• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-71.txt

Chương 72: Người đàn ông mọi phương diện đều rất bình thường




Vừa nghe thấy thế, mặt Tân Tân đã căng ra.



Nó cúi đầu nhìn Ultraman trong tay, mặc dù rất thích nhưng vẫn không chút do dự buông tay ra, ném nó xuống đất. “Trả cho chú! Cháu không cần! Ở nhà cháu cũng có!” Tân Tân nghiêm túc nói, ngẩng cao đầu lên. Nghe thấy thế, Hà Tư Ca vội vàng nhạt2món đồ chơi lên, đặt lại vào tay Tân Tân, nhẹ giọng dỗ dành: “Tân Tân, Ultraman này là mẹ mua cho con, con có thể nhận lấy.” Tân Tân nhìn cô, lại nhìn Phó Cẩm Hành, cuối cùng vẫn lựa chọn tin lời mẹ mình.



Nó cầm lấy Ultraman, đi thẳng đến trước mặt Phó Cẩm Hành, dùng nắm đấm nhỏ đầm8lên đùi hắn, còn hô to: “Quái thú thối, đánh chú!”



Khóe miệng Phó Cẩm Hành giật giật, lại thật sự bị mình đoán trúng rồi, nhóc củ cải con này coi mình là quái thú mà đánh thật!



Hắn giơ một tay ra đè lên đỉnh đầu Tân Tần, khẽ dùng sức, nhóc con lập tức không thể nhúc nhích được nữa.



Mặc dù6nhóc dùng cả tay cả chân nhưng vẫn không động được đến người Phó Cẩm Hành, chỉ có thể giậm chân tại chỗ, cái bộ dạng đó nhìn cực kỳ buồn cười.



“Anh Phó!”.



Chị Bình không thể nhìn nổi nữa, chỉ có thể nhắc nhở: “Đừng làm Tân Tân bị thương!” Mấy năm nay Tưởng Thành Hủ cực kỳ cưng chiều Tân Tân,3thật sự là bên trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, ngay cả trong cuộc sống hằng ngày chị Bình cũng rất thương nó, còn chưa đánh vào lòng bàn tay nó bao giờ.



“Một đứa con trai đầu có yếu ớt như vậy? Yên tâm, tôi có chừng mực.”



Phó Cẩm Hành nhướng mày, thờ ơ nói.



Mà Tân Tân thì rất5hiếm khi thấy nhóc không chịu thua kém, chỉ thấy nhóc không khóc không ầm ĩ, kìm nén đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, vẫn đang tiếp tục dùng cả tay cả chân, liên tục đấm đá.



Cho dù nhóc không động được đến một sợi lông tơ của Phó Cẩm Hành. Nhìn cái cảnh này, Hà Tư Ca cau mày lại, không nói gì. Sau này sống dưới cùng một mái hiên, còn không biết sẽ ầm ĩ thành ra như thế nào nữa.



Xem ra, Tấn Tân không thích Phó Cẩm Hành cho lắm, chuyện này khiến cô có chút buồn phiền.



Trẻ con không biết giả vờ nhất, nó không thích chính là không thích, không thể giả vờ được.



Nhưng tính Phó Cẩm Hành lại kiêu ngạo ngang ngược, chắc chắn hắn sẽ không chịu nổi sự ghét bỏ đến từ một đứa bé, trước mắt chính là ví dụ tốt nhất.



“Tân Tân, ngoan, đừng nghịch nữa.” Mấy phút trôi qua, thấy trán đứa bé lấm tấm mồ hôi, Hà Tư Ca khó chịu trong lòng, vội vàng dỗ Tân Tân. Nó không nghe, vẫn đang vùng vẫy. Hà Tư Ca chỉ đành tức giận nhìn về phía Phó Cẩm Hành, điên tiết chất vấn hắn: “Anh đọ sức với một đứa bé không cảm thấy mất mặt à? Nó vẫn còn nhỏ như vậy, anh đây chính là đang bắt nạt nó!” Cô đã sớm đoán được, người đàn ông này sẽ không dễ dàng để cho mẹ con bọn họ sống yên ổn mà.



Hẳn sẽ phát tiết đủ loại khó chịu trong lòng lên đứa bé vô tội. Nghĩ đến đây, Hà Tư Ca không chịu nổi nữa, cô bước hai bước lao đến bên cạnh Phó Cẩm Hành, dùng tay kéo cánh tay hắn ra.



Hắn khẽ cau mày, không vui thấp giọng quát: “Hóa ra mấy người cưng chiều nó như vậy! Chẳng lẽ cô không hy vọng có một người đàn ông đến dạy dỗ nó tử tế, để sau này nó không đi lên con đường sai lầm à?”



Câu này hiển nhiên có tác dụng rất lớn, Hà Tư Ca ngẩn ra, theo bản năng buông lỏng tay.



Lời nói của Phó Cẩm Hành đã đâm vào nơi sâu nhất trong nội tâm của cô, từ trước đến nay, cô luôn không hài lòng lắm với phương pháp giáo dục của Tưởng Thành Hủ, cảm thấy đó là cách nuôi con gái, không phải nuôi con trai. Nhưng dù sao anh cũng là ba ruột của Tân Tân, cô không hy vọng hai người xuất hiện quá nhiều bất đồng về vấn đề giáo dục con cái, dẫn đến hiệu quả trái ngược. “Mẹ, chú củ cải già này hung dữ quá!” Tân Tân thấy mình thật sự không đánh lại được Phó Cẩm Hành, chỉ đành cáo trạng, hy vọng Hà Tư Ca có thể giúp mình cùng đối phó hắn.



“Tân Tân, không được gọi linh tinh! Đây là chú Phó, con phải lễ phép.” Hà Tư Ca cố ép mình nghiêm khắc lại, cô nghiêm mặt, lạnh lùng nói.



Cô biết, kể từ giờ phút này, mình đã không thể ỷ lại vào Tưởng Thành Hủ hay là nhà họ Tưởng nữa, phải một mình gánh vác trọng trách nuôi dưỡng con trai.



Thấy Hà Tư Ca cũng không quan tâm đến mình, Tân Tân lập tức cảm thấy mất đi chỗ dựa, mếu máo, nhìn như sắp khóc lên rồi.



Chiêu tấn công bằng nước mắt này cực kỳ có hiệu quả đối với Tưởng Thành Hủ.



Bình thường chỉ cần Tân Tân khóc, cho dù là yêu cầu gì, Tưởng Thành Hủ cũng đều đồng ý ngay.



Hiển nhiên chiều này không ăn thua gì với Phó Cẩm Hành.



Không đợi Tân Tân rơi nước mắt, Phó Cẩm Hành đã túm lấy lưng áo nó, nhấc lên như nhac một con gà con, xách trong tay, giống như đang xách một phích nước nóng.



“Còn khóc à? Cháu thối chết đi được, còn không biết xấu hổ mà ở đây khóc! Chú nói cho cháu biết, bây giờ chú sẽ đưa cháu đi tắm. Nếu trong vòng ba giây cháu không nuốt nước mắt lại, chú sẽ ném cháu vào trong bồn tắm!”



Phó Cẩm Hành hô to cả đường, đưa Tân Tấn vào phòng vệ sinh, còn không quên dùng sức đóng cửa lại. “Anh! Anh quá đáng quá rồi đấy!” Hà Tư Ca đuổi theo, nhưng phát hiện Phó Cẩm Hành lại khóa trái cửa.



Cô tức giận ra sức đập mạnh lên cửa, quát lớn: “Phó Cẩm Hành, anh mà động vào một sợi lông của con trai tôi, anh sẽ không xong với tôi đâu! Nó vẫn chưa biết tự tắm... này! Anh cho tôi vào đi!” Không đợi quát xong, Hà Tư Ca đã lo lắng khóc thành tiếng. Chị Bình vội vàng đi qua đây, nhẹ giọng an ủi cô: “Bỏ đi bỏ đi, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, tôi biết hoàn cảnh của cô bây giờ không bình thường, chỉ cần anh ta không quá giới hạn, chúng ta hãy nhịn chút đi.” Hà Tư Ca nín nhịn uất ức nửa ngày trời cuối cùng hoàn toàn bùng nổ, ôm lấy vai chị Bình, hu hu khóc òa lên. Khó khăn lắm cô mới ngừng khóc được, quay về phòng ngủ rửa mặt xong, lại đi ra ngoài, đã thấy Phó Cẩm Hành mặc bộ đồ ngủ sạch sẽ, đang cầm khăn lông lau tóc cho Tân Tân.



“Tân Tân!”



Mắt Hà Tư Ca sưng lên, cô vội vàng chạy đến trước mặt Tân Tân, quan sát nó cẩn thận. “Mẹ, sau này con sẽ tự tắm.” Ai ngờ, Tân Tân vừa mở miệng đã nói một câu khiển Hà Tư Ca không tưởng tượng nổi.



“Hả?”



Cô ngẩn ra.



Tân Tân tiếp tục nói: “Con là đàn ông, không thể để cho người khác động vào mấy chỗ che chắn như áo lót nhỏ quần đùi nhỏ, mẹ bà nội cô dì cũng không được. Sau này con muốn tự tắm, hoặc là tắm cùng với củ... cùng với đại quái thú, chú ấy giống con, đều là đàn ông.”



Nói xong, nó còn hất tóc, kéo cái khăn lông từ trong tay Phó Cẩm Hành, tự lau đầu. Phù... may quá, suýt nữa gọi hắn là “củ cải già” rồi! Tân Tân thầm vui mừng, may mà mình không gọi sai, không lại bị phạt nhảy như con ếch.



Cuối cùng Hà Tư Ca cũng hiểu ra. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Phó Cẩm Hành, lộ ra vẻ do dự: “Những lời này... đều là anh nói với nói à?”



Hắn khinh thường nhìn cô, hừ mũi: “Cô có hiểu khái niệm giới tính không hả? Nếu như trong nhà có một đống phụ nữ suốt ngày vây lấy một đứa bé trai, sẽ khiến nó thiên về hướng nữ tính trong giai đoạn dậy thì, từ nhỏ đã phải cho nó biết, nó là một người đàn ông. Ngoài ra, cô và chị Bình đều là phụ nữ, không thích hợp tắm cho nó nữa.” Hà Tự Ca không hề tán thành: “Nó vẫn còn quá nhỏ, tắm một mình có thể sẽ nguy hiểm, đợi nó lớn thêm chút nữa rồi hãy nói.” Phó Cẩm Hành ngắt lời cô: “Sau này tôi sẽ cố gắng về nhà sớm hơn, nếu như tôi không về kịp, hai người hãy tắm giúp nó là được.”



Hà Tư Ca nhìn hắn một cái, muốn nói lại thôi.



Cô biết, hắn nói đều đúng cả.



Nhưng từ lúc nào hắn lại quan tâm đến chuyện của Tấn Tân như vậy? Chẳng lẽ là có mưu đồ gì? Suy nghĩ một lúc, Hà Tư Ca nói với chị Bình: “Chị Bình, chị dẫn Tân Tân về phòng trước đi, đừng để nó bị lạnh.”



Đợi bọn họ đi rồi, cô mới cảnh giác nhìn về phía Phó Cẩm Hành, đi thẳng vào vấn đề: “Phó Cẩm Hành, anh đây là có ý gì? Tại sao anh phải quan tâm đến Tân Tân như vậy, rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh... có phải là anh có sở thích gì không thể để cho ai biết không? Tôi nói cho anh biết, nếu như anh dám có ý gì với con trai tôi...”



Hà Tư Ca cảm thấy buồn nôn, thật sự không nói hết được... Ban đầu Phó Cẩm Hành vẫn chưa phản ứng được, đợi cô không nói nữa, cuối cùng hắn mới hiểu ý cô. Hắn lập tức nổi trận lôi đình: “Hà Tư Ca, rốt cuộc trong đầu có chứa cái gì thế hả? Tôi... chẳng lẽ ở trong mắt cô, tôi là một kẻ biến thái à?” Nói xong, hắn híp mắt lại, không vui nói: “Được rồi, không phải là cô nghi ngờ tôi à?” Hắn ôm ngang Hà Tư Ca lên, đi thẳng về phòng ngủ.



“Buông tôi ra, anh muốn làm gì hả?”



Cô kinh hãi tột độ, ngại vì chị Bình và Tân Tân đang nghỉ ngơi ở ngay phòng bên cạnh, lại không dám hô lớn. “Đương nhiên là đích thân dùng hành động để chứng minh với cô, tôi là một người đàn ông vô cùng bình thường, bình thường ở mọi phương diện!” Phó Cẩm Hành nghiến răng nghiến lợi nói.



Tốt bụng bị coi thanh long lang dạ thú, sao hắn có thể không tức giận?



Lửa giận kìm nén mấy ngày nhất định phải tìm được một chỗ để phát tiết, hơn nữa, còn phải là ra sức phát tiết, không sót lại chút nào!



Thấy hắn sắp lau súng cướp cò, Hà Tư Ca vội vàng xin lỗi hắn. “Ý tôi không phải như vậy.” Cô yếu ớt dựa vào đầu giường, hy vọng có thể tránh được một kiếp trước mắt. Đáng tiếc... đương nhiên Phó Cẩm Hành sẽ không cho cô cơ hội này! Hắn vốn đã đang buồn bực muốn chết, không biết phải nói với Hà Tư Ca thế nào để khôi phục lại trạng thái hai người có thể chung sống hài hòa như trước đây. Nghĩ tới nghĩ lui, có một số chủ đề thảo luận vào lúc phụ nữ không đề phòng nhất vẫn tốt hơn cả, ví dụ như... lúc cô không còn sức lực, đầu óc hôn mê! Sự thật cũng đúng là như vậy! Xong chuyện, lúc Phó Cẩm Hành dồi dào tinh lực nói một đống lời linh tinh bên tại Hà Tư Ca, cô thật sự không rảnh mà phân tích, chỉ đành tùy tiện gật đầu, sau đó chìm vào giấc ngủ. Hắn cười hài lòng, cảm thấy mỹ mãn. Đúng lúc Phó Cẩm Hành đang định đi ngủ, cửa phòng ngủ chính đột nhiên bị người đẩy ra từ bên ngoài



Một quả cầu thịt lăn từ cửa đến cạnh giường, liều mạng nhìn lên trên.



“Ai cho cháu vào đây? Cháu đã gõ cửa chưa?”



Phó Cẩm Hành vừa mới định ngủ, bị dọa cho giật mình, lập tức tỉnh táo lại. Hắn tức giận nhìn Tân Tân trước mặt, chất vấn thằng nhóc, lại sợ đánh thức Hà Tư Ca, chỉ đành hạ giọng thật thấp. “Cháu gõ rồi, chứ không nghe thấy à?” Tân Tân cũng rất tủi thân. Nhóc con không chỉ gõ, còn gõ mấy lần liền. “Ừm, cháu muốn làm gì?” Phó Cẩm Hành đè nén hỏa khí, thuận tay kéo chăn qua, đắp cho Hà Tư Ca thật kín, đến một ngón tay cũng không lộ ra. Thằng nhóc đó mặc dù nhỏ, nhưng cũng là con trai



Hơn nữa, sau này mình phải nhớ, lúc nào cũng phải khóa trái cửa phòng!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom