Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1188: Ngoại truyện (450)
Tốt cái gì chứ!
Lệ Nam Hành oán thầm, nhưng ngoài mặt lại không tỏ vẻ gì, lạnh lùng bình tĩnh nói: "Em chắc chắn muốn ở đây à?"
"Vâng." Phong Lăng gật đầu.
Một lát sau, đột nhiên A Phong cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng Lệ Nam Hành, anh ta đứng thẳng người trước cửa trụ sở căn cứ, ra vẻ mình chỉ làm theo phép công: "Mặc dù anh là lão đại, nhưng tất cả công tác hậu cần trong căn cứ vẫn do tôi quyết định, lão đại à, anh khó chịu đi nữa cũng phải nhịn thôi."
Nói đến đây, để mình có thể thuận lợi sống sót trong căn cứ và để mình không bị lão đại làm phiền mỗi ngày, anh ta lại vội vàng bổ sung thêm một câu: "Cho dù anh thật sự không nhịn được muốn có chút gì đó với Phong Lăng, dẫu sao anh cũng là lão đại, muốn ra khỏi căn cứ lúc nào mà chẳng được, đến lúc đó cứ dẫn người ra khỏi căn cứ, muốn dẫn vặt thế nào thì dằn vặt thế ấy... Chú ý chừng mực chút là được, đừng để ngày hôm sau lúc Phong Lăng quay về huấn luyện đội viên mới quá phờ phạc là được rồi."
Phong Lăng: "..."
Không nghe nổi nữa mà!
Cô nhịn, bước về phía trước, tự mình xách vali lên: "Tôi chuyển vào trước đã, vừa nãy đã bỏ cả những thứ để lại ở chỗ ở trước kia chưa mang đi vào, giờ trong vali có nhiều đồ lắm, tôi phải sắp xếp lại đã.”
Chẳng trách trông nhiều đồ như vậy, còn nhiều đồ hơn lúc cô rời căn cứ năm đó.
Lệ Nam Hành mắng thầm, gương mặt cũng trở nên cực kỳ khó chịu, nhưng trước mắt Phong Lăng chịu ở lại sống yên ổn đã là sự nhượng bộ lớn nhất từ trước đến nay của cô rồi.
Để tránh cô bị vướng vào dư luận, anh vẫn nên chú ý chừng mực mới được.
Phong Lăng đang định xách vali lên, trong khoảnh khắc ấy, trong tay đột nhiên nhẹ bẵng. Lệ Nam Hành mang tâm trạng "hiện tại ông đây đang cực kỳ khó chịu" đã xách vali của cô, bước lên bậc thềm trước trụ sở căn cứ. Lúc đi ngang qua trước mặt A Phong, anh lạnh lùng bỏ lại câu: "Phòng nào, dẫn đường đi."
A Phong tự biết bây giờ không phải lúc trêu chọc lão đại, nhân lúc này, Lệ Nam Hành vẫn còn chút lý trí, ít nhất còn có thể làm người trước mặt Phong Lăng, vội vàng bước lên phía trước dẫn đường.
Phong Lăng đi đằng sau, nhìn hai người đàn ông một trước một sau, lại nhìn bóng lưng Lệ Nam Hành giúp mình xách vali, nhìn anh lúc xách đồ nặng cũng không mảy may bị ảnh hưởng, bước chân rất vững vàng. Cho dù là đang mặc đồ chiến đấu, nhưng dưới ống tay áo màu đen, còn có thể loáng thoáng nhìn thấy đường cong cơ bắp trên cánh tay người đàn ông.
Ừm, đây chính là cái gọi là sức mạnh của bạn trai sao?
Giờ phút này, cô chỉ cảm thấy trong lòng... ngập tràn cảm xúc...
Lên lầu, đi tới căn phòng sau này mình sẽ sống ở lầu hai trụ sở căn cứ.
Sau khi vào phòng, Phong Lăng mới phát hiện chỗ này là thế giới hoàn toàn khác biệt. Cô không ngờ đó lại là một căn phòng giống với phòng hạng thương gia, điều kiện tốt ở khách sạn, ga giường vỏ chăn mới, thảm trải sàn mới, ngay cả rèm cửa sổ cũng thay mới, sạch sẽ, không kém gì căn phòng mà Lệ Nam Hành ở một mình.
Dù điều kiện của căn cứ có tốt đi nữa, nhưng nói cho cùng ở đây là căn cứ huấn luyện quân sự, không có không gian hưởng thụ nhiều như thế, cho nên phòng tốt cũng đều được bài trí rất đơn giản.
Có thể có một căn phòng chừng bảy mươi, tám mươi mét vuông, hơn nữa lại dành cho một mình cô, Phong Lãng thật sự rất thỏa mãn.
Với lại, bất kể là nhà vệ sinh riêng, phòng sách hay phòng ngủ ở đây, đoán chừng đều rất đầy đủ.
Nhìn thiết bị trong phòng, theo như điều kiện của căn cứ, mọi thứ đều xem như không quá bạc đãi Phong Lăng, cơn giận ban nãy của Lệ Nam Hành vơi đi mấy phần, nhưng cũng chỉ mấy phần thôi, người đàn ông vẫn chưa nguôi giận.
"Phong Lăng, tạm thời cô ở đây trước đi, còn phía người mới, nếu cô định chờ một khoảng thời gian nữa chuyển qua đó, vậy thì đợi sau khi bên nhà mới lắp đặt xong xuôi, tôi sẽ tìm người sửa sang lại phòng lần nữa cho cô."
"Không cần đâu, tôi ở đâu cũng vậy thôi, có giường ngủ, có tường chắn gió chắn mưa là được rồi, không cần phải cầu kỳ như vậy! Tôi cũng không phải cô bé lớn lên trong phòng công chúa, đã từng ngủ trong đường hầm đầy bùn đất với các anh em trong căn cứ rồi, còn so đo chuyện này sao?"
Phong Lăng vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa số: "Anh còn cố ý giúp tôi sắp xếp phòng có sân phơi, ở đây có thể nhìn thấy đội huấn luyện người mới bên kia, còn có thể nhìn thấy rất nhiều nơi quan trọng trong căn cứ, tầm nhìn thật sự rất tốt. Chỗ này cũng rộng rãi, nếu tôi ở chỗ này không ảnh hưởng đến các anh làm việc ở đây thì tôi ở đây luôn cũng không sao cả."
"Chỉ có một cái giường thôi à?" Lúc này, Lệ lão đại đã vào phòng ngủ với gương mặt không biểu cảm, liếc qua một vòng rồi đi ra, nhận ra tuy không gian chỗ này rộng rãi, nhưng chỉ có một cái giường đặt trong phòng ngủ, một phòng khác có thể dùng làm phòng ngủ đã bị bỏ rồi, hiển nhiên là định dùng nó làm phòng chứa đồ lặt vặt cho Phong Lăng.
A Phong: "..."
Phong Lăng: "..."
Hai người còn đang ở đây khách sáo bàn bạc xem rốt cuộc nên ở đâu, Lệ lão đại thì hay rồi, đi nghiên cứu chỗ này có mấy cái giường trước.
A Phong quay đầu lại, nói: "Vậy hay là tôi bảo người chuyển thêm một cái giường nữa vào nhé?"
Phong Lăng vừa muốn nói không cần, bình thường một mình cô ở đây thì còn muốn thêm giường gì chứ, với lại chỗ này là trụ sở căn cứ, thường ngày có rất nhiều cặp mắt dõi theo, Lệ Nam Hành sẽ không thật sự muốn chạy tới chỗ cô mỗi ngày chứ.
Nhưng Lệ Nam Hành lại khẽ nhướng mày: "Không cần đâu, một cái rất tốt, cực kỳ tốt."
A Phong hiểu ngay, lập tức khụ một tiếng, vẫn nhịn không được nhắc nhở: "Lão đại à, ở đây dẫu sao cũng là căn cứ, có những chuyện, gì đó, một vừa hai phải..."
Lệ Nam Hành lạnh lùng nhìn anh ta.
Mới bị lườm một cái mà trong nháy mắt, A Phong đã dựng hết tóc gáy, anh ta vội vàng nói: "Không không không, lão đại cứ thoải mái, thoải mái đi... Tôi kiểm tra rồi, cách âm ở đây rất tốt, chỉ cần anh cố gắng đừng đến vào lúc có quá nhiều người thì có lẽ cũng không có vấn đề gì lớn cả...”
Lệ Nam Hành không nói nữa, chỉ thuận tay lấy thuốc lá ra, ngậm vào miệng, mặc dù không nói, nhưng trong ánh mắt và động tác rõ ràng là đang ngầm ra hiệu cho A Phong, hiện tại anh ta ở đây là rất dư thừa.
A Phong nhìn Lệ Nam Hành, thoáng chốc đã hiểu ngay ý anh, vội vàng quay đầu lại, sau đó đặn dò Phong Lăng một câu, rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Lúc đến cửa, A Phong ngẫm nghĩ, tuy vẫn muốn dặn dò gì đó, ví dụ như ở đây không có cái “ba con sói” nào để tránh thai hết, bảo Lệ lão đại phải chú ý chút... Phong Lăng người ta còn phải làm sĩ quan huấn luyện, tuổi cũng còn nhỏ, đừng cầm thú tới mức khiến người ta mang thai ở trong căn cứ.
Nhưng lại nhớ tới chuyện ông cụ Lệ đang xoắn xuýt giữa việc Phong Lăng là phụ nữ lại quay về căn cứ, lại vừa trông mong có thể nhanh chóng được ôm chắt mà do dự không định nhúng tay vào nữa, anh ta quyết định không nhiều chuyện nữa.
A Phong dừng lại trước cửa, do dự mười mấy giây, anh ta bỗng cảm nhận được một ánh mắt nhìn tới, trong chốc lát, lưng như bị kim chích. A Phong cuống cuồng đóng sầm cửa lại.
Trước khi Lệ Nam Hành thu lại ánh mắt, Phong Lăng đã mở vali của mình, lấy hết tất cả đồ cá nhân ra.
Trong này có rất nhiều thứ trước kia cô thường dùng ở căn cứ, nhưng mấy năm sau đó thì lại không mang theo bên người.
Lệ Nam Hành oán thầm, nhưng ngoài mặt lại không tỏ vẻ gì, lạnh lùng bình tĩnh nói: "Em chắc chắn muốn ở đây à?"
"Vâng." Phong Lăng gật đầu.
Một lát sau, đột nhiên A Phong cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng Lệ Nam Hành, anh ta đứng thẳng người trước cửa trụ sở căn cứ, ra vẻ mình chỉ làm theo phép công: "Mặc dù anh là lão đại, nhưng tất cả công tác hậu cần trong căn cứ vẫn do tôi quyết định, lão đại à, anh khó chịu đi nữa cũng phải nhịn thôi."
Nói đến đây, để mình có thể thuận lợi sống sót trong căn cứ và để mình không bị lão đại làm phiền mỗi ngày, anh ta lại vội vàng bổ sung thêm một câu: "Cho dù anh thật sự không nhịn được muốn có chút gì đó với Phong Lăng, dẫu sao anh cũng là lão đại, muốn ra khỏi căn cứ lúc nào mà chẳng được, đến lúc đó cứ dẫn người ra khỏi căn cứ, muốn dẫn vặt thế nào thì dằn vặt thế ấy... Chú ý chừng mực chút là được, đừng để ngày hôm sau lúc Phong Lăng quay về huấn luyện đội viên mới quá phờ phạc là được rồi."
Phong Lăng: "..."
Không nghe nổi nữa mà!
Cô nhịn, bước về phía trước, tự mình xách vali lên: "Tôi chuyển vào trước đã, vừa nãy đã bỏ cả những thứ để lại ở chỗ ở trước kia chưa mang đi vào, giờ trong vali có nhiều đồ lắm, tôi phải sắp xếp lại đã.”
Chẳng trách trông nhiều đồ như vậy, còn nhiều đồ hơn lúc cô rời căn cứ năm đó.
Lệ Nam Hành mắng thầm, gương mặt cũng trở nên cực kỳ khó chịu, nhưng trước mắt Phong Lăng chịu ở lại sống yên ổn đã là sự nhượng bộ lớn nhất từ trước đến nay của cô rồi.
Để tránh cô bị vướng vào dư luận, anh vẫn nên chú ý chừng mực mới được.
Phong Lăng đang định xách vali lên, trong khoảnh khắc ấy, trong tay đột nhiên nhẹ bẵng. Lệ Nam Hành mang tâm trạng "hiện tại ông đây đang cực kỳ khó chịu" đã xách vali của cô, bước lên bậc thềm trước trụ sở căn cứ. Lúc đi ngang qua trước mặt A Phong, anh lạnh lùng bỏ lại câu: "Phòng nào, dẫn đường đi."
A Phong tự biết bây giờ không phải lúc trêu chọc lão đại, nhân lúc này, Lệ Nam Hành vẫn còn chút lý trí, ít nhất còn có thể làm người trước mặt Phong Lăng, vội vàng bước lên phía trước dẫn đường.
Phong Lăng đi đằng sau, nhìn hai người đàn ông một trước một sau, lại nhìn bóng lưng Lệ Nam Hành giúp mình xách vali, nhìn anh lúc xách đồ nặng cũng không mảy may bị ảnh hưởng, bước chân rất vững vàng. Cho dù là đang mặc đồ chiến đấu, nhưng dưới ống tay áo màu đen, còn có thể loáng thoáng nhìn thấy đường cong cơ bắp trên cánh tay người đàn ông.
Ừm, đây chính là cái gọi là sức mạnh của bạn trai sao?
Giờ phút này, cô chỉ cảm thấy trong lòng... ngập tràn cảm xúc...
Lên lầu, đi tới căn phòng sau này mình sẽ sống ở lầu hai trụ sở căn cứ.
Sau khi vào phòng, Phong Lăng mới phát hiện chỗ này là thế giới hoàn toàn khác biệt. Cô không ngờ đó lại là một căn phòng giống với phòng hạng thương gia, điều kiện tốt ở khách sạn, ga giường vỏ chăn mới, thảm trải sàn mới, ngay cả rèm cửa sổ cũng thay mới, sạch sẽ, không kém gì căn phòng mà Lệ Nam Hành ở một mình.
Dù điều kiện của căn cứ có tốt đi nữa, nhưng nói cho cùng ở đây là căn cứ huấn luyện quân sự, không có không gian hưởng thụ nhiều như thế, cho nên phòng tốt cũng đều được bài trí rất đơn giản.
Có thể có một căn phòng chừng bảy mươi, tám mươi mét vuông, hơn nữa lại dành cho một mình cô, Phong Lãng thật sự rất thỏa mãn.
Với lại, bất kể là nhà vệ sinh riêng, phòng sách hay phòng ngủ ở đây, đoán chừng đều rất đầy đủ.
Nhìn thiết bị trong phòng, theo như điều kiện của căn cứ, mọi thứ đều xem như không quá bạc đãi Phong Lăng, cơn giận ban nãy của Lệ Nam Hành vơi đi mấy phần, nhưng cũng chỉ mấy phần thôi, người đàn ông vẫn chưa nguôi giận.
"Phong Lăng, tạm thời cô ở đây trước đi, còn phía người mới, nếu cô định chờ một khoảng thời gian nữa chuyển qua đó, vậy thì đợi sau khi bên nhà mới lắp đặt xong xuôi, tôi sẽ tìm người sửa sang lại phòng lần nữa cho cô."
"Không cần đâu, tôi ở đâu cũng vậy thôi, có giường ngủ, có tường chắn gió chắn mưa là được rồi, không cần phải cầu kỳ như vậy! Tôi cũng không phải cô bé lớn lên trong phòng công chúa, đã từng ngủ trong đường hầm đầy bùn đất với các anh em trong căn cứ rồi, còn so đo chuyện này sao?"
Phong Lăng vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa số: "Anh còn cố ý giúp tôi sắp xếp phòng có sân phơi, ở đây có thể nhìn thấy đội huấn luyện người mới bên kia, còn có thể nhìn thấy rất nhiều nơi quan trọng trong căn cứ, tầm nhìn thật sự rất tốt. Chỗ này cũng rộng rãi, nếu tôi ở chỗ này không ảnh hưởng đến các anh làm việc ở đây thì tôi ở đây luôn cũng không sao cả."
"Chỉ có một cái giường thôi à?" Lúc này, Lệ lão đại đã vào phòng ngủ với gương mặt không biểu cảm, liếc qua một vòng rồi đi ra, nhận ra tuy không gian chỗ này rộng rãi, nhưng chỉ có một cái giường đặt trong phòng ngủ, một phòng khác có thể dùng làm phòng ngủ đã bị bỏ rồi, hiển nhiên là định dùng nó làm phòng chứa đồ lặt vặt cho Phong Lăng.
A Phong: "..."
Phong Lăng: "..."
Hai người còn đang ở đây khách sáo bàn bạc xem rốt cuộc nên ở đâu, Lệ lão đại thì hay rồi, đi nghiên cứu chỗ này có mấy cái giường trước.
A Phong quay đầu lại, nói: "Vậy hay là tôi bảo người chuyển thêm một cái giường nữa vào nhé?"
Phong Lăng vừa muốn nói không cần, bình thường một mình cô ở đây thì còn muốn thêm giường gì chứ, với lại chỗ này là trụ sở căn cứ, thường ngày có rất nhiều cặp mắt dõi theo, Lệ Nam Hành sẽ không thật sự muốn chạy tới chỗ cô mỗi ngày chứ.
Nhưng Lệ Nam Hành lại khẽ nhướng mày: "Không cần đâu, một cái rất tốt, cực kỳ tốt."
A Phong hiểu ngay, lập tức khụ một tiếng, vẫn nhịn không được nhắc nhở: "Lão đại à, ở đây dẫu sao cũng là căn cứ, có những chuyện, gì đó, một vừa hai phải..."
Lệ Nam Hành lạnh lùng nhìn anh ta.
Mới bị lườm một cái mà trong nháy mắt, A Phong đã dựng hết tóc gáy, anh ta vội vàng nói: "Không không không, lão đại cứ thoải mái, thoải mái đi... Tôi kiểm tra rồi, cách âm ở đây rất tốt, chỉ cần anh cố gắng đừng đến vào lúc có quá nhiều người thì có lẽ cũng không có vấn đề gì lớn cả...”
Lệ Nam Hành không nói nữa, chỉ thuận tay lấy thuốc lá ra, ngậm vào miệng, mặc dù không nói, nhưng trong ánh mắt và động tác rõ ràng là đang ngầm ra hiệu cho A Phong, hiện tại anh ta ở đây là rất dư thừa.
A Phong nhìn Lệ Nam Hành, thoáng chốc đã hiểu ngay ý anh, vội vàng quay đầu lại, sau đó đặn dò Phong Lăng một câu, rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Lúc đến cửa, A Phong ngẫm nghĩ, tuy vẫn muốn dặn dò gì đó, ví dụ như ở đây không có cái “ba con sói” nào để tránh thai hết, bảo Lệ lão đại phải chú ý chút... Phong Lăng người ta còn phải làm sĩ quan huấn luyện, tuổi cũng còn nhỏ, đừng cầm thú tới mức khiến người ta mang thai ở trong căn cứ.
Nhưng lại nhớ tới chuyện ông cụ Lệ đang xoắn xuýt giữa việc Phong Lăng là phụ nữ lại quay về căn cứ, lại vừa trông mong có thể nhanh chóng được ôm chắt mà do dự không định nhúng tay vào nữa, anh ta quyết định không nhiều chuyện nữa.
A Phong dừng lại trước cửa, do dự mười mấy giây, anh ta bỗng cảm nhận được một ánh mắt nhìn tới, trong chốc lát, lưng như bị kim chích. A Phong cuống cuồng đóng sầm cửa lại.
Trước khi Lệ Nam Hành thu lại ánh mắt, Phong Lăng đã mở vali của mình, lấy hết tất cả đồ cá nhân ra.
Trong này có rất nhiều thứ trước kia cô thường dùng ở căn cứ, nhưng mấy năm sau đó thì lại không mang theo bên người.