Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-504.html
Chương 504: Sự thật chết người
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Vài tháng trước, Triệu Ngọc ở phòng thẩm vấn này thẩm vấn Lưu Bằng Phi, đã biết được chân tướng của vụ án giết người. Không biết lần này thẩm vấn Ngải Lỵ Lỵ có thu hoạch được gì không?
Dưới ánh đèn mờ ám, chỉ nhìn thấy Ngải Lỵ Lỵ mặc bộ áo đầm hàng hiệu, tinh thần uể oải nằm sấp trên bàn, đầu tóc trở nên vô cùng bù xù.
Trải qua một đêm thẩm vấn, dễ nhận thấy cô ta đã hết sức mệt mỏi.
Tuy Ngải Lỵ Lỵ nằm sấp trên bàn không nhúc nhích, nhưng Triệu Ngọc biết, cô ta không hề ngủ.
“Cảnh sát à, anh còn muốn hỏi gì nữa? Tôi đã nói rồi, tôi thực sự không phải hung thủ giết người, tôi không hề thuê hung thủ giết người, thật mà...” Quả nhiên, Ngải Lỵ Lỵ cứ nằm sấp như vậy2mà nói: “Chồng tôi còn ở trong bệnh viện, còn cần tôi đến chăm sóc đấy! Các anh rốt cuộc muốn nhốt tôi đến bao giờ?”
“Không lâu đâu! Đợi cô trả lời xong câu hỏi của tôi thì cô có thể đi được rồi!” Triệu Ngọc vào thẳng vấn đề nói: “Nhưng, cô phải nói sự thật!”
Nghe thấy giọng nói không giống những người khác, Ngải Lỵ Lỵ lúc này mới ngẩng đầu lên, liếc nhìn Triệu Ngọc.
Qua mái tóc bù xù, Triệu Ngọc nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp. Ngải Lỵ Lỵ năm nay mới hai mươi bảy tuổi, tuy không lộng lẫy, nhưng lộ rõ sự ung dung, khí chất nổi bật.
“Anh muốn tôi nói thế nào các anh mới tin tôi? Tôi thực sự không nói dối!” Ngải Lỵ Lỵ ngửa hai tay ra nói: “Đây là giết người đó, sao tôi dám9làm chuyện như vậy chứ? Phải, mối quan hệ của tôi và mấy đứa con gái không tốt, nhưng... dù sao chúng tôi cũng là người một nhà! Sao tôi lại giết chúng nó...”
Nói đến đây, Ngải Lỵ Lỵ vậy mà lại rơi nước mắt lã chã.
“Tôi thấy, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian đi!” Triệu Ngọc biết, họp điều phối công việc thường gần mười phút là xong rồi, cho nên mình cần phải nhanh chóng vào vấn đề chính. Vì vậy, hắn liền hạ giọng nói: “Ngải Lỵ Lỵ, hôm nay tôi muốn hỏi cô một chuyện khác, nếu như cô có thể trả lời đúng sự thật, tôi sẽ có cách giúp cô ra ngoài!”
“Hả? Chuyện khác...” Ngải Lỵ Lỵ tự nhiên không hiểu.
“Mười năm trước, lúc cô đi học ở học viện thủy lợi, có quen một người đàn ông tên6Phùng Khoát hay không?” Lúc Triệu Ngọc hỏi, còn nói cho cô ta nghe địa chỉ nhà của Phùng Khoát.
“Phùng Khoát? Mười năm trước? Biệt thự? Cảnh sát… Anh... ý anh là gì?” Ngải Lỵ Lỵ nghi hoặc lắc lắc đầu: “Tôi không quen người này! Sao đột nhiên lại nhắc đến mười năm trước vậy?”
“Ừm...” Triệu Ngọc nhíu mày, sau đó bắt đầu bổ sung thêm: “Phùng Khoát là một diễn viên điện ảnh, lúc đó quay phim ở Tần Sơn, còn từng dẫn cô đến phim trường, hai người còn từng làm bạn giường...”
“Này!” Ngải Lỵ Lỵ kinh ngạc hỏi: “Anh... anh không phải bọn phóng viên nhiều chuyện gì đó chứ? Anh hỏi những chuyện này làm gì? Mười năm trước tôi lên giường với người khác không lẽ cũng vượt quá giới hạn?”
“Nói chuyện thành thật được không?” Triệu Ngọc nâng cao giọng,0nói: “Nếu là phóng viên tin tức gì đó, tôi có thể đến được đây sao? Bây giờ tôi không có thiết bị ghi âm, cũng không mở máy quay, sẽ không để lộ ra ngoài! Nói thật với cô, tôi đang điều tra một vụ án khác, mà cô là nhân chứng quan trọng, cho nên tôi khuyên cô nên trả lời đàng hoàng!”
“Anh... anh có phải là có mục đích xấu gì không?” Ngải Lỵ Lỵ vô cùng cảnh giác: “Muốn lừa tôi à?”
“Mẹ nó!” Triệu Ngọc nắm tay thành nắm đấm nói: “Ngải Lỵ Lỵ, thời gian của tôi rất gấp! Nói cho cô biết, bây giờ cô đã bị cảnh sát lập hồ sơ chuyên án tố cáo rồi, nếu như có người nào còn có thể giúp được cô, thì chỉ có tôi thôi! Cô tự mình xem xét mà làm đi!”
“Tôi...7Chuyện này...” Ngải Lỵ Lỵ nhíu mày nói: “Anh cũng không dùng mánh khóe quá nhỉ, tôi dựa vào gì mà tin anh sẽ cứu tôi?”
“Dựa vào việc tôi tự tay bắt được tên hung thủ đã giết Millie và Maggie! Hung thủ đã ngã chết, nhưng... trước khi chết hắn ta đã nói với tôi một số chuyện!” Triệu Ngọc mở điện thoại, cho Ngải Lỵ Lỵ xem ảnh tử vong của Cận Siêu, quát: “Cho nên, tôi là cơ hội duy nhất để cô thoát khỏi cáo buộc! Nếu như cô lựa chọn từ bỏ, vậy coi như tôi chưa nói gì cả, bây giờ tôi sẽ đi ngay, cô cứ chờ bị tuyên án tử hình đi!”
“Được... Được...” Ngải Lỵ Lỵ thoáng cân nhắc một chút, nói: “Dù sao cũng là chuyện của mười năm trước rồi, nói thì nói vậy! Đúng, tôi quen người đàn ông đó, nhưng đã sớm quên mất hắn ta tên gì rồi! Tôi và hắn ta chơi đùa vài lần, nhưng sau này gọi điện thoại thì không nghe! Tôi chỉ nhớ, hắn ta rất đẹp trai, nhưng mặt đó thực sự rất ***, kém hơn em trai hắn ta nhiều!”
“Mẹ nó!” Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc bỗng nhiên giật nảy mình, không ngờ câu đầu tiên đã hỏi ra được trọng điểm! Hắn vội vàng hỏi: “Cô nói cái gì? Em trai hắn ta? Là... Tiêu Chấn sao?”
“Đúng! Là Tiêu Chấn! Cái tên này không thể nhớ sai! Chúng tôi trước sau thích nhau được hơn một năm…” Ngải Lỵ Lỵ nhớ lại nói: “Lúc đó đều là đứa nhóc, tôi mới lên năm nhất, nhiều lắm là mười bảy tuổi nhỉ?”
“Cô và Tiêu Chấn... đã thích nhau một năm!?” Trong nháy mắt, Triệu Ngọc lại nổi da gà thêm lần nữa.
“Đúng vậy!” Ngải Lỵ Lỵ nhớ lại nói: “Trường chúng tôi và biệt thự nhà anh ta cách nhau một bức tường, trong biệt thự có một công viên nhỏ, chúng tôi có thời gian sẽ đến đó chơi, sau đó thì quen được Tiêu Chấn. Anh ta thích điêu khắc đồ vật, đi đâu cũng mang theo một đống gỗ. Tôi cảm thấy rất thú vị, sau đó dần dần quen nhau!”
“Trời ơi, cô và Tiêu Chấn... cũng...” Triệu Ngọc ngạc nhiên hỏi.
“Ừm... Nhà anh ta thường không có người, mà tôi lại là một cô gái xuất thân từ tầng lớp nghèo, cũng rất tò mò về ngôi biệt thự rộng lớn...” Ngải Lỵ Lỵ gật đầu nói: “Mỗi lần đều là ở nhà anh ta! Đừng thấy tên đó không thích nói chuyện, nhưng ở mặt này lại cực kì điên cuồng!”
“Ối chà, còn... cô và Phùng Khoát?”
Trong phút chốc, Triệu Ngọc dường như đã tìm được đáp án chờ đợi từ lâu, nếu như hung thủ thực sự giết chết Lưu Kiều là Tiêu Chấn, vậy thì... Ngải Lỵ Lỵ trước mắt rất có khả năng chính là động cơ giết người của hắn ta!
“Anh trai anh ta sao?” Ngải Lỵ Lỵ nhớ lại nói: “Đúng rồi, có một hôm, Tiêu Chấn dẫn tôi đến phòng anh trai anh ta làm chuyện đó. Sau khi làm xong, tôi nhìn thấy ảnh của anh trai anh ta, sau đó nói một câu ‘Anh trai anh thật đẹp!’. Kết quả Tiêu Chấn lại tức giận với tôi, tức giận như phát điên vậy, cứ la hét quát tháo tôi, trước giờ tôi chưa từng thấy anh ta như vậy, dọa tôi sợ muốn chết!”
“Nhưng qua một thời gian sau, tôi cảm thấy rất oan ức, sau đó muốn trả thù anh ta. Cho nên đã chủ động đi tìm anh trai anh ta, chỉ là…” Ngải Lỵ Lỵ tỏ vẻ ngậm ngùi nói: “Anh trai anh ta rất đẹp, lại là một diễn viên điện ảnh, tôi nói chuyện vài câu với hắn ta, sau đó liền… liền… Ôi…”
“Trời đất ơi!” Triệu Ngọc năng nề lắc đầu nói: “Ngải Lỵ Lỵ, cô không cảm thấy cô làm như vậy rất thiếu đạo đức sao?”
“Đúng! Tôi thừa nhận tôi đã làm sai!” Ngải Lỵ Lỵ thẳng thắn nói: “Thực ra qua lại với anh trai anh ta mấy lần, tôi đã hối hận rồi! Cảm thấy cực kì có lỗi với Tiêu Chấn, cho nên, sau này cũng không dám đi tìm Tiêu Chấn nữa! Đúng rồi, anh cảnh sát... Tôi thực sự không hiểu, anh hỏi những cái này làm gì?”
“Để làm gì?” Triệu Ngọc bất đắc dĩ nói: “Một ngày sau khi cô và Phùng Khoát abc với nhau, bạn gái của Phùng Khoát đã bị giết hại ở nhà trọ! Sau đó, Phùng Khoát vì vậy mà ngồi tù mười năm!”
“Ơ! Đã ngồi tù? Nhưng... có liên quan gì đến tôi? Hắn ta không nói cho tôi biết hắn ta còn có bạn gái gì đó mà?” Ngải Lỵ Lỵ lắc đầu nói, lại đột nhiên hiểu ra gì đó, vội vàng hỏi: “Trời ơi! Anh cảnh sát... Anh... anh không phải là muốn nói, Tiêu Chấn... Tiêu Chấn... anh ta là hung thủ chứ?”
“Mẹ nó, cô đủ thông minh đó!” Triệu Ngọc cáu gắt nói: “Thế cô nói xem?”
“Ông... ông trời ơi!” Bỗng nhiên, Ngải Lỵ Lỵ suy sụp hẳn, miệng lẩm bẩm nói: “Nói như vậy… ngày hôm đó… người đó… thực sự là Tiêu Chấn sao?”
“Hả?” Triệu Ngọc bất ngờ: “Cái gì mà ngày hôm đó, người đó, là ý gì?”
“Đó là lần hẹn cuối cùng của tôi và anh trai anh ta...” Ngải Lỵ Lỵ giật mình nhớ lại nói: “Hôm ấy, anh trai anh ta đưa tôi đi phim trường xem quay phim, sau khi xem xong, chúng tôi liền về biệt thự anh ta làm chuyện đó.”
“Lúc ấy, anh trai anh ta nói, Tiêu Chấn đi nhà máy sẽ không về đâu. Nhưng mà lúc chúng tôi đùa giỡn, tôi lại nhìn thấy một bóng người lướt qua ngoài cửa phòng. Lúc ấy... tôi bị anh trai anh ta đè dưới thân, anh trai anh ta không nhìn thấy, nhưng tôi nhìn thấy! Bây giờ nghĩ lại... Người đó... rất có thể là Tiêu Chấn chăng?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Dưới ánh đèn mờ ám, chỉ nhìn thấy Ngải Lỵ Lỵ mặc bộ áo đầm hàng hiệu, tinh thần uể oải nằm sấp trên bàn, đầu tóc trở nên vô cùng bù xù.
Trải qua một đêm thẩm vấn, dễ nhận thấy cô ta đã hết sức mệt mỏi.
Tuy Ngải Lỵ Lỵ nằm sấp trên bàn không nhúc nhích, nhưng Triệu Ngọc biết, cô ta không hề ngủ.
“Cảnh sát à, anh còn muốn hỏi gì nữa? Tôi đã nói rồi, tôi thực sự không phải hung thủ giết người, tôi không hề thuê hung thủ giết người, thật mà...” Quả nhiên, Ngải Lỵ Lỵ cứ nằm sấp như vậy2mà nói: “Chồng tôi còn ở trong bệnh viện, còn cần tôi đến chăm sóc đấy! Các anh rốt cuộc muốn nhốt tôi đến bao giờ?”
“Không lâu đâu! Đợi cô trả lời xong câu hỏi của tôi thì cô có thể đi được rồi!” Triệu Ngọc vào thẳng vấn đề nói: “Nhưng, cô phải nói sự thật!”
Nghe thấy giọng nói không giống những người khác, Ngải Lỵ Lỵ lúc này mới ngẩng đầu lên, liếc nhìn Triệu Ngọc.
Qua mái tóc bù xù, Triệu Ngọc nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp. Ngải Lỵ Lỵ năm nay mới hai mươi bảy tuổi, tuy không lộng lẫy, nhưng lộ rõ sự ung dung, khí chất nổi bật.
“Anh muốn tôi nói thế nào các anh mới tin tôi? Tôi thực sự không nói dối!” Ngải Lỵ Lỵ ngửa hai tay ra nói: “Đây là giết người đó, sao tôi dám9làm chuyện như vậy chứ? Phải, mối quan hệ của tôi và mấy đứa con gái không tốt, nhưng... dù sao chúng tôi cũng là người một nhà! Sao tôi lại giết chúng nó...”
Nói đến đây, Ngải Lỵ Lỵ vậy mà lại rơi nước mắt lã chã.
“Tôi thấy, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian đi!” Triệu Ngọc biết, họp điều phối công việc thường gần mười phút là xong rồi, cho nên mình cần phải nhanh chóng vào vấn đề chính. Vì vậy, hắn liền hạ giọng nói: “Ngải Lỵ Lỵ, hôm nay tôi muốn hỏi cô một chuyện khác, nếu như cô có thể trả lời đúng sự thật, tôi sẽ có cách giúp cô ra ngoài!”
“Hả? Chuyện khác...” Ngải Lỵ Lỵ tự nhiên không hiểu.
“Mười năm trước, lúc cô đi học ở học viện thủy lợi, có quen một người đàn ông tên6Phùng Khoát hay không?” Lúc Triệu Ngọc hỏi, còn nói cho cô ta nghe địa chỉ nhà của Phùng Khoát.
“Phùng Khoát? Mười năm trước? Biệt thự? Cảnh sát… Anh... ý anh là gì?” Ngải Lỵ Lỵ nghi hoặc lắc lắc đầu: “Tôi không quen người này! Sao đột nhiên lại nhắc đến mười năm trước vậy?”
“Ừm...” Triệu Ngọc nhíu mày, sau đó bắt đầu bổ sung thêm: “Phùng Khoát là một diễn viên điện ảnh, lúc đó quay phim ở Tần Sơn, còn từng dẫn cô đến phim trường, hai người còn từng làm bạn giường...”
“Này!” Ngải Lỵ Lỵ kinh ngạc hỏi: “Anh... anh không phải bọn phóng viên nhiều chuyện gì đó chứ? Anh hỏi những chuyện này làm gì? Mười năm trước tôi lên giường với người khác không lẽ cũng vượt quá giới hạn?”
“Nói chuyện thành thật được không?” Triệu Ngọc nâng cao giọng,0nói: “Nếu là phóng viên tin tức gì đó, tôi có thể đến được đây sao? Bây giờ tôi không có thiết bị ghi âm, cũng không mở máy quay, sẽ không để lộ ra ngoài! Nói thật với cô, tôi đang điều tra một vụ án khác, mà cô là nhân chứng quan trọng, cho nên tôi khuyên cô nên trả lời đàng hoàng!”
“Anh... anh có phải là có mục đích xấu gì không?” Ngải Lỵ Lỵ vô cùng cảnh giác: “Muốn lừa tôi à?”
“Mẹ nó!” Triệu Ngọc nắm tay thành nắm đấm nói: “Ngải Lỵ Lỵ, thời gian của tôi rất gấp! Nói cho cô biết, bây giờ cô đã bị cảnh sát lập hồ sơ chuyên án tố cáo rồi, nếu như có người nào còn có thể giúp được cô, thì chỉ có tôi thôi! Cô tự mình xem xét mà làm đi!”
“Tôi...7Chuyện này...” Ngải Lỵ Lỵ nhíu mày nói: “Anh cũng không dùng mánh khóe quá nhỉ, tôi dựa vào gì mà tin anh sẽ cứu tôi?”
“Dựa vào việc tôi tự tay bắt được tên hung thủ đã giết Millie và Maggie! Hung thủ đã ngã chết, nhưng... trước khi chết hắn ta đã nói với tôi một số chuyện!” Triệu Ngọc mở điện thoại, cho Ngải Lỵ Lỵ xem ảnh tử vong của Cận Siêu, quát: “Cho nên, tôi là cơ hội duy nhất để cô thoát khỏi cáo buộc! Nếu như cô lựa chọn từ bỏ, vậy coi như tôi chưa nói gì cả, bây giờ tôi sẽ đi ngay, cô cứ chờ bị tuyên án tử hình đi!”
“Được... Được...” Ngải Lỵ Lỵ thoáng cân nhắc một chút, nói: “Dù sao cũng là chuyện của mười năm trước rồi, nói thì nói vậy! Đúng, tôi quen người đàn ông đó, nhưng đã sớm quên mất hắn ta tên gì rồi! Tôi và hắn ta chơi đùa vài lần, nhưng sau này gọi điện thoại thì không nghe! Tôi chỉ nhớ, hắn ta rất đẹp trai, nhưng mặt đó thực sự rất ***, kém hơn em trai hắn ta nhiều!”
“Mẹ nó!” Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc bỗng nhiên giật nảy mình, không ngờ câu đầu tiên đã hỏi ra được trọng điểm! Hắn vội vàng hỏi: “Cô nói cái gì? Em trai hắn ta? Là... Tiêu Chấn sao?”
“Đúng! Là Tiêu Chấn! Cái tên này không thể nhớ sai! Chúng tôi trước sau thích nhau được hơn một năm…” Ngải Lỵ Lỵ nhớ lại nói: “Lúc đó đều là đứa nhóc, tôi mới lên năm nhất, nhiều lắm là mười bảy tuổi nhỉ?”
“Cô và Tiêu Chấn... đã thích nhau một năm!?” Trong nháy mắt, Triệu Ngọc lại nổi da gà thêm lần nữa.
“Đúng vậy!” Ngải Lỵ Lỵ nhớ lại nói: “Trường chúng tôi và biệt thự nhà anh ta cách nhau một bức tường, trong biệt thự có một công viên nhỏ, chúng tôi có thời gian sẽ đến đó chơi, sau đó thì quen được Tiêu Chấn. Anh ta thích điêu khắc đồ vật, đi đâu cũng mang theo một đống gỗ. Tôi cảm thấy rất thú vị, sau đó dần dần quen nhau!”
“Trời ơi, cô và Tiêu Chấn... cũng...” Triệu Ngọc ngạc nhiên hỏi.
“Ừm... Nhà anh ta thường không có người, mà tôi lại là một cô gái xuất thân từ tầng lớp nghèo, cũng rất tò mò về ngôi biệt thự rộng lớn...” Ngải Lỵ Lỵ gật đầu nói: “Mỗi lần đều là ở nhà anh ta! Đừng thấy tên đó không thích nói chuyện, nhưng ở mặt này lại cực kì điên cuồng!”
“Ối chà, còn... cô và Phùng Khoát?”
Trong phút chốc, Triệu Ngọc dường như đã tìm được đáp án chờ đợi từ lâu, nếu như hung thủ thực sự giết chết Lưu Kiều là Tiêu Chấn, vậy thì... Ngải Lỵ Lỵ trước mắt rất có khả năng chính là động cơ giết người của hắn ta!
“Anh trai anh ta sao?” Ngải Lỵ Lỵ nhớ lại nói: “Đúng rồi, có một hôm, Tiêu Chấn dẫn tôi đến phòng anh trai anh ta làm chuyện đó. Sau khi làm xong, tôi nhìn thấy ảnh của anh trai anh ta, sau đó nói một câu ‘Anh trai anh thật đẹp!’. Kết quả Tiêu Chấn lại tức giận với tôi, tức giận như phát điên vậy, cứ la hét quát tháo tôi, trước giờ tôi chưa từng thấy anh ta như vậy, dọa tôi sợ muốn chết!”
“Nhưng qua một thời gian sau, tôi cảm thấy rất oan ức, sau đó muốn trả thù anh ta. Cho nên đã chủ động đi tìm anh trai anh ta, chỉ là…” Ngải Lỵ Lỵ tỏ vẻ ngậm ngùi nói: “Anh trai anh ta rất đẹp, lại là một diễn viên điện ảnh, tôi nói chuyện vài câu với hắn ta, sau đó liền… liền… Ôi…”
“Trời đất ơi!” Triệu Ngọc năng nề lắc đầu nói: “Ngải Lỵ Lỵ, cô không cảm thấy cô làm như vậy rất thiếu đạo đức sao?”
“Đúng! Tôi thừa nhận tôi đã làm sai!” Ngải Lỵ Lỵ thẳng thắn nói: “Thực ra qua lại với anh trai anh ta mấy lần, tôi đã hối hận rồi! Cảm thấy cực kì có lỗi với Tiêu Chấn, cho nên, sau này cũng không dám đi tìm Tiêu Chấn nữa! Đúng rồi, anh cảnh sát... Tôi thực sự không hiểu, anh hỏi những cái này làm gì?”
“Để làm gì?” Triệu Ngọc bất đắc dĩ nói: “Một ngày sau khi cô và Phùng Khoát abc với nhau, bạn gái của Phùng Khoát đã bị giết hại ở nhà trọ! Sau đó, Phùng Khoát vì vậy mà ngồi tù mười năm!”
“Ơ! Đã ngồi tù? Nhưng... có liên quan gì đến tôi? Hắn ta không nói cho tôi biết hắn ta còn có bạn gái gì đó mà?” Ngải Lỵ Lỵ lắc đầu nói, lại đột nhiên hiểu ra gì đó, vội vàng hỏi: “Trời ơi! Anh cảnh sát... Anh... anh không phải là muốn nói, Tiêu Chấn... Tiêu Chấn... anh ta là hung thủ chứ?”
“Mẹ nó, cô đủ thông minh đó!” Triệu Ngọc cáu gắt nói: “Thế cô nói xem?”
“Ông... ông trời ơi!” Bỗng nhiên, Ngải Lỵ Lỵ suy sụp hẳn, miệng lẩm bẩm nói: “Nói như vậy… ngày hôm đó… người đó… thực sự là Tiêu Chấn sao?”
“Hả?” Triệu Ngọc bất ngờ: “Cái gì mà ngày hôm đó, người đó, là ý gì?”
“Đó là lần hẹn cuối cùng của tôi và anh trai anh ta...” Ngải Lỵ Lỵ giật mình nhớ lại nói: “Hôm ấy, anh trai anh ta đưa tôi đi phim trường xem quay phim, sau khi xem xong, chúng tôi liền về biệt thự anh ta làm chuyện đó.”
“Lúc ấy, anh trai anh ta nói, Tiêu Chấn đi nhà máy sẽ không về đâu. Nhưng mà lúc chúng tôi đùa giỡn, tôi lại nhìn thấy một bóng người lướt qua ngoài cửa phòng. Lúc ấy... tôi bị anh trai anh ta đè dưới thân, anh trai anh ta không nhìn thấy, nhưng tôi nhìn thấy! Bây giờ nghĩ lại... Người đó... rất có thể là Tiêu Chấn chăng?”