Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 366
“Vốn không tin.”
Từ sau khi gặp cô, anh sợ nhiều hơn, sợ lòng người hiểm ác, sợ tai họa, sợ sinh ly, sợ tử biệt.
Cô bỗng gọi: “Thời Cẩn ơi.”
“Ừ.” Ánh mắt Thời Cẩn sâu thẳm, trong mắt toàn là bóng hình phản chiếu của cô.
Khương Cửu Sênh không đáp, đưa tay đặt lên môi anh trên màn hình, vuốt nhẹ.
Ngày hôm sau, mưa gió vần vũ, trời đổ mưa lớn, mực nước sông dâng lên đột ngột, sóng cuộn tung bọt trắng xóa, làn nước đục ngầu dâng lên đến bến phà.
Ngoài trời mưa rất to, trong kho ướt lép nhép, ánh đèn mờ tối. Cánh cửa kho rỉ sét bị mở ra, tiếng bước chân vội vàng hỗn loạn, có người đi từ ngoài vào.
Tần Hải nói: “Thưa ông Tần, người đến rồi.”
Tần Hành ngẩng đầu nhìn, đứng dậy đón, mỉm cười lịch sự nhưng không mất vẻ uy nghiêm: “Chú Chử, lâu lắm không gặp.”
Người đàn ông từ màn mưa bước vào, đeo mặt nạ, thân hình cao lớn, mặc một chiếc áo khoác đen dài.
Lần cuối cùng họ gặp nhau là mười năm trước ở Tam giác vàng. Khi đó Chử Nam Thiên cũng xuất hiện dưới hình dáng này, không bao giờ lộ mặt thật.
Vừa đúng 4 giờ, một chiếc thuyền xuất hiện ở bến phà cách kho hàng số 7 chưa đến hai trăm mét. Một người đứng ở đầu thuyền, vóc dáng yêu kiều, chiếc áo mưa to màu đen không che được cơ thể cân đối của người phụ nữ. Mũ áo mưa rất lớn, màu đen tuyền, trong màn mưa tối đen càng làm nổi bật màu da trắng và môi đỏ của người phụ nữ, ngũ quan tinh tế, trên trán có một vết thương dài bằng nửa ngón tay.
Cô ta đứng ở đầu thuyền, nhìn về phía kho hàng.
Anh Niên vội vàng chạy ra từ bến phà, nước mưa hắt vào trong mũ áo mưa, anh ta lau nước trên mặt: “Cô cả, Chử Nam Thiên đã đến, bên trong bắt đầu rồi.”
Tô Phục cười nhạt: “Chuyển lời cho Tần Hải, làm đúng kế hoạch.”
“Vâng.”
Ầm!
Tiếng sấm nổ vang rồi mưa trút xuống ào ào. Cơn mưa mùa đông như những giọt nước đá lạnh cắt da cắt thịt.
Bảy, tám chiếc xe cảnh sát đang đỗ bên ngoài đội phòng chống tội phạm ma túy của đồn cảnh sát thành phố Giang Bắc, toàn bộ cảnh sát có vũ trang xuất trận.
Trên xe, một đồng chí bên ban liên lạc đeo tai nghe, điều chỉnh thiết bị theo dõi đến khi hình ảnh hiển thị rõ nét trên màn hình rồi báo cáo: “Đội trưởng Lâm, máy nghe lén và camera đã được bật, đã định vị được địa điểm, bến cảng Thương Giang, kho hàng số 7.”
Lại là kho hàng số 7.
Đội trưởng Lâm của đội phòng chống tội phạm ma túy mở bộ đàm, ra lệnh: “Các nhóm chuẩn bị hành động.”
“Rõ.”
Bảy, tám chiếc xe cảnh sát lao đi vun vút, bọt nước bắn tóe dưới bánh xe.
Đội trưởng Lâm kết nối với bên đội hình sự: “Đội trưởng Hoắc, bên cậu thế nào?”
Nhà họ Tần có bảy đường phân phối lô hàng hôm nay, đội cảnh sát hình sự phụ trách đánh bắt.
Bên đó mưa to, tiếng của Hoắc Nhất Ninh không rõ nhưng rất lớn tiếng: “Thu lưới thuận lợi.” Anh hơi ngừng lại, ước lượng một chút rồi nói thêm: “Chừng 20 phút nữa là đánh bắt xong, tôm bé cá bé đều tóm được cả rồi, giờ bên anh bắt cá lớn thôi.”
Đội trưởng Lâm háo hức: “Ok.”
Sướng thật, vố này Tô Phục chơi hay lắm, bất kể mục đích của cô ta là gì thì cô ta cũng đã tặng đại lễ cho cảnh sát. Dù có mượn dao của đội phòng chống ma túy giết người cũng được, có thể trừ khử được nhà họ Tần là “ok” rồi.
Đội trưởng Lâm bỗng nghĩ ra một chuyện: “Tần Hải là người của Tô Phục, hay là người của Thời Cẩn?”
Tiếng của Hoắc Nhất Ninh bị gió thổi bạt đi lẫn vào tiếng mưa ào ào: “Tô Phục tưởng đó là người của mình.”
Vậy thực ra…
Đội trưởng Lâm hiểu rồi, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở phía sau.
“Thời Cẩn thì sao?”
“Người như Tô Phục quá giảo hoạt, sẽ không để lại chứng cứ, phải dùng bạo chế bạo, dùng ác trị ác.” Hoắc Nhất Ninh cười gằn: “Những chuyện như thế này Thời Cẩn thạo hơn chúng ta.”
Mây đen vần vũ khắp trời, mới hơn bốn giờ chiều mà trời đã tối đen như mực. Trong kho hàng số 7, bóng đèn sáng rực được bật lên hết, sáng như ban ngày. Tần Hành và Chử Nam Thiên mỗi người ngồi một bên, sau lưng là trận đồ các vệ sĩ mặc vest đen, khí thế hùng dũng.
“Giảm giá 20% á?” Tiếng Trung của Chử Nam Thiên rất tệ, ông ta đeo mặt nạ màu trắng, ngoại trừ đôi mắt nâu sâu thẳm thì không còn nhìn thấy biểu cảm nào khác.
Tần Hành mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn, tinh thần rất thoải mái, khí thế uy nghiêm: “Trên thị trường thì cái giá này không thấp đâu.”
Chử Nam Thiên không cho ý kiến, ngón tay mân mê mặt nạ: “Nhà họ Tần cần lượng lớn hàng có độ tinh khiết cao, các nhà cung cấp thông thường không làm được. Ít nhất trong thời gian ngắn, nhà họ Tần của ông không tìm được đầu mối cung hàng thích hợp hơn đâu. Vì sao ông Tần lại cho rằng tôi chê tiền không lấy?”
Ánh mắt Tần Hành nóng bỏng, ông ta điềm tĩnh nói: “Tôi già rồi, rất nhiều việc trong nhà phải giao lại cho đám con cháu, hơn mười năm nay không trực tiếp xuất đầu lộ diện. Hôm nay nhà họ Tần chúng tôi mang theo thành ý lớn nhất đến đây, nếu thỏa thuận buôn bán này thành công, tôi sẽ tặng chú Chử đây một món quà lớn.”
Giọng Chử Nam Thiên lạnh buốt, đáy mắt cuộn xoáy sự tức giận: “Bắt con gái tôi rồi đến bàn chuyện làm ăn với tôi là thành ý của nhà họ Tần các người đấy à?”
Hai tay Tần Hành đặt trên đầu rồng màu đồng của chiếc gậy chống, đôi mắt của đầu rồng được chạm bằng đá đen, sáng lấp lánh dưới ánh đèn: “Chú Chử hiểu lầm rồi, lệnh thiên kim nhà chú không bị động đến một sợi tóc nào, họ Tần chúng tôi không bắt cô ấy mà là cứu cô ấy đấy.”
Ông ta vừa dứt lời…
“Pằng!”
Tiếng súng đột ngột vang lên.
Tần Hành đứng bật dậy, biến sắc mặt: “Có chuyện gì thế?”
Một người tông cửa xông vào, hốt hoảng chạy lên báo: “Thưa ông, cảnh sát đến!” Người đó há hốc miệng thở hổn hển rồi hét lên: “Cảnh sát đến!”
Tần Hành nghe vậy cũng vô cùng kinh hãi: “Sao lại có cảnh sát?”
Lúc này Tần Hải nhận được một cuộc điện thoại, bên kia nói chưa đến một phút. Sau khi ngắt máy, Tần Hải đến nói nhỏ với Tần Hành.
“Thưa ông, nhánh phân phối của chúng ta bị bắt rồi.”
Tần Hành sa sầm mặt: “Nhánh nào?”
Sắc mặt Tần Hải lạnh băng, hạ giọng: “Tất cả đều bị bắt rồi ạ.”
Chiếc gậy rơi xuống sàn đến cạch một tiếng. Tần Hành nổi trận lôi đình: “Tô Phục đâu? Tô Phục đâu? Cô ta làm ăn kiểu gì thế này!”
Bảy nhánh phân phối bị bắt hết, chưa nói đến tổn thất, bị tóm gọn đồng loạt thế này thì hoặc nhà họ Tần có kẻ phản bội, hoặc cảnh sát đã gài gián điệp, thuận dây hái dưa, rất có khả năng sẽ lần đến tận nhà họ Tần. Tần Hải trả lời: “Lối ra của cảng bị phong tỏa rồi, bà Ba vẫn còn ở trên thuyền.”
Chỉ còn một con thuyền, lối ra đã bị cảnh sát phong tỏa, đó là đường lui duy nhất. Để đề phòng bất trắc, Tần Hành đã đặc biệt để lại con đường sống duy nhất này, vì ông ta tin Tô Phục nhất, nên để cô ta lại giữ thuyền.
“Pằng.”
“Pằng.”
Tiếng súng bên ngoài nhà kho càng lúc càng gần.
Chử Nam Thiên đứng dậy, trầm giọng nói một câu tiếng Anh: “Tần Hành, đây là món quà lớn ông tặng cho tôi sao?”
Sắc mặt Tần Hành xám ngắt.
Người của ông ta ở cửa kho hàng đã loạn cả lên rồi: “Thưa ông, cảnh sát đang đuổi đến kho hàng rồi, người của chúng ta không trụ được lâu nữa, ông,” hết hơi, nói tiếp: “Ông mau rút thôi.”
Lời vừa dứt là tiếng súng dồn dập lại vang lên.
Chỉ là một cuộc gặp gỡ trao đổi, không có bằng chứng gì, mà cảnh sát dám nổ súng ở bên ngoài, có nghĩa là…
Ánh mắt Tần Hành lập tức lạnh như băng: “Trong số chúng mày, ai là kẻ phản bội?”
Mười mấy người đàn ông phía sau ông ta đều im lặng như tờ, không một ai lên tiếng.
“Choang…”
Cái bàn bị Tần Hành đá bay ra, dưới mặt bàn có một chấm đỏ đang nhấp nháy.
Quả nhiên có camera mini và máy nghe trộm.
Tần Hành chống gậy đi đến, giẫm nát thiết bị mini, tức giận cực điểm, cười gằn: “Được lắm.”
Có kẻ phản bội.
Ông ta quay mình, rút súng, không nói không rằng bắn chết luôn mấy tên vệ sĩ đứng gần. Không khí trong kho hàng lập tức căng cứng, không ai dám thở mạnh.
Giết một trăm người cũng được, vừa phải giết kẻ phản bội, vừa phải trấn được đám người phía dưới.
Tần Hành ra lệnh: “Không ai được hoảng, ngăn cảnh sát lại cho tao!”
Không ai dám làm trái, đám vệ sĩ của nhà họ Tần đều nghe lệnh, đồng loạt xông ra.
Đúng lúc này, ở cửa vang lên một giọng nói trầm thấp rất mạnh mẽ, chỉ một chữ, không nhiều lời: “Rút.”
Tần Hành ngẩng lên đánh giá người kia: “Chú mới là Chử Nam Thiên?”
Khóe mắt ông ta có sẹo, đôi mắt màu nâu nhạt, cách xa nên hơi nước làm nhòe cả đường nét: “Ra ngoài làm sao việc gì cũng tự tay làm được.”
Ông ta giơ tay làm hiệu, người phía dưới lập tức vây kín ông ta, ai cũng tử thủ, người đứng trước nhất là người đàn ông đeo mặt nạ xuất hiện đàm phán thay ông ta ban nãy.
Tiếng súng càng lúc càng gần. Chử Nam Thiên không nhiều lời: “Món nợ giữa chúng ta để sau hãy tính, ông Tần đã chuẩn bị đường lui rồi chứ?”
Làm nghề này bao giờ cũng phải có đường thoát thân.
Ngoài kho hàng, một giọng nữ tròn vành rõ chữ vang lên tiếp lời Chử Nam Thiên: “Tất nhiên.”
Là Tô Phục.
Tần Hành bước đến chỗ cô ta.
Cô ta mặc một chiếc áo mưa màu đen rộng thùng thình, bước từ màn mưa như trút vào, bỏ mũ áo ra để lộ khuôn mặt trắng trẻo, mái tóc dài hơi ướt, sắc mặt khá tốt, vết thương trên trán của cô ta nổi bật lên. Cô ta nhìn quanh một lượt rồi nói: “Phiền ông Chử lên thuyền trước, tôi còn có chuyện nhà cần bàn với ông Tần.”
Chử Nam Thiên tất nhiên sẽ không can thiệp vào nội chiến của nhà họ Tần nên dẫn người của mình đi trước.
Tần Hành chống gậy, ánh mắt bức người: “Tô Phục, cô định trả lời tôi như thế nào về chuyện này đây?”
Tô Phục gạt nước mưa đọng trên khóe mắt, nhướng mày hỏi: “Ông có từng nghe đến một người chưa? Cô ta tên là,” ngừng một lát, cô ta mỉm cười nói: “Tô Tất Thanh.”
Tần Hành há hốc miệng: “Cô, cô…”
Tô Phục mỉm cười ngắt lời: “Câu tự giới thiệu bản thân này hơi muộn, chào ông Tần, tôi là Tô Tất Thanh, Tô Tất Thanh của nhà họ Tô ở Tây Đường.”
Nhà họ Tô ở Tây Đường đã ẩn dật mấy chục năm nay, chưa bao giờ có xao động gì, còn tưởng bọn họ đúng là lánh đời thật. Hóa ra nhà họ Tô là một con dã thú đang nhắm mắt ngủ đông, mười năm nay đang chờ thời cơ hành động.
Ông cụ nhà họ Tô có bốn con trai, trừ tiểu thái tử chưa bao giờ lộ mặt thì nổi tiếng nhất là Tô Tất Thanh. Mười hai năm trước, nhà họ Tô dính vào một vụ án buôn lậu, khi đó cô cháu cả của nhà họ Tô là Tô Tất Thanh vừa mới thành niên đã dùng kế đánh lạc hướng cảnh sát, nhà họ Tô an toàn rút lui, không hề có bất cứ liên can nào.
Mười năm trước, Tô Phục mới hai mươi tuổi, đã cứu mạng Tần Hành ở Tam giác vàng. Trí thông minh và mưu lược đó…
Tần Hành trừng trừng nhìn gương mặt quen thuộc, người ngày nào cũng đầu gối tay ấp hóa ra lại là kẻ phản bội. Ông ta gằn từng tiếng: “Giết, cô, ta, đi.”
Mọi họng súng lập tức hướng về phía Tô Phục.
Cô ta nhếch môi cười bình thản.
Tần Hành tức giận gầm lên: “Bắn, bắn cho tao!”
Lời vừa dứt thì một khẩu súng đã kề ngay vào lưng ông ta, làm ông ta khựng lại.
Sau đó mọi họng súng đều chuyển hướng.
Tần Hành ngoái lại, tròng mắt giãn rộng không thể nào tin nổi. Tần Hải đứng sau lưng ông ta, mặt không biểu cảm: “Xin lỗi ông Tần, làm người phải biết vươn lên.”
Hai người ông ta tin tưởng nhất…
Tần Hành há hốc miệng trợn tròn mắt: “Mày…”
“Pằng!”
Tiếng súng nổ vang vọng trong kho chứa hàng.
Một lát sau, mưa hơi ngớt, bầu trời xám xịt tối đen. Bên trong kho hàng số 7, khói cuộn dày đặc, cách tầng vách sắt của kho hàng, bên ngoài mây đen nặng trĩu, bên trong lửa cháy rừng rực.
Ở bến cảng có đậu một chiếc thuyền cao bằng nửa thân người, có thể chở được hơn một trăm người.
Tô Phục nhấc tà áo mưa dày nặng, đi xuống cuối thuyền, sau lưng cô ta là hơn hai mươi người võ trang đầy đủ. Tô Phục đi đến trước mặt Chử Nam Thiên, ung dung nói: “Ông Chử, bây giờ chúng ta bàn chuyện làm ăn được chứ?”
Chử Nam Thiên đứng ở đuôi thuyền, tay chân đang che cho ông ta một cái ô màu đen rất lớn. Dưới ánh đèn mờ tối, đôi mắt khác màu sáng đến kinh người, diện mạo hung ác khiến người khác không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta: “Cô bàn, hay nhà họ Tần bàn?”
Tô Phục ngoảnh lại nhìn kho hàng số 7, ánh lửa tan vào đáy mắt. Cô ta cười: “Nhà họ Tần đã thành lịch sử rồi, tôi đại diện cho nhà họ Tô ở Tây Đường.”
Người phụ nữ này thật không đơn giản.
Chử Nam Thiên thấy hứng thú: “Nói xem.”
Tô Phục bước lên một bước, cô ta đang đi đôi giày cao gót mũi tròn màu đen, mặt da bóng lộn ướt nước mưa ánh lên ánh sáng lạnh lẽo: “Nhà họ Tô chúng tôi tăng thêm 5% vào giá của Tần Hành đưa ra, không biết ông Chử có ý định hợp tác hay không?”
Thế này nghĩa là định tiếp quản mạng lưới giao dịch ngầm của nhà họ Tần đây.
Chử Nam Thiên liếc cô ta một cái, mỉa mai: “Cô có thể quyết định thay cho nhà họ Tô được sao?”
Tô Phục hơi biến sắc mặt.
Chử Nam Thiên cười lạnh, ánh mắt tối sầm bức người không khác gì mưa bão ngoài trời: “Bàn chuyện làm ăn thì bảo cậu Tư nhà họ Tô đến đây. Cô là cái thá gì?”
Ông cụ nhà họ Tô tính tình cổ quái, có bốn con trai thì ba đứa đầu chẳng khác gì con nhặt, cậu út mới là chính chủ, được ông già cưng chiều hết sức, bí mật cho giả dạng thành con gái, nuôi ở bên ngoài bao nhiêu năm. Ông cụ già như thế vẫn bo bo giữ quyền, chính là đang giữ giang sơn cho thái tử.
Hành tung của cậu út nhà họ Tô rất ẩn mật, không bao giờ lộ diện.
Lời này đánh thẳng vào chỗ đau của Tô Phục. Gương mặt trắng như bạch ngọc của cô ta nhuốm vẻ giận dữ: “Ông Chử, con thuyền dưới chân ông là địa bàn của tôi, con gái của ông cũng đang làm khách ở chỗ tôi đấy.”
Nếu không có quân bài mặc cả, cô ta cũng sẽ không đàm phán giá.
WebTru yenOn linez . com
Chuông điện thoại bỗng vang lên. James nhận cuộc gọi rồi chuyển máy cho Chử Nam Thiên, nói một câu bằng tiếng địa phương trấn Tiển Túc.
“Con đây con đây.”
Giọng thiếu nữ trong veo vọng ra từ loa điện thoại.
Chân mày Chử Nam Thiên giãn hẳn ra, vết thẹo ở đuôi mắt mờ đi mấy phần. Ông ta mở loa ngoài, gọi: “Chuge à.”
Tô Phục ngẩng phắt đầu lên.
Cô bé ở đầu bên kia ấm ức gọi: “Ba ơi.”
Chử Nam Thiên hỏi bằng tiếng Anh: “Con gái cưng của ba đang ở đâu?” Đôi mắt nóng bỏng bức người của ông ta vẫn dán chặt vào người phụ nữ đang biến sắc mặt kia.
Chử Qua sụt sịt: “Con đang ở chỗ rất an toàn.”
“Con ở cùng với ai?”
“Con ở với rất nhiều người rất lợi hại.” Báo cáo tung tích xong, cô bé bắt đầu mách tội với ba, cực kỳ ấm ức, cực kỳ tức giận: “Ba ơi, có một người phụ nữ đánh con.”
Ánh mắt Chử Nam Thiên lạnh ngắt đi: “Ai đánh con?”
Chử Qua ở đầu bên kia tức giận nói: “Trên mũi cô ta có một nốt ruồi rất nhỏ.”
Nói một câu lại cách mấy giây, liên tục không ngớt.
“Tóc quăn màu đen.”
“Người da vàng, cao hơn con một chút.”
“Con dùng súng đốt cô ta.”
“Trên cổ cô ta có vết bỏng.”
“Trán cũng bị xước một đường.”
“Bọn họ gọi cô ta là bà Ba.”
Chử Qua rất tức giận: “Cô ta bắt con.”
Cực kỳ tức giận: “Cướp đồng hồ của con!”
Điên tiết: “Còn đánh con nữa!”
Chử Nam Thiên ngước mắt liếc nhìn cổ của Tô Phục, ánh mắt âm u: “Cô ta đánh con vào đâu?”
Chử Qua mách: “Vào bụng ạ.”
Với người thân thiết, cô nói rất nhiều, liên tục không ngừng nghỉ, cứ nói một câu lại ngừng một lúc, liên tục như pháo nổ.
“Cô ta đấm vào bụng con.”
“Còn định đánh chết con.”
“Rồi ném con xuống biển cho cá ăn.”
Chử Qua mắng bằng tiếng Anh: “Đồ đàn bà xấu xa!”
Rồi cô lại chuyển sang tiếng Trung: “Khốn nạn!” Cô lớn tiếng: “Con muốn ném cô ta xuống sông Xisu cho cá ăn!”
Mách tội rất chính xác và cũng rất kịp thời.
Ai tính giờ chuẩn như thế này.
Chử Nam Thiên dỗ dành cô con gái bị kinh sợ: “Con gái ngoan, không được chạy lung tung, con cứ đi theo người cứu con, một lúc nữa ba sẽ đến đón con.”
“Vâng ạ.”
Mách tội xong, Chử Qua ngắt điện thoại rồi trả lại cho người trước mặt. Người đó đưa tay nhận, bàn tay thon dài, móng tay hồng hào, đẹp hơn cả tay con gái.
Lại ngẩng đầu lên, trong màn mưa âm u, một khuôn mặt đẹp đến xiêu lòng, đường nét thanh tú, rõ ràng, đôi mắt đen như ngọc trong một bức tranh thủy mặc.
Ầm ầm.
Sấm bỗng rền vang, mưa trút xuống ào ào, mây đen nặng trịch đè thấp xuống, gió thổi điên cuồng. Chiếc thuyền bị gió thổi chòng chành, bọt nước bắn tung tóe.
“Bà Ba nhà họ Tần còn gì để nói không?”
Tô Phục ngẩng lên nhìn vào đôi mắt phẫn nộ của Chử Nam Thiên: “Tôi không làm hại đến lệnh thiên kim.”
Ông ta sầm mặt, khuôn mặt vốn cứng nhắc thô kệch càng trở nên đáng sợ: “Vậy ý cô là con gái tôi nói dối à?”
Tô Phục lập tức giải thích: “Tôi…”
Chử Nam Thiên không để cho cô ta dứt lời, đạp thẳng một cước vào bụng cô ta. Cô ta không kịp đề phòng, ôm bụng ngã xuống sàn thuyền, sắc mặt tái nhợt, đau đến đổ mồ hôi.
Cô ta dám đấm vào bụng Chử Qua, cái đá này coi như trả lại.
“Ném cô ta xuống sông cho cá ăn.”
Chử Nam Thiên vừa dứt lời, người của hai bên đồng thời áp sát lại, vũ khí sẵn sàng.
Tô Phục bỗng cười lạnh, cũng chẳng vội đứng lên, cô ta ngồi trên sàn thuyền ngẩng đầu nhìn: “Ông Chử, đây là thuyền của tôi, chứ không phải địa bàn trấn Xisu của ông.”
“Bà Ba.”
Tô Phục quay lại.
Tần Hải bước lên thuyền, cầm một chiếc ô đen, tóc mai hai bên đã bạc hết. Ánh mắt ông ta nhìn Tô Phục nóng rực lên: “Đây không phải thuyền của bà.”
Dứt lời, đám vệ sĩ sau lưng Tô Phục đều quay hết vũ khí nhắm vào cô ta.
Tình thế đã thay đổi nhanh đến mức không kịp trở tay.
Tô Phục không thể tin nổi, ngẩn ra hồi lâu rồi đứng lên: “Rốt cuộc ông là người của ai?”
Cô ta đã hợp tác với Tần Hải với điều kiện là 5% cổ phần của nhà họ Tần, năm nay là năm thứ ba, thật không ngờ lại thành nuôi sói trong nhà.
Cô ta đã sơ ý, cô ta có thể mai phục trong nhà họ Tần mười năm, làm sao lại không nghĩ rằng người khác cũng có thể làm như vậy.
Tần Hải chỉ nói: “Bà Ba thấy tôi là người của ai thì tôi là người của người đó.”
“Hừ, hay lắm.”
Tô Phục cười lạnh.
Bọ ngựa bắt ve sầu mà không biết đến chim sẻ phía sau, cô ta đã dày công lên kế hoạch bao nhiêu lâu, lại thành ra dâng cho người khác hết.
“Tôi thua rồi.”
Cô ta ném súng, giơ hay tay lên rồi nhân lúc mọi người chưa kịp trở tay, cô ta lao mình nhảy xuống nước.
“Tùm!”
Bọt nước bắn tóe lên nửa người, chẳng mấy chốc sau mặt nước đã trở lại yên lặng, chỉ còn những vòng sóng nhỏ do hạt mưa rơi xuống tạo nên.
Trốn nhanh thật.
Tần Hải quay lại ra hiệu cho tay chân đuổi theo.
Chử Nam Thiên đứng nhìn, chờ mưa gió ngưng rồi hỏi câu giống hệt Tô Phục: “Ông là người của ai?”
Tần Hải đáp bằng tiếng Trung: “Cậu Sáu Thời Cẩn.”
Thời Cẩn…
Chử Nam Thiên cười: “Quả nhiên, cậu ta mới là chủ thực sự của nhà họ Tần.”
Làm ầm mọi chuyện lên như thế, hóa ra Thời Cẩn mượn tay Tô Phục khuấy đảo một trận long trời lở đất, thậm chí còn không lộ diện mà lại là người thắng cuộc cuối cùng, đúng là tâm tư sâu không thể dò được.
Tần Hải bước lên, nói rõ mục đích lần này: “Tối đa mười phút nữa là cảnh sát sẽ đuổi đến đây, chiếc thuyền này và lệnh thiên kim là quà gặp mặt của cậu Sáu chúng tôi dành cho ông Chử.”
Tính giỏi lắm, không sai bước nào.
Chử Nam Thiên im lặng rồi ngước mắt hỏi: “Điều kiện của cậu ta.”
“Trong vòng hai mươi năm tới, hàng từ trấn Xisu của ông tuyệt không được vào nước tôi.” Hai mươi năm sau, Chử Nam Thiên cũng giải nghệ rồi.
Nhà họ Tần là ổ tiêu thụ ma túy, cậu chủ nhà họ Tần lại là tay chống tội phạm ma túy.
Chử Nam Thiên hoàn toàn không ngờ đến, vết thẹo ở đuôi mắt giật giật, nửa cười nửa không: “Không ngờ cậu Sáu của các người lại yêu nước thế.”
Tần Hải lắc đầu: “Cậu Sáu của chúng tôi không yêu nước.”
Cậu ấy chỉ yêu một cô gái.
Cậu Sáu nói, cậu ấy đã làm quá nhiều việc xấu rồi, sợ báo ứng, phải tích đức cho cô gái của cậu ấy.
Chử Nam Thiên cắn răng: “Được.”
Nếu không đồng ý, sợ rằng ông ta không thể bình yên về được trấn Xisu nữa. Giang Bắc là địa bàn của Thời Cẩn.
Từ sau khi gặp cô, anh sợ nhiều hơn, sợ lòng người hiểm ác, sợ tai họa, sợ sinh ly, sợ tử biệt.
Cô bỗng gọi: “Thời Cẩn ơi.”
“Ừ.” Ánh mắt Thời Cẩn sâu thẳm, trong mắt toàn là bóng hình phản chiếu của cô.
Khương Cửu Sênh không đáp, đưa tay đặt lên môi anh trên màn hình, vuốt nhẹ.
Ngày hôm sau, mưa gió vần vũ, trời đổ mưa lớn, mực nước sông dâng lên đột ngột, sóng cuộn tung bọt trắng xóa, làn nước đục ngầu dâng lên đến bến phà.
Ngoài trời mưa rất to, trong kho ướt lép nhép, ánh đèn mờ tối. Cánh cửa kho rỉ sét bị mở ra, tiếng bước chân vội vàng hỗn loạn, có người đi từ ngoài vào.
Tần Hải nói: “Thưa ông Tần, người đến rồi.”
Tần Hành ngẩng đầu nhìn, đứng dậy đón, mỉm cười lịch sự nhưng không mất vẻ uy nghiêm: “Chú Chử, lâu lắm không gặp.”
Người đàn ông từ màn mưa bước vào, đeo mặt nạ, thân hình cao lớn, mặc một chiếc áo khoác đen dài.
Lần cuối cùng họ gặp nhau là mười năm trước ở Tam giác vàng. Khi đó Chử Nam Thiên cũng xuất hiện dưới hình dáng này, không bao giờ lộ mặt thật.
Vừa đúng 4 giờ, một chiếc thuyền xuất hiện ở bến phà cách kho hàng số 7 chưa đến hai trăm mét. Một người đứng ở đầu thuyền, vóc dáng yêu kiều, chiếc áo mưa to màu đen không che được cơ thể cân đối của người phụ nữ. Mũ áo mưa rất lớn, màu đen tuyền, trong màn mưa tối đen càng làm nổi bật màu da trắng và môi đỏ của người phụ nữ, ngũ quan tinh tế, trên trán có một vết thương dài bằng nửa ngón tay.
Cô ta đứng ở đầu thuyền, nhìn về phía kho hàng.
Anh Niên vội vàng chạy ra từ bến phà, nước mưa hắt vào trong mũ áo mưa, anh ta lau nước trên mặt: “Cô cả, Chử Nam Thiên đã đến, bên trong bắt đầu rồi.”
Tô Phục cười nhạt: “Chuyển lời cho Tần Hải, làm đúng kế hoạch.”
“Vâng.”
Ầm!
Tiếng sấm nổ vang rồi mưa trút xuống ào ào. Cơn mưa mùa đông như những giọt nước đá lạnh cắt da cắt thịt.
Bảy, tám chiếc xe cảnh sát đang đỗ bên ngoài đội phòng chống tội phạm ma túy của đồn cảnh sát thành phố Giang Bắc, toàn bộ cảnh sát có vũ trang xuất trận.
Trên xe, một đồng chí bên ban liên lạc đeo tai nghe, điều chỉnh thiết bị theo dõi đến khi hình ảnh hiển thị rõ nét trên màn hình rồi báo cáo: “Đội trưởng Lâm, máy nghe lén và camera đã được bật, đã định vị được địa điểm, bến cảng Thương Giang, kho hàng số 7.”
Lại là kho hàng số 7.
Đội trưởng Lâm của đội phòng chống tội phạm ma túy mở bộ đàm, ra lệnh: “Các nhóm chuẩn bị hành động.”
“Rõ.”
Bảy, tám chiếc xe cảnh sát lao đi vun vút, bọt nước bắn tóe dưới bánh xe.
Đội trưởng Lâm kết nối với bên đội hình sự: “Đội trưởng Hoắc, bên cậu thế nào?”
Nhà họ Tần có bảy đường phân phối lô hàng hôm nay, đội cảnh sát hình sự phụ trách đánh bắt.
Bên đó mưa to, tiếng của Hoắc Nhất Ninh không rõ nhưng rất lớn tiếng: “Thu lưới thuận lợi.” Anh hơi ngừng lại, ước lượng một chút rồi nói thêm: “Chừng 20 phút nữa là đánh bắt xong, tôm bé cá bé đều tóm được cả rồi, giờ bên anh bắt cá lớn thôi.”
Đội trưởng Lâm háo hức: “Ok.”
Sướng thật, vố này Tô Phục chơi hay lắm, bất kể mục đích của cô ta là gì thì cô ta cũng đã tặng đại lễ cho cảnh sát. Dù có mượn dao của đội phòng chống ma túy giết người cũng được, có thể trừ khử được nhà họ Tần là “ok” rồi.
Đội trưởng Lâm bỗng nghĩ ra một chuyện: “Tần Hải là người của Tô Phục, hay là người của Thời Cẩn?”
Tiếng của Hoắc Nhất Ninh bị gió thổi bạt đi lẫn vào tiếng mưa ào ào: “Tô Phục tưởng đó là người của mình.”
Vậy thực ra…
Đội trưởng Lâm hiểu rồi, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở phía sau.
“Thời Cẩn thì sao?”
“Người như Tô Phục quá giảo hoạt, sẽ không để lại chứng cứ, phải dùng bạo chế bạo, dùng ác trị ác.” Hoắc Nhất Ninh cười gằn: “Những chuyện như thế này Thời Cẩn thạo hơn chúng ta.”
Mây đen vần vũ khắp trời, mới hơn bốn giờ chiều mà trời đã tối đen như mực. Trong kho hàng số 7, bóng đèn sáng rực được bật lên hết, sáng như ban ngày. Tần Hành và Chử Nam Thiên mỗi người ngồi một bên, sau lưng là trận đồ các vệ sĩ mặc vest đen, khí thế hùng dũng.
“Giảm giá 20% á?” Tiếng Trung của Chử Nam Thiên rất tệ, ông ta đeo mặt nạ màu trắng, ngoại trừ đôi mắt nâu sâu thẳm thì không còn nhìn thấy biểu cảm nào khác.
Tần Hành mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn, tinh thần rất thoải mái, khí thế uy nghiêm: “Trên thị trường thì cái giá này không thấp đâu.”
Chử Nam Thiên không cho ý kiến, ngón tay mân mê mặt nạ: “Nhà họ Tần cần lượng lớn hàng có độ tinh khiết cao, các nhà cung cấp thông thường không làm được. Ít nhất trong thời gian ngắn, nhà họ Tần của ông không tìm được đầu mối cung hàng thích hợp hơn đâu. Vì sao ông Tần lại cho rằng tôi chê tiền không lấy?”
Ánh mắt Tần Hành nóng bỏng, ông ta điềm tĩnh nói: “Tôi già rồi, rất nhiều việc trong nhà phải giao lại cho đám con cháu, hơn mười năm nay không trực tiếp xuất đầu lộ diện. Hôm nay nhà họ Tần chúng tôi mang theo thành ý lớn nhất đến đây, nếu thỏa thuận buôn bán này thành công, tôi sẽ tặng chú Chử đây một món quà lớn.”
Giọng Chử Nam Thiên lạnh buốt, đáy mắt cuộn xoáy sự tức giận: “Bắt con gái tôi rồi đến bàn chuyện làm ăn với tôi là thành ý của nhà họ Tần các người đấy à?”
Hai tay Tần Hành đặt trên đầu rồng màu đồng của chiếc gậy chống, đôi mắt của đầu rồng được chạm bằng đá đen, sáng lấp lánh dưới ánh đèn: “Chú Chử hiểu lầm rồi, lệnh thiên kim nhà chú không bị động đến một sợi tóc nào, họ Tần chúng tôi không bắt cô ấy mà là cứu cô ấy đấy.”
Ông ta vừa dứt lời…
“Pằng!”
Tiếng súng đột ngột vang lên.
Tần Hành đứng bật dậy, biến sắc mặt: “Có chuyện gì thế?”
Một người tông cửa xông vào, hốt hoảng chạy lên báo: “Thưa ông, cảnh sát đến!” Người đó há hốc miệng thở hổn hển rồi hét lên: “Cảnh sát đến!”
Tần Hành nghe vậy cũng vô cùng kinh hãi: “Sao lại có cảnh sát?”
Lúc này Tần Hải nhận được một cuộc điện thoại, bên kia nói chưa đến một phút. Sau khi ngắt máy, Tần Hải đến nói nhỏ với Tần Hành.
“Thưa ông, nhánh phân phối của chúng ta bị bắt rồi.”
Tần Hành sa sầm mặt: “Nhánh nào?”
Sắc mặt Tần Hải lạnh băng, hạ giọng: “Tất cả đều bị bắt rồi ạ.”
Chiếc gậy rơi xuống sàn đến cạch một tiếng. Tần Hành nổi trận lôi đình: “Tô Phục đâu? Tô Phục đâu? Cô ta làm ăn kiểu gì thế này!”
Bảy nhánh phân phối bị bắt hết, chưa nói đến tổn thất, bị tóm gọn đồng loạt thế này thì hoặc nhà họ Tần có kẻ phản bội, hoặc cảnh sát đã gài gián điệp, thuận dây hái dưa, rất có khả năng sẽ lần đến tận nhà họ Tần. Tần Hải trả lời: “Lối ra của cảng bị phong tỏa rồi, bà Ba vẫn còn ở trên thuyền.”
Chỉ còn một con thuyền, lối ra đã bị cảnh sát phong tỏa, đó là đường lui duy nhất. Để đề phòng bất trắc, Tần Hành đã đặc biệt để lại con đường sống duy nhất này, vì ông ta tin Tô Phục nhất, nên để cô ta lại giữ thuyền.
“Pằng.”
“Pằng.”
Tiếng súng bên ngoài nhà kho càng lúc càng gần.
Chử Nam Thiên đứng dậy, trầm giọng nói một câu tiếng Anh: “Tần Hành, đây là món quà lớn ông tặng cho tôi sao?”
Sắc mặt Tần Hành xám ngắt.
Người của ông ta ở cửa kho hàng đã loạn cả lên rồi: “Thưa ông, cảnh sát đang đuổi đến kho hàng rồi, người của chúng ta không trụ được lâu nữa, ông,” hết hơi, nói tiếp: “Ông mau rút thôi.”
Lời vừa dứt là tiếng súng dồn dập lại vang lên.
Chỉ là một cuộc gặp gỡ trao đổi, không có bằng chứng gì, mà cảnh sát dám nổ súng ở bên ngoài, có nghĩa là…
Ánh mắt Tần Hành lập tức lạnh như băng: “Trong số chúng mày, ai là kẻ phản bội?”
Mười mấy người đàn ông phía sau ông ta đều im lặng như tờ, không một ai lên tiếng.
“Choang…”
Cái bàn bị Tần Hành đá bay ra, dưới mặt bàn có một chấm đỏ đang nhấp nháy.
Quả nhiên có camera mini và máy nghe trộm.
Tần Hành chống gậy đi đến, giẫm nát thiết bị mini, tức giận cực điểm, cười gằn: “Được lắm.”
Có kẻ phản bội.
Ông ta quay mình, rút súng, không nói không rằng bắn chết luôn mấy tên vệ sĩ đứng gần. Không khí trong kho hàng lập tức căng cứng, không ai dám thở mạnh.
Giết một trăm người cũng được, vừa phải giết kẻ phản bội, vừa phải trấn được đám người phía dưới.
Tần Hành ra lệnh: “Không ai được hoảng, ngăn cảnh sát lại cho tao!”
Không ai dám làm trái, đám vệ sĩ của nhà họ Tần đều nghe lệnh, đồng loạt xông ra.
Đúng lúc này, ở cửa vang lên một giọng nói trầm thấp rất mạnh mẽ, chỉ một chữ, không nhiều lời: “Rút.”
Tần Hành ngẩng lên đánh giá người kia: “Chú mới là Chử Nam Thiên?”
Khóe mắt ông ta có sẹo, đôi mắt màu nâu nhạt, cách xa nên hơi nước làm nhòe cả đường nét: “Ra ngoài làm sao việc gì cũng tự tay làm được.”
Ông ta giơ tay làm hiệu, người phía dưới lập tức vây kín ông ta, ai cũng tử thủ, người đứng trước nhất là người đàn ông đeo mặt nạ xuất hiện đàm phán thay ông ta ban nãy.
Tiếng súng càng lúc càng gần. Chử Nam Thiên không nhiều lời: “Món nợ giữa chúng ta để sau hãy tính, ông Tần đã chuẩn bị đường lui rồi chứ?”
Làm nghề này bao giờ cũng phải có đường thoát thân.
Ngoài kho hàng, một giọng nữ tròn vành rõ chữ vang lên tiếp lời Chử Nam Thiên: “Tất nhiên.”
Là Tô Phục.
Tần Hành bước đến chỗ cô ta.
Cô ta mặc một chiếc áo mưa màu đen rộng thùng thình, bước từ màn mưa như trút vào, bỏ mũ áo ra để lộ khuôn mặt trắng trẻo, mái tóc dài hơi ướt, sắc mặt khá tốt, vết thương trên trán của cô ta nổi bật lên. Cô ta nhìn quanh một lượt rồi nói: “Phiền ông Chử lên thuyền trước, tôi còn có chuyện nhà cần bàn với ông Tần.”
Chử Nam Thiên tất nhiên sẽ không can thiệp vào nội chiến của nhà họ Tần nên dẫn người của mình đi trước.
Tần Hành chống gậy, ánh mắt bức người: “Tô Phục, cô định trả lời tôi như thế nào về chuyện này đây?”
Tô Phục gạt nước mưa đọng trên khóe mắt, nhướng mày hỏi: “Ông có từng nghe đến một người chưa? Cô ta tên là,” ngừng một lát, cô ta mỉm cười nói: “Tô Tất Thanh.”
Tần Hành há hốc miệng: “Cô, cô…”
Tô Phục mỉm cười ngắt lời: “Câu tự giới thiệu bản thân này hơi muộn, chào ông Tần, tôi là Tô Tất Thanh, Tô Tất Thanh của nhà họ Tô ở Tây Đường.”
Nhà họ Tô ở Tây Đường đã ẩn dật mấy chục năm nay, chưa bao giờ có xao động gì, còn tưởng bọn họ đúng là lánh đời thật. Hóa ra nhà họ Tô là một con dã thú đang nhắm mắt ngủ đông, mười năm nay đang chờ thời cơ hành động.
Ông cụ nhà họ Tô có bốn con trai, trừ tiểu thái tử chưa bao giờ lộ mặt thì nổi tiếng nhất là Tô Tất Thanh. Mười hai năm trước, nhà họ Tô dính vào một vụ án buôn lậu, khi đó cô cháu cả của nhà họ Tô là Tô Tất Thanh vừa mới thành niên đã dùng kế đánh lạc hướng cảnh sát, nhà họ Tô an toàn rút lui, không hề có bất cứ liên can nào.
Mười năm trước, Tô Phục mới hai mươi tuổi, đã cứu mạng Tần Hành ở Tam giác vàng. Trí thông minh và mưu lược đó…
Tần Hành trừng trừng nhìn gương mặt quen thuộc, người ngày nào cũng đầu gối tay ấp hóa ra lại là kẻ phản bội. Ông ta gằn từng tiếng: “Giết, cô, ta, đi.”
Mọi họng súng lập tức hướng về phía Tô Phục.
Cô ta nhếch môi cười bình thản.
Tần Hành tức giận gầm lên: “Bắn, bắn cho tao!”
Lời vừa dứt thì một khẩu súng đã kề ngay vào lưng ông ta, làm ông ta khựng lại.
Sau đó mọi họng súng đều chuyển hướng.
Tần Hành ngoái lại, tròng mắt giãn rộng không thể nào tin nổi. Tần Hải đứng sau lưng ông ta, mặt không biểu cảm: “Xin lỗi ông Tần, làm người phải biết vươn lên.”
Hai người ông ta tin tưởng nhất…
Tần Hành há hốc miệng trợn tròn mắt: “Mày…”
“Pằng!”
Tiếng súng nổ vang vọng trong kho chứa hàng.
Một lát sau, mưa hơi ngớt, bầu trời xám xịt tối đen. Bên trong kho hàng số 7, khói cuộn dày đặc, cách tầng vách sắt của kho hàng, bên ngoài mây đen nặng trĩu, bên trong lửa cháy rừng rực.
Ở bến cảng có đậu một chiếc thuyền cao bằng nửa thân người, có thể chở được hơn một trăm người.
Tô Phục nhấc tà áo mưa dày nặng, đi xuống cuối thuyền, sau lưng cô ta là hơn hai mươi người võ trang đầy đủ. Tô Phục đi đến trước mặt Chử Nam Thiên, ung dung nói: “Ông Chử, bây giờ chúng ta bàn chuyện làm ăn được chứ?”
Chử Nam Thiên đứng ở đuôi thuyền, tay chân đang che cho ông ta một cái ô màu đen rất lớn. Dưới ánh đèn mờ tối, đôi mắt khác màu sáng đến kinh người, diện mạo hung ác khiến người khác không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta: “Cô bàn, hay nhà họ Tần bàn?”
Tô Phục ngoảnh lại nhìn kho hàng số 7, ánh lửa tan vào đáy mắt. Cô ta cười: “Nhà họ Tần đã thành lịch sử rồi, tôi đại diện cho nhà họ Tô ở Tây Đường.”
Người phụ nữ này thật không đơn giản.
Chử Nam Thiên thấy hứng thú: “Nói xem.”
Tô Phục bước lên một bước, cô ta đang đi đôi giày cao gót mũi tròn màu đen, mặt da bóng lộn ướt nước mưa ánh lên ánh sáng lạnh lẽo: “Nhà họ Tô chúng tôi tăng thêm 5% vào giá của Tần Hành đưa ra, không biết ông Chử có ý định hợp tác hay không?”
Thế này nghĩa là định tiếp quản mạng lưới giao dịch ngầm của nhà họ Tần đây.
Chử Nam Thiên liếc cô ta một cái, mỉa mai: “Cô có thể quyết định thay cho nhà họ Tô được sao?”
Tô Phục hơi biến sắc mặt.
Chử Nam Thiên cười lạnh, ánh mắt tối sầm bức người không khác gì mưa bão ngoài trời: “Bàn chuyện làm ăn thì bảo cậu Tư nhà họ Tô đến đây. Cô là cái thá gì?”
Ông cụ nhà họ Tô tính tình cổ quái, có bốn con trai thì ba đứa đầu chẳng khác gì con nhặt, cậu út mới là chính chủ, được ông già cưng chiều hết sức, bí mật cho giả dạng thành con gái, nuôi ở bên ngoài bao nhiêu năm. Ông cụ già như thế vẫn bo bo giữ quyền, chính là đang giữ giang sơn cho thái tử.
Hành tung của cậu út nhà họ Tô rất ẩn mật, không bao giờ lộ diện.
Lời này đánh thẳng vào chỗ đau của Tô Phục. Gương mặt trắng như bạch ngọc của cô ta nhuốm vẻ giận dữ: “Ông Chử, con thuyền dưới chân ông là địa bàn của tôi, con gái của ông cũng đang làm khách ở chỗ tôi đấy.”
Nếu không có quân bài mặc cả, cô ta cũng sẽ không đàm phán giá.
WebTru yenOn linez . com
Chuông điện thoại bỗng vang lên. James nhận cuộc gọi rồi chuyển máy cho Chử Nam Thiên, nói một câu bằng tiếng địa phương trấn Tiển Túc.
“Con đây con đây.”
Giọng thiếu nữ trong veo vọng ra từ loa điện thoại.
Chân mày Chử Nam Thiên giãn hẳn ra, vết thẹo ở đuôi mắt mờ đi mấy phần. Ông ta mở loa ngoài, gọi: “Chuge à.”
Tô Phục ngẩng phắt đầu lên.
Cô bé ở đầu bên kia ấm ức gọi: “Ba ơi.”
Chử Nam Thiên hỏi bằng tiếng Anh: “Con gái cưng của ba đang ở đâu?” Đôi mắt nóng bỏng bức người của ông ta vẫn dán chặt vào người phụ nữ đang biến sắc mặt kia.
Chử Qua sụt sịt: “Con đang ở chỗ rất an toàn.”
“Con ở cùng với ai?”
“Con ở với rất nhiều người rất lợi hại.” Báo cáo tung tích xong, cô bé bắt đầu mách tội với ba, cực kỳ ấm ức, cực kỳ tức giận: “Ba ơi, có một người phụ nữ đánh con.”
Ánh mắt Chử Nam Thiên lạnh ngắt đi: “Ai đánh con?”
Chử Qua ở đầu bên kia tức giận nói: “Trên mũi cô ta có một nốt ruồi rất nhỏ.”
Nói một câu lại cách mấy giây, liên tục không ngớt.
“Tóc quăn màu đen.”
“Người da vàng, cao hơn con một chút.”
“Con dùng súng đốt cô ta.”
“Trên cổ cô ta có vết bỏng.”
“Trán cũng bị xước một đường.”
“Bọn họ gọi cô ta là bà Ba.”
Chử Qua rất tức giận: “Cô ta bắt con.”
Cực kỳ tức giận: “Cướp đồng hồ của con!”
Điên tiết: “Còn đánh con nữa!”
Chử Nam Thiên ngước mắt liếc nhìn cổ của Tô Phục, ánh mắt âm u: “Cô ta đánh con vào đâu?”
Chử Qua mách: “Vào bụng ạ.”
Với người thân thiết, cô nói rất nhiều, liên tục không ngừng nghỉ, cứ nói một câu lại ngừng một lúc, liên tục như pháo nổ.
“Cô ta đấm vào bụng con.”
“Còn định đánh chết con.”
“Rồi ném con xuống biển cho cá ăn.”
Chử Qua mắng bằng tiếng Anh: “Đồ đàn bà xấu xa!”
Rồi cô lại chuyển sang tiếng Trung: “Khốn nạn!” Cô lớn tiếng: “Con muốn ném cô ta xuống sông Xisu cho cá ăn!”
Mách tội rất chính xác và cũng rất kịp thời.
Ai tính giờ chuẩn như thế này.
Chử Nam Thiên dỗ dành cô con gái bị kinh sợ: “Con gái ngoan, không được chạy lung tung, con cứ đi theo người cứu con, một lúc nữa ba sẽ đến đón con.”
“Vâng ạ.”
Mách tội xong, Chử Qua ngắt điện thoại rồi trả lại cho người trước mặt. Người đó đưa tay nhận, bàn tay thon dài, móng tay hồng hào, đẹp hơn cả tay con gái.
Lại ngẩng đầu lên, trong màn mưa âm u, một khuôn mặt đẹp đến xiêu lòng, đường nét thanh tú, rõ ràng, đôi mắt đen như ngọc trong một bức tranh thủy mặc.
Ầm ầm.
Sấm bỗng rền vang, mưa trút xuống ào ào, mây đen nặng trịch đè thấp xuống, gió thổi điên cuồng. Chiếc thuyền bị gió thổi chòng chành, bọt nước bắn tung tóe.
“Bà Ba nhà họ Tần còn gì để nói không?”
Tô Phục ngẩng lên nhìn vào đôi mắt phẫn nộ của Chử Nam Thiên: “Tôi không làm hại đến lệnh thiên kim.”
Ông ta sầm mặt, khuôn mặt vốn cứng nhắc thô kệch càng trở nên đáng sợ: “Vậy ý cô là con gái tôi nói dối à?”
Tô Phục lập tức giải thích: “Tôi…”
Chử Nam Thiên không để cho cô ta dứt lời, đạp thẳng một cước vào bụng cô ta. Cô ta không kịp đề phòng, ôm bụng ngã xuống sàn thuyền, sắc mặt tái nhợt, đau đến đổ mồ hôi.
Cô ta dám đấm vào bụng Chử Qua, cái đá này coi như trả lại.
“Ném cô ta xuống sông cho cá ăn.”
Chử Nam Thiên vừa dứt lời, người của hai bên đồng thời áp sát lại, vũ khí sẵn sàng.
Tô Phục bỗng cười lạnh, cũng chẳng vội đứng lên, cô ta ngồi trên sàn thuyền ngẩng đầu nhìn: “Ông Chử, đây là thuyền của tôi, chứ không phải địa bàn trấn Xisu của ông.”
“Bà Ba.”
Tô Phục quay lại.
Tần Hải bước lên thuyền, cầm một chiếc ô đen, tóc mai hai bên đã bạc hết. Ánh mắt ông ta nhìn Tô Phục nóng rực lên: “Đây không phải thuyền của bà.”
Dứt lời, đám vệ sĩ sau lưng Tô Phục đều quay hết vũ khí nhắm vào cô ta.
Tình thế đã thay đổi nhanh đến mức không kịp trở tay.
Tô Phục không thể tin nổi, ngẩn ra hồi lâu rồi đứng lên: “Rốt cuộc ông là người của ai?”
Cô ta đã hợp tác với Tần Hải với điều kiện là 5% cổ phần của nhà họ Tần, năm nay là năm thứ ba, thật không ngờ lại thành nuôi sói trong nhà.
Cô ta đã sơ ý, cô ta có thể mai phục trong nhà họ Tần mười năm, làm sao lại không nghĩ rằng người khác cũng có thể làm như vậy.
Tần Hải chỉ nói: “Bà Ba thấy tôi là người của ai thì tôi là người của người đó.”
“Hừ, hay lắm.”
Tô Phục cười lạnh.
Bọ ngựa bắt ve sầu mà không biết đến chim sẻ phía sau, cô ta đã dày công lên kế hoạch bao nhiêu lâu, lại thành ra dâng cho người khác hết.
“Tôi thua rồi.”
Cô ta ném súng, giơ hay tay lên rồi nhân lúc mọi người chưa kịp trở tay, cô ta lao mình nhảy xuống nước.
“Tùm!”
Bọt nước bắn tóe lên nửa người, chẳng mấy chốc sau mặt nước đã trở lại yên lặng, chỉ còn những vòng sóng nhỏ do hạt mưa rơi xuống tạo nên.
Trốn nhanh thật.
Tần Hải quay lại ra hiệu cho tay chân đuổi theo.
Chử Nam Thiên đứng nhìn, chờ mưa gió ngưng rồi hỏi câu giống hệt Tô Phục: “Ông là người của ai?”
Tần Hải đáp bằng tiếng Trung: “Cậu Sáu Thời Cẩn.”
Thời Cẩn…
Chử Nam Thiên cười: “Quả nhiên, cậu ta mới là chủ thực sự của nhà họ Tần.”
Làm ầm mọi chuyện lên như thế, hóa ra Thời Cẩn mượn tay Tô Phục khuấy đảo một trận long trời lở đất, thậm chí còn không lộ diện mà lại là người thắng cuộc cuối cùng, đúng là tâm tư sâu không thể dò được.
Tần Hải bước lên, nói rõ mục đích lần này: “Tối đa mười phút nữa là cảnh sát sẽ đuổi đến đây, chiếc thuyền này và lệnh thiên kim là quà gặp mặt của cậu Sáu chúng tôi dành cho ông Chử.”
Tính giỏi lắm, không sai bước nào.
Chử Nam Thiên im lặng rồi ngước mắt hỏi: “Điều kiện của cậu ta.”
“Trong vòng hai mươi năm tới, hàng từ trấn Xisu của ông tuyệt không được vào nước tôi.” Hai mươi năm sau, Chử Nam Thiên cũng giải nghệ rồi.
Nhà họ Tần là ổ tiêu thụ ma túy, cậu chủ nhà họ Tần lại là tay chống tội phạm ma túy.
Chử Nam Thiên hoàn toàn không ngờ đến, vết thẹo ở đuôi mắt giật giật, nửa cười nửa không: “Không ngờ cậu Sáu của các người lại yêu nước thế.”
Tần Hải lắc đầu: “Cậu Sáu của chúng tôi không yêu nước.”
Cậu ấy chỉ yêu một cô gái.
Cậu Sáu nói, cậu ấy đã làm quá nhiều việc xấu rồi, sợ báo ứng, phải tích đức cho cô gái của cậu ấy.
Chử Nam Thiên cắn răng: “Được.”
Nếu không đồng ý, sợ rằng ông ta không thể bình yên về được trấn Xisu nữa. Giang Bắc là địa bàn của Thời Cẩn.