Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1174: Ngoại truyện(436)
Hơn nữa, Phong Lăng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối diện với thân phận của mình.
Tình cờ nhìn thấy nhau thế này, Tần Thu cứ nhìn chằm chằm vào người cô, dù Phong Lăng có chậm hiểu cảm xúc của con người đến nhường nào đi nữa, cũng không đến mức không nhìn ra được ánh mắt kích động của Tần Thu là có ý gì.
Phong Lăng thu tầm mắt lại, làm như không thấy bà, sau đó xoay người đi thẳng ra ngoài.
"Chờ đã!" Thấy cô định bỏ đi, Tần Thu cất giọng, mười mấy năm qua giọng của bà chưa từng kích động và sắc bén đến thế. Bà đưa áo khoác trong tay cho nhân viên tư vấn rồi bước nhanh đến, trước lúc Phong Lăng định lách mình đi ra ngoài thì đã xông tới nắm chặt lại cánh tay của cô.
"Cháu ơi, cháu chờ chút đã, đừng đi vội." Tần Thu kéo cô lại, cho dù đang bị cảm, cả người không còn sức, thế nhưng tại giây phút này bà lại cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh. Bà lại có thể dựa vào sức mạnh bộc phát này để giữ chân Phong Lăng - người vốn có bản lĩnh và sức giữ thăng bằng rất tốt. Tần Thu ra sức kéo cánh tay Phong Lăng lại, cứ thế đứng trước mặt cô ngắm nhìn, nhìn mái tóc đã dài hơn một chút so với mấy năm trước, lại cúi đầu nhìn đường cong thân thể của cô.
Bỗng dưng bị bà Phong nhìn một lượt từ đầu tới chân như vậy, Phong Lăng đứng ngây tại chỗ, nhìn người phụ nữ đang kích động này. Trước giờ, Phong Lăng vốn chưa từng nghĩ đến chuyện đi điều tra về thân phận, cô cũng chưa từng muốn nhận lại người thân của mình, nhưng giờ trong lòng bỗng trào dâng một cảm giác không tên như bị vật nhọn đâm thẳng vào tim.
Rõ ràng Phong Lăng có thể lạnh lùng đẩy người trước mặt này ra, sau đó khách sáo nói một câu rằng mình còn có chuyện phải đi, rõ ràng có thể tránh được tất cả chuyện này, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của bà Phong, cảm nhận được sức lực của bà trên cánh tay mình, lời đến đầu môi lại bỗng nuốt ngược lại.
"Cháu..." Tần Thu càng ngắm nhìn Phong Lăng thì mắt càng đỏ lên, giọng bà run run: "Cháu là Phong Lăng đúng không... Là Phong Lăng của căn cứ XI.. là Phong Lăng mấy năm trước bác từng gặp... Là cháu đúng không?"
Chỉ mấy năm trôi qua mà một thiếu niên mười mấy tuổi đã lột xác như thế này, cô vẫn xinh đẹp mảnh mai, nhưng rõ là đã cao hơn mấy năm trước một chút, cũng không còn là thiếu niên ngây ngô nữa mà đã là một cô gái thon thả xinh đẹp.
Tóc ngắn, khí chất hơi lạnh lùng nhưng vẫn là một cô gái xinh đẹp.
Cánh tay của Phong Lăng bị bà nắm chặt nên hơi đau, nhưng rồi lại thấy cũng không đau lắm, chỉ nhìn bà Phong đang tâm trạng rối bời trước mặt, khi lấy lại bình tĩnh mới đáp: "Là cháu."
Bỗng chốc Tần Thu suýt nữa đã rơi lệ.
Lúc trước bà và mẹ bà đã vô tình nghe được Phong Minh Châu nói Phong Lăng là nữ... nữ giả nam ở trong căn cứ XI...
Lúc đó, trái tim bà đã run lẩy bẩy, luôn nhớ về gương mặt của đứa bé tên Phong Lăng, nghĩ rằng cậu trai ít nói lại hơi chút lạnh lùng kia thế mà lại là con gái.
Nhưng lại nghĩ tuổi của cô nhỏ hơn con của bà một tuổi, huống chi khi đó biển rộng mênh ***, sao có thể xảy ra kỳ tích được.
Sau đó bà cũng không gặp lại Phong Lăng nữa, tuy bà vẫn luôn nhớ nhung, nghi ngờ, nhưng lại không có cơ hội xác nhận lại. Nhưng hôm nay bà đã được gặp lại rồi!
Chỉ cần một ánh nhìn này, cho dù lòng bà vẫn còn nghi ngờ về tuổi của Phong Lăng, nhưng Tần Thu có thể cảm nhận rõ ràng được giữa đôi mày của đứa trẻ đã trưởng thành này, ngoài hình bóng khi còn trẻ của chính bà còn thấp thoáng có cả bóng hình thời niên thiếu của chồng mình. Thần thái động tác cơ thể kia rất quen thuộc, chỉ có những người máu thịt ruột rà mới có thể nhận ra sự giống nhau trong đấy!
Nếu chỉ giống mỗi bà thì thôi không nói, nhưng còn giống chồng của bà, cha của Phong Minh Châu. Ngay cả Phong Minh Châu cũng không giống được như thế, nhưng Phong Lăng lại rất giống, phải nói là quá giống!
Thấy Phong Lăng vẫn đứng bất động lặng thinh trong khi đang bị bà cầm lấy cánh tay, có lẽ cô đã bị bà dọa sợ, Tần Thu vội vàng kiềm chế lại tâm trạng của mình. Sau khi bà rút tay về, nhưng hình như không nỡ lòng buông ra nên lại vội và đưa tay kéo Phong Lăng lại, kích động đến mức ra sức nắm chặt tay cô: "Phong Lăng, cháu đừng... sợ bác nhé, bác chỉ... chỉ..."
"Tiểu Thu, sao thế?" Lúc này, bà Sầm đã thử xong quần áo đi ra, bắt gặp Tần Thu đang nắm chặt cánh tay của một cô gái trẻ tuổi không chịu buông thì lấy làm lạ nên đi tới xem sao. Bấy giờ bà nhìn qua khuôn mặt của Phong Lăng rồi nghi ngờ nhìn sang Tần Thu.
Nhà bà Sầm và bà Phong đã quen nhau mấy đời, hai người cũng đã chơi với nhau rất nhiều năm rồi, bà cũng biết đáng vẻ Tần Thu khi còn trẻ như thế nào.
Bà Sầm nghĩ tới mấy năm qua mỗi khi Tần Thu gặp được người nào hao hao giống mình là lại kích động như thế nên cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, nhưng người giống đến mức này thì quả thật hiếm thấy.
"Hai người nói chuyện tiếp đi, vừa rồi thấy bà thích chiếc áo khoác kia, để tôi đi trả tiền hộ bà trước cho." Bà Sầm vừa nói vừa xoay vào trong cửa hàng đi tính tiền, không làm phiền hai người nữa.
Tần Thu gật đầu qua quýt, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối không hề rời khỏi mặt Phong Lăng, tay vẫn nắm chặt cô: "Cháu đừng im lặng mãi như thế, cháu... Cháu nói chuyện... với bác đi... Nói chuyện có được không?"
Phong Lăng đứng một lúc lâu, định rút tay ra nhưng vì bị nắm quá chặt, hơn nữa thấy ánh mắt của bà như thế cô cũng hơi không đành lòng, cô im lặng một lúc lâu mới nói: “Bác Phong, bây giờ cảm xúc của bác có hơi hỗn loạn, bác bình tĩnh lại trước đi nhé?"
Đúng là Tần Thu đã kích động tới nỗi nắm chặt tay cô đến mức túa mồ hôi.
Tần Thu nghe thấy câu nói này của cô thì tỉnh táo lại đôi chút, vội vã buông tay ra, bà cúi đầu nhìn mu bàn tay trắng nõn của Phong Lăng đã bị bản thân nắm đến mức ửng đỏ. Lúc này bà thấy hơi áy náy, cố gắng kìm nén tâm trạng của mình rồi lùi về sau một bước, lại cười bảo: "Cháu đừng sợ bác nhé, chỉ là bao năm rồi bác không gặp cháu, dù sao cũng coi như từng quen biết nhau mà, mấy năm không thấy giờ bỗng gặp lại nên đúng là bác có hơi kích động."
Phong Lăng không nói nữa.
"À, đúng rồi, cháu ăn cơm chưa?”
"Ăn rồi ạ."
Tần Thu nắm tay cô, chớp mắt, nhìn cô bằng ánh mắt quyến luyến: "Vậy bác mời cháu uống một tách cà phê được không?"
Phong Lăng vừa định đáp lời thì bỗng chuông điện thoại vang lên, cô khách sáo gật đầu với bà Phong một cái, Tần Thu vội bảo: "Không sao, không sao đâu, cháu nghe điện thoại đi, bác không làm phiền cháu, nghe điện thoại xong chúng ta lại nói chuyện tiếp."
Phong Lăng cầm điện thoại lên thấy là cuộc gọi của Lệ Nam Hành, tâm trạng còn đang hơi bối rối vì không biết phải đối mặt với bà Phong ra sao nay bỗng ổn định lại, cô đặt điện thoại bên tai: "Lão đại."
"Em ở đâu?"
"Em ra ngoài mua quần áo cho cô Mặc."
"Chỗ nào."
Anh ấy muốn đến đây sao?
Không cần bàn bạc công việc với anh Mặc ở bệnh viện à?
Cũng đúng, bây giờ cô Mặc đang ở trong phòng với anh Mặc, có lẽ Lệ Nam Hành đã bị ép ăn cơm chó no nê rồi, chắc giờ cũng không chịu nổi nữa rồi.
Phong Lăng nói thẳng: "Ở trung tâm thương mại gần bệnh viện nhất ấy, em vẫn đang bật định vị trên điện thoại, anh có thể tự tìm được."
"Được, anh qua đây."
Sau khi cúp điện thoại, Phong Lăng lại đảo mắt sang nhìn bà Phong - Tần Thu vẫn đang đứng đó, bà như đang ngắm nhìn dáng vẻ cô nghe điện thoại, trong ánh mắt tràn ngập ánh sáng hy vọng, cứ nhìn cô mãi như vậy.
Tình cờ nhìn thấy nhau thế này, Tần Thu cứ nhìn chằm chằm vào người cô, dù Phong Lăng có chậm hiểu cảm xúc của con người đến nhường nào đi nữa, cũng không đến mức không nhìn ra được ánh mắt kích động của Tần Thu là có ý gì.
Phong Lăng thu tầm mắt lại, làm như không thấy bà, sau đó xoay người đi thẳng ra ngoài.
"Chờ đã!" Thấy cô định bỏ đi, Tần Thu cất giọng, mười mấy năm qua giọng của bà chưa từng kích động và sắc bén đến thế. Bà đưa áo khoác trong tay cho nhân viên tư vấn rồi bước nhanh đến, trước lúc Phong Lăng định lách mình đi ra ngoài thì đã xông tới nắm chặt lại cánh tay của cô.
"Cháu ơi, cháu chờ chút đã, đừng đi vội." Tần Thu kéo cô lại, cho dù đang bị cảm, cả người không còn sức, thế nhưng tại giây phút này bà lại cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh. Bà lại có thể dựa vào sức mạnh bộc phát này để giữ chân Phong Lăng - người vốn có bản lĩnh và sức giữ thăng bằng rất tốt. Tần Thu ra sức kéo cánh tay Phong Lăng lại, cứ thế đứng trước mặt cô ngắm nhìn, nhìn mái tóc đã dài hơn một chút so với mấy năm trước, lại cúi đầu nhìn đường cong thân thể của cô.
Bỗng dưng bị bà Phong nhìn một lượt từ đầu tới chân như vậy, Phong Lăng đứng ngây tại chỗ, nhìn người phụ nữ đang kích động này. Trước giờ, Phong Lăng vốn chưa từng nghĩ đến chuyện đi điều tra về thân phận, cô cũng chưa từng muốn nhận lại người thân của mình, nhưng giờ trong lòng bỗng trào dâng một cảm giác không tên như bị vật nhọn đâm thẳng vào tim.
Rõ ràng Phong Lăng có thể lạnh lùng đẩy người trước mặt này ra, sau đó khách sáo nói một câu rằng mình còn có chuyện phải đi, rõ ràng có thể tránh được tất cả chuyện này, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của bà Phong, cảm nhận được sức lực của bà trên cánh tay mình, lời đến đầu môi lại bỗng nuốt ngược lại.
"Cháu..." Tần Thu càng ngắm nhìn Phong Lăng thì mắt càng đỏ lên, giọng bà run run: "Cháu là Phong Lăng đúng không... Là Phong Lăng của căn cứ XI.. là Phong Lăng mấy năm trước bác từng gặp... Là cháu đúng không?"
Chỉ mấy năm trôi qua mà một thiếu niên mười mấy tuổi đã lột xác như thế này, cô vẫn xinh đẹp mảnh mai, nhưng rõ là đã cao hơn mấy năm trước một chút, cũng không còn là thiếu niên ngây ngô nữa mà đã là một cô gái thon thả xinh đẹp.
Tóc ngắn, khí chất hơi lạnh lùng nhưng vẫn là một cô gái xinh đẹp.
Cánh tay của Phong Lăng bị bà nắm chặt nên hơi đau, nhưng rồi lại thấy cũng không đau lắm, chỉ nhìn bà Phong đang tâm trạng rối bời trước mặt, khi lấy lại bình tĩnh mới đáp: "Là cháu."
Bỗng chốc Tần Thu suýt nữa đã rơi lệ.
Lúc trước bà và mẹ bà đã vô tình nghe được Phong Minh Châu nói Phong Lăng là nữ... nữ giả nam ở trong căn cứ XI...
Lúc đó, trái tim bà đã run lẩy bẩy, luôn nhớ về gương mặt của đứa bé tên Phong Lăng, nghĩ rằng cậu trai ít nói lại hơi chút lạnh lùng kia thế mà lại là con gái.
Nhưng lại nghĩ tuổi của cô nhỏ hơn con của bà một tuổi, huống chi khi đó biển rộng mênh ***, sao có thể xảy ra kỳ tích được.
Sau đó bà cũng không gặp lại Phong Lăng nữa, tuy bà vẫn luôn nhớ nhung, nghi ngờ, nhưng lại không có cơ hội xác nhận lại. Nhưng hôm nay bà đã được gặp lại rồi!
Chỉ cần một ánh nhìn này, cho dù lòng bà vẫn còn nghi ngờ về tuổi của Phong Lăng, nhưng Tần Thu có thể cảm nhận rõ ràng được giữa đôi mày của đứa trẻ đã trưởng thành này, ngoài hình bóng khi còn trẻ của chính bà còn thấp thoáng có cả bóng hình thời niên thiếu của chồng mình. Thần thái động tác cơ thể kia rất quen thuộc, chỉ có những người máu thịt ruột rà mới có thể nhận ra sự giống nhau trong đấy!
Nếu chỉ giống mỗi bà thì thôi không nói, nhưng còn giống chồng của bà, cha của Phong Minh Châu. Ngay cả Phong Minh Châu cũng không giống được như thế, nhưng Phong Lăng lại rất giống, phải nói là quá giống!
Thấy Phong Lăng vẫn đứng bất động lặng thinh trong khi đang bị bà cầm lấy cánh tay, có lẽ cô đã bị bà dọa sợ, Tần Thu vội vàng kiềm chế lại tâm trạng của mình. Sau khi bà rút tay về, nhưng hình như không nỡ lòng buông ra nên lại vội và đưa tay kéo Phong Lăng lại, kích động đến mức ra sức nắm chặt tay cô: "Phong Lăng, cháu đừng... sợ bác nhé, bác chỉ... chỉ..."
"Tiểu Thu, sao thế?" Lúc này, bà Sầm đã thử xong quần áo đi ra, bắt gặp Tần Thu đang nắm chặt cánh tay của một cô gái trẻ tuổi không chịu buông thì lấy làm lạ nên đi tới xem sao. Bấy giờ bà nhìn qua khuôn mặt của Phong Lăng rồi nghi ngờ nhìn sang Tần Thu.
Nhà bà Sầm và bà Phong đã quen nhau mấy đời, hai người cũng đã chơi với nhau rất nhiều năm rồi, bà cũng biết đáng vẻ Tần Thu khi còn trẻ như thế nào.
Bà Sầm nghĩ tới mấy năm qua mỗi khi Tần Thu gặp được người nào hao hao giống mình là lại kích động như thế nên cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, nhưng người giống đến mức này thì quả thật hiếm thấy.
"Hai người nói chuyện tiếp đi, vừa rồi thấy bà thích chiếc áo khoác kia, để tôi đi trả tiền hộ bà trước cho." Bà Sầm vừa nói vừa xoay vào trong cửa hàng đi tính tiền, không làm phiền hai người nữa.
Tần Thu gật đầu qua quýt, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối không hề rời khỏi mặt Phong Lăng, tay vẫn nắm chặt cô: "Cháu đừng im lặng mãi như thế, cháu... Cháu nói chuyện... với bác đi... Nói chuyện có được không?"
Phong Lăng đứng một lúc lâu, định rút tay ra nhưng vì bị nắm quá chặt, hơn nữa thấy ánh mắt của bà như thế cô cũng hơi không đành lòng, cô im lặng một lúc lâu mới nói: “Bác Phong, bây giờ cảm xúc của bác có hơi hỗn loạn, bác bình tĩnh lại trước đi nhé?"
Đúng là Tần Thu đã kích động tới nỗi nắm chặt tay cô đến mức túa mồ hôi.
Tần Thu nghe thấy câu nói này của cô thì tỉnh táo lại đôi chút, vội vã buông tay ra, bà cúi đầu nhìn mu bàn tay trắng nõn của Phong Lăng đã bị bản thân nắm đến mức ửng đỏ. Lúc này bà thấy hơi áy náy, cố gắng kìm nén tâm trạng của mình rồi lùi về sau một bước, lại cười bảo: "Cháu đừng sợ bác nhé, chỉ là bao năm rồi bác không gặp cháu, dù sao cũng coi như từng quen biết nhau mà, mấy năm không thấy giờ bỗng gặp lại nên đúng là bác có hơi kích động."
Phong Lăng không nói nữa.
"À, đúng rồi, cháu ăn cơm chưa?”
"Ăn rồi ạ."
Tần Thu nắm tay cô, chớp mắt, nhìn cô bằng ánh mắt quyến luyến: "Vậy bác mời cháu uống một tách cà phê được không?"
Phong Lăng vừa định đáp lời thì bỗng chuông điện thoại vang lên, cô khách sáo gật đầu với bà Phong một cái, Tần Thu vội bảo: "Không sao, không sao đâu, cháu nghe điện thoại đi, bác không làm phiền cháu, nghe điện thoại xong chúng ta lại nói chuyện tiếp."
Phong Lăng cầm điện thoại lên thấy là cuộc gọi của Lệ Nam Hành, tâm trạng còn đang hơi bối rối vì không biết phải đối mặt với bà Phong ra sao nay bỗng ổn định lại, cô đặt điện thoại bên tai: "Lão đại."
"Em ở đâu?"
"Em ra ngoài mua quần áo cho cô Mặc."
"Chỗ nào."
Anh ấy muốn đến đây sao?
Không cần bàn bạc công việc với anh Mặc ở bệnh viện à?
Cũng đúng, bây giờ cô Mặc đang ở trong phòng với anh Mặc, có lẽ Lệ Nam Hành đã bị ép ăn cơm chó no nê rồi, chắc giờ cũng không chịu nổi nữa rồi.
Phong Lăng nói thẳng: "Ở trung tâm thương mại gần bệnh viện nhất ấy, em vẫn đang bật định vị trên điện thoại, anh có thể tự tìm được."
"Được, anh qua đây."
Sau khi cúp điện thoại, Phong Lăng lại đảo mắt sang nhìn bà Phong - Tần Thu vẫn đang đứng đó, bà như đang ngắm nhìn dáng vẻ cô nghe điện thoại, trong ánh mắt tràn ngập ánh sáng hy vọng, cứ nhìn cô mãi như vậy.