Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3011-3020
Kiếm tâm dường như sắp va vào lưỡi đao sắc bén, giờ đây lập tức quay đầu hóa thành điểm sáng lao về phía Tô Minh và quay về trong cơ thể anh.
Tim của Tô Minh cũng vô cùng sợ hãi. Chỉ cần chậm một xíu thôi là kiếm tâm của mình nhất định sẽ vỡ vụn.
Không phải là kiếm tâm không mạnh, mà là vì đao của Luyện Phù Sinh quá khủng khiếp.
Trực giác mách bảo Tô Minh rằng, kiếm tâm của mình không đấu lại được đao kia.
“Được lắm!”, Luyện Phù Sinh lại khen một câu. Ông ta khen Tô Minh vẫn chưa bị đao của mình chém chết, vẫn vô cùng tỉnh táo, đúng là hiếm có. Hơn nữa ông ta cũng khâm phục khi Tô Minh có thể đoán ra quả tim ban nãy không phải là đối thủ của đao quang mà không do dự thu lại luôn. Bởi chỉ cần Tô Minh do dự một tích tắc là tim cũng sẽ vỡ tung.
Nhưng điều này cũng không quan trọng.
Mặc dù Tô Minh thu quả tim lại nhưng đao quang đã bắn ra và đã đến trước mặt anh.
Đúng thế! Đao quang chỉ còn cách Tô Minh 3 mét nữa, đúng là quá nhanh.
Tất cả mọi người đều đoán, Tô Minh chết chắc rồi, không thể có kỳ tích xuất hiện.
Luyện Phù Sinh cũng nghĩ là như vậy.
Còn Băng Quỷ Đạo Nhân quan sát qua màn hình tiên nguyên lúc này cũng nở nụ cười tàn nhẫn.
Nhưng trong lúc thoạt nhìn cái chết đã cận kề thì…
“Chém!”, Tô Minh hét lớn.
Âm thanh vô cùng kiên định và tràn đầy tự tin.
Trong tiếng hét lớn và quái dị đó, trong tay anh đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm.
Đây là Ma La Kiếm đã trang bị Kiếm Y Không Tuyệt.
Kiếm quang vừa bay ra đã đối đầu trực tiếp với đao quang sắc bén.
Luyện Phù Sinh ngồi suốt trên ghế thì lúc này cũng đứng bật dậy, nói: “Không thể nào! Kiếm Y Không Tuyệt??”
Người khác có thể không cảm nhận ra nhưng Luyện Phù Sinh thì có thể.
Ông ta quá quen với Kiếm Y Không Tuyệt.
Dù sao thì ông ta và chủ không gian cũng được coi là bạn cũ. Huống hồ năm đó khi Kiếm Y Không Tuyệt ra đời, Luyện Phù Sinh chỉ kém chủ không gian một chút xíu thôi.
Sau này, trong mấy lần giao đấu chủ không gian cũng dùng đến Kiếm Y Không Tuyệt, phải nói là cái này vô cùng lợi hại. Bắt đầu từ lúc đó, từ sâu thẳm trong tim, Luyện Phù Sinh đã khao khát có được Kiếm Y Không Tuyệt.
Tiếc rằng ông ta không có cơ hội đó. Dù sao thì ông ta cũng không có thực lực cướp đoạt nó từ tay của chủ khô
Kiếm Y Không Tuyệt là chí bảo thuộc tính không gian. Có thể nói rằng, ngoài chủ không gian trong chư thiên vạn giới, bất cứ ai có được nó mà muốn luyện hóa thì đều khó như lên trời.
Vì vậy, mấy chục triệu năm nay Luyện Phù Sinh cũng không hề nhàn rỗi mà tiêu tốn rất nhiều sức lực và tiền bạc để tìm kiếm tâm nguyên không gian. Đây là loại bảo bối vô cùng hiếm gặp có tính bổ trợ rất lớn cho đạo không gian, có thể giúp tu giả võ đạo đi đường tắt trên con đường lĩnh ngộ không gian. Luyện Phù Sinh tin rằng, có được tâm nguyên không gian, cộng với những thủ đoạn đặc biệt khác thì ông ta có thể luyện hóa được Kiếm Y Không Tuyệt trong vòng năm triệu năm.
Nhưng trước mắt đúng là khó tin.
Từ sâu thẳm trong tim, Luyện Phù Sinh đã tự biên tự diễn rất nhiều lời chửi tục chỉ mong được phun ra.
Không ngờ Kiếm Y Không Tuyệt đã bị người ta luyện hóa trước rồi?
Hơn nữa, dường như còn luyện hóa rất hoàn hảo. Luyện hóa cũng có nhiều kiểu khác nhau. Có người chỉ luyện được 50%, có người 60% nhưng phần lớn đều không ai vượt quá 70%.
Người trẻ tuổi 10000 tuổi trước mặt không những luyện hóa được mà còn theo kiểu hoàn hảo?
Mẹ kiếp…
Luyện Phù Sinh không thể dùng lời nào để diễn tả sự chấn động của mình.
Nếu tính ra thì người trẻ tuổi 10000 tuổi này không mất đến 10000 năm đã có thể luyện hóa hoàn toàn Kiếm Y Không Tuyệt?
Đùa à?
Nếu như không phải Luyện Phù Sinh quá quen với Kiếm Y Không Tuyệt thì ông ta không bao giờ dám tin vào điều này.
“Tuyệt đối không thể!”, không chỉ có Luyện Phù Sinh mà ngay cả Băng Quỷ Đạo Nhân nhìn qua màn hình tiên nguyên cũng kinh hãi, mặt biến sắc. Ông ta còn chấn động hơn cả Luyện Phù Sinh. Bởi vì ông ta cũng lén thử luyện hóa Kiếm Y Không Tuyệt hàng trăm triệu năm mà cũng không có tiến triển. Nếu không thì làm sao ông ta có thể mượn tay của Tô Minh có được ba chí bảo dâng tới miệng cho Luyện Phù Sinh được? Có chí bảo, có ai mà không muốn giữ lại cho mình? Chẳng phải vì bản thân không thể giữ được hay sao? Nhưng Tô Minh lại…
“Đối với Tô Minh thì bất cứ chuyện gì cũng từ không thể trở thành có thể”, thiên nữ Tạo Hóa nói, giọng nói đầy vẻ thản nhiên và tự hào.
Trên thực tế, dù là bản thân Thiên Nữ cũng rất chấn động, Kiếm Y Không Tuyệt là do cô ép chủ nhân không gian giao ra. Hồi đó, cô cũng từng thử luyện hóa nó, nhưng không thành công, sau cũng lười nghĩ cách khác.
Vậy mà Tô Minh lại có thể làm được một cách dễ dàng.
"Chắc hẳn là do kho tàng huyết mạch rồi", Thiên Nữ thầm nghĩ, cũng đã đoán được 70, 80%.
Đúng lúc này.
"Vèo!", Ma La Kiếm chém ra một luồng kiếm mang chống lại đao mang màu đỏ của liêm đao kia, rồi phát ra một tiếng vang rất nhỏ. Đao mang đã trực tiếp bị chém gãy!
Đúng thế, khi đối đầu trực tiếp, Tô Minh hoặc có thể nói là Ma La Kiếm đã vượt trội hơn hẳn! Song, sâu trong lòng anh lại không có chút mừng rỡ nào, trái lại... lại cảm thấy hết sức nghiêm trọng. Vì anh có thể khẳng định, Ma La Kiếm chém gãy đao mang của Luyện Phù Sinh cũng không dễ dàng gì, rõ ràng sau khi chém gãy đao mang, kiếm mang của Ma La Kiếm đã tối đi cả 70%, hiếm thấy không thể chém tiếp được nữa.
Điều này cho thấy cái gì?
Cho thấy dù là khi Ma La Kiếm khoác lên mình Kiếm Y Không Tuyệt rồi dùng hết sức chém ra một kiếm, cũng chỉ có thể đánh ngang tay, hay mạnh hơn chút so với một chiêu mà Luyện Phù Sinh tiện tay bổ ra thôi.
Rõ ràng Luyện Phù Sinh còn chưa phát huy ra hết sức mạnh, đó chỉ là một góc nhỏ trong sức mạnh khủng bố của ông ta. Càng đừng nói đến con bài chưa lật của ông ta.
Còn Tô Minh thì sao? Ma La Kiếm khoác Kiếm Y Không Tuyệt dùng hết sức chém ra một kiếm là chiêu mạnh nhất của anh lúc này, chẳng còn con bài tẩy nào nữa.
Cũng không phải là Tô Minh sợ chết, dù gì khi bước chân lên con đường võ đạo thì đã chuẩn bị tốt sẽ chết rồi, vì võ đạo là một con đường khốc liệt. Nhưng, giờ anh không thể chết được!
Thiên Nữ vẫn còn chờ anh nghĩ cách cứu cô nữa, tuyệt đối không thể chết được.
Chỉ cần còn sống, Tô Minh chắc chắn có thể vượt qua Luyện Phù Sinh chỉ trong thời gian ngắn.
"Bình thường, muốn chạy ra khỏi nền văn minh Hàn Uyên là không thể nào. Đầu tiên, đây là nội thế giới của người khác, mà giờ chủ nhân của nó đã nhìn chằm chằm vào chủ nhân là người. Không được phép của ông ta thì người chẳng thể chạy được đâu. Trừ khi người phá hủy nền văn minh Hàn Uyên. Nhưng, chủ nhân lại không có thực lực ấy. Thứ hai, đối phương là người đứng đầu nền văn minh cấp chín, cực kỳ mạnh. Lão Quy tôi chắc chắn người này mạnh hơn tưởng tượng của chủ nhân gấp 10 lần. Bị ông ta nhìn chằm chằm vào thì cơ hội chạy trốn là vô cùng mong manh".
"Trực tiếp nói cách khác đi", Tô Minh khàn khàn nói, nổi da gà, siết chặt Ma La Kiếm, trong mắt lóe ra vẻ nghiêm trọng. Nếu hôm nay mà còn sống, dù chỉ còn lại một hơi thì đây đã là chiến thắng lớn nhất trên con đường võ đạo của anh. Thế nên, Tô Minh rất muốn sống, thậm chí anh còn cảm thấy lúc này Thiên Nữ đang ở nơi nào đó nhìn và lo lắng cho mình. Ở Chiến Uyên còn có bố mẹ và đám Mộ Cẩn, Vô Tình cũng đang mong mình sớm trở về. Vì vậy, anh không thể chết được, nhất định phải còn sống.
"Cách khác nữa đó là nền văn minh Ám trong truyền thuyết", Huyền Võ Tiên Quy nghiêm túc nói: "Nghe đồn, bất cứ một nền văn minh nào đều có văn minh Ám của riêng mình. Đa số chúng đều ở tâm nền văn minh. Bên trong tối tăm mù mịt, ai cũng tu ma, không có chút đạo đức, sống vì giết chóc. Nghe nói, oán niệm, sát khí, máu thịt của mỗi sinh linh khi chết đi hàng ngày trên từng nền văn minh đều chảy về văn minh Ám".
"Ý là nhà máy xử lý rác thải?", Tô Minh chợt hiểu rõ.
Nghĩ kỹ lại thì tuy cảm thấy nó rất vớ vẩn, nhưng lại rất có thể là thật. Suy cho cùng, mọi năng lượng đều tuân theo định luật bảo toàn, dù đó có là thế giới võ đạo. Thế nên, có ánh sáng sao trời thì cũng sẽ có tối tăm mù mịt. Có linh khí, tiên nguyên dồi dào thì cũng sẽ có nơi tụ tập sát khí tà ác, tàn bạo.
"Mi muốn tao trốn vào nền văn minh Ám của văn minh Hàn Uyên? Cũng là tâm của nơi này?", Tô Minh hỏi.
"Đúng vậy, đây là cơ hội duy nhất".
"Nhưng suy cho cùng nền văn minh Hàn Uyên cũng là nội thế giới của Băng Quỷ Đạo Nhân. Ông ta là vua của nền văn minh này, thường thì dù là văn minh Ám ở sâu trong tâm văn minh cũng là của Băng Quỷ Đạo Nhân thôi. Chỉ một suy nghĩ là ông ta có thể bắt được tao rồi!"
"Không, không, không. Trừ khi Băng Quỷ Đạo Nhân kia muốn tẩu hỏa nhập ma, không thì ông ta sẽ chẳng dám vươn tay tới nền văn minh Ám đâu. Bởi vì, muốn tra xét hay tiến vào nền văn minh Ám phải thỏa mãn một điều kiện, dù ông ta có là chủ nhân của văn minh này".
"Điều kiện gì?"
"Ma Hồn".
"Ma Hồn? Nghĩa là sao?"
"Nghĩa như tên, thần hồn khi tẩu hỏa nhập ma".
Tô Minh hít ngược một hơi, tẩu hỏa nhập ma? Đương nhiên là anh hiểu rồi.
Tu giả võ đạo sợ nhất là tẩu hỏa nhập ma.
Sau khi tẩu hỏa nhập ma sẽ mất đi lý trí và trở thành một cỗ máy giết chóc, rồi chìm đắm trong nó thành cái xác không hồn, sống không bằng chết.
Tẩu hỏa nhập ma? Còn không bằng chết!
"Chủ nhân ơi, tuy tẩu hỏa nhập ma thành Ma Hồn rất nguy hiểm, có lẽ có 99,999% sẽ không thể trở lại như thường được, rồi hoàn toàn chìm đắm trong nó, trở thành cỗ máy giết chóc. Thế nhưng, suy cho cùng là vẫn còn sống, vẫn còn một tia hy vọng. Nếu không đi đến nền văn minh Ám thì chỉ còn nước chết thôi".
Tô Minh im lặng suy xét.
Chẳng mấy chốc, anh đã đưa ra quyết định, chọn cách đến nền văn minh Ám, còn nước mới còn tát.
Đương nhiên, anh còn có một điều quan trọng để dựa vào đó là kho tàng huyết mạch. Có lẽ, với người khác thì khi nhập ma, 99,999% sẽ không thể tỉnh táo lại, cứ thế chìm đắm trong nó.
Nhưng Tô Minh lại cảm thấy mình có thể tỉnh táo lại và không chìm đắm trong nó.
"Làm cách nào mới có thể tẩu hỏa nhập ma? Mới có thể trốn vào tầng Ám?"
"Tẩu hỏa nhập ma bình thường rất khó trốn vào tầng Ám, nhưng có một loại có thể. Loại đó cực kỳ bá đạo, một khi thành công thì tầng Ám sẽ mở ra con đường trực tiếp dẫn người vào. Cách này tên là trục xuất!"
Trục xuất?
"Đưa bí pháp trục xuất cho tao đi...", Tô Minh nghiêm túc nói. Nếu đã quyết định thì anh sẽ không do dự nữa.
Chẳng mấy chốc, trong đầu Tô Minh đã hiện lên cách trục xuất. Bí pháp này khá khủng bố, quả thật là vượt ngoài tưởng tượng, còn đáng sợ hơn cả tự sát gấp trăm lần.
Nghịch khí, nghịch nguyên, làm rối loạn linh, loạn hồn. Kết hợp cả bốn điều đó có thể tự mình trục xuất!
"Nếu tao tự mình trục xuất đến tầng Ám, vậy còn mi? Mi sẽ trở nên như thế nào?", Tô Minh hỏi.
"Tôi đã ký khế ước chủ tớ với người, nên chủ nhân bị trục xuất, tôi cũng sẽ bị động trục xuất theo", Huyền Võ Tiên Quy đáp: "Có điều, nếu có ngày chủ nhân có thể khôi phục, trở về. Vậy, tôi là đầy tớ của người, cũng sẽ khôi phục và trở về".
Tô Minh yên tâm.
Cùng lúc đó.
"Tô Minh, kể nghe xem cậu luyện hóa Kiếm Y Không Tuyệt bằng cách nào. Nếu cậu trả lời khiến bổn tọa hài lòng thì tôi có thể cho cậu chết một cách thoải mái. Thậm chí là để lại một luồng thần hồn cho cậu", Luyện Phù Sinh lại ngồi xuống trên ghế rồng, rồi mở miệng hỏi, giọng nói cũng trở nên bình tĩnh. Song, khi nghe kỹ thì lúc này ông ta cũng không phải thật sự bình tĩnh, đằng sau sự bình tĩnh ấy là một sự khao khát mãnh liệt. Hơn nữa, sâu trong mắt ông ta đều lộ ra sự tham lam.
"Không có cách gì cả, chỉ luyện hóa thôi. Rất đơn giản, luyện hóa cái là thành công", Tô Minh nhàn nhạt đáp. Anh không phải là người thích nói nhảm, nhưng lúc này lại bắt đầu bịa đặt để tranh thủ thời gian. Anh đang điên cuồng tìm hiểu cách trục xuất ở trong đầu, nên cần chút thời gian.
Luyện Phù Sinh im lặng.
Hiển nhiên là đang giận.
Tô Minh không phối hợp khiến ông ta vô cùng bực tức.
Huống chi, ý trong lời Tô Minh là anh luyện hóa Kiếm Y Không Tuyệt rất đơn giản. Vậy, Luyện Phù Sinh ông ta vì luyện hóa nó mà cố gắng cả mấy chục triệu năm, đến giờ cũng không thấy được chút thành công nào, thì chẳng phải là hết sức vô dụng?
"Cứ phải để bổn tọa tiễn cậu xuống suối vàng sao?", Luyện Phù Sinh nổi lên sát khí, dù ông ta biết mối quan hệ giữa Tô Minh và Thiên Nữ, nhưng cũng muốn giết anh. Dù sao, Thiên Nữ còn chưa lo nổi cho mình nữa là.
"Tuy tôi rất tò mò suối vàng là như thế nào? Nhưng, trước mắt tôi vẫn còn yêu đời lắm. Tôi nghĩ, tôi sẽ không đi đâu", Tô Minh cười nói.
"Đó cũng không phải là điều mà cậu quyết định được! Chết đi cho bổn tọa! Liêm Đao Sát Thần, chém!", sau đó, Luyện Phù Sinh bỗng giơ tay lên, vô số ánh sáng màu máu từ trong nền văn minh Hàn Uyên ùa đến rồi tụ lại trên cánh tay Liêm Đao. Rõ ràng trông nó chẳng khác gì một cánh tay bình thường, nhưng lúc này lại có cảm giác như cánh tay của Thần Ma. Chỉ liếc nhìn một cái thôi đã cảm thấy thần hồn như muốn nứt toạc, hết sức đáng sợ.
Đạo pháp giết chóc khủng bố sôi trào lượn lờ trên cánh tay Liêm Đao, y như một đám Hắc Bạch Vô Thường đang đi gặt hái mạng sống khiến người ta tê cả da đầu.
Nó rắc rối đến mức chỉ liếc nhìn một cái thôi đã cảm thấy đau đầu như muốn nứt, thần thông, võ kỹ rối loạn, mỗi một ánh đao như toát ra khí tức hủy thiên diệt địa.
Thoáng chốc, khí tức ấy đã nén đến mức tối đa.
"Vèo!"
Một luồng đao mang màu máu bổ thẳng từ trên trời xuống. Nó cực kỳ khổng lồ, vươn ra từ trong hư không, nối liền cả đường chân trời, bổ ngang mọi thứ, tràn ngập khí tức giết chóc.
Đao mang vừa nhúc nhích, cả bầu trời và mặt đất như bị chém vỡ vụn làm đôi! Mà nó lại bổ thẳng về phía Tô Minh...
Khoảnh khắc ấy, Tô Minh giống như một con muỗi, mà đao mang kia lại giống một kíp nổ hạt nhân, sự chấn động ấy rất khủng bố.
Băng Quy Đạo Nhân nhìn màn hình tiên nguyên lẩm bẩm: "Thiên Nữ, chào tạm biết người đàn ông của cô đi!"
"Không...", lò luyện hồn điên cuồng run lên, 81 trận pháp hủy diệt cũng run lên theo, y như sắp bị phá hủy. Thiên Nữ mất hết lý trí gào lên.
Cùng lúc đó.
"Lão Quy, sẵn sàng đi, chúng ta sắp đi vào nền văn minh Ám rồi!", Tô Minh nói với Huyền Võ Tiên Quy.
Sau đó, Tô Minh như phát điên, chẳng những không lùi, trái lại còn cầm Ma La Kiếm điên cuồng chém về phía trước, nháy mắt đã chém ra 10 ngàn, 100 ngàn, 1 triệu kiếm mang!
Anh không chút do dự, dốc hết sức mạnh vung kiếm. Song, mỗi một kiếm cũng chỉ như kiến đụng phải rồng thiêng, tờ giấy gặp phải lưỡi dao. Tất cả đều phí công.
Đao mang của Liêm Đao kia càng trở nên khổng lồ, vắt ngang trời đất bổ thẳng về phía Tô Minh.
Thế nhưng, Tô Minh cũng không lo lắng, mặt mày vẫn bình tĩnh, kiên định như thường.
"Sắp, sắp rồi...", trong lòng anh điên cuồng gào lên.
Anh liên tục vung kiếm lên chém ra không phải là vì thử ngăn cản Liêm Đao, mà là muốn giảm bớt sức mạnh của nó.
Vài giây sau.
"Đao mang kia chỉ còn lại khoảng 50% sức mạnh, cũng tạm rồi!", Tô Minh nghĩ bụng.
Bỗng dưng, anh không ra tay nữa, Ma La Kiếm hóa thành vòng tay đeo trên cổ tay anh.
Tô Minh thế mà không định vung kiếm ngăn cản nó nữa, trái lại, trước mặt anh lại xuất hiện một tấm chắn bằng thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng. Mà đây chỉ mới là tầng thứ nhất.
Tầng thứ hai là tấm chắn bằng Thái U Hỏa vô cùng vô tận.
Tầng thứ ba là tấm chắn bằng Pháp Nguyên Trường Hà.
Tầng thứ tư là bia Huyền Diệu.
"Bốn tấm chắn đỡ một đao này, có lẽ mình sẽ thoi thóp còn một hơi và bi nó đánh bay ra 150km!"
Tô Minh thầm tính toán, lẩm bẩm.
Khoảng cách ấy thì một cao thủ như Luyện Phù Sinh chắc chỉ mất 0,05 giây đã có thể xuất hiện trước mặt Tô Minh. Nhưng, anh cũng chỉ cần nhiêu đó để thi triển bí pháp trục xuất mình.
Mọi thứ đã được Tô Minh tính toán hết rồi.
Hơn nữa, Tô Minh còn dặn Huyền Võ Tiên Quy, nếu cuối cùng bốn tấm chắn kia không đỡ nổi một đao chỉ còn 50% sức mạnh như trong kế hoạch, mà vẫn còn kém một chút thì nó chính là tấm chắn thứ năm. Dù sao, mai rùa của Huyền Võ Tiên Quy cũng là bảo vật phòng ngự cực mạnh.
Thoáng chốc.
"Vèo!"
Một đao kia đã bổ tới trước mặt Tô Minh. Đầu tiên, nó gặp phải tấm chắn bằng thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng, vừa đụng vào thì tầng phòng ngự ấy đã vỡ vụn, hoàn toàn không ngăn nổi.
Mà Tô Minh cũng đã bắt đầu bay ngược ra ngoài nhanh như chớp, men theo lực đẩy của đao mang, kế hợp với hơn trăm cái thần thông không gian. Tốc độ ấy quả thật nhanh đến nỗi không tài nào tưởng tượng nổi.
Ngay cả Luyện Phù Sinh cũng chẳng cảm thấy gì lạ. Ông ta thấy đao mang của Liêm Đao mình bổ vào Tô Minh, cậu ta bị bổ bay ra ngoài nhanh như thế cũng là điều bình thường thôi.
Chẳng mấy chốc, tầng phòng ngự thứ hai, thứ ba cũng bị bổ nát một cách hết sức nhanh chóng.
Một đao dốc hết sức mạnh của Luyện Phù Sinh quá mạnh!
Thực ra, tầng phòng ngự của Tô Minh cũng không kém. Dù là vòng sáng của thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng, hay Thái U Hỏa, Pháp Nguyên Trường Hà thì Tô Minh đều dám nói một câu bất cứ một chiêu nào trong số chúng cũng có thể đỡ nổi một kích toàn lực của tu giả võ đạo có cảnh giới Nguyên Vạn Tượng tầng một đỉnh phong.
Nhưng đối mặt với Luyện Phù Sinh, chúng lại giống như một tờ giấy mỏng.
Có điều, cũng có tin tốt.
Đầu tiên, Tô Minh rõ ràng có thể cảm giác được đao mang của Luyện Phù Sinh đã bị vô số luồng kiếm mang của Ma La Kiếm bào mòn, kết hợp với ba tầng phòng ngự thì tuy nó vẫn còn rất mạnh, vẫn bổ thẳng tới một cách khủng bố. Song, có thể khẳng định, nó đã tiêu hao mất 80%, chỉ còn lại 20% sức mạnh thôi.
20% kia, Tô Minh vẫn còn tầng phòng thứ tư là bia Huyền Diệu. Dù không đỡ nổi, chí ít cũng đỡ được 10%.
Vậy thì, chỉ còn lại 10%. Nhưng lúc ấy, anh vẫn còn lão Quy.
Mà dù không có lão Quy, Tô Minh cũng tin rằng với cường độ và khả năng tự lành khủng bố của cơ thể mình cũng có thể đỡ nổi và còn sống.
Nói cách khác, kế hoạch của anh hoàn toàn có hiệu quả.
Không những thế, khi đao mang kia phá liên tục ba tầng phòng ngự, Tô Minh đã dựa vào 0,05 giây kia bay ra 100.000km. Song trong quá trình ấy, anh cũng không rảnh rỗi, mà dùng hết sức mạnh thi triển biện pháp trục xuất.
Giờ phút này, khi đao mang kia bổ lên tầng phòng ngự thứ tư là bia Huyền Diệu thì gần như đã lập tức chém nó ra làm đôi.
Tô Minh bỗng cười một cách hết sức thoải mái.
Song, cùng lúc đó, ánh mắt anh cũng hết sức lạnh lẽo và tràn ngập sự tàn nhẫn. Tô Minh nhìn chằm chằm vào Luyện Phù Sinh giữa không trung ở đằng xa, nói: "Lần sau gặp lại, tôi chắc chắn sẽ lấy mạng ông".
Giọng anh hãy còn văng vẳng thì bỗng nhiên, khí tức cả người Tô Minh chợt như một hồ nước lặng bị quấy đục, một đám mây bị gió bão cuốn đi mà nghịch chuyển, tán loạn. Không những thế, cơ thể anh còn run bần bật, có vô số luồng khí đen điên cuồng vờn quanh.
Hai con ngươi của anh lập tức trở nên đục ngầu, sau đó biến thành màu đỏ y như nhỏ máu.
Nhìn kỹ thì làn da lộ ra bên ngoài cơ thể anh như trán, cánh tay... đều nổi lên gân xanh và biến thành màu đen. Vả lại, tốc độ máu chảy trong người anh cũng nhanh hơn rất nhiều. Nếu nói trước kia hệ sinh thái trong người anh tràn ngập sức sống như một khu rừng rậm, thì lúc này, lại là một thế giới bụi bặm, u ám như tận thế.
Thực tế, giờ đây Tô Minh đã mất đi lý trí!
Trong đầu anh chỉ còn lại một suy nghĩ đó là giết!
Chỉ có giết!
Sát khí cả người đậm đặc đến nỗi có thể chống lại người có cấp bậc như Luyện Phù Sinh. Phải biết rằng, ông ta chính là chủ nhân của nền văn minh Sát Đạo!
"Không xong, cậu... cậu ta tự mình trục xuất ư?", Luyện Phù Sinh hết sức hoảng sợ, cũng mất bình tĩnh. Trong khoảnh khắc ấy, chiếc ghế mà ông ta đang ngồi chợt hóa thành một vệt sáng màu đen như sao băng, xuyên qua vô vàn hư không xông thẳng về phía Tô Minh. Gần như chỉ mất 0,01 giây đã xuyên qua 100.000m, rồi xuất hiện trước mặt Tô Minh.
Song, vẫn không kịp.
Bởi vì, khi Luyện Phù Sinh đến trước mặt Tô Minh thì cả cơ thể anh đã bị hút vào một cái hố đen không gian. Rìa của hố đen ấy xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, nhưng tâm lõm xuống của nó lại xoay ngược chiều kim đồng hồ.
Khi nhìn chằm vào nó sẽ bất chợt cảm thấy đầu óc mình như đông cứng lại, trái tim như ngừng đập, dường như mọi thứ đều có thể bị nó cắn nuốt.
Mà theo sự hiểu biết của Luyện Phù Sinh thì cái hố đen kia chính là cánh cổng trục xuất!
Thường thì nó sẽ không xuất hiện, nhưng một khi xuất hiện, rồi bước vào trong thì sẽ không thể thoát ra được và bị kéo vào nền văn minh Ám.
Khuôn mặt Luyện Phù Sinh dưới tấm mặt nạ vô cùng khó coi, cảm giác như sắp chảy nước đến nơi, hoàn toàn theo bản năng. Ông ta giơ tay lên ngưng tụ thành một trảo ấn là muốn nắm lấy cánh cửa kia. Kể cả biết tỉ lệ rất thấp nhưng ông ta vẫn muốn thử, nếu không thì ông ta cảm thấy không cam tâm.
Trong lòng ông ta thầm thấy hối hận cực độ.
Ông ta có vô số thủ đoạn có thể dễ dàng giết chết Tô Minh, chỉ là quá sơ suất mà thôi.
Dù sao thì cũng tại vì quá tự tin nên không phòng bị và không chuẩn bị trước.
Vì vậy lúc này, ngoài hối hận ông ta không còn chiêu thức nào khác.
Luyện Phù Sinh rất ít khi nổi nóng, rất ít khi thay đổi cảm xúc. Nhưng lúc này dường như ông ta phẫn nộ và hối hận đến nỗi toàn thân run rẩy.
Nỗ lực và tính toán mấy chục triệu năm lập tức hóa thành hư vô ngay trước mặt mình mà còn là mình tự gây nên.
Ngoài ra, ông ta và Băng Quỷ Đạo Nhân đã thống nhất với nhau, bỏ ra cái giá cực lớn. Kết quả thì sao? Hiện giờ, ba chí bảo không gian, không có cái nào về tay mình, cũng không trách được Băng Quỷ Đạo Nhân.
Huống hồ, nếu bắt được Tô Minh thì có thể dùng các thủ đoạn tàn nhẫn để có được Kiếm Y Không Tuyệt mà Tô Minh mất thời gian ngắn có thể luyện hóa hoàn toàn. Có thể nói là thu hoạch đó là quá lớn, vốn dĩ là dâng đến tận miệng mình rồi, vậy mà hiện giờ…
Quả nhiên trong chớp mắt, trảo ấn của ông ta vừa chạm đến cánh cửa đó thì trảo ấn lập tức hóa thành hư vô, dường như bị hủy diệt hoàn toàn.
“Không…!”, Luyện Phù Sinh hét lớn, giọng nói vô cùng lớn, làm chấn động cả nền văn minh Hàn Uyên. Trong lúc phẫn nộ, ông ta dốc hết sức lực, khó khống chế khí tức toàn thân nên đã gây nên trận sóng gió. Trong chớp mắt, tai họa đó vô hình đập chết 30% tu giả võ đạo ở nền văn minh Hàn Uyên. Nhất thời nền văn minh Hàn Uyên đều biến thành màu máu, màu máu bao trùm khắp đất trời. Máu tươi hóa thành dòng sông dài chảy khắp nền văn minh Hàn Uyên. Đến khí tức băng hàn của nền văn minh Hàn Uyên cũng hoàn toàn bị nhấn chìm.
“Đủ rồi!”, Băng Quỷ Đạo Nhân lên tiếng, giọng nói vang vọng.
Giọng anh hãy còn văng vẳng thì bỗng nhiên, khí tức cả người Tô Minh chợt như một hồ nước lặng bị quấy đục, một đám mây bị gió bão cuốn đi mà nghịch chuyển, tán loạn. Không những thế, cơ thể anh còn run bần bật, có vô số luồng khí đen điên cuồng vờn quanh.
Hai con ngươi của anh lập tức trở nên đục ngầu, sau đó biến thành màu đỏ y như nhỏ máu.
Nhìn kỹ thì làn da lộ ra bên ngoài cơ thể anh như trán, cánh tay... đều nổi lên gân xanh và biến thành màu đen. Vả lại, tốc độ máu chảy trong người anh cũng nhanh hơn rất nhiều. Nếu nói trước kia hệ sinh thái trong người anh tràn ngập sức sống như một khu rừng rậm, thì lúc này, lại là một thế giới bụi bặm, u ám như tận thế.
Thực tế, giờ đây Tô Minh đã mất đi lý trí!
Trong đầu anh chỉ còn lại một suy nghĩ đó là giết!
Chỉ có giết!
Sát khí cả người đậm đặc đến nỗi có thể chống lại người có cấp bậc như Luyện Phù Sinh. Phải biết rằng, ông ta chính là chủ nhân của nền văn minh Sát Đạo!
"Không xong, cậu... cậu ta tự mình trục xuất ư?", Luyện Phù Sinh hết sức hoảng sợ, cũng mất bình tĩnh. Trong khoảnh khắc ấy, chiếc ghế mà ông ta đang ngồi chợt hóa thành một vệt sáng màu đen như sao băng, xuyên qua vô vàn hư không xông thẳng về phía Tô Minh. Gần như chỉ mất 0,01 giây đã xuyên qua 100.000m, rồi xuất hiện trước mặt Tô Minh.
Song, vẫn không kịp.
Bởi vì, khi Luyện Phù Sinh đến trước mặt Tô Minh thì cả cơ thể anh đã bị hút vào một cái hố đen không gian. Rìa của hố đen ấy xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, nhưng tâm lõm xuống của nó lại xoay ngược chiều kim đồng hồ.
Khi nhìn chằm vào nó sẽ bất chợt cảm thấy đầu óc mình như đông cứng lại, trái tim như ngừng đập, dường như mọi thứ đều có thể bị nó cắn nuốt.
Mà theo sự hiểu biết của Luyện Phù Sinh thì cái hố đen kia chính là cánh cổng trục xuất!
Thường thì nó sẽ không xuất hiện, nhưng một khi xuất hiện, rồi bước vào trong thì sẽ không thể thoát ra được và bị kéo vào nền văn minh Ám.
Khuôn mặt Luyện Phù Sinh dưới tấm mặt nạ vô cùng khó coi, cảm giác như sắp chảy nước đến nơi, hoàn toàn theo bản năng. Ông ta giơ tay lên ngưng tụ thành một trảo ấn là muốn nắm lấy cánh cửa kia. Kể cả biết tỉ lệ rất thấp nhưng ông ta vẫn muốn thử, nếu không thì ông ta cảm thấy không cam tâm.
Trong lòng ông ta thầm thấy hối hận cực độ.
Ông ta có vô số thủ đoạn có thể dễ dàng giết chết Tô Minh, chỉ là quá sơ suất mà thôi.
Dù sao thì cũng tại vì quá tự tin nên không phòng bị và không chuẩn bị trước.
Vì vậy lúc này, ngoài hối hận ông ta không còn chiêu thức nào khác.
Luyện Phù Sinh rất ít khi nổi nóng, rất ít khi thay đổi cảm xúc. Nhưng lúc này dường như ông ta phẫn nộ và hối hận đến nỗi toàn thân run rẩy.
Nỗ lực và tính toán mấy chục triệu năm lập tức hóa thành hư vô ngay trước mặt mình mà còn là mình tự gây nên.
Ngoài ra, ông ta và Băng Quỷ Đạo Nhân đã thống nhất với nhau, bỏ ra cái giá cực lớn. Kết quả thì sao? Hiện giờ, ba chí bảo không gian, không có cái nào về tay mình, cũng không trách được Băng Quỷ Đạo Nhân.
Huống hồ, nếu bắt được Tô Minh thì có thể dùng các thủ đoạn tàn nhẫn để có được Kiếm Y Không Tuyệt mà Tô Minh mất thời gian ngắn có thể luyện hóa hoàn toàn. Có thể nói là thu hoạch đó là quá lớn, vốn dĩ là dâng đến tận miệng mình rồi, vậy mà hiện giờ…
Quả nhiên trong chớp mắt, trảo ấn của ông ta vừa chạm đến cánh cửa đó thì trảo ấn lập tức hóa thành hư vô, dường như bị hủy diệt hoàn toàn.
“Không…!”, Luyện Phù Sinh hét lớn, giọng nói vô cùng lớn, làm chấn động cả nền văn minh Hàn Uyên. Trong lúc phẫn nộ, ông ta dốc hết sức lực, khó khống chế khí tức toàn thân nên đã gây nên trận sóng gió. Trong chớp mắt, tai họa đó vô hình đập chết 30% tu giả võ đạo ở nền văn minh Hàn Uyên. Nhất thời nền văn minh Hàn Uyên đều biến thành màu máu, màu máu bao trùm khắp đất trời. Máu tươi hóa thành dòng sông dài chảy khắp nền văn minh Hàn Uyên. Đến khí tức băng hàn của nền văn minh Hàn Uyên cũng hoàn toàn bị nhấn chìm.
“Đủ rồi!”, Băng Quỷ Đạo Nhân lên tiếng, giọng nói vang vọng.
Ông ta nhìn màn hình tiên nguyên, sắc mặt không ngừng biến đổi, cuối cùng biến thành màu tím đen.
Dù sao thì lò luyện hồn cũng bình thường lại rồi.
“Ha ha… Người đàn ông của bổn thiên nữ làm sao có thể bị giết dễ dàng như vậy? Luyện Phù Sinh cũng không được rồi!”, thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng, trong giọng nói chứa đầy vẻ lạnh lùng, may mắn và tự hào. Dường như không giống Thiên Nữ trước đó từng không ngừng run rẩy khi nhìn thấy Luyện Phù Sinh dốc toàn bộ sức lực tấn công Tô Minh.
“Nền văn minh Ám đâu có dễ sống thế. Kể cả có thể sinh tồn ở đây thì gần như không thể quay về. Chỉ có thể bước vào trạng thái nhập ma thôi”, giọng nói Băng Quỷ Đạo Nhân khàn khàn. Mặc dù nói như vậy nhưng đó cũng là sự thật. Nhưng không biết tại sao, ông ta luôn cảm thấy Tô Minh là người có thể phá vỡ những lý luận võ đạo, phá vỡ tất cả tham chiếu lịch sử và tất cả những nhận thức thông thường.
“Vậy sao? Cứ chờ xem!”, thiên nữ Tạo Hóa chế giễu một câu. Có kho tàng huyết mạch thì cô không tin Tô Minh nhập ma mà không thể quay về. Ha ha… Tưởng kho tàng huyết mạch chỉ để làm cảnh sao?
Lúc này một giọng nói truyền đến.
“Băng Quỷ! Ông là chủ nhân của nền văn minh Hàn Uyên, nền văn minh Hàn Uyên là nội thế giới của ông, vậy thì ông có thể đuổi thằng nhóc kia ra khỏi nền văn minh Ám chứ?”
Giọng nói này là của Luyện Phù Sinh.
Giọng nói đầy vẻ mệt mỏi, có cả chút không cam tâm, khẩn cầu và cả hi vọng.
Chưa đợi Băng Quỷ Đạo Nhân lên tiếng thì Luyện Phù Sinh tiếp tục nói: “Chỉ cần ông đuổi thằng nhóc kia ra khỏi nền văn minh Ám, ông cứ việc đưa ra điều kiện và giá cả”.
Băng Quỷ Đạo Nhân trầm ngâm, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Sau mấy hơi thở, chỉ còn lại tiếng cười khổ và chế giễu: “Tôi có thể kéo thằng nhóc đó ra khỏi nền văn minh Ám, dù sao đó cũng thuộc nền văn minh Hàn Uyên, còn tôi là chủ của nền văn minh Hàn Uyên nhưng ông có biết, tôi sẽ phải trả cái giá đắt như nào không?”, giọng nói của Băng Quỷ Đạo Nhân phức tạp, cố kìm nén lửa giận trong lòng.
Cũng tại thực lực không bằng Luyện Phù Sinh, nếu không thì ông ta chỉ mong xông ra khỏi nền văn minh Hàn Uyên tìm Luyện Phù Sinh tát cho kẻ phế vật này một cái.
“Giá cao đã đành! Đã vậy, một khi tôi động đến nền văn minh Ám thì tôi cũng bước vào nhập ma! Luyện Phù Sinh! Ông nghĩ, ông ra giá và điều kiện cho tôi có thể giúp tôi thoát khỏi nhập ma không? Huống hồ, nhập ma là không thể quay về bình thường được, ông hiểu không?”, Băng Quỷ Đạo Nhân gần như rống lên.
Luyện Phù Sinh cũng trầm ngâm, thậm chí toàn thân như già đi mấy trăm triệu tuổi.
Ông ta không ngồi trên ghế nữa mà bước ra, biến mất khỏi nền văn minh Hàn Uyên.
Câu nói ‘mất cả chì lẫn chài’ là trong trường hợp như này.
…
Tô Minh cảm thấy mình như đang nằm mơ, giấc mơ chém giết nhưng rất thật.
Trong giấc mơ, tay anh nhuốm đầy máu. Trong mơ, anh như một kẻ sát nhân còn khủng khiếp hơn đao phủ.
Lúc tỉnh mộng, cảm giác đầu tiên của Tô Minh là nhịp tim của mình.
Thình thịch, tim đập như trống!
Tiếp theo là toàn thân đau đớn.
Cảm giác đau như hàng chục ngàn con kiến đang gặm cắn.
Sau đó là tình trạng thương tích, Tô Minh cảm nhận được vết thương của mình hiện tại rất nghiêm trọng, chỉ còn sót lại một hơi, xương cốt toàn thân gần như nát bấy.
Mặt khác, kiếm tâm của anh cũng im lặng, cây Thế Giới gần như héo hoàn toàn.
Trong cơ thể, xương trở nên lẫn lộn như vừa trải qua động đất.
Kinh mạch gần như đã tan vỡ hết.
Toàn bộ huyệt vị đều bị phá tan.
Chỉ có một thứ không thay đổi, nói chính xác hơn nó biến đổi rồi, hình như đã mạnh hơn, chói mắt hơn, đó là kho tàng huyết mạch.
“Chủ... chủ nhân, người... người có lại ý thức nhanh vậy sao?”, giọng của Huyền Võ Tiên Quy truyền ra.
“Lão quy, mi cũng có lại ý thức rồi sao?”
“Vâng, chủ nhân, tôi và người có khế ước chủ tớ mà, người có lại ý thức thì tôi cũng có!”, Huyền Võ Tiên Quy cũng mừng rỡ kinh ngạc: “Chủ nhân đúng là thần kỳ, tuy rằng có lời đồn tu giả võ đạo trục xuất xuống tầng Ám, phí hoài thời gian vô tận, phải thích ứng vô số đêm ngày, nếu như còn may mắn sống sót thì có thể sẽ từ từ sinh ra một chút ý thức. Đương nhiên, ý thức kiểu này vẫn thuộc về ý thức trong nhập ma và ma tính nhưng nó cũng là ý thức. Nhưng thưa chủ nhân, người... sao... sao người lại rớt vào tầng Ám mà lại có ý thức? Đúng là không thể tin nổi!”
Khó trách sao Huyền Võ Tiên Quy lại kích động như thế.
Đừng coi thường chút ý thức này, chỉ một chút đó thôi thì khả năng sống sót cũng lớn hơn rất nhiều,
Vốn dĩ Huyền Võ Tiên Quy có thể để Tô Minh một mình trục xuất, là chuyện kiểu coi ngựa sống thành ngựa chết, chính Huyền Võ Tiên Quy cũng biết rõ là dù tiến vào tầng Ám, ban đầu sẽ không có ý thức, là một cỗ máy giết người mà thôi, không bằng cả dã thú. Đến văn minh Ám thì chắc chắn sẽ bị trọng thương vì trục xuất, bị thương nặng cộng thêm việc không có ý thức, trong một trăm người, chín mươi chín sẽ chết ngay tại chỗ. Dù còn may mắn sống sót thì trong cuộc đời dài dòng buồn chán mất ý thức kia, kẻ đó cũng khó mà tồn tại. Suy cho cùng, văn minh Ám cũng là thế giới của tu giả ma đạo theo ý nào đó, hễ là gặp phải thứ gì, rất có khả năng sẽ bị giết!
Huyền Võ Tiên Quy thật sự cảm thấy cách coi ngựa sống thành ngựa chết này cũng chỉ giúp Tô Minh kéo dài thời gian tử vong thêm vài chục giây thôi.
Nhưng chết trong tay Luyện Phù Sinh và chết ở nền văn minh Ám khác nhau rất lớn.
Nhưng làm sao ngờ được...
Má ơi!
Thần tích nha!
Có thần tích!
“Khụ khụ...”, Tô Minh không còn hơi sức đâu mà nói chuyện với Huyền Võ Tiên Quy, vì thương tích của anh quá mạnh.
Nghiêm trọng tới mức không còn hơi để nói.
Nặng tới mức hơi thở cũng trở nên mềm yếu.
Như ngọn nến trong gió, có thể bị dập tắt bất kỳ lúc nào.
Vết thương đang từ từ chữa lành nhưng tốc độ chữa lành rất chậm, điều này cũng dễ hiểu, vì anh trục xuất, năng lực tự chữa lành cực mạnh không bị mất nhưng cũng giảm đi 90%.
Đương nhiên, Tô Minh cũng không lo lắng việc năng lực tự chữa lành mất đi, cũng không lo cây Thế Giới và kiếm tâm bị khô héo, lại càng không lo xương cốt, lục phủ ngũ tạng bị vỡ vụn, kinh mạch đứt gãy gì đó. Bởi chỉ cần có thời gian, anh từ từ tác động kho tàng huyết mạch là đều có thể chậm rãi khôi phục.
Kho tàng huyết mạch như mồi lửa trong đêm tối.
Phải, nó chỉ là ngòi nổ thôi.
Nhưng một mồi lửa hay ngòi nổ cũng đủ để lửa cháy lan cả đồng cỏ.
Đương nhiên, vẫn câu kia, mọi thứ cần thời gian, nói thẳng ra là vì hiện tại anh chỉ còn nhiêu đó sức lực, hơi thở cũng yếu ớt, mệt mỏi đau đớn nên không còn sức đâu vận hành kho tàng huyết mạch.
Anh cần có thời gian.
Cần từ từ chậm rãi.
Không thể sốt ruột!
Nhưng...
Trong hoàn cảnh hiện tại của anh thì thứ thiếu nhất chính là thời gian.
Thần hồn Tô Minh vẫn còn, thần hồn cực mạnh vẫn còn nên anh vẫn có khả năng tìm hiểu, hoàn cảnh chung quanh đã được anh dùng thần hồn thăm dò.
Sau khi thăm dò, anh gần như tuyệt vọng, muốn chửi thề lắm rồi.
Hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Hiện tại, nơi anh đang nằm có vẻ... có vẻ... có vẻ là trên một ngọn núi, một rừng cây trên núi. Điều này không quan trọng, điều trọng yếu là nơi này giống như bãi tha ma...
Vừa rồi, khi dùng thần hồn thăm dò, trong mười dặm chung quanh có không dưới một trăm ngàn hài cốt con người.
Trong những hài cốt người này, nhiều người mới chết vài ngày, có kẻ chỉ còn lại bộ xương khô.
Dù sao cũng đều không được chôn.
Mỗi một thi thể đều tràn ra ma khí đen thui.
Hiển nhiên chủ nhân của những hài cốt này đều là tu giả ma đạo.
Nếu chỉ thế thì cũng không có gì, Tô Minh cũng không phải người nhát gan, bãi tha ma có sá gì?
Thứ quan trọng hơn là trong bãi tha ma có không ít thú hoang, nói là thú hoang nhưng thực tế là hủ thú, là hủ thú ăn xác chết.
Những hủ thú này không lớn, vẻ ngoài như sói, trông rất xấu xí, hàm răng sắc bén, toàn thân tỏa ra mùi tanh tưởi, hai mắt đỏ ngầu, hung tàn vô cùng, chúng đang cắn nuốt thi thể của những tu giả ma đạo kia.
Tô Minh đang lo nếu tiếp tục thế này thì anh sẽ rất nhanh bị hủ thú phân xác ăn hết.
Bị chúng ăn tươi nuốt sống!
“Lão quy, làm sao đây? Còn sức lực gì không? Có thể đưa tao rời khỏi đây không?”, Tô Minh hỏi.
“Chủ nhân, tôi còn tệ hơn người đây, nói sao thì người cũng còn lại nửa... nửa hơi mà tôi chỉ còn khoảng... một phần mười hơi thở!”, lão quy nói chuyện mà giọng run rẩy, âm thanh rất nhỏ, gần như là sắp hôn mê.
“Đáng chết!”, Tô Minh mắng một câu.
Tim của Tô Minh cũng vô cùng sợ hãi. Chỉ cần chậm một xíu thôi là kiếm tâm của mình nhất định sẽ vỡ vụn.
Không phải là kiếm tâm không mạnh, mà là vì đao của Luyện Phù Sinh quá khủng khiếp.
Trực giác mách bảo Tô Minh rằng, kiếm tâm của mình không đấu lại được đao kia.
“Được lắm!”, Luyện Phù Sinh lại khen một câu. Ông ta khen Tô Minh vẫn chưa bị đao của mình chém chết, vẫn vô cùng tỉnh táo, đúng là hiếm có. Hơn nữa ông ta cũng khâm phục khi Tô Minh có thể đoán ra quả tim ban nãy không phải là đối thủ của đao quang mà không do dự thu lại luôn. Bởi chỉ cần Tô Minh do dự một tích tắc là tim cũng sẽ vỡ tung.
Nhưng điều này cũng không quan trọng.
Mặc dù Tô Minh thu quả tim lại nhưng đao quang đã bắn ra và đã đến trước mặt anh.
Đúng thế! Đao quang chỉ còn cách Tô Minh 3 mét nữa, đúng là quá nhanh.
Tất cả mọi người đều đoán, Tô Minh chết chắc rồi, không thể có kỳ tích xuất hiện.
Luyện Phù Sinh cũng nghĩ là như vậy.
Còn Băng Quỷ Đạo Nhân quan sát qua màn hình tiên nguyên lúc này cũng nở nụ cười tàn nhẫn.
Nhưng trong lúc thoạt nhìn cái chết đã cận kề thì…
“Chém!”, Tô Minh hét lớn.
Âm thanh vô cùng kiên định và tràn đầy tự tin.
Trong tiếng hét lớn và quái dị đó, trong tay anh đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm.
Đây là Ma La Kiếm đã trang bị Kiếm Y Không Tuyệt.
Kiếm quang vừa bay ra đã đối đầu trực tiếp với đao quang sắc bén.
Luyện Phù Sinh ngồi suốt trên ghế thì lúc này cũng đứng bật dậy, nói: “Không thể nào! Kiếm Y Không Tuyệt??”
Người khác có thể không cảm nhận ra nhưng Luyện Phù Sinh thì có thể.
Ông ta quá quen với Kiếm Y Không Tuyệt.
Dù sao thì ông ta và chủ không gian cũng được coi là bạn cũ. Huống hồ năm đó khi Kiếm Y Không Tuyệt ra đời, Luyện Phù Sinh chỉ kém chủ không gian một chút xíu thôi.
Sau này, trong mấy lần giao đấu chủ không gian cũng dùng đến Kiếm Y Không Tuyệt, phải nói là cái này vô cùng lợi hại. Bắt đầu từ lúc đó, từ sâu thẳm trong tim, Luyện Phù Sinh đã khao khát có được Kiếm Y Không Tuyệt.
Tiếc rằng ông ta không có cơ hội đó. Dù sao thì ông ta cũng không có thực lực cướp đoạt nó từ tay của chủ khô
Kiếm Y Không Tuyệt là chí bảo thuộc tính không gian. Có thể nói rằng, ngoài chủ không gian trong chư thiên vạn giới, bất cứ ai có được nó mà muốn luyện hóa thì đều khó như lên trời.
Vì vậy, mấy chục triệu năm nay Luyện Phù Sinh cũng không hề nhàn rỗi mà tiêu tốn rất nhiều sức lực và tiền bạc để tìm kiếm tâm nguyên không gian. Đây là loại bảo bối vô cùng hiếm gặp có tính bổ trợ rất lớn cho đạo không gian, có thể giúp tu giả võ đạo đi đường tắt trên con đường lĩnh ngộ không gian. Luyện Phù Sinh tin rằng, có được tâm nguyên không gian, cộng với những thủ đoạn đặc biệt khác thì ông ta có thể luyện hóa được Kiếm Y Không Tuyệt trong vòng năm triệu năm.
Nhưng trước mắt đúng là khó tin.
Từ sâu thẳm trong tim, Luyện Phù Sinh đã tự biên tự diễn rất nhiều lời chửi tục chỉ mong được phun ra.
Không ngờ Kiếm Y Không Tuyệt đã bị người ta luyện hóa trước rồi?
Hơn nữa, dường như còn luyện hóa rất hoàn hảo. Luyện hóa cũng có nhiều kiểu khác nhau. Có người chỉ luyện được 50%, có người 60% nhưng phần lớn đều không ai vượt quá 70%.
Người trẻ tuổi 10000 tuổi trước mặt không những luyện hóa được mà còn theo kiểu hoàn hảo?
Mẹ kiếp…
Luyện Phù Sinh không thể dùng lời nào để diễn tả sự chấn động của mình.
Nếu tính ra thì người trẻ tuổi 10000 tuổi này không mất đến 10000 năm đã có thể luyện hóa hoàn toàn Kiếm Y Không Tuyệt?
Đùa à?
Nếu như không phải Luyện Phù Sinh quá quen với Kiếm Y Không Tuyệt thì ông ta không bao giờ dám tin vào điều này.
“Tuyệt đối không thể!”, không chỉ có Luyện Phù Sinh mà ngay cả Băng Quỷ Đạo Nhân nhìn qua màn hình tiên nguyên cũng kinh hãi, mặt biến sắc. Ông ta còn chấn động hơn cả Luyện Phù Sinh. Bởi vì ông ta cũng lén thử luyện hóa Kiếm Y Không Tuyệt hàng trăm triệu năm mà cũng không có tiến triển. Nếu không thì làm sao ông ta có thể mượn tay của Tô Minh có được ba chí bảo dâng tới miệng cho Luyện Phù Sinh được? Có chí bảo, có ai mà không muốn giữ lại cho mình? Chẳng phải vì bản thân không thể giữ được hay sao? Nhưng Tô Minh lại…
“Đối với Tô Minh thì bất cứ chuyện gì cũng từ không thể trở thành có thể”, thiên nữ Tạo Hóa nói, giọng nói đầy vẻ thản nhiên và tự hào.
Trên thực tế, dù là bản thân Thiên Nữ cũng rất chấn động, Kiếm Y Không Tuyệt là do cô ép chủ nhân không gian giao ra. Hồi đó, cô cũng từng thử luyện hóa nó, nhưng không thành công, sau cũng lười nghĩ cách khác.
Vậy mà Tô Minh lại có thể làm được một cách dễ dàng.
"Chắc hẳn là do kho tàng huyết mạch rồi", Thiên Nữ thầm nghĩ, cũng đã đoán được 70, 80%.
Đúng lúc này.
"Vèo!", Ma La Kiếm chém ra một luồng kiếm mang chống lại đao mang màu đỏ của liêm đao kia, rồi phát ra một tiếng vang rất nhỏ. Đao mang đã trực tiếp bị chém gãy!
Đúng thế, khi đối đầu trực tiếp, Tô Minh hoặc có thể nói là Ma La Kiếm đã vượt trội hơn hẳn! Song, sâu trong lòng anh lại không có chút mừng rỡ nào, trái lại... lại cảm thấy hết sức nghiêm trọng. Vì anh có thể khẳng định, Ma La Kiếm chém gãy đao mang của Luyện Phù Sinh cũng không dễ dàng gì, rõ ràng sau khi chém gãy đao mang, kiếm mang của Ma La Kiếm đã tối đi cả 70%, hiếm thấy không thể chém tiếp được nữa.
Điều này cho thấy cái gì?
Cho thấy dù là khi Ma La Kiếm khoác lên mình Kiếm Y Không Tuyệt rồi dùng hết sức chém ra một kiếm, cũng chỉ có thể đánh ngang tay, hay mạnh hơn chút so với một chiêu mà Luyện Phù Sinh tiện tay bổ ra thôi.
Rõ ràng Luyện Phù Sinh còn chưa phát huy ra hết sức mạnh, đó chỉ là một góc nhỏ trong sức mạnh khủng bố của ông ta. Càng đừng nói đến con bài chưa lật của ông ta.
Còn Tô Minh thì sao? Ma La Kiếm khoác Kiếm Y Không Tuyệt dùng hết sức chém ra một kiếm là chiêu mạnh nhất của anh lúc này, chẳng còn con bài tẩy nào nữa.
Cũng không phải là Tô Minh sợ chết, dù gì khi bước chân lên con đường võ đạo thì đã chuẩn bị tốt sẽ chết rồi, vì võ đạo là một con đường khốc liệt. Nhưng, giờ anh không thể chết được!
Thiên Nữ vẫn còn chờ anh nghĩ cách cứu cô nữa, tuyệt đối không thể chết được.
Chỉ cần còn sống, Tô Minh chắc chắn có thể vượt qua Luyện Phù Sinh chỉ trong thời gian ngắn.
"Bình thường, muốn chạy ra khỏi nền văn minh Hàn Uyên là không thể nào. Đầu tiên, đây là nội thế giới của người khác, mà giờ chủ nhân của nó đã nhìn chằm chằm vào chủ nhân là người. Không được phép của ông ta thì người chẳng thể chạy được đâu. Trừ khi người phá hủy nền văn minh Hàn Uyên. Nhưng, chủ nhân lại không có thực lực ấy. Thứ hai, đối phương là người đứng đầu nền văn minh cấp chín, cực kỳ mạnh. Lão Quy tôi chắc chắn người này mạnh hơn tưởng tượng của chủ nhân gấp 10 lần. Bị ông ta nhìn chằm chằm vào thì cơ hội chạy trốn là vô cùng mong manh".
"Trực tiếp nói cách khác đi", Tô Minh khàn khàn nói, nổi da gà, siết chặt Ma La Kiếm, trong mắt lóe ra vẻ nghiêm trọng. Nếu hôm nay mà còn sống, dù chỉ còn lại một hơi thì đây đã là chiến thắng lớn nhất trên con đường võ đạo của anh. Thế nên, Tô Minh rất muốn sống, thậm chí anh còn cảm thấy lúc này Thiên Nữ đang ở nơi nào đó nhìn và lo lắng cho mình. Ở Chiến Uyên còn có bố mẹ và đám Mộ Cẩn, Vô Tình cũng đang mong mình sớm trở về. Vì vậy, anh không thể chết được, nhất định phải còn sống.
"Cách khác nữa đó là nền văn minh Ám trong truyền thuyết", Huyền Võ Tiên Quy nghiêm túc nói: "Nghe đồn, bất cứ một nền văn minh nào đều có văn minh Ám của riêng mình. Đa số chúng đều ở tâm nền văn minh. Bên trong tối tăm mù mịt, ai cũng tu ma, không có chút đạo đức, sống vì giết chóc. Nghe nói, oán niệm, sát khí, máu thịt của mỗi sinh linh khi chết đi hàng ngày trên từng nền văn minh đều chảy về văn minh Ám".
"Ý là nhà máy xử lý rác thải?", Tô Minh chợt hiểu rõ.
Nghĩ kỹ lại thì tuy cảm thấy nó rất vớ vẩn, nhưng lại rất có thể là thật. Suy cho cùng, mọi năng lượng đều tuân theo định luật bảo toàn, dù đó có là thế giới võ đạo. Thế nên, có ánh sáng sao trời thì cũng sẽ có tối tăm mù mịt. Có linh khí, tiên nguyên dồi dào thì cũng sẽ có nơi tụ tập sát khí tà ác, tàn bạo.
"Mi muốn tao trốn vào nền văn minh Ám của văn minh Hàn Uyên? Cũng là tâm của nơi này?", Tô Minh hỏi.
"Đúng vậy, đây là cơ hội duy nhất".
"Nhưng suy cho cùng nền văn minh Hàn Uyên cũng là nội thế giới của Băng Quỷ Đạo Nhân. Ông ta là vua của nền văn minh này, thường thì dù là văn minh Ám ở sâu trong tâm văn minh cũng là của Băng Quỷ Đạo Nhân thôi. Chỉ một suy nghĩ là ông ta có thể bắt được tao rồi!"
"Không, không, không. Trừ khi Băng Quỷ Đạo Nhân kia muốn tẩu hỏa nhập ma, không thì ông ta sẽ chẳng dám vươn tay tới nền văn minh Ám đâu. Bởi vì, muốn tra xét hay tiến vào nền văn minh Ám phải thỏa mãn một điều kiện, dù ông ta có là chủ nhân của văn minh này".
"Điều kiện gì?"
"Ma Hồn".
"Ma Hồn? Nghĩa là sao?"
"Nghĩa như tên, thần hồn khi tẩu hỏa nhập ma".
Tô Minh hít ngược một hơi, tẩu hỏa nhập ma? Đương nhiên là anh hiểu rồi.
Tu giả võ đạo sợ nhất là tẩu hỏa nhập ma.
Sau khi tẩu hỏa nhập ma sẽ mất đi lý trí và trở thành một cỗ máy giết chóc, rồi chìm đắm trong nó thành cái xác không hồn, sống không bằng chết.
Tẩu hỏa nhập ma? Còn không bằng chết!
"Chủ nhân ơi, tuy tẩu hỏa nhập ma thành Ma Hồn rất nguy hiểm, có lẽ có 99,999% sẽ không thể trở lại như thường được, rồi hoàn toàn chìm đắm trong nó, trở thành cỗ máy giết chóc. Thế nhưng, suy cho cùng là vẫn còn sống, vẫn còn một tia hy vọng. Nếu không đi đến nền văn minh Ám thì chỉ còn nước chết thôi".
Tô Minh im lặng suy xét.
Chẳng mấy chốc, anh đã đưa ra quyết định, chọn cách đến nền văn minh Ám, còn nước mới còn tát.
Đương nhiên, anh còn có một điều quan trọng để dựa vào đó là kho tàng huyết mạch. Có lẽ, với người khác thì khi nhập ma, 99,999% sẽ không thể tỉnh táo lại, cứ thế chìm đắm trong nó.
Nhưng Tô Minh lại cảm thấy mình có thể tỉnh táo lại và không chìm đắm trong nó.
"Làm cách nào mới có thể tẩu hỏa nhập ma? Mới có thể trốn vào tầng Ám?"
"Tẩu hỏa nhập ma bình thường rất khó trốn vào tầng Ám, nhưng có một loại có thể. Loại đó cực kỳ bá đạo, một khi thành công thì tầng Ám sẽ mở ra con đường trực tiếp dẫn người vào. Cách này tên là trục xuất!"
Trục xuất?
"Đưa bí pháp trục xuất cho tao đi...", Tô Minh nghiêm túc nói. Nếu đã quyết định thì anh sẽ không do dự nữa.
Chẳng mấy chốc, trong đầu Tô Minh đã hiện lên cách trục xuất. Bí pháp này khá khủng bố, quả thật là vượt ngoài tưởng tượng, còn đáng sợ hơn cả tự sát gấp trăm lần.
Nghịch khí, nghịch nguyên, làm rối loạn linh, loạn hồn. Kết hợp cả bốn điều đó có thể tự mình trục xuất!
"Nếu tao tự mình trục xuất đến tầng Ám, vậy còn mi? Mi sẽ trở nên như thế nào?", Tô Minh hỏi.
"Tôi đã ký khế ước chủ tớ với người, nên chủ nhân bị trục xuất, tôi cũng sẽ bị động trục xuất theo", Huyền Võ Tiên Quy đáp: "Có điều, nếu có ngày chủ nhân có thể khôi phục, trở về. Vậy, tôi là đầy tớ của người, cũng sẽ khôi phục và trở về".
Tô Minh yên tâm.
Cùng lúc đó.
"Tô Minh, kể nghe xem cậu luyện hóa Kiếm Y Không Tuyệt bằng cách nào. Nếu cậu trả lời khiến bổn tọa hài lòng thì tôi có thể cho cậu chết một cách thoải mái. Thậm chí là để lại một luồng thần hồn cho cậu", Luyện Phù Sinh lại ngồi xuống trên ghế rồng, rồi mở miệng hỏi, giọng nói cũng trở nên bình tĩnh. Song, khi nghe kỹ thì lúc này ông ta cũng không phải thật sự bình tĩnh, đằng sau sự bình tĩnh ấy là một sự khao khát mãnh liệt. Hơn nữa, sâu trong mắt ông ta đều lộ ra sự tham lam.
"Không có cách gì cả, chỉ luyện hóa thôi. Rất đơn giản, luyện hóa cái là thành công", Tô Minh nhàn nhạt đáp. Anh không phải là người thích nói nhảm, nhưng lúc này lại bắt đầu bịa đặt để tranh thủ thời gian. Anh đang điên cuồng tìm hiểu cách trục xuất ở trong đầu, nên cần chút thời gian.
Luyện Phù Sinh im lặng.
Hiển nhiên là đang giận.
Tô Minh không phối hợp khiến ông ta vô cùng bực tức.
Huống chi, ý trong lời Tô Minh là anh luyện hóa Kiếm Y Không Tuyệt rất đơn giản. Vậy, Luyện Phù Sinh ông ta vì luyện hóa nó mà cố gắng cả mấy chục triệu năm, đến giờ cũng không thấy được chút thành công nào, thì chẳng phải là hết sức vô dụng?
"Cứ phải để bổn tọa tiễn cậu xuống suối vàng sao?", Luyện Phù Sinh nổi lên sát khí, dù ông ta biết mối quan hệ giữa Tô Minh và Thiên Nữ, nhưng cũng muốn giết anh. Dù sao, Thiên Nữ còn chưa lo nổi cho mình nữa là.
"Tuy tôi rất tò mò suối vàng là như thế nào? Nhưng, trước mắt tôi vẫn còn yêu đời lắm. Tôi nghĩ, tôi sẽ không đi đâu", Tô Minh cười nói.
"Đó cũng không phải là điều mà cậu quyết định được! Chết đi cho bổn tọa! Liêm Đao Sát Thần, chém!", sau đó, Luyện Phù Sinh bỗng giơ tay lên, vô số ánh sáng màu máu từ trong nền văn minh Hàn Uyên ùa đến rồi tụ lại trên cánh tay Liêm Đao. Rõ ràng trông nó chẳng khác gì một cánh tay bình thường, nhưng lúc này lại có cảm giác như cánh tay của Thần Ma. Chỉ liếc nhìn một cái thôi đã cảm thấy thần hồn như muốn nứt toạc, hết sức đáng sợ.
Đạo pháp giết chóc khủng bố sôi trào lượn lờ trên cánh tay Liêm Đao, y như một đám Hắc Bạch Vô Thường đang đi gặt hái mạng sống khiến người ta tê cả da đầu.
Nó rắc rối đến mức chỉ liếc nhìn một cái thôi đã cảm thấy đau đầu như muốn nứt, thần thông, võ kỹ rối loạn, mỗi một ánh đao như toát ra khí tức hủy thiên diệt địa.
Thoáng chốc, khí tức ấy đã nén đến mức tối đa.
"Vèo!"
Một luồng đao mang màu máu bổ thẳng từ trên trời xuống. Nó cực kỳ khổng lồ, vươn ra từ trong hư không, nối liền cả đường chân trời, bổ ngang mọi thứ, tràn ngập khí tức giết chóc.
Đao mang vừa nhúc nhích, cả bầu trời và mặt đất như bị chém vỡ vụn làm đôi! Mà nó lại bổ thẳng về phía Tô Minh...
Khoảnh khắc ấy, Tô Minh giống như một con muỗi, mà đao mang kia lại giống một kíp nổ hạt nhân, sự chấn động ấy rất khủng bố.
Băng Quy Đạo Nhân nhìn màn hình tiên nguyên lẩm bẩm: "Thiên Nữ, chào tạm biết người đàn ông của cô đi!"
"Không...", lò luyện hồn điên cuồng run lên, 81 trận pháp hủy diệt cũng run lên theo, y như sắp bị phá hủy. Thiên Nữ mất hết lý trí gào lên.
Cùng lúc đó.
"Lão Quy, sẵn sàng đi, chúng ta sắp đi vào nền văn minh Ám rồi!", Tô Minh nói với Huyền Võ Tiên Quy.
Sau đó, Tô Minh như phát điên, chẳng những không lùi, trái lại còn cầm Ma La Kiếm điên cuồng chém về phía trước, nháy mắt đã chém ra 10 ngàn, 100 ngàn, 1 triệu kiếm mang!
Anh không chút do dự, dốc hết sức mạnh vung kiếm. Song, mỗi một kiếm cũng chỉ như kiến đụng phải rồng thiêng, tờ giấy gặp phải lưỡi dao. Tất cả đều phí công.
Đao mang của Liêm Đao kia càng trở nên khổng lồ, vắt ngang trời đất bổ thẳng về phía Tô Minh.
Thế nhưng, Tô Minh cũng không lo lắng, mặt mày vẫn bình tĩnh, kiên định như thường.
"Sắp, sắp rồi...", trong lòng anh điên cuồng gào lên.
Anh liên tục vung kiếm lên chém ra không phải là vì thử ngăn cản Liêm Đao, mà là muốn giảm bớt sức mạnh của nó.
Vài giây sau.
"Đao mang kia chỉ còn lại khoảng 50% sức mạnh, cũng tạm rồi!", Tô Minh nghĩ bụng.
Bỗng dưng, anh không ra tay nữa, Ma La Kiếm hóa thành vòng tay đeo trên cổ tay anh.
Tô Minh thế mà không định vung kiếm ngăn cản nó nữa, trái lại, trước mặt anh lại xuất hiện một tấm chắn bằng thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng. Mà đây chỉ mới là tầng thứ nhất.
Tầng thứ hai là tấm chắn bằng Thái U Hỏa vô cùng vô tận.
Tầng thứ ba là tấm chắn bằng Pháp Nguyên Trường Hà.
Tầng thứ tư là bia Huyền Diệu.
"Bốn tấm chắn đỡ một đao này, có lẽ mình sẽ thoi thóp còn một hơi và bi nó đánh bay ra 150km!"
Tô Minh thầm tính toán, lẩm bẩm.
Khoảng cách ấy thì một cao thủ như Luyện Phù Sinh chắc chỉ mất 0,05 giây đã có thể xuất hiện trước mặt Tô Minh. Nhưng, anh cũng chỉ cần nhiêu đó để thi triển bí pháp trục xuất mình.
Mọi thứ đã được Tô Minh tính toán hết rồi.
Hơn nữa, Tô Minh còn dặn Huyền Võ Tiên Quy, nếu cuối cùng bốn tấm chắn kia không đỡ nổi một đao chỉ còn 50% sức mạnh như trong kế hoạch, mà vẫn còn kém một chút thì nó chính là tấm chắn thứ năm. Dù sao, mai rùa của Huyền Võ Tiên Quy cũng là bảo vật phòng ngự cực mạnh.
Thoáng chốc.
"Vèo!"
Một đao kia đã bổ tới trước mặt Tô Minh. Đầu tiên, nó gặp phải tấm chắn bằng thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng, vừa đụng vào thì tầng phòng ngự ấy đã vỡ vụn, hoàn toàn không ngăn nổi.
Mà Tô Minh cũng đã bắt đầu bay ngược ra ngoài nhanh như chớp, men theo lực đẩy của đao mang, kế hợp với hơn trăm cái thần thông không gian. Tốc độ ấy quả thật nhanh đến nỗi không tài nào tưởng tượng nổi.
Ngay cả Luyện Phù Sinh cũng chẳng cảm thấy gì lạ. Ông ta thấy đao mang của Liêm Đao mình bổ vào Tô Minh, cậu ta bị bổ bay ra ngoài nhanh như thế cũng là điều bình thường thôi.
Chẳng mấy chốc, tầng phòng ngự thứ hai, thứ ba cũng bị bổ nát một cách hết sức nhanh chóng.
Một đao dốc hết sức mạnh của Luyện Phù Sinh quá mạnh!
Thực ra, tầng phòng ngự của Tô Minh cũng không kém. Dù là vòng sáng của thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng, hay Thái U Hỏa, Pháp Nguyên Trường Hà thì Tô Minh đều dám nói một câu bất cứ một chiêu nào trong số chúng cũng có thể đỡ nổi một kích toàn lực của tu giả võ đạo có cảnh giới Nguyên Vạn Tượng tầng một đỉnh phong.
Nhưng đối mặt với Luyện Phù Sinh, chúng lại giống như một tờ giấy mỏng.
Có điều, cũng có tin tốt.
Đầu tiên, Tô Minh rõ ràng có thể cảm giác được đao mang của Luyện Phù Sinh đã bị vô số luồng kiếm mang của Ma La Kiếm bào mòn, kết hợp với ba tầng phòng ngự thì tuy nó vẫn còn rất mạnh, vẫn bổ thẳng tới một cách khủng bố. Song, có thể khẳng định, nó đã tiêu hao mất 80%, chỉ còn lại 20% sức mạnh thôi.
20% kia, Tô Minh vẫn còn tầng phòng thứ tư là bia Huyền Diệu. Dù không đỡ nổi, chí ít cũng đỡ được 10%.
Vậy thì, chỉ còn lại 10%. Nhưng lúc ấy, anh vẫn còn lão Quy.
Mà dù không có lão Quy, Tô Minh cũng tin rằng với cường độ và khả năng tự lành khủng bố của cơ thể mình cũng có thể đỡ nổi và còn sống.
Nói cách khác, kế hoạch của anh hoàn toàn có hiệu quả.
Không những thế, khi đao mang kia phá liên tục ba tầng phòng ngự, Tô Minh đã dựa vào 0,05 giây kia bay ra 100.000km. Song trong quá trình ấy, anh cũng không rảnh rỗi, mà dùng hết sức mạnh thi triển biện pháp trục xuất.
Giờ phút này, khi đao mang kia bổ lên tầng phòng ngự thứ tư là bia Huyền Diệu thì gần như đã lập tức chém nó ra làm đôi.
Tô Minh bỗng cười một cách hết sức thoải mái.
Song, cùng lúc đó, ánh mắt anh cũng hết sức lạnh lẽo và tràn ngập sự tàn nhẫn. Tô Minh nhìn chằm chằm vào Luyện Phù Sinh giữa không trung ở đằng xa, nói: "Lần sau gặp lại, tôi chắc chắn sẽ lấy mạng ông".
Giọng anh hãy còn văng vẳng thì bỗng nhiên, khí tức cả người Tô Minh chợt như một hồ nước lặng bị quấy đục, một đám mây bị gió bão cuốn đi mà nghịch chuyển, tán loạn. Không những thế, cơ thể anh còn run bần bật, có vô số luồng khí đen điên cuồng vờn quanh.
Hai con ngươi của anh lập tức trở nên đục ngầu, sau đó biến thành màu đỏ y như nhỏ máu.
Nhìn kỹ thì làn da lộ ra bên ngoài cơ thể anh như trán, cánh tay... đều nổi lên gân xanh và biến thành màu đen. Vả lại, tốc độ máu chảy trong người anh cũng nhanh hơn rất nhiều. Nếu nói trước kia hệ sinh thái trong người anh tràn ngập sức sống như một khu rừng rậm, thì lúc này, lại là một thế giới bụi bặm, u ám như tận thế.
Thực tế, giờ đây Tô Minh đã mất đi lý trí!
Trong đầu anh chỉ còn lại một suy nghĩ đó là giết!
Chỉ có giết!
Sát khí cả người đậm đặc đến nỗi có thể chống lại người có cấp bậc như Luyện Phù Sinh. Phải biết rằng, ông ta chính là chủ nhân của nền văn minh Sát Đạo!
"Không xong, cậu... cậu ta tự mình trục xuất ư?", Luyện Phù Sinh hết sức hoảng sợ, cũng mất bình tĩnh. Trong khoảnh khắc ấy, chiếc ghế mà ông ta đang ngồi chợt hóa thành một vệt sáng màu đen như sao băng, xuyên qua vô vàn hư không xông thẳng về phía Tô Minh. Gần như chỉ mất 0,01 giây đã xuyên qua 100.000m, rồi xuất hiện trước mặt Tô Minh.
Song, vẫn không kịp.
Bởi vì, khi Luyện Phù Sinh đến trước mặt Tô Minh thì cả cơ thể anh đã bị hút vào một cái hố đen không gian. Rìa của hố đen ấy xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, nhưng tâm lõm xuống của nó lại xoay ngược chiều kim đồng hồ.
Khi nhìn chằm vào nó sẽ bất chợt cảm thấy đầu óc mình như đông cứng lại, trái tim như ngừng đập, dường như mọi thứ đều có thể bị nó cắn nuốt.
Mà theo sự hiểu biết của Luyện Phù Sinh thì cái hố đen kia chính là cánh cổng trục xuất!
Thường thì nó sẽ không xuất hiện, nhưng một khi xuất hiện, rồi bước vào trong thì sẽ không thể thoát ra được và bị kéo vào nền văn minh Ám.
Khuôn mặt Luyện Phù Sinh dưới tấm mặt nạ vô cùng khó coi, cảm giác như sắp chảy nước đến nơi, hoàn toàn theo bản năng. Ông ta giơ tay lên ngưng tụ thành một trảo ấn là muốn nắm lấy cánh cửa kia. Kể cả biết tỉ lệ rất thấp nhưng ông ta vẫn muốn thử, nếu không thì ông ta cảm thấy không cam tâm.
Trong lòng ông ta thầm thấy hối hận cực độ.
Ông ta có vô số thủ đoạn có thể dễ dàng giết chết Tô Minh, chỉ là quá sơ suất mà thôi.
Dù sao thì cũng tại vì quá tự tin nên không phòng bị và không chuẩn bị trước.
Vì vậy lúc này, ngoài hối hận ông ta không còn chiêu thức nào khác.
Luyện Phù Sinh rất ít khi nổi nóng, rất ít khi thay đổi cảm xúc. Nhưng lúc này dường như ông ta phẫn nộ và hối hận đến nỗi toàn thân run rẩy.
Nỗ lực và tính toán mấy chục triệu năm lập tức hóa thành hư vô ngay trước mặt mình mà còn là mình tự gây nên.
Ngoài ra, ông ta và Băng Quỷ Đạo Nhân đã thống nhất với nhau, bỏ ra cái giá cực lớn. Kết quả thì sao? Hiện giờ, ba chí bảo không gian, không có cái nào về tay mình, cũng không trách được Băng Quỷ Đạo Nhân.
Huống hồ, nếu bắt được Tô Minh thì có thể dùng các thủ đoạn tàn nhẫn để có được Kiếm Y Không Tuyệt mà Tô Minh mất thời gian ngắn có thể luyện hóa hoàn toàn. Có thể nói là thu hoạch đó là quá lớn, vốn dĩ là dâng đến tận miệng mình rồi, vậy mà hiện giờ…
Quả nhiên trong chớp mắt, trảo ấn của ông ta vừa chạm đến cánh cửa đó thì trảo ấn lập tức hóa thành hư vô, dường như bị hủy diệt hoàn toàn.
“Không…!”, Luyện Phù Sinh hét lớn, giọng nói vô cùng lớn, làm chấn động cả nền văn minh Hàn Uyên. Trong lúc phẫn nộ, ông ta dốc hết sức lực, khó khống chế khí tức toàn thân nên đã gây nên trận sóng gió. Trong chớp mắt, tai họa đó vô hình đập chết 30% tu giả võ đạo ở nền văn minh Hàn Uyên. Nhất thời nền văn minh Hàn Uyên đều biến thành màu máu, màu máu bao trùm khắp đất trời. Máu tươi hóa thành dòng sông dài chảy khắp nền văn minh Hàn Uyên. Đến khí tức băng hàn của nền văn minh Hàn Uyên cũng hoàn toàn bị nhấn chìm.
“Đủ rồi!”, Băng Quỷ Đạo Nhân lên tiếng, giọng nói vang vọng.
Giọng anh hãy còn văng vẳng thì bỗng nhiên, khí tức cả người Tô Minh chợt như một hồ nước lặng bị quấy đục, một đám mây bị gió bão cuốn đi mà nghịch chuyển, tán loạn. Không những thế, cơ thể anh còn run bần bật, có vô số luồng khí đen điên cuồng vờn quanh.
Hai con ngươi của anh lập tức trở nên đục ngầu, sau đó biến thành màu đỏ y như nhỏ máu.
Nhìn kỹ thì làn da lộ ra bên ngoài cơ thể anh như trán, cánh tay... đều nổi lên gân xanh và biến thành màu đen. Vả lại, tốc độ máu chảy trong người anh cũng nhanh hơn rất nhiều. Nếu nói trước kia hệ sinh thái trong người anh tràn ngập sức sống như một khu rừng rậm, thì lúc này, lại là một thế giới bụi bặm, u ám như tận thế.
Thực tế, giờ đây Tô Minh đã mất đi lý trí!
Trong đầu anh chỉ còn lại một suy nghĩ đó là giết!
Chỉ có giết!
Sát khí cả người đậm đặc đến nỗi có thể chống lại người có cấp bậc như Luyện Phù Sinh. Phải biết rằng, ông ta chính là chủ nhân của nền văn minh Sát Đạo!
"Không xong, cậu... cậu ta tự mình trục xuất ư?", Luyện Phù Sinh hết sức hoảng sợ, cũng mất bình tĩnh. Trong khoảnh khắc ấy, chiếc ghế mà ông ta đang ngồi chợt hóa thành một vệt sáng màu đen như sao băng, xuyên qua vô vàn hư không xông thẳng về phía Tô Minh. Gần như chỉ mất 0,01 giây đã xuyên qua 100.000m, rồi xuất hiện trước mặt Tô Minh.
Song, vẫn không kịp.
Bởi vì, khi Luyện Phù Sinh đến trước mặt Tô Minh thì cả cơ thể anh đã bị hút vào một cái hố đen không gian. Rìa của hố đen ấy xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, nhưng tâm lõm xuống của nó lại xoay ngược chiều kim đồng hồ.
Khi nhìn chằm vào nó sẽ bất chợt cảm thấy đầu óc mình như đông cứng lại, trái tim như ngừng đập, dường như mọi thứ đều có thể bị nó cắn nuốt.
Mà theo sự hiểu biết của Luyện Phù Sinh thì cái hố đen kia chính là cánh cổng trục xuất!
Thường thì nó sẽ không xuất hiện, nhưng một khi xuất hiện, rồi bước vào trong thì sẽ không thể thoát ra được và bị kéo vào nền văn minh Ám.
Khuôn mặt Luyện Phù Sinh dưới tấm mặt nạ vô cùng khó coi, cảm giác như sắp chảy nước đến nơi, hoàn toàn theo bản năng. Ông ta giơ tay lên ngưng tụ thành một trảo ấn là muốn nắm lấy cánh cửa kia. Kể cả biết tỉ lệ rất thấp nhưng ông ta vẫn muốn thử, nếu không thì ông ta cảm thấy không cam tâm.
Trong lòng ông ta thầm thấy hối hận cực độ.
Ông ta có vô số thủ đoạn có thể dễ dàng giết chết Tô Minh, chỉ là quá sơ suất mà thôi.
Dù sao thì cũng tại vì quá tự tin nên không phòng bị và không chuẩn bị trước.
Vì vậy lúc này, ngoài hối hận ông ta không còn chiêu thức nào khác.
Luyện Phù Sinh rất ít khi nổi nóng, rất ít khi thay đổi cảm xúc. Nhưng lúc này dường như ông ta phẫn nộ và hối hận đến nỗi toàn thân run rẩy.
Nỗ lực và tính toán mấy chục triệu năm lập tức hóa thành hư vô ngay trước mặt mình mà còn là mình tự gây nên.
Ngoài ra, ông ta và Băng Quỷ Đạo Nhân đã thống nhất với nhau, bỏ ra cái giá cực lớn. Kết quả thì sao? Hiện giờ, ba chí bảo không gian, không có cái nào về tay mình, cũng không trách được Băng Quỷ Đạo Nhân.
Huống hồ, nếu bắt được Tô Minh thì có thể dùng các thủ đoạn tàn nhẫn để có được Kiếm Y Không Tuyệt mà Tô Minh mất thời gian ngắn có thể luyện hóa hoàn toàn. Có thể nói là thu hoạch đó là quá lớn, vốn dĩ là dâng đến tận miệng mình rồi, vậy mà hiện giờ…
Quả nhiên trong chớp mắt, trảo ấn của ông ta vừa chạm đến cánh cửa đó thì trảo ấn lập tức hóa thành hư vô, dường như bị hủy diệt hoàn toàn.
“Không…!”, Luyện Phù Sinh hét lớn, giọng nói vô cùng lớn, làm chấn động cả nền văn minh Hàn Uyên. Trong lúc phẫn nộ, ông ta dốc hết sức lực, khó khống chế khí tức toàn thân nên đã gây nên trận sóng gió. Trong chớp mắt, tai họa đó vô hình đập chết 30% tu giả võ đạo ở nền văn minh Hàn Uyên. Nhất thời nền văn minh Hàn Uyên đều biến thành màu máu, màu máu bao trùm khắp đất trời. Máu tươi hóa thành dòng sông dài chảy khắp nền văn minh Hàn Uyên. Đến khí tức băng hàn của nền văn minh Hàn Uyên cũng hoàn toàn bị nhấn chìm.
“Đủ rồi!”, Băng Quỷ Đạo Nhân lên tiếng, giọng nói vang vọng.
Ông ta nhìn màn hình tiên nguyên, sắc mặt không ngừng biến đổi, cuối cùng biến thành màu tím đen.
Dù sao thì lò luyện hồn cũng bình thường lại rồi.
“Ha ha… Người đàn ông của bổn thiên nữ làm sao có thể bị giết dễ dàng như vậy? Luyện Phù Sinh cũng không được rồi!”, thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng, trong giọng nói chứa đầy vẻ lạnh lùng, may mắn và tự hào. Dường như không giống Thiên Nữ trước đó từng không ngừng run rẩy khi nhìn thấy Luyện Phù Sinh dốc toàn bộ sức lực tấn công Tô Minh.
“Nền văn minh Ám đâu có dễ sống thế. Kể cả có thể sinh tồn ở đây thì gần như không thể quay về. Chỉ có thể bước vào trạng thái nhập ma thôi”, giọng nói Băng Quỷ Đạo Nhân khàn khàn. Mặc dù nói như vậy nhưng đó cũng là sự thật. Nhưng không biết tại sao, ông ta luôn cảm thấy Tô Minh là người có thể phá vỡ những lý luận võ đạo, phá vỡ tất cả tham chiếu lịch sử và tất cả những nhận thức thông thường.
“Vậy sao? Cứ chờ xem!”, thiên nữ Tạo Hóa chế giễu một câu. Có kho tàng huyết mạch thì cô không tin Tô Minh nhập ma mà không thể quay về. Ha ha… Tưởng kho tàng huyết mạch chỉ để làm cảnh sao?
Lúc này một giọng nói truyền đến.
“Băng Quỷ! Ông là chủ nhân của nền văn minh Hàn Uyên, nền văn minh Hàn Uyên là nội thế giới của ông, vậy thì ông có thể đuổi thằng nhóc kia ra khỏi nền văn minh Ám chứ?”
Giọng nói này là của Luyện Phù Sinh.
Giọng nói đầy vẻ mệt mỏi, có cả chút không cam tâm, khẩn cầu và cả hi vọng.
Chưa đợi Băng Quỷ Đạo Nhân lên tiếng thì Luyện Phù Sinh tiếp tục nói: “Chỉ cần ông đuổi thằng nhóc kia ra khỏi nền văn minh Ám, ông cứ việc đưa ra điều kiện và giá cả”.
Băng Quỷ Đạo Nhân trầm ngâm, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Sau mấy hơi thở, chỉ còn lại tiếng cười khổ và chế giễu: “Tôi có thể kéo thằng nhóc đó ra khỏi nền văn minh Ám, dù sao đó cũng thuộc nền văn minh Hàn Uyên, còn tôi là chủ của nền văn minh Hàn Uyên nhưng ông có biết, tôi sẽ phải trả cái giá đắt như nào không?”, giọng nói của Băng Quỷ Đạo Nhân phức tạp, cố kìm nén lửa giận trong lòng.
Cũng tại thực lực không bằng Luyện Phù Sinh, nếu không thì ông ta chỉ mong xông ra khỏi nền văn minh Hàn Uyên tìm Luyện Phù Sinh tát cho kẻ phế vật này một cái.
“Giá cao đã đành! Đã vậy, một khi tôi động đến nền văn minh Ám thì tôi cũng bước vào nhập ma! Luyện Phù Sinh! Ông nghĩ, ông ra giá và điều kiện cho tôi có thể giúp tôi thoát khỏi nhập ma không? Huống hồ, nhập ma là không thể quay về bình thường được, ông hiểu không?”, Băng Quỷ Đạo Nhân gần như rống lên.
Luyện Phù Sinh cũng trầm ngâm, thậm chí toàn thân như già đi mấy trăm triệu tuổi.
Ông ta không ngồi trên ghế nữa mà bước ra, biến mất khỏi nền văn minh Hàn Uyên.
Câu nói ‘mất cả chì lẫn chài’ là trong trường hợp như này.
…
Tô Minh cảm thấy mình như đang nằm mơ, giấc mơ chém giết nhưng rất thật.
Trong giấc mơ, tay anh nhuốm đầy máu. Trong mơ, anh như một kẻ sát nhân còn khủng khiếp hơn đao phủ.
Lúc tỉnh mộng, cảm giác đầu tiên của Tô Minh là nhịp tim của mình.
Thình thịch, tim đập như trống!
Tiếp theo là toàn thân đau đớn.
Cảm giác đau như hàng chục ngàn con kiến đang gặm cắn.
Sau đó là tình trạng thương tích, Tô Minh cảm nhận được vết thương của mình hiện tại rất nghiêm trọng, chỉ còn sót lại một hơi, xương cốt toàn thân gần như nát bấy.
Mặt khác, kiếm tâm của anh cũng im lặng, cây Thế Giới gần như héo hoàn toàn.
Trong cơ thể, xương trở nên lẫn lộn như vừa trải qua động đất.
Kinh mạch gần như đã tan vỡ hết.
Toàn bộ huyệt vị đều bị phá tan.
Chỉ có một thứ không thay đổi, nói chính xác hơn nó biến đổi rồi, hình như đã mạnh hơn, chói mắt hơn, đó là kho tàng huyết mạch.
“Chủ... chủ nhân, người... người có lại ý thức nhanh vậy sao?”, giọng của Huyền Võ Tiên Quy truyền ra.
“Lão quy, mi cũng có lại ý thức rồi sao?”
“Vâng, chủ nhân, tôi và người có khế ước chủ tớ mà, người có lại ý thức thì tôi cũng có!”, Huyền Võ Tiên Quy cũng mừng rỡ kinh ngạc: “Chủ nhân đúng là thần kỳ, tuy rằng có lời đồn tu giả võ đạo trục xuất xuống tầng Ám, phí hoài thời gian vô tận, phải thích ứng vô số đêm ngày, nếu như còn may mắn sống sót thì có thể sẽ từ từ sinh ra một chút ý thức. Đương nhiên, ý thức kiểu này vẫn thuộc về ý thức trong nhập ma và ma tính nhưng nó cũng là ý thức. Nhưng thưa chủ nhân, người... sao... sao người lại rớt vào tầng Ám mà lại có ý thức? Đúng là không thể tin nổi!”
Khó trách sao Huyền Võ Tiên Quy lại kích động như thế.
Đừng coi thường chút ý thức này, chỉ một chút đó thôi thì khả năng sống sót cũng lớn hơn rất nhiều,
Vốn dĩ Huyền Võ Tiên Quy có thể để Tô Minh một mình trục xuất, là chuyện kiểu coi ngựa sống thành ngựa chết, chính Huyền Võ Tiên Quy cũng biết rõ là dù tiến vào tầng Ám, ban đầu sẽ không có ý thức, là một cỗ máy giết người mà thôi, không bằng cả dã thú. Đến văn minh Ám thì chắc chắn sẽ bị trọng thương vì trục xuất, bị thương nặng cộng thêm việc không có ý thức, trong một trăm người, chín mươi chín sẽ chết ngay tại chỗ. Dù còn may mắn sống sót thì trong cuộc đời dài dòng buồn chán mất ý thức kia, kẻ đó cũng khó mà tồn tại. Suy cho cùng, văn minh Ám cũng là thế giới của tu giả ma đạo theo ý nào đó, hễ là gặp phải thứ gì, rất có khả năng sẽ bị giết!
Huyền Võ Tiên Quy thật sự cảm thấy cách coi ngựa sống thành ngựa chết này cũng chỉ giúp Tô Minh kéo dài thời gian tử vong thêm vài chục giây thôi.
Nhưng chết trong tay Luyện Phù Sinh và chết ở nền văn minh Ám khác nhau rất lớn.
Nhưng làm sao ngờ được...
Má ơi!
Thần tích nha!
Có thần tích!
“Khụ khụ...”, Tô Minh không còn hơi sức đâu mà nói chuyện với Huyền Võ Tiên Quy, vì thương tích của anh quá mạnh.
Nghiêm trọng tới mức không còn hơi để nói.
Nặng tới mức hơi thở cũng trở nên mềm yếu.
Như ngọn nến trong gió, có thể bị dập tắt bất kỳ lúc nào.
Vết thương đang từ từ chữa lành nhưng tốc độ chữa lành rất chậm, điều này cũng dễ hiểu, vì anh trục xuất, năng lực tự chữa lành cực mạnh không bị mất nhưng cũng giảm đi 90%.
Đương nhiên, Tô Minh cũng không lo lắng việc năng lực tự chữa lành mất đi, cũng không lo cây Thế Giới và kiếm tâm bị khô héo, lại càng không lo xương cốt, lục phủ ngũ tạng bị vỡ vụn, kinh mạch đứt gãy gì đó. Bởi chỉ cần có thời gian, anh từ từ tác động kho tàng huyết mạch là đều có thể chậm rãi khôi phục.
Kho tàng huyết mạch như mồi lửa trong đêm tối.
Phải, nó chỉ là ngòi nổ thôi.
Nhưng một mồi lửa hay ngòi nổ cũng đủ để lửa cháy lan cả đồng cỏ.
Đương nhiên, vẫn câu kia, mọi thứ cần thời gian, nói thẳng ra là vì hiện tại anh chỉ còn nhiêu đó sức lực, hơi thở cũng yếu ớt, mệt mỏi đau đớn nên không còn sức đâu vận hành kho tàng huyết mạch.
Anh cần có thời gian.
Cần từ từ chậm rãi.
Không thể sốt ruột!
Nhưng...
Trong hoàn cảnh hiện tại của anh thì thứ thiếu nhất chính là thời gian.
Thần hồn Tô Minh vẫn còn, thần hồn cực mạnh vẫn còn nên anh vẫn có khả năng tìm hiểu, hoàn cảnh chung quanh đã được anh dùng thần hồn thăm dò.
Sau khi thăm dò, anh gần như tuyệt vọng, muốn chửi thề lắm rồi.
Hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Hiện tại, nơi anh đang nằm có vẻ... có vẻ... có vẻ là trên một ngọn núi, một rừng cây trên núi. Điều này không quan trọng, điều trọng yếu là nơi này giống như bãi tha ma...
Vừa rồi, khi dùng thần hồn thăm dò, trong mười dặm chung quanh có không dưới một trăm ngàn hài cốt con người.
Trong những hài cốt người này, nhiều người mới chết vài ngày, có kẻ chỉ còn lại bộ xương khô.
Dù sao cũng đều không được chôn.
Mỗi một thi thể đều tràn ra ma khí đen thui.
Hiển nhiên chủ nhân của những hài cốt này đều là tu giả ma đạo.
Nếu chỉ thế thì cũng không có gì, Tô Minh cũng không phải người nhát gan, bãi tha ma có sá gì?
Thứ quan trọng hơn là trong bãi tha ma có không ít thú hoang, nói là thú hoang nhưng thực tế là hủ thú, là hủ thú ăn xác chết.
Những hủ thú này không lớn, vẻ ngoài như sói, trông rất xấu xí, hàm răng sắc bén, toàn thân tỏa ra mùi tanh tưởi, hai mắt đỏ ngầu, hung tàn vô cùng, chúng đang cắn nuốt thi thể của những tu giả ma đạo kia.
Tô Minh đang lo nếu tiếp tục thế này thì anh sẽ rất nhanh bị hủ thú phân xác ăn hết.
Bị chúng ăn tươi nuốt sống!
“Lão quy, làm sao đây? Còn sức lực gì không? Có thể đưa tao rời khỏi đây không?”, Tô Minh hỏi.
“Chủ nhân, tôi còn tệ hơn người đây, nói sao thì người cũng còn lại nửa... nửa hơi mà tôi chỉ còn khoảng... một phần mười hơi thở!”, lão quy nói chuyện mà giọng run rẩy, âm thanh rất nhỏ, gần như là sắp hôn mê.
“Đáng chết!”, Tô Minh mắng một câu.