Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1137: Ngoại truyện (399)
"A, á, á.....!"
“Tôi không phải. Tôi không làm. Bà tránh ra...”
Thêm một lần nữa bị cào cấu vào mặt, Phong Minh Châu cảm giác như mình sắp sụp đổ tới nơi, lại còn vì sợ chiếc khăn tắm trên người bị tuột ra nên chỉ có thể dùng một tay giữ nó lại. Có điều trong tình cảnh này, trước sự điên cuồng của một người đàn bà thì chút sức lực nhỏ nhoi ấy chẳng thấm vào đâu.
Bà Lưu thấy cô ta cứ giữ khư khư chiếc khăn tắm trên người, giận đến đỏ cả mắt, dứt khoát giơ tay ra túm lấy chiếc khăn tắm: “Loại gái ngành không biết xấu hố. Bà đây sẽ khiến cho mày không còn mặt mũi ngẩng đầu lên nữa.”
“Tôi không dụ dỗ chồng của bà, bà hiếu lầm rồi, tất cả đều là hiếu lầm, có người hãm hại tôi, á... á...”
Vậy nhưng cho dù Phong Minh Châu gào thét cỡ nào, bà Lưu vẫn bất chấp tất cả, ra sức giật chiếc khăn trên người cô ta ra.
Trong nháy mắt, Phong Minh Châu đã trần ***, cô ta cuộn tròn nằm trên nền đất giữa hành lang, cơ thể bị phơi bày trước mặt tất cả mọi người.
Lệ Nam Hành lạnh lùng quay người bỏ đi, chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Lúc Bà Lưu nhìn thấy một vài dấu vết mà Giám đốc Lưu để lại trên ngực và cơ thể của Phong Minh Châu, bà ta lập tức giơ tay tát thẳng một cái lên mặt cô ta: “M* mày, cái loại hồ ly tỉnh không biết xấu hổ...”
Phong Minh Châu ngã xuống đất, mái tóc ướt rối tung, gần như sụp đổ nhưng vẫn cố gắng dùng hai tay che lấy cơ thể, miễn cưỡng khua loạn một tay vào không khí, muốn giành lại chiếc khăn tắm.
Lúc này, một trong số hai người vệ sĩ ban nãy nhanh chân bước vào trong phòng, chưa đầy năm giây, anh ta chạy nhanh ra ngoài hét lên với bà Lưu vẫn còn đang ấn chặt Phong Minh Châu xuống dưới đất rồi tát tới tấp: “Không hay rồi, xảy ra án mạng rồi!”
Khi nghe thấy xảy ra án mạng rồi, bà Lưu mới ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt của người vệ sĩ, bà ta như hiểu ra điều gì đó, nhanh chóng đứng dậy, chạy vội về phía căn phòng, đồng thời trước đó còn giơ chân đang đi giày cao gót lên, đạp mạnh vào bụng Phong Minh Châu. Sau đó, bà ta không thèm đếm xỉa đến Phong Minh Châu đang nằm trên mặt đất kêu gào đau đớn nữa mà chạy nhanh vào phòng.
Một lúc sau, trong căn phòng truyền ra tiếng gào thảm thiết của bà Lưu: “Chuyện quái gì thế này? Sao con khốn kia lại đám đánh chồng tôi bị thương? Máu chảy nhiều quá, mau báo cảnh sát, mau gọi xe cấp cứu. Nhanh lên...”Đọc nhanh tại Vietwriter.net
“Lão Lưu à... Lão Lưu, ông mau tỉnh lại đi... Ông không được xảy ra chuyện gì đâu đấy... Ông mà có mệnh hệ gì thì tôi với con phải sống sao đây... Cái đồ chết tiệt nhà ông, ngày nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, cuối cùng vẫn là trúng kế của gái. Có phải cái con hồ ly kia đòi tài sản của ông, ông không cho nên nó mới ra tay độc ác, đánh ông bị thương không... Lão Lưu à, ông mau tỉnh lại đi...”
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau báo cảnh sát đi!”
“Đã báo rồi.” Người vệ sĩ đứng ở đằng sau nói với vẻ thờ ơ lạnh nhạt: “Ở gần đây có đồn cảnh sát, họ sẽ tới đây nhanh thôi.”
“Gọi xe cấp cứu chưa thế? Lão Lưu nhà tôi nhất định không thể bị gì được...”
“Gọi rồi, gọi rồi. Bà Lưu, xin yên tâm.”
“Ai ya, lão Lưu à...” Sau khi nghe xong, bà Lưu lại tiếp tục nhào vào người Giám đốc Lưu đang nằm trên mặt đất mà khóc.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, mọi thứ dường như đã đảo ngược.
Phong Minh Châu bị ngã dúi trên đất, mấy người vệ sĩ đi tới lui cảm thấy vô cùng chướng mắt, trước khi ra khỏi phòng còn lấy chiếc áo khoác mà cô ta để ở bên trong, ném cho cô ta.
Phong Minh Châu vội vã lấy chiếc áo khoác che người mình lại, ngẩng mặt lên nhìn đám người không biết nghe tin từ đâu mà chạy đến tập trung đầy hành lang. Cô ta không thể nhìn thấy Lệ Nam Hành vì bị đám đông che lấp, chỉ khi thấy có người đang dùng điện thoại chụp ảnh mình, cô ta mới giật mình, vội vàng lấy tay che khuôn mặt đầy thương tích và vết bầm tím sưng tấy của mình lại, tay còn lại giữ chặt mép áo khoác.
Nghe thấy tin nhà ngài Khải Đạt xảy ra chuyện, đồn cảnh sát ở gần đấy lập tức điều động toàn bộ nhân lực đến. Lúc chạy lên tầng, họ đưa Giám đốc Lưu đang nằm im bất động trên đất và bà Lưu khóc lóc thảm thiết đi. Sau khi nghe kể về “tình hình hiện trường được chứng kiến tận mắt” từ mấy người vệ sĩ, bọn họ lập tức nghiêm mặt, kéo Phong Minh Châu đang ngồi lì trên nền đất cả ngày trời dậy, đưa đi cùng. Phong Minh Châu biết rằng lần trước mình đã đắc tội với Lệ Nam Hành vì chuyện của Phong Lăng, lần này lại vì một ly rượu mà đụng đến giới hạn của anh. Khi bị cảnh sát ép buộc dẫn đi, lúc lướt qua người đàn ông cao ráo, cô ta nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe, vừa lảo đảo bước đi vừa nghiến răng nói: “Lệ Nam Hành, anh không thể đối xử với tôi như vậy được...”
Lệ Nam Hành liếc nhìn cô ta với ánh mắt không hề dao động, anh không đáp lại cô ta mà chỉ nhìn cảnh sát đưa người đi với vẻ mặt tỉnh bơ.
Cũng vì quan hệ giữa hai nhà Phong - Lệ nên anh tạm thời không thể tự tay xử lý Phong Minh Châu, nhưng bây giờ là do tự tay cô ta làm người khác bị thương, nếu như kém may mắn thì có thể phải gánh cả một mạng người. Tay Giám đốc Lưu kia cũng là một người có máu mặt trong giới kinh doanh của thành phố T. Tuy rằng thái độ làm người của ông ta có hơi đê hèn nhưng dù sao đó cũng là một mạng người, không thể xem nhẹ. Chẳng qua anh chỉ mượn tay người khác để trừng phạt và cảnh cáo cô ta mà thôi.
Có nhà họ Phong ở đây, lại thêm việc cô ta mang quốc tịch Mỹ, chắc chắn cô ta sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì ở trong nước nhưng sẽ bị cảnh sát thẳng tay gửi trả về Mỹ. Cái tiếng xấu này truyền ra ngoài thì ắt hẳn sẽ là một đòn đả kích trí mạng đối với Phong Minh Châu và nhà họ Phong, chuyện này còn khiến cho cô ta đau đớn hơn việc anh tự tay hành hạ cô ta gấp trăm lần.
“Đặc sắc đấy.” Tần Tư Đình đứng ở lối vào cầu thang quan sát toàn bộ sự việc, anh ta cất một lời khen cho có lệ, đồng thời đưa mắt nhìn Lệ Nam Hành: “Uống rượu được một lúc rồi mà cậu vẫn chống đỡ được à?”
Lệ Nam Hành nghiêm mặt, lườm đối phương một cái.
Thoạt nhìn, có vẻ như Lệ Nam Hành không gặp phải vấn đề gì, cũng không có gì thay đổi nhưng ánh mắt lại sâu thẳm lạnh lẽo, rõ ràng là vì không kiểm soát được ham muốn của mình nên mới tỏ ra cáu kỉnh và lạnh nhạt như thế.
Tần Tư Đình cười giễu: “Nếu như không ổn thì tôi đưa cậu đến bệnh viện, tiêm một mũi an thần vào rồi ngủ mê man một giấc là xong.”
“Không cần.” Lệ Nam Hành đanh mặt: “Chút chuyện cỏn con này thì tay ông đây có thể tự giải quyết được.”
Tần Tư Đình cười như không cười, nói giễu một câu: “Dược tính của loại thuốc đó rất mạnh, e là làm khổ bàn tay của cậu rồi.”
Hoạt động tối nay chỉ là một buổi tiệc để mọi người đến góp vui, cũng không cần phải có những tiếp xúc hay chào hỏi thân thiết quá mức, chỉ cần nể mặt ngài Khải Đạt mà có mặt là đủ rồi.
Ngay đến cả người bình thường không thích những buổi tiệc thương mại kiểu này như Quý Noãn cũng đã đến. Cả buổi tiệc, hai người bọn họ chỉ ăn ăn uống uống và chơi điện thoại ở sảnh Lan. Đến khi tàn cuộc, chỉ cần nói một tiếng với ngài Khải Đạt là có thể ra về.
Quý Noãn ngồi ở ghế sau đã nhanh chóng ngủ thiếp đi, Phong Lăng lái xe đưa cô ấy về chung cư. Không biết hôm nay anh Mặc ở thành phố T hay là ở đâu, nhưng hôm nay tâm trạng của Quý Noãn khá ổn, có lẽ anh Mặc đang ở chung cư đợi cô ấy rồi chăng?
Phong Lăng không đoán mò nhiều. Đến nơi, cô gọi Quý Noãn dậy, sau đấy nhìn theo bóng lưng cô ấy về nhà. Khi chắc chắn Quý Noãn đã an toàn vào trong nhà, Phong Lăng mới lái xe quay về khách sạn.
Cô đã ở bên ngoài cả một buổi tối, trên người lại còn có vết thương nghiêm trọng, tuy rằng không đau nữa nhưng dù sao cũng vẫn đang bôi thuốc, cần về sớm để thoa thuốc, tránh cho vết thương bị nhiễm trùng.
“Tôi không phải. Tôi không làm. Bà tránh ra...”
Thêm một lần nữa bị cào cấu vào mặt, Phong Minh Châu cảm giác như mình sắp sụp đổ tới nơi, lại còn vì sợ chiếc khăn tắm trên người bị tuột ra nên chỉ có thể dùng một tay giữ nó lại. Có điều trong tình cảnh này, trước sự điên cuồng của một người đàn bà thì chút sức lực nhỏ nhoi ấy chẳng thấm vào đâu.
Bà Lưu thấy cô ta cứ giữ khư khư chiếc khăn tắm trên người, giận đến đỏ cả mắt, dứt khoát giơ tay ra túm lấy chiếc khăn tắm: “Loại gái ngành không biết xấu hố. Bà đây sẽ khiến cho mày không còn mặt mũi ngẩng đầu lên nữa.”
“Tôi không dụ dỗ chồng của bà, bà hiếu lầm rồi, tất cả đều là hiếu lầm, có người hãm hại tôi, á... á...”
Vậy nhưng cho dù Phong Minh Châu gào thét cỡ nào, bà Lưu vẫn bất chấp tất cả, ra sức giật chiếc khăn trên người cô ta ra.
Trong nháy mắt, Phong Minh Châu đã trần ***, cô ta cuộn tròn nằm trên nền đất giữa hành lang, cơ thể bị phơi bày trước mặt tất cả mọi người.
Lệ Nam Hành lạnh lùng quay người bỏ đi, chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Lúc Bà Lưu nhìn thấy một vài dấu vết mà Giám đốc Lưu để lại trên ngực và cơ thể của Phong Minh Châu, bà ta lập tức giơ tay tát thẳng một cái lên mặt cô ta: “M* mày, cái loại hồ ly tỉnh không biết xấu hổ...”
Phong Minh Châu ngã xuống đất, mái tóc ướt rối tung, gần như sụp đổ nhưng vẫn cố gắng dùng hai tay che lấy cơ thể, miễn cưỡng khua loạn một tay vào không khí, muốn giành lại chiếc khăn tắm.
Lúc này, một trong số hai người vệ sĩ ban nãy nhanh chân bước vào trong phòng, chưa đầy năm giây, anh ta chạy nhanh ra ngoài hét lên với bà Lưu vẫn còn đang ấn chặt Phong Minh Châu xuống dưới đất rồi tát tới tấp: “Không hay rồi, xảy ra án mạng rồi!”
Khi nghe thấy xảy ra án mạng rồi, bà Lưu mới ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt của người vệ sĩ, bà ta như hiểu ra điều gì đó, nhanh chóng đứng dậy, chạy vội về phía căn phòng, đồng thời trước đó còn giơ chân đang đi giày cao gót lên, đạp mạnh vào bụng Phong Minh Châu. Sau đó, bà ta không thèm đếm xỉa đến Phong Minh Châu đang nằm trên mặt đất kêu gào đau đớn nữa mà chạy nhanh vào phòng.
Một lúc sau, trong căn phòng truyền ra tiếng gào thảm thiết của bà Lưu: “Chuyện quái gì thế này? Sao con khốn kia lại đám đánh chồng tôi bị thương? Máu chảy nhiều quá, mau báo cảnh sát, mau gọi xe cấp cứu. Nhanh lên...”Đọc nhanh tại Vietwriter.net
“Lão Lưu à... Lão Lưu, ông mau tỉnh lại đi... Ông không được xảy ra chuyện gì đâu đấy... Ông mà có mệnh hệ gì thì tôi với con phải sống sao đây... Cái đồ chết tiệt nhà ông, ngày nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, cuối cùng vẫn là trúng kế của gái. Có phải cái con hồ ly kia đòi tài sản của ông, ông không cho nên nó mới ra tay độc ác, đánh ông bị thương không... Lão Lưu à, ông mau tỉnh lại đi...”
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau báo cảnh sát đi!”
“Đã báo rồi.” Người vệ sĩ đứng ở đằng sau nói với vẻ thờ ơ lạnh nhạt: “Ở gần đây có đồn cảnh sát, họ sẽ tới đây nhanh thôi.”
“Gọi xe cấp cứu chưa thế? Lão Lưu nhà tôi nhất định không thể bị gì được...”
“Gọi rồi, gọi rồi. Bà Lưu, xin yên tâm.”
“Ai ya, lão Lưu à...” Sau khi nghe xong, bà Lưu lại tiếp tục nhào vào người Giám đốc Lưu đang nằm trên mặt đất mà khóc.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, mọi thứ dường như đã đảo ngược.
Phong Minh Châu bị ngã dúi trên đất, mấy người vệ sĩ đi tới lui cảm thấy vô cùng chướng mắt, trước khi ra khỏi phòng còn lấy chiếc áo khoác mà cô ta để ở bên trong, ném cho cô ta.
Phong Minh Châu vội vã lấy chiếc áo khoác che người mình lại, ngẩng mặt lên nhìn đám người không biết nghe tin từ đâu mà chạy đến tập trung đầy hành lang. Cô ta không thể nhìn thấy Lệ Nam Hành vì bị đám đông che lấp, chỉ khi thấy có người đang dùng điện thoại chụp ảnh mình, cô ta mới giật mình, vội vàng lấy tay che khuôn mặt đầy thương tích và vết bầm tím sưng tấy của mình lại, tay còn lại giữ chặt mép áo khoác.
Nghe thấy tin nhà ngài Khải Đạt xảy ra chuyện, đồn cảnh sát ở gần đấy lập tức điều động toàn bộ nhân lực đến. Lúc chạy lên tầng, họ đưa Giám đốc Lưu đang nằm im bất động trên đất và bà Lưu khóc lóc thảm thiết đi. Sau khi nghe kể về “tình hình hiện trường được chứng kiến tận mắt” từ mấy người vệ sĩ, bọn họ lập tức nghiêm mặt, kéo Phong Minh Châu đang ngồi lì trên nền đất cả ngày trời dậy, đưa đi cùng. Phong Minh Châu biết rằng lần trước mình đã đắc tội với Lệ Nam Hành vì chuyện của Phong Lăng, lần này lại vì một ly rượu mà đụng đến giới hạn của anh. Khi bị cảnh sát ép buộc dẫn đi, lúc lướt qua người đàn ông cao ráo, cô ta nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe, vừa lảo đảo bước đi vừa nghiến răng nói: “Lệ Nam Hành, anh không thể đối xử với tôi như vậy được...”
Lệ Nam Hành liếc nhìn cô ta với ánh mắt không hề dao động, anh không đáp lại cô ta mà chỉ nhìn cảnh sát đưa người đi với vẻ mặt tỉnh bơ.
Cũng vì quan hệ giữa hai nhà Phong - Lệ nên anh tạm thời không thể tự tay xử lý Phong Minh Châu, nhưng bây giờ là do tự tay cô ta làm người khác bị thương, nếu như kém may mắn thì có thể phải gánh cả một mạng người. Tay Giám đốc Lưu kia cũng là một người có máu mặt trong giới kinh doanh của thành phố T. Tuy rằng thái độ làm người của ông ta có hơi đê hèn nhưng dù sao đó cũng là một mạng người, không thể xem nhẹ. Chẳng qua anh chỉ mượn tay người khác để trừng phạt và cảnh cáo cô ta mà thôi.
Có nhà họ Phong ở đây, lại thêm việc cô ta mang quốc tịch Mỹ, chắc chắn cô ta sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì ở trong nước nhưng sẽ bị cảnh sát thẳng tay gửi trả về Mỹ. Cái tiếng xấu này truyền ra ngoài thì ắt hẳn sẽ là một đòn đả kích trí mạng đối với Phong Minh Châu và nhà họ Phong, chuyện này còn khiến cho cô ta đau đớn hơn việc anh tự tay hành hạ cô ta gấp trăm lần.
“Đặc sắc đấy.” Tần Tư Đình đứng ở lối vào cầu thang quan sát toàn bộ sự việc, anh ta cất một lời khen cho có lệ, đồng thời đưa mắt nhìn Lệ Nam Hành: “Uống rượu được một lúc rồi mà cậu vẫn chống đỡ được à?”
Lệ Nam Hành nghiêm mặt, lườm đối phương một cái.
Thoạt nhìn, có vẻ như Lệ Nam Hành không gặp phải vấn đề gì, cũng không có gì thay đổi nhưng ánh mắt lại sâu thẳm lạnh lẽo, rõ ràng là vì không kiểm soát được ham muốn của mình nên mới tỏ ra cáu kỉnh và lạnh nhạt như thế.
Tần Tư Đình cười giễu: “Nếu như không ổn thì tôi đưa cậu đến bệnh viện, tiêm một mũi an thần vào rồi ngủ mê man một giấc là xong.”
“Không cần.” Lệ Nam Hành đanh mặt: “Chút chuyện cỏn con này thì tay ông đây có thể tự giải quyết được.”
Tần Tư Đình cười như không cười, nói giễu một câu: “Dược tính của loại thuốc đó rất mạnh, e là làm khổ bàn tay của cậu rồi.”
Hoạt động tối nay chỉ là một buổi tiệc để mọi người đến góp vui, cũng không cần phải có những tiếp xúc hay chào hỏi thân thiết quá mức, chỉ cần nể mặt ngài Khải Đạt mà có mặt là đủ rồi.
Ngay đến cả người bình thường không thích những buổi tiệc thương mại kiểu này như Quý Noãn cũng đã đến. Cả buổi tiệc, hai người bọn họ chỉ ăn ăn uống uống và chơi điện thoại ở sảnh Lan. Đến khi tàn cuộc, chỉ cần nói một tiếng với ngài Khải Đạt là có thể ra về.
Quý Noãn ngồi ở ghế sau đã nhanh chóng ngủ thiếp đi, Phong Lăng lái xe đưa cô ấy về chung cư. Không biết hôm nay anh Mặc ở thành phố T hay là ở đâu, nhưng hôm nay tâm trạng của Quý Noãn khá ổn, có lẽ anh Mặc đang ở chung cư đợi cô ấy rồi chăng?
Phong Lăng không đoán mò nhiều. Đến nơi, cô gọi Quý Noãn dậy, sau đấy nhìn theo bóng lưng cô ấy về nhà. Khi chắc chắn Quý Noãn đã an toàn vào trong nhà, Phong Lăng mới lái xe quay về khách sạn.
Cô đã ở bên ngoài cả một buổi tối, trên người lại còn có vết thương nghiêm trọng, tuy rằng không đau nữa nhưng dù sao cũng vẫn đang bôi thuốc, cần về sớm để thoa thuốc, tránh cho vết thương bị nhiễm trùng.