Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-984
Chương 984: Kiểu chó điên
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lựu đạn gây choáng xuất hiện rất đột ngột, lực chú ý của Triệu Ngọc đều ở bên phía Thôi Lệ Châu, cho nên mới trúng kế, ánh sáng chói mắt chớp lên, Triệu Ngọc không nhìn thấy gì nữa!
Hai mắt đau đớn tới mức tràn nước mắt, trước mắt toàn là ánh sáng trắng.
“Á! Á! Cứu mạng! Cứu mạng với!” Tai Triệu Ngọc lại nghe thấy tiếng hét của Thôi Lệ Châu, nhưng mà hắn không nhìn thấy gì nữa, không có cách nào qua đó cứu viện.
Á!
Đây là lần đầu Triệu Ngọc bị lựu đạn gây choáng làm bị thương, ngoại trừ việc mắt không nhìn thấy thì đầu óc hắn cũng choáng váng, thậm chí ngay cả đứng cũng không vững nổi, sau khi loạng choạng vài lần, cuối cùng cũng ngã sấp xuống đống súng trường dưới đất!
Pằng pằng...
Vào lúc này, không biết đạn phóng tới từ nơi nào lại bắn trúng cơ thể hắn. Nhưng Triệu Ngọc đâu rảnh quan tâm đến cảm giác đau đớn khi bị đạn bắn trúng, hắn nhanh chóng sử dụng thuốc giải độc tàng hình.
Nhưng mà, hệ thống nhắc nhở hắn, thuốc giải độc không thể hốt thuốc đúng bệnh cho nên không giải được trạng thái mù của hắn.
Không xong rồi...
Chuyện này... Chuyện này...
“Á!” Lúc này, Thôi Lệ Châu lại gào thêm một tiếng, một giây sau thì lại vang lên tiếng đánh nhau, phỏng chừng là Tiêu Hàng hoặc Lê Tịnh đã chạy qua cứu viện.
Lộp cộp...
Bỗng nhiên, Triệu Ngọc đang chìm trong đau đớn thì nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, rất rõ ràng là có người đến gần hắn. Đây... là địch hay là bạn?
Pằng pằng!
Hai viên đạn lại bắn trúng Triệu Ngọc, Triệu Ngọc hiểu ra, người này chắc chắn là kẻ địch! Chắc là hắn ta muốn thừa dịp Triệu Ngọc bị lựu đạn gây choáng làm bị thương để xông lên không chế Triệu Ngọc.
Ái! Ối!
Đạn cao su bắn trúng cơ thể khiến Triệu Ngọc cảm thấy đau đớn không thôi, nhưng mà mắt hắn không nhìn thấy gì, đừng nói là tránh né, ngay cả năng lực phản kháng cũng không có.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Thứ gì có thể...
Trong lúc suy nghĩ, Triệu Ngọc đột nhiên cảm thấy có tiếng gió vùn vụt đánh úp về phía mình, một giây sau, hắn cảm giác phần dưới nách vô cùng đau đớn, chắc là bị người nào đó đá một cái. Người nọ rất mạnh, Triệu Ngọc lập tức bị đá bay ra, quét qua rất nhiều súng trường sau mình, cuối cùng phần lưng bị đập mạnh vào một thùng gỗ.
Mấy thùng gỗ này vốn dĩ đã lung lay sắp đổ, bị va mạnh một cái như vậy, lập tức ầm ầm sập xuống, nện hết lên người Triệu Ngọc.
Tuy Triệu Ngọc không nhìn thấy gì nhưng vẫn bảo vệ đầu theo bản năng, may mà khiên tay vẫn còn hiệu lực, lại có thuốc tăng năng lượng trong người, tuy bị thùng gỗ nặng nề nện vào người nhưng cơ thể lại không bị thương quá nặng.
Chẳng qua... Bây giờ không nhìn thấy gì cả, phải phá vây thế nào đây?
Thuốc khôi phục tàng hình?
Không được, trên hướng dẫn sử dụng đạo cụ nói rất rõ ràng, đạo cụ chỉ có thể khôi phục thể lực và tinh lực chứ không thể khôi phục tổn thương của cơ thể.
Như vậy...
Triệu Ngọc nhanh chóng tìm kiếm trong thanh công cụ của hệ thống, cuối cùng cũng phát hiện ra một thứ có công dụng đặc biệt. Đạo cụ đó tên là - - máy phục chế camera!
Công dụng của máy phục chế camera là có thể giúp Triệu Ngọc nhìn thấy hình ảnh mà camera đang chĩa về mục tiêu, bao gồm cả hình ảnh cũ và hình ảnh đang ghi.
Tuy trong kho hàng này không có camera, nhưng mà trên người mình thì có mang di động mà! Trên di động có camera!
Ừm... Triệu Ngọc lấy điện thoại di động ra, lại gặp phải khó khăn một lần nữa, mắt của hắn không nhìn thấy, phải làm thế nào mới mở được camera trong điện thoại di động đây?
Có cách rồi!
Rơi vào đường cùng, Triệu Ngọc sử dụng mệnh lệnh hacker, mạnh mẽ khống chế điện thoại di động, thế mới mở được camera ra.
Chỉ một giây sau, khi hắn liên kết máy phục chế camera với điện thoại di động, cuối cùng trong đầu cũng xuất hiện một màn hình giám thị, hắn có thể nhìn thấy xung quanh rồi!
Lúc này, tên đá Triệu Ngọc ngã xuống kia đã ngồi xổm xuống để kiểm tra thương thế của đồng bọn, sau khi phát hiện đồng bọn đã tắt thở thì hắn ta lập tức nổi trận lôi đình, rút súng từ bên hông ra, xông tới chỗ Triệu Ngọc.
Không cần phải nói thêm nữa, đạn trong súng lục chắc chắn không phải là đạn cao su rồi! Xem ra tên này đã có sát khí, muốn xử lý Triệu Ngọc ngay!
Nhưng mà... Người này lại đâu biết rằng, thứ Triệu Ngọc thích là đạn thực chứ không phải đạn cao su của súng luyện tập!
Triệu Ngọc thấy áo chống đạn tàng hình của mình chưa mất đi hiệu lực, lập tức dồn lực lên cánh tay, “ầm” một tiếng, đẩy thùng gỗ đè trên người ra, sau đó lập tức phóng về phía tên kia!
Hả?
Người này không thể ngờ, Triệu Ngọc bị thùng gỗ nặng như vậy đập trúng mà còn bình yên vô sự? Quá kinh ngạc, hắn ta lập tức giơ súng lên bắn hai phát về phía Triệu Ngọc.
Kết quả, chuyện khiến người này cảm thấy không thể tin nổi đã xảy ra, đầu tiên, rõ ràng Triệu Ngọc đã trúng đạn nhưng dường như vẫn không có cảm giác gì, cứ như một con bò mà lao thẳng tới chỗ mình, hắn ta sợ tới mức ngẩn người đứng sững tại chỗ.
Nhưng mà, chuyện càng khó tin hơn nữa đã xảy ra, sau khi chạy tới, Triệu Ngọc lại chạy qua hắn ta, cả người chui vào đống thùng gỗ bên cạnh, hoàn toàn không đụng trúng người ta!
Ầm!
Cú va chạm mạnh của Triệu Ngọc đã đụng sập một đống thùng gỗ nặng nề khác, thùng gỗ trên cao sụp xuống chỉ trong nháy mắt, mọi thứ tung tóe trên đất.
Trùng hợp nhất là có một cái thùng gỗ khổng lồ bị vỡ ra giữa không trung, bên trong có vô số phôi thép tung tóe ra ngoài! Mấy phôi thép này nặng vô cùng, rơi hết từ trên cao xuống, vừa lúc nện trúng đầu kẻ địch vẫn còn sững sờ kia!
Á!
Người này kêu thảm một tiếng, lập tức bị phôi thép đập ngã xuống đất, súng lục rơi ra khỏi tay. May mà người này có đội mũ giáp, nếu không, cho dù không bị đập chết cũng sẽ bị đầu rơi máu chảy!
Rầm rầm...
Rất nhiều thùng gỗ rơi xuống, phôi thép bay loạn, lúc này Triệu Ngọc mới buồn bực nhận ra vừa rồi mình lại chạy trật! Lạ lắm à! Hắn cầm điện thoại di động trong tay, cho nên vị trí mà điện thoại di động quay được đương nhiên hoàn toàn khác với vị trí mà hai mắt nhìn thấy đúng không?
Có điều, sức chịu đựng của Triệu Ngọc vẫn ghê gớm lắm, sau cú va chạm mạnh đó, hắn vẫn không bị thương chỗ nào, lập tức vỗ vỗ đầu mình rồi chui ra khỏi đám thùng gỗ.
Ừm...
Lần này không thể chạy trật nữa! Triệu Ngọc để điện thoại lên mắt mình, rồi lại phóng tới chỗ kẻ địch kia.
Ai ngờ, Triệu Ngọc chưa kịp chạy đến nơi thì đã thấy ba, bốn kẻ địch nữa xông ra từ hai bên trái phải! Những tên này cũng mang vũ trang hạng nặng, vừa nhìn thấy Triệu Ngọc thì không chút do dự mà chĩa họng súng về phía hắn, lập tức bóp cò nổ súng!
Pằng pằng pằng pằng!
Chỉ một thoáng, khắp nơi vang lên tiếng đạn bay xé gió, vô số đạn cao su bắn trúng vào người Triệu Ngọc...
Á!
Triệu Ngọc trúng đạn, đau đến mức kêu to!
Á!
Đạn bắn khiến quần áo của hắn đã bốc lên khói trắng, tiếng kêu thảm thiết hơn!
Ối!
Ai ngờ, sau khi càng ngày càng nhiều đạn bắn trúng Triệu Ngọc, tiếng kêu thảm thiết của Triệu Ngọc đã biến thành tiếng sói rú. Tiếp theo, chuyện khiến rất nhiều kẻ địch không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra, dựa theo lẽ thường, chỉ cần một, hai viên đạn bắn trúng thì Triệu Ngọc sẽ ngã xuống đất kêu rên, đánh mất năng lực chống cự.
Nhưng bị nhiều đạn như vậy bắn trúng mà Triệu Ngọc chẳng những không ngã xuống, ngược lại còn rú lên y hệt người sói, giống như đau đớn do đạn mang đến đã biến thành chất dẫn đốt lên thú tính tàn bạo bị hắn kìm nén bấy lâu nay vậy!
Sau khi chấn kinh, kẻ địch không dám dừng tay, ai cũng bóp cò súng liên tục, còn cố ý nhắm họng súng vào đầu Triệu Ngọc!
Triệu Ngọc đã sớm đưa khiên tay lên chặn mặt mình lại! Khiên tay trong suốt, có thể ngăn cản đạn cao su, cũng có thể để camera của điện thoại di động thấy rõ tình hình bên ngoài.
Pằng pằng pằng!
Pằng pằng pằng!
Vô số đạn cao su “nở hoa” trên người Triệu Ngọc, Triệu Ngọc đau đến mức phải gào lên, nhưng lại không có vẻ gì là sẽ ngã xuống. Ngược lại, sau khi ngừng lại vài giây, hắn đã đón đạn mà vọt lên phía trước!
Hả?
Mấy kẻ địch kia nhìn mà mờ mịt khó hiểu, lạch cạch... Cuối cùng, có mấy tên bắn hết đạn, phải vội vã thò tay xuống đổi băng đạn.
“Ha ha ha...” Ngay lúc hỏa lực suy yếu thế này, Triệu Ngọc bỗng nhiên ngửa mặt lên trời mà rống dài một tiếng, rồi phát ra tiếng cười thảm đáng sợ kinh điển, quát lớn: “Sao rồi? Chơi vui lắm chứ gì? Kế tiếp hãy để cho ông đây chơi cho đã nhé!”
Nói xong, Triệu Ngọc nâng di động lên ngang mắt mình, sau đó như một kẻ điên mà xông tới chỗ kẻ địch...
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hai mắt đau đớn tới mức tràn nước mắt, trước mắt toàn là ánh sáng trắng.
“Á! Á! Cứu mạng! Cứu mạng với!” Tai Triệu Ngọc lại nghe thấy tiếng hét của Thôi Lệ Châu, nhưng mà hắn không nhìn thấy gì nữa, không có cách nào qua đó cứu viện.
Á!
Đây là lần đầu Triệu Ngọc bị lựu đạn gây choáng làm bị thương, ngoại trừ việc mắt không nhìn thấy thì đầu óc hắn cũng choáng váng, thậm chí ngay cả đứng cũng không vững nổi, sau khi loạng choạng vài lần, cuối cùng cũng ngã sấp xuống đống súng trường dưới đất!
Pằng pằng...
Vào lúc này, không biết đạn phóng tới từ nơi nào lại bắn trúng cơ thể hắn. Nhưng Triệu Ngọc đâu rảnh quan tâm đến cảm giác đau đớn khi bị đạn bắn trúng, hắn nhanh chóng sử dụng thuốc giải độc tàng hình.
Nhưng mà, hệ thống nhắc nhở hắn, thuốc giải độc không thể hốt thuốc đúng bệnh cho nên không giải được trạng thái mù của hắn.
Không xong rồi...
Chuyện này... Chuyện này...
“Á!” Lúc này, Thôi Lệ Châu lại gào thêm một tiếng, một giây sau thì lại vang lên tiếng đánh nhau, phỏng chừng là Tiêu Hàng hoặc Lê Tịnh đã chạy qua cứu viện.
Lộp cộp...
Bỗng nhiên, Triệu Ngọc đang chìm trong đau đớn thì nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, rất rõ ràng là có người đến gần hắn. Đây... là địch hay là bạn?
Pằng pằng!
Hai viên đạn lại bắn trúng Triệu Ngọc, Triệu Ngọc hiểu ra, người này chắc chắn là kẻ địch! Chắc là hắn ta muốn thừa dịp Triệu Ngọc bị lựu đạn gây choáng làm bị thương để xông lên không chế Triệu Ngọc.
Ái! Ối!
Đạn cao su bắn trúng cơ thể khiến Triệu Ngọc cảm thấy đau đớn không thôi, nhưng mà mắt hắn không nhìn thấy gì, đừng nói là tránh né, ngay cả năng lực phản kháng cũng không có.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Thứ gì có thể...
Trong lúc suy nghĩ, Triệu Ngọc đột nhiên cảm thấy có tiếng gió vùn vụt đánh úp về phía mình, một giây sau, hắn cảm giác phần dưới nách vô cùng đau đớn, chắc là bị người nào đó đá một cái. Người nọ rất mạnh, Triệu Ngọc lập tức bị đá bay ra, quét qua rất nhiều súng trường sau mình, cuối cùng phần lưng bị đập mạnh vào một thùng gỗ.
Mấy thùng gỗ này vốn dĩ đã lung lay sắp đổ, bị va mạnh một cái như vậy, lập tức ầm ầm sập xuống, nện hết lên người Triệu Ngọc.
Tuy Triệu Ngọc không nhìn thấy gì nhưng vẫn bảo vệ đầu theo bản năng, may mà khiên tay vẫn còn hiệu lực, lại có thuốc tăng năng lượng trong người, tuy bị thùng gỗ nặng nề nện vào người nhưng cơ thể lại không bị thương quá nặng.
Chẳng qua... Bây giờ không nhìn thấy gì cả, phải phá vây thế nào đây?
Thuốc khôi phục tàng hình?
Không được, trên hướng dẫn sử dụng đạo cụ nói rất rõ ràng, đạo cụ chỉ có thể khôi phục thể lực và tinh lực chứ không thể khôi phục tổn thương của cơ thể.
Như vậy...
Triệu Ngọc nhanh chóng tìm kiếm trong thanh công cụ của hệ thống, cuối cùng cũng phát hiện ra một thứ có công dụng đặc biệt. Đạo cụ đó tên là - - máy phục chế camera!
Công dụng của máy phục chế camera là có thể giúp Triệu Ngọc nhìn thấy hình ảnh mà camera đang chĩa về mục tiêu, bao gồm cả hình ảnh cũ và hình ảnh đang ghi.
Tuy trong kho hàng này không có camera, nhưng mà trên người mình thì có mang di động mà! Trên di động có camera!
Ừm... Triệu Ngọc lấy điện thoại di động ra, lại gặp phải khó khăn một lần nữa, mắt của hắn không nhìn thấy, phải làm thế nào mới mở được camera trong điện thoại di động đây?
Có cách rồi!
Rơi vào đường cùng, Triệu Ngọc sử dụng mệnh lệnh hacker, mạnh mẽ khống chế điện thoại di động, thế mới mở được camera ra.
Chỉ một giây sau, khi hắn liên kết máy phục chế camera với điện thoại di động, cuối cùng trong đầu cũng xuất hiện một màn hình giám thị, hắn có thể nhìn thấy xung quanh rồi!
Lúc này, tên đá Triệu Ngọc ngã xuống kia đã ngồi xổm xuống để kiểm tra thương thế của đồng bọn, sau khi phát hiện đồng bọn đã tắt thở thì hắn ta lập tức nổi trận lôi đình, rút súng từ bên hông ra, xông tới chỗ Triệu Ngọc.
Không cần phải nói thêm nữa, đạn trong súng lục chắc chắn không phải là đạn cao su rồi! Xem ra tên này đã có sát khí, muốn xử lý Triệu Ngọc ngay!
Nhưng mà... Người này lại đâu biết rằng, thứ Triệu Ngọc thích là đạn thực chứ không phải đạn cao su của súng luyện tập!
Triệu Ngọc thấy áo chống đạn tàng hình của mình chưa mất đi hiệu lực, lập tức dồn lực lên cánh tay, “ầm” một tiếng, đẩy thùng gỗ đè trên người ra, sau đó lập tức phóng về phía tên kia!
Hả?
Người này không thể ngờ, Triệu Ngọc bị thùng gỗ nặng như vậy đập trúng mà còn bình yên vô sự? Quá kinh ngạc, hắn ta lập tức giơ súng lên bắn hai phát về phía Triệu Ngọc.
Kết quả, chuyện khiến người này cảm thấy không thể tin nổi đã xảy ra, đầu tiên, rõ ràng Triệu Ngọc đã trúng đạn nhưng dường như vẫn không có cảm giác gì, cứ như một con bò mà lao thẳng tới chỗ mình, hắn ta sợ tới mức ngẩn người đứng sững tại chỗ.
Nhưng mà, chuyện càng khó tin hơn nữa đã xảy ra, sau khi chạy tới, Triệu Ngọc lại chạy qua hắn ta, cả người chui vào đống thùng gỗ bên cạnh, hoàn toàn không đụng trúng người ta!
Ầm!
Cú va chạm mạnh của Triệu Ngọc đã đụng sập một đống thùng gỗ nặng nề khác, thùng gỗ trên cao sụp xuống chỉ trong nháy mắt, mọi thứ tung tóe trên đất.
Trùng hợp nhất là có một cái thùng gỗ khổng lồ bị vỡ ra giữa không trung, bên trong có vô số phôi thép tung tóe ra ngoài! Mấy phôi thép này nặng vô cùng, rơi hết từ trên cao xuống, vừa lúc nện trúng đầu kẻ địch vẫn còn sững sờ kia!
Á!
Người này kêu thảm một tiếng, lập tức bị phôi thép đập ngã xuống đất, súng lục rơi ra khỏi tay. May mà người này có đội mũ giáp, nếu không, cho dù không bị đập chết cũng sẽ bị đầu rơi máu chảy!
Rầm rầm...
Rất nhiều thùng gỗ rơi xuống, phôi thép bay loạn, lúc này Triệu Ngọc mới buồn bực nhận ra vừa rồi mình lại chạy trật! Lạ lắm à! Hắn cầm điện thoại di động trong tay, cho nên vị trí mà điện thoại di động quay được đương nhiên hoàn toàn khác với vị trí mà hai mắt nhìn thấy đúng không?
Có điều, sức chịu đựng của Triệu Ngọc vẫn ghê gớm lắm, sau cú va chạm mạnh đó, hắn vẫn không bị thương chỗ nào, lập tức vỗ vỗ đầu mình rồi chui ra khỏi đám thùng gỗ.
Ừm...
Lần này không thể chạy trật nữa! Triệu Ngọc để điện thoại lên mắt mình, rồi lại phóng tới chỗ kẻ địch kia.
Ai ngờ, Triệu Ngọc chưa kịp chạy đến nơi thì đã thấy ba, bốn kẻ địch nữa xông ra từ hai bên trái phải! Những tên này cũng mang vũ trang hạng nặng, vừa nhìn thấy Triệu Ngọc thì không chút do dự mà chĩa họng súng về phía hắn, lập tức bóp cò nổ súng!
Pằng pằng pằng pằng!
Chỉ một thoáng, khắp nơi vang lên tiếng đạn bay xé gió, vô số đạn cao su bắn trúng vào người Triệu Ngọc...
Á!
Triệu Ngọc trúng đạn, đau đến mức kêu to!
Á!
Đạn bắn khiến quần áo của hắn đã bốc lên khói trắng, tiếng kêu thảm thiết hơn!
Ối!
Ai ngờ, sau khi càng ngày càng nhiều đạn bắn trúng Triệu Ngọc, tiếng kêu thảm thiết của Triệu Ngọc đã biến thành tiếng sói rú. Tiếp theo, chuyện khiến rất nhiều kẻ địch không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra, dựa theo lẽ thường, chỉ cần một, hai viên đạn bắn trúng thì Triệu Ngọc sẽ ngã xuống đất kêu rên, đánh mất năng lực chống cự.
Nhưng bị nhiều đạn như vậy bắn trúng mà Triệu Ngọc chẳng những không ngã xuống, ngược lại còn rú lên y hệt người sói, giống như đau đớn do đạn mang đến đã biến thành chất dẫn đốt lên thú tính tàn bạo bị hắn kìm nén bấy lâu nay vậy!
Sau khi chấn kinh, kẻ địch không dám dừng tay, ai cũng bóp cò súng liên tục, còn cố ý nhắm họng súng vào đầu Triệu Ngọc!
Triệu Ngọc đã sớm đưa khiên tay lên chặn mặt mình lại! Khiên tay trong suốt, có thể ngăn cản đạn cao su, cũng có thể để camera của điện thoại di động thấy rõ tình hình bên ngoài.
Pằng pằng pằng!
Pằng pằng pằng!
Vô số đạn cao su “nở hoa” trên người Triệu Ngọc, Triệu Ngọc đau đến mức phải gào lên, nhưng lại không có vẻ gì là sẽ ngã xuống. Ngược lại, sau khi ngừng lại vài giây, hắn đã đón đạn mà vọt lên phía trước!
Hả?
Mấy kẻ địch kia nhìn mà mờ mịt khó hiểu, lạch cạch... Cuối cùng, có mấy tên bắn hết đạn, phải vội vã thò tay xuống đổi băng đạn.
“Ha ha ha...” Ngay lúc hỏa lực suy yếu thế này, Triệu Ngọc bỗng nhiên ngửa mặt lên trời mà rống dài một tiếng, rồi phát ra tiếng cười thảm đáng sợ kinh điển, quát lớn: “Sao rồi? Chơi vui lắm chứ gì? Kế tiếp hãy để cho ông đây chơi cho đã nhé!”
Nói xong, Triệu Ngọc nâng di động lên ngang mắt mình, sau đó như một kẻ điên mà xông tới chỗ kẻ địch...