Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1223: Ngoại truyện (485)
Chương 485
Lệ lão đại, Lệ lão đại!
Sắp được thấy thần tượng rồi! Phấn khích quá!
Nhưng trông cả nửa ngày mà không thấy ai, cả đám cứ nghiêng đầu rướn cổ dáo dác tìm kiếm khắp xung quanh.
Hai mươi thành viên trong đội huấn luyện thiếu niên Một đã vội vàng cuống cuồng nhìn khắp bốn phía, nghĩ thầm không ngờ mình cũng có cơ hội gặp Lệ lão đại...
Lệ Nam Hành ngồi bên cạnh bậc thềm của đội huấn luyện thanh niên Một đang thờ ơ nhướng mày lên, nhìn tên A Phong đang cố ý gây sự kia.
Phong Lăng cũng đứng chôn chân tại chỗ, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn đám thành viên của đội huấn luyện thanh niên Một. Bởi vì cô đứng khá xa, nên có thể thu hết những vẻ mặt hồi hộp của đám người mới và cả ánh mắt vừa bình tĩnh vừa thờ ơ của Lệ Nam Hành vào tầm mắt.
Sớm muộn gì cũng đến ngày này, hôm nay thực sự là thời điểm thích hợp nhất.
Chỉ là không biết hai mươi tên ngốc cô dẫn dắt có chịu được cú sốc lớn như vậy không, dù sao mấy ngày trước bọn chúng còn đồng lòng mắng thầm sau lưng lão đại đến mức không còn gì thậm tệ hơn. Thầm hận anh ra tay quá ác, quá nặng, làm người quá lạnh lùng, chẳng chịu chừa lại cho họ chút thể diện nào.
Thấy Lệ Nam Hành vẫn chỉ ngồi yên ở đó, như thể không muốn chiếm mất spotlight của đám người mới trong ngày hôm nay. Trong căn cứ, cứ qua vài năm cũng phải đổi mới thay máu một lần, tương lai căn cứ XI chỉ có thể càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
"Đó là, phó huấn luyện viên của đội huấn luyện thanh niên Một và Hai." Lúc này A Phong đưa mắt sang nhìn thẳng vào người đàn ông đang ngồi trên bậc thềm, cười bảo: "Lệ lão đại, anh vẫn còn quyến luyến thân phận phó huấn luyện viên này lắm à? Có cần đợi đến khi nhóm người mới này huấn luyện xong, chúng ta lại tiếp tục chiêu mộ thêm một nhóm khác đến để anh tự mình huấn luyện không, tránh việc anh “ngứa nghề? mà phải che giấu thân phận hạ mình đi làm một phó huấn luyện viên?"
Vì để sau này khi thân phận bại lộ không khiến hai đội người mới này cảm thấy bất công, cho nên Lệ Nam Hành cũng đã dành chút thời gian đến đội huấn luyện thanh niên Hai vài lần, cũng coi như là phó huấn luyện viên của cả hai đội.
A Phong còn chưa dứt lời, ánh mắt của các thành viên cả hai đội mới đồng loạt chuyển hướng sang người đàn ông đang ngồi ở vị trí không bắt mắt nhất kia. Gần như trong khoảnh khắc tất cả mọi người cùng nhìn chằm chằm về phía Lệ Nam Hành, trong mắt chỉ có sự khiếp sợ, khó tin, hoảng hốt. Không những thế còn có cả những gương mặt buồn bã cùng hối hận vì đã biểu hiện quá kém ở trước mặt lão đại cùng với nhiều ánh mắt khác thường hơn nữa.
Lệ Nam Hành lạnh lùng lườm anh ta một cái rồi đứng dậy đi xuống bậc thềm, lúc sắp đến chỗ A Phong, không biết là vô tình hay cố ý mà anh lại đi ngang qua trước mặt Phong Lăng. Tất nhiên, mấy người đã ở lâu trong căn cứ đều biết là anh cố ý, chỉ những người mới này nhìn qua thì không hiểu gì.
Lúc đi ngang qua trước mặt Phong Lăng, anh có nhìn cô một lát, Phong Lăng cũng không thay đổi sắc mặt, lẳng lặng nhìn anh, dù chỉ là một khắc trao đổi ánh mắt, anh cũng nhìn thấy được sự vui vẻ và bình thản ở trong lòng cô. Vui vẻ là vì thời gian không phụ lòng người, cuối cùng vẫn chiến thắng được, còn bình thản là vì hai đội người mới này sau này sẽ là nòng cốt mới cần thiết nhất trong căn cứ, thắng thua chẳng qua chỉ là một tình thế bắt buộc. Cô sẽ không kiêu ngạo vì một chiến thắng hiểm hóc cỏn con này.
"Tôi vất vả trong bệnh viện mấy ngày, hôm nay vừa trở về, chỉ muốn yên lặng ngồi trong dòng người quan sát xem sao, cậu không để tôi nghỉ ngơi yên được à?" Trước khi nhận lấy micro trong tay A Phong, Lệ Nam Hành còn không quên liếc anh ta một cái đầy khó chịu.
A Phong cười khẽ: "Chỉ là nói vài câu thôi mà, một câu của lão đại anh còn hơn mười câu của chúng tôi nữa, chuyện cổ vũ tinh thần này thì anh làm tốt hơn tôi rất nhiều."
"Cổ vũ tinh thần?" Lệ Nam Hành cười khẩy, sau đó không thay đổi sắc mặt cầm micro lên nói thẳng: "Chỉ trong vài giây trước thôi, A Phong - người trong mắt các cậu là người quản lý trụ sở căn cứ, đồng thời cũng là người đứng thứ hai trong căn cứ XI này đã bảo tôi nói vài câu cổ vũ tinh thần.
Tinh thần? Các cậu có à?"
A Phong: "..."
Mọi người trên sân: "..."
"Dù mấy trận thi đấu thi sát hạch hôm nay đã có kết quả nhưng tôi không muốn đánh giá biểu hiện của mọi người, càng không muốn nhớ lại quá trình sát hạch thảm không nỡ nhìn lại kia của các cậu. Nhất là mấy người ở đội Hai, rõ ràng các cậu có thể phát huy được ưu thế ứng chiến tốt hơn nữa, nhưng các cậu đã không bỏ ra được nổi bảy mươi phần trăm bản lĩnh thật của mình, sao nào? Các cậu nghĩ đến căn cứ XI này để chơi trò gia đình à? Chỉ cần tùy ý khoa tay múa chân vài lần trên sân huấn luyện này là có thể khoác lên mình đồng phục chiến đấu chính thức sao?"
Tất cả mọi người trên sân đều yên lặng, tính cả quản lý cùng huấn luyện viên và cả đám người mới thì cũng gần trăm người. Vậy mà lại yên lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ mồn một.
Ánh mắt của Lệ Nam Hành lạnh như sương, quét qua các thành viên của hai đội người mới đang khiếp sợ đứng như trời trồng một chỗ, không dám làm một cử động nhỏ nào, ngay cả nói cũng chẳng dám hé miệng kia: "Gần đây tôi không ở căn cứ, không giám sát được toàn bộ quá trình tình hình huấn luyện thực chiến của thành viên cả hai đội. Nhưng điều khiến tôi không tài nào tin nổi là, tôi ở bên ngoài nhiều ngày như vậy, hôm nay hiếm khi có lúc rảnh rỗi trở về xem thi sát hạch, nhưng lại không thấy bất cứ ai trong các cậu có chút tiến bộ nào, trái lại còn thụt lùi rất nhiều. Nếu hôm nay tôi là người phán quyết, đừng nói gì đến việc hai đội còn có thêm một tiêu chuẩn khác, đối với tôi, không có một ai trong các cậu đạt tiêu chuẩn hết!"
"Biết tại sao căn cứ XI được gọi là căn cứ XI không? Trong xã hội học, X là biểu tượng của sự hoàn mỹ, trong số học có nghĩa là không biết. I là impregnable, có nghĩa là không gì địch nổi, là sự cứng rắn không thể phá vỡ! Impregnable là mục đích của căn cứ, mỗi một thành viên trong căn cứ buộc phải có bản lĩnh thực sự nhất định trong một phương diện nào đó, mỗi một tấc đất ở đây, không phải là nơi bất cứ tên nhát gan nào cũng có thể dễ dàng đặt chân vào được! Cho dù ai trong các cậu đều vô cùng mạnh mẽ, nhưng khi gánh trách nhiệm trên vai, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể sẽ gặp phải nguy hiểm muôn trùng bất ngờ trong một nhiệm vụ nào đó. Chỉ cần một chút sai lầm hay là tốc độ tay chân hơi yếu thế, đều khiến cho kẻ địch thừa cơ hội xông lên, còn bản thân thì chết không có chỗ chôn."
"Các cậu vào căn cứ XI vì điều gì? Chỉ vì người bước ra từ nơi này có thể có chỗ đứng ở trong phạm vi thế lực của quân đội và cảnh sát sao? Hay là bởi vì được mang cái danh căn cứ XI thì sẽ rất ngầu? Đi đến đâu đều hơn người ta một bậc? Hay chỉ là muốn tìm một nơi sống tạm bợ mấy năm?
Các cậu nghĩ đây là đâu? Là trường đại học hay là nhà trẻ? Hay các cậu nghĩ rằng sự nổi tiếng của căn cứ XI chỉ là thùng rỗng kêu to, có thể để một đám lưu manh đứng ở đây tùy tiện lòe mắt lừa gạt người ta?”
"Tôi không có lời cổ vũ gì hay ho, chỉ có một câu, các cậu hãy mau mở to hai mắt nhìn rõ vùng đất dưới chân này rốt cuộc không giống bên ngoài ở điểm nào, đừng để đến khi các cậu phải bỏ mạng và máu tươi của mình ra rồi mới hối hận. Người có năng lực, ở lại, người không có năng lực, cút."
Cả sân vẫn im lặng nhưng không ai tỏ vẻ bất mãn, bao gồm cả A Phong vốn ban đầu chỉ muốn để Lệ lão đại gánh vác thế trận này giúp mình, lúc này đây cũng đã thôi tỏ vẻ cợt nhả, nghiêm túc đứng ở bên cạnh.
Phong Lăng yên lặng đứng nghe.
Đúng là từ xưa nay Lệ Nam Hành chưa bao giờ nuông chiều một ai, cho dù anh từng nói lúc trước khi cô vừa vào căn cứ đã luôn để ý đến cô, dù cho vóc người của cô nhỏ bé hơn những thành viên khác, nhưng anh chưa bao giờ mềm lòng với cô cả. Muốn ở lại căn cứ, còn muốn giữ lại mạng mình, thế thì chỉ có cách là càng ngày càng mạnh mẽ hơn, như vậy mới không cho kẻ địch có một cơ hội nào cả. Trong căn cứ cần một nòng cốt mới đầy dũng mãnh, chứ không phải đám người chỉ gặp chút chuyện đã phải đặt thêm vài cái bài vị ở trước cửa trụ sở căn cứ. Bọn họ cần những anh em có thể dũng cảm giết địch, chứ không phải những vật trang trí vừa ra chiến trường là chết ngay.
Lệ lão đại, Lệ lão đại!
Sắp được thấy thần tượng rồi! Phấn khích quá!
Nhưng trông cả nửa ngày mà không thấy ai, cả đám cứ nghiêng đầu rướn cổ dáo dác tìm kiếm khắp xung quanh.
Hai mươi thành viên trong đội huấn luyện thiếu niên Một đã vội vàng cuống cuồng nhìn khắp bốn phía, nghĩ thầm không ngờ mình cũng có cơ hội gặp Lệ lão đại...
Lệ Nam Hành ngồi bên cạnh bậc thềm của đội huấn luyện thanh niên Một đang thờ ơ nhướng mày lên, nhìn tên A Phong đang cố ý gây sự kia.
Phong Lăng cũng đứng chôn chân tại chỗ, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn đám thành viên của đội huấn luyện thanh niên Một. Bởi vì cô đứng khá xa, nên có thể thu hết những vẻ mặt hồi hộp của đám người mới và cả ánh mắt vừa bình tĩnh vừa thờ ơ của Lệ Nam Hành vào tầm mắt.
Sớm muộn gì cũng đến ngày này, hôm nay thực sự là thời điểm thích hợp nhất.
Chỉ là không biết hai mươi tên ngốc cô dẫn dắt có chịu được cú sốc lớn như vậy không, dù sao mấy ngày trước bọn chúng còn đồng lòng mắng thầm sau lưng lão đại đến mức không còn gì thậm tệ hơn. Thầm hận anh ra tay quá ác, quá nặng, làm người quá lạnh lùng, chẳng chịu chừa lại cho họ chút thể diện nào.
Thấy Lệ Nam Hành vẫn chỉ ngồi yên ở đó, như thể không muốn chiếm mất spotlight của đám người mới trong ngày hôm nay. Trong căn cứ, cứ qua vài năm cũng phải đổi mới thay máu một lần, tương lai căn cứ XI chỉ có thể càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
"Đó là, phó huấn luyện viên của đội huấn luyện thanh niên Một và Hai." Lúc này A Phong đưa mắt sang nhìn thẳng vào người đàn ông đang ngồi trên bậc thềm, cười bảo: "Lệ lão đại, anh vẫn còn quyến luyến thân phận phó huấn luyện viên này lắm à? Có cần đợi đến khi nhóm người mới này huấn luyện xong, chúng ta lại tiếp tục chiêu mộ thêm một nhóm khác đến để anh tự mình huấn luyện không, tránh việc anh “ngứa nghề? mà phải che giấu thân phận hạ mình đi làm một phó huấn luyện viên?"
Vì để sau này khi thân phận bại lộ không khiến hai đội người mới này cảm thấy bất công, cho nên Lệ Nam Hành cũng đã dành chút thời gian đến đội huấn luyện thanh niên Hai vài lần, cũng coi như là phó huấn luyện viên của cả hai đội.
A Phong còn chưa dứt lời, ánh mắt của các thành viên cả hai đội mới đồng loạt chuyển hướng sang người đàn ông đang ngồi ở vị trí không bắt mắt nhất kia. Gần như trong khoảnh khắc tất cả mọi người cùng nhìn chằm chằm về phía Lệ Nam Hành, trong mắt chỉ có sự khiếp sợ, khó tin, hoảng hốt. Không những thế còn có cả những gương mặt buồn bã cùng hối hận vì đã biểu hiện quá kém ở trước mặt lão đại cùng với nhiều ánh mắt khác thường hơn nữa.
Lệ Nam Hành lạnh lùng lườm anh ta một cái rồi đứng dậy đi xuống bậc thềm, lúc sắp đến chỗ A Phong, không biết là vô tình hay cố ý mà anh lại đi ngang qua trước mặt Phong Lăng. Tất nhiên, mấy người đã ở lâu trong căn cứ đều biết là anh cố ý, chỉ những người mới này nhìn qua thì không hiểu gì.
Lúc đi ngang qua trước mặt Phong Lăng, anh có nhìn cô một lát, Phong Lăng cũng không thay đổi sắc mặt, lẳng lặng nhìn anh, dù chỉ là một khắc trao đổi ánh mắt, anh cũng nhìn thấy được sự vui vẻ và bình thản ở trong lòng cô. Vui vẻ là vì thời gian không phụ lòng người, cuối cùng vẫn chiến thắng được, còn bình thản là vì hai đội người mới này sau này sẽ là nòng cốt mới cần thiết nhất trong căn cứ, thắng thua chẳng qua chỉ là một tình thế bắt buộc. Cô sẽ không kiêu ngạo vì một chiến thắng hiểm hóc cỏn con này.
"Tôi vất vả trong bệnh viện mấy ngày, hôm nay vừa trở về, chỉ muốn yên lặng ngồi trong dòng người quan sát xem sao, cậu không để tôi nghỉ ngơi yên được à?" Trước khi nhận lấy micro trong tay A Phong, Lệ Nam Hành còn không quên liếc anh ta một cái đầy khó chịu.
A Phong cười khẽ: "Chỉ là nói vài câu thôi mà, một câu của lão đại anh còn hơn mười câu của chúng tôi nữa, chuyện cổ vũ tinh thần này thì anh làm tốt hơn tôi rất nhiều."
"Cổ vũ tinh thần?" Lệ Nam Hành cười khẩy, sau đó không thay đổi sắc mặt cầm micro lên nói thẳng: "Chỉ trong vài giây trước thôi, A Phong - người trong mắt các cậu là người quản lý trụ sở căn cứ, đồng thời cũng là người đứng thứ hai trong căn cứ XI này đã bảo tôi nói vài câu cổ vũ tinh thần.
Tinh thần? Các cậu có à?"
A Phong: "..."
Mọi người trên sân: "..."
"Dù mấy trận thi đấu thi sát hạch hôm nay đã có kết quả nhưng tôi không muốn đánh giá biểu hiện của mọi người, càng không muốn nhớ lại quá trình sát hạch thảm không nỡ nhìn lại kia của các cậu. Nhất là mấy người ở đội Hai, rõ ràng các cậu có thể phát huy được ưu thế ứng chiến tốt hơn nữa, nhưng các cậu đã không bỏ ra được nổi bảy mươi phần trăm bản lĩnh thật của mình, sao nào? Các cậu nghĩ đến căn cứ XI này để chơi trò gia đình à? Chỉ cần tùy ý khoa tay múa chân vài lần trên sân huấn luyện này là có thể khoác lên mình đồng phục chiến đấu chính thức sao?"
Tất cả mọi người trên sân đều yên lặng, tính cả quản lý cùng huấn luyện viên và cả đám người mới thì cũng gần trăm người. Vậy mà lại yên lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ mồn một.
Ánh mắt của Lệ Nam Hành lạnh như sương, quét qua các thành viên của hai đội người mới đang khiếp sợ đứng như trời trồng một chỗ, không dám làm một cử động nhỏ nào, ngay cả nói cũng chẳng dám hé miệng kia: "Gần đây tôi không ở căn cứ, không giám sát được toàn bộ quá trình tình hình huấn luyện thực chiến của thành viên cả hai đội. Nhưng điều khiến tôi không tài nào tin nổi là, tôi ở bên ngoài nhiều ngày như vậy, hôm nay hiếm khi có lúc rảnh rỗi trở về xem thi sát hạch, nhưng lại không thấy bất cứ ai trong các cậu có chút tiến bộ nào, trái lại còn thụt lùi rất nhiều. Nếu hôm nay tôi là người phán quyết, đừng nói gì đến việc hai đội còn có thêm một tiêu chuẩn khác, đối với tôi, không có một ai trong các cậu đạt tiêu chuẩn hết!"
"Biết tại sao căn cứ XI được gọi là căn cứ XI không? Trong xã hội học, X là biểu tượng của sự hoàn mỹ, trong số học có nghĩa là không biết. I là impregnable, có nghĩa là không gì địch nổi, là sự cứng rắn không thể phá vỡ! Impregnable là mục đích của căn cứ, mỗi một thành viên trong căn cứ buộc phải có bản lĩnh thực sự nhất định trong một phương diện nào đó, mỗi một tấc đất ở đây, không phải là nơi bất cứ tên nhát gan nào cũng có thể dễ dàng đặt chân vào được! Cho dù ai trong các cậu đều vô cùng mạnh mẽ, nhưng khi gánh trách nhiệm trên vai, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể sẽ gặp phải nguy hiểm muôn trùng bất ngờ trong một nhiệm vụ nào đó. Chỉ cần một chút sai lầm hay là tốc độ tay chân hơi yếu thế, đều khiến cho kẻ địch thừa cơ hội xông lên, còn bản thân thì chết không có chỗ chôn."
"Các cậu vào căn cứ XI vì điều gì? Chỉ vì người bước ra từ nơi này có thể có chỗ đứng ở trong phạm vi thế lực của quân đội và cảnh sát sao? Hay là bởi vì được mang cái danh căn cứ XI thì sẽ rất ngầu? Đi đến đâu đều hơn người ta một bậc? Hay chỉ là muốn tìm một nơi sống tạm bợ mấy năm?
Các cậu nghĩ đây là đâu? Là trường đại học hay là nhà trẻ? Hay các cậu nghĩ rằng sự nổi tiếng của căn cứ XI chỉ là thùng rỗng kêu to, có thể để một đám lưu manh đứng ở đây tùy tiện lòe mắt lừa gạt người ta?”
"Tôi không có lời cổ vũ gì hay ho, chỉ có một câu, các cậu hãy mau mở to hai mắt nhìn rõ vùng đất dưới chân này rốt cuộc không giống bên ngoài ở điểm nào, đừng để đến khi các cậu phải bỏ mạng và máu tươi của mình ra rồi mới hối hận. Người có năng lực, ở lại, người không có năng lực, cút."
Cả sân vẫn im lặng nhưng không ai tỏ vẻ bất mãn, bao gồm cả A Phong vốn ban đầu chỉ muốn để Lệ lão đại gánh vác thế trận này giúp mình, lúc này đây cũng đã thôi tỏ vẻ cợt nhả, nghiêm túc đứng ở bên cạnh.
Phong Lăng yên lặng đứng nghe.
Đúng là từ xưa nay Lệ Nam Hành chưa bao giờ nuông chiều một ai, cho dù anh từng nói lúc trước khi cô vừa vào căn cứ đã luôn để ý đến cô, dù cho vóc người của cô nhỏ bé hơn những thành viên khác, nhưng anh chưa bao giờ mềm lòng với cô cả. Muốn ở lại căn cứ, còn muốn giữ lại mạng mình, thế thì chỉ có cách là càng ngày càng mạnh mẽ hơn, như vậy mới không cho kẻ địch có một cơ hội nào cả. Trong căn cứ cần một nòng cốt mới đầy dũng mãnh, chứ không phải đám người chỉ gặp chút chuyện đã phải đặt thêm vài cái bài vị ở trước cửa trụ sở căn cứ. Bọn họ cần những anh em có thể dũng cảm giết địch, chứ không phải những vật trang trí vừa ra chiến trường là chết ngay.