Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51-55
Nghe anh nói kiểu này cũng làm Cố Tương cảm thấy mình hơi giống không bằng cầm thú. Quan trọng là chiều hôm qua cô còn đánh anh!
Cô điều chỉnh sắc mặt của mình nghiêm túc hơn, rồi nói với Giang Trì: "Chuyện chúng ta kết hôn đều do ý của người lớn, ngay từ đầu cả hai đã không có tình cảm gì. Còn sau này có thể ở bên nhau hay không vẫn chưa biết trước được, mà anh cũng đâu có thích tôi! Dù sao tôi cũng phải có trách nhiệm với chính cuộc sống của bản thân mình chứ!"
Cô biết, có lẽ Giang Trì không quá để ý tới những thứ này. Nhưng Cố Tương không giống anh! Cô lớn lên trong một gia đình có cha mẹ ly dị. Nên cô rất sợ hãi. Cô và Giang Trì sớm muộn gì cũng sẽ tách ra.
Nếu cô không giữ được mình mà thật sự có quan hệ với anh, nhỡ sau đó có thai... Rồi cô và Giang Trì lại chia tay! Thế chẳng phải đứa bé kia cũng sẽ giống như cô sao?
Giang Trì nhìn Cố Tương, thật hiếm thấy cô nghiêm túc như vậy, không hề mạnh mẽ như mọi khi mà có vẻ yếu đuối hơn một chút. Anh nói: "Xem ra trong lòng em đã có sẵn dự định sau này sẽ rời khỏi nhà họ Giang?"
Có vẻ như chuyện cô kết hôn với anh cũng không phải là cam tâm tình nguyện!
Điều này thực sự làm Giang Trì bất ngờ. Mấy lần đính hôn trước đây của anh đều do người lớn trong nhà quyết định, anh cũng chưa từng để tâm đến việc này.
Nhưng anh biết rõ, những cô gái kia dù biết anh khắc vợ thì cũng vẫn muốn chen nhau để được vào làm dâu nhà họ Giang. Anh cho rằng Cố Tương cũng giống như vậy.
Không ngờ cô lại muốn rời đi! Còn vì lý do này mà cự tuyệt anh.
Cố Tương giải thích: "Chú Đỗ nói, chúng ta kết hôn ba năm, nếu vẫn không có tình cảm thì có thể ly hôn. Anh không biết chuyện này sao?"
Anh là người nhà họ Giang, hắn cũng phải biết về chuyện này chứ.
Giang Trì nghe Cố Tương nói mà lông mày cau lại... Không ngờ chú Đỗ còn tăng thêm điều kiện này. Ông chủ đúng biết làm việc thật đấy! Vì để thúc đẩy việc hôn nhân này mà đúng là cái gì cũng dám làm!
Nhưng... cũng không trách chú Đỗ được.
Ông nội vì nghe lời thầy bói nói mới muốn nhất quyết cưới được Cố Tương vào nhà, cũng là bởi vì trước đó đã xảy ra quá nhiều chuyện không vui.
Giang Trì nhìn Cố Tương, anh nói: "Nếu em không muốn gả vào nhà họ Giang thì tại sao lại đồng ý kết hôn? Đối với em, kết hôn nên là chuyện cả đời chứ." Câu hỏi của Giang Trì khiển Cố Tương sửng sốt.
Đúng vậy! Kết hôn là chuyện cả đời. Vì nhà họ Mạnh, cô làm thể có đáng giá không? Gần đây cô cũng hay suy nghĩ tới những thứ này, thậm chí còn thấy hơi hối hận.
Giang Trì nhìn Cố Tương, phát hiện cô lại để lộ ra ánh mắt khiến người ta cảm thấy khó hiểu. Anh cũng không hỏi nữa, chỉ thở dài một hơi, "Thôi được rồi! Nếu em đã nói như vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng em."
Anh không phải là loại người thích ép buộc người khác. Bây giờ cô đã nói toạc ra như vậy là anh hiểu, anh còn chưa đến mức không quản lý được "thằng em" của mình.
Vì sáng sớm Giang Trì mới trở về nên anh không ra ăn sáng. Cố Tương ăn uống đầy đủ ở nhà họ Giang xong mới đi tham gia tiệc đầy tháng con của bạn.
Lúc cô đến khách sạn, Bạch Vi cũng đã đến. Cố Tương đỗ xe xong lên tầng, Bạch Vi đang đứng ở cửa đợi cô.
Nhìn thấy Cố Tương, Bạch Vi nở nụ cười và đưa món quà đã chuẩn bị sẵn, được để trong túi quà cho cô.
Hai người vừa trò chuyện vừa bước đến sảnh tiệc, lát sau họ nhìn thấy Hà Giai và chồng của cô ấy. Hà Giai nhận món quà và đưa họ vào bàn ngồi.
Vừa hay bàn này toàn bạn học cũ nên cô ấy sắp xếp cho họ ngồi đây. Mọi người đã lâu không gặp, đang trò chuyện với nhau, Tô Vãn cũng ở đây.
Cố Tương không mấy thích Tô Vãn, bởi vì lúc còn đi học, Tô Vãn cử hay nhằm vào cô! Có đôi khi cô ta còn thích nói xấu cô trước mặt Bạch Vì nữa cơ.
Ai cũng biết điều kiện gia đình của Bạch Vi khá giá, tính cách cô ấy cũng tốt, còn đối xử tốt với Cố Tương. Nhưng không phải người nào cũng đều có thể nhìn vừa mắt Cố Tương.
Cố Tương là người có tính cách lạnh lùng, thậm chí hơi thu mình. Ban đầu cô đối nhân xử thế không tốt, luôn tạo cho người đối diện cảm giác lạnh lùng cao ngạo, không dễ ở chung.
Còn Tô Vãn luôn thích nói mấy lời châm ngòi ly gián ở trước mặt Bạch Vi.
Đương nhiên, điểm quan trọng là cô ta thích so sánh với Cố Tương trong mọi thứ. Đi thi so thành tích. Tốt nghiệp rồi, nghe tin Cố Tương mở cửa hàng bán quần áo cũng phải mở theo.
Đương nhiên cô ta không làm được, để mở một cửa hàng thực tế cần vốn rất lớn, cô ta làm không được bao lâu đành ngoan ngoãn dọn dẹp cửa hàng, trở về làm dân văn phòng.
Nhưng Cố Tương lại nghe thấy cô ta nói xấu với người khác, bảo cô dựa vào Bạch Vi mới mở được cửa hàng. Cố Tương nghe mà cũng chẳng thèm nói gì.
Cô và Bạch Vị chia cổ phần 50:50, số tiền hai người họ đầu tư chẳng ai hơn ai, cũng không cần giải thích với người khác làm gì. Chỉ là hiện tại gặp được người này, trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Nhìn thấy Cố Tương và Bạch Vi tiến đến, Tô Vãn nhiệt tình chào hỏi: "Vi Vi, Cố Tương, lâu quá không gặp!"
Cố Tương cảm thấy tính tình của Tô Vãn hơi giống với Mạnh Nghiên, chuyên thích nói xấu sau lưng người khác, còn ở trước mặt thì giả vờ giả vịt, thảo mai không ai bằng.
Quan hệ của Bạch Vi với ai cũng rất tốt, đến ngay cả việc chia tay cùng Hạ Văn Hiên cũng phải xoắn xuýt rất lâu, bình thường cô ấy không dám làm mất lòng người khác. Cho nên cô ấy cũng khá thân thiện với Tô Vãn, "Lâu quá không gặp."
Cố Tương không chào hỏi mà ngồi xuống ghế, cô nghe thấy Tô Vãn tán gẫu với Bạch Vi: "Đợt trước xem trên WeChat của cậu, thấy cậu sắp kết hôn rồi hả?"
Việc này đúng là chỗ đau của Bạch Vi. Dù sao chuyện với Hạ Văn Hiên cũng ồn ào không vui. Nhưng tất cả mọi người đều không biết chuyện này, Bạch Vi cũng không nói.
Lúc này nghe Tô Vãn hỏi, Bạch Vi mỉm cười, đã qua mấy ngày rồi nên cô ấy cũng không còn quá buồn nữa, cô ấy nói: "Bọn tớ chia tay rồi!"
"Chia tay á!" Phản ứng của Tô Vãn có phần hơi khoa trương. Cố Tương liếc Tô Vãn một cái. Tô Vãn cũng không hỏi Bạch Vi nữa, cô ta chuyển sự chú ý sang Cố Tương, "Cố Tương thì sao? Không phải vẫn còn độc thân đấy chứ?" Thực ra ngay từ đầu mục tiêu của cô ta chính là Cố Tương.
Cố Tương vẫn luôn độc thân, thời học đại học, tất cả mọi người đều yêu đương, chỉ có cô FA ròng rã suốt bốn năm liền.
Nghe Tô Vãn hỏi mình, cô cũng không trả lời thẳng vào câu hỏi mà nhìn lướt qua chiếc nhẫn kim cương khá to trên ngón tay của Tô Vãn, cô cười hỏi: "Cậu thì sao? Trông có vẻ là đã kết hôn rồi hả."
Tô Vãn bắt đầu cười ngọt ngào, "Đúng vậy! A, biết hôm nay tớ muốn đi gặp bạn học cũ, chồng tớ còn bảo tớ chuẩn bị quà cho mọi người nữa đấy."
Nói rồi, cô ta kéo một cái túi ở bên cạnh ra, lấy đồ ở bên trong ra phát cho mỗi người một món. Cố Tương còn chưa kịp mở quà đã nghe thấy bạn học ngồi bên cạnh hồ lên kinh ngạc: "Trời ạ! Vãn Vãn, cậu hào phóng quá đi!" Quà tặng là lọ nước hoa thương hiệu Bí ẩn Hải Nam, một lọ như vậy ở trong nước có giá khoảng 4000 tệ.
Khoa trương là ở chỗ Tô Vãn còn chuẩn bị cho mỗi người một phần. Bàn của bọn họ ngoại trừ Tô Vãn ra cũng phải có tám người, tính tổng cộng phải hết mấy chục nghìn tệ.
Cho dù có tiền thì việc tặng quà vài chục nghìn tệ cho bạn bè, nói chung vẫn là khá xa xỉ.
Tô Vãn đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc quăn, khiến thứ lấp lánh trên tay cô ta cũng rất dễ thấy cô ta cười nói: "Chỉ là một món quà nhỏ thôi, mọi người không cần ngại đầu. Là do chồng tớ cứ nhất định muốn tới tặng quà, anh ấy tốt bụng lắm!"
Trong số những người đang ngồi ở đây, có nhiều người chỉ đi làm công ăn lương, suốt ngày vì chuyện tiền vay mua xe mua nhà, tiền nuôi con mà nhức hết cả đầu.
Nghe thấy chồng của Tô Vãn giàu như vậy, đương nhiên rất hâm mộ: "Chồng của cậu tốt thật đấy! Đâu giống bọn tớ... Hôm qua tớ mua có thỏi son thôi mà cũng cãi nhau ầm ĩ với chồng nửa ngày đấy."
"Đúng đầy đúng đấy! Chúc mừng Tô Vãn, cậu bây giờ phát đạt rồi, cũng đừng quên đám bạn học cũ chúng tớ nhé!" Cố Tương không thích kiểu nịnh nọt nên chỉ ngồi yên nghe.
Nhưng có vẻ như Tô Vãn cũng không có ý định buông tha cô. Cô ta cố ý dẫn chủ đề vào cô: "Cố Tương này, cậu cũng nên mau chóng tìm đối tượng đi! Cậu xinh đẹp như vậy, nhất định có thể tìm được đối tượng tốt!"
Những bạn học khác quay ra nhìn Cố Tương, cũng cảm thấy chuyện này thú vị, "Cố Tương à, sao bây giờ mà cậu vẫn còn độc thân vậy! Ánh mắt đừng cao quá, mau mau tìm một người đi!"
Chuyện bị thúc cưới có vẻ rất phổ biến. Kể cả khi đã kết hôn, dù mình không được hạnh phúc thì cũng vẫn không thể nhìn ở xung quanh có người độc thân, được sống tự do thoải mái hơn mình, cứ muốn kéo người khác cùng xuống nấm mồ hôn nhân với mình. Cố Tương đã quen với điều này từ lâu rồi.
Giờ phút này đối mặt với sự thúc giục của mọi người, Cố Tương nói: "Tớ kết hôn rồi." Cô vừa dứt lời, mấy người bạn học đã cười ngay, "Cậu nói đùa gì thế! Nếu cậu kết hôn rồi, sao chúng tớ có thể không biết được?"
Cố Tương: ".."
Chẳng lẽ từ khi sinh ra trên trán cô đã viết hai chữ "dân FA" rồi à?
Sao cô nói mình đã kết hôn mà bọn họ lại không tin?
Cố Tương: "Tóm lại thì tớ cũng kết hôn rồi."
Tô Vãn mỉm cười, "Xem chúng ta kìa, ép Cố Tương quá đấy. Nếu cậu đã kết hôn rồi thì tại sao ngay cả nhẫn cưới cũng không có?"
"..." Câu hỏi này của Tô Vãn khiển Cố Tương bị nghẹn họng.
Nghĩ tới cuộc hôn nhân của mình và Giang Trì, hình như không cần đề cập tới cũng được. Cô cau có uống một hớp nước, cũng không giải thích nữa.
Tô Vãn tiếp tục: "Nếu cậu có hứng thú, tớ có thể giới thiệu đối tượng cho cậu. Cậu biết Trương Vĩ không? Hồi còn đi học cậu ta đã từng theo đuổi cậu đấy... Bây giờ cậu ta đang làm ở ngân hàng, lương lậu cũng khá lắm, một tháng cũng được hơn mười nghìn tệ, cuối năm được thưởng không ít. Cậu ta tự mua xe mua nhà... Tớ cảm thấy hai người khá xứng đôi."
"..." Cố Tương nhìn Tô Vãn, nói: "Không cần."
Cô cảm thấy Tô Vãn đúng là có bệnh, cô đã nói là mình kết hôn rồi, vậy mà cô ta còn nhất định phải giới thiệu đối tượng cho cô.
Chẳng lẽ cô cứ phải kéo Giang Trì tới đây thì cô ta mới bằng lòng tin tưởng?
Tô Vãn nhìn Cố Tương, cô ta cười bảo: "Mà cũng phải thôi, ánh mắt của Cố Tương cao lắm, chắc chắn là chướng mắt Trương Vĩ rồi! Nhưng phụ nữ ấy mà, nếu không tranh thủ thời gian kết hôn thì sau này khó lấy chồng lắm! Cho dù có điều kiện tốt, đàn ông người ta vẫn thích gái trẻ hơn..."
"..." Cố Tương nghe Tô Vãn nói chuyện mà chỉ cảm thấy trán mình nổi gân xanh.
Mẹ kiếp, cô mới hơn hai mươi tuổi thôi, làm sao lại bị cô ả chết tiệt này nói giống như cô già lắm vậy? Cuộc sống của cô mới vừa bắt đầu thôi đấy!
Cuối cùng Tô Vãn cũng dùng được cái miệng lại, là do chồng của cô ta gọi đến. Lúc cô ta gọi điện thoại với chồng, giọng điệu ỏn à ỏn ẻn, "Chồng à, em đang ăn cơm mà? Anh muốn tới đón em? Thôi không cần đầu, tự em về được mà. Anh bận rộn như vậy không cần phải để ý đến em đầu. Vâng vâng! Em ăn xong sẽ đến tìm anh."
Cố Tương dị ứng nhất là loại phụ nữ ỏn ẻn như thế này, cô có cảm giác đồ ăn ở trong bát mất hết cả ngon!
Vất vả lắm mới ăn xong bữa cơm, sau đó đi xem con gái vừa đầy tháng của Hà Giai Mai người tụ tập nói chuyện với nhau mấy tiếng, Cố Tương và Bạch Vi mới ra ngoài.
Bạch Vi nói ở bên cạnh khách sạn này có tiệm bánh ngọt rất nổi tiếng nên Cố Tương đi cùng cô ấy.
Nhưng khi họ vừa bước ra sảnh lớn của khách sạn, Bạch Vi lại chỉ tay vào một người đàn ông mặc sơ mi trắng, áo vest đen đang đứng ở trước cửa thang máy, cô ấy nói: "A, cậu nhìn kìa, đó chẳng phải là chồng của cậu sao?"
Cố Tương ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện đúng là Giang Trì thật! Đứng bên cạnh anh là Viện trưởng của bệnh viện bọn họ, lúc đưa ông nội đến bệnh viện, Cố Tương đã gặp rồi.
Buổi sáng lúc cô ra cửa, Giang Trì vẫn còn đang ngủ, không ngờ bây giờ đã chạy đến khách sạn rồi!
Cha của Bạch Vi là bạn cũ của Viện trưởng, thỉnh thoảng họ còn đi ăn cơm cùng nhau. Lần này vì chuyện của Hạ Văn Hiên, Viện trưởng còn tự mình gọi điện thoại đến hỏi thăm.
Bạch Vi lại là một người lễ phép. Gặp được thì tất nhiên không thể giả vờ như không nhìn thấy, cho nên cô ấy muốn đi qua chào hỏi. Cố Tương cũng đi theo Bạch Vị tới đó. "Chú Trương."
Lúc Bạch Vi đứng nói chuyện với Viện trưởng, ánh mắt của Giang Trì rơi vào Cố Tương. Anh hỏi cô: "Sao em lại tới đây?"
"Bọn tôi định lên tầng ăn cái gì đó, không ngờ lại gặp mọi người."
Ngoại trừ Giang Trì và Viện trưởng thì còn có một người đàn ông trung niên mập mạp, trong khoảng chừng năm mươi tuổi nữa.
Tất cả bọn họ đều ăn mặc rất nghiêm túc, thoạt nhìn có vẻ là đang xã giao. Viện trưởng Trương chào hỏi Bạch Vi xong thì chuyển ánh mắt sang Cố Tương.
Trước đó ông ấy đã gặp Cố Tương ở bệnh viện nên biết cô là vợ của Giang Trì. Ông ấy đề nghị: "Hai cháu gái xinh đẹp có rảnh không? Hay là chúng ta cùng đi ăn cơm nhé?"
Bạch Vi nhìn về phía Cố Tương, cô ấy nói: "Cháu không có ý kiến, còn Cố Tương, cậu thì sao?"
Cố Tương nói: "Cháu cũng được ạ." Cứ như vậy, mấy người bọn họ cùng đi lên tầng ăn cơm.
Cố Tương và Bạch Vi ngồi ở một bên nghe Viện trưởng Trương nói chuyện với người đàn ông trung niên mập mạp. Người đàn ông này họ Dương, tên là Dương Trí Dũng, chính ông ta là người mới bữa cơm hôm nay.
Còn Giang Trì là bị Viện trưởng Trương gọi đi cùng luôn. Viện trưởng Trương nói với Tổng Giám đốc Dương: "Lần này người mổ chỉnh cho ông cụ Dương là bác sĩ Giang Trì..."
Tổng giám đốc Dương nói: "Có Viện trưởng Trương cùng bác sĩ Giang Trì là tảng đá lớn trong lòng tôi có thể hạ xuống được rồi. Phục vụ..." Ông ta gọi phục vụ qua và bắt đầu gọi món ăn.
Thoạt nhìn là một người rất hào phóng, chịu chi, gọi đồ ăn toàn mấy món đắt tiền.
Chọn món xong, ông ta bắt đầu gọi điện thoại, "Trên tầng 18, em đi vào hỏi nhân viên phục vụ... Muốn anh ra đón em? Thật là... Được rồi, để anh ra đón."
Ông ta đứng lên, nói: "Tôi đi đón vợ tôi một chút." Sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Viện trưởng Trương nhìn về phía Cố Tương và hỏi: "Cố Tương quen với Bạch Vi à!"
Cố Tương đáp: "Vâng, chúng cháu quen biết nhau lâu rồi ạ."
"Đúng là trùng hợp thật đấy!" Viện trưởng Trương nói: "Chú với Bạch Vi cũng biết nhau rất lâu rồi! Nếu sớm biết con bé có cô bạn thân ưu tú như vậy thì đã giới thiệu cho Giang Trì từ lâu rồi, đỡ phải chờ tới bây giờ."
Bạch Vi bèn nói: "Vậy chú Trương à... Nếu sau này Giang Trì mà bắt nạt Cố Tương của chúng ta, thì chú phải đứng ra bênh vực cậu ấy đấy nhé!"
Viện trưởng Trương cười, "Đương nhiên rồi. Có điều, chắc Giang Trì sẽ không bắt nạt Cố Tương đâu! Lấy được cô vợ đẹp như vậy, nó mừng thầm còn không hết, làm sao nỡ bắt nạt?"
Giang Trì ngồi bên cạnh nghe Viện trưởng Trương nói mà đành phải ra vẻ ho một tiếng.
Viện trưởng Trương nở nụ cười, ông ấy nói với Bạch Vi: "Vi Vi dạo này thế nào? Chuyện của Hạ Văn Hiên chú cũng cảm thấy thật đáng tiếc. Trước đó còn ngóng trông hai đứa kết hôn, chú được uống chén rượu mừng đây! Làm sao lại biết cậu ta..." Nhắc đến chuyện này, Viện trưởng Trường chỉ biết thở dài liên tục.
Bạch Vi an ủi: "Không có gì đâu chú Trương, nhìn thấy rõ bộ mặt thật của anh ta sớm một chút cũng tốt, đỡ cho cháu lại tiếp tục bị anh ta lừa."
Bọn họ nói chuyện được một lát thì Tổng Giám đốc Dương trở về, ông ta đẩy cửa phòng riêng, theo sau là một cô gái còn khá trẻ.
Nhìn thấy Cố Tương và Bạch Vi cũng ở đây, một cô gái biến sắc. Cố Tương cũng không ngờ, vợ của Tổng Giám đốc Dương lại là Tô Vãn!
Tô Vãn năm nay cũng mới chỉ hơn hai mươi thôi, xấp xỉ tuổi của Cố Tương. Còn vị Tổng Giám đốc Dương này cũng phải hơn năm mươi rồi, làm bố của cô ta cũng còn được ấy chứ.
Tổng Giám đốc Dương kéo tay của Tô Vãn, bắt đầu giới thiệu với cô ta: "Đây là Viện trưởng Trương, đây là bác sĩ Giang... Còn hai vị này là bạn của Viện trưởng Trương..."
Hôm nay Tổng Giám đốc Dương mời Viện trưởng Trương ăn cơm là vì chuyện phẫu thuật của bố ông ta, Tô Vãn đương nhiên cũng biết chuyện này.
Nhưng điều duy nhất khiến cô ta không ngờ tới là, Cố Tương và Bạch Vi cũng sẽ xuất hiện ở đây!
Ông chồng này của cô ta mặc dù có tiền đấy, nhưng hơi lớn tuổi một chút, còn đã từng ly hôn.
Đây cũng là lý do vì sao cô ta kết hôn nhưng không mời bạn học tới... Vì cô ta không muốn bị các bạn chê cười.
Giờ phút này Bạch Vi và Cố Tương ở ngay đây, còn gặp được chồng của cô ta... khiến cô ta cảm thấy rất mất mặt.
Nghe chồng giới thiệu, cô ta cũng không nói được gì, chỉ có thể cắn răng chào hỏi: "Xin chào Viện trưởng Trương." Tổng Giám đốc Dương ngồi xuống, Tô Vãn cũng ngồi ở bên cạnh ông ta.
Bạch Vi bắt chuyện: "Vãn Vãn, nếu biết cậu cũng muốn tới đây, thì chúng ta đã đi cùng nhau rồi."
Tổng Giám đốc Dương nghe thể bèn cười hỏi: "Ồ, các cô biết nhau à?"
Bạch Vi nói: "Ba chúng tôi là bạn học... Vừa rồi còn ngồi uống trà ở bên cạnh đấy."
"Trùng hợp vậy à!" Tổng Giám đốc Dương cười nói: "Thế thì chúng ta đúng là người một nhà rồi!"
Tô Vãn đưa tay lên vuốt tóc, hiện giờ cô ta có hơi xấu hổ, nhưng lại không thể không ráng chống đỡ lấy mặt mũi. Nhưng, chồng cô ta rất giàu, đây là thử Cố Tương có hâm mộ cũng không được!
Ăn uống một lúc, Tô Vãn bắt chuyện với Viện trưởng Trương: "Viện trưởng Trương là người phụ trách ca phẫu thuật của bố tôi à?" Bố của Tổng Giám đốc Dương đương nhiên chính là bố của cô ta.
Tổng Giám đốc Dương trả lời thay: "Không phải là bác sĩ Giang."
Ông ta nói với Tô Vãn: "Em mời bác sĩ Giang một ly đi!"
Tô Vãn đến đây cả buổi rồi mà chỉ chú ý đến Cố Tương và Bạch Vi, cô ta không để tâm lắm tới Giang Trì.
Giờ nhìn anh, cô ta lập tức có cảm giác trái tim đập nhanh. Vị bác sĩ Giang này đẹp trai quá!
Cô ta cầm ngay ly lên đổ đầy rượu cho mình trước, sau đó đi tới bên cạnh Giang Trì, "Bác sĩ Giang, để tôi rót giúp anh."
"Xin lỗi, tôi không uống rượu." Giang Trì nhấc chiếc ly của mình lên.
Tô Vãn hơi lúng túng, "Vậy tôi uống rượu, anh uống trà." Tô Vãn uống xong thì về chỗ của mình.
Cô ta nhìn Giang Trì, dịu dàng hỏi: "Bác sĩ Giang còn trẻ như vậy, chắc vẫn chưa kết hôn nhỉ?"
Đàn ông kết hôn rồi thường đeo nhẫn cưới, nhưng trên ngón tay của Giang Trì không có nhẫn. Cho nên Tô Vãn cảm thấy, hắn là anh vẫn còn độc thân.
Cố Tương ngồi nhìn Tô Vãn... Mặc dù Tô Vãn là vợ của Tổng Giám đốc Dương, nhưng cô có thể nhìn ra được cô ả này đang quyến rũ Giang Trì!
Trước kia lúc còn đi học, bên cạnh cô nàng này không bao giờ thiếu lốp xe dự phòng, không ngờ bây giờ kết hôn rồi mà vẫn lẳng lơ như thế. Cô ta không sợ chồng mình sẽ tức giận à.
Giang Trì nghe Tô Vãn hỏi thể thì nói: "Tôi kết hôn rồi."
Tô Vãn hơi ngạc nhiên, "Anh kết hôn rồi? Nhìn không ra đấy!" Cố Tương đang uống món canh sườn nấu ngô thì đột nhiên cảm thấy ánh mắt của Giang Trì đổ dồn về phía mình. Cô lập tức có một linh cảm chẳng lành.
Cố Tương còn chưa kịp phản ứng, giây sau Giang Trì đã khoác tay lên vai cô, "Cô nhà tôi ở ngay đây, sao vậy, cô ấy không có nói cho cô biết sao?" Cố Tương không ngờ Giang Trì lại nói ra chuyện này.
Sắc mặt Tô Vãn trở nên cứng ngắc. Hôm nay cô ta nghe Cố Tương nói đã kết hôn còn tưởng rằng là nói đùa, không ngờ... Sự thật này khiến cô ta tức giận đến mức sắp hộc máu!
Thật không công bằng! Tại sao chồng của Cố Tương lại đẹp trai như vậy?
Qua một lúc lâu sau Tô Vãn mới bình tĩnh lại được. Cô ta nhìn về phía Giang Trì, thái độ
cũng không tốt như vừa rồi!
Dáng dấp đẹp trai thì có ích lợi gì? Không phải chỉ là một bác sĩ bình thường thôi sao?
Tô Vãn ngồi bên cạnh chồng mình, cô ta hỏi: "Bác sĩ Giang còn trẻ như vậy thì tay nghề giải phẫu có thực sự đáng tin cậy không? Sao tôi cứ cảm thấy có chút không yên lòng?"