay xuất đầu lộ diện như Phong Lăng còn có thể được người ta thương nhớ thì đừng nói gì một người sau khi ly hôn, đã sống ngày càng tốt và tự tin ở Anh vài năm như Quý Noãn. Là người phụ trách của Tập đoàn MN, cô ấy phải tham gia các hoạt động xã giao lớn nhỏ. Số lượng những người đàn ông muốn làm quen với cô ấy lại có thể nối thành một vòng xung quanh Tập đoàn MN, nhưng Quý Noãn không hề nhìn ngó đến một ai, cũng không nhắc đến chuyện của bất kỳ người đàn ông nào, thậm chí còn không nhắc đến Mặc Cảnh Thâm. Rõ ràng, mỗi khi đến các buổi tiệc xã giao, cô ấy đều rất thoải mái và rạng rỡ trong chiếc váy đỏ gợi cảm, nhưng lại không buồn để ý đến ai. Cô ấy chỉ quan tâm đến công việc, thậm chí còn chẳng có ý định tìm người để yêu đương, hẹn hò.
Ví dụ như vị Tổng Giám đốc của BGY, anh ta luôn mượn cớ đi công tác để đến London, cũng giúp đỡ Quý Noãn không ít việc. Nhưng Quý Noãn cũng chỉ có lòng cảm kϊƈɦ, chứ không hề có ý định phát triển tình cảm với anh ta.
Quý Noãn trông có vẻ hoàn hảo, luôn sống rất tích cực, nhưng thực chất lại sống hệt như một ni cô.
Huống chi là một người vốn đã có tính cách tẻ nhạt như Phong Lăng.
Tiểu Bát lắc đầu: “Cô và sếp Quý giống hệt nhau. Ngay từ đầu đã gặp được một người đàn ông cực phẩm, thành ra về sau chẳng thấy ai vừa mắt nữa.”
Phong Lăng không nói gì, cô chỉ đặt tay mình lên cổ tay bị quấn băng qua ống tay áo. Lúc xe đi qua một hiệu sách, cô bảo Tiểu Bát dừng xe lại, sau khi mua cuốn sách mà mình muốn về, lại bảo Tiểu Bát đưa mình về nhà.
…
Một tuần sau.
Phong Lăng ngồi kiểm tra tài liệu của cuộc họp kỳ trước trong phòng họp của Tập đoàn MN. Quý Noãn vừa mới về phòng làm việc sau khi kết thúc cuộc họp, chưa được bao lâu, đột nhiên cô ấy lại quay lại.
Thấy Quý Noãn đẩy cửa phòng họp ra bước vào, Phong Lăng chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô ấy một cái, rồi lại cúi đầu xuống chăm chú nhìn tài liệu trong tay.
“Có một tin tốt và một tin xấu, cô muốn nghe cái nào trước?” Quý Noãn bước tới, khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn hỏi.
Phong Lăng chẳng ngẩng đầu lên, lật giở tài liệu cuộc họp trong tay: “Nghe cái nào trước cũng thế, cô muốn nói cái nào trước?”
Quý Noãn cười khẽ, khoanh tay trước ngực, rồi thản nhiên đứng dựa vào cạnh bàn. Cô cúi xuống nhìn Phong Lăng: “Tôi cũng không xác định được cái nào là tin tốt, cái nào là tin xấu đối với cô.”
Vừa nghe thấy là tin tức có liên quan đến mình, bấy giờ Phong Lăng mới nhìn Quý Noãn: “Cô đang úp úp mở mở chuyện gì thế?”
“Trước hết, Tập đoàn Lệ thị ở Los Angeles đã liên hệ với bộ phận phát triển của công ty chúng ta, họ định triển khai hợp tác kinh doanh với MN. Đây là một tin tốt, dù sao thì Lệ thị ở Los
Angeles cũng là một miếng thịt béo bở trong giới doanh nghiệp người Hoa. Hơn nữa nền tảng của người ta lại vững chắc, không phải là nơi mà các công ty nhỏ có thể bám víu vào được. Có thể được một công ty như thế này hợp tác là một sự giúp ích rất lớn với MN.” Quý Noãn nói.
Nghe thấy câu nói này của Quý Noãn, Phong Lăng gật đầu: “Đó đúng là tin tốt thật.”
“Tin xấu là không biết Lệ Nam Hành đã bắt đầu tiếp nhận toàn bộ quyền quản lý Lệ thị từ bao giờ. Người phụ trách của lần hợp tác này chính là Tổng Giám đốc Lệ. Mấy ngày nữa, anh ta sẽ đến Anh, đến London, đến chỗ chúng ta.” Quý Noãn vừa nói vừa cúi đầu nhìn Phong Lăng.
Quả nhiên, Phong Lăng đang lật giở tài liệu cuộc họp lập tức ngừng lại một lúc, sau đó cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt Quý Noãn.
Quý Noãn nhướng mày, ánh mắt rõ ràng đang nói, tất cả những điều cô ấy vừa nói đều là thật, không phải đang nói giỡn trêu chọc cô.
Quả thực là Quý Noãn chưa bao giờ nói đùa những chuyện liên quan đến công ty, thương vụ hợp tác này đúng là không thể bỏ lỡ. Nhưng nếu bây giờ Quý Noãn đến nói chuyện này với cô, chứng tỏ là muốn nghe suy nghĩ của Phong Lăng. Nếu Phong Lăng không muốn, chắc Quý Noãn thà từ bỏ cơ hội hợp tác này cũng không để Phong Lăng phải rơi vào thế khó xử.
Phong Lăng nhìn sang hướng khác, gập tập tài liệu trong tay lại, sau đó cô dựa vào lưng ghế. Cô im lặng mấy phút, không nói gì.
Quý Noãn cũng không nhiều lời, chỉ cứ nhìn vẻ mặt của cô.
Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Phong Lăng, cô có ý định gì không?”
“Không phải sắp tới cô định nhờ người mang đồ về Hải Thành sao? Để tôi mang về cho.” Phong Lăng nói.
Nhưng Quý Noãn lại khẽ lắc đầu: “Thầy Saint đã nói là ông nội cô đã dặn không cho cô rời khỏi Anh, cô không được đi lung tung bên ngoài một mình. Thầy Saint phải đảm bảo là cô luôn nằm trong tầm mắt của thầy ấy.”
Nhà họ Phong bây giờ chỉ còn lại một bảo bối là Phong Lăng, nên ông cụ Phong rất coi trọng vấn đề an toàn của cháu gái nhỏ, ông không muốn thấy bất kỳ sơ xuất gì xảy đến với Phong Lăng. Ông cụ cũng tin chắc rằng chỉ cần Phong Lăng học tập bên cạnh thầy Saint thì tính cách của cô sẽ được rèn giũa một chút, ông cũng không cho phép cô đi đâu xa một mình.
Phong Lăng nhìn Quý Noãn: “Tôi không muốn gặp anh ấy.”
Quan hệ của Phong Lăng và Quý Noãn đã tốt đến mức không cần phải giấu giếm điều gì, cũng không phải viện cớ vòng vèo, chỉ có nói thật mà thôi.
Cô không có suy nghĩ gì cả, chỉ đơn giản là không muốn gặp anh.
Quý Noãn chẹp một tiếng: “Cô có biết tình hình công ty ngày xưa lúc tôi gửi văn bản xin hợp tác đó đến Lệ thị như thế nào không? Lúc đó, nơi này vẫn chỉ là một phòng làm việc nhỏ, mà người phụ trách Lệ thị cũng không phải là Lệ Nam Hành. Cho nên lẽ đương nhiên là văn bản xin hợp tác của tôi không được duyệt, bị gạt sang một bên. Nhưng Lệ Nam Hành lại cố ý lật lại một chuyện từ rất lâu như vậy, còn định đích thân đến London. Cô cho rằng anh ta đến London để làm gì? Một doanh nghiệp có nền tảng vững chắc như Lệ thị còn thiếu một bản hợp tác kinh doanh với một công ty mới nổi lên như tôi hay sao?”
“Rõ ràng là anh ta đến tìm cô! Chẳng qua là mượn cái cớ hợp tác kinh doanh cho quang minh chính đại hơn thôi.” Bây giờ, Quý Noãn sống ngày càng tỉnh táo và trấn tĩnh hơn, cô lập tức xóa tan lớp sương mù dày đặc trước mặt Phong Lăng: “Vấn đề giữa cô và Lệ Nam Hành không giống như tôi và Mặc Cảnh Thâm. Tôi là bị anh Mặc của mấy người đá, không còn đường để quay đầu, mà chỉ có thể nghiến răng tự kiên trì bước tiếp. Nhưng cô thì khác, cô có thể quay lại bên cạnh Lệ Nam Hành, chỉ cần cô muốn, chắc chắn anh ta sẽ mở rộng vòng tay chờ cô đến.”
Tiểu Bát đến rất đúng lúc. Thấy Phong Lăng thật sự có bạn đến để lái xe đưa cô về, Ain cũng không gượng ép cô nữa. Anh ta lập tức xuống xe, mỉm cười với Phong Lăng qua tấm kính xe. Phong Lăng rời mắt khỏi gương chiếu hậu, cô thờ ơ ngồi sang vị trí cạnh ghế lái. Tiểu Bát ngồi ở vị trí ghế lái bây giờ đang vừa lái xe đi, vừa chú ý đến người đàn ông ở bên ngoài xe, cô ấy mỉm cười hỏi: “Đây không phải là ngài Ain sao? Sao cô lại gặp anh ta? Anh ta đang ở đây mà cô lại không để người ta đưa về nhà à?”
“Tôi không quen anh ta, để anh ta đưa về làm gì?” Phong Lăng hờ hững nói.
Tiểu Bát vốn đã quen với cái tính cách lạnh băng này của Phong Lăng, cô ấy cười hi hi nói: “Lần trước, tôi nghe sếp Quý bảo ngài Ain này có hứng thú với cô đấy.”
Phong Lăng cười gạt đi: “Người có hứng thú với Quý Noãn cũng không phải là ít, cô thấy cô ấy có để ý đến không?”
Tiểu Bát từ chối cho ý kiến, dẫu sao câu này của Phong Lăng cũng là sự thật.
Đến một người bình thường luôn rất khiêm tốn, không hay xuất đầu lộ diện như Phong Lăng còn có thể được người ta thương nhớ thì đừng nói gì một người sau khi ly hôn, đã sống ngày càng tốt và tự tin ở Anh vài năm như Quý Noãn. Là người phụ trách của Tập đoàn MN, cô ấy phải tham gia các hoạt động xã giao lớn nhỏ. Số lượng những người đàn ông muốn làm quen với cô ấy lại có thể nối thành một vòng xung quanh Tập đoàn MN, nhưng Quý Noãn không hề nhìn ngó đến một ai, cũng không nhắc đến chuyện của bất kỳ người đàn ông nào, thậm chí còn không nhắc đến Mặc Cảnh Thâm. Rõ ràng, mỗi khi đến các buổi tiệc xã giao, cô ấy đều rất thoải mái và rạng rỡ trong chiếc váy đỏ gợi cảm, nhưng lại không buồn để ý đến ai. Cô ấy chỉ quan tâm đến công việc, thậm chí còn chẳng có ý định tìm người để yêu đương, hẹn hò.
Ví dụ như vị Tổng Giám đốc của BGY, anh ta luôn mượn cớ đi công tác để đến London, cũng giúp đỡ Quý Noãn không ít việc. Nhưng Quý Noãn cũng chỉ có lòng cảm kϊƈɦ, chứ không hề có ý định phát triển tình cảm với anh ta.
Quý Noãn trông có vẻ hoàn hảo, luôn sống rất tích cực, nhưng thực chất lại sống hệt như một ni cô.
Huống chi là một người vốn đã có tính cách tẻ nhạt như Phong Lăng.
Tiểu Bát lắc đầu: “Cô và sếp Quý giống hệt nhau. Ngay từ đầu đã gặp được một người đàn ông cực phẩm, thành ra về sau chẳng thấy ai vừa mắt nữa.”
Phong Lăng không nói gì, cô chỉ đặt tay mình lên cổ tay bị quấn băng qua ống tay áo. Lúc xe đi qua một hiệu sách, cô bảo Tiểu Bát dừng xe lại, sau khi mua cuốn sách mà mình muốn về, lại bảo Tiểu Bát đưa mình về nhà.
…
Một tuần sau.
Phong Lăng ngồi kiểm tra tài liệu của cuộc họp kỳ trước trong phòng họp của Tập đoàn MN. Quý Noãn vừa mới về phòng làm việc sau khi kết thúc cuộc họp, chưa được bao lâu, đột nhiên cô ấy lại quay lại.
Thấy Quý Noãn đẩy cửa phòng họp ra bước vào, Phong Lăng chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô ấy một cái, rồi lại cúi đầu xuống chăm chú nhìn tài liệu trong tay.
“Có một tin tốt và một tin xấu, cô muốn nghe cái nào trước?” Quý Noãn bước tới, khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn hỏi.
Phong Lăng chẳng ngẩng đầu lên, lật giở tài liệu cuộc họp trong tay: “Nghe cái nào trước cũng thế, cô muốn nói cái nào trước?”
Quý Noãn cười khẽ, khoanh tay trước ngực, rồi thản nhiên đứng dựa vào cạnh bàn. Cô cúi xuống nhìn Phong Lăng: “Tôi cũng không xác định được cái nào là tin tốt, cái nào là tin xấu đối với cô.”
Vừa nghe thấy là tin tức có liên quan đến mình, bấy giờ Phong Lăng mới nhìn Quý Noãn: “Cô đang úp úp mở mở chuyện gì thế?”
“Trước hết, Tập đoàn Lệ thị ở Los Angeles đã liên hệ với bộ phận phát triển của công ty chúng ta, họ định triển khai hợp tác kinh doanh với MN. Đây là một tin tốt, dù sao thì Lệ thị ở Los
Angeles cũng là một miếng thịt béo bở trong giới doanh nghiệp người Hoa. Hơn nữa nền tảng của người ta lại vững chắc, không phải là nơi mà các công ty nhỏ có thể bám víu vào được. Có thể được một công ty như thế này hợp tác là một sự giúp ích rất lớn với MN.” Quý Noãn nói.
Nghe thấy câu nói này của Quý Noãn, Phong Lăng gật đầu: “Đó đúng là tin tốt thật.”
“Tin xấu là không biết Lệ Nam Hành đã bắt đầu tiếp nhận toàn bộ quyền quản lý Lệ thị từ bao giờ. Người phụ trách của lần hợp tác này chính là Tổng Giám đốc Lệ. Mấy ngày nữa, anh ta sẽ đến Anh, đến London, đến chỗ chúng ta.” Quý Noãn vừa nói vừa cúi đầu nhìn Phong Lăng.
Quả nhiên, Phong Lăng đang lật giở tài liệu cuộc họp lập tức ngừng lại một lúc, sau đó cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt Quý Noãn.
Quý Noãn nhướng mày, ánh mắt rõ ràng đang nói, tất cả những điều cô ấy vừa nói đều là thật, không phải đang nói giỡn trêu chọc cô.
Quả thực là Quý Noãn chưa bao giờ nói đùa những chuyện liên quan đến công ty, thương vụ hợp tác này đúng là không thể bỏ lỡ. Nhưng nếu bây giờ Quý Noãn đến nói chuyện này với cô, chứng tỏ là muốn nghe suy nghĩ của Phong Lăng. Nếu Phong Lăng không muốn, chắc Quý Noãn thà từ bỏ cơ hội hợp tác này cũng không để Phong Lăng phải rơi vào thế khó xử.
Phong Lăng nhìn sang hướng khác, gập tập tài liệu trong tay lại, sau đó cô dựa vào lưng ghế. Cô im lặng mấy phút, không nói gì.
Quý Noãn cũng không nhiều lời, chỉ cứ nhìn vẻ mặt của cô.
Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Phong Lăng, cô có ý định gì không?”
“Không phải sắp tới cô định nhờ người mang đồ về Hải Thành sao? Để tôi mang về cho.” Phong Lăng nói.
Nhưng Quý Noãn lại khẽ lắc đầu: “Thầy Saint đã nói là ông nội cô đã dặn không cho cô rời khỏi Anh, cô không được đi lung tung bên ngoài một mình. Thầy Saint phải đảm bảo là cô luôn nằm trong tầm mắt của thầy ấy.”
Nhà họ Phong bây giờ chỉ còn lại một bảo bối là Phong Lăng, nên ông cụ Phong rất coi trọng vấn đề an toàn của cháu gái nhỏ, ông không muốn thấy bất kỳ sơ xuất gì xảy đến với Phong Lăng. Ông cụ cũng tin chắc rằng chỉ cần Phong Lăng học tập bên cạnh thầy Saint thì tính cách của cô sẽ được rèn giũa một chút, ông cũng không cho phép cô đi đâu xa một mình.
Phong Lăng nhìn Quý Noãn: “Tôi không muốn gặp anh ấy.”
Quan hệ của Phong Lăng và Quý Noãn đã tốt đến mức không cần phải giấu giếm điều gì, cũng không phải viện cớ vòng vèo, chỉ có nói thật mà thôi.
Cô không có suy nghĩ gì cả, chỉ đơn giản là không muốn gặp anh.
Quý Noãn chẹp một tiếng: “Cô có biết tình hình công ty ngày xưa lúc tôi gửi văn bản xin hợp tác đó đến Lệ thị như thế nào không? Lúc đó, nơi này vẫn chỉ là một phòng làm việc nhỏ, mà người phụ trách Lệ thị cũng không phải là Lệ Nam Hành. Cho nên lẽ đương nhiên là văn bản xin hợp tác của tôi không được duyệt, bị gạt sang một bên. Nhưng Lệ Nam Hành lại cố ý lật lại một chuyện từ rất lâu như vậy, còn định đích thân đến London. Cô cho rằng anh ta đến London để làm gì? Một doanh nghiệp có nền tảng vững chắc như Lệ thị còn thiếu một bản hợp tác kinh doanh với một công ty mới nổi lên như tôi hay sao?”
“Rõ ràng là anh ta đến tìm cô! Chẳng qua là mượn cái cớ hợp tác kinh doanh cho quang minh chính đại hơn thôi.” Bây giờ, Quý Noãn sống ngày càng tỉnh táo và trấn tĩnh hơn, cô lập tức xóa tan lớp sương mù dày đặc trước mặt Phong Lăng: “Vấn đề giữa cô và Lệ Nam Hành không giống như tôi và Mặc Cảnh Thâm. Tôi là bị anh Mặc của mấy người đá, không còn đường để quay đầu, mà chỉ có thể nghiến răng tự kiên trì bước tiếp. Nhưng cô thì khác, cô có thể quay lại bên cạnh Lệ Nam Hành, chỉ cần cô muốn, chắc chắn anh ta sẽ mở rộng vòng tay chờ cô đến.”