Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1210: Ngoại truyện (472)
Thấy tin nhắn gửi đến từ một số lạ, một tay Phong Lăng chống lên cái đầu đang ướt nhẹp của mình nhìn mấy chữ này, cô cảm thấy hơi nghi ngờ và ngạc nhiên.
Cô nghi ngờ không biết người gửi này là ai?
Còn ngạc nhiên hơn nữa là hình như người này biết bây giờ cô đang ở khách sạn này? Họ theo dõi cô ư? Hay là người trong khách sạn? Hay là...
Lúc cô đang suy nghĩ không biết có cần hỏi Lệ Nam Hành hay không, người đó lại gửi tin nhắn đến: “Là tôi đây, không đoán ra tôi là ai à? Mau xuống đi, tôi có thứ này muốn cho cô.”
Phong Lăng cầm điện thoại trầm tư suy nghĩ một lúc, mở rộng khả năng có thể là bạn bè của mình ở Boston, cô nhớ có một số người nói sắp tới sẽ đến Los Angeles tìm cô. Dù đó đều chỉ là những lời hứa hẹn trót lưỡi đầu môi, thật sự chưa từng thấy ai đến. Cô lại nhìn dãy số thuộc địa phận Los Angeles, đoán rằng có khả năng là sau khi đến đây, bạn bè ở Boston của cô đã đổi số điện thoại khác.
Là ai nhỉ?
Dù Phong Lăng cảm thấy cách chào hỏi này hơi có vẻ gì đó sai sai, nhưng dẫu sao cô cũng có bản lĩnh nhất định, người bình thường sẽ chẳng thể làm gì được cô, nên cô cũng không có gì phải lo lắng và đề phòng cả. Phong Lăng đứng dậy khỏi bồn tắm. Lúc ra ngoài, cô mới nhìn thấy có một bộ đồ mới đặt trên sofa, chắc là Lệ Nam Hành bảo nhân viên khách sạn đi mua rồi mang đến đây trước lúc anh đi ra ngoài, dẫu sao thì bộ quần áo hôm qua của cô đã không thể mặc được nữa.
Phong Lăng mặc đồ, sau đó xuống dưới tầng, cô đi thang máy xuống thẳng bãi đỗ xe dưới hầm của khách sạn. Đương nhiên cô có bỏ súng vào trong túi, khả năng nhạy bén trời sinh khiến cô chưa bao giờ mất cảnh giác.
Kết quả sau khi xuất hiện ở bãi đậu xe, Phong Lăng thấy chẳng có ai ở dưới này cả, xung quanh có khá nhiều xe đang đỗ. Nhìn từ bên ngoài, cô cũng không thấy có bất kỳ ai ở bên trong những chiếc xe đó, trong xe hoàn toàn không hề có người.
Cô lại nhìn tin nhắn trong điện thoại, cả một lúc lâu chưa nhìn thấy ai, tâm lý đề phòng của cô càng lên cao hơn. Đúng lúc cô đang định quay người rời đi, đột nhiên không biết từ đâu đó có một bóng người nhảy ra, người đó mang mùi rượu nồng nặc. Giây phút người đó bổ nhào tới, Phong Lăng theo bản năng quay người lại tung một cú đấm, nhưng đối phương đột nhiên cúi người xuống ôm chầm lấy chân cô: “Bà xã... bà xã... em đừng rời xa anh... a a... bà xã... anh biết lỗi rồi...”
Đột nhiên bị người lạ ôm lấy chân, Phong Lăng lập tức có vẻ kinh ngạc cúi đầu xuống thì thấy là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi nửa đầu bị hói đang ôm cô kêu khóc. Dù cách một lớp vải của chiếc quần cô đang mặc, nhưng đột nhiên bị người ta ôm thế này, còn gọi cô là bà xã gì đó,
Phong Lăng vẫn thấy ghê tởm đến mức nổi hết cả gai ốc, cô tức giận quát: “Ông là ai? Bỏ tôi ra!”
“Bà xã... anh biết lỗi rồi bà xã... Sau này anh sẽ không ra ngoài ăn chơi bù khú nữa... anh xin em... về nhà đi... bà xã...”
Bình thường lúc Lệ Nam Hành trêu chọc gọi cô là cô vợ nhỏ, dù ngoài miệng Phong Lãng nói không vui, nhưng trong lòng thực sự không hề thấy bực bội.
Bây giờ đột nhiên bị một con ma men lạ hoắc gọi là bà xã thế này, Phong Lăng chỉ thấy vô cùng ghê tởm, kháng cự. Cô cũng không kịp nghĩ nhiều tại sao ở một nơi như Los Angeles lại vừa hay có nhiều người Hoa đến vậy, tại sao ở dưới bãi đỗ xe dưới hầm, cô cũng có thể gặp phải một con ma men biết nói tiếng Trung. Dường như có chuyện gì đó được sắp đặt trước, cô chỉ chán ghét không ngừng dùng sức đá người đó.
Kết quả, Phong Lăng vừa đá lăn ông ta ra đất, định bỏ đi thì người đó lại loạng choạng bò dậy tiếp tục ra sức ôm lấy chân cô không buông: “Bà xã... bà xã... em đừng đi mà...”
“Cút!?” Phong Lăng đã thật sự nổi giận, cô quay người lại tiếp tục đá người đó lăn ra đất. Một chút lý trí còn sót lại nhắc nhở cô, ngoài thực hiện nhiệm vụ ở bên ngoài căn cứ ra thì không được tùy ý giết người, để không gây rắc rối cho căn cứ. Cô cố nén cảm giác mắc ói đến mức nổi cơn phẫn nộ xuống, cầm điện thoại lên để xem rốt cuộc tin nhắn ban nãy đó có vấn đề gì.
Chẳng hiểu thế nào cô lại không trông thấy một người quen nào, ngược lại thì có một con ma men lao ra.
Nào ngờ con ma men đó đột nhiên hét to “A” lên một tiếng, nhất thời thu hút sự chú ý của cô. Phong Lăng ngoảnh đầu lại, trông thấy ông ta đang lảo đảo bò dậy, sau đó cười hi hi vừa gọi bà xã vừa chạy về phía cô.
Phong Lăng tránh xa ra với vẻ mặt đầy sự ghê tởm, thấy xe ở bên này quá nhiều, có hơi vướng víu, cô dứt khoát đi lên một vị trí rộng rãi ở bên trên, đồng thời cầm điện thoại, sự nghi hoặc và tâm lý phòng bị trong lòng cô dần trào dâng.
“Bà xã, anh thật sự không cố ý mà...”
Lão ma men vẫn đứng giữa mấy chiếc xe ở đó gào khóc khiến trong lòng cô rối rắm.
Đúng lúc này, Phong Lăng đột nhiên nghe thấy có tiếng xe ở bãi đỗ xe bên trái đang đi vào, cô ngoảnh sang nhìn thì thấy là chiếc Hummer màu đen của Lệ Nam Hành, cô nhận ra biển số xe của anh. Thấy anh đã về, tâm lý ngờ vực bởi tin nhắn ban nãy của cô lập tức vơi đi một chút, cô vội vàng bước lên mấy bước định đón anh.
Đột nhiên, con đường bên phải phía sau cô ánh lên tia sáng chói mắt!
Phong Lăng chợt cảm thấy chiếc Hummer màu đen ở phía trước đồng thời cũng vội vã nháy đèn pha lên như đang nhắc nhở cô điều gì đó. Cô quay người lại nhìn thì thấy ánh đèn sau lưng mình cực kỳ chói mắt. Một chiếc SUV màu bạc cũ kỹ đang lao về phía cô với tốc độ vượt quá quy định trong bãi đỗ xe gấp mười lần.
Phong Lăng bị lão ma men kia quấy rầy đến mức rối trí, cô cầm chiếc điện thoại trong tay, cảm giác như thời gian đang dừng lại trong phút chốc.
Đến khi cô phản ứng lại, định nhanh chóng nhảy người lên, bất chợt nghe thấy giọng nói của Lệ Nam Hành trên chiếc Hummer màu đen vang lên:
"Phía sau!"
Dường như theo bản năng, cô nhanh nhẹn né người sang phía mà anh nói trong chốc lát, nhưng dẫu sao thì động tác này cũng đã muộn, chiếc xe cấp tốc lao về phía cô đã phóng tới gần.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, hai ánh đèn pha giao thoa vào nhau, sau đó một tiếng “ầm” lớn vang lên. Phong Lăng bị tốc độ tránh né của bản thân mình và cảm giác chấn động này làm cho ngã sõng soài dưới đất. Cô vô cùng hoảng loạn, ngoảnh lại nhìn về phía hai chiếc xe đâm sầm vào nhau, hai chiếc xe đều bị đâm rất nghiêm trọng. Dù chiếc SUV đã rất cũ, nhưng vẫn rất chắc chắn, rõ ràng nó đã được cải tiến, đến đầu xe của Lệ Nam Hành cũng bị nó đâm đến mức biến dạng đi nhiều.
Cô không màng tới cơn đau nhức dưới đầu gối, lập tức trở mình đứng dậy, định đi đến chỗ chiếc Hummer xem sao. Kết quả cô vừa đi đến đã thấy trong cửa sổ của chiếc Hummer màu đen, Lệ Nam Hành đang giơ cánh tay ra khỏi túi khí vừa bị nổ do chấn động mạnh, anh dùng một con dao găm luôn dắt bên mình đâm mấy nhát quả quyết rạch túi khí vướng víu đó ra, anh đã chọc thủng hết toàn bộ túi khí.
Sau đó, anh lưu loát quay đầu xe, gạt cần số, bánh xe nhanh chóng xoay tròn, anh tiếp tục phóng xe lên, ầm một tiếng, tiếp tục đâm mạnh vào chiếc SUV ở đối diện, khiến nó lùi lại một mét.
“Âm!” Đèn của hai chiếc xe đã sớm bị hỏng hết.
“Uỳnh!” Mặt trước xe cũng đã hư hại nặng.
“Ầm!” Kính chắn gió cũng bị vỡ tan tành.
Người trong chiếc SUV rõ ràng không có tố chất thân thể tốt như Lệ Nam Hành, trước sự va chạm kịch liệt, người đó đã không còn sức để làm gì nữa, ông ta tuyệt vọng mắc kẹt giữa vô lăng và ghế lái trong xe, không thể thoát nổi!
Cô nghi ngờ không biết người gửi này là ai?
Còn ngạc nhiên hơn nữa là hình như người này biết bây giờ cô đang ở khách sạn này? Họ theo dõi cô ư? Hay là người trong khách sạn? Hay là...
Lúc cô đang suy nghĩ không biết có cần hỏi Lệ Nam Hành hay không, người đó lại gửi tin nhắn đến: “Là tôi đây, không đoán ra tôi là ai à? Mau xuống đi, tôi có thứ này muốn cho cô.”
Phong Lăng cầm điện thoại trầm tư suy nghĩ một lúc, mở rộng khả năng có thể là bạn bè của mình ở Boston, cô nhớ có một số người nói sắp tới sẽ đến Los Angeles tìm cô. Dù đó đều chỉ là những lời hứa hẹn trót lưỡi đầu môi, thật sự chưa từng thấy ai đến. Cô lại nhìn dãy số thuộc địa phận Los Angeles, đoán rằng có khả năng là sau khi đến đây, bạn bè ở Boston của cô đã đổi số điện thoại khác.
Là ai nhỉ?
Dù Phong Lăng cảm thấy cách chào hỏi này hơi có vẻ gì đó sai sai, nhưng dẫu sao cô cũng có bản lĩnh nhất định, người bình thường sẽ chẳng thể làm gì được cô, nên cô cũng không có gì phải lo lắng và đề phòng cả. Phong Lăng đứng dậy khỏi bồn tắm. Lúc ra ngoài, cô mới nhìn thấy có một bộ đồ mới đặt trên sofa, chắc là Lệ Nam Hành bảo nhân viên khách sạn đi mua rồi mang đến đây trước lúc anh đi ra ngoài, dẫu sao thì bộ quần áo hôm qua của cô đã không thể mặc được nữa.
Phong Lăng mặc đồ, sau đó xuống dưới tầng, cô đi thang máy xuống thẳng bãi đỗ xe dưới hầm của khách sạn. Đương nhiên cô có bỏ súng vào trong túi, khả năng nhạy bén trời sinh khiến cô chưa bao giờ mất cảnh giác.
Kết quả sau khi xuất hiện ở bãi đậu xe, Phong Lăng thấy chẳng có ai ở dưới này cả, xung quanh có khá nhiều xe đang đỗ. Nhìn từ bên ngoài, cô cũng không thấy có bất kỳ ai ở bên trong những chiếc xe đó, trong xe hoàn toàn không hề có người.
Cô lại nhìn tin nhắn trong điện thoại, cả một lúc lâu chưa nhìn thấy ai, tâm lý đề phòng của cô càng lên cao hơn. Đúng lúc cô đang định quay người rời đi, đột nhiên không biết từ đâu đó có một bóng người nhảy ra, người đó mang mùi rượu nồng nặc. Giây phút người đó bổ nhào tới, Phong Lăng theo bản năng quay người lại tung một cú đấm, nhưng đối phương đột nhiên cúi người xuống ôm chầm lấy chân cô: “Bà xã... bà xã... em đừng rời xa anh... a a... bà xã... anh biết lỗi rồi...”
Đột nhiên bị người lạ ôm lấy chân, Phong Lăng lập tức có vẻ kinh ngạc cúi đầu xuống thì thấy là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi nửa đầu bị hói đang ôm cô kêu khóc. Dù cách một lớp vải của chiếc quần cô đang mặc, nhưng đột nhiên bị người ta ôm thế này, còn gọi cô là bà xã gì đó,
Phong Lăng vẫn thấy ghê tởm đến mức nổi hết cả gai ốc, cô tức giận quát: “Ông là ai? Bỏ tôi ra!”
“Bà xã... anh biết lỗi rồi bà xã... Sau này anh sẽ không ra ngoài ăn chơi bù khú nữa... anh xin em... về nhà đi... bà xã...”
Bình thường lúc Lệ Nam Hành trêu chọc gọi cô là cô vợ nhỏ, dù ngoài miệng Phong Lãng nói không vui, nhưng trong lòng thực sự không hề thấy bực bội.
Bây giờ đột nhiên bị một con ma men lạ hoắc gọi là bà xã thế này, Phong Lăng chỉ thấy vô cùng ghê tởm, kháng cự. Cô cũng không kịp nghĩ nhiều tại sao ở một nơi như Los Angeles lại vừa hay có nhiều người Hoa đến vậy, tại sao ở dưới bãi đỗ xe dưới hầm, cô cũng có thể gặp phải một con ma men biết nói tiếng Trung. Dường như có chuyện gì đó được sắp đặt trước, cô chỉ chán ghét không ngừng dùng sức đá người đó.
Kết quả, Phong Lăng vừa đá lăn ông ta ra đất, định bỏ đi thì người đó lại loạng choạng bò dậy tiếp tục ra sức ôm lấy chân cô không buông: “Bà xã... bà xã... em đừng đi mà...”
“Cút!?” Phong Lăng đã thật sự nổi giận, cô quay người lại tiếp tục đá người đó lăn ra đất. Một chút lý trí còn sót lại nhắc nhở cô, ngoài thực hiện nhiệm vụ ở bên ngoài căn cứ ra thì không được tùy ý giết người, để không gây rắc rối cho căn cứ. Cô cố nén cảm giác mắc ói đến mức nổi cơn phẫn nộ xuống, cầm điện thoại lên để xem rốt cuộc tin nhắn ban nãy đó có vấn đề gì.
Chẳng hiểu thế nào cô lại không trông thấy một người quen nào, ngược lại thì có một con ma men lao ra.
Nào ngờ con ma men đó đột nhiên hét to “A” lên một tiếng, nhất thời thu hút sự chú ý của cô. Phong Lăng ngoảnh đầu lại, trông thấy ông ta đang lảo đảo bò dậy, sau đó cười hi hi vừa gọi bà xã vừa chạy về phía cô.
Phong Lăng tránh xa ra với vẻ mặt đầy sự ghê tởm, thấy xe ở bên này quá nhiều, có hơi vướng víu, cô dứt khoát đi lên một vị trí rộng rãi ở bên trên, đồng thời cầm điện thoại, sự nghi hoặc và tâm lý phòng bị trong lòng cô dần trào dâng.
“Bà xã, anh thật sự không cố ý mà...”
Lão ma men vẫn đứng giữa mấy chiếc xe ở đó gào khóc khiến trong lòng cô rối rắm.
Đúng lúc này, Phong Lăng đột nhiên nghe thấy có tiếng xe ở bãi đỗ xe bên trái đang đi vào, cô ngoảnh sang nhìn thì thấy là chiếc Hummer màu đen của Lệ Nam Hành, cô nhận ra biển số xe của anh. Thấy anh đã về, tâm lý ngờ vực bởi tin nhắn ban nãy của cô lập tức vơi đi một chút, cô vội vàng bước lên mấy bước định đón anh.
Đột nhiên, con đường bên phải phía sau cô ánh lên tia sáng chói mắt!
Phong Lăng chợt cảm thấy chiếc Hummer màu đen ở phía trước đồng thời cũng vội vã nháy đèn pha lên như đang nhắc nhở cô điều gì đó. Cô quay người lại nhìn thì thấy ánh đèn sau lưng mình cực kỳ chói mắt. Một chiếc SUV màu bạc cũ kỹ đang lao về phía cô với tốc độ vượt quá quy định trong bãi đỗ xe gấp mười lần.
Phong Lăng bị lão ma men kia quấy rầy đến mức rối trí, cô cầm chiếc điện thoại trong tay, cảm giác như thời gian đang dừng lại trong phút chốc.
Đến khi cô phản ứng lại, định nhanh chóng nhảy người lên, bất chợt nghe thấy giọng nói của Lệ Nam Hành trên chiếc Hummer màu đen vang lên:
"Phía sau!"
Dường như theo bản năng, cô nhanh nhẹn né người sang phía mà anh nói trong chốc lát, nhưng dẫu sao thì động tác này cũng đã muộn, chiếc xe cấp tốc lao về phía cô đã phóng tới gần.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, hai ánh đèn pha giao thoa vào nhau, sau đó một tiếng “ầm” lớn vang lên. Phong Lăng bị tốc độ tránh né của bản thân mình và cảm giác chấn động này làm cho ngã sõng soài dưới đất. Cô vô cùng hoảng loạn, ngoảnh lại nhìn về phía hai chiếc xe đâm sầm vào nhau, hai chiếc xe đều bị đâm rất nghiêm trọng. Dù chiếc SUV đã rất cũ, nhưng vẫn rất chắc chắn, rõ ràng nó đã được cải tiến, đến đầu xe của Lệ Nam Hành cũng bị nó đâm đến mức biến dạng đi nhiều.
Cô không màng tới cơn đau nhức dưới đầu gối, lập tức trở mình đứng dậy, định đi đến chỗ chiếc Hummer xem sao. Kết quả cô vừa đi đến đã thấy trong cửa sổ của chiếc Hummer màu đen, Lệ Nam Hành đang giơ cánh tay ra khỏi túi khí vừa bị nổ do chấn động mạnh, anh dùng một con dao găm luôn dắt bên mình đâm mấy nhát quả quyết rạch túi khí vướng víu đó ra, anh đã chọc thủng hết toàn bộ túi khí.
Sau đó, anh lưu loát quay đầu xe, gạt cần số, bánh xe nhanh chóng xoay tròn, anh tiếp tục phóng xe lên, ầm một tiếng, tiếp tục đâm mạnh vào chiếc SUV ở đối diện, khiến nó lùi lại một mét.
“Âm!” Đèn của hai chiếc xe đã sớm bị hỏng hết.
“Uỳnh!” Mặt trước xe cũng đã hư hại nặng.
“Ầm!” Kính chắn gió cũng bị vỡ tan tành.
Người trong chiếc SUV rõ ràng không có tố chất thân thể tốt như Lệ Nam Hành, trước sự va chạm kịch liệt, người đó đã không còn sức để làm gì nữa, ông ta tuyệt vọng mắc kẹt giữa vô lăng và ghế lái trong xe, không thể thoát nổi!