-
Chương 70-1: Đường Tứ Tứ đấu với Đường Vân Nhiễm, Đường Vân Nhiễm thua chạy.
Trong viện, Đường Vân Nhiễm cầm lên một chén trà nóng liền ném xuống mặt đất, chén trà rơi xuống đất vỡ vụn bắn tung tóe lên cổ tay Tiểu Đào Nhi. Tiểu Đào Nhi đau nhưng lại không dám kêu.
Hai tay Đường Vân Nhiễm chắp sau lưng, có chút phiền chán ở trong phòng đi qua đi lại. Ả thật sự là không nghĩ ra sao Dịch Đồng có thể dễ dàng bị Đường Tứ Tứ bắt được như vậy. Sớm biết như vậy, trước đây ả nên giết chết nàng ta. Hiện tại sẽ không có cái gì có thể uy hiếp tới ả.
"Cái con tiện tì đó, một chút khổ cũng không chịu được, làm sao xứng đáng hầu hạ ta cả đời." Khí giận trong lòng Đường Vân Nhiễm ra không được, chỉ có thể há mồm mắng nha hoàn như Tiểu Đào Nhi.
Tiểu Đào Nhi cũng không dám trả lời, chỉ cúi đầu quỳ trên mặt đất, hai tay gắt gao nắm góc áo.
Cao ma ma giờ phút này nơm nớp lo sợ xuất hiện ở ngoài cửa phòng, ánh mắt sắc bén như đao của Đường Vân Nhiễm đảo qua, lại cầm lên một chén trà trên bàn ném qua, Cao ma ma hoảng sợ lại không dám tránh đi.
Chén trà bay đến trên trán Cao ma ma, trên cái trán của Cao ma ma lập tức xuất hiện một vết máu. Mặc dù như vậy, Cao ma ma cũng không dám lấy tay lau đi, nàng chỉ cúi thân mình, cúi đầu nói: "Đại tiểu thư, Cung ma ma bên người lão phu nhân đến đây... Cung ma ma thỉnh ngài đến thư phòng của lão gia..."
Lời này của Cao ma ma làm cho tức giận càng lớn của Đường Vân Nhiễm chợt hiện ra, ả nở nụ cười lạnh ha ha vài câu, thì thào lẩm bẩm: "Ai muốn đánh đổ ta, ta cho người đó đi chết."
Khi Đường Vân Nhiễm đang nói mấy câu đó, gân xanh trên trán nảy lên, đôi con ngươi chứa nước xinh đẹp cũng thoáng hiện ra một tia máu.
Ả phất tay áo thật mạnh, đối với Tiểu Đào Nhi quỳ trên mặt đất quát lạnh nói: "Nhanh đứng lên, theo ta đi thư phòng." Ả lạnh lùng lưu lại lời này, liền rời phòng, mà khi ả đi rồi Tiểu Đào Nhi mới dám vén ống tay áo lên, chỗ cổ tay đã đỏ rực một tảng lớn.
Ánh mắt "tự cầu nhiều phúc" của Cao ma ma nhìn nàng, ở trong lòng thở dài.
Tuy rằng hầu hạ Đại tiểu thư hàng tháng trừ bỏ một ít lương trong phủ, Đại tiểu thư cũng sẽ phát riêng cho bọn hắn một ít ngân lượng. Nhưng hạ nhân các nàng vẫn là ước gì Đại tiểu thư có thể mau chóng suy sụp. Chỉ có như vậy, người nhà ngoài phủ của hạ nhân bọn họ mới không bị Đại tiểu thư phái người giám thị.
Đường Vân Nhiễm mới vừa đi đến ngoài thư phòng, liền thấy được đứng xa xa ở ngoài cửa, Cung ma ma thay Đường lão phu nhân canh chừng. Cung ma ma nhìn thấy nàng, trong ánh mắt là không giấu được khinh thường cùng lạnh lùng.
"Đại tiểu thư, người như thế nào bây giờ mới đến. Lão phu nhân cùng lão gia đều ở bên trong chờ người." Giọng nói của Cung ma ma lạnh như băng.
Đuôi lông mày Đường Vân Nhiễm khẽ nhướn, mày không khỏi đanh lại.
Ả ôn nhu nói với Cung ma ma một câu, liền nhấc váy vào thư phòng. Mà chờ khi ả vừa tiến vào thư phòng, cửa thư phòng đã bị Cung ma ma từ bên ngoài từ từ đóng lại. Đường Vân Nhiễm quay lại nhìn, chỉ cảm thấy bên ngoài ánh mặt trời vô cùng sáng lạn, mà thế giới trước mặt ả lại càng ngày càng âm u, cuối cùng tối như mực, ảm đạm không ánh sáng.
Ả khẽ cắn môi, thẳng lưng, sau mới xoay người nhìn người trong thư phòng.
Đường lão phu nhân ngồi trên cao, Đường Trọng Nguyên cau mày cúi đầu uống trà, Đường Tứ Tứ đứng ở bên cạnh Đường lão phu nhân. Mà Dịch Đồng cả người là thương tích quỳ trên mặt đất ở giữa thư phòng.
Đường Vân Nhiễm ở trong lòng hít vào một hơi thật dài, cước bộ yếu ớt tiến lên, hành lễ với Đường lão phu nhân cùng Đường Trọng Nguyên. Hai mắt Đường lão phu nhân sâu như giếng, trực tiếp hét to nói: "Quỳ xuống cho ta!"
Sắc mặt Đường Vân Nhiễm bình tĩnh quỳ trên mặt đất.
Đường lão phu nhân cắn răng, oán hận nói: "Uổng phí ta thương ngươi như vậy, không nghĩ tới ngươi tâm thật bất chính. Làm nữ nhi Đường gia, ngươi không nghĩ tới chấn hưng Đường gia, lại đem tâm kế độc ác kia của ngươi dùng ở trên người người nhà mình. Ngươi thực cùng mẫu thân đê tiện kia của ngươi giống nhau." Nếu nói Đường lão phu nhân đối với Đường Tứ Tứ là yêu thương có điều kiện, kia bà đối với Đường Tử An lại là yêu thương thực lòng.
Đứa cháu này đã mất đi mẫu thân, còn nhỏ lại rời nhà, hơn nữa hiện tại hắn có thể là cháu trai duy nhất của Đường gia. Đường lão phu nhân tự nhiên là hận không thể đem hắn đặt ở đầu quả tim mà sủng ái.
Hiện tại thế nhưng Đường Vân Nhiễm mưu toan độc hại cháu trai yêu thương của bà, trong lòng bà tự nhiên là hận nghiến răng nghiến lợi.
Đối mặt với phẫn nộ của Đường lão phu nhân, giờ phút này trên mặt Đường Vân Nhiễm vẫn vô cùng vân đạm phong khinh (bình tĩnh). Nàng thẳng lưng, trực tiếp dập đầu ba cái với Đường lão phu nhân cùng Đường Trọng Nguyên.
"Tổ mẫu, thứ tôn nữ hồ đồ, không biết vì sao người nói là Nhiễm Nhi độc hại Tử An. Nhiễm Nhi luôn coi Tử An trở thành đệ đệ ruột."
Đường lão phu nhân nghe xong quỷ biện của nàng, hai mắt trừng to, cắn răng nanh run khanh khách: "Tốt! Tốt! Chứng cớ vô cùng xác thực, ngươi còn dám nói xạo với ta." Đường lão phu nhân nhìn về phía Dịch Đồng quỳ trên mặt đất: "Ngươi nói mau, là ai sai ngươi hạ độc cháu trai bảo bối của ta?"
Dịch Đồng nhớ lại mấy ngày nay chịu khổ, lông tơ trên người dựng thẳng. Đầu tiên nàng bị người loạn côn đánh tới da tróc thịt bong, tiếp theo lại bị mấy ma ma cao lớn thô kệch xé y phục, ma ma này ở trên người nàng vẽ loạn mật đường, thẳng đến sau khi đem nàng vẽ loạn thành đồ chơi làm bằng đường, nàng lại bị người ném vào mật thất. Ở đó, nàng bị chuột cắn, bị rắn không có độc uốn lượn cuốn lấy thân mình.
Cái loại cảm giác sởn gai óc này, nàng nghĩ cả đời này nàng cũng sẽ không quên.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt khiếp nhược nhìn Đường Vân Nhiễm liếc mắt một cái, sau run giọng nói: "Người phía sau màn sai sử nô tỳ chính là... Chính là... Đường Đại tiểu thư..."
Đường lão phu nhân cầm lên chén trà ở trên bàn hướng Đường Vân Nhiễm dùng sức ném qua, Đường Vân Nhiễm tránh thân mình, lại dập đầu nói với Đường lão phu nhân: "Tổ mẫu, cháu là vô tội, người chớ tin tiểu nhân gian trá."
"Ngươi vô tội? Ha ha! Kia Tử An như thế nào bây giờ còn nằm ở trên giường? Vân Nhiễm, ngươi thật sự cùng với mẫu thân đê tiện của ngươi không có gì khác nhau." Đường lão phu nhân lại phẫn nộ mắng.
Đường Vân Nhiễm khóe miệng giương lên, nhìn về phía Dịch Đồng: "Tổ mẫu, Vân Nhiễm ngay cả nàng là ai cũng không biết, như thế nào có thể là người sau màn sai sử nàng? Thỉnh tổ mẫu không nên nghe ả xúi giục, ly gián tình cảm hai bà cháu chúng ta."
Đường lão phu nhân hiện tại càng nhìn Đường Vân Nhiễm lại càng chán ghét, hận không thể đem nàng giống như con kiến mà nghiền nát.
Đường Tứ Tứ ở phía sau vỗ nhẹ mu bàn tay Đường lão phu nhân, nàng hướng Đường lão phu nhân truyền một ánh mắt, lập tức đi tới trước vài bước, thản nhiên nói với Đường Vân Nhiễm: "Đại tỷ, căn cứ lời khai của Dịch Đồng, một năm trước ngươi phái ả nữ phẫn nam trang ẩn núp ở bên người Tử An. Lúc này, ngươi lại trực tiếp hạ lệnh cho ả độc chết Tử An. Nếu không phải có... cao nhân tương trợ bắt ả, sợ là chúng ta, những người ở đây đều bị ngươi đùa bỡn trong tay."
Đường Vân Nhiễm mắt xem mắt mũi xem mũi, rồi đột nhiên cười lạnh: "Nhị muội, ngươi và ta trong lúc này sớm đã có khoảng cách, nói không chừng người này là ngươi cố ý tìm đến vu oan hãm hại ta. Mà chuyện Tử An bị hạ độc, phỏng chừng cũng là ngươi tự mình bày ra khổ nhục kế thôi."
Đường Tứ Tứ đã sớm dự đoán nàng ta sẽ nói như vậy, nàng nhấc chân nhẹ đá Dịch Đồng: "Ngươi đem chứng cứ xác thực ra đi."
Dịch Đồng thật cẩn thận nhìn Đường Vân Nhiễm liếc mắt một cái, hai mắt Đường Vân Nhiễm tối đen sắc bén, nàng ta nhếch khóe miệng, lạnh lùng nói với Dịch Đồng: "Ngươi nên nghĩ rõ rồi mới nói. Nếu không, nói sai sẽ liên lụy thân nhân của ngươi.” Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ "thân nhân", thân mình Dịch Đồng giật mình một cái, lời nói đến bên miệng muốn kể ra lại nuốt quay về trong bụng.
Đường Vân Nhiễm nhìn thấy bộ dáng nàng sợ hãi rụt rè, trong lòng buông lỏng.
Dịch Đồng lại run rẩy lông mi nhìn Đường Tứ Tứ, sau khi Đường Tứ Tứ nhận được ánh mắt của nàng, quả quyết mà ôn nhu nói: "Đúng vậy, Dịch Đồng. Nói sai sẽ liên lụy thân nhân. Một người nếu nói dối, thân nhân của người đó sẽ gặp họa nhanh hơn." Đường Tứ Tứ lại đi đến đứng trước người Dịch Đồng, ở góc độ mọi người nhìn không đến từ trong lòng bàn tay lấy ra một khối ngọc bội sáng. Đồng tử Dịch Đồng kinh hãi mãnh liệt co rút lại, ánh mắt nhìn về phía Đường Tứ Tứ cũng nhiều thêm vài phần kính sợ.
Đường Tứ Tứ nhếch môi cười: "Dịch Đồng, ngươi đem tình hình thực tế đều nói ra đi." Đường Tứ Tứ không nắm chắc sẽ không đánh. Lần này sở dĩ sau khi nàng bắt được Dịch Đồng không có lập tức giao ra, chính là vì sợ bị Đường Vân Nhiễm trở mình.
Cho nên, mấy ngày nay nàng phái người đến nhà Dịch Đồng. Mà người của nàng vừa mới hồi phủ bẩm báo nói đã theo dõi chặt thân nhân của Dịch Đồng. Bên Đường Vân Nhiễm hẳn là tin tức còn chưa tới mà thôi.
Dịch Đồng cắn môi, lụn bại cúi đầu, thấp giọng nói: "Phụ thân nô tỳ một năm trước sinh bệnh nặng, khi đó trong nhà cùng đường, muốn đem nô tỳ bán đến nơi yên hoa. Sau này, sau này là… người của Đại tiểu thư tìm đến nô tỳ, bọn họ muốn nô tỳ đi tiếp cận một người. Lúc ấy, người nọ trả cho nô tỳ một ngàn hai...
Sau này, nô tỳ từng bước một dựa theo kế hoạch của Đường Đại tiểu thư làm việc. Đường Đại tiểu thư thường xuyên viết thư đến chỉ thị nô tỳ nên làm thế nào để Đường thiếu gia không thể nhận thức đúng.
Nàng muốn nô tỳ giảng nhiều chuyện xưa hoặc là thơ ca diễm tình cho hắn. Thậm chí còn cho nô tỳ mua một ít đông cung đồ dơ bẩn... Trộm lén nhét vào dưới gối của thiếu gia. Chỉ là khi ở trên núi, thiếu gia ham thích tập võ, sư huynh bên người hắn quản lý chặt, ta chỉ để có một lần, đã bị sư huynh hắn bắt tại trận. Sau này ta cũng không dám lại để cái loại sách này dưới gối của hắn.
Nhưng lần này sau khi thiếu gia trở về... Đường Đại tiểu thư lại cho ta một bức thư cùng hai viên thuốc, cho ta hạ độc thiếu gia..."
Dịch Đồng càng nói, Đường lão phu nhân càng kinh hãi. hiện tại bà cảm thấy vạn phần may mắn lúc trước nghe lời cậu Tứ Tứ mang hắn lên núi tập võ. Bằng không theo lời nói, một Liễu di nương, một Đường Vân Nhiễm, mẫu tử các nàng liên thủ, tôn tử bảo bối của nàng phải chịu khổ.
Đường Vân Nhiễm đã đoán không sai biệt lắm rằng phụ mẫu Dịch Đồng hiện tại ở trong tay Đường Tứ Tứ. Trong mắt nàng đã muốn tối đen, nhưng trên mặt nàng vẫn là duy trì bình tĩnh. Nàng cười nhạo một tiếng, lãnh đạm nói với Dịch Đồng: "Chuyện xưa thật hay. Chứng cớ đâu? Bằng không chỉ bằng lời nói này vu oan hãm hại ta. Chỉ cần ta sống một ngày, ta nhất định sẽ tìm thân nhân của ngươi báo thù."
Lời này của nàng là lời ngầm, đừng tưởng rằng thân nhân ngươi hiện tại ở trong tay Đường Tứ Tứ, ta sẽ không có biện pháp. Nói cho ngươi biết, chỉ cần hôm nay ngươi làm cho ta xảy ra chuyện gì, ta đây tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Đường Tứ Tứ nàng ta cũng sẽ không thể cả đời đều bảo hộ thân nhân của ngươi.
Thân mình Dịch Đồng lại run lên, ngửa đầu nhìn Đường Tứ Tứ xin giúp đỡ. Đường Tứ Tứ ôn hoà đi đến phía trước Đường Vân Nhiễm, chặn ánh mắt hai người giao nhau.
"Dịch Đồng, ngươi đem chứng cứ chính xác theo giao ra đây cho tổ mẫu xem!" Sắc mặt Đường Tứ Tứ đanh lại, giận tái mặt, nhẹ giọng quát.
Lời này kỳ thật là nhắc nhở Dịch Đồng, cây đầu tường không thể mọc được, nàng chắc trong lúc đó nàng ta cùng Đường Vân Nhiễm có gì đó.
Hai tay Đường Vân Nhiễm chắp sau lưng, có chút phiền chán ở trong phòng đi qua đi lại. Ả thật sự là không nghĩ ra sao Dịch Đồng có thể dễ dàng bị Đường Tứ Tứ bắt được như vậy. Sớm biết như vậy, trước đây ả nên giết chết nàng ta. Hiện tại sẽ không có cái gì có thể uy hiếp tới ả.
"Cái con tiện tì đó, một chút khổ cũng không chịu được, làm sao xứng đáng hầu hạ ta cả đời." Khí giận trong lòng Đường Vân Nhiễm ra không được, chỉ có thể há mồm mắng nha hoàn như Tiểu Đào Nhi.
Tiểu Đào Nhi cũng không dám trả lời, chỉ cúi đầu quỳ trên mặt đất, hai tay gắt gao nắm góc áo.
Cao ma ma giờ phút này nơm nớp lo sợ xuất hiện ở ngoài cửa phòng, ánh mắt sắc bén như đao của Đường Vân Nhiễm đảo qua, lại cầm lên một chén trà trên bàn ném qua, Cao ma ma hoảng sợ lại không dám tránh đi.
Chén trà bay đến trên trán Cao ma ma, trên cái trán của Cao ma ma lập tức xuất hiện một vết máu. Mặc dù như vậy, Cao ma ma cũng không dám lấy tay lau đi, nàng chỉ cúi thân mình, cúi đầu nói: "Đại tiểu thư, Cung ma ma bên người lão phu nhân đến đây... Cung ma ma thỉnh ngài đến thư phòng của lão gia..."
Lời này của Cao ma ma làm cho tức giận càng lớn của Đường Vân Nhiễm chợt hiện ra, ả nở nụ cười lạnh ha ha vài câu, thì thào lẩm bẩm: "Ai muốn đánh đổ ta, ta cho người đó đi chết."
Khi Đường Vân Nhiễm đang nói mấy câu đó, gân xanh trên trán nảy lên, đôi con ngươi chứa nước xinh đẹp cũng thoáng hiện ra một tia máu.
Ả phất tay áo thật mạnh, đối với Tiểu Đào Nhi quỳ trên mặt đất quát lạnh nói: "Nhanh đứng lên, theo ta đi thư phòng." Ả lạnh lùng lưu lại lời này, liền rời phòng, mà khi ả đi rồi Tiểu Đào Nhi mới dám vén ống tay áo lên, chỗ cổ tay đã đỏ rực một tảng lớn.
Ánh mắt "tự cầu nhiều phúc" của Cao ma ma nhìn nàng, ở trong lòng thở dài.
Tuy rằng hầu hạ Đại tiểu thư hàng tháng trừ bỏ một ít lương trong phủ, Đại tiểu thư cũng sẽ phát riêng cho bọn hắn một ít ngân lượng. Nhưng hạ nhân các nàng vẫn là ước gì Đại tiểu thư có thể mau chóng suy sụp. Chỉ có như vậy, người nhà ngoài phủ của hạ nhân bọn họ mới không bị Đại tiểu thư phái người giám thị.
Đường Vân Nhiễm mới vừa đi đến ngoài thư phòng, liền thấy được đứng xa xa ở ngoài cửa, Cung ma ma thay Đường lão phu nhân canh chừng. Cung ma ma nhìn thấy nàng, trong ánh mắt là không giấu được khinh thường cùng lạnh lùng.
"Đại tiểu thư, người như thế nào bây giờ mới đến. Lão phu nhân cùng lão gia đều ở bên trong chờ người." Giọng nói của Cung ma ma lạnh như băng.
Đuôi lông mày Đường Vân Nhiễm khẽ nhướn, mày không khỏi đanh lại.
Ả ôn nhu nói với Cung ma ma một câu, liền nhấc váy vào thư phòng. Mà chờ khi ả vừa tiến vào thư phòng, cửa thư phòng đã bị Cung ma ma từ bên ngoài từ từ đóng lại. Đường Vân Nhiễm quay lại nhìn, chỉ cảm thấy bên ngoài ánh mặt trời vô cùng sáng lạn, mà thế giới trước mặt ả lại càng ngày càng âm u, cuối cùng tối như mực, ảm đạm không ánh sáng.
Ả khẽ cắn môi, thẳng lưng, sau mới xoay người nhìn người trong thư phòng.
Đường lão phu nhân ngồi trên cao, Đường Trọng Nguyên cau mày cúi đầu uống trà, Đường Tứ Tứ đứng ở bên cạnh Đường lão phu nhân. Mà Dịch Đồng cả người là thương tích quỳ trên mặt đất ở giữa thư phòng.
Đường Vân Nhiễm ở trong lòng hít vào một hơi thật dài, cước bộ yếu ớt tiến lên, hành lễ với Đường lão phu nhân cùng Đường Trọng Nguyên. Hai mắt Đường lão phu nhân sâu như giếng, trực tiếp hét to nói: "Quỳ xuống cho ta!"
Sắc mặt Đường Vân Nhiễm bình tĩnh quỳ trên mặt đất.
Đường lão phu nhân cắn răng, oán hận nói: "Uổng phí ta thương ngươi như vậy, không nghĩ tới ngươi tâm thật bất chính. Làm nữ nhi Đường gia, ngươi không nghĩ tới chấn hưng Đường gia, lại đem tâm kế độc ác kia của ngươi dùng ở trên người người nhà mình. Ngươi thực cùng mẫu thân đê tiện kia của ngươi giống nhau." Nếu nói Đường lão phu nhân đối với Đường Tứ Tứ là yêu thương có điều kiện, kia bà đối với Đường Tử An lại là yêu thương thực lòng.
Đứa cháu này đã mất đi mẫu thân, còn nhỏ lại rời nhà, hơn nữa hiện tại hắn có thể là cháu trai duy nhất của Đường gia. Đường lão phu nhân tự nhiên là hận không thể đem hắn đặt ở đầu quả tim mà sủng ái.
Hiện tại thế nhưng Đường Vân Nhiễm mưu toan độc hại cháu trai yêu thương của bà, trong lòng bà tự nhiên là hận nghiến răng nghiến lợi.
Đối mặt với phẫn nộ của Đường lão phu nhân, giờ phút này trên mặt Đường Vân Nhiễm vẫn vô cùng vân đạm phong khinh (bình tĩnh). Nàng thẳng lưng, trực tiếp dập đầu ba cái với Đường lão phu nhân cùng Đường Trọng Nguyên.
"Tổ mẫu, thứ tôn nữ hồ đồ, không biết vì sao người nói là Nhiễm Nhi độc hại Tử An. Nhiễm Nhi luôn coi Tử An trở thành đệ đệ ruột."
Đường lão phu nhân nghe xong quỷ biện của nàng, hai mắt trừng to, cắn răng nanh run khanh khách: "Tốt! Tốt! Chứng cớ vô cùng xác thực, ngươi còn dám nói xạo với ta." Đường lão phu nhân nhìn về phía Dịch Đồng quỳ trên mặt đất: "Ngươi nói mau, là ai sai ngươi hạ độc cháu trai bảo bối của ta?"
Dịch Đồng nhớ lại mấy ngày nay chịu khổ, lông tơ trên người dựng thẳng. Đầu tiên nàng bị người loạn côn đánh tới da tróc thịt bong, tiếp theo lại bị mấy ma ma cao lớn thô kệch xé y phục, ma ma này ở trên người nàng vẽ loạn mật đường, thẳng đến sau khi đem nàng vẽ loạn thành đồ chơi làm bằng đường, nàng lại bị người ném vào mật thất. Ở đó, nàng bị chuột cắn, bị rắn không có độc uốn lượn cuốn lấy thân mình.
Cái loại cảm giác sởn gai óc này, nàng nghĩ cả đời này nàng cũng sẽ không quên.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt khiếp nhược nhìn Đường Vân Nhiễm liếc mắt một cái, sau run giọng nói: "Người phía sau màn sai sử nô tỳ chính là... Chính là... Đường Đại tiểu thư..."
Đường lão phu nhân cầm lên chén trà ở trên bàn hướng Đường Vân Nhiễm dùng sức ném qua, Đường Vân Nhiễm tránh thân mình, lại dập đầu nói với Đường lão phu nhân: "Tổ mẫu, cháu là vô tội, người chớ tin tiểu nhân gian trá."
"Ngươi vô tội? Ha ha! Kia Tử An như thế nào bây giờ còn nằm ở trên giường? Vân Nhiễm, ngươi thật sự cùng với mẫu thân đê tiện của ngươi không có gì khác nhau." Đường lão phu nhân lại phẫn nộ mắng.
Đường Vân Nhiễm khóe miệng giương lên, nhìn về phía Dịch Đồng: "Tổ mẫu, Vân Nhiễm ngay cả nàng là ai cũng không biết, như thế nào có thể là người sau màn sai sử nàng? Thỉnh tổ mẫu không nên nghe ả xúi giục, ly gián tình cảm hai bà cháu chúng ta."
Đường lão phu nhân hiện tại càng nhìn Đường Vân Nhiễm lại càng chán ghét, hận không thể đem nàng giống như con kiến mà nghiền nát.
Đường Tứ Tứ ở phía sau vỗ nhẹ mu bàn tay Đường lão phu nhân, nàng hướng Đường lão phu nhân truyền một ánh mắt, lập tức đi tới trước vài bước, thản nhiên nói với Đường Vân Nhiễm: "Đại tỷ, căn cứ lời khai của Dịch Đồng, một năm trước ngươi phái ả nữ phẫn nam trang ẩn núp ở bên người Tử An. Lúc này, ngươi lại trực tiếp hạ lệnh cho ả độc chết Tử An. Nếu không phải có... cao nhân tương trợ bắt ả, sợ là chúng ta, những người ở đây đều bị ngươi đùa bỡn trong tay."
Đường Vân Nhiễm mắt xem mắt mũi xem mũi, rồi đột nhiên cười lạnh: "Nhị muội, ngươi và ta trong lúc này sớm đã có khoảng cách, nói không chừng người này là ngươi cố ý tìm đến vu oan hãm hại ta. Mà chuyện Tử An bị hạ độc, phỏng chừng cũng là ngươi tự mình bày ra khổ nhục kế thôi."
Đường Tứ Tứ đã sớm dự đoán nàng ta sẽ nói như vậy, nàng nhấc chân nhẹ đá Dịch Đồng: "Ngươi đem chứng cứ xác thực ra đi."
Dịch Đồng thật cẩn thận nhìn Đường Vân Nhiễm liếc mắt một cái, hai mắt Đường Vân Nhiễm tối đen sắc bén, nàng ta nhếch khóe miệng, lạnh lùng nói với Dịch Đồng: "Ngươi nên nghĩ rõ rồi mới nói. Nếu không, nói sai sẽ liên lụy thân nhân của ngươi.” Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ "thân nhân", thân mình Dịch Đồng giật mình một cái, lời nói đến bên miệng muốn kể ra lại nuốt quay về trong bụng.
Đường Vân Nhiễm nhìn thấy bộ dáng nàng sợ hãi rụt rè, trong lòng buông lỏng.
Dịch Đồng lại run rẩy lông mi nhìn Đường Tứ Tứ, sau khi Đường Tứ Tứ nhận được ánh mắt của nàng, quả quyết mà ôn nhu nói: "Đúng vậy, Dịch Đồng. Nói sai sẽ liên lụy thân nhân. Một người nếu nói dối, thân nhân của người đó sẽ gặp họa nhanh hơn." Đường Tứ Tứ lại đi đến đứng trước người Dịch Đồng, ở góc độ mọi người nhìn không đến từ trong lòng bàn tay lấy ra một khối ngọc bội sáng. Đồng tử Dịch Đồng kinh hãi mãnh liệt co rút lại, ánh mắt nhìn về phía Đường Tứ Tứ cũng nhiều thêm vài phần kính sợ.
Đường Tứ Tứ nhếch môi cười: "Dịch Đồng, ngươi đem tình hình thực tế đều nói ra đi." Đường Tứ Tứ không nắm chắc sẽ không đánh. Lần này sở dĩ sau khi nàng bắt được Dịch Đồng không có lập tức giao ra, chính là vì sợ bị Đường Vân Nhiễm trở mình.
Cho nên, mấy ngày nay nàng phái người đến nhà Dịch Đồng. Mà người của nàng vừa mới hồi phủ bẩm báo nói đã theo dõi chặt thân nhân của Dịch Đồng. Bên Đường Vân Nhiễm hẳn là tin tức còn chưa tới mà thôi.
Dịch Đồng cắn môi, lụn bại cúi đầu, thấp giọng nói: "Phụ thân nô tỳ một năm trước sinh bệnh nặng, khi đó trong nhà cùng đường, muốn đem nô tỳ bán đến nơi yên hoa. Sau này, sau này là… người của Đại tiểu thư tìm đến nô tỳ, bọn họ muốn nô tỳ đi tiếp cận một người. Lúc ấy, người nọ trả cho nô tỳ một ngàn hai...
Sau này, nô tỳ từng bước một dựa theo kế hoạch của Đường Đại tiểu thư làm việc. Đường Đại tiểu thư thường xuyên viết thư đến chỉ thị nô tỳ nên làm thế nào để Đường thiếu gia không thể nhận thức đúng.
Nàng muốn nô tỳ giảng nhiều chuyện xưa hoặc là thơ ca diễm tình cho hắn. Thậm chí còn cho nô tỳ mua một ít đông cung đồ dơ bẩn... Trộm lén nhét vào dưới gối của thiếu gia. Chỉ là khi ở trên núi, thiếu gia ham thích tập võ, sư huynh bên người hắn quản lý chặt, ta chỉ để có một lần, đã bị sư huynh hắn bắt tại trận. Sau này ta cũng không dám lại để cái loại sách này dưới gối của hắn.
Nhưng lần này sau khi thiếu gia trở về... Đường Đại tiểu thư lại cho ta một bức thư cùng hai viên thuốc, cho ta hạ độc thiếu gia..."
Dịch Đồng càng nói, Đường lão phu nhân càng kinh hãi. hiện tại bà cảm thấy vạn phần may mắn lúc trước nghe lời cậu Tứ Tứ mang hắn lên núi tập võ. Bằng không theo lời nói, một Liễu di nương, một Đường Vân Nhiễm, mẫu tử các nàng liên thủ, tôn tử bảo bối của nàng phải chịu khổ.
Đường Vân Nhiễm đã đoán không sai biệt lắm rằng phụ mẫu Dịch Đồng hiện tại ở trong tay Đường Tứ Tứ. Trong mắt nàng đã muốn tối đen, nhưng trên mặt nàng vẫn là duy trì bình tĩnh. Nàng cười nhạo một tiếng, lãnh đạm nói với Dịch Đồng: "Chuyện xưa thật hay. Chứng cớ đâu? Bằng không chỉ bằng lời nói này vu oan hãm hại ta. Chỉ cần ta sống một ngày, ta nhất định sẽ tìm thân nhân của ngươi báo thù."
Lời này của nàng là lời ngầm, đừng tưởng rằng thân nhân ngươi hiện tại ở trong tay Đường Tứ Tứ, ta sẽ không có biện pháp. Nói cho ngươi biết, chỉ cần hôm nay ngươi làm cho ta xảy ra chuyện gì, ta đây tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Đường Tứ Tứ nàng ta cũng sẽ không thể cả đời đều bảo hộ thân nhân của ngươi.
Thân mình Dịch Đồng lại run lên, ngửa đầu nhìn Đường Tứ Tứ xin giúp đỡ. Đường Tứ Tứ ôn hoà đi đến phía trước Đường Vân Nhiễm, chặn ánh mắt hai người giao nhau.
"Dịch Đồng, ngươi đem chứng cứ chính xác theo giao ra đây cho tổ mẫu xem!" Sắc mặt Đường Tứ Tứ đanh lại, giận tái mặt, nhẹ giọng quát.
Lời này kỳ thật là nhắc nhở Dịch Đồng, cây đầu tường không thể mọc được, nàng chắc trong lúc đó nàng ta cùng Đường Vân Nhiễm có gì đó.