Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-90.txt
Chương 90: CHẮC CHẮN LÀ CÔ CỐ Ý!
Ăn cơm trưa xong, 1h, 2h, 3h... thấy thời gian trôi nhanh như bay, Triệu Ngọc càng sốt ruột không yên.
Vợ chồng Lâm Mỹ Phượng ở cửa hàng đối diện vẫn đang làm việc một cách suôn sẻ, không hề có chút bất thường nào. Niềm phấn khởi,2vui mừng lúc sáng của Triệu Ngọc đã tiêu tan.
Quẻ “Cấn Khảm” của tôi!
Hắn vốn tưởng rằng hôm nay không những có bước đột phá trong việc phá án, mà ở chuyện tình cảm, cũng có được niềm vui bất ngờ lớn. Hoặc là tìm được manh mối8quan trọng của vụ án, hoặc là Diêu Giai, người tình trong mộng lại hẹn hò với mình thêm lần nữa!
Vậy mà, giờ đã sắp 4h giờ chiều rồi, hắn vẫn không thu được kết quả gì.
Hay là... mình đã bỏ sót chi tiết nào chăng?
Ai ngờ, ngay6lúc Triệu Ngọc đang vắt óc suy nghĩ, thì tiếng nhạc chuông bài hát Lục Tiểu Phụng vang lên. Hắn mở điện thoại ra xem, thì ra là Trương Cảnh Phong gọi tới.
Mắt Triệu Ngọc sáng lên, vội bắt máy.
“Triệu Ngọc à.” Trương Cảnh Phong báo với hắn,3“Tên Tạng Kiệt mà cậu bảo tôi điều tra đó, cuối cùng hôm nay hắn cũng có động tĩnh rồi!”.
“Ồ?” Triệu Ngọc ngồi thẳng lưng, giục người kia mau nói.
“Khà khà khà...” Trương Cảnh Phong cười đểu một hồi, rồi mới nói một cách thần bí: “Theo hiển5thị của định vị trên điện thoại, hôm nay anh ta đã tới Tần Sơn, hiện giờ đang ở trong chợ buôn sỉ thôn Tam Lí đó!”
“Thôn Tam Lí? Chợ buôn sỉ hàng công nghiệp nhỏ?” Triệu Ngọc đắn đo một lát rồi thắc mắc, “Tạng Kiệt mở xưởng làm quần áo, chắc anh ta đi giao hàng ở chợ buôn sỉ? Có gì lạ chứ?”.
“Chậc chậc... uổng công cậu còn nói mình là tay lão làng trong giới giang hồ?” Trương Cảnh Phong cười, “Tên đó làm quần áo hàng hiệu, bình thường đều đến trung tâm thương mại quốc tế và các cửa hàng chuyên bán hàng hiệu, tới chợ buôn sỉ làm gì chứ? Nếu tôi đoán không sai thì trong chuyện này chắc chắn có gì đó mờ ám!”.
“Mờ ám?” Triệu Ngọc đảo mắt mấy vòng, nhưng vẫn không nghĩ ra được. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn đều chưa từng tiếp xúc với việc kinh doanh hàng hóa.
“Rất rõ ràng!” Trương Cảnh Phong lại khá rành. Anh ta vội nói: “Tạng Kiệt sản xuất hàng nhái ở trong xưởng của mình, giờ đến chợ buôn sỉ để xuất hàng!”.
“Người anh em à, tên này không phải là tình địch của cậu sao? Nghe lời tôi, bây giờ cậu lập tức chạy tới thôn Tam Lí một chuyến. Nếu tình hình đúng như tôi đoán, thì lập tức gọi điện thoại cho tôi. Tôi có quen biết cả bên Cục Quản lý chất lượng và Cảnh sát kinh tế, đảm bảo sẽ xử lý tình địch của cậu theo đúng quy định! He he he...”
“Ồ… Yeah…” Triệu Ngọc lè lưỡi, cuối cùng cũng hiểu ra ý của Trương Cảnh Phong. Hắn nghĩ thầm trong bụng, tên này không hổ danh là Lươn Lẹo, lòng dạ còn đen hơn cả ông đây nữa!
Triệu Ngọc vội cảm ơn rồi lái xe tới thôn Tam Lí!
Việc đến nước này, chỉ có thể lo một phía trước! Nếu tình hình vụ án đã không có tiến triển gì thì sẵn tiện giải quyết tình địch trước, cũng là một chuyện tốt mà!
Xem ra quẻ “Khảm” của ngày hôm nay có liên quan tới Diêu Giai thật.
Chỉ cần giải quyết tên người yêu của Diêu Giai, hí hí… ngày có được mỹ nhân còn xa nữa sao?
Nghĩ thế, Triệu Ngọc phóng xe lao nhanh như bay, chỉ mất nửa tiếng đồng hồ đã chạy tới chợ buôn sỉ hàng công nghiệp thôn Tam Lí.
Trương Cảnh Phong đã gửi vị trí của Tạng Kiệt cho Triệu Ngọc từ trước rồi, sau khi xuống xe, hắn bấm vào định vị rồi tìm theo.
Chợ buôn sỉ xe cộ tấp nập, người đông như kiến cỏ, diện tích cũng lớn đến kinh ngạc. Triệu Ngọc lao qua băng băng, đi một lúc rất lâu mới tới được khu nhà kho ở phía sau của chợ buôn.
Những chợ buôn như thế này thường là quầy hàng ở phía trước, nhà kho ở phía sau, như vậy sẽ thuận tiện cho khách hàng và nhà buôn xuất hàng hoặc nhập hàng.
Khu vực nhà kho lại càng lớn hơn nữa. Nhìn thấy rất nhiều xe dừng trước kho để bốc dỡ hàng hóa, lúc này Triệu Ngọc mới biết thì ra có thể lái xe vào trong.
Sớm biết vậy thì mình không cần đi bộ lâu như thế. Phải đi bộ chỉ là thứ yếu, quan trọng là hắn sợ chậm trễ, Tạng Kiệt đã xuất hàng xong rồi đi mất, vậy thì người đi trà nguội, phí công uổng sức.
Nghĩ vậy, Triệu Ngọc bước nhanh chân đi về phía mục tiêu.
Ai ngờ, hắn vừa đi được vài ba bước thì từ bên phải, đột nhiên vang lên tiếng hét lanh lảnh như chuông bạc.
“Đứng lại! Không được chạy! Cảnh sát đây!”
Hở?
Chuyện gì thế này?
Triệu Ngọc vội quay đầu nhìn thử, thì thấy trong lối đi của một nhà kho ở phía bên phải, có một người đàn ông cao to đang chạy về phía hắn.
Người đàn ông này có thể là người bán hàng, trên người mặc đồ thể thao tối màu, để ria mép, bên hông đeo một chiếc túi, trong tay còn xách một cái va li.
Lúc này, anh ta đang lao thẳng ra như liều mạng, chạy nhanh tới nỗi lè cả lưỡi.
Vừa chạy, anh ta vừa đẩy ngã hàng hóa ở hai bên lối đi để chặn đám người đang đuổi theo phía sau.
Triệu Ngọc rướn cổ nhìn ra phía sau, vừa nhìn thấy thì mở to mắt kinh ngạc! Ôi trời… hóa ra người đuổi sát ở phía sau là một phụ nữ mặc áo jacket màu đen, cao khoảng 1m7, để kiểu đầu nấm chỉ dài vừa đủ che tai.
Không phải chứ?
Trùng hợp vậy?
Đây chẳng phải là bà chằn Miêu Anh sao?
À… Triệu Ngọc lập tức hiểu ra, chắc chắn là Miêu Anh đang đuổi bắt tội phạm.
Lúc Triệu Ngọc hiểu ra thì người đàn ông kia đã chạy tới trước mặt hắn. Đồng thời, Miêu Anh cũng đã nhìn thấy Triệu Ngọc, cô vội hét lớn lên: “Này, mau chặn hắn ta lại!”.
Trong chớp mắt, lúc Triệu Ngọc vừa nghe thấy tiếng hô của Miêu Anh thì không kịp suy nghĩ gì nhiều, theo bản năng đã đưa chân ra chặn lại.
Kết quả, người đàn ông đang chạy điên cuồng kia không né được, bị Triệu Ngọc ngáng chân. Do anh ta đang chạy với tốc độ quá nhanh, sau khi bị gạt ngã thì cả người bay mạnh ra, ngã nhào xuống đất.
Bịch!
Vali văng ra xa, đồ đạc bên trong cũng rơi ra tung tóe, trong đó có ít tiền giấy, còn có một ít trang sức bằng vàng bạc, và mấy cái ví tiền…
Sau khi ngã, người đàn ông không để ý việc bị ngã đau, chân tay luống cuống, vội lồm cồm bò dậy.
Triệu Ngọc quay người lại, xắn tay áo, định túm cổ tên này đứng lên.
Ai ngờ, Miêu Anh đã chạy tới trước mặt, cũng không biết cô cố tình hay vô ý, đẩy vai va mạnh vào một phát, hất Triệu Ngọc sang một bên.
“Cho mày chạy này!”
Miêu Anh phi chân lên, đá tên bỏ chạy kia bay thẳng ra xa, thân thể đập mạnh vào đống bánh xe ở phía trước! Do lực đá quá mạnh, khiến cho cả mấy cái bánh xe đổ ào xuống đất, lăn ra rất xa.
“A… hự hự hự...”
Tên bỏ chạy ấy hộc máu miệng, ho dồn dập, đã hoàn toàn mất đi khả năng chống trả.
Nhưng Miêu Anh là một bà chằn có tiếng lẫy lừng, cô ta vươn tay túm lấy sau cổ áo của kẻ bỏ chạy, nhấc bổng cái tên to con như vậy lên một cách nhẹ nhàng.
Vốn dĩ, Miêu Anh đã giơ tay lên cao, định cho tên này một đấm rồi tính tiếp!
Nhưng lúc này Triệu Ngọc không thèm để ý gì nữa, vừa nãy Miêu Anh hất hắn ra, rõ ràng là cố tình! Vậy mà được sao? Ông đây tốt bụng giúp cô chặn tội phạm, còn cô thì không thèm nói một tiếng cảm ơn, mà lại còn hất văng tôi ra?
Triệu Ngọc tức tối trong lòng, liền nhảy xéo lên, dùng vai hất một cái, đẩy Miêu Anh ra xa gần nửa mét.
Để lấy cớ cho mình, Triệu Ngọc cũng hét vào mặt tên bỏ chạy:
“Cho mày chạy này!”
Sau đó, hắn giáng mạnh một cái tát vào mặt kẻ đó. Cái tát này tới từ phía sau, khiến cho anh ta xoay tại chỗ 3 vòng, rồi ngã xuống đất giống như con quay.
Miêu Anh sau khi bị hất văng ra, cũng thẹn quá hóa giận. Cô phi thẳng chân tới, đá mạnh vào lưng của tên trốn chạy, đồng thời, đánh khuỷu tay ra phía sau, trúng vào ngực Triệu Ngọc, suýt chút nữa đánh gãy xương sườn của hắn.
Triệu Ngọc rên to một tiếng, rồi cũng tung chân đá vào ngực của tên trốn chạy kia, sau đó hất mạnh mông, đẩy Miêu Anh loạng choạng lùi ra xa.
Ăn cơm trưa xong, 1h, 2h, 3h... thấy thời gian trôi nhanh như bay, Triệu Ngọc càng sốt ruột không yên.
Vợ chồng Lâm Mỹ Phượng ở cửa hàng đối diện vẫn đang làm việc một cách suôn sẻ, không hề có chút bất thường nào. Niềm phấn khởi,2vui mừng lúc sáng của Triệu Ngọc đã tiêu tan.
Quẻ “Cấn Khảm” của tôi!
Hắn vốn tưởng rằng hôm nay không những có bước đột phá trong việc phá án, mà ở chuyện tình cảm, cũng có được niềm vui bất ngờ lớn. Hoặc là tìm được manh mối8quan trọng của vụ án, hoặc là Diêu Giai, người tình trong mộng lại hẹn hò với mình thêm lần nữa!
Vậy mà, giờ đã sắp 4h giờ chiều rồi, hắn vẫn không thu được kết quả gì.
Hay là... mình đã bỏ sót chi tiết nào chăng?
Ai ngờ, ngay6lúc Triệu Ngọc đang vắt óc suy nghĩ, thì tiếng nhạc chuông bài hát Lục Tiểu Phụng vang lên. Hắn mở điện thoại ra xem, thì ra là Trương Cảnh Phong gọi tới.
Mắt Triệu Ngọc sáng lên, vội bắt máy.
“Triệu Ngọc à.” Trương Cảnh Phong báo với hắn,3“Tên Tạng Kiệt mà cậu bảo tôi điều tra đó, cuối cùng hôm nay hắn cũng có động tĩnh rồi!”.
“Ồ?” Triệu Ngọc ngồi thẳng lưng, giục người kia mau nói.
“Khà khà khà...” Trương Cảnh Phong cười đểu một hồi, rồi mới nói một cách thần bí: “Theo hiển5thị của định vị trên điện thoại, hôm nay anh ta đã tới Tần Sơn, hiện giờ đang ở trong chợ buôn sỉ thôn Tam Lí đó!”
“Thôn Tam Lí? Chợ buôn sỉ hàng công nghiệp nhỏ?” Triệu Ngọc đắn đo một lát rồi thắc mắc, “Tạng Kiệt mở xưởng làm quần áo, chắc anh ta đi giao hàng ở chợ buôn sỉ? Có gì lạ chứ?”.
“Chậc chậc... uổng công cậu còn nói mình là tay lão làng trong giới giang hồ?” Trương Cảnh Phong cười, “Tên đó làm quần áo hàng hiệu, bình thường đều đến trung tâm thương mại quốc tế và các cửa hàng chuyên bán hàng hiệu, tới chợ buôn sỉ làm gì chứ? Nếu tôi đoán không sai thì trong chuyện này chắc chắn có gì đó mờ ám!”.
“Mờ ám?” Triệu Ngọc đảo mắt mấy vòng, nhưng vẫn không nghĩ ra được. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn đều chưa từng tiếp xúc với việc kinh doanh hàng hóa.
“Rất rõ ràng!” Trương Cảnh Phong lại khá rành. Anh ta vội nói: “Tạng Kiệt sản xuất hàng nhái ở trong xưởng của mình, giờ đến chợ buôn sỉ để xuất hàng!”.
“Người anh em à, tên này không phải là tình địch của cậu sao? Nghe lời tôi, bây giờ cậu lập tức chạy tới thôn Tam Lí một chuyến. Nếu tình hình đúng như tôi đoán, thì lập tức gọi điện thoại cho tôi. Tôi có quen biết cả bên Cục Quản lý chất lượng và Cảnh sát kinh tế, đảm bảo sẽ xử lý tình địch của cậu theo đúng quy định! He he he...”
“Ồ… Yeah…” Triệu Ngọc lè lưỡi, cuối cùng cũng hiểu ra ý của Trương Cảnh Phong. Hắn nghĩ thầm trong bụng, tên này không hổ danh là Lươn Lẹo, lòng dạ còn đen hơn cả ông đây nữa!
Triệu Ngọc vội cảm ơn rồi lái xe tới thôn Tam Lí!
Việc đến nước này, chỉ có thể lo một phía trước! Nếu tình hình vụ án đã không có tiến triển gì thì sẵn tiện giải quyết tình địch trước, cũng là một chuyện tốt mà!
Xem ra quẻ “Khảm” của ngày hôm nay có liên quan tới Diêu Giai thật.
Chỉ cần giải quyết tên người yêu của Diêu Giai, hí hí… ngày có được mỹ nhân còn xa nữa sao?
Nghĩ thế, Triệu Ngọc phóng xe lao nhanh như bay, chỉ mất nửa tiếng đồng hồ đã chạy tới chợ buôn sỉ hàng công nghiệp thôn Tam Lí.
Trương Cảnh Phong đã gửi vị trí của Tạng Kiệt cho Triệu Ngọc từ trước rồi, sau khi xuống xe, hắn bấm vào định vị rồi tìm theo.
Chợ buôn sỉ xe cộ tấp nập, người đông như kiến cỏ, diện tích cũng lớn đến kinh ngạc. Triệu Ngọc lao qua băng băng, đi một lúc rất lâu mới tới được khu nhà kho ở phía sau của chợ buôn.
Những chợ buôn như thế này thường là quầy hàng ở phía trước, nhà kho ở phía sau, như vậy sẽ thuận tiện cho khách hàng và nhà buôn xuất hàng hoặc nhập hàng.
Khu vực nhà kho lại càng lớn hơn nữa. Nhìn thấy rất nhiều xe dừng trước kho để bốc dỡ hàng hóa, lúc này Triệu Ngọc mới biết thì ra có thể lái xe vào trong.
Sớm biết vậy thì mình không cần đi bộ lâu như thế. Phải đi bộ chỉ là thứ yếu, quan trọng là hắn sợ chậm trễ, Tạng Kiệt đã xuất hàng xong rồi đi mất, vậy thì người đi trà nguội, phí công uổng sức.
Nghĩ vậy, Triệu Ngọc bước nhanh chân đi về phía mục tiêu.
Ai ngờ, hắn vừa đi được vài ba bước thì từ bên phải, đột nhiên vang lên tiếng hét lanh lảnh như chuông bạc.
“Đứng lại! Không được chạy! Cảnh sát đây!”
Hở?
Chuyện gì thế này?
Triệu Ngọc vội quay đầu nhìn thử, thì thấy trong lối đi của một nhà kho ở phía bên phải, có một người đàn ông cao to đang chạy về phía hắn.
Người đàn ông này có thể là người bán hàng, trên người mặc đồ thể thao tối màu, để ria mép, bên hông đeo một chiếc túi, trong tay còn xách một cái va li.
Lúc này, anh ta đang lao thẳng ra như liều mạng, chạy nhanh tới nỗi lè cả lưỡi.
Vừa chạy, anh ta vừa đẩy ngã hàng hóa ở hai bên lối đi để chặn đám người đang đuổi theo phía sau.
Triệu Ngọc rướn cổ nhìn ra phía sau, vừa nhìn thấy thì mở to mắt kinh ngạc! Ôi trời… hóa ra người đuổi sát ở phía sau là một phụ nữ mặc áo jacket màu đen, cao khoảng 1m7, để kiểu đầu nấm chỉ dài vừa đủ che tai.
Không phải chứ?
Trùng hợp vậy?
Đây chẳng phải là bà chằn Miêu Anh sao?
À… Triệu Ngọc lập tức hiểu ra, chắc chắn là Miêu Anh đang đuổi bắt tội phạm.
Lúc Triệu Ngọc hiểu ra thì người đàn ông kia đã chạy tới trước mặt hắn. Đồng thời, Miêu Anh cũng đã nhìn thấy Triệu Ngọc, cô vội hét lớn lên: “Này, mau chặn hắn ta lại!”.
Trong chớp mắt, lúc Triệu Ngọc vừa nghe thấy tiếng hô của Miêu Anh thì không kịp suy nghĩ gì nhiều, theo bản năng đã đưa chân ra chặn lại.
Kết quả, người đàn ông đang chạy điên cuồng kia không né được, bị Triệu Ngọc ngáng chân. Do anh ta đang chạy với tốc độ quá nhanh, sau khi bị gạt ngã thì cả người bay mạnh ra, ngã nhào xuống đất.
Bịch!
Vali văng ra xa, đồ đạc bên trong cũng rơi ra tung tóe, trong đó có ít tiền giấy, còn có một ít trang sức bằng vàng bạc, và mấy cái ví tiền…
Sau khi ngã, người đàn ông không để ý việc bị ngã đau, chân tay luống cuống, vội lồm cồm bò dậy.
Triệu Ngọc quay người lại, xắn tay áo, định túm cổ tên này đứng lên.
Ai ngờ, Miêu Anh đã chạy tới trước mặt, cũng không biết cô cố tình hay vô ý, đẩy vai va mạnh vào một phát, hất Triệu Ngọc sang một bên.
“Cho mày chạy này!”
Miêu Anh phi chân lên, đá tên bỏ chạy kia bay thẳng ra xa, thân thể đập mạnh vào đống bánh xe ở phía trước! Do lực đá quá mạnh, khiến cho cả mấy cái bánh xe đổ ào xuống đất, lăn ra rất xa.
“A… hự hự hự...”
Tên bỏ chạy ấy hộc máu miệng, ho dồn dập, đã hoàn toàn mất đi khả năng chống trả.
Nhưng Miêu Anh là một bà chằn có tiếng lẫy lừng, cô ta vươn tay túm lấy sau cổ áo của kẻ bỏ chạy, nhấc bổng cái tên to con như vậy lên một cách nhẹ nhàng.
Vốn dĩ, Miêu Anh đã giơ tay lên cao, định cho tên này một đấm rồi tính tiếp!
Nhưng lúc này Triệu Ngọc không thèm để ý gì nữa, vừa nãy Miêu Anh hất hắn ra, rõ ràng là cố tình! Vậy mà được sao? Ông đây tốt bụng giúp cô chặn tội phạm, còn cô thì không thèm nói một tiếng cảm ơn, mà lại còn hất văng tôi ra?
Triệu Ngọc tức tối trong lòng, liền nhảy xéo lên, dùng vai hất một cái, đẩy Miêu Anh ra xa gần nửa mét.
Để lấy cớ cho mình, Triệu Ngọc cũng hét vào mặt tên bỏ chạy:
“Cho mày chạy này!”
Sau đó, hắn giáng mạnh một cái tát vào mặt kẻ đó. Cái tát này tới từ phía sau, khiến cho anh ta xoay tại chỗ 3 vòng, rồi ngã xuống đất giống như con quay.
Miêu Anh sau khi bị hất văng ra, cũng thẹn quá hóa giận. Cô phi thẳng chân tới, đá mạnh vào lưng của tên trốn chạy, đồng thời, đánh khuỷu tay ra phía sau, trúng vào ngực Triệu Ngọc, suýt chút nữa đánh gãy xương sườn của hắn.
Triệu Ngọc rên to một tiếng, rồi cũng tung chân đá vào ngực của tên trốn chạy kia, sau đó hất mạnh mông, đẩy Miêu Anh loạng choạng lùi ra xa.