Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1189: Ngoại truyện (451)
Thấy Phong Lăng vui vẻ thu dọn hành lý, Lệ Nam Hành nhìn cái vali một cái, thấy phần lớn đồ đạc bên trong đều là vật dụng cá nhân của cô. Cô thu dọn đồ đạc trước, còn anh lại ngậm điếu thuốc, vẫn chưa châm lửa, xoay người vào phòng tắm, đồng thời còn tiện tay kiểm tra toàn bộ điện nước ở bên trong, xem các thiết bị vòi nước, máy nước nóng... có dễ dùng hay không. Sau khi xác định mọi thứ không có vấn đề gì mới ra ngoài.
Lúc Lệ Nam Hành đi ra, Phong Lăng đã treo quần áo của mình vào phòng treo đồ.
Mặc dù phòng treo đồ không lớn, được thiết kế biệt lập, nhưng cũng lớn hơn nhiều so với tủ quần áo thông thường.
Quần áo của Phong Lăng không nhiều lắm, hơn nữa những bộ quân phục cô mặc trong căn cứ mấy năm trước bây giờ cũng không còn mặc được nữa. Mỗi năm, căn cứ đều đổi một kiểu dáng trang phục chiến đấu mới, đồ của cô đều phải đặt may lại một lần nữa. Còn lại chính là quần áo của bản thân cô, phần lớn đều là quần áo thể thao và các kiểu áo thun ngắn tay hoặc dài tay rộng thùng thình đã quen mặc từ rất nhiều năm về trước. Ngoài ra còn có quần kaki, quần jean, quần thể thao và đủ loại giày đế bằng, giày thể thao hoặc bốt.
Chỉ không có váy và giày cao gót.
Mấy năm nay, tất cả mọi người cũng đã quen với phong cách ăn mặc của Phong Lăng. Nếu hôm nào đó cô thật sự mặc váy, đi giày cao gót ra ngoài thì có lẽ sẽ lại giống cái hôm cô đắp mặt nạ dưỡng da, rõ ràng rất xinh đẹp nhưng vẫn sẽ khiến rất nhiều người hoảng hốt.
Thấy ngay cả chiếc khăn quàng màu đỏ trước đây anh mua trong khu ẩm thực chỉ có giá mấy chục tệ, Phong Lăng cũng mang về, tâm trạng nặng nề do cô không thể ở căn phòng ngay cạnh phòng mình của Lệ Nam Hành trong nháy mắt đã bị thổi bay sạch sẽ.
Người đàn ông bỏ điếu thuốc đang ngậm trên môi xuống, kẹp giữa hai đầu ngón tay rồi đi tới: "Còn cần thứ gì thì trực tiếp nói với A Phong, em cũng nghe thấy rồi đấy, tất cả mọi đồ vật hậu cần trong ngoài lớn nhỏ ở căn cứ đều do cậu ta quản lý. Không cần thương tiếc cậu ta, dù cậu ta có mệt chết thì cũng chỉ thiếu một người mà thôi! Cần cái gì thì đi tìm cậu ta là được!"
Phong Lăng lấy chiếc khăn quàng màu đỏ từ trong vali ra, gấp thật cẩn thận, rồi đứng dậy đi về phía cái tủ nhỏ được đặt trong phòng treo đồ, sau đó, cô quay đầu nhìn người đàn ông vẫn đang tỏ vẻ không cam lòng.
Cô quay ngược trở lại: "Lấy thuốc lá ra cũng được một lúc lâu rồi, sao anh vẫn chưa hút?"
"Muốn cai, nhưng chưa cai được." Người đàn ông thản nhiên nói, đồng thời cũng nhìn cô: "Em mới vừa dọn tới đây ở, cho dù muốn hút thuốc thì anh cũng phải ra ngoài hút, không thể để mùi khói thuốc của mình ám chỗ ở này của em được."
Phong Lăng: "Anh khách sáo như vậy với em từ bao giờ thế? Trước đây anh cũng hút trước mặt em mà."
Người đàn ông bỗng phì cười, như thể bởi vì hai chữ "khách sáo" cô vừa nói.
Lúc Phong Lăng đang chuẩn bị tiếp tục lấy đồ đạc từ trong vali ra, đột nhiên có một đôi tay bất thình lình ôm cô vào lòng. Phong Lăng dừng động tác, còn chưa lên tiếng thì người đàn ông đã cúi đầu mạnh mẽ ghìm cô vào lòng mình. Cho dù cô đưa lưng về phía anh, Lệ Nam Hành vẫn cúi xuống hôn một cái lên mang tai cô, rồi nói bằng giọng khàn khàn: "Nghĩa là sau này anh không cần phải khách sáo với em nữa, muốn thế nào cũng được hả? Từ thân thể đến trái tim, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài của em, tất cả đều là của anh sao?"
Chỗ nhạy cảm nơi mang tai cứ như vậy bị anh vừa hôn vừa nói, khiến Phong Lăng không chịu được mà rụt cổ lại. Cô đang cố gắng thích nghi với bầu không khí yêu đương, cũng đang nỗ lực thử không làm bên bị động, thế nhưng vừa rồi vốn muốn thu dọn hành lý, nào ngờ vừa mới nói vài câu mà người đàn ông này đã đột nhiên “động dục”. Cô vội vàng vừa rụt cổ trốn tránh hơi thở nóng bỏng phả ra từ miệng anh vừa nói: "Anh, anh đừng làm loạn vội, em thu dọn đồ đạc đã."
"Thu dọn cái gì? Đều là những thứ trước đây lúc ra đi em không có ý định mang theo, bây giờ mới nhớ tới chuyện thu dọn sao?" Người đàn ông ôm Phong Lăng không buông, kề sát vào bên tai cô nói: "Anh không nhận ra, em còn biết nhớ tình cũ cơ đấy."
"Tại sao em không thể nhớ tình cũ chứ?" Thấy không thể thoát được, Phong Lăng cũng dứt khoát không giãy giụa nữa, cứ như vậy mặc cho người đàn ông ở sau lưng ôm lấy mình. Cô đảo mắt nhìn về phía sân phơi bên ngoài, vừa nghĩ tới đối diện nơi này là doanh trại huấn luyện người mới, mặc dù biết không ai có thể nhìn thấy cảnh tượng ở đây, nhưng mặt cô vẫn hơi nóng lên.
Đang ở trong căn cứ đó.
Trước đây, ở trong căn cứ, quả thật cô vẫn luôn là người bị động, hơn nữa khi đó cô cũng chưa thật sự bị phơi bày thân phận, mọi thứ đều vẫn chìm trong một đống hỗn độn.
Bây giờ đã chẳng còn gì che đậy nữa, thân mật như vậy, tuy đúng là rất vui nhưng mặt cô vẫn đỏ bừng lên.
Trước kia Phong Lăng chưa từng nghĩ bản thân sẽ thường xuyên đỏ mặt thế này, nhưng cô phát hiện mỗi khi bị người đàn ông tên Lệ Nam Hành này lên cơn động dục mà trêu chọc, cô thật sự trở tay không kịp.
"Nhớ tình cũ thì tốt." Người đàn ông giam cô trong lồng ngực xoa xoa nắn nắn, ôm ấp một hồi rồi xoay người cô lại, để mặt cô đối diện với ngực mình, bực tức trong mắt bùng lên: "Để sau anh dẫn em đi “học" bổ túc những huấn luyện mà em còn thiếu của đội bắn tỉa, trước đây em cũng chỉ mất một đoạn sau thôi, nội dung chủ yếu thì em đã nắm chắc căn bản nên cũng không có vấn đề gì, nhưng dù sao vẫn phải bù lại những thứ chưa học, không thể để lại tiếc nuối được."
Phong Lăng không ngờ mình lại vẫn có thể có cơ hội tới đội bắn tỉa để bổ túc khóa học lúc trước, ánh mắt cô sáng ngời: "Thật sao?"
"Anh đã lừa em bao giờ chưa?" Thấy ánh mắt cô lấp lánh, bên môi người đàn ông cũng đượm ý cười, điếu thuốc ban nãy không biết đã bị ném đi đâu. Lệ Nam Hành ôm chặt người vào lòng: "Em tưởng rằng gọi em trở về chỉ để làm huấn luyện viên cho người mới thôi sao? Còn có rất nhiều chuyện tốt hơn đang chờ em."
"Còn có chuyện gì nữa?”
"Hôn anh một cái! Hôn một cái thì anh sẽ nói cho em biết." Người đàn ông áp cằm về phía miệng cô.
Nhìn động tác đưa cằm tới gần này của anh, rồi lại nhìn nụ cười như thể đã đạt được mục đích trong mắt người đàn ông, Phong Lăng rụt đầu về phía sau theo bản năng. Thấy cô rụt lại, Lệ Nam Hành lập tức không vui trừng mắt đối phương: "Không phải lần trước em còn nói muốn hẹn hò với anh sao? Muốn chính thức làm người phụ nữ của anh? Em rụt gì mà rụt?"
Phong Lăng: "..."
Cô hơi xấu hổ nhưng thấy anh áp sát cằm lại, thực ra thì chuyện tốt hay chuyện không tốt gì đó cũng không quan trọng nữa, cũng không nhất thiết phải biết, dù sao căn cứ cũng có sắp xếp của căn cứ, Lệ Nam Hành làm gì cũng sẽ tự biết cân nhắc, sẽ không thật sự mặt dạn mày dày giống như ở trước mặt cô. Dầu gì, ở trước mặt người khác, anh cũng là Lệ lão đại lạnh lùng, nghiêm khắc, đáng sợ, anh sẽ không làm ẩu đâu.
Nhưng nhìn cái cằm bị người đàn ông “bỏ bê” vì mấy ngày qua quá bận rộn, thấy đống râu lún phún màu xanh kia, Phong Lăng chớp chớp mắt, rồi lại nhìn vẻ mặt anh, rốt cuộc cô vẫn thử nghiêng người về phía trước, hôn một cái lên cằm anh. Sau khi hôn xong, người đàn ông như thể cố ý ghì chặt lấy cô, trực tiếp cúi đầu xuống, dùng cằm cọ mạnh lên mặt Phong Lăng.
Phong Lăng khẽ “a” một tiếng rồi vội vùng ra, giây phút bị người đàn ông đè lên ghế sofa, Phong Lăng gắng sức đẩy anh: "Đừng, đừng... Anh tránh ra, đau..."
Người đàn ông vốn không có ý định làm gì, lập tức bị tiếng kêu đau này của cô làm cho nhộn nhạo hết cả người. Anh thở hổn hển, cố nén sự kích thích kia lại, cúi đầu nhìn cô: "Đau cái gì?"
Phong Lăng im lặng nhìn râu trên cằm anh: "Chỗ này của anh... đâm đau lắm..."
Lúc Lệ Nam Hành đi ra, Phong Lăng đã treo quần áo của mình vào phòng treo đồ.
Mặc dù phòng treo đồ không lớn, được thiết kế biệt lập, nhưng cũng lớn hơn nhiều so với tủ quần áo thông thường.
Quần áo của Phong Lăng không nhiều lắm, hơn nữa những bộ quân phục cô mặc trong căn cứ mấy năm trước bây giờ cũng không còn mặc được nữa. Mỗi năm, căn cứ đều đổi một kiểu dáng trang phục chiến đấu mới, đồ của cô đều phải đặt may lại một lần nữa. Còn lại chính là quần áo của bản thân cô, phần lớn đều là quần áo thể thao và các kiểu áo thun ngắn tay hoặc dài tay rộng thùng thình đã quen mặc từ rất nhiều năm về trước. Ngoài ra còn có quần kaki, quần jean, quần thể thao và đủ loại giày đế bằng, giày thể thao hoặc bốt.
Chỉ không có váy và giày cao gót.
Mấy năm nay, tất cả mọi người cũng đã quen với phong cách ăn mặc của Phong Lăng. Nếu hôm nào đó cô thật sự mặc váy, đi giày cao gót ra ngoài thì có lẽ sẽ lại giống cái hôm cô đắp mặt nạ dưỡng da, rõ ràng rất xinh đẹp nhưng vẫn sẽ khiến rất nhiều người hoảng hốt.
Thấy ngay cả chiếc khăn quàng màu đỏ trước đây anh mua trong khu ẩm thực chỉ có giá mấy chục tệ, Phong Lăng cũng mang về, tâm trạng nặng nề do cô không thể ở căn phòng ngay cạnh phòng mình của Lệ Nam Hành trong nháy mắt đã bị thổi bay sạch sẽ.
Người đàn ông bỏ điếu thuốc đang ngậm trên môi xuống, kẹp giữa hai đầu ngón tay rồi đi tới: "Còn cần thứ gì thì trực tiếp nói với A Phong, em cũng nghe thấy rồi đấy, tất cả mọi đồ vật hậu cần trong ngoài lớn nhỏ ở căn cứ đều do cậu ta quản lý. Không cần thương tiếc cậu ta, dù cậu ta có mệt chết thì cũng chỉ thiếu một người mà thôi! Cần cái gì thì đi tìm cậu ta là được!"
Phong Lăng lấy chiếc khăn quàng màu đỏ từ trong vali ra, gấp thật cẩn thận, rồi đứng dậy đi về phía cái tủ nhỏ được đặt trong phòng treo đồ, sau đó, cô quay đầu nhìn người đàn ông vẫn đang tỏ vẻ không cam lòng.
Cô quay ngược trở lại: "Lấy thuốc lá ra cũng được một lúc lâu rồi, sao anh vẫn chưa hút?"
"Muốn cai, nhưng chưa cai được." Người đàn ông thản nhiên nói, đồng thời cũng nhìn cô: "Em mới vừa dọn tới đây ở, cho dù muốn hút thuốc thì anh cũng phải ra ngoài hút, không thể để mùi khói thuốc của mình ám chỗ ở này của em được."
Phong Lăng: "Anh khách sáo như vậy với em từ bao giờ thế? Trước đây anh cũng hút trước mặt em mà."
Người đàn ông bỗng phì cười, như thể bởi vì hai chữ "khách sáo" cô vừa nói.
Lúc Phong Lăng đang chuẩn bị tiếp tục lấy đồ đạc từ trong vali ra, đột nhiên có một đôi tay bất thình lình ôm cô vào lòng. Phong Lăng dừng động tác, còn chưa lên tiếng thì người đàn ông đã cúi đầu mạnh mẽ ghìm cô vào lòng mình. Cho dù cô đưa lưng về phía anh, Lệ Nam Hành vẫn cúi xuống hôn một cái lên mang tai cô, rồi nói bằng giọng khàn khàn: "Nghĩa là sau này anh không cần phải khách sáo với em nữa, muốn thế nào cũng được hả? Từ thân thể đến trái tim, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài của em, tất cả đều là của anh sao?"
Chỗ nhạy cảm nơi mang tai cứ như vậy bị anh vừa hôn vừa nói, khiến Phong Lăng không chịu được mà rụt cổ lại. Cô đang cố gắng thích nghi với bầu không khí yêu đương, cũng đang nỗ lực thử không làm bên bị động, thế nhưng vừa rồi vốn muốn thu dọn hành lý, nào ngờ vừa mới nói vài câu mà người đàn ông này đã đột nhiên “động dục”. Cô vội vàng vừa rụt cổ trốn tránh hơi thở nóng bỏng phả ra từ miệng anh vừa nói: "Anh, anh đừng làm loạn vội, em thu dọn đồ đạc đã."
"Thu dọn cái gì? Đều là những thứ trước đây lúc ra đi em không có ý định mang theo, bây giờ mới nhớ tới chuyện thu dọn sao?" Người đàn ông ôm Phong Lăng không buông, kề sát vào bên tai cô nói: "Anh không nhận ra, em còn biết nhớ tình cũ cơ đấy."
"Tại sao em không thể nhớ tình cũ chứ?" Thấy không thể thoát được, Phong Lăng cũng dứt khoát không giãy giụa nữa, cứ như vậy mặc cho người đàn ông ở sau lưng ôm lấy mình. Cô đảo mắt nhìn về phía sân phơi bên ngoài, vừa nghĩ tới đối diện nơi này là doanh trại huấn luyện người mới, mặc dù biết không ai có thể nhìn thấy cảnh tượng ở đây, nhưng mặt cô vẫn hơi nóng lên.
Đang ở trong căn cứ đó.
Trước đây, ở trong căn cứ, quả thật cô vẫn luôn là người bị động, hơn nữa khi đó cô cũng chưa thật sự bị phơi bày thân phận, mọi thứ đều vẫn chìm trong một đống hỗn độn.
Bây giờ đã chẳng còn gì che đậy nữa, thân mật như vậy, tuy đúng là rất vui nhưng mặt cô vẫn đỏ bừng lên.
Trước kia Phong Lăng chưa từng nghĩ bản thân sẽ thường xuyên đỏ mặt thế này, nhưng cô phát hiện mỗi khi bị người đàn ông tên Lệ Nam Hành này lên cơn động dục mà trêu chọc, cô thật sự trở tay không kịp.
"Nhớ tình cũ thì tốt." Người đàn ông giam cô trong lồng ngực xoa xoa nắn nắn, ôm ấp một hồi rồi xoay người cô lại, để mặt cô đối diện với ngực mình, bực tức trong mắt bùng lên: "Để sau anh dẫn em đi “học" bổ túc những huấn luyện mà em còn thiếu của đội bắn tỉa, trước đây em cũng chỉ mất một đoạn sau thôi, nội dung chủ yếu thì em đã nắm chắc căn bản nên cũng không có vấn đề gì, nhưng dù sao vẫn phải bù lại những thứ chưa học, không thể để lại tiếc nuối được."
Phong Lăng không ngờ mình lại vẫn có thể có cơ hội tới đội bắn tỉa để bổ túc khóa học lúc trước, ánh mắt cô sáng ngời: "Thật sao?"
"Anh đã lừa em bao giờ chưa?" Thấy ánh mắt cô lấp lánh, bên môi người đàn ông cũng đượm ý cười, điếu thuốc ban nãy không biết đã bị ném đi đâu. Lệ Nam Hành ôm chặt người vào lòng: "Em tưởng rằng gọi em trở về chỉ để làm huấn luyện viên cho người mới thôi sao? Còn có rất nhiều chuyện tốt hơn đang chờ em."
"Còn có chuyện gì nữa?”
"Hôn anh một cái! Hôn một cái thì anh sẽ nói cho em biết." Người đàn ông áp cằm về phía miệng cô.
Nhìn động tác đưa cằm tới gần này của anh, rồi lại nhìn nụ cười như thể đã đạt được mục đích trong mắt người đàn ông, Phong Lăng rụt đầu về phía sau theo bản năng. Thấy cô rụt lại, Lệ Nam Hành lập tức không vui trừng mắt đối phương: "Không phải lần trước em còn nói muốn hẹn hò với anh sao? Muốn chính thức làm người phụ nữ của anh? Em rụt gì mà rụt?"
Phong Lăng: "..."
Cô hơi xấu hổ nhưng thấy anh áp sát cằm lại, thực ra thì chuyện tốt hay chuyện không tốt gì đó cũng không quan trọng nữa, cũng không nhất thiết phải biết, dù sao căn cứ cũng có sắp xếp của căn cứ, Lệ Nam Hành làm gì cũng sẽ tự biết cân nhắc, sẽ không thật sự mặt dạn mày dày giống như ở trước mặt cô. Dầu gì, ở trước mặt người khác, anh cũng là Lệ lão đại lạnh lùng, nghiêm khắc, đáng sợ, anh sẽ không làm ẩu đâu.
Nhưng nhìn cái cằm bị người đàn ông “bỏ bê” vì mấy ngày qua quá bận rộn, thấy đống râu lún phún màu xanh kia, Phong Lăng chớp chớp mắt, rồi lại nhìn vẻ mặt anh, rốt cuộc cô vẫn thử nghiêng người về phía trước, hôn một cái lên cằm anh. Sau khi hôn xong, người đàn ông như thể cố ý ghì chặt lấy cô, trực tiếp cúi đầu xuống, dùng cằm cọ mạnh lên mặt Phong Lăng.
Phong Lăng khẽ “a” một tiếng rồi vội vùng ra, giây phút bị người đàn ông đè lên ghế sofa, Phong Lăng gắng sức đẩy anh: "Đừng, đừng... Anh tránh ra, đau..."
Người đàn ông vốn không có ý định làm gì, lập tức bị tiếng kêu đau này của cô làm cho nhộn nhạo hết cả người. Anh thở hổn hển, cố nén sự kích thích kia lại, cúi đầu nhìn cô: "Đau cái gì?"
Phong Lăng im lặng nhìn râu trên cằm anh: "Chỗ này của anh... đâm đau lắm..."