Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2976 Vậy thì không chết không được.
Chính là tấm bia kia đã chặn tông chủ Thiên La lại giống như một bức tường vô biên.
“Người trẻ tuổi, làm gì mà phải đuổi tận giết tuyệt? Bản tọa đã nhận sợ. Cái chết của con gái bản tọa cũng bỏ qua, bản tọa có thể huỷ bỏ lệnh truy nã truy sát với người phụ nữ của cậu. Coi như là không có chuyện này, như thế nào?”, tông chủ Thiên La quay người nhìn về phía Tô Minh, tức giận đến mức cả người run rẩy, ở sâu trong nội tâm thì là sự kiêng kị, rõ ràng tấm bia ngăn cản mình là dung khí của Tô Minh, nhưng đẳng cấp của dung khí này có vẻ hơi cao, vậy mà đã đạt đến dung khí thượng phẩm, hơn nữa cũng không còn cách dung khí cực phẩm xa lắm, ngoài ra tông chủ Thiên La rất chắc chắn độ phù hợp của dung khí này và Tô Minh cao đến mức vượt quá tưởng tượng, bình thường dung khí của tu giả võ đạo chính là binh khí bản mệnh của tu giả võ đạo đó, lúc đầu độ phù hợp sẽ vô cùng cao, nhưng Tô Minh còn cao hơn cả những người khác, đến mức lúc cái bia dung khí này yên lặng hình thành ra một bức tường vô hình ở trong hư không, ông ta còn không hề phát hiện ra, một chút động tĩnh cũng không có, đơn giản là cực kỳ đáng sợ.
Bây giờ sự kiêng kỵ và e ngại của Tông chủ Thiên La đối với Tô Minh đã đến mức cao nhất.
“Tiền bối cũng không nhỏ tuổi nữa, vì sao lại nói những lời ngây thơ này?”, Tô Minh cười nhạo.
Bây giờ buông tha cho tông chủ Thiên La?
Ha ha...
Có lẽ về sau tông chủ Thiên La mãi mãi cũng không có khả năng đuổi kịp thực lực của mình, mà sẽ chỉ chênh lệch càng lúc càng lớn.
Đương nhiên Tô Minh không lo lắng về sau tông chủ Thiên La sẽ tìm mình trả thù.
Nhưng Tô Minh anh còn có người nhà, có người thân, có phụ nữ, có sư tôn vân vân.
Có quá nhiều người để anh phải quan tâm.
Bây giờ không giết chết đối phương, diệt cỏ tận gốc, về sau không chừng mình sẽ hối hận đến chết.
Về phần bây giờ tông chủ Thiên La cam đoan muốn hòa giải hay là nhận sợ, ha ha, có lẽ bây giờ tông chủ Thiên La thật sự có suy nghĩ này, nhưng mối thù về cái chết của đứa con gái duy nhất của ông ta sẽ vĩnh viễn không thể xóa được, nếu thật sự để ông ta sống sót, sau này khi thời gian dần trôi qua ông ta sẽ lại có suy nghĩ báo thù cho con gái mình, nhất là khi thực lực của ông ta nâng cao hơn, đây chính là bản tính con người.
Thế giới võ đạo
Luôn tàn khốc như vậy.
Hoặc là không kết thù.
Hoặc là kết thù thì phải nhổ cỏ tận gốc mới kết thúc được.
Chí ít, Tô Minh cho là như vậy.
Tông chủ Thiên La im lặng!
Lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Tông chủ Thiên La biết, mình chỉ có thể liều mạng mà thôi.
Cũng may, ông ta vẫn còn một vài con bài chưa lật.
Một khắc sau.
“Tông chủ Vân Nhai, tông chủ Thiên Phương, tông chủ Thiên Khiếm, cùng nhau ra tay, giết chết người này! Thiên La chúng ta sẽ có hậu tạ!”, tông chủ Thiên La gào lên, trời đất đều rung chuyển, giọng nói kiên định, sát ý vô cùng rõ ràng.
Tô Minh quá mức hùng hổ họa người.
Vậy thì không chết không được.
“Người trẻ tuổi, làm gì mà phải đuổi tận giết tuyệt? Bản tọa đã nhận sợ. Cái chết của con gái bản tọa cũng bỏ qua, bản tọa có thể huỷ bỏ lệnh truy nã truy sát với người phụ nữ của cậu. Coi như là không có chuyện này, như thế nào?”, tông chủ Thiên La quay người nhìn về phía Tô Minh, tức giận đến mức cả người run rẩy, ở sâu trong nội tâm thì là sự kiêng kị, rõ ràng tấm bia ngăn cản mình là dung khí của Tô Minh, nhưng đẳng cấp của dung khí này có vẻ hơi cao, vậy mà đã đạt đến dung khí thượng phẩm, hơn nữa cũng không còn cách dung khí cực phẩm xa lắm, ngoài ra tông chủ Thiên La rất chắc chắn độ phù hợp của dung khí này và Tô Minh cao đến mức vượt quá tưởng tượng, bình thường dung khí của tu giả võ đạo chính là binh khí bản mệnh của tu giả võ đạo đó, lúc đầu độ phù hợp sẽ vô cùng cao, nhưng Tô Minh còn cao hơn cả những người khác, đến mức lúc cái bia dung khí này yên lặng hình thành ra một bức tường vô hình ở trong hư không, ông ta còn không hề phát hiện ra, một chút động tĩnh cũng không có, đơn giản là cực kỳ đáng sợ.
Bây giờ sự kiêng kỵ và e ngại của Tông chủ Thiên La đối với Tô Minh đã đến mức cao nhất.
“Tiền bối cũng không nhỏ tuổi nữa, vì sao lại nói những lời ngây thơ này?”, Tô Minh cười nhạo.
Bây giờ buông tha cho tông chủ Thiên La?
Ha ha...
Có lẽ về sau tông chủ Thiên La mãi mãi cũng không có khả năng đuổi kịp thực lực của mình, mà sẽ chỉ chênh lệch càng lúc càng lớn.
Đương nhiên Tô Minh không lo lắng về sau tông chủ Thiên La sẽ tìm mình trả thù.
Nhưng Tô Minh anh còn có người nhà, có người thân, có phụ nữ, có sư tôn vân vân.
Có quá nhiều người để anh phải quan tâm.
Bây giờ không giết chết đối phương, diệt cỏ tận gốc, về sau không chừng mình sẽ hối hận đến chết.
Về phần bây giờ tông chủ Thiên La cam đoan muốn hòa giải hay là nhận sợ, ha ha, có lẽ bây giờ tông chủ Thiên La thật sự có suy nghĩ này, nhưng mối thù về cái chết của đứa con gái duy nhất của ông ta sẽ vĩnh viễn không thể xóa được, nếu thật sự để ông ta sống sót, sau này khi thời gian dần trôi qua ông ta sẽ lại có suy nghĩ báo thù cho con gái mình, nhất là khi thực lực của ông ta nâng cao hơn, đây chính là bản tính con người.
Thế giới võ đạo
Luôn tàn khốc như vậy.
Hoặc là không kết thù.
Hoặc là kết thù thì phải nhổ cỏ tận gốc mới kết thúc được.
Chí ít, Tô Minh cho là như vậy.
Tông chủ Thiên La im lặng!
Lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Tông chủ Thiên La biết, mình chỉ có thể liều mạng mà thôi.
Cũng may, ông ta vẫn còn một vài con bài chưa lật.
Một khắc sau.
“Tông chủ Vân Nhai, tông chủ Thiên Phương, tông chủ Thiên Khiếm, cùng nhau ra tay, giết chết người này! Thiên La chúng ta sẽ có hậu tạ!”, tông chủ Thiên La gào lên, trời đất đều rung chuyển, giọng nói kiên định, sát ý vô cùng rõ ràng.
Tô Minh quá mức hùng hổ họa người.
Vậy thì không chết không được.