Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61-65
Tập thể dục xong, ông cụ Giang cùng đi vào nhà với Cố Tương, ông cụ bảo: "À đúng rồi, cháu vẫn chưa xem ảnh chụp lúc bé của thằng Trì nhỉ, để ông cho cháu xem. Cái thằng nhóc ấy lúc bé đáng yêu lắm, lão Đỗ, đi lấy album ảnh đến đây."
Chú Đỗ đứng ở một bên, cười đáp: "Vâng." Sau đó nhanh chóng đi lấy album ảnh.
Một lúc sau, chú ấy cầm hai quyển album ảnh dày cộp đi xuống. Cố Tương ngồi trên ghế sô pha, cùng ông nội xem ảnh hồi còn nhỏ của Giang Trì.
Các bức ảnh được chụp lại rất chi tiết, từ lúc Giang Trì sinh ra, đến khi anh mười tám tuổi, tất cả đều có.
Ông cụ Giang giới thiệu: "Cháu nhìn bức này đi, đây là ngày đầu tiên nó đi học tiểu học, nó còn khóc nhè đấy, ha ha ha... Chắc cháu không ngờ hả! Hồi đó nó rất đáng yêu, chứ không phải chỉ toàn làm cho người ta tức chết như bây giờ đâu."
Không thể không thừa nhận gen của Giang Trì quá tốt, từ nhỏ đã có gương mặt làm người khác ưa thích. Đôi mắt to tròn, gương mặt phúng phính, trông rất đáng yêu.
Ông nội tiếp tục: "Từ nhỏ nó đã học rất giỏi, từ lúc bắt đầu đi học, nó giành được rất nhiều giấy khen, ông giữ lại hết giúp nó đấy."
Chú Đỗ hỏi: "Lại mang ra cho mợ chủ xem ạ?"
"Mang ra đây."
Chú Đỗ lại đi tìm giấy khen... Ông cụ Giang bắt cầm hết bằng khen học sinh xuất sắc, các loại đồ vật có liên quan đến Giang Tri xuống, sau đó hớn hở đưa cho Cố Tương xem.
Ông cụ nói: "Thằng Trì từ nhỏ đã rất ưu tú, ông nội cũng không nghĩ rằng sẽ có một ngày... lại phải quan tâm đến chuyện kết hôn của nó. Chắc có lẽ, đây chính là duyên phận của nó với cháu!"
Trước khi Cố Tương được gả vào nhà họ Giang, ông nội đã rất lo lắng về chuyện của Giang Trì.
Thầy bói tính toán hết tất cả ngày sinh tháng đẻ của các cô gái chưa chồng thuộc các gia tộc có danh tiếng trong giới, cuối cùng tìm ra được Cố Tương... Cố Tương im lặng ngồi bên cạnh nhìn ông nội mái tóc đã bạc.
Ông nội nắm chặt tay cô và nói: "Cho nên là, các cháu càng phải biết quý trọng chuyện tình cảm không dễ kiếm được này. Cháu hiểu không?" Ông nội nhìn Cố Tương đầy mong đợi.
Vì không muốn để lộ chuyện nên Cố Tương chỉ có thể gật đầu.
Sau khi ăn bữa sáng cùng ông nội thì cũng sắp đến trưa, mẹ Giang Trì đặt hộp giữ nhiệt ở trước mặt Cố Tương và bảo: "Ăn trưa xong con đi đưa cơm cho Giang Trì đi."
"..." Đột nhiên lại có nhiệm vụ rơi xuống đầu, Cố Tương ngạc nhiên nói: "Ở bệnh viện cũng có căn tin ạ."
"Giang Trì kén ăn lắm, mà cơm ở căn tin lại không ngon, con mang cơm qua cho nó... để nó được ăn ngon một chút. Vả lại..." Mẹ Giang Trì tỏ vẻ chán chẳng buồn nói mà nhìn Cố Tương, "Mẹ bảo con đi đưa cơm là để con được gặp nó đấy... Cái con bé ngốc này!"
Bà Giang phát hiện Cố Tương đúng là hơi ngốc thật, đôi trẻ nhà người ta lấy nhau đều sẽ tìm cơ hội để được gặp chồng mình.
Cô thì ngược lại... cho dù Giang Trì có đi nguyên cả một ngày không về, cô cũng như cái đầu gỗ chẳng có phản ứng gì. Thế này nếu bà không quan tâm thay cô thì còn không biết hai người sẽ phát triển thành thế nào nữa.
Cố Tương: "..." Cô phát hiện mình đúng là ngốc thật, vậy mà lại không hiểu nỗi khổ tâm của mẹ chồng.
Lúc đầu, Cố Tương vốn tưởng rằng chỉ cần để mẹ Giang Trì và ông nội nghĩ rằng cô và Giang Trì ngủ với nhau vào buổi tối thì ban ngày sẽ không cần quan tâm nữa.
Nhưng kết quả cô phát hiện ra rằng, ở trước mặt bà Giang, cô thật sự còn quá non. Khổ một nỗi, cô là con dâu mới nên lúc này không dám từ chối yêu cầu của bà Giang, bởi vì làm như vậy thì ý tứ rõ ràng quá.
Bà Giang chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút thôi là có thể đoán được có khả năng hai người họ không phải là vợ chồng thực sự, và sau này chưa biết chừng lại có thêm biện pháp gì khác nữa. Cho nên, cô chỉ có thể đồng ý. Cầm theo hộp cơm bà Giang đã chuẩn bị và đến bệnh viện.
Lái xe đến tầng hầm của bệnh viện, Cố Tương gọi điện thoại cho Giang Trì.
"A lô?"
Cố Tương ngồi trên xe, cô hỏi Giang Trì: "Mẹ bảo tôi mang cơm trưa đến cho anh, anh xuống cầm lên hay để tôi mang lên cho anh?"
"..." Giang Trì nói: "Mang cơm trưa đến làm cái gì, tôi ăn rồi."
"Nhưng tôi đã tới bệnh viện rồi." Cố Tương nói: "Anh cũng biết là mẹ quan tâm đến anh mà."
Giang Trì đành phải bảo: "Tôi đang ở trên tầng năm, em lên đây đi!" Nói rồi Giang Trì ngắt cuộc gọi.
Anh vừa mới ra khỏi phòng bệnh của ông cụ Dương. Mặc dù ngày hôm qua bị Tô Vãn làm cho tức phát điện, nhưng trên thực tế, Giang Trì cũng không hề giận dỗi vì chuyện này.
Đã đến giờ ăn trưa, anh đang định đi ăn cơm thì nghe thấy Cố Tương bảo đến, bèn đi ra chỗ thang máy đón cô. Cửa thang máy bật mở, có một người từ bên trong đi ra. Một người phụ nữ dừng ở trước mặt anh, "Bác sĩ Giang."
"..." Nhìn thấy Tô Vãn đứng ở trước mặt mình, Giang Trì cau mày. Tô Vãn vẫn luôn muốn gặp Giang Trì, không ngờ lại trùng hợp như vậy, lúc này nhìn thấy anh, thái độ cô ta tốt hắn lên, "Chuyện xảy ra ngày hôm qua là lỗi của tôi, anh bỏ qua cho tôi nhé."
Phải vất vả lắm Giang Trì mới quên được chuyện ngày hôm qua, giờ nhìn thấy Tô Vãn, cảm giác chán ghét lại dâng lên trong lòng anh.
Thấy anh không nói lời nào, Tô Vãn tiếp tục: "Tôi và Cố Tương là bạn học quen biết nhau từ lâu. Bây giờ anh lại đang chuẩn bị làm phẫu thuật cho bố chồng tôi, đúng là có duyên quá!" Giang Trì nhìn đồng hồ, sao cái cô Cố Tương này chậm vậy chứ!
Tô Vãn vẫn thao thao bất tuyệt: "Bác sĩ các anh ngày nào cũng vất vả và bận rộn lắm đúng không? Tôi có một người bạn học cấp ba cũng làm việc trong bệnh viện, vừa cực khổ, vừa mệt mỏi, một tháng còn không được bao nhiêu tiền lương. Thật quá uổng phí! Như chồng tôi ấy à, một tháng nhẹ nhàng cũng có mấy triệu tệ."
"..." Giang Trì nhìn lướt qua Tô Vãn, anh đột nhiên bật cười, "Chồng của cô một tháng kiếm được nhiều tiền, tới lúc ốm đau chẳng phải cũng đến bệnh viện gặp bác sĩ sao? Trên đời này, không phải giá trị nào cũng đều có thể đo được bằng tiền, hy vọng cô hiểu được điều đó."
Giang Trì không thể chịu được những người cảm thấy mình có mấy đồng tiền bẩn thì ngon lắm, suốt ngày chê bai làm bác sĩ lương thấp.
Tô Vãn thấy Giang Trì tức giận thì vội vàng nói: "Bác sĩ Giang à, ý tôi không phải như thế mà!"
Lúc Tô Vãn nói chuyện, cố ý làm cho giọng mình điệu chảy nước, "Chẳng phải tôi thấy anh là chồng của Cố Tương, mà Cố Tương lại là bạn học của tôi, cho nên mới quan tâm anh một chút sao. Dù sao tôi và Cố Tương cũng là bạn học, anh lại là chồng của cậu ấy, nếu anh đồng ý, chúng ta có thể hợp tác."
Tô Vãn tiếp tục: "Anh làm bác sĩ gia đình của tôi đi, chỉ cần khi nào có thời gian rảnh, anh đến kiểm tra cho tôi là được. Mỗi tháng tôi có thể trả anh một trăm nghìn tệ, anh cảm thấy thế nào?"
Thu thập của nghề bác sĩ không cao, tuy Giang Trì rất lợi hại, nhưng trả một tháng một trăm nghìn tệ chắc cũng sẽ làm anh cân nhắc chứ?
Vừa bước ra khỏi thang máy, Cố Tương đã nhìn thấy Tô Vãn đang đứng bên cạnh Giang Trì với vẻ mặt lấy lòng. Giang Trì không để ý tới cô ta, cô ta lại nói tiếp: "Vậy thêm hai mươi nghìn tệ nữa nhé?"
"..." Cố Tương đi tới, hỏi: "Cái gì thêm hai mươi nghìn tệ?" Tô Vãn không ngờ Cố Tương lại xuất hiện vào lúc này. Cô ta nói: "Vừa rồi..."
"Hai người đang nói cái gì đấy?" Cố Tương tò mò nhìn chằm chằm vào Tô Vãn.
Giang Trì liếc nhìn cái hộp giữ ấm trong tay Cố Tương, anh cầm lấy: "Em chậm chạp thế!"
Nếu không phải vì ở chỗ này chờ cô, anh sẽ bị bà điên này quấy lấy lâu như vậy sao? Giang Trì cầm hộp cơm rồi đi luôn. Cố Tương nhìn theo tấm lưng của anh, sau đó chuyển tầm nhìn sang Tô Vãn.
Tô Vãn tươi cười, nói: "Tôi định mời chồng của cậu làm bác sĩ gia đình của tôi, mỗi tháng tôi trả một trăm hai mươi nghìn tệ, cậu cảm thấy thế nào?
"Tôi định mời chồng của cậu làm bác sĩ gia đình của tôi, mỗi tháng tôi trả một trăm hai mươi nghìn tệ, cậu cảm thấy thế nào?"
".." Cố Tương kinh ngạc, chẳng trách sắc mặt của Giang Trì lại thối như vậy!
Cô nhìn Tô Vãn và nói: "Cô Tô bây giờ giàu quá nhỉ, vung tay một cái là một tháng có thể bỏ ra một trăm hai mươi nghìn tệ thuê bác sĩ gia đình."
Kẻ có tiền đúng là xa xỉ thật!
Đương nhiên Tô Vãn cũng không rảnh ruồi như vậy, nhưng mà... Giang Trì rất đẹp trai, nếu làm bác sĩ gia đình cho cô ta, sau này cô ta sẽ có rất nhiều thời gian tiếp xúc với anh. Ý định của cô ta là như thế.
Tô Vãn nói: "Tốt đúng không! Vậy câu cảm thấy thế nào? Hay là cậu đi khuyên chồng cậu đi! Dù tiền lương của anh ta có cao thì cũng chỉ là một bác sĩ thôi... Hai người vừa mới kết hôn, còn chưa có con đấy. Nếu sau này có con rồi là phải cần rất nhiều tiền để nuôi con. Hơn nữa... cậu nhìn lại cậu mà xem... bình thường đến mua quần áo cũng không nỡ bỏ tiền ra, giờ một tháng được hơn trăm nghìn tệ, cậu cũng không mất mát gì đúng không."
Bình thường Cố Tương toàn mặc quần áo từ cửa hàng của mình. Sau khi kết hôn với Giang Trà, cô vẫn như thế, vẫn duy trì cái thói quen này. Cho nên Tô Vãn tất nhiên là coi thường cô.
Dù sao, giá trị của bộ quần áo mà Tô Vãn đang mặc trên người cũng đủ để cho Cố Tương ăn được hơn mấy tháng.
Cố Tương nói: "Đúng thế, chúng ta quen biết đã nhiều năm như vậy mà cô còn có thể nghĩ đến tôi, thật là đáng quý quá. Nhưng chồng tôi ấy à, một trăm hai mươi nghìn tệ chưa chắc anh ấy đã để ý đâu. Nếu cô thật sự có lòng thành thì cứ tặng anh ấy một căn hộ lớn ở khu vịnh Tiểu Long ấy, chưa biết chừng anh ấy sẽ cân nhắc đấy!"
".." Tô Vãn nghe đến đó thì câm nín. Căn hộ ở khu vịnh Tiểu Long đắt như vậy, nếu cô ta có để đem tặng cho người khác thì chẳng thà để cho mình ở còn hơn!
Cố Tương tiếp tục: "Cô giàu như vậy, chắc sẽ không để ý một chút tiên ấy chứ nhỉ!"
Tô Vãn nhìn ra Cố Tương đang cố tình làm cô ta khó xử: "Cô đang đùa tôi đấy à! Tôi có lòng tốt tìm việc cho chồng cô, cô lại đối xử với tôi như vậy? Nếu cô không đồng ý thì thôi! Chồng cô chẳng phải chỉ có dáng dấp là đẹp trai một tí thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người khác chứ! Chồng chưa cưới của Bạch Vi cũng rất đẹp trai đấy, đáng tiếc có làm được cái gì? Cuối cùng chẳng phải là vẫn đi ngoại tình đấy thôi!"
Cố Tương ngạc nhiên, "Cô biết chuyện Hạ Văn Hiên ngoại tình?"
Tô Vãn cười, "Chuyện đấy ầm lớn như thế, có ai mà không biết? Đám bạn bè trong lớp đều biết hết đấy! Hôm qua mọi người cố ý không nói ra là vì muốn giữ thể diện cho cậu ta thôi. Chẳng phải cậu ta thích Hạ Văn Hiên là vì cái mã đấy à? Sớm muộn gì chồng cô cũng giống như Hạ Văn Hiên thôi."
Tô Vãn nói xong câu đó, phát hiện sắc mặt của Cố Tương hơi khó coi. Cho là mình đâm trúng chỗ đau của Cố Tương, Tô Vãn rất đắc ý, "Tôi nói đúng tâm sự trong lòng cô hả? Xin lỗi nhé, tôi không cố ý đâu."
"..." Cố Tương nhìn Tô Vãn, "Cho nên, hôm qua cô biết chuyện giữa Bạch Vi và Hạ Văn Hiên mà còn cố ý đâm trúng nỗi đau của cậu ấy? Tô Vãn, cô vẫn còn là người sao?"
Cô và Tô Vãn không hợp nhau thì thôi đi Nhưng Bạch Vi đối xử với Tô Vãn đâu đến nỗi nào. Trước kia lúc còn đi học, Tô Vãn không có tiền ăn cơm còn mượn tiền của Bạch Vi đấy thôi. Cô ta biết rõ chỗ đau của Bạch Vi mà còn đi đâm chọc, Cố Tương phục rồi.
Mặt Tô Vãn tối sầm, "Tôi làm sao không phải người? Cố Tương cô đừng có giả vờ là mình tốt đẹp lắm nữa được không? Tôi không tin cô thật lòng đối xử tốt với Bạch Vi đâu! Cô chơi thân với cậu ta chẳng phải cũng vì cậu ta có tiền sao? Nếu cậu ta không giàu có, cô làm sao mở được cái cửa hàng kia? Tôi nói cho cô biết, nếu cô còn nói tôi như thế, tôi sẽ bảo chồng tôi mua lại cái cửa tiệm quần áo rách nát kia của cô đấy."
Nói đến đây, Tô Vãn cũng phải bật ngón cái cho cái ý nghĩ đột nhiên xuất hiện này của mình.
Đúng rồi! Giờ cô ta giàu có như vậy, tại sao lại không mua lại cửa hàng của Cố Tương nhỉ? Lúc trước mở cửa hàng bị thất bại, trong lòng cô ta vẫn luôn thấy rất khó chịu. Nếu mua lại cửa hàng của Cố Tương... Thì tốt quá!
Cố Tương không ngờ Tô Vãn lại có ý đồ với cửa hàng quần áo của mình! Đúng là người có tiền, thật là khó lường! Trò gì cũng có thể nghĩ ra.
Trước kia, vì điều kiện gia đình không tốt nên ở trường học Tô Vãn lúc nào cũng khúm núm, chỉ dám giở trò xấu ở sau lưng người khác, giờ đã phách lối như vậy rồi. Nhìn cái vẻ mặt nhà giàu mới nổi này của cô ta mà Cố Tương không thể chịu nổi được nữa!
Cô đành nói với Tô Vãn: "Vâng vâng vâng, có lợi hại nhất. Tôi đi trước đây! Tạm biệt."
Không thể trêu vào, cô trốn còn không được sao? Cô sợ mình còn tiếp tục nói chuyện với Tô Vãn, nổi nóng lên sẽ đánh cô ta mất!
Thấy Giang Trì còn ở gần đấy, Cố Tương tăng tốc bước chân đi tới chỗ anh.
Tô Vãn đứng nhìn theo hai người sóng vai cùng đi, cảm thấy trong họ rất xứng đôi. Nhất là Giang Trì thật sự quá đẹp trai, dẫn ra ngoài đường cũng có thể làm cho người ta cảm thấy kiêu ngạo.
Lại nghĩ về chồng của cô ta...
Đúng là chồng cô ta rất giàu có, nhưng nhiều khi, Tô Vãn thật sự không muốn ra khỏi nhà cùng ông ta.
Bởi vì những người khác kiểu gì cũng sẽ nhìn cô ta bằng ánh mắt khác thường. Họ cảm thấy cô ta lấy một người chồng đáng tuổi bố mình, lại còn to béo khiến người khác buồn nôn.
Bây giờ thấy chồng của Cố Tương đẹp trai như vậy, Giang Trì còn có thái độ hờ hững với cô ta, cô ta đột nhiên cảm thấy rất bực bội. Cô ta chẳng thèm đi thăm ông bố chồng kia nữa mà bỏ về luôn.
Giang Trì ngồi ăn cơm trưa, Cố Tương nhìn anh và hỏi: "Ngon không?"
"Anh vẫn phụ trách ca mổ của bố chồng Tô Vãn à?"
Giang Trì đáp: "Ừ."
Cố Tương: "Tôi còn tưởng anh ghét cô ta như vậy thì sẽ từ chối chứ?"
Giang Trì ngẩng đầu lên nhìn Cố Tương, "Lát nữa em có bận gì không?" Cố Tương hỏi ngược lại: "Sao vậy?"
Giang Trì nói: "Dẫn em đi xem."
Cố Tương không hiểu câu anh nói dẫn cô đi xem là có ý gì. Lát sau đi theo anh vào phòng bệnh, cô mới hiểu. Cô đi theo Giang Trì, người ta cũng không biết cô, chỉ cho rằng cô là trợ lý của anh.
Có một chị y tá đang chăm sóc cho ông cụ Dương. Vì bị bệnh nên trông ông cụ rất gầy và tiêu tụy. Y tá hỏi: "Ông à, hôm nay người nhà của ông cũng không tới sao?"
Ông cụ nói: "Chúng nó bận lắm, chắc không có thời gian rồi."
Cô y tá dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn ông cụ, nói thế nào thì người lớn nhà mình bị bệnh, con cháu trong nhà cũng phải tới thăm một chút chứ. Nhưng, kể từ khi ông cụ Dương nằm viện đến giờ, ngoại trừ ngày đưa vào viện, còn lại người nhà của ông cụ rất ít khi đến thăm.
Thay vào đó, bọn họ đưa tiên để bên y tá chăm sóc chu đáo cho ông cụ, nhưng lại không cảm nhận được bất cứ một chút tình thân nào.
Giang Trì đi vào, ông cụ Dương nhìn thấy anh thì gọi: "Bác sĩ Giang."
Ánh mắt ông cụ nhìn Giang Trì rất ấm áp. Thoạt nhìn là một ông cụ rất hiền hòa, trông khác hẳn với dáng vẻ dầu mỡ của con trai ông cụ.
Giang Trì gật nhẹ đầu, sau đó hỏi chị y tá bên cạnh: "Người nhà của cụ còn chưa tới sao? Không phải đã bảo buổi chiều nay muốn làm kiểm tra trước khi phẫu thuật à?"
Chị y tá nói: "Tôi đã thông báo với họ rồi, nhưng họ nói là quá bận nên bảo chúng ta cứ tự làm thôi."
Nghe vậy, ánh mắt Giang Trì trở nên lạnh lẽo. Có những nhà như thế đấy, không muốn chăm sóc ông bà cha mẹ đã lớn tuổi, bởi vì đối với họ, người già là gánh nặng.
Ông cụ Dương thở dài, cụ nhìn Giang Trì, do dự mãi mới nói: "Nhất định phải mổ à? Có thể không làm được không?"
Y tá nghe thấy thế thì hơi ngạc nhiên, chị ta khuyên nhủ: "Ông ơi, tình trạng hiện tại của ông không tốt lắm đâu, phải làm phẫu thuật mới khỏe lên được!"
Ông cụ Dương nói: "Tôi đã từng tuổi này rồi, chẳng quan tâm mình có thể sống được bao lâu nữa. Làm phẫu thuật quá đau đớn tôi thật sự không muốn làm..."
Không phải bệnh nhân nào cũng có can đảm chấp nhận phẫu thuật. Vì suy cho cùng, ở trên bàn mổ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Chị y tá an ủi ông cụ Dương: "Phẫu thuật có tiêm thuốc mê nên sẽ không đau đầu ạ, ông chỉ cần ngủ một giấc là xong rồi."
Vì đang ở trước mặt bệnh nhân nên đương nhiên phải dỗ dành họ như thế. Chứ trên thực tế, ông cụ Dương đã lớn tuổi rồi, có thể sống được ở trên bàn mổ hay không vẫn là một dấu hỏi. Đây cũng là lý do tại sao Viện trưởng cử nhất định phải để Giang Trì mổ chính.
Bởi vì người nhà họ Dương vẫn không tới, cho nên cuối cùng y tá đành phải đưa ông cụ Dương đi làm kiểm tra.
Cố Tương vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhìn ông cụ, đột nhiên cô cảm thấy việc sinh con thật vô nghĩa. Rất có thể sau này khi về già, cô cũng sẽ giống như thế này.
Đúng lúc này Giang Trì quay đầu lại nhìn cô, anh hỏi: "Giờ em đã biết rõ tại sao tôi phải làm ca phẫu thuật này rồi đúng không?"
Cố Tương gật đầu, "Ừ." Thật ra trước lúc gặp ông cụ Dương, Cố Tương cũng có hơi giận dỗi vì cái thái độ đáng buồn nôn của Tô Vãn, nếu thế thì làm giải phẫu cho người nhà của cô ta làm cái gì. Nhưng bây giờ nhìn thấy thế này, cô mới phát hiện ông cụ Dương là vô tội.
Giang Trì nói: "Được rồi, tôi còn bận một số việc, em tự về nhà nhé. Đi đường nhớ cẩn thận."
Cố Tương biết Giang Trì còn rất nhiều việc cần chuẩn bị nên bảo: "Ừ, tôi về đây." Tạm biệt Giang Trì xong, Cố Tương đi ra cửa thang máy chuẩn bị xuống tầng. Đột nhiên cô nhìn thấy Giang Trì đi theo mình. Thấy cô liếc mình, Giang Trí cho một tay vào trong túi rồi nói: "Để tôi tiễn em."
"Không cần đầu." Cố Tương hơi ngạc nhiên.
Nhưng Giang Trì không để ý lời cự tuyệt của cô mà vẫn đưa cô xuống tầng. Xuống nhà để xe, tìm được xe của Cố Tương, xác nhận tự cô có thể lái được ra ngoài rồi, anh mới yên tâm. Có thể là do tối hôm qua cô cho anh ấn tượng quả sâu sắc, anh sợ bây giờ cô xuống lấy xe lại loay hoay mất nửa ngày nên đặc biệt đi tiễn cô xuống dưới.
Cố Tương thấy anh đứng đó, bèn dừng xe ở ngay bên cạnh anh, cô quay cửa sổ xe xuống và gọi: "Bác sĩ Giang."
Anh nhướng mày, lạnh lùng liếc nhìn cô, "Sao vậy?"
Cố Tương phát hiện, từ sáng sớm hôm qua sau khi hai người nói chuyện rõ ràng với nhau xong, hiện giờ Giang Trì không còn táy máy tay chân với cô nữa, thái độ cũng lạnh nhạt như thể có chỉ là một người bình thường chứ không phải là vợ của anh.
Cô lấy một lon RedBull trên xe và đưa cho anh. Giang Trì khó hiểu nhìn cô, Cố Tương nói: "Tặng anh."
"..." Anh bất đắc dĩ vươn tay nhận lấy.
Cố Tương nhìn anh và bảo: "Có một câu nói có thể sẽ khiến anh hiểu lầm, nhưng tôi vẫn muốn nói - Bác sĩ Giang thật sự rất đẹp trai."
Không phải Giang Trì rất đẹp trai, mà là bác sĩ Giang rất đẹp trai!
Giang Trì vừa nhận lon RedBull, nghe cô nói thế thì hơi sửng sốt. Một Cố Tương lúc nào cũng chỉ biết độc mồm với anh, vậy mà lại khen anh à? Mặc dù người có khen là anh khi làm bác sĩ, chứ không phải Giang Trì chồng cô!
Nếu như ví trái tim Giang Trí như một đầm nước tĩnh lặng, thì câu khích lệ này của Cố Tương giống như một hòn đá nhỏ, làm mặt nước gợn sóng... Không phải anh chưa từng được người khác khen, nhưng vẫn thấy bất ngờ vì Cố Tương lại đột nhiên khen mình.
Cảm giác vui vẻ lan tràn đến khóe miệng khiến anh suýt chút nữa bật cười!
Còn may là anh nhịn được!
Giang Trì nhìn về phía Cố Tương, phát hiện cô đã quay đầu đi, Cố Tương nói: "Vậy tôi đi về trước đây, bye bye."
Khen xong là phải chạy ngay!
Dù sao thì Cố Tương cũng cảm thấy rất lúng túng. Chỉ là... khi nhìn thấy anh nói chuyện với bệnh nhân, vì bệnh nhân mà tình nguyện để mình bị thiệt thòi, Cố Tương cảm thấy mình nên khen ngợi anh một câu.
"..." Giang Trì đứng yên tại chỗ nhìn Cố Tương lái xe đi, sau đó anh lướt mắt qua lon RedBull trong tay, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười.
(Nội tâm của Giang Trì: Vợ tôi khen tôi này, hì hì ha ha... Ha ha ha...)
______________
Mình up trước 12 chap để 2 tuần tới mình tập trung ôn thi
Chú Đỗ đứng ở một bên, cười đáp: "Vâng." Sau đó nhanh chóng đi lấy album ảnh.
Một lúc sau, chú ấy cầm hai quyển album ảnh dày cộp đi xuống. Cố Tương ngồi trên ghế sô pha, cùng ông nội xem ảnh hồi còn nhỏ của Giang Trì.
Các bức ảnh được chụp lại rất chi tiết, từ lúc Giang Trì sinh ra, đến khi anh mười tám tuổi, tất cả đều có.
Ông cụ Giang giới thiệu: "Cháu nhìn bức này đi, đây là ngày đầu tiên nó đi học tiểu học, nó còn khóc nhè đấy, ha ha ha... Chắc cháu không ngờ hả! Hồi đó nó rất đáng yêu, chứ không phải chỉ toàn làm cho người ta tức chết như bây giờ đâu."
Không thể không thừa nhận gen của Giang Trì quá tốt, từ nhỏ đã có gương mặt làm người khác ưa thích. Đôi mắt to tròn, gương mặt phúng phính, trông rất đáng yêu.
Ông nội tiếp tục: "Từ nhỏ nó đã học rất giỏi, từ lúc bắt đầu đi học, nó giành được rất nhiều giấy khen, ông giữ lại hết giúp nó đấy."
Chú Đỗ hỏi: "Lại mang ra cho mợ chủ xem ạ?"
"Mang ra đây."
Chú Đỗ lại đi tìm giấy khen... Ông cụ Giang bắt cầm hết bằng khen học sinh xuất sắc, các loại đồ vật có liên quan đến Giang Tri xuống, sau đó hớn hở đưa cho Cố Tương xem.
Ông cụ nói: "Thằng Trì từ nhỏ đã rất ưu tú, ông nội cũng không nghĩ rằng sẽ có một ngày... lại phải quan tâm đến chuyện kết hôn của nó. Chắc có lẽ, đây chính là duyên phận của nó với cháu!"
Trước khi Cố Tương được gả vào nhà họ Giang, ông nội đã rất lo lắng về chuyện của Giang Trì.
Thầy bói tính toán hết tất cả ngày sinh tháng đẻ của các cô gái chưa chồng thuộc các gia tộc có danh tiếng trong giới, cuối cùng tìm ra được Cố Tương... Cố Tương im lặng ngồi bên cạnh nhìn ông nội mái tóc đã bạc.
Ông nội nắm chặt tay cô và nói: "Cho nên là, các cháu càng phải biết quý trọng chuyện tình cảm không dễ kiếm được này. Cháu hiểu không?" Ông nội nhìn Cố Tương đầy mong đợi.
Vì không muốn để lộ chuyện nên Cố Tương chỉ có thể gật đầu.
Sau khi ăn bữa sáng cùng ông nội thì cũng sắp đến trưa, mẹ Giang Trì đặt hộp giữ nhiệt ở trước mặt Cố Tương và bảo: "Ăn trưa xong con đi đưa cơm cho Giang Trì đi."
"..." Đột nhiên lại có nhiệm vụ rơi xuống đầu, Cố Tương ngạc nhiên nói: "Ở bệnh viện cũng có căn tin ạ."
"Giang Trì kén ăn lắm, mà cơm ở căn tin lại không ngon, con mang cơm qua cho nó... để nó được ăn ngon một chút. Vả lại..." Mẹ Giang Trì tỏ vẻ chán chẳng buồn nói mà nhìn Cố Tương, "Mẹ bảo con đi đưa cơm là để con được gặp nó đấy... Cái con bé ngốc này!"
Bà Giang phát hiện Cố Tương đúng là hơi ngốc thật, đôi trẻ nhà người ta lấy nhau đều sẽ tìm cơ hội để được gặp chồng mình.
Cô thì ngược lại... cho dù Giang Trì có đi nguyên cả một ngày không về, cô cũng như cái đầu gỗ chẳng có phản ứng gì. Thế này nếu bà không quan tâm thay cô thì còn không biết hai người sẽ phát triển thành thế nào nữa.
Cố Tương: "..." Cô phát hiện mình đúng là ngốc thật, vậy mà lại không hiểu nỗi khổ tâm của mẹ chồng.
Lúc đầu, Cố Tương vốn tưởng rằng chỉ cần để mẹ Giang Trì và ông nội nghĩ rằng cô và Giang Trì ngủ với nhau vào buổi tối thì ban ngày sẽ không cần quan tâm nữa.
Nhưng kết quả cô phát hiện ra rằng, ở trước mặt bà Giang, cô thật sự còn quá non. Khổ một nỗi, cô là con dâu mới nên lúc này không dám từ chối yêu cầu của bà Giang, bởi vì làm như vậy thì ý tứ rõ ràng quá.
Bà Giang chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút thôi là có thể đoán được có khả năng hai người họ không phải là vợ chồng thực sự, và sau này chưa biết chừng lại có thêm biện pháp gì khác nữa. Cho nên, cô chỉ có thể đồng ý. Cầm theo hộp cơm bà Giang đã chuẩn bị và đến bệnh viện.
Lái xe đến tầng hầm của bệnh viện, Cố Tương gọi điện thoại cho Giang Trì.
"A lô?"
Cố Tương ngồi trên xe, cô hỏi Giang Trì: "Mẹ bảo tôi mang cơm trưa đến cho anh, anh xuống cầm lên hay để tôi mang lên cho anh?"
"..." Giang Trì nói: "Mang cơm trưa đến làm cái gì, tôi ăn rồi."
"Nhưng tôi đã tới bệnh viện rồi." Cố Tương nói: "Anh cũng biết là mẹ quan tâm đến anh mà."
Giang Trì đành phải bảo: "Tôi đang ở trên tầng năm, em lên đây đi!" Nói rồi Giang Trì ngắt cuộc gọi.
Anh vừa mới ra khỏi phòng bệnh của ông cụ Dương. Mặc dù ngày hôm qua bị Tô Vãn làm cho tức phát điện, nhưng trên thực tế, Giang Trì cũng không hề giận dỗi vì chuyện này.
Đã đến giờ ăn trưa, anh đang định đi ăn cơm thì nghe thấy Cố Tương bảo đến, bèn đi ra chỗ thang máy đón cô. Cửa thang máy bật mở, có một người từ bên trong đi ra. Một người phụ nữ dừng ở trước mặt anh, "Bác sĩ Giang."
"..." Nhìn thấy Tô Vãn đứng ở trước mặt mình, Giang Trì cau mày. Tô Vãn vẫn luôn muốn gặp Giang Trì, không ngờ lại trùng hợp như vậy, lúc này nhìn thấy anh, thái độ cô ta tốt hắn lên, "Chuyện xảy ra ngày hôm qua là lỗi của tôi, anh bỏ qua cho tôi nhé."
Phải vất vả lắm Giang Trì mới quên được chuyện ngày hôm qua, giờ nhìn thấy Tô Vãn, cảm giác chán ghét lại dâng lên trong lòng anh.
Thấy anh không nói lời nào, Tô Vãn tiếp tục: "Tôi và Cố Tương là bạn học quen biết nhau từ lâu. Bây giờ anh lại đang chuẩn bị làm phẫu thuật cho bố chồng tôi, đúng là có duyên quá!" Giang Trì nhìn đồng hồ, sao cái cô Cố Tương này chậm vậy chứ!
Tô Vãn vẫn thao thao bất tuyệt: "Bác sĩ các anh ngày nào cũng vất vả và bận rộn lắm đúng không? Tôi có một người bạn học cấp ba cũng làm việc trong bệnh viện, vừa cực khổ, vừa mệt mỏi, một tháng còn không được bao nhiêu tiền lương. Thật quá uổng phí! Như chồng tôi ấy à, một tháng nhẹ nhàng cũng có mấy triệu tệ."
"..." Giang Trì nhìn lướt qua Tô Vãn, anh đột nhiên bật cười, "Chồng của cô một tháng kiếm được nhiều tiền, tới lúc ốm đau chẳng phải cũng đến bệnh viện gặp bác sĩ sao? Trên đời này, không phải giá trị nào cũng đều có thể đo được bằng tiền, hy vọng cô hiểu được điều đó."
Giang Trì không thể chịu được những người cảm thấy mình có mấy đồng tiền bẩn thì ngon lắm, suốt ngày chê bai làm bác sĩ lương thấp.
Tô Vãn thấy Giang Trì tức giận thì vội vàng nói: "Bác sĩ Giang à, ý tôi không phải như thế mà!"
Lúc Tô Vãn nói chuyện, cố ý làm cho giọng mình điệu chảy nước, "Chẳng phải tôi thấy anh là chồng của Cố Tương, mà Cố Tương lại là bạn học của tôi, cho nên mới quan tâm anh một chút sao. Dù sao tôi và Cố Tương cũng là bạn học, anh lại là chồng của cậu ấy, nếu anh đồng ý, chúng ta có thể hợp tác."
Tô Vãn tiếp tục: "Anh làm bác sĩ gia đình của tôi đi, chỉ cần khi nào có thời gian rảnh, anh đến kiểm tra cho tôi là được. Mỗi tháng tôi có thể trả anh một trăm nghìn tệ, anh cảm thấy thế nào?"
Thu thập của nghề bác sĩ không cao, tuy Giang Trì rất lợi hại, nhưng trả một tháng một trăm nghìn tệ chắc cũng sẽ làm anh cân nhắc chứ?
Vừa bước ra khỏi thang máy, Cố Tương đã nhìn thấy Tô Vãn đang đứng bên cạnh Giang Trì với vẻ mặt lấy lòng. Giang Trì không để ý tới cô ta, cô ta lại nói tiếp: "Vậy thêm hai mươi nghìn tệ nữa nhé?"
"..." Cố Tương đi tới, hỏi: "Cái gì thêm hai mươi nghìn tệ?" Tô Vãn không ngờ Cố Tương lại xuất hiện vào lúc này. Cô ta nói: "Vừa rồi..."
"Hai người đang nói cái gì đấy?" Cố Tương tò mò nhìn chằm chằm vào Tô Vãn.
Giang Trì liếc nhìn cái hộp giữ ấm trong tay Cố Tương, anh cầm lấy: "Em chậm chạp thế!"
Nếu không phải vì ở chỗ này chờ cô, anh sẽ bị bà điên này quấy lấy lâu như vậy sao? Giang Trì cầm hộp cơm rồi đi luôn. Cố Tương nhìn theo tấm lưng của anh, sau đó chuyển tầm nhìn sang Tô Vãn.
Tô Vãn tươi cười, nói: "Tôi định mời chồng của cậu làm bác sĩ gia đình của tôi, mỗi tháng tôi trả một trăm hai mươi nghìn tệ, cậu cảm thấy thế nào?
"Tôi định mời chồng của cậu làm bác sĩ gia đình của tôi, mỗi tháng tôi trả một trăm hai mươi nghìn tệ, cậu cảm thấy thế nào?"
".." Cố Tương kinh ngạc, chẳng trách sắc mặt của Giang Trì lại thối như vậy!
Cô nhìn Tô Vãn và nói: "Cô Tô bây giờ giàu quá nhỉ, vung tay một cái là một tháng có thể bỏ ra một trăm hai mươi nghìn tệ thuê bác sĩ gia đình."
Kẻ có tiền đúng là xa xỉ thật!
Đương nhiên Tô Vãn cũng không rảnh ruồi như vậy, nhưng mà... Giang Trì rất đẹp trai, nếu làm bác sĩ gia đình cho cô ta, sau này cô ta sẽ có rất nhiều thời gian tiếp xúc với anh. Ý định của cô ta là như thế.
Tô Vãn nói: "Tốt đúng không! Vậy câu cảm thấy thế nào? Hay là cậu đi khuyên chồng cậu đi! Dù tiền lương của anh ta có cao thì cũng chỉ là một bác sĩ thôi... Hai người vừa mới kết hôn, còn chưa có con đấy. Nếu sau này có con rồi là phải cần rất nhiều tiền để nuôi con. Hơn nữa... cậu nhìn lại cậu mà xem... bình thường đến mua quần áo cũng không nỡ bỏ tiền ra, giờ một tháng được hơn trăm nghìn tệ, cậu cũng không mất mát gì đúng không."
Bình thường Cố Tương toàn mặc quần áo từ cửa hàng của mình. Sau khi kết hôn với Giang Trà, cô vẫn như thế, vẫn duy trì cái thói quen này. Cho nên Tô Vãn tất nhiên là coi thường cô.
Dù sao, giá trị của bộ quần áo mà Tô Vãn đang mặc trên người cũng đủ để cho Cố Tương ăn được hơn mấy tháng.
Cố Tương nói: "Đúng thế, chúng ta quen biết đã nhiều năm như vậy mà cô còn có thể nghĩ đến tôi, thật là đáng quý quá. Nhưng chồng tôi ấy à, một trăm hai mươi nghìn tệ chưa chắc anh ấy đã để ý đâu. Nếu cô thật sự có lòng thành thì cứ tặng anh ấy một căn hộ lớn ở khu vịnh Tiểu Long ấy, chưa biết chừng anh ấy sẽ cân nhắc đấy!"
".." Tô Vãn nghe đến đó thì câm nín. Căn hộ ở khu vịnh Tiểu Long đắt như vậy, nếu cô ta có để đem tặng cho người khác thì chẳng thà để cho mình ở còn hơn!
Cố Tương tiếp tục: "Cô giàu như vậy, chắc sẽ không để ý một chút tiên ấy chứ nhỉ!"
Tô Vãn nhìn ra Cố Tương đang cố tình làm cô ta khó xử: "Cô đang đùa tôi đấy à! Tôi có lòng tốt tìm việc cho chồng cô, cô lại đối xử với tôi như vậy? Nếu cô không đồng ý thì thôi! Chồng cô chẳng phải chỉ có dáng dấp là đẹp trai một tí thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người khác chứ! Chồng chưa cưới của Bạch Vi cũng rất đẹp trai đấy, đáng tiếc có làm được cái gì? Cuối cùng chẳng phải là vẫn đi ngoại tình đấy thôi!"
Cố Tương ngạc nhiên, "Cô biết chuyện Hạ Văn Hiên ngoại tình?"
Tô Vãn cười, "Chuyện đấy ầm lớn như thế, có ai mà không biết? Đám bạn bè trong lớp đều biết hết đấy! Hôm qua mọi người cố ý không nói ra là vì muốn giữ thể diện cho cậu ta thôi. Chẳng phải cậu ta thích Hạ Văn Hiên là vì cái mã đấy à? Sớm muộn gì chồng cô cũng giống như Hạ Văn Hiên thôi."
Tô Vãn nói xong câu đó, phát hiện sắc mặt của Cố Tương hơi khó coi. Cho là mình đâm trúng chỗ đau của Cố Tương, Tô Vãn rất đắc ý, "Tôi nói đúng tâm sự trong lòng cô hả? Xin lỗi nhé, tôi không cố ý đâu."
"..." Cố Tương nhìn Tô Vãn, "Cho nên, hôm qua cô biết chuyện giữa Bạch Vi và Hạ Văn Hiên mà còn cố ý đâm trúng nỗi đau của cậu ấy? Tô Vãn, cô vẫn còn là người sao?"
Cô và Tô Vãn không hợp nhau thì thôi đi Nhưng Bạch Vi đối xử với Tô Vãn đâu đến nỗi nào. Trước kia lúc còn đi học, Tô Vãn không có tiền ăn cơm còn mượn tiền của Bạch Vi đấy thôi. Cô ta biết rõ chỗ đau của Bạch Vi mà còn đi đâm chọc, Cố Tương phục rồi.
Mặt Tô Vãn tối sầm, "Tôi làm sao không phải người? Cố Tương cô đừng có giả vờ là mình tốt đẹp lắm nữa được không? Tôi không tin cô thật lòng đối xử tốt với Bạch Vi đâu! Cô chơi thân với cậu ta chẳng phải cũng vì cậu ta có tiền sao? Nếu cậu ta không giàu có, cô làm sao mở được cái cửa hàng kia? Tôi nói cho cô biết, nếu cô còn nói tôi như thế, tôi sẽ bảo chồng tôi mua lại cái cửa tiệm quần áo rách nát kia của cô đấy."
Nói đến đây, Tô Vãn cũng phải bật ngón cái cho cái ý nghĩ đột nhiên xuất hiện này của mình.
Đúng rồi! Giờ cô ta giàu có như vậy, tại sao lại không mua lại cửa hàng của Cố Tương nhỉ? Lúc trước mở cửa hàng bị thất bại, trong lòng cô ta vẫn luôn thấy rất khó chịu. Nếu mua lại cửa hàng của Cố Tương... Thì tốt quá!
Cố Tương không ngờ Tô Vãn lại có ý đồ với cửa hàng quần áo của mình! Đúng là người có tiền, thật là khó lường! Trò gì cũng có thể nghĩ ra.
Trước kia, vì điều kiện gia đình không tốt nên ở trường học Tô Vãn lúc nào cũng khúm núm, chỉ dám giở trò xấu ở sau lưng người khác, giờ đã phách lối như vậy rồi. Nhìn cái vẻ mặt nhà giàu mới nổi này của cô ta mà Cố Tương không thể chịu nổi được nữa!
Cô đành nói với Tô Vãn: "Vâng vâng vâng, có lợi hại nhất. Tôi đi trước đây! Tạm biệt."
Không thể trêu vào, cô trốn còn không được sao? Cô sợ mình còn tiếp tục nói chuyện với Tô Vãn, nổi nóng lên sẽ đánh cô ta mất!
Thấy Giang Trì còn ở gần đấy, Cố Tương tăng tốc bước chân đi tới chỗ anh.
Tô Vãn đứng nhìn theo hai người sóng vai cùng đi, cảm thấy trong họ rất xứng đôi. Nhất là Giang Trì thật sự quá đẹp trai, dẫn ra ngoài đường cũng có thể làm cho người ta cảm thấy kiêu ngạo.
Lại nghĩ về chồng của cô ta...
Đúng là chồng cô ta rất giàu có, nhưng nhiều khi, Tô Vãn thật sự không muốn ra khỏi nhà cùng ông ta.
Bởi vì những người khác kiểu gì cũng sẽ nhìn cô ta bằng ánh mắt khác thường. Họ cảm thấy cô ta lấy một người chồng đáng tuổi bố mình, lại còn to béo khiến người khác buồn nôn.
Bây giờ thấy chồng của Cố Tương đẹp trai như vậy, Giang Trì còn có thái độ hờ hững với cô ta, cô ta đột nhiên cảm thấy rất bực bội. Cô ta chẳng thèm đi thăm ông bố chồng kia nữa mà bỏ về luôn.
Giang Trì ngồi ăn cơm trưa, Cố Tương nhìn anh và hỏi: "Ngon không?"
"Anh vẫn phụ trách ca mổ của bố chồng Tô Vãn à?"
Giang Trì đáp: "Ừ."
Cố Tương: "Tôi còn tưởng anh ghét cô ta như vậy thì sẽ từ chối chứ?"
Giang Trì ngẩng đầu lên nhìn Cố Tương, "Lát nữa em có bận gì không?" Cố Tương hỏi ngược lại: "Sao vậy?"
Giang Trì nói: "Dẫn em đi xem."
Cố Tương không hiểu câu anh nói dẫn cô đi xem là có ý gì. Lát sau đi theo anh vào phòng bệnh, cô mới hiểu. Cô đi theo Giang Trì, người ta cũng không biết cô, chỉ cho rằng cô là trợ lý của anh.
Có một chị y tá đang chăm sóc cho ông cụ Dương. Vì bị bệnh nên trông ông cụ rất gầy và tiêu tụy. Y tá hỏi: "Ông à, hôm nay người nhà của ông cũng không tới sao?"
Ông cụ nói: "Chúng nó bận lắm, chắc không có thời gian rồi."
Cô y tá dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn ông cụ, nói thế nào thì người lớn nhà mình bị bệnh, con cháu trong nhà cũng phải tới thăm một chút chứ. Nhưng, kể từ khi ông cụ Dương nằm viện đến giờ, ngoại trừ ngày đưa vào viện, còn lại người nhà của ông cụ rất ít khi đến thăm.
Thay vào đó, bọn họ đưa tiên để bên y tá chăm sóc chu đáo cho ông cụ, nhưng lại không cảm nhận được bất cứ một chút tình thân nào.
Giang Trì đi vào, ông cụ Dương nhìn thấy anh thì gọi: "Bác sĩ Giang."
Ánh mắt ông cụ nhìn Giang Trì rất ấm áp. Thoạt nhìn là một ông cụ rất hiền hòa, trông khác hẳn với dáng vẻ dầu mỡ của con trai ông cụ.
Giang Trì gật nhẹ đầu, sau đó hỏi chị y tá bên cạnh: "Người nhà của cụ còn chưa tới sao? Không phải đã bảo buổi chiều nay muốn làm kiểm tra trước khi phẫu thuật à?"
Chị y tá nói: "Tôi đã thông báo với họ rồi, nhưng họ nói là quá bận nên bảo chúng ta cứ tự làm thôi."
Nghe vậy, ánh mắt Giang Trì trở nên lạnh lẽo. Có những nhà như thế đấy, không muốn chăm sóc ông bà cha mẹ đã lớn tuổi, bởi vì đối với họ, người già là gánh nặng.
Ông cụ Dương thở dài, cụ nhìn Giang Trì, do dự mãi mới nói: "Nhất định phải mổ à? Có thể không làm được không?"
Y tá nghe thấy thế thì hơi ngạc nhiên, chị ta khuyên nhủ: "Ông ơi, tình trạng hiện tại của ông không tốt lắm đâu, phải làm phẫu thuật mới khỏe lên được!"
Ông cụ Dương nói: "Tôi đã từng tuổi này rồi, chẳng quan tâm mình có thể sống được bao lâu nữa. Làm phẫu thuật quá đau đớn tôi thật sự không muốn làm..."
Không phải bệnh nhân nào cũng có can đảm chấp nhận phẫu thuật. Vì suy cho cùng, ở trên bàn mổ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Chị y tá an ủi ông cụ Dương: "Phẫu thuật có tiêm thuốc mê nên sẽ không đau đầu ạ, ông chỉ cần ngủ một giấc là xong rồi."
Vì đang ở trước mặt bệnh nhân nên đương nhiên phải dỗ dành họ như thế. Chứ trên thực tế, ông cụ Dương đã lớn tuổi rồi, có thể sống được ở trên bàn mổ hay không vẫn là một dấu hỏi. Đây cũng là lý do tại sao Viện trưởng cử nhất định phải để Giang Trì mổ chính.
Bởi vì người nhà họ Dương vẫn không tới, cho nên cuối cùng y tá đành phải đưa ông cụ Dương đi làm kiểm tra.
Cố Tương vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhìn ông cụ, đột nhiên cô cảm thấy việc sinh con thật vô nghĩa. Rất có thể sau này khi về già, cô cũng sẽ giống như thế này.
Đúng lúc này Giang Trì quay đầu lại nhìn cô, anh hỏi: "Giờ em đã biết rõ tại sao tôi phải làm ca phẫu thuật này rồi đúng không?"
Cố Tương gật đầu, "Ừ." Thật ra trước lúc gặp ông cụ Dương, Cố Tương cũng có hơi giận dỗi vì cái thái độ đáng buồn nôn của Tô Vãn, nếu thế thì làm giải phẫu cho người nhà của cô ta làm cái gì. Nhưng bây giờ nhìn thấy thế này, cô mới phát hiện ông cụ Dương là vô tội.
Giang Trì nói: "Được rồi, tôi còn bận một số việc, em tự về nhà nhé. Đi đường nhớ cẩn thận."
Cố Tương biết Giang Trì còn rất nhiều việc cần chuẩn bị nên bảo: "Ừ, tôi về đây." Tạm biệt Giang Trì xong, Cố Tương đi ra cửa thang máy chuẩn bị xuống tầng. Đột nhiên cô nhìn thấy Giang Trì đi theo mình. Thấy cô liếc mình, Giang Trí cho một tay vào trong túi rồi nói: "Để tôi tiễn em."
"Không cần đầu." Cố Tương hơi ngạc nhiên.
Nhưng Giang Trì không để ý lời cự tuyệt của cô mà vẫn đưa cô xuống tầng. Xuống nhà để xe, tìm được xe của Cố Tương, xác nhận tự cô có thể lái được ra ngoài rồi, anh mới yên tâm. Có thể là do tối hôm qua cô cho anh ấn tượng quả sâu sắc, anh sợ bây giờ cô xuống lấy xe lại loay hoay mất nửa ngày nên đặc biệt đi tiễn cô xuống dưới.
Cố Tương thấy anh đứng đó, bèn dừng xe ở ngay bên cạnh anh, cô quay cửa sổ xe xuống và gọi: "Bác sĩ Giang."
Anh nhướng mày, lạnh lùng liếc nhìn cô, "Sao vậy?"
Cố Tương phát hiện, từ sáng sớm hôm qua sau khi hai người nói chuyện rõ ràng với nhau xong, hiện giờ Giang Trì không còn táy máy tay chân với cô nữa, thái độ cũng lạnh nhạt như thể có chỉ là một người bình thường chứ không phải là vợ của anh.
Cô lấy một lon RedBull trên xe và đưa cho anh. Giang Trì khó hiểu nhìn cô, Cố Tương nói: "Tặng anh."
"..." Anh bất đắc dĩ vươn tay nhận lấy.
Cố Tương nhìn anh và bảo: "Có một câu nói có thể sẽ khiến anh hiểu lầm, nhưng tôi vẫn muốn nói - Bác sĩ Giang thật sự rất đẹp trai."
Không phải Giang Trì rất đẹp trai, mà là bác sĩ Giang rất đẹp trai!
Giang Trì vừa nhận lon RedBull, nghe cô nói thế thì hơi sửng sốt. Một Cố Tương lúc nào cũng chỉ biết độc mồm với anh, vậy mà lại khen anh à? Mặc dù người có khen là anh khi làm bác sĩ, chứ không phải Giang Trì chồng cô!
Nếu như ví trái tim Giang Trí như một đầm nước tĩnh lặng, thì câu khích lệ này của Cố Tương giống như một hòn đá nhỏ, làm mặt nước gợn sóng... Không phải anh chưa từng được người khác khen, nhưng vẫn thấy bất ngờ vì Cố Tương lại đột nhiên khen mình.
Cảm giác vui vẻ lan tràn đến khóe miệng khiến anh suýt chút nữa bật cười!
Còn may là anh nhịn được!
Giang Trì nhìn về phía Cố Tương, phát hiện cô đã quay đầu đi, Cố Tương nói: "Vậy tôi đi về trước đây, bye bye."
Khen xong là phải chạy ngay!
Dù sao thì Cố Tương cũng cảm thấy rất lúng túng. Chỉ là... khi nhìn thấy anh nói chuyện với bệnh nhân, vì bệnh nhân mà tình nguyện để mình bị thiệt thòi, Cố Tương cảm thấy mình nên khen ngợi anh một câu.
"..." Giang Trì đứng yên tại chỗ nhìn Cố Tương lái xe đi, sau đó anh lướt mắt qua lon RedBull trong tay, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười.
(Nội tâm của Giang Trì: Vợ tôi khen tôi này, hì hì ha ha... Ha ha ha...)
______________
Mình up trước 12 chap để 2 tuần tới mình tập trung ôn thi