Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1205: Ngoại truyện (467)
quay lại xe, Lệ Nam Hành nhìn dáng vẻ đút tay vào túi áo như đang cất giấu cẩn thận một món đồ quý giá nào đó của Phong Lăng qua kính chiếu hậu, anh cong môi tỏ vẻ hài lòng.
Anh giơ tay, tùy ý điều chỉnh lại góc độ của kính chiếu hậu, sau đó mới ngoảnh sang nhìn cô: “Trời tối rồi, tối nay e muốn ăn gì? Ăn xong rồi về khách sạn, hay là về khách sạn trước?”
Phong Lăng hoàn hồn: “Hả, thế nào cũng được.”
Lệ Nam Hành vươn tay sang vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô: “Ngẩn ra làm gì thế, hoàn hồn lại đi.”
Phong Lăng đã định thần lại nhưng vì món quà đột nhiên từ trên trời rơi xuống trong túi áo, nên cô hơi ngẩn ngơ.
Từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng được nhận bất cứ món quà gì. Bình thường ở trong căn cứ, dù là lễ tết hay sinh nhật thì mọi người cũng chỉ ra ngoài vui vẻ một chút, nhưng nghiêm cấm không được tặng những thứ như quà sinh nhật cho nhau, vì vậy cả đám đàn ông trong căn cứ cũng đã quen rồi, họ cũng không tặng quà cáp gì cả, tình cảm đều đặt vào trong từng ly rượu, nói uống là uống.
Mấy năm sống ở bên ngoài sau đó, Phong Lăng cũng không quá thân thiết với ai. Hình như Quý Noãn từng tặng cô mấy món đồ lặt vặt, nhưng cô ấy không hề có ý coi đó là quà cáp, mà chỉ coi đó là những món đồ tự nhiên được dúi vào tay.
Cho nên, đây thật sự là lần đầu tiên cô nhận quà.
Lần đầu tiên nên nó thật quý giá!
Lão đại của căn cứ XI như Lệ Nam Hành đã liên tục phá luật vì cô mấy lần rồi.
Cô vuốt ve mặt đồng hồ lạnh lẽo trong túi áo một cách trân trọng. Nhân lúc đèn đỏ, người đàn ông tiếp tục quay sang nhìn cô. Cô chợt nhớ tới câu mà anh vừa hỏi, nên nói: “Buổi trưa ăn nhiều quá, đến bây giờ em vẫn chưa thấy đói, buổi tối không ăn nữa cũng được.”
“Bây giờ còn chưa đến năm giờ, buổi tối vẫn sẽ đói đấy.”
“Thế thì...” Phong Lăng suy nghĩ một lúc: “Dù em mới chỉ sống ở trong nước mấy tháng nhưng lại có tượng khá sâu sắc với vài món ăn ngon ở đó, đặc biệt là lẩu, chúng ta có thể đi ăn lẩu không?”
Lệ Nam Hành nhìn cô, sau đó lại nhìn đồng hồ, anh không lập tức trả lời ngay, mà chợt quẹo xe qua vòng xuyến ở phía trước, nhanh chóng lái xe sang đường lớn ở phía bên trái. Đến khi dừng xe ở trước cửa một siêu thị lớn, anh vừa ra hiệu bảo cô xuống xe rồi nói: “Dù gì thì đây cũng là Los Angeles, ở Mỹ mà muốn ăn lẩu ngon đúng vị thì phải hỏi thăm khắp nơi, hỏi thăm được rồi cũng chưa chắc gặp được nơi đã hợp khẩu vị của mình. Chúng ta đi mua ít thịt, rau và gia vị lầu, sau đó về khách sạn tự nấu lẩu ăn được không?”
Phong Lăng không biết món lẩu lại có thể tự nấu, nên lập tức vui vẻ gật đầu: “Được.”
Thấy cô lập tức đồng ý, Lệ Nam Hành hoàn toàn không cảm thấy tội lỗi chút nào khi lừa gạt con gái nhà người ta.
Gần đây có một quán lẩu rất nổi tiếng của Los Angeles, do một cặp vợ chồng người Hoa mở, nhưng phải xếp hàng rất lâu. Từ lúc bắt đầu cho đến khi ăn xong ít nhất cũng phải mất ba, bốn tiếng đồng hồ mới có thể về khách sạn.
Bây giờ trời đã tối rồi, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, anh thật sự không muốn lãng phí một giây phút nào ở bên ngoài cả.
Chi bằng làm ngay một nồi lẩu trong khách sạn, lúc nào cô gái của anh ăn no bụng thì tiện thể kéo cô vào lòng luôn. Dù sao cô đã ăn no thì cũng bắt đầu đến lượt anh “ăn” rồi. Ba, bốn tiếng đồng hồ này quý giá như vậy, nhất định chỉ có thể lãng phí ở trên giường, tuyệt đối không thể lãng phí ở chỗ khác.
Nếu Phong Lăng thực sự muốn ăn, anh không ngại chiều mai lại dẫn cô ra ngoài đền bù một bữa.
Lần này, mục tiêu mua đồ trong siêu thị rất rõ ràng, nửa tiếng là hai người đã mua đủ đồ rồi quay về xe. Trước kia, đúng là Phong Lăng không có tính sành ăn nhưng sau khi sống trong nước một thời gian, cô phát hiện mình thấy nhớ các món ăn trong nước. Bây giờ ngồi trên xe, cứ nghĩ đến một lát nữa về sẽ có lẩu ăn là cô chỉ muốn lập tức về khách sạn ngay.
Cuối cùng thì xe cũng đã đến khách sạn, Phong Lăng chọn cách quên sạch những chuyện gì gì đó sẽ xảy ra vào buổi tối ngày hôm nay trong khách sạn, cô cũng chẳng màng đến ngại ngùng, vô cùng chủ động xuống xe xách đồ giúp Lệ Nam Hành. Cô xách đủ loại thịt thà, rau củ trong tay, trên mặt thì tràn đầy vẻ mong chờ.
Dù Lệ Nam Hành đã không “chờ” được nữa rồi nhưng anh cũng không muốn phụ sự mong đợi của cô. Sau khi đến phòng khách sạn, anh gọi nhân viên khách sạn mang bếp từ và nồi lầu mới mua lên, cuối cùng thì anh cũng nấu được một nồi lẩu cho cô.
Hai người họ không cho ớt vào nồi, đây không phải là hương vị lẩu Tứ Xuyên, mà chỉ là nước lấu nguyên chất. Nhưng vì nước lẩu quá nóng, nên Phong Lăng ăn tới mức mặt đỏ tưng bừng, nhễ nhại mồ hôi, cô vừa dùng tay quạt cái miệng bị nóng đỏ lên, vừa ăn xì xụp.
Nhìn thấy đôi môi thường ngày nhợt nhạt của cô bây giờ lại đỏ mọng, Lệ Nam Hành càng mất tập trung, cuối cùng anh đành để cô ngồi đó ăn một mình, còn mình thì đứng dậy đi vào phòng tắm.
“Anh đi đâu đấy?” Thấy anh đứng dậy, Phong Lăng vô thức hỏi một câu, lúc lên tiếng, cô lại tiện thể nhét một miếng đậu phụ vào miệng.
“Anh đi tắm trước, em cứ ăn đi.”
Phong Lăng lại gật đầu.
Mãi đến khi trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, đôi đũa đang định thò tiếp vào nồi lẩu của Phong Lăng chợt ngừng lại, bấy giờ cô mới chợt nhớ ra đêm nay còn có một trận đấu ác liệt phải đánh.
Chỉ có điều, nghe tiếng nước rả rích trong phòng tắm, cảm giác hầm hập trên mặt Phong Lăng bỗng chốc càng nóng hơn. Cô vội đặt đôi đũa xuống, ngồi trên ghế suy nghĩ hồi lâu, thấy bây giờ mình đã ăn đến mức đầu óc, người ngợm đố đầy mồ hôi. Nhưng phòng của khách sạn này to như vậy, mà lại chỉ có một phòng tắm, chắc chắn cô không thể nào đi vào tắm chung với Lệ Nam Hành được. Hơn nữa cô vốn đã ăn no rồi, tạm thời cũng không thể ăn tiếp được nữa. Vì vậy cô cứ ngồi ở đây như thế, nghe tiếng nước chảy một lúc lâu, cảm giác như đang ngồi trên bàn chông.
Lúc người đàn ông đi ra khỏi phòng tắm, anh chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm màu lam đậm. Trên mái tóc cắt gọn gàng vô cùng khỏe khoắn của anh vẫn đang nhỏ nước, giọt nước từ cằm người đàn ông lăn xuống dưới, rồi biến mất dưới vạt áo tắm đang buông hững hờ.
Anh định đi đến châm điếu thuốc, nhưng khi ngoảnh sang lại trông thấy chiếc bếp từ trước mặt Phong Lăng hình như đã tắt từ lâu, Phong Lăng ban nãy còn đang ăn giờ thì lại ngồi ở đó, không biết đang nghĩ gì.
Lông mày anh tuấn của người đàn ông khẽ nhướng lên: “Em không ăn nữa à?”
“Ừ, no rồi.” Lúc lên tiếng, Phong Lăng ngại ngùng nhìn cơ thể của anh, dù cô biết rõ là anh đang mặc áo choàng tắm.
“Cũng được, buổi tối ăn no quá sẽ khó tiêu. Nếu em vẫn muốn ăn thì ngày mai anh sẽ bớt chút thời gian đưa em ra ngoài ăn.” Bàn tay người đàn ông cầm hộp thuốc lá lên rồi lại hạ xuống, anh nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm.
Dù người đàn ông chưa nói gì hay làm gì, nhưng trước ánh mắt rõ ràng ngày càng trở nên nóng bỏng của anh, Phong Lăng cảm thấy không thể chống đỡ nổi nên lập tức đứng dậy: “Em... cũng đi tắm cái đã.”
Dứt lời, cô không chờ Lệ Nam Hành lên tiếng đã chui tọt vào phòng tắm, sau đó vội đóng cửa lại.
Nghe thấy tiếng khóa trái cửa ở bên trong phòng tắm, Lệ Nam Hành cong môi, giơ tay giũ mái tóc còn ướt của mình vài lần. Sau đó lại nghe thấy tiếng nước ở bên trong vang lên, anh bật cười.
Anh giơ tay, tùy ý điều chỉnh lại góc độ của kính chiếu hậu, sau đó mới ngoảnh sang nhìn cô: “Trời tối rồi, tối nay e muốn ăn gì? Ăn xong rồi về khách sạn, hay là về khách sạn trước?”
Phong Lăng hoàn hồn: “Hả, thế nào cũng được.”
Lệ Nam Hành vươn tay sang vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô: “Ngẩn ra làm gì thế, hoàn hồn lại đi.”
Phong Lăng đã định thần lại nhưng vì món quà đột nhiên từ trên trời rơi xuống trong túi áo, nên cô hơi ngẩn ngơ.
Từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng được nhận bất cứ món quà gì. Bình thường ở trong căn cứ, dù là lễ tết hay sinh nhật thì mọi người cũng chỉ ra ngoài vui vẻ một chút, nhưng nghiêm cấm không được tặng những thứ như quà sinh nhật cho nhau, vì vậy cả đám đàn ông trong căn cứ cũng đã quen rồi, họ cũng không tặng quà cáp gì cả, tình cảm đều đặt vào trong từng ly rượu, nói uống là uống.
Mấy năm sống ở bên ngoài sau đó, Phong Lăng cũng không quá thân thiết với ai. Hình như Quý Noãn từng tặng cô mấy món đồ lặt vặt, nhưng cô ấy không hề có ý coi đó là quà cáp, mà chỉ coi đó là những món đồ tự nhiên được dúi vào tay.
Cho nên, đây thật sự là lần đầu tiên cô nhận quà.
Lần đầu tiên nên nó thật quý giá!
Lão đại của căn cứ XI như Lệ Nam Hành đã liên tục phá luật vì cô mấy lần rồi.
Cô vuốt ve mặt đồng hồ lạnh lẽo trong túi áo một cách trân trọng. Nhân lúc đèn đỏ, người đàn ông tiếp tục quay sang nhìn cô. Cô chợt nhớ tới câu mà anh vừa hỏi, nên nói: “Buổi trưa ăn nhiều quá, đến bây giờ em vẫn chưa thấy đói, buổi tối không ăn nữa cũng được.”
“Bây giờ còn chưa đến năm giờ, buổi tối vẫn sẽ đói đấy.”
“Thế thì...” Phong Lăng suy nghĩ một lúc: “Dù em mới chỉ sống ở trong nước mấy tháng nhưng lại có tượng khá sâu sắc với vài món ăn ngon ở đó, đặc biệt là lẩu, chúng ta có thể đi ăn lẩu không?”
Lệ Nam Hành nhìn cô, sau đó lại nhìn đồng hồ, anh không lập tức trả lời ngay, mà chợt quẹo xe qua vòng xuyến ở phía trước, nhanh chóng lái xe sang đường lớn ở phía bên trái. Đến khi dừng xe ở trước cửa một siêu thị lớn, anh vừa ra hiệu bảo cô xuống xe rồi nói: “Dù gì thì đây cũng là Los Angeles, ở Mỹ mà muốn ăn lẩu ngon đúng vị thì phải hỏi thăm khắp nơi, hỏi thăm được rồi cũng chưa chắc gặp được nơi đã hợp khẩu vị của mình. Chúng ta đi mua ít thịt, rau và gia vị lầu, sau đó về khách sạn tự nấu lẩu ăn được không?”
Phong Lăng không biết món lẩu lại có thể tự nấu, nên lập tức vui vẻ gật đầu: “Được.”
Thấy cô lập tức đồng ý, Lệ Nam Hành hoàn toàn không cảm thấy tội lỗi chút nào khi lừa gạt con gái nhà người ta.
Gần đây có một quán lẩu rất nổi tiếng của Los Angeles, do một cặp vợ chồng người Hoa mở, nhưng phải xếp hàng rất lâu. Từ lúc bắt đầu cho đến khi ăn xong ít nhất cũng phải mất ba, bốn tiếng đồng hồ mới có thể về khách sạn.
Bây giờ trời đã tối rồi, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, anh thật sự không muốn lãng phí một giây phút nào ở bên ngoài cả.
Chi bằng làm ngay một nồi lẩu trong khách sạn, lúc nào cô gái của anh ăn no bụng thì tiện thể kéo cô vào lòng luôn. Dù sao cô đã ăn no thì cũng bắt đầu đến lượt anh “ăn” rồi. Ba, bốn tiếng đồng hồ này quý giá như vậy, nhất định chỉ có thể lãng phí ở trên giường, tuyệt đối không thể lãng phí ở chỗ khác.
Nếu Phong Lăng thực sự muốn ăn, anh không ngại chiều mai lại dẫn cô ra ngoài đền bù một bữa.
Lần này, mục tiêu mua đồ trong siêu thị rất rõ ràng, nửa tiếng là hai người đã mua đủ đồ rồi quay về xe. Trước kia, đúng là Phong Lăng không có tính sành ăn nhưng sau khi sống trong nước một thời gian, cô phát hiện mình thấy nhớ các món ăn trong nước. Bây giờ ngồi trên xe, cứ nghĩ đến một lát nữa về sẽ có lẩu ăn là cô chỉ muốn lập tức về khách sạn ngay.
Cuối cùng thì xe cũng đã đến khách sạn, Phong Lăng chọn cách quên sạch những chuyện gì gì đó sẽ xảy ra vào buổi tối ngày hôm nay trong khách sạn, cô cũng chẳng màng đến ngại ngùng, vô cùng chủ động xuống xe xách đồ giúp Lệ Nam Hành. Cô xách đủ loại thịt thà, rau củ trong tay, trên mặt thì tràn đầy vẻ mong chờ.
Dù Lệ Nam Hành đã không “chờ” được nữa rồi nhưng anh cũng không muốn phụ sự mong đợi của cô. Sau khi đến phòng khách sạn, anh gọi nhân viên khách sạn mang bếp từ và nồi lầu mới mua lên, cuối cùng thì anh cũng nấu được một nồi lẩu cho cô.
Hai người họ không cho ớt vào nồi, đây không phải là hương vị lẩu Tứ Xuyên, mà chỉ là nước lấu nguyên chất. Nhưng vì nước lẩu quá nóng, nên Phong Lăng ăn tới mức mặt đỏ tưng bừng, nhễ nhại mồ hôi, cô vừa dùng tay quạt cái miệng bị nóng đỏ lên, vừa ăn xì xụp.
Nhìn thấy đôi môi thường ngày nhợt nhạt của cô bây giờ lại đỏ mọng, Lệ Nam Hành càng mất tập trung, cuối cùng anh đành để cô ngồi đó ăn một mình, còn mình thì đứng dậy đi vào phòng tắm.
“Anh đi đâu đấy?” Thấy anh đứng dậy, Phong Lăng vô thức hỏi một câu, lúc lên tiếng, cô lại tiện thể nhét một miếng đậu phụ vào miệng.
“Anh đi tắm trước, em cứ ăn đi.”
Phong Lăng lại gật đầu.
Mãi đến khi trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, đôi đũa đang định thò tiếp vào nồi lẩu của Phong Lăng chợt ngừng lại, bấy giờ cô mới chợt nhớ ra đêm nay còn có một trận đấu ác liệt phải đánh.
Chỉ có điều, nghe tiếng nước rả rích trong phòng tắm, cảm giác hầm hập trên mặt Phong Lăng bỗng chốc càng nóng hơn. Cô vội đặt đôi đũa xuống, ngồi trên ghế suy nghĩ hồi lâu, thấy bây giờ mình đã ăn đến mức đầu óc, người ngợm đố đầy mồ hôi. Nhưng phòng của khách sạn này to như vậy, mà lại chỉ có một phòng tắm, chắc chắn cô không thể nào đi vào tắm chung với Lệ Nam Hành được. Hơn nữa cô vốn đã ăn no rồi, tạm thời cũng không thể ăn tiếp được nữa. Vì vậy cô cứ ngồi ở đây như thế, nghe tiếng nước chảy một lúc lâu, cảm giác như đang ngồi trên bàn chông.
Lúc người đàn ông đi ra khỏi phòng tắm, anh chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm màu lam đậm. Trên mái tóc cắt gọn gàng vô cùng khỏe khoắn của anh vẫn đang nhỏ nước, giọt nước từ cằm người đàn ông lăn xuống dưới, rồi biến mất dưới vạt áo tắm đang buông hững hờ.
Anh định đi đến châm điếu thuốc, nhưng khi ngoảnh sang lại trông thấy chiếc bếp từ trước mặt Phong Lăng hình như đã tắt từ lâu, Phong Lăng ban nãy còn đang ăn giờ thì lại ngồi ở đó, không biết đang nghĩ gì.
Lông mày anh tuấn của người đàn ông khẽ nhướng lên: “Em không ăn nữa à?”
“Ừ, no rồi.” Lúc lên tiếng, Phong Lăng ngại ngùng nhìn cơ thể của anh, dù cô biết rõ là anh đang mặc áo choàng tắm.
“Cũng được, buổi tối ăn no quá sẽ khó tiêu. Nếu em vẫn muốn ăn thì ngày mai anh sẽ bớt chút thời gian đưa em ra ngoài ăn.” Bàn tay người đàn ông cầm hộp thuốc lá lên rồi lại hạ xuống, anh nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm.
Dù người đàn ông chưa nói gì hay làm gì, nhưng trước ánh mắt rõ ràng ngày càng trở nên nóng bỏng của anh, Phong Lăng cảm thấy không thể chống đỡ nổi nên lập tức đứng dậy: “Em... cũng đi tắm cái đã.”
Dứt lời, cô không chờ Lệ Nam Hành lên tiếng đã chui tọt vào phòng tắm, sau đó vội đóng cửa lại.
Nghe thấy tiếng khóa trái cửa ở bên trong phòng tắm, Lệ Nam Hành cong môi, giơ tay giũ mái tóc còn ướt của mình vài lần. Sau đó lại nghe thấy tiếng nước ở bên trong vang lên, anh bật cười.