Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 135 : Nhẫn ngọc
Chương 135 : Nhẫn ngọc
Xế chiều hôm đó, áo thun nam liền theo Bạch Mi thiền sư rời đi.
Trong lòng ta dấy lên chút lo lắng, Vu sư Thái Lan có đến báo thù hay không? Dù áo thun nam đã dặn dò, đối phương trúng chuyển tà thuật, chỉ sợ không chết cũng muốn rơi nửa cái mạng, cần thời gian dài để hồi phục thương thế.
Lý mặt rỗ trong khoảng thời gian này, hết sức chuyên tâm bồi bổ Sở Sở, trở thành người chồng chuẩn mực.
Ta cũng đến thăm Sở Sở mấy lần, Sở Sở phi thường thông minh, mới đó đã biết lên mạng, giờ đã có thể vừa chơi game, vừa ăn táo do Lý mặt rỗ gọt cho nàng.
Sở Sở còn bổ sung thêm kĩ năng nũng nịu, bởi khi nàng không thích uống dung dịch dinh dưỡng của Lý mặt rỗ mua, Lý mặt rỗ không ép buộc nàng uống, liền dỗ dành như một đứa trẻ.
Mà lão bà thì suốt ngày ngồi ở trong sân phơi nắng, thú tiêu khiển duy nhất của lão bà là đọc báo. Tuy nhiên niềm vui thú chính là kể cho Lý Tiểu Manh nhưng câu chuyện ma đầy bí hiểm và thú vị.
Nhìn Lý Tiểu Manh choáng ngợp trong sự kinh ngạc tôi liền biết lão bà là một trong những cao thủ kể chuyện.
Còn tôi, một mình ở tại tiệm đồ cổ, nơi còn lâu mới có được sự náo nhiệt như nhà Lý mặt rỗ, cho nên tôi thường xuyên mang tiểu Nguyệt qua nhà Lý mặt rỗ ăn chực. Lý mặt rỗ cũng khẳng khái, mỗi lần đều chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn, làm cho Tiểu Nguyệt rất ngạc nhiên, tự hỏi từ bao mà Lý mặt rỗ từ bỏ thói keo kiệt?
Mặc dù Sở Sở mỗi ngày ăn không ít thịt, nhưng thể cốt vẫn là gầy gò, lộ ra từng đường nét mảnh mai uốn lượn, tựa như là một đóa hoa sen trắng noãn. Lúc không có người, Lý Tiểu Manh liền gọi nàng là tỷ tỷ, nàng cũng không tức giận, cùng Lý Tiểu Manh cười cười nói nói.
Cuộc sống như vậy yên tĩnh lại ấm áp, nếu như không phải là vì tìm kiếm Dạ Long Đạm, ta thật muốn đóng cửa tiệm đồ cổ và đến sống cùng gia đình Lý mặt rỗ.
Tuy nhiên số phận của tôi đã được an bài là trập trùng sóng gió. Ngày nọ, khi mới từ nhà Lý mặt rỗ trở về, liền phát hiện trước tiệm đồ cổ có mấy tên ăn mày, mặc rách rưới ngồi trước cổng, bên cạnh còn đặt một bộ cáng cứu thương, trên cáng cứu thương là một tên đại mập mạp.
Trong lòng ta liền buồn bực, đây là thời đại nào, làm sao còn lưu hành Cái Bang? Chẳng phải đang đến ăn vạ hay sao?
Tiểu Nguyệt rất lo lắng, hỏi ta muốn báo cảnh sát không, ngộ nhỡ bị bọn hắn quấy phá thì không tốt.
Ta chăm chú nhìn thêm, có chút do dự.
Những tên ăn xin kia phát hiện ra tôi đang quan sát, bọn họ lập tức tới gần và đi lòng vòng quanh tôi.
Ta vội vàng đem Tiểu Nguyệt về sau lưng, hỏi bọn hắn muốn làm gì?
Bọn hắn nhìn ta khẩn trương như vậy, vội vàng an ủi ta, nói không cần phải sợ, hỏi tôi có phải là chủ tiệm hay không.
Ta nói đúng vậy a, thế nào?
Không nghĩ tới bọn hắn lại quỳ xuống, Tiểu Nguyệt bị hù một vố, nhịn không được hét lên một tiếng.
Ta nhịn không được mà cười phá lên, đám ăn mày này định làm cái gì, sẽ không phải để ta làm bang chủ Cái Bang đấy chứ, đem đả cẩu bổng truyền cho ta đi!
"Trương lão bản, ngươi nhất định phải mau cứu nhi tử ta a."
bên trong đám ăn xin, một lão ăn xin khóc không thành tiếng nói.
Ta không hiểu, liền đem hắn đỡ lên
"Chuyện gì xảy ra? Lão nhân gia ngài đứng lên hẵn nói."
Lão ăn xin lúc này mới đứng lên, đem một cái nhẫn ngọc nhét vào trong tay ta
"Trương lão bản, ta biết ngài là cao nhân, có thể mua bán âm vật. Ngài giúp ta xem một chút cái nhẫn ngọc này có phải âm vật không? Nhi tử ta bị cái đồ này làm cho thê thảm."
Nghe chuyện nhẫn ngọc có thể là âm vật, ta lập tức đưa tay rụt trở về như thể bị điện giật.
Tốt nhất tìm hiểu rõ tình hình trước khi chạm vào vẫn là tốt nhất!
Ta lập tức đem bọn hắn mời vào trong tiệm.
Nhìn xem đám người này cách ăn mặc, ta không khỏi âm thầm nhíu nhíu mày. Xem ra lần này là xác định vững chắc là không kiếm được tiền, đám người này thực sự nghèo quá, trên quần áo đều là miếng vá, mà lại từng cái xanh xao vàng vọt, hiển nhiên cơm đều ăn không đủ no.
Bọn hắn nhấc tên đại mập mạp lên, đi vào trong, kỳ quái là vừa vào cửa hàng, lão ăn xin liền dùng một mảnh vải đen che mắt tên mập mạp lại.
Mập mạp kia bụng lớn như phụ nữ mang thai, tiếng ngáy to như sấm.
Ta tò mò hỏi
"Người này là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại bịt mắt"
Ta vẫn có chút lo lắng, bọn hắn là đội lừa đảo chuyên nghiệp, sự xuất hiện của bọn họ thực sự đáng ngờ.
Lão ăn xin khoát khoát tay nói
"không có gì, không cần phải để ý đến hắn".
Nhìn đám người này bộ dạng né tránh, ta liền biết, sự tình khẳng định không có đơn giản như vậy, dứt khoát để Tiểu Nguyệt trốn đến gian phòng bên trong, dùng di động quay lại toàn bộ sự việc.
Ta cho bọn hắn mỗi người một chai Cocacola, bọn hắn lại lén lén lút lút đem giấu vào trong quần áo.
Ta muốn mở ra lon coca của mình, liền bị lão ăn xin cản lại
"Cái kia. . . Trương lão bản, ngài có thể đáp ứng ta một chuyện?"
Vừa nói, hắn vừa nhìn vào đồng hồ.
Ta cau mày hỏi nói
" chuyện gì?"
Lão ăn xin khẩn trương nói
"Nhi tử ta sắp thức dậy, chúng ta chỉ còn mấy phút ngắn ngủi nữa thôi! Đợi chút nữa ngài ở trước mặt hắn, tuyệt đối đừng nhắc đến đồ ăn, cũng tuyệt đối đừng để hắn trông thấy trong tiệm ngài có đồ nào ăn được, được chứ?"
Ta hứng thú một chút, vì điều kiện có vẻ kỳ quái, ta vẫn là lần đầu nghe thấy.
Ta cười nói
"không sao đâu, ăn có thể ăn bao nhiêu thứ, coi như ta mời khách, không được sao? Không cần phải lén lén lút lút như thế".
Người trẻ tuổi bên cạnh khinh thường cười cười
"Sợ ngài mời không nổi."
Người tuổi trẻ kia vừa nói, lão ăn xin lập tức ngăn cản hắn
"Hai khuê, đừng nói lung tung."
Người trẻ tuổi bất mãn liếc nhìn bất mãn về phía tên mập nằm trên cáng cứu thương, dứt khoát cúi đầu xuống không nói thêm gì nữa.
"Các vị đã đến cửa hàng của tôi, có thể cho tôi biết đến cùng là chuyện gì xảy ra a?"
Ta cười khổ, thật sự là không chịu đựng được lòng hiếu kỳ.
"Ai."
Lão ăn xin kia lại bắt đầu yên lặng rơi nước mắt
"Ngài trước xem giúp ta một chút cái nhẫn ngọc này đi! Nhìn xem có phát hiện cái nhẫn ngọc này có vấn đề gì không."
Nói xong, lão ăn xin liền đem nhẫn ngọc đưa cho tôi, Vốn dĩ tôi chưa muốn cầm nó nên dứt khoát liền đem nhẫn ngọc đặt ở trên bàn trà.
Ta thử quan sát kỹ một chút, cái này nhẫn ngọc hẳn là một kiện đồ cổ! Mặt ngoài ôn nhuận bóng loáng, màu sắc sáng ngời, bên trong còn lộ ra nhưng tơ máu rất mịn bên trong, xem xét sơ qua thì đây là nhẫn ngón cái bằng ngọc bích màu mỡ cừu cực kỳ trân, trên thị trường giá tối thiểu là sáu chữ số.
Tuy có được bảo vật trân quý như này nhưng gia tộc của hắn vẫn bị sa xút như trạng thái thế này làm tôi có chút sầu não.
Bất quá vừa nghĩ tới cái nhẫn ngọc này có thể là âm vật, ta liền lập tức quan sát kĩ lưỡng, dùng kính lúp nhìn nửa ngày, đều không thể nhìn ra cái đặc biệt gì trên chiếc nhẫn.
Không cách nào khác, ta chỉ có thể hỏi bọn hắn
"Lão nhân gia, ngài là thế nào lại kết luận cái ban chỉ này là âm vật?"
Không đợi lão ăn xin trả lời, người trẻ tuổi bên cạnh liền thình lình ngẩng đầu lên
"Khỉ thật, quỷ chết đói đã tỉnh. . ."
Ta lập tức hướng phòng khách nhìn thoáng qua, tên mập mạp kia quả nhiên đã tỉnh. Da đầu tôi tê dại khi hắn ta lao về phía thùng rác bới tìm thức ăn, giống như một con lợn!
Cái này thành cái dạng gì, có thể ăn ngay cả rác.
Gia nhân kia lúc này kêu thảm một tiếng, vội vội vàng vàng chạy đi lên, đem tên mập mạp từ trong thùng rác túm đầu lôi ra. Lão ăn xin tiện tay từ trong túi móc ra một cuộn dây kẽm, đem tên mập mạp hai tay, hai chân trói lại.
Ta nhìn dây kẽm quấn quanh tên đại mập mạp, cánh tay đều bị siết chặc, không khỏi cảm thấy đau lòng
"Lão nhân gia, các ngươi đến cùng muốn làm gì a? Vì cái gì mà lại làm như thế, nếu như thiếu tiền ăn cơm, tôi có thể mua cho anh ấy một ít."
"Ăn cơm? Ta muốn ăn cơm."
Đại mập mạp phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt
"Nhanh cho ta ăn cơm, ta sắp chết đói."
Ta lập tức che miệng lại, hối hận không kịp khi nói ra hai chữ "Ăn cơm".
Người trẻ tuổi tức giận nhếch mép cười nói:
"lần này xong rồi, bây giờ không ai có thể ngăn cản được con heo này nữa rồi"
"Nhị Khuê, ngươi đang nói gì vậy? Trong chừng đại ca ngươi, ta cùng Trương lão bản đi vào nói chuyện."
Lão ăn xin đứng dậy, bất đắc dĩ nhìn ta một chút, ánh mắt kia bên trong tràn đầy bi thương và bất đắc dĩ, ta biết kia là ánh mắt của phụ thân lòng đầy chua xót.
"Trương lão bản, chúng ta vào phòng nói đi."
Lão ăn xin chỉ phòng ngủ
"Đừng để Nhị Khuê trông thấy."
Ta lập tức gật đầu
"Được."
Nhà này người làm việc thần thần bí bí, khiến cho tôi không biết nên làm thế nào cho phải.
Sau khi tiến vào phòng ngủ, lão ăn xin lại một lần nữa quỳ xuống, không nói lời gì, từ trong ngực móc ra một chiếc túi. Mở ra bên trong là mấy chồng tiền, nói ít có khi hơn mười vạn.
Ta càng kinh ngạc, có tiền như vậy còn đi ăn mày, lão có thể vỡ bụng với số tiền như thế này.
Xế chiều hôm đó, áo thun nam liền theo Bạch Mi thiền sư rời đi.
Trong lòng ta dấy lên chút lo lắng, Vu sư Thái Lan có đến báo thù hay không? Dù áo thun nam đã dặn dò, đối phương trúng chuyển tà thuật, chỉ sợ không chết cũng muốn rơi nửa cái mạng, cần thời gian dài để hồi phục thương thế.
Lý mặt rỗ trong khoảng thời gian này, hết sức chuyên tâm bồi bổ Sở Sở, trở thành người chồng chuẩn mực.
Ta cũng đến thăm Sở Sở mấy lần, Sở Sở phi thường thông minh, mới đó đã biết lên mạng, giờ đã có thể vừa chơi game, vừa ăn táo do Lý mặt rỗ gọt cho nàng.
Sở Sở còn bổ sung thêm kĩ năng nũng nịu, bởi khi nàng không thích uống dung dịch dinh dưỡng của Lý mặt rỗ mua, Lý mặt rỗ không ép buộc nàng uống, liền dỗ dành như một đứa trẻ.
Mà lão bà thì suốt ngày ngồi ở trong sân phơi nắng, thú tiêu khiển duy nhất của lão bà là đọc báo. Tuy nhiên niềm vui thú chính là kể cho Lý Tiểu Manh nhưng câu chuyện ma đầy bí hiểm và thú vị.
Nhìn Lý Tiểu Manh choáng ngợp trong sự kinh ngạc tôi liền biết lão bà là một trong những cao thủ kể chuyện.
Còn tôi, một mình ở tại tiệm đồ cổ, nơi còn lâu mới có được sự náo nhiệt như nhà Lý mặt rỗ, cho nên tôi thường xuyên mang tiểu Nguyệt qua nhà Lý mặt rỗ ăn chực. Lý mặt rỗ cũng khẳng khái, mỗi lần đều chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn, làm cho Tiểu Nguyệt rất ngạc nhiên, tự hỏi từ bao mà Lý mặt rỗ từ bỏ thói keo kiệt?
Mặc dù Sở Sở mỗi ngày ăn không ít thịt, nhưng thể cốt vẫn là gầy gò, lộ ra từng đường nét mảnh mai uốn lượn, tựa như là một đóa hoa sen trắng noãn. Lúc không có người, Lý Tiểu Manh liền gọi nàng là tỷ tỷ, nàng cũng không tức giận, cùng Lý Tiểu Manh cười cười nói nói.
Cuộc sống như vậy yên tĩnh lại ấm áp, nếu như không phải là vì tìm kiếm Dạ Long Đạm, ta thật muốn đóng cửa tiệm đồ cổ và đến sống cùng gia đình Lý mặt rỗ.
Tuy nhiên số phận của tôi đã được an bài là trập trùng sóng gió. Ngày nọ, khi mới từ nhà Lý mặt rỗ trở về, liền phát hiện trước tiệm đồ cổ có mấy tên ăn mày, mặc rách rưới ngồi trước cổng, bên cạnh còn đặt một bộ cáng cứu thương, trên cáng cứu thương là một tên đại mập mạp.
Trong lòng ta liền buồn bực, đây là thời đại nào, làm sao còn lưu hành Cái Bang? Chẳng phải đang đến ăn vạ hay sao?
Tiểu Nguyệt rất lo lắng, hỏi ta muốn báo cảnh sát không, ngộ nhỡ bị bọn hắn quấy phá thì không tốt.
Ta chăm chú nhìn thêm, có chút do dự.
Những tên ăn xin kia phát hiện ra tôi đang quan sát, bọn họ lập tức tới gần và đi lòng vòng quanh tôi.
Ta vội vàng đem Tiểu Nguyệt về sau lưng, hỏi bọn hắn muốn làm gì?
Bọn hắn nhìn ta khẩn trương như vậy, vội vàng an ủi ta, nói không cần phải sợ, hỏi tôi có phải là chủ tiệm hay không.
Ta nói đúng vậy a, thế nào?
Không nghĩ tới bọn hắn lại quỳ xuống, Tiểu Nguyệt bị hù một vố, nhịn không được hét lên một tiếng.
Ta nhịn không được mà cười phá lên, đám ăn mày này định làm cái gì, sẽ không phải để ta làm bang chủ Cái Bang đấy chứ, đem đả cẩu bổng truyền cho ta đi!
"Trương lão bản, ngươi nhất định phải mau cứu nhi tử ta a."
bên trong đám ăn xin, một lão ăn xin khóc không thành tiếng nói.
Ta không hiểu, liền đem hắn đỡ lên
"Chuyện gì xảy ra? Lão nhân gia ngài đứng lên hẵn nói."
Lão ăn xin lúc này mới đứng lên, đem một cái nhẫn ngọc nhét vào trong tay ta
"Trương lão bản, ta biết ngài là cao nhân, có thể mua bán âm vật. Ngài giúp ta xem một chút cái nhẫn ngọc này có phải âm vật không? Nhi tử ta bị cái đồ này làm cho thê thảm."
Nghe chuyện nhẫn ngọc có thể là âm vật, ta lập tức đưa tay rụt trở về như thể bị điện giật.
Tốt nhất tìm hiểu rõ tình hình trước khi chạm vào vẫn là tốt nhất!
Ta lập tức đem bọn hắn mời vào trong tiệm.
Nhìn xem đám người này cách ăn mặc, ta không khỏi âm thầm nhíu nhíu mày. Xem ra lần này là xác định vững chắc là không kiếm được tiền, đám người này thực sự nghèo quá, trên quần áo đều là miếng vá, mà lại từng cái xanh xao vàng vọt, hiển nhiên cơm đều ăn không đủ no.
Bọn hắn nhấc tên đại mập mạp lên, đi vào trong, kỳ quái là vừa vào cửa hàng, lão ăn xin liền dùng một mảnh vải đen che mắt tên mập mạp lại.
Mập mạp kia bụng lớn như phụ nữ mang thai, tiếng ngáy to như sấm.
Ta tò mò hỏi
"Người này là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại bịt mắt"
Ta vẫn có chút lo lắng, bọn hắn là đội lừa đảo chuyên nghiệp, sự xuất hiện của bọn họ thực sự đáng ngờ.
Lão ăn xin khoát khoát tay nói
"không có gì, không cần phải để ý đến hắn".
Nhìn đám người này bộ dạng né tránh, ta liền biết, sự tình khẳng định không có đơn giản như vậy, dứt khoát để Tiểu Nguyệt trốn đến gian phòng bên trong, dùng di động quay lại toàn bộ sự việc.
Ta cho bọn hắn mỗi người một chai Cocacola, bọn hắn lại lén lén lút lút đem giấu vào trong quần áo.
Ta muốn mở ra lon coca của mình, liền bị lão ăn xin cản lại
"Cái kia. . . Trương lão bản, ngài có thể đáp ứng ta một chuyện?"
Vừa nói, hắn vừa nhìn vào đồng hồ.
Ta cau mày hỏi nói
" chuyện gì?"
Lão ăn xin khẩn trương nói
"Nhi tử ta sắp thức dậy, chúng ta chỉ còn mấy phút ngắn ngủi nữa thôi! Đợi chút nữa ngài ở trước mặt hắn, tuyệt đối đừng nhắc đến đồ ăn, cũng tuyệt đối đừng để hắn trông thấy trong tiệm ngài có đồ nào ăn được, được chứ?"
Ta hứng thú một chút, vì điều kiện có vẻ kỳ quái, ta vẫn là lần đầu nghe thấy.
Ta cười nói
"không sao đâu, ăn có thể ăn bao nhiêu thứ, coi như ta mời khách, không được sao? Không cần phải lén lén lút lút như thế".
Người trẻ tuổi bên cạnh khinh thường cười cười
"Sợ ngài mời không nổi."
Người tuổi trẻ kia vừa nói, lão ăn xin lập tức ngăn cản hắn
"Hai khuê, đừng nói lung tung."
Người trẻ tuổi bất mãn liếc nhìn bất mãn về phía tên mập nằm trên cáng cứu thương, dứt khoát cúi đầu xuống không nói thêm gì nữa.
"Các vị đã đến cửa hàng của tôi, có thể cho tôi biết đến cùng là chuyện gì xảy ra a?"
Ta cười khổ, thật sự là không chịu đựng được lòng hiếu kỳ.
"Ai."
Lão ăn xin kia lại bắt đầu yên lặng rơi nước mắt
"Ngài trước xem giúp ta một chút cái nhẫn ngọc này đi! Nhìn xem có phát hiện cái nhẫn ngọc này có vấn đề gì không."
Nói xong, lão ăn xin liền đem nhẫn ngọc đưa cho tôi, Vốn dĩ tôi chưa muốn cầm nó nên dứt khoát liền đem nhẫn ngọc đặt ở trên bàn trà.
Ta thử quan sát kỹ một chút, cái này nhẫn ngọc hẳn là một kiện đồ cổ! Mặt ngoài ôn nhuận bóng loáng, màu sắc sáng ngời, bên trong còn lộ ra nhưng tơ máu rất mịn bên trong, xem xét sơ qua thì đây là nhẫn ngón cái bằng ngọc bích màu mỡ cừu cực kỳ trân, trên thị trường giá tối thiểu là sáu chữ số.
Tuy có được bảo vật trân quý như này nhưng gia tộc của hắn vẫn bị sa xút như trạng thái thế này làm tôi có chút sầu não.
Bất quá vừa nghĩ tới cái nhẫn ngọc này có thể là âm vật, ta liền lập tức quan sát kĩ lưỡng, dùng kính lúp nhìn nửa ngày, đều không thể nhìn ra cái đặc biệt gì trên chiếc nhẫn.
Không cách nào khác, ta chỉ có thể hỏi bọn hắn
"Lão nhân gia, ngài là thế nào lại kết luận cái ban chỉ này là âm vật?"
Không đợi lão ăn xin trả lời, người trẻ tuổi bên cạnh liền thình lình ngẩng đầu lên
"Khỉ thật, quỷ chết đói đã tỉnh. . ."
Ta lập tức hướng phòng khách nhìn thoáng qua, tên mập mạp kia quả nhiên đã tỉnh. Da đầu tôi tê dại khi hắn ta lao về phía thùng rác bới tìm thức ăn, giống như một con lợn!
Cái này thành cái dạng gì, có thể ăn ngay cả rác.
Gia nhân kia lúc này kêu thảm một tiếng, vội vội vàng vàng chạy đi lên, đem tên mập mạp từ trong thùng rác túm đầu lôi ra. Lão ăn xin tiện tay từ trong túi móc ra một cuộn dây kẽm, đem tên mập mạp hai tay, hai chân trói lại.
Ta nhìn dây kẽm quấn quanh tên đại mập mạp, cánh tay đều bị siết chặc, không khỏi cảm thấy đau lòng
"Lão nhân gia, các ngươi đến cùng muốn làm gì a? Vì cái gì mà lại làm như thế, nếu như thiếu tiền ăn cơm, tôi có thể mua cho anh ấy một ít."
"Ăn cơm? Ta muốn ăn cơm."
Đại mập mạp phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt
"Nhanh cho ta ăn cơm, ta sắp chết đói."
Ta lập tức che miệng lại, hối hận không kịp khi nói ra hai chữ "Ăn cơm".
Người trẻ tuổi tức giận nhếch mép cười nói:
"lần này xong rồi, bây giờ không ai có thể ngăn cản được con heo này nữa rồi"
"Nhị Khuê, ngươi đang nói gì vậy? Trong chừng đại ca ngươi, ta cùng Trương lão bản đi vào nói chuyện."
Lão ăn xin đứng dậy, bất đắc dĩ nhìn ta một chút, ánh mắt kia bên trong tràn đầy bi thương và bất đắc dĩ, ta biết kia là ánh mắt của phụ thân lòng đầy chua xót.
"Trương lão bản, chúng ta vào phòng nói đi."
Lão ăn xin chỉ phòng ngủ
"Đừng để Nhị Khuê trông thấy."
Ta lập tức gật đầu
"Được."
Nhà này người làm việc thần thần bí bí, khiến cho tôi không biết nên làm thế nào cho phải.
Sau khi tiến vào phòng ngủ, lão ăn xin lại một lần nữa quỳ xuống, không nói lời gì, từ trong ngực móc ra một chiếc túi. Mở ra bên trong là mấy chồng tiền, nói ít có khi hơn mười vạn.
Ta càng kinh ngạc, có tiền như vậy còn đi ăn mày, lão có thể vỡ bụng với số tiền như thế này.