Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1103
Chương 1103
Khuôn mặt khôi ngô của Lục Gia Bách hiện lên nét cười gượng, lên tiếng hỏi: “Đối với việc nghiên cứu ra thuốc giải, ông nắm chắc được bao nhiêu phần? Dương Tâm tham gia vào, thì chắc chắn có thể cứu sống được tôi hay sao?”
Dược Lão im lặng.
Sư đệ của ông ta nghiên cứu thuốc giải của độc Diêm Vương hơn nửa đời người, cuối cùng lại không đạt được gì, lại còn mất mạng vì chuyện này.
Mấy đời của nhà họ Ân lại càng dốc hết tâm huyết, nghiên cứu loại độc này hết mười năm, nhưng cuối cùng vẫn không gặt hái được gì cả.
Không có phương pháp điều chế thuốc độc hoàn chỉnh, thì không thể nào tìm được thuốc giải khống chế được nó.
“Thử xem sao, dù sao cũng có hi vọng, cậu không thử thì chỉ có thể chờ chết mà thôi, ít nhất là lão già này không cứu được cậu rồi, cậu cũng đừng trông chờ rằng tôi có thể giữ được cái mạng này của cậu, sư đệ của tôi nghiên cứu thuốc giải cả đời, cuối cùng thì không bệnh tật gì mà qua đời, y thuật của tôi kém xa nó, cho nên tôi tự mình biết mình, tôi không giải được loại độc này đâu.”
Lục Gia Bách gật đầu nói: “Dương Tâm là đệ tử của U Minh, U Minh truyền dạy cho cô ấy hết tất cả những gì ông ấy học được trong suốt cuộc đời, loại độc mà sư phụ của cô ấy không giải được, thì cô ấy cũng không giải được đâu, nói cho cô ấy biết thì chẳng qua cũng chỉ là kéo chân cô ấy, liên lụy cô ấy mà thôi.”
Dược Lão trừng mắt nhìn anh một cái, nói một câu: “Đồ đầu gỗ.” Sau đó sải bước rời khỏi phòng.
Lạc Hồ từ bên ngoài bước vào, mở miệng nói: “Những tàn dư còn sót lại của tổng bộ đều đã quét sạch rồi, chúng ta có thể lên đường quay về Hải Thành, chỉ là nếu như anh quay về với dáng vẻ này, thì Dương Tâm vừa nhìn sẽ nhận ra được ngay.”
“Vậy thì đừng quay về Hải Thành nữa, cậu dựa vào đại trưởng lão để điều tra xem có thể tìm được tung tích của Trần Cát Phượng hay không, tôi không thể đi cùng với Dương Tâm trong quãng đường còn lại nữa rồi. Chỉ có thể… giúp cô ấy quét sạch tất cả trở ngại.”
Lạc Hồ thở dài một hơi, chuẩn bị mở miệng khuyên nhủ.
Lục Gia Bách nhận ra anh ta muốn nói cái gì, vội vàng xua tay nói: “Tôi đã quyết định rồi, không cần nói gì nữa, giấu kín chuyện này, đừng để cho Dương Tâm biết được.”
Lạc Hồ còn muốn nói thêm gì đó.
Lục Gia Bách giống như nghĩ đến điều gì đó, lại nói: “Tôi vừa nhận được tin tức, Trần Cát Phượng đã bắt cóc Hải Vy, cậu có muốn đi cứu người phụ nữ của cậu không?”
Lạc Hồ hơi ngẩn ra.
Sau khi phản ứng lại, đột nhiên cả người anh ta run lên một cái, trong mắt hiện lên vẻ vô cùng ngạc nhiên: “Sao Hải Vy lại rơi vào tay của Trần Cát Phượng chứ? Chẳng phải cô ấy đang ở căn cứ điều trị sao, chẳng lẽ người của Trần Cát Phượng có thể bắt người đi ngay dưới mí mắt của Dương Tâm?”
Lục Gia Bách kể ngắn gọn về những gì đã xảy ra, gật đầu nói: “Chuyện này không trách được Dương Tâm, cô ấy chỉ bảo đảm rằng người phụ nữ của cậu được an toàn trong căn cứ điều trị mà thôi, nhưng người phụ nữ của cậu lại tin vào lời đồn đoán, tự mình đến cửa, thì không trách được bất kỳ ai.”
Lạc Hồ cố gắng cười gượng: “Em biết, em cũng không có ý muốn trách cứ Dương Tâm, mà thôi, nếu anh đã không muốn quay về Hải Thành, không muốn để cho Dương Tâm biết được tình hình của anh, vậy thì chúng ta cứ hợp lực lại trừ khử Trần Cát Phượng, tiêu diệt tai họa về sau.”
“Ừm.”
… Cùng lúc này.
Bên trong hầm giam dưới lòng đất nơi Lạc Hồ ở.
Từ trong căn phòng bí mật, từng đợt tiếng la hét thảm thiết đau xé lòng vang lên không ngớt.
Lạc Hà cho Tô Yến dùng Quát Cốt Tán, róc đi một lớp thịt trên người Tô Yến, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Khuôn mặt khôi ngô của Lục Gia Bách hiện lên nét cười gượng, lên tiếng hỏi: “Đối với việc nghiên cứu ra thuốc giải, ông nắm chắc được bao nhiêu phần? Dương Tâm tham gia vào, thì chắc chắn có thể cứu sống được tôi hay sao?”
Dược Lão im lặng.
Sư đệ của ông ta nghiên cứu thuốc giải của độc Diêm Vương hơn nửa đời người, cuối cùng lại không đạt được gì, lại còn mất mạng vì chuyện này.
Mấy đời của nhà họ Ân lại càng dốc hết tâm huyết, nghiên cứu loại độc này hết mười năm, nhưng cuối cùng vẫn không gặt hái được gì cả.
Không có phương pháp điều chế thuốc độc hoàn chỉnh, thì không thể nào tìm được thuốc giải khống chế được nó.
“Thử xem sao, dù sao cũng có hi vọng, cậu không thử thì chỉ có thể chờ chết mà thôi, ít nhất là lão già này không cứu được cậu rồi, cậu cũng đừng trông chờ rằng tôi có thể giữ được cái mạng này của cậu, sư đệ của tôi nghiên cứu thuốc giải cả đời, cuối cùng thì không bệnh tật gì mà qua đời, y thuật của tôi kém xa nó, cho nên tôi tự mình biết mình, tôi không giải được loại độc này đâu.”
Lục Gia Bách gật đầu nói: “Dương Tâm là đệ tử của U Minh, U Minh truyền dạy cho cô ấy hết tất cả những gì ông ấy học được trong suốt cuộc đời, loại độc mà sư phụ của cô ấy không giải được, thì cô ấy cũng không giải được đâu, nói cho cô ấy biết thì chẳng qua cũng chỉ là kéo chân cô ấy, liên lụy cô ấy mà thôi.”
Dược Lão trừng mắt nhìn anh một cái, nói một câu: “Đồ đầu gỗ.” Sau đó sải bước rời khỏi phòng.
Lạc Hồ từ bên ngoài bước vào, mở miệng nói: “Những tàn dư còn sót lại của tổng bộ đều đã quét sạch rồi, chúng ta có thể lên đường quay về Hải Thành, chỉ là nếu như anh quay về với dáng vẻ này, thì Dương Tâm vừa nhìn sẽ nhận ra được ngay.”
“Vậy thì đừng quay về Hải Thành nữa, cậu dựa vào đại trưởng lão để điều tra xem có thể tìm được tung tích của Trần Cát Phượng hay không, tôi không thể đi cùng với Dương Tâm trong quãng đường còn lại nữa rồi. Chỉ có thể… giúp cô ấy quét sạch tất cả trở ngại.”
Lạc Hồ thở dài một hơi, chuẩn bị mở miệng khuyên nhủ.
Lục Gia Bách nhận ra anh ta muốn nói cái gì, vội vàng xua tay nói: “Tôi đã quyết định rồi, không cần nói gì nữa, giấu kín chuyện này, đừng để cho Dương Tâm biết được.”
Lạc Hồ còn muốn nói thêm gì đó.
Lục Gia Bách giống như nghĩ đến điều gì đó, lại nói: “Tôi vừa nhận được tin tức, Trần Cát Phượng đã bắt cóc Hải Vy, cậu có muốn đi cứu người phụ nữ của cậu không?”
Lạc Hồ hơi ngẩn ra.
Sau khi phản ứng lại, đột nhiên cả người anh ta run lên một cái, trong mắt hiện lên vẻ vô cùng ngạc nhiên: “Sao Hải Vy lại rơi vào tay của Trần Cát Phượng chứ? Chẳng phải cô ấy đang ở căn cứ điều trị sao, chẳng lẽ người của Trần Cát Phượng có thể bắt người đi ngay dưới mí mắt của Dương Tâm?”
Lục Gia Bách kể ngắn gọn về những gì đã xảy ra, gật đầu nói: “Chuyện này không trách được Dương Tâm, cô ấy chỉ bảo đảm rằng người phụ nữ của cậu được an toàn trong căn cứ điều trị mà thôi, nhưng người phụ nữ của cậu lại tin vào lời đồn đoán, tự mình đến cửa, thì không trách được bất kỳ ai.”
Lạc Hồ cố gắng cười gượng: “Em biết, em cũng không có ý muốn trách cứ Dương Tâm, mà thôi, nếu anh đã không muốn quay về Hải Thành, không muốn để cho Dương Tâm biết được tình hình của anh, vậy thì chúng ta cứ hợp lực lại trừ khử Trần Cát Phượng, tiêu diệt tai họa về sau.”
“Ừm.”
… Cùng lúc này.
Bên trong hầm giam dưới lòng đất nơi Lạc Hồ ở.
Từ trong căn phòng bí mật, từng đợt tiếng la hét thảm thiết đau xé lòng vang lên không ngớt.
Lạc Hà cho Tô Yến dùng Quát Cốt Tán, róc đi một lớp thịt trên người Tô Yến, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.