Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2962 Cũng khó trách khi có sự hiểu lầm này.
“Có lẽ là vì bản thân phải chết không còn nghi ngờ gì nữa, lại không thể gặp mặt anh Tô trước khi xuôi tay, trong lòng mới không cam tâm mà xuất hiện ảo tưởng chăng?”, Đạm Đài Vô Tình thầm nhủ, lắc đầu chua xót.
“Không phải là ảo giác, hình như là thật…”, Đạm Đài Vô Niệm lẩm bẩm một câu, giọng nói nồng đậm vẻ không tin tưởng, thật là hoang đường.
Mặc dù Vô Niệm chưa từng gặp Tô Minh, nhưng cô ta là thần hồn thứ hai của Vô Tình, đương nhiên sẽ nắm được rất nhiều thông tin về Tô Minh, chính vì biết rõ nên mới cảm thấy việc Tô Minh tới được thành Liên Minh của nền văn minh cấp tám vào giờ phút này là không thể tưởng tượng, là một việc hoang đường cỡ nào.
Nói một cách dễ hiểu, thành Liên Minh của nền văn minh cấp tám không dễ dàng tiến vào đến vậy, cũng giống như nếu thực lực của tu giả võ đạo của nền văn minh cấp một không đạt tới trình độ nhất định, căn bản không thể xuất hiện tại nền văn minh cấp hai, nếu cưỡng ép đi tới nền văn minh cấp hai, không nói tới việc có thể sinh tồn tại đây hay không, chỉ riêng lộ trình hư không dài vô tận kia cũng đã đủ lấy mạng người rồi.
Mà Tô Minh, hiện tại có thể xuất hiện tại thành Liên Minh, cũng có nghĩa là thực lực của anh ít nhất cũng đã đạt tới đẳng cấp của nền văn minh cấp bảy.
Nhưng Tô Minh mới 10.000 tuổi!
10.000 tuổi đã có thể từ nền văn minh cấp một bước tới nền văn minh cấp bảy cấp tám?
Cho dù là Vô Niệm với hiểu biết sâu rộng cũng choáng váng.
Cùng lúc đó.
Tất cả mọi người trong thành Thiên La đều nhìn về phía cửa.
Có thể thấy rõ ràng rằng Tô Minh dẫn theo Bạch Bào, Mạc Thanh Nhạn, Diệp Mộ Cẩn cùng nhau bước vào.
“Là tên phế vật Bạch Bào đó sao?”, trong nhóm người ở phía trước đại điện, có một người trung niên với vóc dáng mập mạp nhướng mày, chỉ một cái liếc mắt ông ta liền nhận ra Bạch Bào, ông ta chính là tông chủ Bình Khiếm, một trong mười bảy vị tông chủ của liên minh minh chủ.
“Hắn là ai? Không nhận được lời mời cũng dám tiến vào phủ Thiên La cúng tế đại đại tiểu thư?”, có người đứng ra, người này chính là quản gia bên cạnh tông chủ Thiên La, đã theo bên cạnh tông chủ Thiên La rất nhiều năm, xem ra không có gì nổi bật, một thân áo vải lanh thô, nhưng khí tức toát ra lại không hề kém chút nào, trong đôi mắt ưng tràn đầy hung ác nham hiểm, khóa chặt lấy Tô Minh.
Ông ta còn tưởng rằng mấy người Tô Minh là tới cúng viếng đại tiểu thư Thiên La.
Cũng khó trách khi có sự hiểu lầm này.
Rốt cuộc, sự lớn mạnh và danh tiếng của tông chủ Thiên La đều vô cùng khủng bố, cũng không ai dám nghĩ tới chuyện gây chuyện với ông ta, huống hồ, hôm nay còn là ngày đại tiểu thư nhập quan, người tới cúng tế không ít, đương nhiên những người có tư cách tiến vào không là cường giả chân chính cũng là kẻ có lai lịch lớn.
Không nhận được lời mời mà dám tùy tiện tiến vào chính là đang tự tìm đường chết!
Nếu không phải kiêng dè vong linh của đại tiểu thư còn đang ở trên cao, tông chủ Thiên La còn chưa mở lời, thì e rằng giờ phút này chính ông ta đã tóm giết nhóm người Tô Minh rồi.
“Cúng bái? Không không không, ông hiểu lầm rồi, tôi không phải là tới cúng bái người được gọi là đại tiểu thư Thiên La kia”, tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, Tô Minh vậy mà bật cười, còn thản nhiên lắc đầu đáp.
Trời ạ.
Trong nháy mắt vạn vật lặng ngắt.
“Không phải là ảo giác, hình như là thật…”, Đạm Đài Vô Niệm lẩm bẩm một câu, giọng nói nồng đậm vẻ không tin tưởng, thật là hoang đường.
Mặc dù Vô Niệm chưa từng gặp Tô Minh, nhưng cô ta là thần hồn thứ hai của Vô Tình, đương nhiên sẽ nắm được rất nhiều thông tin về Tô Minh, chính vì biết rõ nên mới cảm thấy việc Tô Minh tới được thành Liên Minh của nền văn minh cấp tám vào giờ phút này là không thể tưởng tượng, là một việc hoang đường cỡ nào.
Nói một cách dễ hiểu, thành Liên Minh của nền văn minh cấp tám không dễ dàng tiến vào đến vậy, cũng giống như nếu thực lực của tu giả võ đạo của nền văn minh cấp một không đạt tới trình độ nhất định, căn bản không thể xuất hiện tại nền văn minh cấp hai, nếu cưỡng ép đi tới nền văn minh cấp hai, không nói tới việc có thể sinh tồn tại đây hay không, chỉ riêng lộ trình hư không dài vô tận kia cũng đã đủ lấy mạng người rồi.
Mà Tô Minh, hiện tại có thể xuất hiện tại thành Liên Minh, cũng có nghĩa là thực lực của anh ít nhất cũng đã đạt tới đẳng cấp của nền văn minh cấp bảy.
Nhưng Tô Minh mới 10.000 tuổi!
10.000 tuổi đã có thể từ nền văn minh cấp một bước tới nền văn minh cấp bảy cấp tám?
Cho dù là Vô Niệm với hiểu biết sâu rộng cũng choáng váng.
Cùng lúc đó.
Tất cả mọi người trong thành Thiên La đều nhìn về phía cửa.
Có thể thấy rõ ràng rằng Tô Minh dẫn theo Bạch Bào, Mạc Thanh Nhạn, Diệp Mộ Cẩn cùng nhau bước vào.
“Là tên phế vật Bạch Bào đó sao?”, trong nhóm người ở phía trước đại điện, có một người trung niên với vóc dáng mập mạp nhướng mày, chỉ một cái liếc mắt ông ta liền nhận ra Bạch Bào, ông ta chính là tông chủ Bình Khiếm, một trong mười bảy vị tông chủ của liên minh minh chủ.
“Hắn là ai? Không nhận được lời mời cũng dám tiến vào phủ Thiên La cúng tế đại đại tiểu thư?”, có người đứng ra, người này chính là quản gia bên cạnh tông chủ Thiên La, đã theo bên cạnh tông chủ Thiên La rất nhiều năm, xem ra không có gì nổi bật, một thân áo vải lanh thô, nhưng khí tức toát ra lại không hề kém chút nào, trong đôi mắt ưng tràn đầy hung ác nham hiểm, khóa chặt lấy Tô Minh.
Ông ta còn tưởng rằng mấy người Tô Minh là tới cúng viếng đại tiểu thư Thiên La.
Cũng khó trách khi có sự hiểu lầm này.
Rốt cuộc, sự lớn mạnh và danh tiếng của tông chủ Thiên La đều vô cùng khủng bố, cũng không ai dám nghĩ tới chuyện gây chuyện với ông ta, huống hồ, hôm nay còn là ngày đại tiểu thư nhập quan, người tới cúng tế không ít, đương nhiên những người có tư cách tiến vào không là cường giả chân chính cũng là kẻ có lai lịch lớn.
Không nhận được lời mời mà dám tùy tiện tiến vào chính là đang tự tìm đường chết!
Nếu không phải kiêng dè vong linh của đại tiểu thư còn đang ở trên cao, tông chủ Thiên La còn chưa mở lời, thì e rằng giờ phút này chính ông ta đã tóm giết nhóm người Tô Minh rồi.
“Cúng bái? Không không không, ông hiểu lầm rồi, tôi không phải là tới cúng bái người được gọi là đại tiểu thư Thiên La kia”, tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, Tô Minh vậy mà bật cười, còn thản nhiên lắc đầu đáp.
Trời ạ.
Trong nháy mắt vạn vật lặng ngắt.