Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2991-3000
Điều càng điên rồ là thứ được đền đáp lại là thuộc tính hủy diệt.
Nếu người của Trận Tông vẫn còn tồn tại trên cõi đời tới đây và nhìn thấy cảnh tượng này, sợ rằng sẽ bị dọa sợ hãi tới ngạt thở, sẽ cảm thấy như gặp quỷ vậy, bởi năm đó vào vào thời đại đỉnh cao của Trận Tông, sáng tạo ra tất cả trận pháp mang thuộc tính hủy diệt cũng chỉ có 81 cái, nói cách khác, 81 trận pháp hủy diệt trước mắt này không hề kém cạnh trận pháp mà Trận Tông đã tạo dựng vào thời điểm hoàng kim vô số triệu năm trước.
Hơn nữa, nếu là người tinh tường, còn có thể phát hiện ra, nơi này, vậy… vậy… vậy mà còn có một suối nguồn hủy diệt.
Suối nguồn hủy diệt này giống như một suối phun thời thời khắc khắc đều đang phun trào năng lượng hủy diệt cực kỳ tinh khiết với chất lượng cực cao.
Những năng lượng hủy diệt này vừa hay cung cấp cho 81 trận pháp hủy diệt đang không ngừng vận hành kia.
Cũng có một thực tế khác là thuộc tính hủy diệt vừa đúng là khắc tinh của thuộc tính tạo hóa.
Ngược lại, thuộc tính tạo hóa cũng là khắc tinh của thuộc tính hủy diệt.
Tạo hóa và hủy diệt vốn đối lập nhau.
Băng Quỷ Đạo Nhân đứng trước lò luyện hồn, lại không kìm được mà cảm thán trước sự tuyệt vời của nơi đây, ông ta đã ghé thăm vô số lần, lại cũng cảm thán vô số lần.
Vì có thể vây khốn Thiên nữ Tạo Hóa, tất cả các nền văn minh cấp chín trên toàn bộ thế giới đã cùng nhau nỗ lực mới thu thập được 81 trận pháp Toàn Nhãn hủy diệt này! Chủ nhân Hủy Diệt thậm chí còn chuyển suối nguồn lớn nhất trong số chín suối nguồn hủy diệt lớn trên nền văn minh Hủy Diệt của bản thân tới nơi này, mà cái giá phải trả chính là trong số các nền văn minh cấp chín, nền văn minh Hủy Diệt ngay cả top mười cũng không thể lọt vào, phải biết rằng, năm đó, khi còn ở giai đoạn đỉnh cao, thứ hạng của nền văn minh Hủy Diệt là thứ năm thứ sáu, cái giá này không thể chỉ gọi là lớn nữa.
Nhưng mọi thứ đều đáng giá.
Chỉ cần có thể vây hãm Thiên nữ Tạo Hóa, tất cả đều xứng đáng!
“Băng Quỷ, ông tới đây làm gì?”, bỗng biên một giọng nói lãnh đạm, lạnh băng, không nghe ra bất kỳ tia cảm xúc nào truyền ra từ lò luyện hồn, người không biết còn tưởng rằng chủ nhân của giọng nói này chỉ đang bị giam giữ trong đó một cách bình thường. Nhưng trên thực tế, trong lò luyện hồn chính là thần hồn của Thiên nữ Tạo Hóa, hơn nữa, còn từng giây từng phút đều phải chịu đựng cơn đau giày vò thiêu đốt, thống khổ nghiền nát không ngôn từ nào có thể hình dung.
“Thiên nữ, để giành được tâm Tạo Hóa, tiểu nhân đã vất vả trăm triệu năm nay, hiện tại thành công đã ở ngay trước mắt, tiểu nhân rất vui mừng”, Băng Quỷ Đạo Nhân nói xa xăm, rõ ràng là đang cười, không biết vì sao, còn khó nghe hơn cả tiếng khóc than, nó tràn đầy hơi thở hung độc tàn ác.
“Ồ?”, Thiên nữ Tạo Hóa giễu cợt: “Băng Quỷ, ông lại nằm mơ sao? Ngay tại trước mắt?”
“Đúng vậy, ngay tại trước mắt”, Băng Quỷ Đạo Nhân khẳng định đáp: “Thiên nữ, mắt nhìn người của người đúng là tốt mà! Tên nhóc người nhìn trúng quả thực là yêu nghiệt siêu cấp nhất trong lịch sử của vạn giới, mới 10.000 năm đã sở hữu thực lực có thể quang minh chính đại tiến vào nền văn minh Hàn Uyên…”
Hiển nhiên, lần này lò luyện hồn rơi vào trầm mặc nhưng trong trầm mặc còn có một tia dao động khí tức.
“Thiên nữ, một khi có tình cảm, liền có nhược điểm. Nếu cô không để tâm tới tên nhóc đó, tiểu nhân chắc chắn sẽ vẫn giống như hàng tỷ năm trước, không có cách nào đối phó với cô, căn bản không nhìn thấy hy vọng của tâm Tạo Hóa, nhưng cô lại cứ như vậy nảy sinh tình cảm, lộ ra nhược điểm, thật là đáng buồn mà!”, trong giọng nói của Băng Quỷ Đạo Nhân tràn đầy hân hoan.
“Đúng vậy, tình cảm quả thực là nhược điểm”, Thiên nữ Tạo Hóa hờ hững đáp: “Nhưng tiền đề là ông có thể nắn bóp điểm yếu này hay không, ông, có thể sao?”
“Nền văn minh Hàn Uyên là thế giới của tiểu nhân, Thiên Nữ cảm thấy tiểu nhân lại không thể gây khó dễ sao?”, âm lượng trong giọng nói Băng Quỷ Đạo Nhân lớn hơn rất nhiều, dường như là bị sự khinh thường cùng chế nhạo của Thiên nữ Tạo Hóa chọc giận: "Thiên nữ, người vẫn tự đại như trước!”
“Vậy thì đợi khi ông bắt chẹt được Tô Minh rồi lại bàn tiếp đi!”, giọng nói của Thiên nữ Tạo Hóa lạnh đi rất nhiều.
Một giây tiếp theo.
Thiên nữ Tạo Hóa lại đột nhiên nói: "Là kẻ nào đã phản bội bổn Thiên nữ?"
Một câu hỏi bất ngờ không giải thích được.
"Ha ha ha ha...", phản ứng đầu tiên của Băng Quỷ Đạo Nhân là sững sờ, nhưng sau đó liền phá lên cười: "Thiên nữ vẫn là Thiên nữ, tuy rằng tính tình đơn thuần, ngạo mạn nhưng sự thông minh tường tỏ nên có thì vẫn có, cho dù lúc nào cũng phải chịu nỗi đau xé nát thiêu cháy thần hồn trong hàng tỷ năm qua mà".
“Là ai?”, giọng nói của Thiên nữ Tạo Hóa càng lạnh giá, như muốn đóng băng cả trời đất.
“Con thỏ mà cô nuôi dưỡng đó”.
“Bạch Thanh sẽ không phản bội bổn thiên nữ”, giọng nói của Thiên nữ Tạo Hóa tràn đầy cương liệt, không hề có bất kỳ tia hoài nghi nào.
“Năm đó người cũng tưởng rằng tôi sẽ không phản bội người, không phải sao? Cuối cùng thì sao?", Băng Quỷ Đạo Nhân trào phúng một câu, ra vẻ khinh miệt, nhưng sau đó giọng nói liền chuyển: "Tuy nhiên, lần này, ngược lại cô đoán đúng rồi, con thỏ kia đích xác không phản bội cô, nhưng đáng tiếc, nó không được thông minh cho lắm. Nó tưởng rằng lão phu không biết được vị trí của nó sao? Cho dù không biết, nó cũng đã bị đóng băng hàng tỷ năm qua, còn là do lão phu đích thân thực hiện thuật phong ấn đó, lão phu làm sao có thể không hiểu rõ đây? Trong hàng tỷ năm đó, lão phu không làm gì khác chỉ thấm thoát truyền cho nó một vài thông tin, suy nghĩ, lý giải… không thuộc về nó thông qua đạo băng hàn. Ví dụ như câu nói ‘muốn giúp nó phân ưu việc truy sát, liền phải tới nền văn minh Hàn Uyên ầm ĩ một trận lớn’, trên thực tế, cũng không tính là giả. Những thứ lão phu rót vào đầu nó hầu hết đều là thật, rốt cuộc, đôi khi sự thực càng không có kẽ hở, không phải sao?”
“Ông bí mật thúc đẩy việc Tô Minh cùng Bạch Thanh gặp mặt, sau đó thông qua Bạch Thanh xúc tiến Tô Minh đến nền văn minh Hàn Uyên?”, giọng nói của Thiên nữ Tạo Hóa lại hồi phục trạng thái vô cảm: “Nếu nền văn minh Hàn Uyên thực sự bị náo loạn một trận lớn, thậm chí là bị hủy diệt, quả thực cũng là một chuyện tốt, ít nhất, Băng Quỷ Đạo Nhân ông không chết cũng sẽ phải bị thương nặng mấy trăm triệu năm”.
“Không sai, đáng tiếc, Thiên nữ, cô cảm thấy nếu tiểu nhân đã tự tin để tên nhóc kia đến nền văn minh Hàn Uyên như vậy, có thể không hoàn toàn nắm chắc sao?”, Băng Quỷ Đạo Nhân nở nụ cười âm u đắc ý một cách quái gở: "Thiên nữ, nếu người đã sáng suốt như vậy, vậy thì, người đoán xem, tại nền văn minh Hàn Uyên có một tổ chức sát thủ gọi là Phù Sinh Ngục, thử đoán xem, nguồn gốc của tổ chức này là từ đâu?”
“Phù Sinh Ngục? Luyện Phù Sinh? Chủ nhân của nền văn minh Sát Ngục? Băng Quỷ, ông…”, cảm xúc của thiên nữ Tạo Hóa cuối cùng cũng có dao động kịch liệt: “Băng Quỷ, ông muốn chết!”
Toàn bộ lò luyện hồn bắt đầu lay động dữ dội.
“Không sai, Thiên nữ, trong chốc lát người vậy mà đoán đúng rồi, kẻ đứng phía sau Phù Sinh Ngục tại nền văn minh Hàn Uyên chính là nền văn minh Sát Đạo, Thiên nữ, người hẳn là hiểu rõ Sát Đạo, đặc biệt là thực lực của Luyện Phù Sinh, chung quy tại thời kỳ đỉnh phong, nền văn minh Sát Đạo cũng là sự tồn tại có thể xếp vào mười vị trí đầu tiên trong số những nền văn minh cấp chín, tuy rằng Luyện Phù Sinh còn kém rất xa so với thời kỳ đỉnh cao của người, nhưng ông ta có thể nghiền nát tên nhóc kia hay không, người hẳn là nên biết rõ”, Băng Quỷ Đạo Nhân vui mừng khôn xiết, đặc biệt là khi cảm nhận được cảm xúc dao động mãnh liệt từ Thiên nữ Tạo Hóa, tâm trạng của ông ta vô cùng tốt.
“Nền văn minh Sát Đạo và Luyện Phù Sinh làm sao có thể nguyện ý hợp tác cùng ông? Lại làm sao có thể sẵn lòng cư trú trong thế giới của ông? Băng Quỷ, ông xứng sao?”, trong giọng nói của Thiên nữ Tạo Hóa thêm chút khàn đặc và phẫn nộ.
Loại chuyện không có khả năng này lại xảy ra.
Vậy mà xảy ra rồi?
Phải biết rằng năm đó Băng Quỷ Đạo Nhân chỉ là một con chó, cho dù là hiện tại, nền văn minh Tạo Hóa cũng không phải là nơi lão ta có quyền hành cao nhất, năm đó còn hơn chục kẻ cùng Băng Quỷ Đạo Nhân tính kế cô đều không thua kém so với Băng Quỷ Đạo Nhân.
Ngoài ra, sau khi bản thân đánh mất tâm Tạo Hóa và rời xa nền văn minh Tạo Hóa, trên thực tế vẫn luôn có bóng dáng của nền văn minh Không Gian điều khiển nền văn minh Tạo Hóa từ xa, nói cách khác, nền văn minh Tạo Hóa của hiện tại hẳn là do chủ nhân Không Gian quyết định.
Trong trường hợp này, Băng Quỷ Đạo Nhân có tư cách gì để hợp tác với nền văn minh Sát Đạo cùng Luyện Phù Sinh?
Căn bản không ở cùng một đẳng cấp.
Hoàn toàn không nên có bất kỳ cơ hội bắt tay nào.
“Hì hì… Thiên nữ, ba món bảo bối của chủ nhân Không Gian, năm đó cô đe dọa chủ nhân Không Gian bồi thường ba món bảo bối, Kiếm Y Không Tuyệt, Thời Không Châu, Nguyên Thạch không gian, ừm, vừa vặn đều được Tô Minh giành lấy rồi”, Băng Quỷ Đạo Nhân càng trở nên đắc chí, rõ ràng ba món bảo bối ấy ở trong Băng Cung, cuối cùng do Bạch Thanh chỉ dẫn Tô Minh đoạt được, cũng là kế hoạch của Băng Quỷ Đạo Nhân.
“Luyện Phù Sinh là vì ba món bảo bối đó sao? Tô Minh tới nền văn minh Hàn Uyên, tự mình dâng tới cửa, Luyện Phù Sinh chém giết Tô Minh, ba món bảo bối đó liền rơi vào tay ông ta, chính là thù lao?”
“Đúng vậy”, Băng Quỷ Đạo Nhân vuốt râu đáp.
“Ông không sợ chủ nhân Không Gian biết được?”, Thiên nữ Tạo Hóa lại bình tĩnh trở lại, không hiểu ra sao.
“Tất nhiên là sợ, vốn dĩ hợp tác cùng chủ nhân Không Gian đương nhiên là sự lựa chọn hàng đầu, nhưng chủ nhân Không Gian cũng giống như cô, quá kiêu căng, hàng chục triệu năm trước, chủ nhân Không Gian có được ‘bí thuật Nguyên Tự’ trong truyền thuyết, trực tiếp đóng cửa bế quan rồi, đáng chết!”, Băng Quỷ Đạo Nhân chửi rủa một câu, nếu không, có thể hợp tác với chủ nhân Không Gian là đáng tin cậy nhất, ba món bảo vật đó vốn đều thuộc về chủ nhân Không Gian.
“Nếu đã như vậy hà tất phải quanh co trắc trở đến vậy, Băng Quỷ, bản thân ông giành được ba món bảo bối đó không phải là càng tốt sao? Lại khăng khăng muốn tặng cho Luyện Phù Sinh? Ha ha…"
"Câm miệng! Nếu ông đây có thể tế luyện, khống chế ba món chí bảo không gian đó thì còn phải làm lễ vật dâng tặng cho người khác sao?”, Băng Quỷ Đạo Nhân bỗng nhiên có chút căm giận, kỳ thực trong mấy trăm triệu năm này, ông ta muốn luyện hóa Kiếm Y Không Tuyệt, Thời Không Châu, Nguyên Thạch không gian bất cứ lúc nào đều có thể, mà ông ta quả thực đã thử qua vô số lần và lần nào cũng thất bại.
Loại cảm giác đó không thể hình dung.
Nó giống như một con sói hoang đã đói cồn cào, đối diện với một miếng thịt thơm ngon nhưng làm cách nào cũng không thể cắn một ngụm.
Thực sự là quá làm tổn hại tâm cảnh rồi.
“Phế vật”, Thiên nữ Tạo Hóa châm biếm một câu.
“Câm miệng! Ba món chí bảo không gian đó, trừ chủ nhân Không Gian, hầu như không có người nào khác có thể tế luyện thành công chúng nữa! Ông đây không thể! Luyện Phù Sinh cũng gặp khó khăn! Ông đây lấy ba món bảo vật căn bản không có cách nào sử dụng để lừa gạt Luyện Phù Sinh giết chết Tô Minh, hơn nữa, một khi ông ta giành được ba món bảo bối đó, liền phải để lại vết tích sát đạo nguyên vẹn của nền văn minh Sát Đạo lại nền văn minh Hàn Uyên, huống hồ, đợi khi chủ nhân Không Gian xuất quan, đến lúc đó muốn hỏi về ba món chí bảo kia, cũng là đi hỏi Luyện Phù Sinh!”, Băng Quỷ Đạo Nhân bực tức gầm lên.
“Có lẽ vậy”, Thiên nữ Tạo Hóa thản nhiên đáp một câu: “Tại sao không tự mình giết chết Tô Minh?”
“Hì hì… đây không phải là sợ Thiên nữ người sao? Người rốt cuộc cũng đã từng tiếp xúc với tên nhóc kia, còn quan tâm tới tên nhóc đó như vậy, ngộ lỡ người lưu lại đường lui hay mai phục gì đó trên người tên nhóc đó thì sao?”, Băng Quỷ Đạo Nhân cười tủm tỉm:" Thiên nữ, bất cứ ai cũng có thể xem nhẹ người, nhưng tiểu nhân sẽ không, chỉ nói về thực lực, chỉ nói về thiên phú, trên toàn thế giới này người cũng là số một không thể bàn cãi, tiểu nhân vĩnh viễn sẽ không coi thường người! Mượn tay Luyện Sinh Phù để chém giết Tô Minh, cho dù người có để lại chiêu trò gì, kẻ thua thiệt vẫn là Luyện Phù Sinh, không phải sao? Ổn thỏa là quan trọng nhất”.
“Băng Quỷ, ông thực sự tính toán chi ly từng bước đi, ông biết không? Đây cũng là điểm mà bổn thiên nữ coi thường ông nhất, suy tính, thỉnh thoảng có thể nhưng lại không thể làm cốt yếu. Trong thế giới võ đạo, sức mạnh rốt cuộc vẫn là cái đứng đầu, chứ không phải là tính toán. Phụ đạo cuối cùng vẫn chỉ là phụ đạo, vương đạo vẫn là vương đạo. Hàng tỷ năm trước ông đã bước sai, không ngờ tới, cho tới ngày hôm nay vẫn là như vậy”, Thiên nữ Tạo Hóa thở dài một hơi, có chút coi rẻ, cũng có phần than vãn.
"Câm miệng! Thiên nữ, thực tế chứng minh kẻ thua cuộc là người!”, Băng Quỷ Đạo Nhân rống lên, vẻ mặt vặn vẹo hung tợn.
Sau đó, ông ta giơ tay phất về phía trước lò luyện hồn.
Lập tức xuất hiện một tấm nguyên kính không gian.
Trên nguyên kính không gian lại hiện lên hình chiếu.
Phản chiếu nền văn minh Hàn Uyên.
Có thể thấy rõ rằng trên nguyên kính không gian Tô Minh đã xuất hiện trên bầu trời phía trên nền văn minh Hàn Uyên
Tuy rằng nền văn minh Hàn Uyên là nội thế giới của Băng Quỷ Đạo Nhân, nhưng nó cũng có thể được gửi tới trong hư không. Băng Quỷ Đạo Nhân đã đặt nội thế giới tại hư không quanh năm suốt tháng.
Đương nhiên chỉ với một ý nghĩ của ông ta liền có thể thu hồi nội thế giới trở lại cơ thể mình.
Đây chính là nội thế giới.
Tô Minh lúc này đã tới được khung trời phía trên nền văn minh Hàn Uyên.
“Thiên nữ, tiếp theo tiểu nhân sẽ cùng người xem kịch”, Băng Quỷ Đạo Nhân cười nói: “Tiểu nhân đối với người cũng không tệ, toàn bộ hành tung trước khi chết của tên đàn ông kia của người sẽ được chiếu trực tiếp cho người xem, chắc chắn có thể coi như một kỷ niệm suốt đời”.
Nền văn minh Hàn Uyên.
Hơi thở lạnh băng vô tận lúc nào cũng tuôn trào như một cơn sóng thần, đây là thiên đường của tu giả võ đạo thuộc tính hàn băng.
Băng cung.
Tình trạng vết thương của Cốc Ngưng Băng ngược lại đã tốt hơn một chút, chỉ là cái giá phải trả cũng rất lớn, vì ủy thác Phù Sinh Ngục ám sát Tô Minh, cô ta đã hao phí toàn bộ tích lũy trong hàng trăm nghìn năm qua của Băng Cung, có thể gọi là một nghèo hai trắng. Trong trường hợp này muốn chữa lành vết thương nặng của cô ta là vô cùng khó khăn, khoảng thời gian này cô ta gần như dựa vào việc thiêu cháy tuổi thọ để trị thương.
Đúng vậy, là thiêu đốt tuổi thọ.
Tuổi thọ là một thứ tốt, chỉ cần đốt cháy nó, không chỉ có thể gia tăng thực lực trong khoảng thời gian ngắn, cũng có thể dùng để chữa lành vết thương, có thể nói là toàn năng.
Nhưng thiêu đốt tuổi thọ để trị thương hiển nhiên phải trả một cái giá rất lớn, trong thời gian ngắn ngủi một hai tháng, Cốc Ngưng Băng đã đốt hết khoảng 500 triệu năm tuổi thọ của bản thân mới có thể hồi phục được khoảng 30% thương tích.
500 triệu năm!
Một con số khiến con tim cô ta rỉ máu, phải biết rằng, căn cứ theo thực lực của cô ta, nếu tương lai không tiếp tục đột phá, tuổi thọ của cô ta đại khái cũng chỉ còn khoảng 1 tỷ đến 1,5 tỷ năm nữa mà thôi.
Vậy mà đã đốt cháy mất ⅓.
Cái giá này không thể gọi là lớn nữa.
Cũng chính vì thiêu cháy quá nhiều tuổi thọ đến nỗi Cốc Ngưng Băng xem ra đã có chút già nua.
Nếu không đốt cháy tuổi thọ, vết thương nặng nề của cô ta sẽ bị trì trệ, xử lý không tốt còn có thể mất mạng.
“Hự….”, Cốc Ngưng Băng phun ra một hơi khí đục, việc khôi phục lại ba phần giúp cô ta có sức mạnh nhất định để bảo vệ bản thân, cô ta quyết định xuất quan, nghĩ biện pháp kiếm chút tài nguyên võ đạo để trị thương, ừm, cướp đoạt cũng được, ăn trộm cũng tốt, chỉ cần có thể giành được tài nguyên võ đạo là được.
“Tô Minh! Tên khốn kiếp đáng chết!”, Cốc Ngưng Băng lại không kìm được mà chửi mắng Tô Minh một câu oán độc tới cực điểm, khoảng thời gian bế quan trị thương này, mỗi khi thiêu đốt một phần tuổi thọ, sự thù hằn của cô ta đối với Tô Minh cũng tăng lên gấp bội.
Đến thời điểm hiện tại, bản thân cô ta cũng đã không có cách nào hình dung sự phẫn hận của mình đối với Tô Minh nữa.
Bước ra khỏi mật thất.
Trên dưới Băng Cung trống trải hoang tàn, một mảnh thê lương.
Băng Cung nơi đã từng náo nhiệt biết bao nay chỉ còn lại một mình cô ta.
Cốc Ngưng Băng siết chặt nắm đấm, giống như một bóng ma trắng, lao ra phía ngoài Băng Cung.
Vừa ra khỏi Băng Cung.
Bỗng nhiên
Dường như cảm nhận được điều gì đó.
Cốc Ngưng Băng bất giấc ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.
Trên màn hình tiên nguyên giống như một tấm bia cáo thị to lớn trên vòm trời, lệnh ám sát Tô Minh vẫn còn đó, nhưng tại khoảnh khắc Cốc Ngưng Băng ngước đầu, có thể thấy rõ rằng, phần thông tin có liên quan tới Tô Minh trên lệnh ám sát đã có sự thay đổi.
“Đối tượng được ủy thác ám sát: Tô Minh. Vị trí: nền văn minh Hàn Uyên- trong nền văn minh Hàn Uyên”.
Đúng vậy.
Tô Minh đã tiến vào nền văn minh Hàn Uyên
“Cái này… cái này… cái này…”, Cốc Ngưng Băng hung hăng dụi mắt, kích động đến mức tim gan gần như nhảy dựng ra ngoài, cô ta không nhìn lầm đấy chứ? Điều mà cô ta có nằm mơ cũng khát vọng thực sự xảy ra rồi?
Tên khốn kiếp đáng chết vạn lần đó, thực sự… thực sự không biết sống chết mà đặt chân tới nền văn minh Hàn Uyên rồi?
Cốc Ngưng Băng nhìn chằm chằm vào màn hình tiên nguyên hồi lâu, cuối cùng mới như mộng như ảo mà xác định, Tô Minh thực sự tới rồi.
“Ha ha ha ha…”, Cốc Ngưng Băng vui sướng cười lớn, vừa cười gương mặt vừa hằn sâu sát ý và nét dữ tợn, cười tới chảy nước mắt.
Tô Minh đích xác đã tới nền văn minh Hàn Uyên.
Khoảnh khắc đầu tiên khi vừa tiến vào nền văn minh Hàn Uyên.
“Nội thế giới!”, Huyền Võ Tiên Quy trực tiếp mở lời, giọng nói trở nên ngưng trọng: “Chủ nhân, nền văn iình này là nội thế giới cuả một cường giả cực kỳ mạnh”.
“Đúng vậy, đây hẳn là nội thế giới của Băng Quỷ Đạo Nhân mà Bạch Thanh đã từng mơ hồ nói qua”, Tô Minh đáp, nơi anh vừa đáp xuống là một tòa thành trì nhỏ sát biên giới, trong thành không có nhiều tu giả võ đạo qua lại, tuy nhiên thực lực của số ít tu giả võ đạo này không hề yếu kém, bình quân cũng là ở kiếp cảnh cấp cao hay thậm chí là bán bộ Tru Mệnh, điều này đã rất khủng bố rồi.
Vừa nói.
Tô Minh đột nhiên nhíu mày: "Kỳ quái, hình như chúng ta bị người khác nhìn chăm chăm vào rồi”.
Dưới sự cảm nhận của thần hồn siêu mạnh, anh có thể cảm giác được một hơi thở như ẩn như hiện, giống như đang nhìn chòng chọc vào mình vượt qua ngàn dặm.
“Chắc hẳn là ảo giác thôi, nhưng nếu như là thật thì cũng có chút đáng sợ rồi, mình vừa tiến vào nền văn minh Hàn Uyên liền bị để mắt tới, đối phương còn đang chờ đợi mình? Là Băng Quỷ Đạo Nhân sao?”, Tô Minh thầm suy đoán.
Một giây sau đó.
Tô Minh ngẩng đầu.
“Ồ”, anh có chút sửng sốt.
Vòm trời trên đầu xám xịt, lạnh giá thấu xương tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể buông xuống một trận mưa tuyết kia lúc này đang trôi nổi một màn hình tiên nguyên, trên màn hình đó có thông tin ám sát, chính là bản thân anh.
Đôi mắt anh lóe lên tia sáng: “Phù Sinh Ngục? Là ai đã ủy thác ám sát mình?”
Người mà anh có thể nghĩ tới chỉ có Cốc Ngưng Băng.
Bởi tại nền văn minh Hàn Uyên này, người có thù hận hơn nữa còn từng tiếp xúc qua với anh cơ hồ chỉ có Cốc Ngưng Băng.
Anh đoán đúng rồi, nhưng chưa phải hoàn toàn.
Trên thực tế, ủy thác ám sát của Cốc Ngưng Băng chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Cho dù không có ủy thác ám sát của cô ta, Phù Sinh Ngục cũng phải giết chết Tô Minh, lý do và ý nghĩa cho sự tồn tại của Phù Sinh Ngục chính là vì Tô Minh, chờ đợi anh tới.
Tuy rằng Phù Sinh Ngục đã tồn tại ở nền văn minh Hàn Uyên hàng chục triệu năm nay, nói một cách tương đối, Tô Minh mới 10.000 tuổi, nói Phù Sinh Ngục chính vì Tô Minh mới tồn tại có vẻ không chính xác nhưng Phù Sinh Ngục của hiện tại cùng Phù Sinh Ngục của trước đó hoàn toàn không phải là một.
Phù Sinh Ngục của hiện tại mới thực sự đáng sợ, là tổ chức sát thủ được chống lưng bởi nền văn minh Sát Đạo.
Tại khoảnh khắc Tô Minh nhìn về phía màn hình tiên nguyên phía trên.
Thông tin trên đó vậy mà một lần nữa thay đổi.
“Người được ủy thác ám sát: Tô Minh, thông tin vị trí: nền văn minh Hàn Uyên- quán rượu Hà Ký tại biên thành Tàn Tuyết”.
Tô Minh bất giác nhìn con đường hoang vắng trước mặt, chỉ cần liếc mắt liền thấy được quán rượu Hà Ký cách anh không xa phía trước.
“Có chút thú vị”, Tô Minh chỉ cảm thấy bản thân dường như đã rơi vào một cạm bẫy cực lớn, nền văn minh Hàn Uyên này dường như hoàn toàn khác so với những gì anh tưởng tượng.
Nếu như nói ngay khoảnh khắc đầu tiên khi bản thân bước vào nền văn minh Hàn Uyên, đã có người biết được sự xuất hiện của anh, điều này không hề khó.
Nhưng trong nháy mắt liền nắm được vị trí nơi anh đang đứng.
Chỉ có một loại khả năng.
Cũng chỉ có một người mới có thể làm được- Băng Quỷ Đạo Nhân.
Nền văn minh Hàn Uyên suy cho cùng vẫn là nội thế giới của ông ta, đối với nền văn minh Hàn Uyên, Băng Quỷ Đạo Nhân tương đương với sự tồn tại của thượng đế, ông ta có thể tùy thời xác định được vị trí của bản thân là điều có thể hiểu được.
“Vậy chẳng phải là, Băng Quỷ Đạo Nhân vẫn luôn biết đến mình, vẫn luôn đợi mình sao?”, Tô Minh khẽ nắm chặt tay.
“Ngoài ra, quan hệ giữa Phù Sinh Ngục và Băng Quỷ Đạo Nhân là gì? Phù Sinh Ngục ngay lập tức có thể lấy được tin tức về mình từ Băng Quỷ Đạo Nhân?”
Đúng lúc này.
“Rắc rắc rắc…”
Trên bầu trời.
Bất chợt truyền tới từng trận tiếng vang giòn giã mà chói tai.
Có thể thấy rõ ràng.
Từng mảnh kim loại với kích thước to lớn giống như vảy cá với sắc trắng bạc tới sởn gai ốc, không rõ lý do mà vô số mảnh cùng nhau xuất hiện, trải dài bất tận, điên cuồng bao phủ, bao bọc lại toàn bộ.
Không chỉ như vậy.
“A a a a a…”, bên tai Tô Minh thoáng chốc vang lên tiếng gào khóc thảm thiết, là tiếng kêu thảm thương của vô số tu giả võ đạo.
Cùng với những tiếng khóc la inh ỏi này, một khung cảnh kinh hoàng xảy ra trước mắt anh.
Còn kinh khủng hơn cả tình cảnh bi thảm ở dưới 18 tầng địa ngục.
Lại thấy vô số tu giả võ đạo vốn đang đứng trên nền đất của nền văn minh Hàn Uyên hoặc là đang đi bộ, hoặc là tu luyện trong nhà của chính mình, nhưng vào lúc này không hiểu sao họ lại chịu phải một lực lượng lôi kéo vô thượng, bị cưỡng ép kéo lê, lao thẳng lên trời cao.
Hơn nữa, trong lúc cơ thể không tự chủ được kéo về phía bầu trời, thân xác và thần hồn của họ cũng bắt đầu vỡ nát, hóa thành từng màn sương máu.
Nhất thời, nền văn minh Hàn Uyên băng giá nguyên bản thanh khiết hoàn hảo này lại nở rộ từng màn pháo hoa tàn nhẫn, vô số tu giả võ đạo vỡ tung thành sương máu, tung tóe khắp đất trời, dập dờn trên không, những màn sương máu đó kèm theo cả nỗi oán hận vô biên tiếp tục dâng trào lên không trung, chẳng bao lâu, tất cả đều trào lên trông như những vảy cá, những vảy cá đó giống như bị bắt lửa, trong nháy mắt nhiễm thành màu đỏ tươi rực rỡ chói mắt, phản chiếu những tia sáng gian ác.
Chỉ vỏn vẹn trong vài nhịp thở.
Tất cả những mảnh vảy cả trên bầu trời ngưng tụ lại, hình thành lên một gói bọc không kẽ hở.
Đóng chặt.
“Chủ nhân, tình huống không ổn, vừa rồi khi bọc vảy kia khép kín còn thời gian vài nhịp thở tại sao người lại không lựa chọn nhân cơ hội này rời đi trước?”, Huyền Võ Tiên Quy tò mò hỏi.
“Đi không nổi”, Tô Minh thành thực đáp, sắc mặt anh đã có chút khó coi, trong vài nhịp thở vừa rồi, anh rõ ràng cảm nhận được lại có một luồng khí tức khóa chặt bản thân, anh chắc chắn nguồn gốc của luồng khí tức này là từ Băng Quỷ Đạo Nhân.
Anh không thích đẩy cao khí thế của quân địch, tự diệt đi uy phong của bản thân.
Vì vậy, anh không hề cảm thấy, nếu Băng Quỷ Đạo Nhân ra tay, bản thân ắt sẽ phải chết không còn nghi ngờ, nhưng có thể khẳng định rằng, trong thời gian vài nhịp thở vừa rồi, nếu bản thân muốn rời khỏi, Băng Quỷ Đạo Nhân sẽ có hành động, hơn nữa, ngăn cản anh trong khoảng thời gian đó là quá đơn giản.
Thay vì cố gắng vô ích, không bằng an tĩnh quan sát biến động.
“Băng Quỷ Đạo Nhân quá hung ác rồi, vậy mà cho nổ tung hơn ngàn vạn tu giả chỉ trong chớp mắt chỉ để thu thập máu tươi và oán khí, khiến không gian khép kín càng thêm hoàn thiện, điều này thật quá điên rồ!”, Huyền Võ Tiên Quy có chút sợ hãi, lần này đúng là đã đụng phải một kẻ tàn nhẫn tuyệt đỉnh.
“Không chỉ như vậy đâu”, Tô Minh nhìn xa xăm: “Trong chớp mắt kích nổ hơn vạn người đã khiến thuộc tính hàn băng thuần túy vốn có của nền văn minh Hàn Uyên biến thành hai thuộc tính song song là hàn băng và huyết sát. Nếu Phù Sinh Ngục là một tổ chức sát thủ, vậy thì xác suất những sát thủ này tu luyện sát đạo là rất lớn, trong thế giới văn minh tràn ngập máu tươi như hiện tại, thực lực của họ cũng có khả năng tăng vọt cực cao”.
Cùng lúc đó.
Trên bầu trời.
Màn hình tiên nguyên kia lại một lần nữa có sự thay đổi.
Lần này, tất cả thông tin về vụ ám sát được ủy thác được ghi phía trên đều phai mờ mà chuyển thành một màn hình phát sóng trực tiếp.
Trên màn hình là hình ảnh sống động của anh.
“Tô Minh!”, đôi mắt Cốc Ngưng Băng thoắt cái sáng rực, xoáy sâu trong đó là sự tàn nhẫn cùng hưng phấn tới cực điểm, cô ta không ngờ Phù Sinh Ngục lại nể mặt mình như vậy mà phát sóng trực tiếp, quá sảng khoái, đây đã không còn là ám sát nữa, đây là công khai chém giết mà, còn gì vui sướng hơn chuyện bản thân có thể tận mắt chứng kiến cái chết của Tô Minh đây?
Cô ta của giờ phút này đã đắm chìm trong kích động, có lẽ đều đã quên đi sự thực chỉ vài giây trước đóhàng tỷ tu giả võ đạo trong nền văn minh Hàn Uyên đã chết thế nào.
Càng quên đi việc không rõ lý do gì lại trực tiếp phát sóng ám sát là một điều vô cùng bất thường, căn bản không phù hợp với quy tắc ngày thường của một tổ chức sát thủ.
Lúc này.
Không chỉ có Cốc Ngưng Băng đang nhìn xem mà hàng chục tỷ tu giả võ đạo còn sống sót trên nền văn minh Hàn Uyên cũng đang nhìn chăm chăm lên màn hình tiên nguyên, không dám bỏ lỡ bất kỳ cảnh tượng nào.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt Tô Minh ngưng lại.
Hàng trăm thần thông quy luật không gian trong chốc lát trùng điệp lên nhau, tất cả đều tác động lên đôi chân và cơ thể, khiến thân pháp của bản thân đạt đến cực hạn.
Trong trường hợp này, Tô Minh quay sang một bên.
Vừa nghiêng người.
“Xùy!”
Anh nâng tay phải lên ra tay với tốc độ cực hạn, bắn ra một tia kiếm lôi.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong một phần một triệu thời gian của một nhịp thở.
Giống như ảo giác.
Tiếp đó, tất cả đều dừng lại.
Mà trước người Tô Minh lại xuất hiện một người thanh niên xanh xao, đầu tóc bù xù, trong tay cầm một thanh loan đao.
Loan đao là một thanh đao băng hàn, giống như một đao băng.
Ánh mắt của người thanh niên với nét mặt nhợt nhạt kia lúc này vẫn đang ghim chặt trên người Tô Minh chợt xẹt qua một tia kinh ngạc: “Tốc độ phản ứng không tệ”.
Tô Minh không đáp lời, nhưng sâu nơi đáy mắt là sự ngưng trọng.
Mà phần giữa của thanh băng đao trong tay của người thanh niên kia rõ ràng có vết nứt cùn, là do lôi kiếm Tô Minh chém ra vừa rồi lưu lại.
“Mượn hơi thở máu tanh ngập trời che dấu khí tức của chính mình, cái anh nắm vững đã không còn là pháp nguyên sát đạo nữa mà là pháp diễn sát đạo”, Tô Minh nhìn đối phương chăm chú, trầm giọng đáp.
Trong lòng dâng lên sự nghiêm túc.
Quả là đáng kinh ngạc!
Đối phương vậy mà đã bước vào cảnh giới Nguyên.
Tuy rằng chỉ là Nguyên Vạn Tượng tầng một, hơn nữa xác suất cao còn là sử dụng thủ đoạn đặc biệt nào đó tiêu hao tiềm lực và nền tảng của bản thân để đột phá tới cảnh giới Nguyên Vạn Tượng, nhưng Nguyên Vạn Tượng vẫn là cảnh giới Nguyên Vạn Tượng.
Cực mạnh.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Minh chạm trán với đối thủ ở cấp bậc này cho tới nay.
Đối phương đem lại cho anh một cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Chỉ nói tới màn đột kích vừa rồi, nếu không phải nhờ vào thần hồn hùng hậu kịp thời phát giác, anh đã trúng đòn rồi.
Và ngay cả khi anh phản ứng lại trong khoảng thời gian cực ngắn, đồng thời, còn tung ra cả kiếm lôi cũng đã được coi là một lá bài tẩy và tuyệt chiêu rồi, đối phó với công kích bất ngờ từ đối phương lại chỉ là bên tám lạng, người nửa cân mà thôi.
Rất khủng bố.
Thực sự vô cùng khủng bố.
“Không uổng công chủ thượng chờ mong anh nhiều năm như vậy, anh, không tệ”, người thanh niên kia yếu ớt nói.
Trong khi anh ta nói.
Không thể giải thích được.
Sương mù máu và hơi thở băng giá bắt đầu quay cuồng.
Xung quanh Tô Minh không biết từ lúc nào lại xuất hiện thêm hai người một cách cực kỳ cổ quái.
Một người trung niên trọc đầu một thân áo bào đen, che khuất cả khuôn mặt và vầng trán.
Người còn lại là một cô gái với vẻ ngoài diêm dúa, mặc váy bó sát, trên tay cầm một chiếc roi băng, trên lưỡi roi có muôn vàn gai nhọn, roi băng rất dài khoảng ba năm mét, khi kéo trên mặt đất, sát ý nồng đậm đến mức khó tin bao quanh roi băng có thể ăn mòn nền đất, không dừng lại ở đó mà còn tiếp tục điên cuồng đục rỗng xuống phía dưới mặt đất, tạo thành vết nứt sâu không thấy đáy.
Chuyện này không quan trọng, quan trọng là người trung niên trọc đầu và cô gái mặc váy bó lòe loẹt này đều đem tới cho Tô Minh một mùi vị nguy hiểm, không kém cạnh người thanh niên kia.
Nói cách khác, ba người này đều là tu giả võ đạo ở cảnh giới Nguyên Vạn Tượng tầng một.
Cùng lúc đó.
Ở giữa không trung cách đó không xa, bất thình lình hiện ra một ngai vàng khổng lồ.
Chiếc ngai vàng đó phủ một màu đen kịt.
Bóng dáng của sát đạo vô tận dày đặc xung quanh ngai vàng đó.
Ngai vàng dường như ẩn chứa biển máu vô thượng, chỉ một cái nhìn thoáng qua liền cảm giác máu tươi trong người không còn an ổn dưới sự quản chế của bản thân, thần hồn nhập ma, dâng trào xúc động muốn thỏa sức cuồng dại chém giết.
Trên ngai vàng có người, là một bóng người đang ngồi.
Lưỡi hái mang màu máu tinh khiết, thuần màu máu, sắc máu đó vấn vít âm u quanh lưỡi hái, giống như một dòng sông máu.
Tô Minh chỉ chỉ liếc mắt nhìn ngai vàng và bóng người ngồi trên ngai vàng đó một cái liền thu lại ánh mắt.
Nhìn không thấu.
Hoàn toàn mù mờ.
Cũng không thể tiếp tục quan sát, càng không thể suy nghĩ về nó.
Bất kể người ngồi trên ngai vàng đó là ai, đáng sợ đến mức nào?
Anh hiện tại phải toàn tâm đối phó với ba người vây công trước mặt, nếu không họ sẽ đưa tiễn anh xuống địa ngục, càng không nói tới bóng người kỳ lạ ngồi trên ngai vàng kia nữa. Hàng trăm triệu người tại nền văn minh Hàn Uyên, bao gồm cả Cốc Ngưng Băng đều ngước đầu và dán chặt mắt vào màn hình tiên nguyên trên đầu, dường như đã hoá đá trước cơn rung chấn không ngôn từ nào có thể hình dung trước mắt.
“Chủ nhân, chúng ta...phải… chúng ta phải liều mạng thôi, để tôi ra ngoài, tôi có thể đương đầu với một người", giọng nói nặng nề của Huyền Võ Tiên Quy vang lên, còn mang theo chút run rẩy.
Đồng thời.
Hàng trăm triệu người tại nền văn minh Hàn Uyên, bao gồm cả Cốc Ngưng Băng đều ngước đầu và dán chặt mắt vào màn hình tiên nguyên trên đầu, dường như đã hoá đá trước cơn rung chấn không ngôn từ nào có thể hình dung trước mắt.
Làm sao có thể?
Ba sát thủ cấp thần?
Đúng vậy
Là cấp thần.
Sát thủ của Phù Sinh Ngục được phân thành cấp địa, cấp thiên và cấp thần.
Được phân biệt bởi huy hiệu trước ngực trên quần áo và trang sức.
Cấp địa là huy hiệu bạc.
Cấp thiên là huy hiệu vàng.
Còn cấp thần là huy hiệu màu máu.
Trong trận chiến khiến Phù Sinh Ngục trở nên nổi danh với vụ ám sát cường giả đứng đầu trên bảng xếp hạng của nền văn minh Hàn Uyên năm đó, Phù Sinh Ngục hành động cũng chỉ phái ra một vị sát thủ cấp thiên.
Đúng vậy.
Cấp thiên, mà chỉ còn là một người.
Mà trước mắt, để đối phó với một thanh niên 10.000 tuổi, một kẻ ngoại lai thậm chí còn chưa bước chân vào cảnh giới Tru Mệnh, Phù Sinh Ngục lại sử dụng tới ba sát thủ cấp thần?
Gặp quỷ rồi sao?
Đặc biệt là Cốc Ngưng Băng, cô ta lại càng thêm ngơ ngẩn, choáng váng tới mức toàn thân run lên, với chút phí thù lao ít ỏi mà cô ta trả có thể mời tới sát thủ cấp địa của Phù Sinh Ngục đã là...là rất miễn cưỡng rồi, cho dù bản thân may mắn, Phù Sinh Ngục gật đầu đồng ý.
Tại sao bỗng nhiên lại biến thành ba sát thủ cấp thần?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này.
Nếu người của Trận Tông vẫn còn tồn tại trên cõi đời tới đây và nhìn thấy cảnh tượng này, sợ rằng sẽ bị dọa sợ hãi tới ngạt thở, sẽ cảm thấy như gặp quỷ vậy, bởi năm đó vào vào thời đại đỉnh cao của Trận Tông, sáng tạo ra tất cả trận pháp mang thuộc tính hủy diệt cũng chỉ có 81 cái, nói cách khác, 81 trận pháp hủy diệt trước mắt này không hề kém cạnh trận pháp mà Trận Tông đã tạo dựng vào thời điểm hoàng kim vô số triệu năm trước.
Hơn nữa, nếu là người tinh tường, còn có thể phát hiện ra, nơi này, vậy… vậy… vậy mà còn có một suối nguồn hủy diệt.
Suối nguồn hủy diệt này giống như một suối phun thời thời khắc khắc đều đang phun trào năng lượng hủy diệt cực kỳ tinh khiết với chất lượng cực cao.
Những năng lượng hủy diệt này vừa hay cung cấp cho 81 trận pháp hủy diệt đang không ngừng vận hành kia.
Cũng có một thực tế khác là thuộc tính hủy diệt vừa đúng là khắc tinh của thuộc tính tạo hóa.
Ngược lại, thuộc tính tạo hóa cũng là khắc tinh của thuộc tính hủy diệt.
Tạo hóa và hủy diệt vốn đối lập nhau.
Băng Quỷ Đạo Nhân đứng trước lò luyện hồn, lại không kìm được mà cảm thán trước sự tuyệt vời của nơi đây, ông ta đã ghé thăm vô số lần, lại cũng cảm thán vô số lần.
Vì có thể vây khốn Thiên nữ Tạo Hóa, tất cả các nền văn minh cấp chín trên toàn bộ thế giới đã cùng nhau nỗ lực mới thu thập được 81 trận pháp Toàn Nhãn hủy diệt này! Chủ nhân Hủy Diệt thậm chí còn chuyển suối nguồn lớn nhất trong số chín suối nguồn hủy diệt lớn trên nền văn minh Hủy Diệt của bản thân tới nơi này, mà cái giá phải trả chính là trong số các nền văn minh cấp chín, nền văn minh Hủy Diệt ngay cả top mười cũng không thể lọt vào, phải biết rằng, năm đó, khi còn ở giai đoạn đỉnh cao, thứ hạng của nền văn minh Hủy Diệt là thứ năm thứ sáu, cái giá này không thể chỉ gọi là lớn nữa.
Nhưng mọi thứ đều đáng giá.
Chỉ cần có thể vây hãm Thiên nữ Tạo Hóa, tất cả đều xứng đáng!
“Băng Quỷ, ông tới đây làm gì?”, bỗng biên một giọng nói lãnh đạm, lạnh băng, không nghe ra bất kỳ tia cảm xúc nào truyền ra từ lò luyện hồn, người không biết còn tưởng rằng chủ nhân của giọng nói này chỉ đang bị giam giữ trong đó một cách bình thường. Nhưng trên thực tế, trong lò luyện hồn chính là thần hồn của Thiên nữ Tạo Hóa, hơn nữa, còn từng giây từng phút đều phải chịu đựng cơn đau giày vò thiêu đốt, thống khổ nghiền nát không ngôn từ nào có thể hình dung.
“Thiên nữ, để giành được tâm Tạo Hóa, tiểu nhân đã vất vả trăm triệu năm nay, hiện tại thành công đã ở ngay trước mắt, tiểu nhân rất vui mừng”, Băng Quỷ Đạo Nhân nói xa xăm, rõ ràng là đang cười, không biết vì sao, còn khó nghe hơn cả tiếng khóc than, nó tràn đầy hơi thở hung độc tàn ác.
“Ồ?”, Thiên nữ Tạo Hóa giễu cợt: “Băng Quỷ, ông lại nằm mơ sao? Ngay tại trước mắt?”
“Đúng vậy, ngay tại trước mắt”, Băng Quỷ Đạo Nhân khẳng định đáp: “Thiên nữ, mắt nhìn người của người đúng là tốt mà! Tên nhóc người nhìn trúng quả thực là yêu nghiệt siêu cấp nhất trong lịch sử của vạn giới, mới 10.000 năm đã sở hữu thực lực có thể quang minh chính đại tiến vào nền văn minh Hàn Uyên…”
Hiển nhiên, lần này lò luyện hồn rơi vào trầm mặc nhưng trong trầm mặc còn có một tia dao động khí tức.
“Thiên nữ, một khi có tình cảm, liền có nhược điểm. Nếu cô không để tâm tới tên nhóc đó, tiểu nhân chắc chắn sẽ vẫn giống như hàng tỷ năm trước, không có cách nào đối phó với cô, căn bản không nhìn thấy hy vọng của tâm Tạo Hóa, nhưng cô lại cứ như vậy nảy sinh tình cảm, lộ ra nhược điểm, thật là đáng buồn mà!”, trong giọng nói của Băng Quỷ Đạo Nhân tràn đầy hân hoan.
“Đúng vậy, tình cảm quả thực là nhược điểm”, Thiên nữ Tạo Hóa hờ hững đáp: “Nhưng tiền đề là ông có thể nắn bóp điểm yếu này hay không, ông, có thể sao?”
“Nền văn minh Hàn Uyên là thế giới của tiểu nhân, Thiên Nữ cảm thấy tiểu nhân lại không thể gây khó dễ sao?”, âm lượng trong giọng nói Băng Quỷ Đạo Nhân lớn hơn rất nhiều, dường như là bị sự khinh thường cùng chế nhạo của Thiên nữ Tạo Hóa chọc giận: "Thiên nữ, người vẫn tự đại như trước!”
“Vậy thì đợi khi ông bắt chẹt được Tô Minh rồi lại bàn tiếp đi!”, giọng nói của Thiên nữ Tạo Hóa lạnh đi rất nhiều.
Một giây tiếp theo.
Thiên nữ Tạo Hóa lại đột nhiên nói: "Là kẻ nào đã phản bội bổn Thiên nữ?"
Một câu hỏi bất ngờ không giải thích được.
"Ha ha ha ha...", phản ứng đầu tiên của Băng Quỷ Đạo Nhân là sững sờ, nhưng sau đó liền phá lên cười: "Thiên nữ vẫn là Thiên nữ, tuy rằng tính tình đơn thuần, ngạo mạn nhưng sự thông minh tường tỏ nên có thì vẫn có, cho dù lúc nào cũng phải chịu nỗi đau xé nát thiêu cháy thần hồn trong hàng tỷ năm qua mà".
“Là ai?”, giọng nói của Thiên nữ Tạo Hóa càng lạnh giá, như muốn đóng băng cả trời đất.
“Con thỏ mà cô nuôi dưỡng đó”.
“Bạch Thanh sẽ không phản bội bổn thiên nữ”, giọng nói của Thiên nữ Tạo Hóa tràn đầy cương liệt, không hề có bất kỳ tia hoài nghi nào.
“Năm đó người cũng tưởng rằng tôi sẽ không phản bội người, không phải sao? Cuối cùng thì sao?", Băng Quỷ Đạo Nhân trào phúng một câu, ra vẻ khinh miệt, nhưng sau đó giọng nói liền chuyển: "Tuy nhiên, lần này, ngược lại cô đoán đúng rồi, con thỏ kia đích xác không phản bội cô, nhưng đáng tiếc, nó không được thông minh cho lắm. Nó tưởng rằng lão phu không biết được vị trí của nó sao? Cho dù không biết, nó cũng đã bị đóng băng hàng tỷ năm qua, còn là do lão phu đích thân thực hiện thuật phong ấn đó, lão phu làm sao có thể không hiểu rõ đây? Trong hàng tỷ năm đó, lão phu không làm gì khác chỉ thấm thoát truyền cho nó một vài thông tin, suy nghĩ, lý giải… không thuộc về nó thông qua đạo băng hàn. Ví dụ như câu nói ‘muốn giúp nó phân ưu việc truy sát, liền phải tới nền văn minh Hàn Uyên ầm ĩ một trận lớn’, trên thực tế, cũng không tính là giả. Những thứ lão phu rót vào đầu nó hầu hết đều là thật, rốt cuộc, đôi khi sự thực càng không có kẽ hở, không phải sao?”
“Ông bí mật thúc đẩy việc Tô Minh cùng Bạch Thanh gặp mặt, sau đó thông qua Bạch Thanh xúc tiến Tô Minh đến nền văn minh Hàn Uyên?”, giọng nói của Thiên nữ Tạo Hóa lại hồi phục trạng thái vô cảm: “Nếu nền văn minh Hàn Uyên thực sự bị náo loạn một trận lớn, thậm chí là bị hủy diệt, quả thực cũng là một chuyện tốt, ít nhất, Băng Quỷ Đạo Nhân ông không chết cũng sẽ phải bị thương nặng mấy trăm triệu năm”.
“Không sai, đáng tiếc, Thiên nữ, cô cảm thấy nếu tiểu nhân đã tự tin để tên nhóc kia đến nền văn minh Hàn Uyên như vậy, có thể không hoàn toàn nắm chắc sao?”, Băng Quỷ Đạo Nhân nở nụ cười âm u đắc ý một cách quái gở: "Thiên nữ, nếu người đã sáng suốt như vậy, vậy thì, người đoán xem, tại nền văn minh Hàn Uyên có một tổ chức sát thủ gọi là Phù Sinh Ngục, thử đoán xem, nguồn gốc của tổ chức này là từ đâu?”
“Phù Sinh Ngục? Luyện Phù Sinh? Chủ nhân của nền văn minh Sát Ngục? Băng Quỷ, ông…”, cảm xúc của thiên nữ Tạo Hóa cuối cùng cũng có dao động kịch liệt: “Băng Quỷ, ông muốn chết!”
Toàn bộ lò luyện hồn bắt đầu lay động dữ dội.
“Không sai, Thiên nữ, trong chốc lát người vậy mà đoán đúng rồi, kẻ đứng phía sau Phù Sinh Ngục tại nền văn minh Hàn Uyên chính là nền văn minh Sát Đạo, Thiên nữ, người hẳn là hiểu rõ Sát Đạo, đặc biệt là thực lực của Luyện Phù Sinh, chung quy tại thời kỳ đỉnh phong, nền văn minh Sát Đạo cũng là sự tồn tại có thể xếp vào mười vị trí đầu tiên trong số những nền văn minh cấp chín, tuy rằng Luyện Phù Sinh còn kém rất xa so với thời kỳ đỉnh cao của người, nhưng ông ta có thể nghiền nát tên nhóc kia hay không, người hẳn là nên biết rõ”, Băng Quỷ Đạo Nhân vui mừng khôn xiết, đặc biệt là khi cảm nhận được cảm xúc dao động mãnh liệt từ Thiên nữ Tạo Hóa, tâm trạng của ông ta vô cùng tốt.
“Nền văn minh Sát Đạo và Luyện Phù Sinh làm sao có thể nguyện ý hợp tác cùng ông? Lại làm sao có thể sẵn lòng cư trú trong thế giới của ông? Băng Quỷ, ông xứng sao?”, trong giọng nói của Thiên nữ Tạo Hóa thêm chút khàn đặc và phẫn nộ.
Loại chuyện không có khả năng này lại xảy ra.
Vậy mà xảy ra rồi?
Phải biết rằng năm đó Băng Quỷ Đạo Nhân chỉ là một con chó, cho dù là hiện tại, nền văn minh Tạo Hóa cũng không phải là nơi lão ta có quyền hành cao nhất, năm đó còn hơn chục kẻ cùng Băng Quỷ Đạo Nhân tính kế cô đều không thua kém so với Băng Quỷ Đạo Nhân.
Ngoài ra, sau khi bản thân đánh mất tâm Tạo Hóa và rời xa nền văn minh Tạo Hóa, trên thực tế vẫn luôn có bóng dáng của nền văn minh Không Gian điều khiển nền văn minh Tạo Hóa từ xa, nói cách khác, nền văn minh Tạo Hóa của hiện tại hẳn là do chủ nhân Không Gian quyết định.
Trong trường hợp này, Băng Quỷ Đạo Nhân có tư cách gì để hợp tác với nền văn minh Sát Đạo cùng Luyện Phù Sinh?
Căn bản không ở cùng một đẳng cấp.
Hoàn toàn không nên có bất kỳ cơ hội bắt tay nào.
“Hì hì… Thiên nữ, ba món bảo bối của chủ nhân Không Gian, năm đó cô đe dọa chủ nhân Không Gian bồi thường ba món bảo bối, Kiếm Y Không Tuyệt, Thời Không Châu, Nguyên Thạch không gian, ừm, vừa vặn đều được Tô Minh giành lấy rồi”, Băng Quỷ Đạo Nhân càng trở nên đắc chí, rõ ràng ba món bảo bối ấy ở trong Băng Cung, cuối cùng do Bạch Thanh chỉ dẫn Tô Minh đoạt được, cũng là kế hoạch của Băng Quỷ Đạo Nhân.
“Luyện Phù Sinh là vì ba món bảo bối đó sao? Tô Minh tới nền văn minh Hàn Uyên, tự mình dâng tới cửa, Luyện Phù Sinh chém giết Tô Minh, ba món bảo bối đó liền rơi vào tay ông ta, chính là thù lao?”
“Đúng vậy”, Băng Quỷ Đạo Nhân vuốt râu đáp.
“Ông không sợ chủ nhân Không Gian biết được?”, Thiên nữ Tạo Hóa lại bình tĩnh trở lại, không hiểu ra sao.
“Tất nhiên là sợ, vốn dĩ hợp tác cùng chủ nhân Không Gian đương nhiên là sự lựa chọn hàng đầu, nhưng chủ nhân Không Gian cũng giống như cô, quá kiêu căng, hàng chục triệu năm trước, chủ nhân Không Gian có được ‘bí thuật Nguyên Tự’ trong truyền thuyết, trực tiếp đóng cửa bế quan rồi, đáng chết!”, Băng Quỷ Đạo Nhân chửi rủa một câu, nếu không, có thể hợp tác với chủ nhân Không Gian là đáng tin cậy nhất, ba món bảo vật đó vốn đều thuộc về chủ nhân Không Gian.
“Nếu đã như vậy hà tất phải quanh co trắc trở đến vậy, Băng Quỷ, bản thân ông giành được ba món bảo bối đó không phải là càng tốt sao? Lại khăng khăng muốn tặng cho Luyện Phù Sinh? Ha ha…"
"Câm miệng! Nếu ông đây có thể tế luyện, khống chế ba món chí bảo không gian đó thì còn phải làm lễ vật dâng tặng cho người khác sao?”, Băng Quỷ Đạo Nhân bỗng nhiên có chút căm giận, kỳ thực trong mấy trăm triệu năm này, ông ta muốn luyện hóa Kiếm Y Không Tuyệt, Thời Không Châu, Nguyên Thạch không gian bất cứ lúc nào đều có thể, mà ông ta quả thực đã thử qua vô số lần và lần nào cũng thất bại.
Loại cảm giác đó không thể hình dung.
Nó giống như một con sói hoang đã đói cồn cào, đối diện với một miếng thịt thơm ngon nhưng làm cách nào cũng không thể cắn một ngụm.
Thực sự là quá làm tổn hại tâm cảnh rồi.
“Phế vật”, Thiên nữ Tạo Hóa châm biếm một câu.
“Câm miệng! Ba món chí bảo không gian đó, trừ chủ nhân Không Gian, hầu như không có người nào khác có thể tế luyện thành công chúng nữa! Ông đây không thể! Luyện Phù Sinh cũng gặp khó khăn! Ông đây lấy ba món bảo vật căn bản không có cách nào sử dụng để lừa gạt Luyện Phù Sinh giết chết Tô Minh, hơn nữa, một khi ông ta giành được ba món bảo bối đó, liền phải để lại vết tích sát đạo nguyên vẹn của nền văn minh Sát Đạo lại nền văn minh Hàn Uyên, huống hồ, đợi khi chủ nhân Không Gian xuất quan, đến lúc đó muốn hỏi về ba món chí bảo kia, cũng là đi hỏi Luyện Phù Sinh!”, Băng Quỷ Đạo Nhân bực tức gầm lên.
“Có lẽ vậy”, Thiên nữ Tạo Hóa thản nhiên đáp một câu: “Tại sao không tự mình giết chết Tô Minh?”
“Hì hì… đây không phải là sợ Thiên nữ người sao? Người rốt cuộc cũng đã từng tiếp xúc với tên nhóc kia, còn quan tâm tới tên nhóc đó như vậy, ngộ lỡ người lưu lại đường lui hay mai phục gì đó trên người tên nhóc đó thì sao?”, Băng Quỷ Đạo Nhân cười tủm tỉm:" Thiên nữ, bất cứ ai cũng có thể xem nhẹ người, nhưng tiểu nhân sẽ không, chỉ nói về thực lực, chỉ nói về thiên phú, trên toàn thế giới này người cũng là số một không thể bàn cãi, tiểu nhân vĩnh viễn sẽ không coi thường người! Mượn tay Luyện Sinh Phù để chém giết Tô Minh, cho dù người có để lại chiêu trò gì, kẻ thua thiệt vẫn là Luyện Phù Sinh, không phải sao? Ổn thỏa là quan trọng nhất”.
“Băng Quỷ, ông thực sự tính toán chi ly từng bước đi, ông biết không? Đây cũng là điểm mà bổn thiên nữ coi thường ông nhất, suy tính, thỉnh thoảng có thể nhưng lại không thể làm cốt yếu. Trong thế giới võ đạo, sức mạnh rốt cuộc vẫn là cái đứng đầu, chứ không phải là tính toán. Phụ đạo cuối cùng vẫn chỉ là phụ đạo, vương đạo vẫn là vương đạo. Hàng tỷ năm trước ông đã bước sai, không ngờ tới, cho tới ngày hôm nay vẫn là như vậy”, Thiên nữ Tạo Hóa thở dài một hơi, có chút coi rẻ, cũng có phần than vãn.
"Câm miệng! Thiên nữ, thực tế chứng minh kẻ thua cuộc là người!”, Băng Quỷ Đạo Nhân rống lên, vẻ mặt vặn vẹo hung tợn.
Sau đó, ông ta giơ tay phất về phía trước lò luyện hồn.
Lập tức xuất hiện một tấm nguyên kính không gian.
Trên nguyên kính không gian lại hiện lên hình chiếu.
Phản chiếu nền văn minh Hàn Uyên.
Có thể thấy rõ rằng trên nguyên kính không gian Tô Minh đã xuất hiện trên bầu trời phía trên nền văn minh Hàn Uyên
Tuy rằng nền văn minh Hàn Uyên là nội thế giới của Băng Quỷ Đạo Nhân, nhưng nó cũng có thể được gửi tới trong hư không. Băng Quỷ Đạo Nhân đã đặt nội thế giới tại hư không quanh năm suốt tháng.
Đương nhiên chỉ với một ý nghĩ của ông ta liền có thể thu hồi nội thế giới trở lại cơ thể mình.
Đây chính là nội thế giới.
Tô Minh lúc này đã tới được khung trời phía trên nền văn minh Hàn Uyên.
“Thiên nữ, tiếp theo tiểu nhân sẽ cùng người xem kịch”, Băng Quỷ Đạo Nhân cười nói: “Tiểu nhân đối với người cũng không tệ, toàn bộ hành tung trước khi chết của tên đàn ông kia của người sẽ được chiếu trực tiếp cho người xem, chắc chắn có thể coi như một kỷ niệm suốt đời”.
Nền văn minh Hàn Uyên.
Hơi thở lạnh băng vô tận lúc nào cũng tuôn trào như một cơn sóng thần, đây là thiên đường của tu giả võ đạo thuộc tính hàn băng.
Băng cung.
Tình trạng vết thương của Cốc Ngưng Băng ngược lại đã tốt hơn một chút, chỉ là cái giá phải trả cũng rất lớn, vì ủy thác Phù Sinh Ngục ám sát Tô Minh, cô ta đã hao phí toàn bộ tích lũy trong hàng trăm nghìn năm qua của Băng Cung, có thể gọi là một nghèo hai trắng. Trong trường hợp này muốn chữa lành vết thương nặng của cô ta là vô cùng khó khăn, khoảng thời gian này cô ta gần như dựa vào việc thiêu cháy tuổi thọ để trị thương.
Đúng vậy, là thiêu đốt tuổi thọ.
Tuổi thọ là một thứ tốt, chỉ cần đốt cháy nó, không chỉ có thể gia tăng thực lực trong khoảng thời gian ngắn, cũng có thể dùng để chữa lành vết thương, có thể nói là toàn năng.
Nhưng thiêu đốt tuổi thọ để trị thương hiển nhiên phải trả một cái giá rất lớn, trong thời gian ngắn ngủi một hai tháng, Cốc Ngưng Băng đã đốt hết khoảng 500 triệu năm tuổi thọ của bản thân mới có thể hồi phục được khoảng 30% thương tích.
500 triệu năm!
Một con số khiến con tim cô ta rỉ máu, phải biết rằng, căn cứ theo thực lực của cô ta, nếu tương lai không tiếp tục đột phá, tuổi thọ của cô ta đại khái cũng chỉ còn khoảng 1 tỷ đến 1,5 tỷ năm nữa mà thôi.
Vậy mà đã đốt cháy mất ⅓.
Cái giá này không thể gọi là lớn nữa.
Cũng chính vì thiêu cháy quá nhiều tuổi thọ đến nỗi Cốc Ngưng Băng xem ra đã có chút già nua.
Nếu không đốt cháy tuổi thọ, vết thương nặng nề của cô ta sẽ bị trì trệ, xử lý không tốt còn có thể mất mạng.
“Hự….”, Cốc Ngưng Băng phun ra một hơi khí đục, việc khôi phục lại ba phần giúp cô ta có sức mạnh nhất định để bảo vệ bản thân, cô ta quyết định xuất quan, nghĩ biện pháp kiếm chút tài nguyên võ đạo để trị thương, ừm, cướp đoạt cũng được, ăn trộm cũng tốt, chỉ cần có thể giành được tài nguyên võ đạo là được.
“Tô Minh! Tên khốn kiếp đáng chết!”, Cốc Ngưng Băng lại không kìm được mà chửi mắng Tô Minh một câu oán độc tới cực điểm, khoảng thời gian bế quan trị thương này, mỗi khi thiêu đốt một phần tuổi thọ, sự thù hằn của cô ta đối với Tô Minh cũng tăng lên gấp bội.
Đến thời điểm hiện tại, bản thân cô ta cũng đã không có cách nào hình dung sự phẫn hận của mình đối với Tô Minh nữa.
Bước ra khỏi mật thất.
Trên dưới Băng Cung trống trải hoang tàn, một mảnh thê lương.
Băng Cung nơi đã từng náo nhiệt biết bao nay chỉ còn lại một mình cô ta.
Cốc Ngưng Băng siết chặt nắm đấm, giống như một bóng ma trắng, lao ra phía ngoài Băng Cung.
Vừa ra khỏi Băng Cung.
Bỗng nhiên
Dường như cảm nhận được điều gì đó.
Cốc Ngưng Băng bất giấc ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.
Trên màn hình tiên nguyên giống như một tấm bia cáo thị to lớn trên vòm trời, lệnh ám sát Tô Minh vẫn còn đó, nhưng tại khoảnh khắc Cốc Ngưng Băng ngước đầu, có thể thấy rõ rằng, phần thông tin có liên quan tới Tô Minh trên lệnh ám sát đã có sự thay đổi.
“Đối tượng được ủy thác ám sát: Tô Minh. Vị trí: nền văn minh Hàn Uyên- trong nền văn minh Hàn Uyên”.
Đúng vậy.
Tô Minh đã tiến vào nền văn minh Hàn Uyên
“Cái này… cái này… cái này…”, Cốc Ngưng Băng hung hăng dụi mắt, kích động đến mức tim gan gần như nhảy dựng ra ngoài, cô ta không nhìn lầm đấy chứ? Điều mà cô ta có nằm mơ cũng khát vọng thực sự xảy ra rồi?
Tên khốn kiếp đáng chết vạn lần đó, thực sự… thực sự không biết sống chết mà đặt chân tới nền văn minh Hàn Uyên rồi?
Cốc Ngưng Băng nhìn chằm chằm vào màn hình tiên nguyên hồi lâu, cuối cùng mới như mộng như ảo mà xác định, Tô Minh thực sự tới rồi.
“Ha ha ha ha…”, Cốc Ngưng Băng vui sướng cười lớn, vừa cười gương mặt vừa hằn sâu sát ý và nét dữ tợn, cười tới chảy nước mắt.
Tô Minh đích xác đã tới nền văn minh Hàn Uyên.
Khoảnh khắc đầu tiên khi vừa tiến vào nền văn minh Hàn Uyên.
“Nội thế giới!”, Huyền Võ Tiên Quy trực tiếp mở lời, giọng nói trở nên ngưng trọng: “Chủ nhân, nền văn iình này là nội thế giới cuả một cường giả cực kỳ mạnh”.
“Đúng vậy, đây hẳn là nội thế giới của Băng Quỷ Đạo Nhân mà Bạch Thanh đã từng mơ hồ nói qua”, Tô Minh đáp, nơi anh vừa đáp xuống là một tòa thành trì nhỏ sát biên giới, trong thành không có nhiều tu giả võ đạo qua lại, tuy nhiên thực lực của số ít tu giả võ đạo này không hề yếu kém, bình quân cũng là ở kiếp cảnh cấp cao hay thậm chí là bán bộ Tru Mệnh, điều này đã rất khủng bố rồi.
Vừa nói.
Tô Minh đột nhiên nhíu mày: "Kỳ quái, hình như chúng ta bị người khác nhìn chăm chăm vào rồi”.
Dưới sự cảm nhận của thần hồn siêu mạnh, anh có thể cảm giác được một hơi thở như ẩn như hiện, giống như đang nhìn chòng chọc vào mình vượt qua ngàn dặm.
“Chắc hẳn là ảo giác thôi, nhưng nếu như là thật thì cũng có chút đáng sợ rồi, mình vừa tiến vào nền văn minh Hàn Uyên liền bị để mắt tới, đối phương còn đang chờ đợi mình? Là Băng Quỷ Đạo Nhân sao?”, Tô Minh thầm suy đoán.
Một giây sau đó.
Tô Minh ngẩng đầu.
“Ồ”, anh có chút sửng sốt.
Vòm trời trên đầu xám xịt, lạnh giá thấu xương tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể buông xuống một trận mưa tuyết kia lúc này đang trôi nổi một màn hình tiên nguyên, trên màn hình đó có thông tin ám sát, chính là bản thân anh.
Đôi mắt anh lóe lên tia sáng: “Phù Sinh Ngục? Là ai đã ủy thác ám sát mình?”
Người mà anh có thể nghĩ tới chỉ có Cốc Ngưng Băng.
Bởi tại nền văn minh Hàn Uyên này, người có thù hận hơn nữa còn từng tiếp xúc qua với anh cơ hồ chỉ có Cốc Ngưng Băng.
Anh đoán đúng rồi, nhưng chưa phải hoàn toàn.
Trên thực tế, ủy thác ám sát của Cốc Ngưng Băng chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Cho dù không có ủy thác ám sát của cô ta, Phù Sinh Ngục cũng phải giết chết Tô Minh, lý do và ý nghĩa cho sự tồn tại của Phù Sinh Ngục chính là vì Tô Minh, chờ đợi anh tới.
Tuy rằng Phù Sinh Ngục đã tồn tại ở nền văn minh Hàn Uyên hàng chục triệu năm nay, nói một cách tương đối, Tô Minh mới 10.000 tuổi, nói Phù Sinh Ngục chính vì Tô Minh mới tồn tại có vẻ không chính xác nhưng Phù Sinh Ngục của hiện tại cùng Phù Sinh Ngục của trước đó hoàn toàn không phải là một.
Phù Sinh Ngục của hiện tại mới thực sự đáng sợ, là tổ chức sát thủ được chống lưng bởi nền văn minh Sát Đạo.
Tại khoảnh khắc Tô Minh nhìn về phía màn hình tiên nguyên phía trên.
Thông tin trên đó vậy mà một lần nữa thay đổi.
“Người được ủy thác ám sát: Tô Minh, thông tin vị trí: nền văn minh Hàn Uyên- quán rượu Hà Ký tại biên thành Tàn Tuyết”.
Tô Minh bất giác nhìn con đường hoang vắng trước mặt, chỉ cần liếc mắt liền thấy được quán rượu Hà Ký cách anh không xa phía trước.
“Có chút thú vị”, Tô Minh chỉ cảm thấy bản thân dường như đã rơi vào một cạm bẫy cực lớn, nền văn minh Hàn Uyên này dường như hoàn toàn khác so với những gì anh tưởng tượng.
Nếu như nói ngay khoảnh khắc đầu tiên khi bản thân bước vào nền văn minh Hàn Uyên, đã có người biết được sự xuất hiện của anh, điều này không hề khó.
Nhưng trong nháy mắt liền nắm được vị trí nơi anh đang đứng.
Chỉ có một loại khả năng.
Cũng chỉ có một người mới có thể làm được- Băng Quỷ Đạo Nhân.
Nền văn minh Hàn Uyên suy cho cùng vẫn là nội thế giới của ông ta, đối với nền văn minh Hàn Uyên, Băng Quỷ Đạo Nhân tương đương với sự tồn tại của thượng đế, ông ta có thể tùy thời xác định được vị trí của bản thân là điều có thể hiểu được.
“Vậy chẳng phải là, Băng Quỷ Đạo Nhân vẫn luôn biết đến mình, vẫn luôn đợi mình sao?”, Tô Minh khẽ nắm chặt tay.
“Ngoài ra, quan hệ giữa Phù Sinh Ngục và Băng Quỷ Đạo Nhân là gì? Phù Sinh Ngục ngay lập tức có thể lấy được tin tức về mình từ Băng Quỷ Đạo Nhân?”
Đúng lúc này.
“Rắc rắc rắc…”
Trên bầu trời.
Bất chợt truyền tới từng trận tiếng vang giòn giã mà chói tai.
Có thể thấy rõ ràng.
Từng mảnh kim loại với kích thước to lớn giống như vảy cá với sắc trắng bạc tới sởn gai ốc, không rõ lý do mà vô số mảnh cùng nhau xuất hiện, trải dài bất tận, điên cuồng bao phủ, bao bọc lại toàn bộ.
Không chỉ như vậy.
“A a a a a…”, bên tai Tô Minh thoáng chốc vang lên tiếng gào khóc thảm thiết, là tiếng kêu thảm thương của vô số tu giả võ đạo.
Cùng với những tiếng khóc la inh ỏi này, một khung cảnh kinh hoàng xảy ra trước mắt anh.
Còn kinh khủng hơn cả tình cảnh bi thảm ở dưới 18 tầng địa ngục.
Lại thấy vô số tu giả võ đạo vốn đang đứng trên nền đất của nền văn minh Hàn Uyên hoặc là đang đi bộ, hoặc là tu luyện trong nhà của chính mình, nhưng vào lúc này không hiểu sao họ lại chịu phải một lực lượng lôi kéo vô thượng, bị cưỡng ép kéo lê, lao thẳng lên trời cao.
Hơn nữa, trong lúc cơ thể không tự chủ được kéo về phía bầu trời, thân xác và thần hồn của họ cũng bắt đầu vỡ nát, hóa thành từng màn sương máu.
Nhất thời, nền văn minh Hàn Uyên băng giá nguyên bản thanh khiết hoàn hảo này lại nở rộ từng màn pháo hoa tàn nhẫn, vô số tu giả võ đạo vỡ tung thành sương máu, tung tóe khắp đất trời, dập dờn trên không, những màn sương máu đó kèm theo cả nỗi oán hận vô biên tiếp tục dâng trào lên không trung, chẳng bao lâu, tất cả đều trào lên trông như những vảy cá, những vảy cá đó giống như bị bắt lửa, trong nháy mắt nhiễm thành màu đỏ tươi rực rỡ chói mắt, phản chiếu những tia sáng gian ác.
Chỉ vỏn vẹn trong vài nhịp thở.
Tất cả những mảnh vảy cả trên bầu trời ngưng tụ lại, hình thành lên một gói bọc không kẽ hở.
Đóng chặt.
“Chủ nhân, tình huống không ổn, vừa rồi khi bọc vảy kia khép kín còn thời gian vài nhịp thở tại sao người lại không lựa chọn nhân cơ hội này rời đi trước?”, Huyền Võ Tiên Quy tò mò hỏi.
“Đi không nổi”, Tô Minh thành thực đáp, sắc mặt anh đã có chút khó coi, trong vài nhịp thở vừa rồi, anh rõ ràng cảm nhận được lại có một luồng khí tức khóa chặt bản thân, anh chắc chắn nguồn gốc của luồng khí tức này là từ Băng Quỷ Đạo Nhân.
Anh không thích đẩy cao khí thế của quân địch, tự diệt đi uy phong của bản thân.
Vì vậy, anh không hề cảm thấy, nếu Băng Quỷ Đạo Nhân ra tay, bản thân ắt sẽ phải chết không còn nghi ngờ, nhưng có thể khẳng định rằng, trong thời gian vài nhịp thở vừa rồi, nếu bản thân muốn rời khỏi, Băng Quỷ Đạo Nhân sẽ có hành động, hơn nữa, ngăn cản anh trong khoảng thời gian đó là quá đơn giản.
Thay vì cố gắng vô ích, không bằng an tĩnh quan sát biến động.
“Băng Quỷ Đạo Nhân quá hung ác rồi, vậy mà cho nổ tung hơn ngàn vạn tu giả chỉ trong chớp mắt chỉ để thu thập máu tươi và oán khí, khiến không gian khép kín càng thêm hoàn thiện, điều này thật quá điên rồ!”, Huyền Võ Tiên Quy có chút sợ hãi, lần này đúng là đã đụng phải một kẻ tàn nhẫn tuyệt đỉnh.
“Không chỉ như vậy đâu”, Tô Minh nhìn xa xăm: “Trong chớp mắt kích nổ hơn vạn người đã khiến thuộc tính hàn băng thuần túy vốn có của nền văn minh Hàn Uyên biến thành hai thuộc tính song song là hàn băng và huyết sát. Nếu Phù Sinh Ngục là một tổ chức sát thủ, vậy thì xác suất những sát thủ này tu luyện sát đạo là rất lớn, trong thế giới văn minh tràn ngập máu tươi như hiện tại, thực lực của họ cũng có khả năng tăng vọt cực cao”.
Cùng lúc đó.
Trên bầu trời.
Màn hình tiên nguyên kia lại một lần nữa có sự thay đổi.
Lần này, tất cả thông tin về vụ ám sát được ủy thác được ghi phía trên đều phai mờ mà chuyển thành một màn hình phát sóng trực tiếp.
Trên màn hình là hình ảnh sống động của anh.
“Tô Minh!”, đôi mắt Cốc Ngưng Băng thoắt cái sáng rực, xoáy sâu trong đó là sự tàn nhẫn cùng hưng phấn tới cực điểm, cô ta không ngờ Phù Sinh Ngục lại nể mặt mình như vậy mà phát sóng trực tiếp, quá sảng khoái, đây đã không còn là ám sát nữa, đây là công khai chém giết mà, còn gì vui sướng hơn chuyện bản thân có thể tận mắt chứng kiến cái chết của Tô Minh đây?
Cô ta của giờ phút này đã đắm chìm trong kích động, có lẽ đều đã quên đi sự thực chỉ vài giây trước đóhàng tỷ tu giả võ đạo trong nền văn minh Hàn Uyên đã chết thế nào.
Càng quên đi việc không rõ lý do gì lại trực tiếp phát sóng ám sát là một điều vô cùng bất thường, căn bản không phù hợp với quy tắc ngày thường của một tổ chức sát thủ.
Lúc này.
Không chỉ có Cốc Ngưng Băng đang nhìn xem mà hàng chục tỷ tu giả võ đạo còn sống sót trên nền văn minh Hàn Uyên cũng đang nhìn chăm chăm lên màn hình tiên nguyên, không dám bỏ lỡ bất kỳ cảnh tượng nào.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt Tô Minh ngưng lại.
Hàng trăm thần thông quy luật không gian trong chốc lát trùng điệp lên nhau, tất cả đều tác động lên đôi chân và cơ thể, khiến thân pháp của bản thân đạt đến cực hạn.
Trong trường hợp này, Tô Minh quay sang một bên.
Vừa nghiêng người.
“Xùy!”
Anh nâng tay phải lên ra tay với tốc độ cực hạn, bắn ra một tia kiếm lôi.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong một phần một triệu thời gian của một nhịp thở.
Giống như ảo giác.
Tiếp đó, tất cả đều dừng lại.
Mà trước người Tô Minh lại xuất hiện một người thanh niên xanh xao, đầu tóc bù xù, trong tay cầm một thanh loan đao.
Loan đao là một thanh đao băng hàn, giống như một đao băng.
Ánh mắt của người thanh niên với nét mặt nhợt nhạt kia lúc này vẫn đang ghim chặt trên người Tô Minh chợt xẹt qua một tia kinh ngạc: “Tốc độ phản ứng không tệ”.
Tô Minh không đáp lời, nhưng sâu nơi đáy mắt là sự ngưng trọng.
Mà phần giữa của thanh băng đao trong tay của người thanh niên kia rõ ràng có vết nứt cùn, là do lôi kiếm Tô Minh chém ra vừa rồi lưu lại.
“Mượn hơi thở máu tanh ngập trời che dấu khí tức của chính mình, cái anh nắm vững đã không còn là pháp nguyên sát đạo nữa mà là pháp diễn sát đạo”, Tô Minh nhìn đối phương chăm chú, trầm giọng đáp.
Trong lòng dâng lên sự nghiêm túc.
Quả là đáng kinh ngạc!
Đối phương vậy mà đã bước vào cảnh giới Nguyên.
Tuy rằng chỉ là Nguyên Vạn Tượng tầng một, hơn nữa xác suất cao còn là sử dụng thủ đoạn đặc biệt nào đó tiêu hao tiềm lực và nền tảng của bản thân để đột phá tới cảnh giới Nguyên Vạn Tượng, nhưng Nguyên Vạn Tượng vẫn là cảnh giới Nguyên Vạn Tượng.
Cực mạnh.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Minh chạm trán với đối thủ ở cấp bậc này cho tới nay.
Đối phương đem lại cho anh một cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Chỉ nói tới màn đột kích vừa rồi, nếu không phải nhờ vào thần hồn hùng hậu kịp thời phát giác, anh đã trúng đòn rồi.
Và ngay cả khi anh phản ứng lại trong khoảng thời gian cực ngắn, đồng thời, còn tung ra cả kiếm lôi cũng đã được coi là một lá bài tẩy và tuyệt chiêu rồi, đối phó với công kích bất ngờ từ đối phương lại chỉ là bên tám lạng, người nửa cân mà thôi.
Rất khủng bố.
Thực sự vô cùng khủng bố.
“Không uổng công chủ thượng chờ mong anh nhiều năm như vậy, anh, không tệ”, người thanh niên kia yếu ớt nói.
Trong khi anh ta nói.
Không thể giải thích được.
Sương mù máu và hơi thở băng giá bắt đầu quay cuồng.
Xung quanh Tô Minh không biết từ lúc nào lại xuất hiện thêm hai người một cách cực kỳ cổ quái.
Một người trung niên trọc đầu một thân áo bào đen, che khuất cả khuôn mặt và vầng trán.
Người còn lại là một cô gái với vẻ ngoài diêm dúa, mặc váy bó sát, trên tay cầm một chiếc roi băng, trên lưỡi roi có muôn vàn gai nhọn, roi băng rất dài khoảng ba năm mét, khi kéo trên mặt đất, sát ý nồng đậm đến mức khó tin bao quanh roi băng có thể ăn mòn nền đất, không dừng lại ở đó mà còn tiếp tục điên cuồng đục rỗng xuống phía dưới mặt đất, tạo thành vết nứt sâu không thấy đáy.
Chuyện này không quan trọng, quan trọng là người trung niên trọc đầu và cô gái mặc váy bó lòe loẹt này đều đem tới cho Tô Minh một mùi vị nguy hiểm, không kém cạnh người thanh niên kia.
Nói cách khác, ba người này đều là tu giả võ đạo ở cảnh giới Nguyên Vạn Tượng tầng một.
Cùng lúc đó.
Ở giữa không trung cách đó không xa, bất thình lình hiện ra một ngai vàng khổng lồ.
Chiếc ngai vàng đó phủ một màu đen kịt.
Bóng dáng của sát đạo vô tận dày đặc xung quanh ngai vàng đó.
Ngai vàng dường như ẩn chứa biển máu vô thượng, chỉ một cái nhìn thoáng qua liền cảm giác máu tươi trong người không còn an ổn dưới sự quản chế của bản thân, thần hồn nhập ma, dâng trào xúc động muốn thỏa sức cuồng dại chém giết.
Trên ngai vàng có người, là một bóng người đang ngồi.
Lưỡi hái mang màu máu tinh khiết, thuần màu máu, sắc máu đó vấn vít âm u quanh lưỡi hái, giống như một dòng sông máu.
Tô Minh chỉ chỉ liếc mắt nhìn ngai vàng và bóng người ngồi trên ngai vàng đó một cái liền thu lại ánh mắt.
Nhìn không thấu.
Hoàn toàn mù mờ.
Cũng không thể tiếp tục quan sát, càng không thể suy nghĩ về nó.
Bất kể người ngồi trên ngai vàng đó là ai, đáng sợ đến mức nào?
Anh hiện tại phải toàn tâm đối phó với ba người vây công trước mặt, nếu không họ sẽ đưa tiễn anh xuống địa ngục, càng không nói tới bóng người kỳ lạ ngồi trên ngai vàng kia nữa. Hàng trăm triệu người tại nền văn minh Hàn Uyên, bao gồm cả Cốc Ngưng Băng đều ngước đầu và dán chặt mắt vào màn hình tiên nguyên trên đầu, dường như đã hoá đá trước cơn rung chấn không ngôn từ nào có thể hình dung trước mắt.
“Chủ nhân, chúng ta...phải… chúng ta phải liều mạng thôi, để tôi ra ngoài, tôi có thể đương đầu với một người", giọng nói nặng nề của Huyền Võ Tiên Quy vang lên, còn mang theo chút run rẩy.
Đồng thời.
Hàng trăm triệu người tại nền văn minh Hàn Uyên, bao gồm cả Cốc Ngưng Băng đều ngước đầu và dán chặt mắt vào màn hình tiên nguyên trên đầu, dường như đã hoá đá trước cơn rung chấn không ngôn từ nào có thể hình dung trước mắt.
Làm sao có thể?
Ba sát thủ cấp thần?
Đúng vậy
Là cấp thần.
Sát thủ của Phù Sinh Ngục được phân thành cấp địa, cấp thiên và cấp thần.
Được phân biệt bởi huy hiệu trước ngực trên quần áo và trang sức.
Cấp địa là huy hiệu bạc.
Cấp thiên là huy hiệu vàng.
Còn cấp thần là huy hiệu màu máu.
Trong trận chiến khiến Phù Sinh Ngục trở nên nổi danh với vụ ám sát cường giả đứng đầu trên bảng xếp hạng của nền văn minh Hàn Uyên năm đó, Phù Sinh Ngục hành động cũng chỉ phái ra một vị sát thủ cấp thiên.
Đúng vậy.
Cấp thiên, mà chỉ còn là một người.
Mà trước mắt, để đối phó với một thanh niên 10.000 tuổi, một kẻ ngoại lai thậm chí còn chưa bước chân vào cảnh giới Tru Mệnh, Phù Sinh Ngục lại sử dụng tới ba sát thủ cấp thần?
Gặp quỷ rồi sao?
Đặc biệt là Cốc Ngưng Băng, cô ta lại càng thêm ngơ ngẩn, choáng váng tới mức toàn thân run lên, với chút phí thù lao ít ỏi mà cô ta trả có thể mời tới sát thủ cấp địa của Phù Sinh Ngục đã là...là rất miễn cưỡng rồi, cho dù bản thân may mắn, Phù Sinh Ngục gật đầu đồng ý.
Tại sao bỗng nhiên lại biến thành ba sát thủ cấp thần?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này.