Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2941 Đầu óc vẫn đang ngơ ngác.
Điều kỳ lạ hơn nữa là, không một ai nhìn thấy Tô Minh di chuyển như thế nào? Dù nói gì, Tô Minh cũng đã đứng ở bên cạnh Vương Kiếm Hiện và người vừa ra tay của Thập Nhị Băng Túc.
“Thực lực không tệ, tính tình khá xấu!”, Tô Minh cười, sau đó, dưới sự chú ý của mọi người, anh thản nhiên vỗ người kia một cái.
Trong chốc lát.
Người kia lập tức nổ tung!
Nổ thành một đống xương máu.
Ngay cả xương cũng không còn.
Thần hồn cũng vỡ vụn và tan vào hư vô.
Điều đáng sợ nhất là, người kia nổ tung mà không hề phát ra âm thanh, đám sương máu cũng không thể tràn ra, cứ như vậy mà lẳng lặng rồi chết hẳn.
Sắc mặt của Cốc Ngưng Băng tái nhợt.
Trái tim cũng ngừng đập vài nhịp.
Quá kinh khủng rồi.
Cùng lúc đó.
Mười một người còn lại trong Thập Nhị Băng Túc sau giây phút trải qua những cảm xúc như sợ hãi, phẫn nộ, không thể tin nổi thì phản ứng đầu tiên chính là báo thù.
Mặc dù Thập Nhị Băng Túc đều do Cốc Ngưng Băng tìm kiếm từ nhiều nơi khác nhau, nhưng trong những năm qua, họ đã cùng hợp tác, tu luyện, tình cảm thân thiết, thậm chí là qua bao nhiêu trận chiến sinh tử phối hợp cùng nhau, mặc dù không phải anh em ruột, nhưng lại là anh em cùng vào sinh ra tử.
Hiện giờ, nhìn thấy một người trong số họ bị chết thảm đến mức không còn toàn vẹn thi thể ngay trước mặt, sao họ có thể nhịn được?
Đầu óc vẫn đang ngơ ngác.
Không kịp suy nghĩ nhiều.
Chỉ có suy nghĩ muốn báo thù.
Khí tức băng hàn đột nhiên nổi lên. Mười một người kia giống như mười một tia sáng băng hàn, khí tức dữ dội dao động, lạnh đến thấu xương, đông cứng cực điểm. Nhìn từ xa, trông chẳng khác nào có mười một ánh sáng đang phát ra từ cơ thể của mười một người. Ở giữa ánh sáng chớp nhoáng, mười một người - mỗi người cầm một vũ khí, có kiếm băng, có đao băng, có trùy băng,... mỗi một vũ khí đều là dung khí bản mệnh của bọn họ, chứa đầy khí tức băng hàn và sát khí mạnh mẽ, ẩn chứa bên trong nó lại là pháp nguyên thuộc tính băng. Hơn nữa, dù đẳng cấp của pháp nguyên không phải cực kỳ cao nhưng đạt tới cấp ba cấp bốn, không phải quá thấp. Tính thêm cả pháp nguyên thuộc tính băng và vũ khí cực kỳ phù hợp, họ phối hợp vô cùng hoàn hảo. Binh khí nắm trong tay, mười một người dường như đều đang hòa làm một cùng vũ khí của mình.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt...
Mười một người đột nhiên bùng nổ.
Giống như mười một bóng ma màu bạc trắng.
Chỉ thấy những gợn sóng, khiến người khác không thể nhìn rõ bóng dáng.
Chỉ có băng tuyết sương mù đang dâng lên, từ từng phía, hung hăng lao về phía Tô Minh.
“Chết đi!”
Mười một người cùng gầm lên, giọng nói trầm bổng vang lên khắp chốn, trải khắp không gian thực tế ảo.
Giọng nói tàn nhẫn mà kiên quyết.
“Không ổn!”, hiện giờ Cốc Ngưng Băng mới sửng sốt, vừa muốn ngăn Thập Nhất Băng Túc còn lại nhưng đã quá muộn, cô ta còn chưa kịp nói gì thêm thì đã nghe thấy giọng nói thản nhiên, hờ hững của Tô Minh vang lên: “Không gian sụp đổ!”
“Thực lực không tệ, tính tình khá xấu!”, Tô Minh cười, sau đó, dưới sự chú ý của mọi người, anh thản nhiên vỗ người kia một cái.
Trong chốc lát.
Người kia lập tức nổ tung!
Nổ thành một đống xương máu.
Ngay cả xương cũng không còn.
Thần hồn cũng vỡ vụn và tan vào hư vô.
Điều đáng sợ nhất là, người kia nổ tung mà không hề phát ra âm thanh, đám sương máu cũng không thể tràn ra, cứ như vậy mà lẳng lặng rồi chết hẳn.
Sắc mặt của Cốc Ngưng Băng tái nhợt.
Trái tim cũng ngừng đập vài nhịp.
Quá kinh khủng rồi.
Cùng lúc đó.
Mười một người còn lại trong Thập Nhị Băng Túc sau giây phút trải qua những cảm xúc như sợ hãi, phẫn nộ, không thể tin nổi thì phản ứng đầu tiên chính là báo thù.
Mặc dù Thập Nhị Băng Túc đều do Cốc Ngưng Băng tìm kiếm từ nhiều nơi khác nhau, nhưng trong những năm qua, họ đã cùng hợp tác, tu luyện, tình cảm thân thiết, thậm chí là qua bao nhiêu trận chiến sinh tử phối hợp cùng nhau, mặc dù không phải anh em ruột, nhưng lại là anh em cùng vào sinh ra tử.
Hiện giờ, nhìn thấy một người trong số họ bị chết thảm đến mức không còn toàn vẹn thi thể ngay trước mặt, sao họ có thể nhịn được?
Đầu óc vẫn đang ngơ ngác.
Không kịp suy nghĩ nhiều.
Chỉ có suy nghĩ muốn báo thù.
Khí tức băng hàn đột nhiên nổi lên. Mười một người kia giống như mười một tia sáng băng hàn, khí tức dữ dội dao động, lạnh đến thấu xương, đông cứng cực điểm. Nhìn từ xa, trông chẳng khác nào có mười một ánh sáng đang phát ra từ cơ thể của mười một người. Ở giữa ánh sáng chớp nhoáng, mười một người - mỗi người cầm một vũ khí, có kiếm băng, có đao băng, có trùy băng,... mỗi một vũ khí đều là dung khí bản mệnh của bọn họ, chứa đầy khí tức băng hàn và sát khí mạnh mẽ, ẩn chứa bên trong nó lại là pháp nguyên thuộc tính băng. Hơn nữa, dù đẳng cấp của pháp nguyên không phải cực kỳ cao nhưng đạt tới cấp ba cấp bốn, không phải quá thấp. Tính thêm cả pháp nguyên thuộc tính băng và vũ khí cực kỳ phù hợp, họ phối hợp vô cùng hoàn hảo. Binh khí nắm trong tay, mười một người dường như đều đang hòa làm một cùng vũ khí của mình.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt...
Mười một người đột nhiên bùng nổ.
Giống như mười một bóng ma màu bạc trắng.
Chỉ thấy những gợn sóng, khiến người khác không thể nhìn rõ bóng dáng.
Chỉ có băng tuyết sương mù đang dâng lên, từ từng phía, hung hăng lao về phía Tô Minh.
“Chết đi!”
Mười một người cùng gầm lên, giọng nói trầm bổng vang lên khắp chốn, trải khắp không gian thực tế ảo.
Giọng nói tàn nhẫn mà kiên quyết.
“Không ổn!”, hiện giờ Cốc Ngưng Băng mới sửng sốt, vừa muốn ngăn Thập Nhất Băng Túc còn lại nhưng đã quá muộn, cô ta còn chưa kịp nói gì thêm thì đã nghe thấy giọng nói thản nhiên, hờ hững của Tô Minh vang lên: “Không gian sụp đổ!”