Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2983-2990
"Vô Niệm, cô cũng có lúc sợ sao?", Đạm Đài Vô Tình cười một cách mơ hồ: "Sớm đã nói rồi, bạn trai của tôi thiên phú vô địch mà cô không tin! Bây giờ thì hay rồi chứ?"
"Vô Tình, tôi có thể sống tiếp được hay không đều dựa vào cô. Vô Tình, ngoại trừ việc tôi luôn khuyên nhủ cô rời bỏ Tô... Tô Minh, tôi đối xử rất tốt với cô đúng không? Hơn nữa, tôi là thần hồn thứ hai của cô, trên thực tế chúng ta là một".
"Nếu đã là một, vậy tôi bảo bạn trai tôi giết chết cô, sau đó tôi sẽ luyện hóa cô, thôn phệ cô, cũng rất tốt đó", Đạm Đài Vô Tình cười nói.
"Đừng mà! Vô Tình, cô cũng không thể còn là 'Vô Tình' thật được nữa! Vô Tình, cô đừng dọa tôi, tôi bị dọa chết khiếp rồi...", Đạm Đài Vô Niệm run rẩy nói.
"Hơn nữa", tâm trạng của Đạm Đài Vô Tình rất tốt, đây là lần đầu tiên cô tuyệt đối chiếm thế chủ động trong suốt mười nghìn năm qua, trong mười nghìn năm nay, cô luôn luôn bị Vô Niệm dùng giọng điệu giáo huấn nọ kia...
Đúng lúc này.
"Cực Kiếm các thăng cấp trở thành nền văn minh cấp tám, có lẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ? Các người có ý kiến gì không?", Tô Minh liếc mắt nhìn rồi hỏi không đến 10 vị minh chủ liên minh các nền văn minh cấp tám còn sót lại ở hiện trường.
Gần 10 người này tựa hồ không có bất cứ suy nghĩ và do dự nào, vội đáp lời: "Đương nhiên không có ý kiến".
"Là vinh hạnh cho nền văn minh cấp tám chúng tôi".
"Từ lâu đã nên ra nhập rồi, không phải do tông chủ Thiên La ngăn cản thì Cực Kiếm các từ lâu đã là nền văn minh cấp tám rồi".
"Cực Kiếm các không chỉ là nền văn minh cấp tám, tôi thấy với thực lực của Cực Kiếm các, hoàn toàn có thể trở thành một trong 17 minh chủ của liên minh văn minh".
Bạch Bào có chút lúng túng. Trong một tỷ năm qua, ông ta cũng có may mắn gặp qua mấy đại lão cấp bậc minh chủ liên minh các nền văn minh cấp tám vài lần nhưng trong vài lần đó, lần nào cũng không dám ngẩng đầu lên, đến tư cách để nịnh nọt mấy minh chủ này cũng không có.
Sau đó, so sánh với hiện tại, gần 10 vị minh chủ liên minh này lại vừa tâng bốc tán dương vừa cẩn thận cung kính với ông ta, v.v...
Giống như nằm mơ.
Bạch Bào cảm thấy có chút lơ lửng như đang bay trên trời, luôn cảm thấy như không phải sự thật.
"Các chủ, ông véo tôi thêm một cái nữa đi", Vương Kiếm Hiện nói, do quá kích động mà sắc mặt đã đỏ bừng lên, nhìn trông như quả bom sắp nổ.
Tô Minh rất hài lòng với thái độ của gần 10 vị minh chủ liên minh các nền văn minh cấp tám còn sót lại này.
Anh gật đầu.
Tiếp theo, Tô Minh ngẩng đầu lên, liếc mắt về phía tòa núi giả ở góc đại điện, sắc mặt cố ý tỏ ra lạnh lùng, hừ một tiếng: "Vô Tình, có lại đây không? Sao hả, hay là muốn đợi anh tới tét mông em đây?"
"Em...", thân hình của Đạm Đài Vô Tình đang ẩn nấp liền trở nên hiện thực hơn, cô khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, vừa kích động vừa nhung nhớ lại vừa sợ hãi, trông như một cô nhóc học sinh tiểu học làm sai chuyện gì đó, đôi bàn tay trắng nõn bám chặt lấy gấu áo: "Anh Tô, em... em, đừng đánh mông em".
Đạm Đài Vô Tình lập tức trở thành tiêu điểm, tiêu điểm của mọi sự chú ý.
Rất nhiều người có mặt ở đó đều hoang mang. Trời đất ơi! Sục sạo cả nửa ngày trời, người con gái bị tông chủ Thiên La truy nã đó từ đầu đến cuối lại... lại ở ngay tại hiện trường?? Cô ta có gan lớn đến mức nào chứ?
Có điều, nghĩ lại thì người con gái này là bạn gái của Tô Minh nên cũng dễ hiểu rồi. Bạn gái của trùm cuối vô địch to gan lớn mật cũng là điều bình thường.
"Anh Tô, anh không được bắt nạt chị Vô Tình, chị ấy bị chị Vô Niệm ức hiếp đã mười nghìn năm nay rồi mà vẫn... vẫn kiên định đứng về phía anh đó, hừ", Diệp Mộ Cẩn kéo kéo ống tay áo của Tô Minh, nhỏ giọng nói.
"Anh chỉ dọa cô ấy một chút thôi", Tô Minh trừng mắt lườm yêu Diệp Mộ Cẩn.
Trong lúc Đạm Đài Vô Tình đi về phía bên này, Tô Minh lại đột nhiên nhớ ra gì đó liền nhìn về phía gần 10 vị minh chủ liên minh các nền văn minh cấp tám đó, không khỏi thuận miệng lên tiếng hỏi một câu: "Năng lượng hư không được phân chia cho các cấp văn minh từ 1 đến 9, tại sao lại tán thành sát hạch cấp bậc văn minh từ liên minh văn minh các ông? Các ông làm thế nào có được năng lượng hư không hay là trao đổi, kết nối giữa bản thân hư không và liên minh văn minh các ông?"
Tô Minh cực kỳ tò mò.
Trên đường đi, Bạch Bào đã nói về năng lượng hư không và cả sát hạch của liên minh văn minh đối với từng nền văn minh rồi. Khi đó, Tô Minh đã ghi nhớ trong lòng.
Mà điều này có nghĩa rằng liên minh văn minh không đơn giản, bất luận là liên minh các nền văn minh cấp một hay là liên minh các nền văn minh cấp bảy cấp tám.
"Việc này...", gần 10 minh chủ liên minh các nền văn minh cấp tám còn sót lại đó đều biến sắc, có chút khó nói, ánh mắt dao động, tôi nhìn ông ông nhìn tôi, đều không biết nên trả lời thế nào?
Vốn dĩ Tô Minh chỉ thuận miệng hỏi đại mà thôi, không hy vọng có được tin tức có ích gì.
Nào ngờ... nhìn thái độ của mấy vị minh chủ liên minh văn minh này tựa hồ như thật sự biết gì đó!
"Nói!", ánh mắt Tô Minh lập tức trở nên sắc bén, trong lòng cũng kích động và mong đợi, tiện miệng hỏi đại một câu không chừng lại có niềm vui bất ngờ, ai mà không hưng phấn chứ.
Thế nhưng.
Cũng đúng lúc này.
"Cậu Tô hà cớ gì lại phải hăm dọa người khác? Nếu như cậu Tô thật sự muốn biết thì có thể tới hỏi lão phu!", một giọng nói đột nhiên vang lên, trong sự bình tĩnh có ba phần khí tức cổ xưa, thanh âm rõ ràng truyền vào tai nhưng lại tựa như đến từ bên ngoài phía chân trời vô biên.
"Tiền bối là...", Tô Minh ngưng giọng hỏi.
"Lão phu cũng là một trong 17 minh chủ của liên minh các nền văn minh, lão phu tên Tần Tự", giọng nói cổ xưa lãnh đạm đó tùy tiện đáp lời.
Tần Tự?
"Cậu Tô, Tần Tự là... là... là người đứng đầu trong 17 minh chủ liên minh các nền văn minh được công nhận", Bạch Bào toàn thân run rẩy, áp chế giọng nói xuống cho hay.
Phải biết rằng, hôm nay ngoại trừ 6 vị minh chủ liên minh đã chết tại hiện trường ra thì chỉ còn lại không đến 10 vị minh chủ liên minh, nói một cách chính xác thì chỉ còn lại 7 vị minh chủ liên minh có mặt tại đó, tổng cộng là 13 người, vậy thì cũng có nghĩa rằng hôm nay vẫn còn 4 vị minh chủ liên minh nữa không xuất hiện.
Tông chủ Thiên La chỉ vừa hay đứng vị trí thứ 5. Bốn vị minh chủ liên minh không có mặt đó vừa hay lần lượt xếp hạng thứ 1,2,3,4.
Tần Tự này lại là người đứng vị trí đầu trong các minh chủ liên minh nền văn minh cấp tám ư?
Tô Minh lặng lẽ ghi tạc vào sâu trong lòng.
"Không biết vãn bối phải đi đâu để hỏi tiền bối?", Tô Minh hỏi.
Anh cũng đâu biết đối phương ở đâu?
"Nền văn minh Hàn Uyên", Tần Tự lạnh lùng đáp lời Tô Minh.
Lại là nền văn minh Hàn Uyên? Lại dây dưa đến nền văn minh Hàn Uyên rồi?
"Vãn bối biết rồi", Tô Minh gật đầu. Xem ra, phải ưu tiên sắp xếp thời gian kế hoạch đến nền văn minh Hàn Uyên thôi.
Giọng nói của Tần Tự đã hoàn toàn biến mất, giống như người đã rời đi.
Lúc này, Đạm Đài Vô Tình đã đi đến bên cạnh Tô Minh.
"Anh Tô...", Đạm Đài Vô Tình dang hai tay ôm lấy cánh tay của Tô Minh, trong giọng nói có mùi vị nũng nịu.
"Bảo cô ta ra đây", Tô Minh xoa đầu Đạm Đài Vô Tình sau đó lại nhéo má của cô rồi nói.
Đạm Đài Vô Tình đương nhiên biết 'cô ta' mà Tô Minh nhắc tới chính là Vô Niệm.
Cô có chút do dự.
"Anh Tô, anh sẽ không giết Vô Niệm chứ?", Vô Tình hơi lo lắng và do dự, nhỏ giọng nói: "Vô Niệm bản tính không xấu, chỉ là... chỉ là trước đây có hơi coi thường anh Tô, cho nên mới..."
"Giết cô ta làm gì? Yên tâm đi, anh chỉ muốn hỏi chuyện thôi", Tô Minh mỉm cười đáp lại, cũng không giấu diếm, thật sự anh không có ý định giết chết Đạm Đài Vô Niệm.
Nguyên nhân rất đơn giản, từ khoảnh khắc đầu tiên khi Vô Tình đứng trước mặt anh, anh đã có thể cảm nhận được cường độ thần hồn của Vô Tình cực kỳ khủng bố, khủng bố đến mức không thua kém bao nhiêu so với anh. Cường độ thần hồn vô cùng khủng bố này rõ ràng không phải của Vô Tình mà là của Vô Niệm.
Dưới cường độ thần hồn này, nếu như Đạm Đài Vô Niệm muốn thì sớm đã có thể giết chết thần trí, tư duy của Vô Tình rồi, trực tiếp hoàn toàn thôn phệ thần hồn của Vô Tình, nhưng rõ ràng Vô Niệm không làm như vậy, chỉ riêng điểm này thôi đã đủ để anh không giết chết Đạm Đài Vô Niệm.
Huống hồ, dựa theo những gì Mộ Cẩn nói, khi Dung Băng suýt chút nữa là nhập ma, suýt chút nữa đã gây nên đại họa, vào khoảnh khắc nguy cấp đó cũng là do Vô Niệm ra tay giải quyết, dựa trên ý nghĩa nào đó, Đạm Đài Vô Niệm có ơn đối với Dung Băng, đối với Chiến Uyên và với cả anh.
Mặc dù Tô Minh thủ đoạn dứt khoát, nhưng cũng không phải là người không biết phân biệt ân oán.
Ngay sau đó, khí chất của Vô Tình lập tức thay đổi, rõ ràng bây giờ thân thể là do Vô Niệm làm chủ.
Rất thú vị.
Đây đúng là thần hồn hai tầng.
"Tô... Tô... Tô Minh...", Đạm Đài Vô Niệm run rẩy nói, vốn dung nhan tuyệt sắc lúc này lại toát lên khí chất tương đối yếu ớt do sợ hãi và suy sụp, khiến người ta có cảm giác muốn bảo vệ không nói nên lời.
"Không phải vậy, tôi chính là Vô Tình", Đạm Đài Vô Niệm vội vàng trả lời: "Tôi và Vô Tình vốn dĩ là một thần hồn, chỉ là do trong một trận đấu sinh tử ở tiền kiếp, thần hồn đã bị thương tổn, vì thế mà thần hồn hoàn chỉnh đã bị phân tách và chia cắt rõ rệt, phần thần hồn thuộc về tôi vẫn luôn chìm vào giấc ngủ sâu, còn phần thần hồn thuộc về Vô Tình thì lại thức tỉnh. Sau này do Vô Tình không cẩn thận đã gặp phải nguy cơ sống chết trong hư không gần Chiến Uyên, trong lúc gần chết đó tôi đã thức tỉnh".
Đạm Đài Vô Niệm có nói dối hay không, Tô Minh biết rất rõ, anh có thể xác định Vô Niệm không hề nói dối.
"Nếu bản thân vốn dĩ là một thần hồn, vậy tại sao sau khi cô tỉnh lại không dung hợp thành một thần hồn hoàn chỉnh với Vô Tình?"
"Tôi cũng muốn vậy! Nhưng Vô Tình không muốn...", Đạm Đài Vô Niệm có chút muốn khóc, rất u oán. Vốn dĩ, Vô Tình Vô Niệm là một thần hồn, chỉ là bị phân tách mà thôi, nếu cô ta đã tỉnh lại đương nhiên muốn dung hợp làm một, nhưng Vô Tình có chết cũng không đồng ý: "Vô Tình cho rằng, một khi dung hợp với tôi thì tâm tính sẽ bị tôi làm chủ, mà tôi lại không có... không có giao lưu, liên quan gì với anh Tô, còn có chút... có chút... có chút..."
Có chút coi thường anh Tô.
"Cô ngốc Vô Tình này sợ sau khi dung hợp với cô thì từ nay về sau ý chí sẽ do cô làm chủ mà trở thành người dưng với tôi sao?", Tô Minh hơi cảm động.
Thật lòng mà nói, đối với anh thì tình cảm với Vô Tình cũng không phải sâu đậm lắm.
Hết cách rồi.
Anh và Vô Tình cũng không tiếp xúc với nhau quá nhiều, mặc dù phía sau có xác định quan hệ, bao gồm cả việc cùng nhau đối mặt với kẻ địch, cũng đã trải qua sống chết với nhau, nhưng dựa vào lương tâm, tình cảm đối với Đạm Đài Vô Tình trong lòng Tô Minh chắc chắn không thể sâu sắc bằng những người phụ nữ từ địa cầu đi theo anh như Diệp Mộ Cẩn, Trần Chỉ Tình được.
Cũng chính vì vậy, Vô Tình kiên trì như thế thật sự có chút khiến Tô Minh bất ngờ.
Dù sao, cường độ thần hồn của Vô Niệm rất khủng bố, chỉ cần Vô Tình đồng ý hòa hợp thì thực lực sau khi Vô Tình và Vô Niệm dung hợp lại với nhau có lẽ có thể điên cuồng lớn mạnh, so với thực lực khi hai người bị phân tách trước đây sẽ mạnh hơn rất nhiều rất nhiều.
Đối với người tu võ mà nói, có một con đường tắt một bước lên trời có thể đi như vậy, nhưng vẫn kiềm chế sức mê hoặc, vẫn luôn kiên trì, thậm chí lần này gặp phải nguy hiểm liên quan đến mạng sống ở liên minh các nền văn minh cấp tám, nếu như không phải anh đột nhiên xuất hiện thì Vô Tình và Vô Niệm ắt chết không nghi ngờ, dưới tình huống như vậy mà Vô Tình vẫn không lựa chọn dung hợp với Vô Niệm, thực sự là không thể tin nổi. Vô Tình à, cô gái ngốc nghếch này!
"Sau này cô có dự định thế nào?", Tô Minh hỏi: "Tiếp tục ở trong không gian thần hồn của Vô Tình, tìm cơ hội hoặc nghĩ cách thuyết phục Vô Tình dung hợp với cô, hay là rời khỏi cơ thể Vô Tình, đắp nặn lên một thân thể thuộc về mình lại từ đầu?"
"Tôi...", Vô Niệm cẩn thận dè dặt nhìn về phía Tô Minh: "Tôi... tôi có thể tự chọn một con đường khác không?"
Cô ta rất cẩn thận, chỉ sợ chọc giận Tô Minh.
"Con đường gì?", Tô Minh có chút kinh ngạc, lẽ nào vẫn còn con đường thứ ba?
"Đúng vậy, tôi vừa không thể rời khỏi Vô Tình, nhưng cũng không dung hợp được với Vô Tình, tôi và Vô Tình cùng dùng chung thân thể này", giọng nói của Vô Niệm đã trở nên rất nhỏ.
Sở dĩ lựa chọn như vậy nguyên nhân rất đơn giản, cô ta muốn dung hợp với Vô Tình nhưng không thể, Vô Tình sẽ không đồng ý, hơn nữa Tô Minh quá đáng sợ, hễ cô ta thật sự muốn dung hợp thì không chừng Tô Minh sẽ giết chết cô ta mất.
Dù sao, một khi dung hợp Vô Tình sẽ không còn là Vô Tình thuần túy nữa, với tính cách của Tô Minh, nhất định anh thà rằng giết chết cô ta còn hơn, cho nên tuyệt đối không thể lựa chọn con đường dung hợp này, vĩnh viễn không thể.
Nhưng cô ta lại càng không muốn rời khỏi Vô Tình hơn.
Bởi vì, cô ta rất chắc chắn, nếu như bản thân rời khỏi Vô Tình, đơn độc trở thành một cá thể khác thì cô ta sợ rằng không thể trở thành một con người đúng nghĩa. Do trong lúc phân tách, thần hồn của cô ta đã chiếm cứ đại bộ phận, nhưng đại bộ phận này đều là liên quan đến mặt võ đạo, còn liên quan đến những phương diện như tình cảm, tính cách, sinh tồn, cảm xúc v.v... đều thuộc về phần thần hồn của Vô Tình.
Một khi cô ta đơn độc trở thành cá thể riêng, e rằng sau này sẽ trở thành một cỗ máy võ đạo không có cảm xúc, vậy sống thế có còn ý nghĩa gì nữa?
Tô Minh nhíu mày, có chút do dự. Anh cứ cảm thấy có gì là lạ.
"Anh Tô, nếu như... nếu như sau này anh và Vô Tình làm chuyện nam nữ, tôi có thể tự mình phong bế ý thức, sẽ không ảnh hưởng đến hai người, thậm chí... thậm chí... thậm chí sau này nếu như tôi cũng yêu anh... vậy thì sẽ càng không phải lo lắng băn khoăn về vấn đề này nữa", Đạm Đài Vô Niệm lại nói, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Đầu óc Tô Minh tối thui lại.
Cảm giác mà Đạm Đài Vô Niệm mang lại cho anh chính là ngoài võ đạo ra thì cô ta chẳng biết gì khác!
"Tôi hỏi Vô Tình xem sao", Tô Minh ngẫm nghĩ rồi nói.
"Ừ ừ", Đạm Đài Vô Niệm thở phào một hơi, nếu Tô Minh định hỏi Vô Tình vậy thì đã thành công một nửa rồi, cô ta thở phào nhẹ nhõm, cô ta thật sự sợ Tô Minh trực tiếp giết chết mình hoặc là đánh cho cô ta xuất ra khỏi thân thể của Vô Tình.
May mắn, may mắn, may mắn...
Nháy mắt.
Thần hồn của Vô Tình đã làm chủ thân thể.
"Vô Tình, em có nghe thấy những lời Đạm Đài Vô Niệm nói không? Em lựa chọn thế nào?", Tô Minh hỏi: "Phải lựa chọn từ tận trái tim, bất kể em lựa chọn thế nào anh đều ủng hộ em".
"Cộng sinh với Vô Niệm", Vô Tình không chút do dự, trực tiếp nói: "Mặc dù Vô Niệm... có chút lạnh lùng, không có tình cảm, nhưng về võ đạo thì cực kì khiếp người, có cô ta ở bên cạnh, con đường võ đạo của em có thể tiến triển nhanh chóng. Nếu như không có Vô Niệm, em sợ cách biệt giữa em và anh Tô sẽ ngày càng lớn hơn, sau này sẽ không còn cơ hội được ở bên cạnh anh Tô nữa".
Mấy ngàn năm nay, do có Vô Niệm bên cạnh, thực lực của cô quả thực mỗi ngày đều bạo tăng. Đến hiện tại cô đã là cảnh giới Tru Mệnh tầng sáu rồi, hơn nữa, sức chiến đấu còn mạnh hơn cảnh giới không ít, về phần này, công lao của Vô Niệm là hơn 90%.
"Được", Tô Minh mỉm cười gật đầu, nhưng lại đột nhiên như đánh úp, kéo lấy thân hình mềm mại của Vô Tình về phía anh rồi cúi đầu xuống trực tiếp tham lam ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô.
Đầu óc Đạm Đài Vô Tình lập tức trống rỗng, chỉ cảm thấy ngượng ngùng và ngọt ngào... để mặc cho Tô Minh ôm chặt lấy mình, cơ thể như xụi lơ trong vòng tay của Tô Minh.
Vô Tình mặt đã đỏ bừng, lén nhìn Diệp Mộ Cẩn và Mạc Thanh Nhạn đứng bên cạnh, chỉ cảm thấy trái tim như sắp nhảy ra ngoài.
"Vô Tình, Tô Minh quá khốn nạn rồi, anh ta cố ý làm vậy", Vô Niệm bực tức nói.
"Ai bảo cô nhất định muốn cộng sinh với tôi làm gì, hừ đáng đời, không thì cô đi đi!", Đạm Đài Vô Tình kiêu ngạo hừ một tiếng, tâm trạng rất tốt. Trong mấy ngàn năm nay, ngày nào cô cũng bị Vô Niệm giáo huấn, như người lớn giáo huấn trẻ nhỏ vậy, ức hiếp đến muốn khóc, bây giờ thì hay rồi, được đổi ngược lại, trên gương mặt tuyệt đẹp đó của Đạm Đài Vô Tình lóe lên vẻ đắc ý, ánh mắt xinh đẹp càng lúc càng long lanh sáng ngời.
Sau khi nói chuyện với Vô Tình một lát, Tô Minh quay lại nhìn về phía Bạch Bào bên cạnh: "Tiền bối, đến lúc chia tay rồi".
"Việc này...", Bạch Bào thoáng ngạc nhiên, Tô Minh nhanh như vậy đã muốn đi rồi sao?
"Tôi vẫn còn việc quan trọng".
Anh muốn nhanh chóng tới nền văn minh Hàn Uyên.
Anh luôn cảm thấy nền văn minh Hàn Uyên rất quan trọng, luôn cảm thấy nền văn minh Hàn Uyên ẩn náu rất sâu.
"Vậy... vậy Bạch Bào chúc cậu Tô mọi sự thuận lợi", Bạch Bào cung kính, cảm kích nói. Đám người Vương Kiếm Hiện ai nấy cũng đều cung kính, cảm kích cúi người.
"Nếu Cực Kiếm các đã trở thành nền văn minh cấp tám, hơn nữa Bạch Bào tiền bối cũng đã gia nhập liên minh văn minh, trở thành một trong 17 minh chủ liên minh, vậy thì các vị tiền bối, tôi hy vọng các vị sẽ đối xử tốt với Cực Kiếm các và Bạch Bào tiền bối", ngay sau đó, Tô Minh quét mắt nhìn 7 8 vị minh chủ liên minh có mặt tại đó, ngưng giọng nói, ánh mắt toát lên thần thái sắc bén: "Không giấu gì các vị, Cực Kiếm các và Bạch Bào tiền bối có ơn đối với tôi".
Lời nói này rất có trọng lượng, cũng là một lời cảnh cáo.
"Cậu Tô yên tâm!", bảy tám vị minh chủ liên minh đó run lên, vội vàng đáp lời, kinh hãi khiếp đảm.
"Cậu Tô, đại ân không có lời nào cảm tạ hết được!", Bạch Bào và đám người Vương Kiếm Hiện cảm kích đến mức gần như muốn quỳ xuống lạy nhưng bị Tô Minh ngăn cản. Một câu nói này của Tô Minh gần như đã cho Cực Kiếm các và Bạch Bào sự bảo vệ tuyệt đối, ngoại trừ có ngày Tô Minh chết đi, bằng không Tô Minh còn sống một ngày, cho dù Bạch Bào và Cực Kiếm các rất yếu ớt thì ít nhất trong nền văn minh cấp tám có lẽ cũng không có ai dám chèn ép ức hiếp Bạch Bào và Cực Kiếm các.
"Có duyên sẽ gặp lại", Tô Minh chắp tay.
Ngay sau đó, anh đưa theo Mạc Thanh Nhạn, Diệp Mộ Cẩn và Đạm Đài Vô Tình biến mất khỏi phủ Thiên La.
Chớp mắt một cái đã tiến vào hư không.
"Thanh Nhạn, Mộ Cẩn, Vô Tình, các em trở về Chiến Uyên trước đi. Chuyến đi này anh sợ sẽ không thể chăm sóc được cho các em", vào đến hư không, Tô Minh liền nói như thế.
Rất bất ngờ.
Phải biết rằng, suốt dọc đường đi này, Tô Minh đã dẫn theo Diệp Mộ Cẩn, Mạc Thanh Nhạn trong thời gian không ngắn.
Vẫn luôn vô cùng tự tin.
Tại sao sắp tới nền văn minh Hàn Uyên rồi, Tô Minh lại... rõ ràng bây giờ Tô Minh đã mạnh hơn.
"Nền văn minh Hàn Uyên không hề đơn giản, không chỉ là một nền văn minh cấp tám mà có lẽ còn liên quan đến một vài chuyện viễn cổ, thượng cổ thậm chí tiền sử, hơn nữa nền văn minh Hàn Uyên rất có thể là nội thế giới của một người", Tô Minh tiếp tục nói: "Một mình anh tới nền văn minh Hàn Uyên, nếu thật sự có gì nguy hiểm thì anh nắm chắc có thể sống sót được, nhưng ba người các em..."
Cho dù là Vô Tình đã đạt tới cảnh giới Tru Mệnh tầng sáu, thì vẫn chưa đủ.
"Nếu nguy hiểm như vậy, không đi không được sao?", Mạc Thanh Nhạn lên tiếng đầu tiên, có chút lo lắng.
"Đúng vậy! Anh Tô, chúng ta không đi không được sao?", Diệp Mộ Cẩn mặt mũi tái nhợt đi, nắm chặt lấy tay Tô Minh.
Mặc dù Đạm Đài Vô Tình không nói gì, nhưng đôi mắt xinh đẹp cũng trở nên ảm đạm. Rất lâu rất lâu rồi không được gặp Tô Minh, vừa gặp mặt đã lại phải chia ly, cô thật sự không nỡ.
"Ngoan, một mình anh đi đảm bảo 100% an toàn. Anh đã bao giờ lừa các em chưa? Đợi khi chuyện nền văn minh Hàn Uyên được giải quyết xong, anh hứa với các em sẽ lập tức trở về Chiến Uyên, hơn nữa sẽ kéo Chiến Uyên vào nội thế giới của anh, chúng ta sau này sẽ không còn phải chia cách nữa", Tô Minh ngưng giọng nói, dịu dàng mà có chút kiên định. Anh quyết định nhất định phải tấn thăng lên cảnh giới Nguyên trong nền văn minh Hàn Uyên, nếu như không thăng cấp được thì sẽ không tới nền văn minh Tạo Hóa nữa, đây là mục tiêu bắt buộc phải đạt được, hơn nữa còn phải nhanh chóng hoàn thành.
"Việc này...", ba người phụ nữ Diệp Mộ Cẩn do dự một lát, mặc dù có không nỡ bao nhiêu thì bọn họ đều là những người phụ nữ biết nghe lời, thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tô Minh nên cũng đã đồng ý.
Có điều, ngay sau đó, Diệp Mộ Cẩn lại có chút ngượng ngùng và mong đợi nói: "Anh Tô, vậy... vậy anh có thể đồng ý với em, sau khi kết thúc chuyện nền văn minh Hàn Uyên, anh trở về Chiến Uyên sẽ cùng sinh một đứa con với em không?"
Đúng vậy, Diệp Mộ Cẩn rất muốn có con.
Rất muốn rất muốn.
"Em cũng muốn...", Đạm Đài Vô Tình sắc mặt đỏ ửng, nhưng ánh mắt xinh đẹp cũng đầy vẻ mong đợi và khát vọng.
Dù là Mạc Thanh Nhạn cũng khẽ cắn môi, trong lòng cũng muốn sinh con với Tô Minh.
"Được, đợi anh trở về từ nền văn minh Hàn Uyên thì sẽ sinh con đầu tiên, ha ha ha...", Tô Minh cười lớn, sau đó anh lần lượt hôn đắm đuối ba người phụ nữ rồi rời đi.
Trước khi đi, còn luyện chế một vài kiếm phù cho ba người phụ nữ, có những kiếm phù này bên cạnh, nói một cách không khách sáo thì chỉ cần không gặp phải nền văn minh cấp chín, ba người phụ nữ sẽ tuyệt đối an toàn.
Bất tri bất giác, Tô Minh đã đi đến bước này rồi, trong chư thiên vạn giới này, không dám nói là một tay che trời, nhưng cũng không thua kém là bao.
Sau khi chia tay với ba người phụ nữ, tốc độ của Tô Minh đột nhiên tăng nhanh.
Còn nhanh hơn cả sao băng.
Đi về hướng nền văn minh Hàn Uyên.
Cùng lúc đó.
Trong hư không vô tận của chư thiên vạn giới, một ông lão đang nện bước chậm rãi trong vực sâu huyết hải, mỗi một bước đi của ông ta, tiếng gào khóc thảm thiết từ vực sâu huyết hải phía sau lưng đều lập tức im bặt, đông cứng lại.
Nét mặt của ông lão rõ ràng không quá già nua, nhất là đôi mắt rất sáng, tựa như thắp sáng cả nhật nguyệt tinh thần, nhưng tóc của ông lão rất trắng, không có một sợi tóc đen nào, bạc trắng cả đầu, cứ buông xõa ở phía sau như vậy.
Đột nhiên.
Ông lão dừng bước chân lại, ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Dường như đã nhìn thấy được gì đó trong hư không vô tận mà tĩnh mịch.
Ông ta không khỏi tự lẩm bẩm: "Thiên nữ Tạo Hóa, cậu bạn trai nhỏ của cô cuối cùng cũng đã đặt chân tới nền văn minh Hàn Uyên, cuối cùng cũng đến nội thế giới của lão phu, lão phu đã đợi rất lâu rồi..."
Ông lão đó có tên là Băng Quỷ Đạo Nhân.
Ngay sau đó, Băng Quỷ Đạo Nhân đột nhiên biến mất.
Rồi lại xuất hiện.
Ông ta đã ở phía trước một lò luyện hồn.
Lò luyện hồn này thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng bên ngoài lò luyện hồn có Hủy Diệt Lôi Hoang trận, Hủy Diệt Trảm Thiên trận, Hủy Diệt Lung Ngục trận, Hủy Diệt Thất Yếm trận, v.v... ước chừng khoảng 81 trận pháp Hủy Diệt tầng tầng lớp lớp, bao quanh lò luyện hồn.
81 trận chồng chất trông có nhiều không?
Cũng không nhiều.
Nhưng điều điên rồ mất trí là 81 trận này lại đều là Toàn Nhãn trận trong truyền thuyết.
Trên lịch sử của chư thiên vạn giới, trong dòng chảy lịch sử chậm rãi, tỉ trọng của trận pháp cũng không lớn, nhưng cũng đã từng có một thời đại ngắn là thời đại mà trận pháp được phát triển rực rỡ nhất.
Vào thời đại này, bá chủ của chư thiên vạn giới khi đó chính là thế lực văn minh có tên Trận tông, con đường trận pháp là do thế lực này khai sáng ra, có thể nói Trận tông chính là lão tổ tông của trận pháp.
Trong vô số tỷ năm về sau, tất cả trận pháp do người khác sử dụng đều được xuất phát từ Trận tông hoặc được suy diễn ra từ trận pháp do Trận tông sáng tạo nên.
Thời đại trôi qua, con đường trận pháp càng ngày càng trở nên ít ỏi, đến hiện nay gần như đã không thể tìm được trận pháp Toàn Nhãn nữa rồi.
Hiện nay, trận pháp thường thấy bất luận có mạnh thế nào thì đa số cũng đều chỉ là Tàn Nhãn mà thôi.
'Nhãn' trong trận pháp chính là nơi trung tâm của trận pháp, Toàn Nhãn cũng chính là không có sơ hở, rơi sót. Sự mạnh mẽ của trận pháp Toàn Nhãn không phải là thứ mà trận pháp Tàn Nhãn có thể so sánh được.
Chỉ có trận pháp do Trận tông năm đó tạo ra một cách hoàn chỉnh, không chút sứt mẻ, không có bất cứ thiếu sót nào mới có thể được gọi là trận pháp Toàn Nhãn.
81 trận pháp trước mắt đây lại toàn bộ đều là Toàn Nhãn, thực sự khủng khiếp!
"Vô Tình, tôi có thể sống tiếp được hay không đều dựa vào cô. Vô Tình, ngoại trừ việc tôi luôn khuyên nhủ cô rời bỏ Tô... Tô Minh, tôi đối xử rất tốt với cô đúng không? Hơn nữa, tôi là thần hồn thứ hai của cô, trên thực tế chúng ta là một".
"Nếu đã là một, vậy tôi bảo bạn trai tôi giết chết cô, sau đó tôi sẽ luyện hóa cô, thôn phệ cô, cũng rất tốt đó", Đạm Đài Vô Tình cười nói.
"Đừng mà! Vô Tình, cô cũng không thể còn là 'Vô Tình' thật được nữa! Vô Tình, cô đừng dọa tôi, tôi bị dọa chết khiếp rồi...", Đạm Đài Vô Niệm run rẩy nói.
"Hơn nữa", tâm trạng của Đạm Đài Vô Tình rất tốt, đây là lần đầu tiên cô tuyệt đối chiếm thế chủ động trong suốt mười nghìn năm qua, trong mười nghìn năm nay, cô luôn luôn bị Vô Niệm dùng giọng điệu giáo huấn nọ kia...
Đúng lúc này.
"Cực Kiếm các thăng cấp trở thành nền văn minh cấp tám, có lẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ? Các người có ý kiến gì không?", Tô Minh liếc mắt nhìn rồi hỏi không đến 10 vị minh chủ liên minh các nền văn minh cấp tám còn sót lại ở hiện trường.
Gần 10 người này tựa hồ không có bất cứ suy nghĩ và do dự nào, vội đáp lời: "Đương nhiên không có ý kiến".
"Là vinh hạnh cho nền văn minh cấp tám chúng tôi".
"Từ lâu đã nên ra nhập rồi, không phải do tông chủ Thiên La ngăn cản thì Cực Kiếm các từ lâu đã là nền văn minh cấp tám rồi".
"Cực Kiếm các không chỉ là nền văn minh cấp tám, tôi thấy với thực lực của Cực Kiếm các, hoàn toàn có thể trở thành một trong 17 minh chủ của liên minh văn minh".
Bạch Bào có chút lúng túng. Trong một tỷ năm qua, ông ta cũng có may mắn gặp qua mấy đại lão cấp bậc minh chủ liên minh các nền văn minh cấp tám vài lần nhưng trong vài lần đó, lần nào cũng không dám ngẩng đầu lên, đến tư cách để nịnh nọt mấy minh chủ này cũng không có.
Sau đó, so sánh với hiện tại, gần 10 vị minh chủ liên minh này lại vừa tâng bốc tán dương vừa cẩn thận cung kính với ông ta, v.v...
Giống như nằm mơ.
Bạch Bào cảm thấy có chút lơ lửng như đang bay trên trời, luôn cảm thấy như không phải sự thật.
"Các chủ, ông véo tôi thêm một cái nữa đi", Vương Kiếm Hiện nói, do quá kích động mà sắc mặt đã đỏ bừng lên, nhìn trông như quả bom sắp nổ.
Tô Minh rất hài lòng với thái độ của gần 10 vị minh chủ liên minh các nền văn minh cấp tám còn sót lại này.
Anh gật đầu.
Tiếp theo, Tô Minh ngẩng đầu lên, liếc mắt về phía tòa núi giả ở góc đại điện, sắc mặt cố ý tỏ ra lạnh lùng, hừ một tiếng: "Vô Tình, có lại đây không? Sao hả, hay là muốn đợi anh tới tét mông em đây?"
"Em...", thân hình của Đạm Đài Vô Tình đang ẩn nấp liền trở nên hiện thực hơn, cô khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, vừa kích động vừa nhung nhớ lại vừa sợ hãi, trông như một cô nhóc học sinh tiểu học làm sai chuyện gì đó, đôi bàn tay trắng nõn bám chặt lấy gấu áo: "Anh Tô, em... em, đừng đánh mông em".
Đạm Đài Vô Tình lập tức trở thành tiêu điểm, tiêu điểm của mọi sự chú ý.
Rất nhiều người có mặt ở đó đều hoang mang. Trời đất ơi! Sục sạo cả nửa ngày trời, người con gái bị tông chủ Thiên La truy nã đó từ đầu đến cuối lại... lại ở ngay tại hiện trường?? Cô ta có gan lớn đến mức nào chứ?
Có điều, nghĩ lại thì người con gái này là bạn gái của Tô Minh nên cũng dễ hiểu rồi. Bạn gái của trùm cuối vô địch to gan lớn mật cũng là điều bình thường.
"Anh Tô, anh không được bắt nạt chị Vô Tình, chị ấy bị chị Vô Niệm ức hiếp đã mười nghìn năm nay rồi mà vẫn... vẫn kiên định đứng về phía anh đó, hừ", Diệp Mộ Cẩn kéo kéo ống tay áo của Tô Minh, nhỏ giọng nói.
"Anh chỉ dọa cô ấy một chút thôi", Tô Minh trừng mắt lườm yêu Diệp Mộ Cẩn.
Trong lúc Đạm Đài Vô Tình đi về phía bên này, Tô Minh lại đột nhiên nhớ ra gì đó liền nhìn về phía gần 10 vị minh chủ liên minh các nền văn minh cấp tám đó, không khỏi thuận miệng lên tiếng hỏi một câu: "Năng lượng hư không được phân chia cho các cấp văn minh từ 1 đến 9, tại sao lại tán thành sát hạch cấp bậc văn minh từ liên minh văn minh các ông? Các ông làm thế nào có được năng lượng hư không hay là trao đổi, kết nối giữa bản thân hư không và liên minh văn minh các ông?"
Tô Minh cực kỳ tò mò.
Trên đường đi, Bạch Bào đã nói về năng lượng hư không và cả sát hạch của liên minh văn minh đối với từng nền văn minh rồi. Khi đó, Tô Minh đã ghi nhớ trong lòng.
Mà điều này có nghĩa rằng liên minh văn minh không đơn giản, bất luận là liên minh các nền văn minh cấp một hay là liên minh các nền văn minh cấp bảy cấp tám.
"Việc này...", gần 10 minh chủ liên minh các nền văn minh cấp tám còn sót lại đó đều biến sắc, có chút khó nói, ánh mắt dao động, tôi nhìn ông ông nhìn tôi, đều không biết nên trả lời thế nào?
Vốn dĩ Tô Minh chỉ thuận miệng hỏi đại mà thôi, không hy vọng có được tin tức có ích gì.
Nào ngờ... nhìn thái độ của mấy vị minh chủ liên minh văn minh này tựa hồ như thật sự biết gì đó!
"Nói!", ánh mắt Tô Minh lập tức trở nên sắc bén, trong lòng cũng kích động và mong đợi, tiện miệng hỏi đại một câu không chừng lại có niềm vui bất ngờ, ai mà không hưng phấn chứ.
Thế nhưng.
Cũng đúng lúc này.
"Cậu Tô hà cớ gì lại phải hăm dọa người khác? Nếu như cậu Tô thật sự muốn biết thì có thể tới hỏi lão phu!", một giọng nói đột nhiên vang lên, trong sự bình tĩnh có ba phần khí tức cổ xưa, thanh âm rõ ràng truyền vào tai nhưng lại tựa như đến từ bên ngoài phía chân trời vô biên.
"Tiền bối là...", Tô Minh ngưng giọng hỏi.
"Lão phu cũng là một trong 17 minh chủ của liên minh các nền văn minh, lão phu tên Tần Tự", giọng nói cổ xưa lãnh đạm đó tùy tiện đáp lời.
Tần Tự?
"Cậu Tô, Tần Tự là... là... là người đứng đầu trong 17 minh chủ liên minh các nền văn minh được công nhận", Bạch Bào toàn thân run rẩy, áp chế giọng nói xuống cho hay.
Phải biết rằng, hôm nay ngoại trừ 6 vị minh chủ liên minh đã chết tại hiện trường ra thì chỉ còn lại không đến 10 vị minh chủ liên minh, nói một cách chính xác thì chỉ còn lại 7 vị minh chủ liên minh có mặt tại đó, tổng cộng là 13 người, vậy thì cũng có nghĩa rằng hôm nay vẫn còn 4 vị minh chủ liên minh nữa không xuất hiện.
Tông chủ Thiên La chỉ vừa hay đứng vị trí thứ 5. Bốn vị minh chủ liên minh không có mặt đó vừa hay lần lượt xếp hạng thứ 1,2,3,4.
Tần Tự này lại là người đứng vị trí đầu trong các minh chủ liên minh nền văn minh cấp tám ư?
Tô Minh lặng lẽ ghi tạc vào sâu trong lòng.
"Không biết vãn bối phải đi đâu để hỏi tiền bối?", Tô Minh hỏi.
Anh cũng đâu biết đối phương ở đâu?
"Nền văn minh Hàn Uyên", Tần Tự lạnh lùng đáp lời Tô Minh.
Lại là nền văn minh Hàn Uyên? Lại dây dưa đến nền văn minh Hàn Uyên rồi?
"Vãn bối biết rồi", Tô Minh gật đầu. Xem ra, phải ưu tiên sắp xếp thời gian kế hoạch đến nền văn minh Hàn Uyên thôi.
Giọng nói của Tần Tự đã hoàn toàn biến mất, giống như người đã rời đi.
Lúc này, Đạm Đài Vô Tình đã đi đến bên cạnh Tô Minh.
"Anh Tô...", Đạm Đài Vô Tình dang hai tay ôm lấy cánh tay của Tô Minh, trong giọng nói có mùi vị nũng nịu.
"Bảo cô ta ra đây", Tô Minh xoa đầu Đạm Đài Vô Tình sau đó lại nhéo má của cô rồi nói.
Đạm Đài Vô Tình đương nhiên biết 'cô ta' mà Tô Minh nhắc tới chính là Vô Niệm.
Cô có chút do dự.
"Anh Tô, anh sẽ không giết Vô Niệm chứ?", Vô Tình hơi lo lắng và do dự, nhỏ giọng nói: "Vô Niệm bản tính không xấu, chỉ là... chỉ là trước đây có hơi coi thường anh Tô, cho nên mới..."
"Giết cô ta làm gì? Yên tâm đi, anh chỉ muốn hỏi chuyện thôi", Tô Minh mỉm cười đáp lại, cũng không giấu diếm, thật sự anh không có ý định giết chết Đạm Đài Vô Niệm.
Nguyên nhân rất đơn giản, từ khoảnh khắc đầu tiên khi Vô Tình đứng trước mặt anh, anh đã có thể cảm nhận được cường độ thần hồn của Vô Tình cực kỳ khủng bố, khủng bố đến mức không thua kém bao nhiêu so với anh. Cường độ thần hồn vô cùng khủng bố này rõ ràng không phải của Vô Tình mà là của Vô Niệm.
Dưới cường độ thần hồn này, nếu như Đạm Đài Vô Niệm muốn thì sớm đã có thể giết chết thần trí, tư duy của Vô Tình rồi, trực tiếp hoàn toàn thôn phệ thần hồn của Vô Tình, nhưng rõ ràng Vô Niệm không làm như vậy, chỉ riêng điểm này thôi đã đủ để anh không giết chết Đạm Đài Vô Niệm.
Huống hồ, dựa theo những gì Mộ Cẩn nói, khi Dung Băng suýt chút nữa là nhập ma, suýt chút nữa đã gây nên đại họa, vào khoảnh khắc nguy cấp đó cũng là do Vô Niệm ra tay giải quyết, dựa trên ý nghĩa nào đó, Đạm Đài Vô Niệm có ơn đối với Dung Băng, đối với Chiến Uyên và với cả anh.
Mặc dù Tô Minh thủ đoạn dứt khoát, nhưng cũng không phải là người không biết phân biệt ân oán.
Ngay sau đó, khí chất của Vô Tình lập tức thay đổi, rõ ràng bây giờ thân thể là do Vô Niệm làm chủ.
Rất thú vị.
Đây đúng là thần hồn hai tầng.
"Tô... Tô... Tô Minh...", Đạm Đài Vô Niệm run rẩy nói, vốn dung nhan tuyệt sắc lúc này lại toát lên khí chất tương đối yếu ớt do sợ hãi và suy sụp, khiến người ta có cảm giác muốn bảo vệ không nói nên lời.
"Không phải vậy, tôi chính là Vô Tình", Đạm Đài Vô Niệm vội vàng trả lời: "Tôi và Vô Tình vốn dĩ là một thần hồn, chỉ là do trong một trận đấu sinh tử ở tiền kiếp, thần hồn đã bị thương tổn, vì thế mà thần hồn hoàn chỉnh đã bị phân tách và chia cắt rõ rệt, phần thần hồn thuộc về tôi vẫn luôn chìm vào giấc ngủ sâu, còn phần thần hồn thuộc về Vô Tình thì lại thức tỉnh. Sau này do Vô Tình không cẩn thận đã gặp phải nguy cơ sống chết trong hư không gần Chiến Uyên, trong lúc gần chết đó tôi đã thức tỉnh".
Đạm Đài Vô Niệm có nói dối hay không, Tô Minh biết rất rõ, anh có thể xác định Vô Niệm không hề nói dối.
"Nếu bản thân vốn dĩ là một thần hồn, vậy tại sao sau khi cô tỉnh lại không dung hợp thành một thần hồn hoàn chỉnh với Vô Tình?"
"Tôi cũng muốn vậy! Nhưng Vô Tình không muốn...", Đạm Đài Vô Niệm có chút muốn khóc, rất u oán. Vốn dĩ, Vô Tình Vô Niệm là một thần hồn, chỉ là bị phân tách mà thôi, nếu cô ta đã tỉnh lại đương nhiên muốn dung hợp làm một, nhưng Vô Tình có chết cũng không đồng ý: "Vô Tình cho rằng, một khi dung hợp với tôi thì tâm tính sẽ bị tôi làm chủ, mà tôi lại không có... không có giao lưu, liên quan gì với anh Tô, còn có chút... có chút... có chút..."
Có chút coi thường anh Tô.
"Cô ngốc Vô Tình này sợ sau khi dung hợp với cô thì từ nay về sau ý chí sẽ do cô làm chủ mà trở thành người dưng với tôi sao?", Tô Minh hơi cảm động.
Thật lòng mà nói, đối với anh thì tình cảm với Vô Tình cũng không phải sâu đậm lắm.
Hết cách rồi.
Anh và Vô Tình cũng không tiếp xúc với nhau quá nhiều, mặc dù phía sau có xác định quan hệ, bao gồm cả việc cùng nhau đối mặt với kẻ địch, cũng đã trải qua sống chết với nhau, nhưng dựa vào lương tâm, tình cảm đối với Đạm Đài Vô Tình trong lòng Tô Minh chắc chắn không thể sâu sắc bằng những người phụ nữ từ địa cầu đi theo anh như Diệp Mộ Cẩn, Trần Chỉ Tình được.
Cũng chính vì vậy, Vô Tình kiên trì như thế thật sự có chút khiến Tô Minh bất ngờ.
Dù sao, cường độ thần hồn của Vô Niệm rất khủng bố, chỉ cần Vô Tình đồng ý hòa hợp thì thực lực sau khi Vô Tình và Vô Niệm dung hợp lại với nhau có lẽ có thể điên cuồng lớn mạnh, so với thực lực khi hai người bị phân tách trước đây sẽ mạnh hơn rất nhiều rất nhiều.
Đối với người tu võ mà nói, có một con đường tắt một bước lên trời có thể đi như vậy, nhưng vẫn kiềm chế sức mê hoặc, vẫn luôn kiên trì, thậm chí lần này gặp phải nguy hiểm liên quan đến mạng sống ở liên minh các nền văn minh cấp tám, nếu như không phải anh đột nhiên xuất hiện thì Vô Tình và Vô Niệm ắt chết không nghi ngờ, dưới tình huống như vậy mà Vô Tình vẫn không lựa chọn dung hợp với Vô Niệm, thực sự là không thể tin nổi. Vô Tình à, cô gái ngốc nghếch này!
"Sau này cô có dự định thế nào?", Tô Minh hỏi: "Tiếp tục ở trong không gian thần hồn của Vô Tình, tìm cơ hội hoặc nghĩ cách thuyết phục Vô Tình dung hợp với cô, hay là rời khỏi cơ thể Vô Tình, đắp nặn lên một thân thể thuộc về mình lại từ đầu?"
"Tôi...", Vô Niệm cẩn thận dè dặt nhìn về phía Tô Minh: "Tôi... tôi có thể tự chọn một con đường khác không?"
Cô ta rất cẩn thận, chỉ sợ chọc giận Tô Minh.
"Con đường gì?", Tô Minh có chút kinh ngạc, lẽ nào vẫn còn con đường thứ ba?
"Đúng vậy, tôi vừa không thể rời khỏi Vô Tình, nhưng cũng không dung hợp được với Vô Tình, tôi và Vô Tình cùng dùng chung thân thể này", giọng nói của Vô Niệm đã trở nên rất nhỏ.
Sở dĩ lựa chọn như vậy nguyên nhân rất đơn giản, cô ta muốn dung hợp với Vô Tình nhưng không thể, Vô Tình sẽ không đồng ý, hơn nữa Tô Minh quá đáng sợ, hễ cô ta thật sự muốn dung hợp thì không chừng Tô Minh sẽ giết chết cô ta mất.
Dù sao, một khi dung hợp Vô Tình sẽ không còn là Vô Tình thuần túy nữa, với tính cách của Tô Minh, nhất định anh thà rằng giết chết cô ta còn hơn, cho nên tuyệt đối không thể lựa chọn con đường dung hợp này, vĩnh viễn không thể.
Nhưng cô ta lại càng không muốn rời khỏi Vô Tình hơn.
Bởi vì, cô ta rất chắc chắn, nếu như bản thân rời khỏi Vô Tình, đơn độc trở thành một cá thể khác thì cô ta sợ rằng không thể trở thành một con người đúng nghĩa. Do trong lúc phân tách, thần hồn của cô ta đã chiếm cứ đại bộ phận, nhưng đại bộ phận này đều là liên quan đến mặt võ đạo, còn liên quan đến những phương diện như tình cảm, tính cách, sinh tồn, cảm xúc v.v... đều thuộc về phần thần hồn của Vô Tình.
Một khi cô ta đơn độc trở thành cá thể riêng, e rằng sau này sẽ trở thành một cỗ máy võ đạo không có cảm xúc, vậy sống thế có còn ý nghĩa gì nữa?
Tô Minh nhíu mày, có chút do dự. Anh cứ cảm thấy có gì là lạ.
"Anh Tô, nếu như... nếu như sau này anh và Vô Tình làm chuyện nam nữ, tôi có thể tự mình phong bế ý thức, sẽ không ảnh hưởng đến hai người, thậm chí... thậm chí... thậm chí sau này nếu như tôi cũng yêu anh... vậy thì sẽ càng không phải lo lắng băn khoăn về vấn đề này nữa", Đạm Đài Vô Niệm lại nói, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Đầu óc Tô Minh tối thui lại.
Cảm giác mà Đạm Đài Vô Niệm mang lại cho anh chính là ngoài võ đạo ra thì cô ta chẳng biết gì khác!
"Tôi hỏi Vô Tình xem sao", Tô Minh ngẫm nghĩ rồi nói.
"Ừ ừ", Đạm Đài Vô Niệm thở phào một hơi, nếu Tô Minh định hỏi Vô Tình vậy thì đã thành công một nửa rồi, cô ta thở phào nhẹ nhõm, cô ta thật sự sợ Tô Minh trực tiếp giết chết mình hoặc là đánh cho cô ta xuất ra khỏi thân thể của Vô Tình.
May mắn, may mắn, may mắn...
Nháy mắt.
Thần hồn của Vô Tình đã làm chủ thân thể.
"Vô Tình, em có nghe thấy những lời Đạm Đài Vô Niệm nói không? Em lựa chọn thế nào?", Tô Minh hỏi: "Phải lựa chọn từ tận trái tim, bất kể em lựa chọn thế nào anh đều ủng hộ em".
"Cộng sinh với Vô Niệm", Vô Tình không chút do dự, trực tiếp nói: "Mặc dù Vô Niệm... có chút lạnh lùng, không có tình cảm, nhưng về võ đạo thì cực kì khiếp người, có cô ta ở bên cạnh, con đường võ đạo của em có thể tiến triển nhanh chóng. Nếu như không có Vô Niệm, em sợ cách biệt giữa em và anh Tô sẽ ngày càng lớn hơn, sau này sẽ không còn cơ hội được ở bên cạnh anh Tô nữa".
Mấy ngàn năm nay, do có Vô Niệm bên cạnh, thực lực của cô quả thực mỗi ngày đều bạo tăng. Đến hiện tại cô đã là cảnh giới Tru Mệnh tầng sáu rồi, hơn nữa, sức chiến đấu còn mạnh hơn cảnh giới không ít, về phần này, công lao của Vô Niệm là hơn 90%.
"Được", Tô Minh mỉm cười gật đầu, nhưng lại đột nhiên như đánh úp, kéo lấy thân hình mềm mại của Vô Tình về phía anh rồi cúi đầu xuống trực tiếp tham lam ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô.
Đầu óc Đạm Đài Vô Tình lập tức trống rỗng, chỉ cảm thấy ngượng ngùng và ngọt ngào... để mặc cho Tô Minh ôm chặt lấy mình, cơ thể như xụi lơ trong vòng tay của Tô Minh.
Vô Tình mặt đã đỏ bừng, lén nhìn Diệp Mộ Cẩn và Mạc Thanh Nhạn đứng bên cạnh, chỉ cảm thấy trái tim như sắp nhảy ra ngoài.
"Vô Tình, Tô Minh quá khốn nạn rồi, anh ta cố ý làm vậy", Vô Niệm bực tức nói.
"Ai bảo cô nhất định muốn cộng sinh với tôi làm gì, hừ đáng đời, không thì cô đi đi!", Đạm Đài Vô Tình kiêu ngạo hừ một tiếng, tâm trạng rất tốt. Trong mấy ngàn năm nay, ngày nào cô cũng bị Vô Niệm giáo huấn, như người lớn giáo huấn trẻ nhỏ vậy, ức hiếp đến muốn khóc, bây giờ thì hay rồi, được đổi ngược lại, trên gương mặt tuyệt đẹp đó của Đạm Đài Vô Tình lóe lên vẻ đắc ý, ánh mắt xinh đẹp càng lúc càng long lanh sáng ngời.
Sau khi nói chuyện với Vô Tình một lát, Tô Minh quay lại nhìn về phía Bạch Bào bên cạnh: "Tiền bối, đến lúc chia tay rồi".
"Việc này...", Bạch Bào thoáng ngạc nhiên, Tô Minh nhanh như vậy đã muốn đi rồi sao?
"Tôi vẫn còn việc quan trọng".
Anh muốn nhanh chóng tới nền văn minh Hàn Uyên.
Anh luôn cảm thấy nền văn minh Hàn Uyên rất quan trọng, luôn cảm thấy nền văn minh Hàn Uyên ẩn náu rất sâu.
"Vậy... vậy Bạch Bào chúc cậu Tô mọi sự thuận lợi", Bạch Bào cung kính, cảm kích nói. Đám người Vương Kiếm Hiện ai nấy cũng đều cung kính, cảm kích cúi người.
"Nếu Cực Kiếm các đã trở thành nền văn minh cấp tám, hơn nữa Bạch Bào tiền bối cũng đã gia nhập liên minh văn minh, trở thành một trong 17 minh chủ liên minh, vậy thì các vị tiền bối, tôi hy vọng các vị sẽ đối xử tốt với Cực Kiếm các và Bạch Bào tiền bối", ngay sau đó, Tô Minh quét mắt nhìn 7 8 vị minh chủ liên minh có mặt tại đó, ngưng giọng nói, ánh mắt toát lên thần thái sắc bén: "Không giấu gì các vị, Cực Kiếm các và Bạch Bào tiền bối có ơn đối với tôi".
Lời nói này rất có trọng lượng, cũng là một lời cảnh cáo.
"Cậu Tô yên tâm!", bảy tám vị minh chủ liên minh đó run lên, vội vàng đáp lời, kinh hãi khiếp đảm.
"Cậu Tô, đại ân không có lời nào cảm tạ hết được!", Bạch Bào và đám người Vương Kiếm Hiện cảm kích đến mức gần như muốn quỳ xuống lạy nhưng bị Tô Minh ngăn cản. Một câu nói này của Tô Minh gần như đã cho Cực Kiếm các và Bạch Bào sự bảo vệ tuyệt đối, ngoại trừ có ngày Tô Minh chết đi, bằng không Tô Minh còn sống một ngày, cho dù Bạch Bào và Cực Kiếm các rất yếu ớt thì ít nhất trong nền văn minh cấp tám có lẽ cũng không có ai dám chèn ép ức hiếp Bạch Bào và Cực Kiếm các.
"Có duyên sẽ gặp lại", Tô Minh chắp tay.
Ngay sau đó, anh đưa theo Mạc Thanh Nhạn, Diệp Mộ Cẩn và Đạm Đài Vô Tình biến mất khỏi phủ Thiên La.
Chớp mắt một cái đã tiến vào hư không.
"Thanh Nhạn, Mộ Cẩn, Vô Tình, các em trở về Chiến Uyên trước đi. Chuyến đi này anh sợ sẽ không thể chăm sóc được cho các em", vào đến hư không, Tô Minh liền nói như thế.
Rất bất ngờ.
Phải biết rằng, suốt dọc đường đi này, Tô Minh đã dẫn theo Diệp Mộ Cẩn, Mạc Thanh Nhạn trong thời gian không ngắn.
Vẫn luôn vô cùng tự tin.
Tại sao sắp tới nền văn minh Hàn Uyên rồi, Tô Minh lại... rõ ràng bây giờ Tô Minh đã mạnh hơn.
"Nền văn minh Hàn Uyên không hề đơn giản, không chỉ là một nền văn minh cấp tám mà có lẽ còn liên quan đến một vài chuyện viễn cổ, thượng cổ thậm chí tiền sử, hơn nữa nền văn minh Hàn Uyên rất có thể là nội thế giới của một người", Tô Minh tiếp tục nói: "Một mình anh tới nền văn minh Hàn Uyên, nếu thật sự có gì nguy hiểm thì anh nắm chắc có thể sống sót được, nhưng ba người các em..."
Cho dù là Vô Tình đã đạt tới cảnh giới Tru Mệnh tầng sáu, thì vẫn chưa đủ.
"Nếu nguy hiểm như vậy, không đi không được sao?", Mạc Thanh Nhạn lên tiếng đầu tiên, có chút lo lắng.
"Đúng vậy! Anh Tô, chúng ta không đi không được sao?", Diệp Mộ Cẩn mặt mũi tái nhợt đi, nắm chặt lấy tay Tô Minh.
Mặc dù Đạm Đài Vô Tình không nói gì, nhưng đôi mắt xinh đẹp cũng trở nên ảm đạm. Rất lâu rất lâu rồi không được gặp Tô Minh, vừa gặp mặt đã lại phải chia ly, cô thật sự không nỡ.
"Ngoan, một mình anh đi đảm bảo 100% an toàn. Anh đã bao giờ lừa các em chưa? Đợi khi chuyện nền văn minh Hàn Uyên được giải quyết xong, anh hứa với các em sẽ lập tức trở về Chiến Uyên, hơn nữa sẽ kéo Chiến Uyên vào nội thế giới của anh, chúng ta sau này sẽ không còn phải chia cách nữa", Tô Minh ngưng giọng nói, dịu dàng mà có chút kiên định. Anh quyết định nhất định phải tấn thăng lên cảnh giới Nguyên trong nền văn minh Hàn Uyên, nếu như không thăng cấp được thì sẽ không tới nền văn minh Tạo Hóa nữa, đây là mục tiêu bắt buộc phải đạt được, hơn nữa còn phải nhanh chóng hoàn thành.
"Việc này...", ba người phụ nữ Diệp Mộ Cẩn do dự một lát, mặc dù có không nỡ bao nhiêu thì bọn họ đều là những người phụ nữ biết nghe lời, thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tô Minh nên cũng đã đồng ý.
Có điều, ngay sau đó, Diệp Mộ Cẩn lại có chút ngượng ngùng và mong đợi nói: "Anh Tô, vậy... vậy anh có thể đồng ý với em, sau khi kết thúc chuyện nền văn minh Hàn Uyên, anh trở về Chiến Uyên sẽ cùng sinh một đứa con với em không?"
Đúng vậy, Diệp Mộ Cẩn rất muốn có con.
Rất muốn rất muốn.
"Em cũng muốn...", Đạm Đài Vô Tình sắc mặt đỏ ửng, nhưng ánh mắt xinh đẹp cũng đầy vẻ mong đợi và khát vọng.
Dù là Mạc Thanh Nhạn cũng khẽ cắn môi, trong lòng cũng muốn sinh con với Tô Minh.
"Được, đợi anh trở về từ nền văn minh Hàn Uyên thì sẽ sinh con đầu tiên, ha ha ha...", Tô Minh cười lớn, sau đó anh lần lượt hôn đắm đuối ba người phụ nữ rồi rời đi.
Trước khi đi, còn luyện chế một vài kiếm phù cho ba người phụ nữ, có những kiếm phù này bên cạnh, nói một cách không khách sáo thì chỉ cần không gặp phải nền văn minh cấp chín, ba người phụ nữ sẽ tuyệt đối an toàn.
Bất tri bất giác, Tô Minh đã đi đến bước này rồi, trong chư thiên vạn giới này, không dám nói là một tay che trời, nhưng cũng không thua kém là bao.
Sau khi chia tay với ba người phụ nữ, tốc độ của Tô Minh đột nhiên tăng nhanh.
Còn nhanh hơn cả sao băng.
Đi về hướng nền văn minh Hàn Uyên.
Cùng lúc đó.
Trong hư không vô tận của chư thiên vạn giới, một ông lão đang nện bước chậm rãi trong vực sâu huyết hải, mỗi một bước đi của ông ta, tiếng gào khóc thảm thiết từ vực sâu huyết hải phía sau lưng đều lập tức im bặt, đông cứng lại.
Nét mặt của ông lão rõ ràng không quá già nua, nhất là đôi mắt rất sáng, tựa như thắp sáng cả nhật nguyệt tinh thần, nhưng tóc của ông lão rất trắng, không có một sợi tóc đen nào, bạc trắng cả đầu, cứ buông xõa ở phía sau như vậy.
Đột nhiên.
Ông lão dừng bước chân lại, ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Dường như đã nhìn thấy được gì đó trong hư không vô tận mà tĩnh mịch.
Ông ta không khỏi tự lẩm bẩm: "Thiên nữ Tạo Hóa, cậu bạn trai nhỏ của cô cuối cùng cũng đã đặt chân tới nền văn minh Hàn Uyên, cuối cùng cũng đến nội thế giới của lão phu, lão phu đã đợi rất lâu rồi..."
Ông lão đó có tên là Băng Quỷ Đạo Nhân.
Ngay sau đó, Băng Quỷ Đạo Nhân đột nhiên biến mất.
Rồi lại xuất hiện.
Ông ta đã ở phía trước một lò luyện hồn.
Lò luyện hồn này thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng bên ngoài lò luyện hồn có Hủy Diệt Lôi Hoang trận, Hủy Diệt Trảm Thiên trận, Hủy Diệt Lung Ngục trận, Hủy Diệt Thất Yếm trận, v.v... ước chừng khoảng 81 trận pháp Hủy Diệt tầng tầng lớp lớp, bao quanh lò luyện hồn.
81 trận chồng chất trông có nhiều không?
Cũng không nhiều.
Nhưng điều điên rồ mất trí là 81 trận này lại đều là Toàn Nhãn trận trong truyền thuyết.
Trên lịch sử của chư thiên vạn giới, trong dòng chảy lịch sử chậm rãi, tỉ trọng của trận pháp cũng không lớn, nhưng cũng đã từng có một thời đại ngắn là thời đại mà trận pháp được phát triển rực rỡ nhất.
Vào thời đại này, bá chủ của chư thiên vạn giới khi đó chính là thế lực văn minh có tên Trận tông, con đường trận pháp là do thế lực này khai sáng ra, có thể nói Trận tông chính là lão tổ tông của trận pháp.
Trong vô số tỷ năm về sau, tất cả trận pháp do người khác sử dụng đều được xuất phát từ Trận tông hoặc được suy diễn ra từ trận pháp do Trận tông sáng tạo nên.
Thời đại trôi qua, con đường trận pháp càng ngày càng trở nên ít ỏi, đến hiện nay gần như đã không thể tìm được trận pháp Toàn Nhãn nữa rồi.
Hiện nay, trận pháp thường thấy bất luận có mạnh thế nào thì đa số cũng đều chỉ là Tàn Nhãn mà thôi.
'Nhãn' trong trận pháp chính là nơi trung tâm của trận pháp, Toàn Nhãn cũng chính là không có sơ hở, rơi sót. Sự mạnh mẽ của trận pháp Toàn Nhãn không phải là thứ mà trận pháp Tàn Nhãn có thể so sánh được.
Chỉ có trận pháp do Trận tông năm đó tạo ra một cách hoàn chỉnh, không chút sứt mẻ, không có bất cứ thiếu sót nào mới có thể được gọi là trận pháp Toàn Nhãn.
81 trận pháp trước mắt đây lại toàn bộ đều là Toàn Nhãn, thực sự khủng khiếp!