Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-869
Chương 869: Lời sám hối của nữ tặc
Chỉ có điều, ngày nay đã “cảnh còn người mất”. Trường Kỹ thuật Dầu mỏ huy hoàng năm đó, bây giờ đã không còn tồn tại nữa.
“Ài...” Trên máy bay, Thôi Lệ Châu ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ. Ban đầu, cô ta còn ngắm nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, sau đó thì thở dài uể oải, lười nhác nói với Triệu Ngọc: “Sếp, sao anh còn chưa kiểm tra kĩ quần áo của anh đi?”
“Cái gì?” Triệu Ngọc không hiểu.
“Máy nghe trộm hoặc camera mini gì đó!” Thôi Lệ Châu ngáp một cái, mệt mỏi nói: “Tôi không tin bà chị cảnh sát bạo lực kia của anh lại yên lòng xếp hai chúng ta thành một tổ đi làm nhiệm vụ, chắc chắn chị ta đã chuẩn bị sẵn hết cả rồi!”
“Mẹ nó...”3Triệu Ngọc lắc đầu: “Cô đang nghĩ cái gì thế? Miêu Anh đâu có lỗ mãng nhiều chuyện như vậy!”
“Hừ... Nhưng tôi lại thấy không giống...” Thôi Lệ Châu lắc đầu nói: “Đừng quên, anh và tôi đã làm gì hồi ở Tấn Bình nhé! Chị ta biết mà không ghen à?”
“Cho xin đi!” Triệu Ngọc cau mày: “Tôi đã làm cái gì với cô? Đây là chuyện gì sáng rọi lắm sao? Tôi không nhắc tới đã là cho cô mặt mũi lắm rồi đấy, cô còn không biết xấu hổ mà nói nữa à? Thế nào, chẳng lẽ còn muốn dựa vào chuyện này để uy hiếp tôi à? Nói thật cho cô biết, lúc ấy tôi và Miêu Anh đã xảy ra một vài vấn đề, cho dù tôi có làm với cô thì bây giờ, cô2ấy cũng không dám oán trách tôi đâu!”
“Vậy sao...” Thôi Lệ Châu duỗi người ra, sau đó vươn hai tay ôm lấy cánh tay Triệu Ngọc, tựa đầu lên bả vai hắn, lười biếng nói: “Vậy cũng tốt, nếu chuyện trước kia không tính thì hôm nay làm cũng không sao cả, hiếm khi có được cơ hội thế này, lát nữa xuống máy bay, chúng ta đi thuê một phòng đi, ha ha ha...”
“Cô có bị bệnh không đấy?” Triệu Ngọc gõ đầu Thôi Lệ Châu một cái, nghiêm túc nói: “Triệu Ngọc tôi là người cõng theo đền thờ trinh tiết đi khắp nơi đó! Nếu ngay cả sự cám dỗ của cô mà tôi cũng không chịu nổi thì tôi đã sống quá uổng phí rồi!”
“Ừ... Anh lợi hại, anh lợi hại...” Thôi Lệ Châu dúi đầu1vào cánh tay Triệu Ngọc: “Thế thì tôi mượn bả vai của anh một chút, tôi phải ngủ thêm một giấc mới được, cảm giác làm cảnh sát đúng là mệt mỏi!”
“Hừ, còn muốn uy hiếp tôi cơ đấy...” Triệu Ngọc lắc đầu cười khẽ, lầm bầm trong miệng: “Đừng tưởng rằng tôi không biết cô chỉ đưa Trương Tỉnh Phong năm nghìn, còn cô thì lại ăn của tôi một nửa, thế mà còn không biết xấu hổ nói còn dư lại hai nghìn xem như tiền hoa hồng. Cô nói xem, tôi phải nói với cô cái gì đây? Tại sao dạy mãi mà vẫn không chịu nghe lời chứ?”
“Hì hì...” Thôi Lệ Châu dụi dụi vào quần áo Triệu Ngọc, cười đùa: “Chuyện này mà cũng bị anh biết, thật không hổ là sếp của tôi!”
“Sau này1phải nhớ,” Triệu Ngọc khuyên bảo tận tình: “Đối với tôi tiền chỉ là chuyện nhỏ, nhưng không thể thay đổi nguyên tắc được, dù có chuyện gì xảy ra thì nhất định phải nói thật với tôi, hiểu không?”
“Ừm... Biết rồi...” Thôi Lệ Châu thực sự cực kỳ buồn ngủ, nhắm chặt hai mắt đồng ý, sau đó liền có tiếng ngáy nho nhỏ vang lên, hình như đã ngủ rồi...
“Ài!”
Triệu Ngọc xoa huyệt Thái Dương của mình, cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đang chuẩn bị ngủ một giấc. Không ngờ, cô gái dưới nách lại lẩm bẩm mơ hồ: “Ôi chao sếp ơi... Nói thật... Cảm giác khi làm cảnh sát... Thật ra thì không tệ lắm... Dù phải điều tra cái gì... cũng không cần phải lén lén lút lút nữa... Đi đến chỗ nào...1Tôi đều có thể thẳng lưng mà đi...”
“Đúng vậy...” Lời nói của Thôi Lệ Châu đã gợi lên trí nhớ của Triệu Ngọc, chẳng bao lâu trước đây, hắn cũng đã từng có cảm giác giống Thôi Lệ Châu lúc này như đúc.
Ai có thể ngờ tới, một tên du côn cắc ké ngày nào cũng đánh đấm đầu đường, vậy mà đã biến thành một cảnh sát. Bây giờ còn trở thành một cảnh sát điều tra nổi tiếng chứ?
Là tạo hóa trêu ngươi, hay là số phận đã định trước từ lâu rồi...
“Cho nên...” Triệu Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Thôi Lệ Châu, dịu dàng nói: “Sau này nhất định phải làm việc thật tốt, sửa sai để làm một con người mới, ít nhất... cô sẽ không làm tôi phải thất vọng...”
“Ừm...” Thôi Lệ Châu gật đầu, nơi khóe mắt nhắm chặt dường như có vài giọt nước mắt thoáng lướt qua, cô ta trầm ngâm một hồi lâu, lại nhẹ nhàng nói: “Tôi đang suy nghĩ... Nếu tương lai, cha tôi tỉnh lại, thấy tôi làm cảnh sát thì nhất định ông ấy sẽ cảm thấy vui mừng vì tôi, đúng không?”
“Đúng! Tôi nghe nói Đào Hương đã được chuyển đến bệnh viện chuyên về tâm thần rồi!” Triệu Ngọc nói: “Yên tâm đi, chờ sau này cô lập được công lớn, cô có thể đi thăm ông ấy bất kỳ lúc nào!”
Thôi Lệ Châu điềm đạm gật đầu một cái, sau đó lại đột ngột chuyển sang chuyện khác, hỏi: “Sếp, vậy thì... anh cảm thấy, hai vợ chồng Hàn Khoan có quan hệ gì với vụ án ác ma hay không? Tôi rất muốn biết rốt cuộc vụ án ác ma này là như thế nào!”
“Tôi cũng muốn biết, nhưng mà sốt ruột cũng không có tác dụng gì, chúng ta phải từ từ điều tra để thu thập chứng cứ mới được!” Triệu Ngọc cũng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Tôi cho rằng vụ án này có ba khả năng có thể xảy ra. Thứ nhất, Hàn Khoan là thủ phạm của vụ án ác ma, hoặc là một trong số thủ phạm. Trương Tỉnh Như phát hiện ra bí mật của ông ta, sau đó bị Hàn Khoan dựng cảnh tự sát để bịt miệng!”
“Thứ hai, Trương Tỉnh Như mới là hung thủ của vụ án ác ma, Hàn Khoan sợ hãi nên mới lập kế hoạch giết cô ta!”
“Còn thứ ba, cũng là một khả năng phiền toái nhất, đó chính là Trương Tỉnh Như và Hàn Khoan đều là hung thủ của vụ án ác ma, bọn họ đã cùng nhau bày mưu rồi thực hiện vụ án ác ma động trời năm đó! Rồi sau đó, không biết vì nguyên nhân gì mà bọn họ xảy ra mâu thuẫn, cho nên Hàn Khoan mới tính kế giết chết Trương Tỉnh Như! Cũng có lẽ là ngoài hai người họ ra, vẫn còn một hung thủ khác tồn tại!”
“Nhưng mà, dù thế nào thì Hàn Khoan thật sự rất có tài. Mặc dù chúng ta biết rõ ông ta chính là người giết Trương Tỉnh Như nhưng lại không có biện pháp gì để bắt được ông ta cả! Cho nên, để đối phó với tình hình hiện tại, chúng ta chỉ có thể tìm ra chứng cứ chứng minh bọn họ có liên quan tới vụ án ác ma thì mới có thể làm rõ vụ án Hàn Khoan giết vợ...”
“Còn nữa... Không phải cô đang hỏi tôi sao? Mặc dù Trương Tỉnh Như đã từng học ở khu vực Bắc Thiên, nhưng mà tôi vẫn cho rằng, khả năng cô ta là hung thủ của vụ án ác ma là không lớn. Bởi vì sau khi đọc qua bản ghi chép thường ngày của Trương Tỉnh Như, tôi thấy cô ta là một người phụ nữ vui vẻ, hướng ngoại, tính tình như vậy không khớp với sự u ám của vụ án ác ma. Mà Hàn Khoan thì trái lại, hoàn toàn không giống thế... Ừm...”
Lúc Triệu Ngọc đang nói hăng say thì chợt phát hiện Thôi Lệ Châu trong lòng lại phát ra tiếng ngáy, vừa mở mắt nhìn thì thấy lần này, cô nhóc đã ngủ rất say.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
“Ài...” Trên máy bay, Thôi Lệ Châu ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ. Ban đầu, cô ta còn ngắm nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, sau đó thì thở dài uể oải, lười nhác nói với Triệu Ngọc: “Sếp, sao anh còn chưa kiểm tra kĩ quần áo của anh đi?”
“Cái gì?” Triệu Ngọc không hiểu.
“Máy nghe trộm hoặc camera mini gì đó!” Thôi Lệ Châu ngáp một cái, mệt mỏi nói: “Tôi không tin bà chị cảnh sát bạo lực kia của anh lại yên lòng xếp hai chúng ta thành một tổ đi làm nhiệm vụ, chắc chắn chị ta đã chuẩn bị sẵn hết cả rồi!”
“Mẹ nó...”3Triệu Ngọc lắc đầu: “Cô đang nghĩ cái gì thế? Miêu Anh đâu có lỗ mãng nhiều chuyện như vậy!”
“Hừ... Nhưng tôi lại thấy không giống...” Thôi Lệ Châu lắc đầu nói: “Đừng quên, anh và tôi đã làm gì hồi ở Tấn Bình nhé! Chị ta biết mà không ghen à?”
“Cho xin đi!” Triệu Ngọc cau mày: “Tôi đã làm cái gì với cô? Đây là chuyện gì sáng rọi lắm sao? Tôi không nhắc tới đã là cho cô mặt mũi lắm rồi đấy, cô còn không biết xấu hổ mà nói nữa à? Thế nào, chẳng lẽ còn muốn dựa vào chuyện này để uy hiếp tôi à? Nói thật cho cô biết, lúc ấy tôi và Miêu Anh đã xảy ra một vài vấn đề, cho dù tôi có làm với cô thì bây giờ, cô2ấy cũng không dám oán trách tôi đâu!”
“Vậy sao...” Thôi Lệ Châu duỗi người ra, sau đó vươn hai tay ôm lấy cánh tay Triệu Ngọc, tựa đầu lên bả vai hắn, lười biếng nói: “Vậy cũng tốt, nếu chuyện trước kia không tính thì hôm nay làm cũng không sao cả, hiếm khi có được cơ hội thế này, lát nữa xuống máy bay, chúng ta đi thuê một phòng đi, ha ha ha...”
“Cô có bị bệnh không đấy?” Triệu Ngọc gõ đầu Thôi Lệ Châu một cái, nghiêm túc nói: “Triệu Ngọc tôi là người cõng theo đền thờ trinh tiết đi khắp nơi đó! Nếu ngay cả sự cám dỗ của cô mà tôi cũng không chịu nổi thì tôi đã sống quá uổng phí rồi!”
“Ừ... Anh lợi hại, anh lợi hại...” Thôi Lệ Châu dúi đầu1vào cánh tay Triệu Ngọc: “Thế thì tôi mượn bả vai của anh một chút, tôi phải ngủ thêm một giấc mới được, cảm giác làm cảnh sát đúng là mệt mỏi!”
“Hừ, còn muốn uy hiếp tôi cơ đấy...” Triệu Ngọc lắc đầu cười khẽ, lầm bầm trong miệng: “Đừng tưởng rằng tôi không biết cô chỉ đưa Trương Tỉnh Phong năm nghìn, còn cô thì lại ăn của tôi một nửa, thế mà còn không biết xấu hổ nói còn dư lại hai nghìn xem như tiền hoa hồng. Cô nói xem, tôi phải nói với cô cái gì đây? Tại sao dạy mãi mà vẫn không chịu nghe lời chứ?”
“Hì hì...” Thôi Lệ Châu dụi dụi vào quần áo Triệu Ngọc, cười đùa: “Chuyện này mà cũng bị anh biết, thật không hổ là sếp của tôi!”
“Sau này1phải nhớ,” Triệu Ngọc khuyên bảo tận tình: “Đối với tôi tiền chỉ là chuyện nhỏ, nhưng không thể thay đổi nguyên tắc được, dù có chuyện gì xảy ra thì nhất định phải nói thật với tôi, hiểu không?”
“Ừm... Biết rồi...” Thôi Lệ Châu thực sự cực kỳ buồn ngủ, nhắm chặt hai mắt đồng ý, sau đó liền có tiếng ngáy nho nhỏ vang lên, hình như đã ngủ rồi...
“Ài!”
Triệu Ngọc xoa huyệt Thái Dương của mình, cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đang chuẩn bị ngủ một giấc. Không ngờ, cô gái dưới nách lại lẩm bẩm mơ hồ: “Ôi chao sếp ơi... Nói thật... Cảm giác khi làm cảnh sát... Thật ra thì không tệ lắm... Dù phải điều tra cái gì... cũng không cần phải lén lén lút lút nữa... Đi đến chỗ nào...1Tôi đều có thể thẳng lưng mà đi...”
“Đúng vậy...” Lời nói của Thôi Lệ Châu đã gợi lên trí nhớ của Triệu Ngọc, chẳng bao lâu trước đây, hắn cũng đã từng có cảm giác giống Thôi Lệ Châu lúc này như đúc.
Ai có thể ngờ tới, một tên du côn cắc ké ngày nào cũng đánh đấm đầu đường, vậy mà đã biến thành một cảnh sát. Bây giờ còn trở thành một cảnh sát điều tra nổi tiếng chứ?
Là tạo hóa trêu ngươi, hay là số phận đã định trước từ lâu rồi...
“Cho nên...” Triệu Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Thôi Lệ Châu, dịu dàng nói: “Sau này nhất định phải làm việc thật tốt, sửa sai để làm một con người mới, ít nhất... cô sẽ không làm tôi phải thất vọng...”
“Ừm...” Thôi Lệ Châu gật đầu, nơi khóe mắt nhắm chặt dường như có vài giọt nước mắt thoáng lướt qua, cô ta trầm ngâm một hồi lâu, lại nhẹ nhàng nói: “Tôi đang suy nghĩ... Nếu tương lai, cha tôi tỉnh lại, thấy tôi làm cảnh sát thì nhất định ông ấy sẽ cảm thấy vui mừng vì tôi, đúng không?”
“Đúng! Tôi nghe nói Đào Hương đã được chuyển đến bệnh viện chuyên về tâm thần rồi!” Triệu Ngọc nói: “Yên tâm đi, chờ sau này cô lập được công lớn, cô có thể đi thăm ông ấy bất kỳ lúc nào!”
Thôi Lệ Châu điềm đạm gật đầu một cái, sau đó lại đột ngột chuyển sang chuyện khác, hỏi: “Sếp, vậy thì... anh cảm thấy, hai vợ chồng Hàn Khoan có quan hệ gì với vụ án ác ma hay không? Tôi rất muốn biết rốt cuộc vụ án ác ma này là như thế nào!”
“Tôi cũng muốn biết, nhưng mà sốt ruột cũng không có tác dụng gì, chúng ta phải từ từ điều tra để thu thập chứng cứ mới được!” Triệu Ngọc cũng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Tôi cho rằng vụ án này có ba khả năng có thể xảy ra. Thứ nhất, Hàn Khoan là thủ phạm của vụ án ác ma, hoặc là một trong số thủ phạm. Trương Tỉnh Như phát hiện ra bí mật của ông ta, sau đó bị Hàn Khoan dựng cảnh tự sát để bịt miệng!”
“Thứ hai, Trương Tỉnh Như mới là hung thủ của vụ án ác ma, Hàn Khoan sợ hãi nên mới lập kế hoạch giết cô ta!”
“Còn thứ ba, cũng là một khả năng phiền toái nhất, đó chính là Trương Tỉnh Như và Hàn Khoan đều là hung thủ của vụ án ác ma, bọn họ đã cùng nhau bày mưu rồi thực hiện vụ án ác ma động trời năm đó! Rồi sau đó, không biết vì nguyên nhân gì mà bọn họ xảy ra mâu thuẫn, cho nên Hàn Khoan mới tính kế giết chết Trương Tỉnh Như! Cũng có lẽ là ngoài hai người họ ra, vẫn còn một hung thủ khác tồn tại!”
“Nhưng mà, dù thế nào thì Hàn Khoan thật sự rất có tài. Mặc dù chúng ta biết rõ ông ta chính là người giết Trương Tỉnh Như nhưng lại không có biện pháp gì để bắt được ông ta cả! Cho nên, để đối phó với tình hình hiện tại, chúng ta chỉ có thể tìm ra chứng cứ chứng minh bọn họ có liên quan tới vụ án ác ma thì mới có thể làm rõ vụ án Hàn Khoan giết vợ...”
“Còn nữa... Không phải cô đang hỏi tôi sao? Mặc dù Trương Tỉnh Như đã từng học ở khu vực Bắc Thiên, nhưng mà tôi vẫn cho rằng, khả năng cô ta là hung thủ của vụ án ác ma là không lớn. Bởi vì sau khi đọc qua bản ghi chép thường ngày của Trương Tỉnh Như, tôi thấy cô ta là một người phụ nữ vui vẻ, hướng ngoại, tính tình như vậy không khớp với sự u ám của vụ án ác ma. Mà Hàn Khoan thì trái lại, hoàn toàn không giống thế... Ừm...”
Lúc Triệu Ngọc đang nói hăng say thì chợt phát hiện Thôi Lệ Châu trong lòng lại phát ra tiếng ngáy, vừa mở mắt nhìn thì thấy lần này, cô nhóc đã ngủ rất say.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com